Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 93 - Khi Ôm Nhau Đừng Nói Lời Xin Lỗi

“Không… không được, chủ tịch à, cậu bình tĩnh lại đi. Chuyện này không nhỏ đâu. Cậu vừa uống rượu, cảm xúc có phần kích động. Hay là... cậu suy nghĩ lại?”

Tiêu Dĩ An vội vã xua tay, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ hoảng sợ, như thể sợ hãi điều gì đó sắp xảy đến.

Hiện tại, hắn thật lòng xem chỉ xem Diệp Khanh Thường là bạn.

Nhưng cũng vì thế, hắn lại chẳng thể nào xử lý mối quan hệ này một cách dứt khoát.

“Tớ đang rất bình tĩnh.” Diệp Khanh Thường bật ra một tiếng ợ rượu, đáp lời.

Âm điệu ấy, nghe ra lại chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục.

Sau đó, nàng chậm rãi nói tiếp: “Tớ đã nghĩ rất lâu rồi, bạn học học Tiêu… Tớ đã để ý đến cậu.”

“Chủ tịch… sao lại có thể như vậy?” Tiêu Dĩ An luống cuống, bên môi vẫn còn vương vị bia lúa mạch.

Trong vòng tay hắn là Chủ tịch câu lạc bộ văn học – Diệp Khanh Thường, mỹ nhân đứng thứ hai trong bảng xếp hạng toàn trường.

Nàng chủ động nhào vào lòng hắn, trong khi đôi tay hắn vẫn cứng đờ, khẽ giơ lên giữa không trung, chẳng dám chạm vào Diệp Khanh Thường.

Hắn phân rõ ranh giới – bạn bè thì vẫn là bạn bè.

Cho dù Diệp Khanh Thường có giống người kia đến thế nào, cho dù hắn biết mình có lẽ không thể chờ thêm nữa...

Nhưng khi Diệp Khanh Thường thực sự ngã vào lòng hắn như vậy, hắn lại bắt đầu dao động.

Người con gái ấy – hiện hữu trước mắt hắn, có thể chạm vào, có thể cảm nhận được.

Thân thể mềm mại co lại trong lồng ngực, hơi thở nóng hổi xuyên qua lớp áo mỏng mà phả lên da thịt, có chút ngứa ngáy, hay nói đúng hơn là khiến lòng có chút xao động.

Hắn hiểu rất rõ – chỉ cần một lời nói thôi, một câu “Đồng ý” đơn giản, hắn sẽ có được một cô gái khiến mọi nam sinh trong trường phải ngưỡng mộ.

Diệp Khanh Thường, chủ tịch câu lạc bộ văn học.

Nàng hiểu được sự ngại ngùng của hắn, hiểu được chứng văn nghệ của hắn, đọc hiểu được mọi hứng thú của hắn, dù là nhiệt huyết bất chợt hay nỗi cô đơn lặng lẽ cũng đều có thể cùng hắn đồng hành.

Diệp Khanh Thường rất xinh đẹp, rất đáng yêu, bản thân hắn khi ở bên nàng cũng cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng và vui vẻ.

Nếu thật sự được bên nàng lâu dài... hẳn sẽ rất hạnh phúc.

“Chủ tịch, cậu chắc chứ?”

Khi hỏi ra câu đó, Tiêu Dĩ An cảm thấy mình thật đáng ghét – do dự, lề mề, không dứt khoát.

Rõ ràng chỉ là một câu nói, chỉ cần hắn mở miệng lúc này, đưa ra phản hồi tương đối dễ dàng, nhưng hắn lại không nói ra được, giống như câu nói này có sức nặng ngàn cân, một mình hắn không gánh nổi.

Liệu hắn... có thực sự xứng đáng với Diệp Khanh Thường không?

Thế nhưng, Diệp Khanh Thường lại không hề để tâm.

Nàng không ghét bỏ sự do dự ấy, không chán nản trước sự tự ti trong lòng Tiêu Dĩ An, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay quanh eo hắn, như muốn ôm trọn lấy con người ấy – cả những điều tốt đẹp lẫn khuyết điểm.

Muốn bao dung mọi thứ của hắn.

“Tớ chắc chắn. Tớ thích cậu – là cái thích của tình yêu. Tớ muốn hẹn hò với cậu, muốn ở bên cậu.”

Diệp Khanh Thường nói, chậm rãi nhưng chắc chắn.

“Tớ tưởng, tớ và chủ tịch là bạn bè...” Tiêu Dĩ An cảm thấy đầu óc mình có chút đơ ra vì lời tỏ tình đột ngột của Diệp Khanh Thường.

Ngay cả đôi môi vừa được làm ẩm không lâu cũng có vẻ hơi khô.

“Tớ không muốn chỉ là bạn của cậu.” Nàng mím môi, thấp giọng:

“Tớ muốn tiếp xúc với những dòng chữ cậu viết, thấu hiểu nỗi buồn, niềm vui trong lòng cậu… biết về tương lai và quá khứ của cậu.”

Lẽ ra, giờ là lúc Tiêu Dĩ An nên đáp lời.

Nhưng hắn vẫn không thể.

Nếu từ chối… Diệp Khanh Thường sẽ buồn lắm, phải không?

Không biết phải dũng cảm đến mức nào, mới có thể nhón chân lên mà trao cho nụ hôn, mới có thể ôm hắn mà nói ra lời tỏ tình lãng mạn ấy.

Chỉ cần hắn đồng ý là được, chỉ cần hắn nhúc nhích môi nói hai chữ kia là được.

Chỉ như vậy thôi.

“Bạn học Tiêu… nói gì đi, tớ cầu xin cậu.”

Hắn cảm nhận rõ tay nàng đang siết chặt lấy lớp áo sau lưng mình.

Hắn chỉ cần đồng ý, là có thể có được một cô gái lương thiện, luôn bao dung hắn, đáng yêu, nhưng chỉ quan tâm đến hắn, trong mắt hắn là một cô gái gần như hoàn mỹ làm bạn đời.

Làm gì có lý do nào để từ chối?

Chỉ cần hai chữ kia thôi.

Chỉ như vậy thôi, là có thể hẹn hò với một cô gái gần như hoàn mỹ như Diệp Khanh Thường.

Hơn nữa, đây gần như là cơ hội duy nhất trong đời, sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai.

Chỉ cần nói ra hai chữ kia là được.

Tiêu Dĩ An khẽ mở miệng, và rồi bóng dáng mơ hồ, không thành hình, thậm chí không có dung mạo trong đầu chợt lướt qua.

Ấn tượng của hắn về bóng dáng kia chỉ là những tin nhắn chữ cái lạnh lùng.

Nhưng lại phủ kín trí óc hắn, bao trùm mọi khoảng trống trong đầu hắn.

Chỉ cần nói ra hai chữ kia thôi...

“Xin lỗi.” 

Tiêu Dĩ An cúi đầu nói.

Hắn nhìn Diệp Khanh Thường, Diệp Khanh Thường vẫn vùi đầu trong lòng hắn.

“Nửa phút.”

Diệp Khanh Thường nhẹ giọng nói, “Tớ đã được ở trong lòng cậu nửa phút, vậy là đủ rồi, cậu không cần xin lỗi, có được nửa phút này tớ đã rất vui rồi.”

Tiêu Dĩ An không biết phải đáp lại thế nào, hai tay hắn vẫn lơ lửng giữa không trung, không dám chạm vào Diệp Khanh Thường.

“Có thể không...”

Thiếu niên rốt cuộc cũng nhìn thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, đó dường như là một nụ cười cố gắng gượng gạo.

“Có thể... đừng vội từ chối như vậy được không? Có thể cho tớ một cơ hội không?”

“Chủ tịch…” Tiêu Dĩ An ngẩn ngơ.

Hắn chưa từng nghĩ một cô gái như Diệp Khanh Thường lại có thể nói ra những lời dịu dàng, nhún nhường đến vậy.

Hắn như đã phạm phải "Thập Ác Bất Xá", thế mà Diệp Khanh Thường lại còn bao dung hắn.

“Tớ biết… hiện tại tớ vẫn thua xa người trong lòng cậu. Nhưng… có thể cho tớ một cơ hội để thích cậu được không?”

Hắn không thốt ra lời từ chối.

Vì thật ra… hắn không thể.

Thấy thiếu niên không từ chối, nụ cười trên mặt thiếu nữ càng thêm chân thật.

“Tớ chỉ muốn để bạn học Tiêu biết rằng, cho dù cậu không theo đuổi được tình yêu của mình, thì vẫn sẽ có người yêu cậu, tớ sẽ yêu thích cậu.”

Gió biển vẫn thổi, sóng vẫn thì thầm, như đang chờ đợi ai đó cất lời.

Nhưng chỉ còn sự trống vắng cùng tiếng sóng vỗ nhè nhẹ.

“Ừm.”

“Còn nữa…”

Diệp Khanh Thường lấy ra một hộp kính khác trong túi, lấy kính ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt Tiêu Dĩ An:

“Đừng quên tớ. Nhất định đừng quên – tớ vẫn thích cậu.”

“Ừm.”

Nàng lùi lại hai bước, tay chống bên hông, khẽ cười: “Cuối cùng… bạn học Tiêu, làm ơn hãy nhanh chóng thích tớ.”

Thiếu nữ xoay người, đạp lên những con sóng dâng lên rồi lại rút đi, từng bước mà rời đi.

Tiêu Dĩ An nhìn nàng rời đi, nhưng không đuổi theo.

Hắn đeo kính, nhưng chẳng thể nhìn rõ được gì.

Phải đến lúc ấy, chiếc kinh mà Diệp Khanh Thường trả lại không phải là kính của hắn, mà là kính của Diệp Khanh Thường.

Rõ ràng độ cận chẳng chênh lệch bao nhiêu, lẽ ra phải nhìn rõ chứ.

“Ừm.”

Bờ biển vẫn tĩnh lặng, sóng biển vẫn đang thì thầm sau lưng.

Ở nơi đây, hắn không tìm thấy ánh trăng của mình, cũng chẳng thể tìm thấy.

Chỉ có bóng lưng cô độc của nàng thiếu nữ đang dần khuất xa, lắc lư dưới ánh trăng, dịu dàng như vậy, thu hút mọi ánh nhìn của hắn.

Mọi dòng nước trên thế gian, cũng sẽ có ngày tái ngộ.

Bắc Băng Dương và sông Nile, rồi sẽ hòa quyện trong vần thi ca.