Một bóng người trông có vẻ cồng kềnh bước đi giữa vùng sáng và tối của những ngọn đèn đường.
Tựa như chiếc xe đang chạy chầm chậm qua đường hầm, ánh sáng loang loáng phía trên lướt qua cơ thể, như đang đùa giỡn trên làn tóc, trong đôi mắt mơ màng của ai đó.
Chỉ là, chiếc xe này chạy rất chậm, cũng rất vững chãi, cứ như sợ làm phiền đến hành khách đang say giấc.
Từng chùm sáng nhẹ nhàng trôi qua mái tóc vàng óng, quét lên gương mặt yên bình đang thiếp ngủ.
Ánh đèn lướt qua làn da thiếu nữ như tơ lụa bị gió thổi lay, dịu dàng đến mức khiến người ta ngứa ngáy.
Cảm giác đó khiến ý thức mơ hồ của Liễu Giải dần trở lại.
Nhưng cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng chỉ lờ mờ cảm nhận được sự chuyển động nhẹ nhàng, cơ thể đang lên lên xuống xuống theo nhịp bước chân của ai đó.
Đầu óc choáng váng, đến mức chẳng muốn mở mắt.
Nàng nhận ra bản thân đang được cõng, chỉ một suy nghĩ đơn giản như thế cũng tiêu hao gần hết sức lực còn lại của nàng.
Ngay khi cảm giác ấy lướt qua, bản năng cảnh giác liền thức dậy – nàng suy đoán rằng mình có thể đang bị bắt cóc.
Cố gắng huy động chút sức lực ít ỏi còn sót lại, nàng ra lệnh cho tay chân phải hành động.
Tay nàng tự nhiên vòng qua cổ người đang cõng mình, hai chân thì buông thõng ở khuỷu tay người ấy.
Nhưng nàng thực sự chẳng còn nhiều sức để làm gì thêm.
Nghĩ một lát, tính khí bướng bỉnh lại trỗi dậy, Liễu Giải quyết định... ngủ thêm nửa phút.
Rồi bất ngờ tỉnh hẳn, cúi người, định cắn một phát vào gáy người đang cõng mình.
Dĩ nhiên, môi răng của nàng cũng chẳng đủ sức lực để gây đau đớn, trông không giống sự trả thù hung hãn, mà chỉ như một chú mèo nhỏ cắn yêu.
Cảm giác ẩm ướt, nhẹ nhàng ấy khiến người đang cõng nàng cuối cùng cũng phải dừng bước.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói vang lên, có chút quen thuộc. “Em biết bây giờ chị đang khó chịu lắm, hãy cố chịu đựng thêm chút nữa, sắp về khách sạn rồi.”
Nghe vậy, Liễu Giải hơi sững người. Nàng định mở mắt để xem là ai, nhưng cuối cùng lại thôi.
Nàng chỉ nằm yên trên lưng người ấy, vùi đầu vào, để mái tóc vàng mềm mại rũ xuống vai, lướt qua ngực thiếu niên.
Giống như một con thú nhỏ, nàng hít nhẹ hai cái.
Nàng đang nhận mùi — xem người cõng mình có phải là người quen hay không.
Vải áo mịn, mang theo mùi cà phê, còn có cả mùi đạo mạo cứng nhắc như giảng bài...
Là em trai nàng, Liễu An Nhiên.
Tự nhiên thấy lòng yên ổn hơn, hai tay nàng siết chặt cổ Liễu An Nhiên, ép mặt của mình vào cổ hắn, ngay chỗ nàng vừa cắn nhẹ.
Hai bầu ngực mềm mại cũng theo đó ép xuống.
Liễu Giải cho rằng, hẳn là nàng đang mơ.
Vì em trai ngoan Liễu An Nhiên không thể có mặt ở đây, còn những người bạn cùng phòng ăn nướng với nàng thì càng không thể để nàng say xỉn đến mức bị cõng đi mất.
Vậy nên, đây chỉ là giấc mơ.
Đã là mơ thì khỏi cần nghĩ nhiều.
Nàng xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, mái tóc vàng mềm mại không ngừng cọ vào cổ Liễu An Nhiên, tạo cảm giác ngứa ngáy.
Liễu An Nhiên hít sâu một hơi, vừa đi được hai bước lại phải dừng lại.
“An phận một chút.”
“Không chịu đâu~” Liễu Giải lập tức đáp lại, đầu như mũi khoan, cứ thế cọ lên cọ xuống.
Liễu An Nhiên lại hít sâu lần nữa, như thể đang kiềm nén điều gì đó: “Chị cứ làm thế là em không đi nổi đâu.”
“Được mà, hồi nhỏ chị cũng cõng nhóc kiểu này, mà nhóc quậy cả buổi thì chị cũng chẳng nói gì.” Liễu Giải bắt đầu lấy trán mình gõ vào gáy hắn.
“Em không nhớ rõ lắm... nhưng chắc chắn hồi nhỏ khi được cõng thì em không có làm loạn như lời chị.” Liễu An Nhiên dừng lại, dùng sức nhấc nàng lên, tránh để cơ thể mềm nhũn kia trượt xuống.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì phía sau, hắn đoán chắc nàng lại ngủ mất rồi.
Liễu An Nhiên khẽ cười, tiếp tục đi về phía khách sạn.
“Liễu An Nhiên.”
Giọng nói đột ngột vang lên từ sau lưng, chứng tỏ suy đoán của hắn sai rồi — nàng vẫn thức.
Giọng nàng khàn khàn, nghe có chút trầm lắng, như đang suy nghĩ điều gì.
“Em đây.” Chỉ hai chữ thôi, cũng đủ xua đi mọi nghi ngờ.
“Thật ra chị luôn nghĩ... giữa chúng ta, rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai.” Liễu Giải lặng lẽ lên tiếng, như thể sợ nếu không nói bây giờ thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nói nữa.
Dù chỉ là trong mơ.
“Nhóc đã không còn là đứa bé lấm lem ngày nào nữa. Trong nhà có địa vị, trong sản nghiệp cũng có vai trò. Ngay cả khi không có chị mày, thì nhóc vẫn sống tốt.”
Bước chân Liễu An Nhiên chậm lại, rồi dừng hẳn.
Hắn không hiểu nàng định nói gì.
“Nhưng nhóc vẫn cứ bám lấy chị, nhìn thì giống như nhóc không thể rời khỏi chị như xưa. Nhưng chị mày hiểu... là chị không thể rời khỏi nhóc.” Giọng nàng như lời thủ thỉ của một cô bạn gái sau bữa ăn, đang tựa vào vai bạn trai dưới ánh trăng.
“Chị không thể cứ mãi bám lấy nhóc. Nhóc còn phải yêu đương, kết hôn... Lần trước đi xem mắt, nếu không có chị đây chen vào, có lẽ nhóc đã gặp được người hiểu mình rồi.”
Từng lời nói như dao cứa, cắt từng mảnh tim Liễu An Nhiên.
Thiếu niên cắn chặt răng, cố kiềm chế cơn chấn động đang dâng lên trong lòng.
“Nhưng chị thực sự không rời được nhóc. Như ngày xưa, giữa bãi rác, chị chìa tay kéo nhóc đi, còn nhóc thì lặng lẽ đi theo. Nhóc là người đối xử tốt với chị nhất, hiểu chị nhất, luôn quan tâm đến chị.”
“Chị thậm chí không cho phép nhóc ở bên người khác... Chị muốn nhóc ở bên chị suốt đời.”
“Chắc nhóc cảm thấy chị mày thật quá đáng đúng không?”
Khi nàng dứt lời, bước chân của Liễu An Nhiên đã trở nên vững vàng.
Không sao, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ.
“Rốt cuộc, là lỗi của nhóc mà! Tại sao lại tốt với chị như vậy?”
Trong cơn chếnh choáng sau rượu, bộ não của Liễu Giải lại suy nghĩ một cách kỳ quặc, “Nếu nhóc không đối tốt như vậy, cứ mặc ta sống chết tự sinh tự diệt, ngoan ngoãn kế thừa tài sản thì chị đâu cần dây dưa như bây giờ?”
“Tất cả là tại ngươi!”
Nói rồi nàng lại cúi đầu, há miệng cắn lên gáy phải của hắn.
Nhưng chỉ cắn một chút, nàng liền dừng lại — là Liễu An Nhiên mà.
Nàng còn thè lưỡi liếm nhẹ, như muốn xoa dịu vết thương.
“Liễu An Nhiên.” Giọng nói mơ hồ như giữa cơn mộng mị.
“Em đây.”
“Chị muốn được ở bên em... mãi mãi.”
“Được thôi." Liễu An Nhiên đáp.
Bước chân hắn cũng càng thêm vững chãi, kiên định.
"Em sẽ cùng chị mãi mãi ở bên nhau."