Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 94 - Diễn

“Để tớ nói cho các cậu nghe một chuyện thú vị, đoán xem tớ vừa thấy cái gì?” \

Chu Niểu quay lại chỗ ngồi ở quán nướng, tay đập lên bàn lập tức thu hút ánh nhìn của Dương Thư Lễ và Từ Niên.

Dương Thư Lễ vẫn đang ăn uống thoải mái, ngẩng đầu nhìn Chu Niểu, ánh mắt đầy bất ngờ, suy nghĩ giây lát rồi đoán: “Cậu thấy Godzilla ở bãi biển à?”

Chu Niểu lắc đầu.

“Tớ trông thấy lão tam và thú cưng ảo của cậu ấy.”

Dương Thư Lễ ngớ người, cúi nhìn xiên thịt nướng trên tay: “Ý cậu là lão tam định mang thú cưng lên cướp đồ ăn của tớ?”

“Ai mà thèm giành đồ nướng với cậu hả?” Chu Niểu thoáng ngạc nhiên, “Ý tpứ là... hai người họ đứng cạnh nhau ở bờ biển, nhìn giống như đang hẹn hò vậy, hiểu chưa?”

“Chuyện đó chẳng phải bình thường sao?” Dương Thư Lễ vẫn không thấy gì lạ, “Lão tam mà, chuyên gia tình cảm, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa, biết đâu đây cũng nằm trong kế hoạch của cậu ấy thì sao?”

“Nhưng mà... hai người đó đã hôn nhau.”

Động tác nhai của Dương Thư Lễ khựng lại, đôi má phúng phính cũng ngừng nhồi thêm đồ ăn.

Tình tiết Chu Niểu vừa kể quả thực nằm ngoài dự liệu của Dương Thư Lễ.

“Lão tam bị cưỡng hôn à?” Phản xạ đầu tiên của Dương Thư Lễ là nghĩ đến việc thân phận thật của Diệp Khanh Thường bị phát hiện, bị con thú cưng nàng từng trêu chọc trả thù.

“Không phải, là lão tam chủ động hôn người ta.”

Giữa bàn ăn bày la liệt xiên nướng và những cây xiên trống trơn, bầu không khí bỗng chốc lặng im.

Cuối cùng, vẫn là Dương Thư Lễ lên tiếng trước: “Thế thì khỏi nghĩ nhiều, lão tam chắc chắn đã tính sẵn hết rồi.”

Phải nói rằng, người đứng đầu ký túc xá nhỏ này một khi từ bỏ suy nghĩ nghiêm túc thì lại khá dứt khoát. Trong khi Chu Niểu còn đang vắt óc suy đoán ý đồ của Diệp Khanh Thường, nàng đã nhanh chóng với lấy một xiên thịt khác.

Một lúc lâu sau, Chu Niểu, người chưa từng yêu đương, chống cằm nói: “Ngươi nói đúng.”

Sau đó hai người tiếp tục ăn thịt nướng, chỉ coi chuyện vừa thấy như một tình tiết nhỏ.

Cẩu Du thì từ đầu đã chẳng hiểu gì, dứt khoát không suy nghĩ thêm.

Từ Niên thì vẫn như cũ, chỉ là đưa cho Dương Thư Lễ đủ loại đồ ăn kỳ lạ.

“Hình như có ai đó đang nói xấu ta thì phải?”

Vai Dương Thư Lễ bất ngờ bị vỗ một cái, khiến nàng giật nảy mình.

“Là Tiểu Điểu, vừa nãy Tiểu Điểu nói xấu cậu đấy, tớ đã cố ngăn mà cậu ấy không chịu nghe.” Dương Thư Lễ vội vàng chỉ về phía Chu Niểu.

Diệp Khanh Thường chẳng buồn để tâm, ngồi xuống bên cạnh Dương Thư Lễ, vào đúng chỗ vốn thuộc về mình.

Nàng vừa ngồi xuống, cả bàn dường như cùng lúc ngừng mọi động tác, chỉ còn Liễu Giải vẫn gục đầu trên bàn ngủ say.

Cơn gió biển thổi tới khiến gò má đang nóng lên và đầu óc choáng váng của Diệp Khanh Thường dần dịu lại.

Nàng nhìn quanh những người bạn hầu như đều đã ngừng động tác, nhíu mày xoa xoa sống mũi.

“Nhìn tớ làm gì? Ăn đi.”

Lúc này, mọi người mới bắt đầu cử động lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi nàng.

“Lão tam, cậu thật sự không sao chứ?” Ngay cả Dương Thư Lễ cũng nhận ra nàng có gì đó không ổn.

“Không sao. Tớ vẫn ổn, hai ngụm rượu cỏn con sao làm gì được tớ.” Diệp Khanh Thường đáp, ánh mắt lại một lần nữa hướng về bãi biển bên ngoài lan can – nơi không còn thấy bóng dáng Tiêu Dĩ An.

Vì vậy, nàng đeo lại chiếc kính để trên bàn – của Tiêu Dĩ An.

Qua lớp kính, nàng thấy rõ thiếu niên vẫn đứng im lặng bên bờ biển, trông như đang trầm tư.

“Không phải đâu, lão tam, theo lời Tiểu Điểu thì lúc nãy cậu có vẻ không ổn?” Dương Thư Lễ vẫn chưa yên tâm hỏi tiếp.

Nghe vậy, Diệp Khanh Thường nhướng mày nhìn sang Chu Niểu: “Cậu thấy hết rồi à?”

Chu Niểu lập tức rụt ra sau lưng Cẩu Du, thò ra cái đầu cười gượng: “Cậu.. sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”

“Chưa đến mức đó.” Diệp Khanh Thường cầm lấy xiên thịt nướng, tiện tay ném vỏ chai bia chưa uống hết đi.

Cắn một miếng, thịt đã nguội rồi.

Có lẽ vì lúc nãy ra ngoài quá lâu, hoặc do gió biển đêm nay thật sự lạnh lẽo.

“Tớ vừa đi tỏ tình với hắn, với thân phận hội trưởng hội văn học – Diệp Khanh Thường.” Nàng thiếu nữ nhẹ nhàng điều chỉnh lại gọng kính. “Tiếp theo, tớ sẽ theo đuổi cậu ấy.”

Cho đến khi chiếm được một chỗ trong lòng Tiêu Dĩ An, cho đến khi xóa sạch ấn tượng cũ nàng từng để lại.

Nàng tỏ tình rồi.

Thật ra, nói đúng hơn, nàng đang “diễn”.

Một màn tỏ tình biết chắc sẽ bị từ chối, nhưng vẫn cố làm đến cùng.

Bao gồm cả ánh mắt mong đợi kia, cả sự dịu dàng cố ý tạo ra, kể cả nụ hôn khiến Tiêu Dĩ An rối loạn mà mất cảnh giác — tất cả đều là giả.

Nói trắng ra, nếu Tiêu Dĩ An gật đầu, có khi Diệp Khanh Thường lại nghi hắn có vấn đề, đến lúc đó mới thật sự là làm loạn hết mọi kế hoạch của Diệp Khanh Thường.

“Vậy còn nụ hôn ban nãy...” Chu Niểu vừa nói được một nửa đã chợt hiểu ra, “Tớ hiểu rồi! Lão tam, cậu có chiến lược riêng, xem ra tớ không nên đoán mò về chuyện tình cảm của chuyên gia.”

Dứt lời, nàng tự phạt ba ly, rồi cướp luôn đồ uống của Cẩu Du.

Thật ra nghi ngờ của Chu Niểu cũng hợp lý.

Ngay chính Diệp Khanh Thường cũng không hiểu sao lúc đó mình lại túm cổ áo Tiêu Dĩ An rồi hôn hắn.

Có lẽ là để hắn ghi nhớ, ghi nhớ nàng, ghi nhớ lời tỏ tình bên bờ biển.

Đáng lẽ nàng nên buộc tóc lại, để những giọt nước măt rơi trước mặt hắn.

Dù sao chỉ cần để lại ấn tượng sâu sắc cho Tiêu Dĩ An, và để hắn tin rằng nàng thật sự đang tỏ tình là được.

Nhưng hôm nay nàng xõa tóc, cũng chẳng thể ép ra được bất kỳ giọt nước mắt nào.

Vậy nên... nàng để lại cho hắn một nụ hôn.

Là nụ hôn đầu đời.

Theo lý mà nói, điều đó đáng trân trọng lắm chứ.

Diệp Khanh Thường cũng không biết có phải vì mình từng là nam nhân hay không.

Nhưng nếu là nam, có lẽ nụ hôn đầu cũng quan trọng không kém.

Có lẽ vì người đó là Tiêu Dĩ An.

Có lẽ vì cảm giác tội lỗi.

Có lẽ là sự áy náy, hổ thẹn ở trong lòng, nghĩ đến việc mình là kẻ lừa dối tình cảm, đã giấu diếm đối phương bao nhiêu năm tháng.

Rõ ràng là lừa dối hắn nhiều năm như vậy, nhưng lại chẳng đủ dũng khí thú nhận.

Nàng không hiểu rõ chính mình. Có thể nàng chỉ là sợ.

Sợ Tiêu Dĩ An biết sự thật thì sẽ ghê tởm, trả thù, và rời bỏ nàng.

Vậy nên nàng không nghĩ nữa. Chỉ lặng lẽ thở dài nhìn mấy xiên nướng gần hết trên bàn.

Không biết là trách Dương Thư Lễ ăn khỏe, hay trách mình quá chậm chạp.

Lại liếc sang Liễu Giải vẫn còn gục đầu bên cạnh, một nỗi buồn bất chợt dâng lên trong lòng nàng.

Biển mùa thu có vẻ không thích hợp để bơi.

Nàng không biết người khác nghĩ sao, nhưng bản thân nàng thì thật sự không dám.

Biển mùa thu cũng chẳng náo nhiệt và tự do như mùa hè.

“Năm nay tới đây, có vẻ không đúng thời điểm.” Nàng đột ngột nói.

Chu Niểu ngẩng đầu, tiếp lời: “Vậy hè sang năm lại đến nữa.”

“Hè sang năm?” Ngay cả Diệp Khanh Thường cũng không ngờ đến chuyện lên kế hoạch xa đến vậy.

“Được thôi, sang năm hè lại đến.” Dương Thư Lễ giơ hai tay đồng tình.

“Ai biết đến lúc đó các cậu ra sao? Biết đâu ai cũng dắt người yêu theo, còn tớ thì lủi thủi làm bóng đèn.” Diệp Khanh Thường cười, xoa đầu người đứng đầu ký túc xá, “Cũng được, hè sang năm thì hè sang năm.”

Một cơn gió biển nữa thổi qua, Chu Niểu co người lại, cảm thấy lạnh.

Đúng lúc này, đồ nướng trên bàn cũng đã gần hết.

“Tớ thấy chúng mình nên về khách sạn thôi.” Chu Niểu rụt cổ, “Tiện thể nghĩ cách khiêng tên này về.”

Đối với họ, việc mang Liễu Giải về dường như là một nhiệm vụ gian nan.

Bảo Từ Niên và Cẩu Du khiêng thì lại hơi... kỳ.

“Tớ có cách.” Diệp Khanh Thường nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi vào số đã lưu sẵn.