Trước mặt tôi là Aino trong bộ đồng phục học sinh.
Lúc này là 7 giờ 30 sáng.
Tôi cũng đang mặc đồng phục, ngồi trong phòng khách tầng một của ngôi nhà mà cả hai đang sống chung. Hai đứa ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, dùng bữa sáng mua từ cửa hàng tiện lợi từ hôm qua.
Aino đang ăn cơm nắm và súp miso ăn liền một cách rất dễ thương.
Rồi cô ấy mỉm cười nhìn tôi đầy hạnh phúc.
"Cứ như thể chúng ta là một gia đình vậy nhỉ?"
"Ừm, đúng thế."
Tôi thành thật gật đầu. Sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc Konoe, tôi đã sống một mình trong một thời gian dài.
Cũng đã rất lâu rồi tôi mới lại được ăn sáng cùng ai đó như thế này.
Aino mỉm cười.
"Ngày mai, tớ sẽ làm bữa sáng cho cậu nhé?"
"Cậu biết nấu ăn à, Aino-san?"
"Ừm… nếu cố gắng thì chắc là được đó."
Nói cách khác, cô ấy gần như chưa từng nấu ăn.
Aino vốn được nuôi dạy như một tiểu thư, nên điều đó cũng không có gì lạ.
Tôi không kìm được bật cười khẽ.
"Để tớ nấu cho. Tớ đã khá quen rồi."
"Vậy à?"
"Ừm, đại loại là vậy."
Hồi còn học tiểu học, ngoài việc từng sống một mình ra tôi còn được đầu bếp riêng của giac tộc Konoe dạy nấu ăn.
Khi biết tôi hứng thú với nấu ăn, bà ấy rất vui vẻ chỉ dạy cho tôi rất nhiều điều. Giờ nghĩ lại, tôi thấy đó là những bài học khá nghiêm túc.
Đầu bếp ở dinh thự Konoe có nhiều thời gian rảnh, nên có lẽ việc đó chỉ là để giết thời gian.
Chị thư ký Fuyuka cũng nằm trong số đó, nhưng gia tộc Konoe chưa bao giờ đối xử tệ bạc với người làm. Họ trả lương cao và môi trường làm việc cũng rất tốt.
Điều đó cũng thể hiện sự chu đáo và đẳng cấp của một tập đoàn lớn như gia tộc Konoe. Đổi lại, họ lại rất nghiêm khắc với người thân trong gia đình.
"Vì vậy cậu không cần phải ép bản thân đâu, Aino-san."
"Nhưng… như vậy thì không tốt cho Toru-kun."
"Không sao đâu. Vậy mình cùng chia việc nhà nhé?"
Tốt hơn hết là Aino không nên quá áp lực. Dù sao thì sống chung thì chuyện đó cũng là điều không tránh khỏi.
Aino mỉm cười và gật đầu, "Vâng."
"Tó cũng muốn cậu dạy tó nấu ăn nữa, nếu cậu không phiền."
"Đương nhiên rồi. Tớ sẵn sàng dạy bất cứ gì cậu muốn."
"Cảm ơn cậu nhé. Mình giống như… vợ chồng son ấy nhỉ?"
Đôi mắt xanh của Aino lấp lánh tinh nghịch.
Tôi cảm thấy má mình nóng bừng.
Nếu được cưới một cô gái đáng yêu như thế này, chắc chắn chẳng thằng con trai nào mà không thể không hạnh phúc.
Và giờ đây, tôi là vị hôn phu của Aino.
Để che giấu sự ngượng ngùng ấy, tôi đổi chủ đề.
"Trước mắt thì đi học thôi."
Ngôi nhà chỉ cách trường một đoạn đi bộ.
Không cần vội, nhưng cũng đã đến lúc phải chuẩn bị ra ngoài.
Aino ngước nhìn tôi bằng đôi mắt xanh, như thể muốn làm nũng.
"Cậu biết không, tớ có chuyện muốn nhờ cậu."
"Chuyện gì vậy?"
Nếu là điều Aino mong muốn mà tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ làm.
Aino hơi ngượng ngùng thì thầm:
"Tớ có thể đi học cùng cậu được không, Toru-kun?"
"Ừm, cái đó thì…"
"Không được sao?"
"Không phải là không được, nhưng mà mấy đứa trong lớp mình chắc sẽ nhìn tớ nhiều lắm."
Nếu cả hai cùng rời khỏi nhà, cùng đến trường rồi cùng vào lớp, thì thế nào cũng bị nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người.
Giải thích thì phiền phức. Có khi cô bạn cùng lớp Asuka lại lườm tôi kiểu "Chuyện gì thế này?"
Aino nghiêng đầu một chút.
"Sao cậu không nói với họ là tớ là vị hôn thê của cậu?"
"Nhưng như thế chẳng phải hơi ngượng sao? Giấu đi vẫn tốt hơn."
"Tớ thì không thấy xấu hổ khi làm vị hôn thê của Toru-kun đâu."
Aino nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi khựng lại.
Cô ấy nói đúng.
Không có gì phải xấu hổ khi đính hôn với Aino cả, và nếu ngại ngùng thì còn bất lịch sự nữa.
Aino khúc khích cười.
"Vả lại, cậu từng nói muốn có con với tớ cơ mà, tắm cùng tớ, ngủ chung giường với tớ, rồi còn bóp ngực của tớ nữa, vậy giờ thì có gì phải xấu hổ chứ?"
"… Ừm, cậu nói đúng. "
Tôi liếc nhìn ngực Aino và Aino liền dùng hai tay ôm lấy vai mình như thể đang che giấu, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
"Thấy chưa! Cậu đúng là dâm dục thật đấy, Toru-kun."
"Không phải đâu mà…"
"Tớ nghĩ tớ sẽ kể cho Konoe-san và Sakurai-san nghe chuyện hôm qua cậu đã làm gì với tớ.”
"Làm ơn đấy, đừng mà…"
"Khi hôm nay về nhà, cậu có thể làm điều đó với tớ nữa, có được không?”
Aino thì thầm vào tai tôi. tôi chết lặng.
Có vẻ Aino đã lên kế hoạch sẽ lại tắm cùng và ngủ chung giường với tôi tối nay.
Rồi Aino mỉm cười nói:
"Cho nên, được đi học cùng cậu thì tớ vui lắm."
Trước lời nói đó của Aino, tôi đành đầu hàng.
Và thế là, tôi bắt đầu đi học cùng Aino.