Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 100 - Go! Go! Go!

“Tiểu Điểu!” Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng giọng gọi lớn: “Tiểu Điểu! Mau dậy đi!”

Nghe là biết ngay đó là giọng của Dương Thư Lễ ở phòng bên cạnh.

Không rõ có phải vì dáng người giống trẻ con hay không, mà tinh thần của Dương Thư Lễ cũng giống trẻ con thật — luôn đầy năng lượng.

Bình thường với sinh viên đại học mà nói, sáng sớm có thể bò được ra khỏi giường đã là giỏi lắm rồi, huống chi lại còn đang trong kỳ nghỉ ở một nơi xa lạ thế này.

Cẩu Du ngồi dậy khỏi giường, tay cầm điện thoại, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Lúc trước, Tiểu Điểu nói muốn thay đồ sau khi đi vệ sinh, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ra.

Xem ra, đến lượt hắn đi mở cửa.

Cẩu Du vuốt lại mái tóc đã gần thành ổ gà, rồi bước ra mở cửa.

Ngay lập tức, một dòng nước xối thẳng vào mặt hắn.

Hắn sững người, theo bản năng lùi lại mấy bước, ngẩn người lau đi nước trên mặt — rồi mới nhìn rõ hai người đang đứng ở cửa.

Dương Thư Lễ và Từ Niên.

Cả hai đều mặc áo khoác đi biển rộng thùng thình, mỗi người cầm một khẩu súng nước nhỏ. Màn tấn công vừa rồi, chính là do hai khẩu súng nước này gây ra.

Trên mặt Từ Niên là vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng hắn đã lường trước được cảnh này, có lẽ lúc trước còn khuyên Dương Thư Lễ một câu.

Nhưng kết quả cũng rõ ràng rồi — tâm lý muốn “ra tay trước” để chọc Tiểu Điểu của loli trưởng phòng đã thắng sự lo lắng của Từ Niên.

“À... cái đó...” Dương Thư Lễ lập tức ném khẩu súng nước trên tay cho Từ Niên, phản ứng sau khi làm sai cũng y như con nít.

“Không sao.” Cẩu Du khoát tay, chuyện cỏn con như vậy, với hắn đúng là chẳng đáng gì — thậm chí còn không bằng cú đấm vào thận mà Tiểu Điểu tặng hắn sáng nay.

“Bọn tớ đến tìm Tiểu Điểu.” Dương Thư Lễ đúng lúc lại rất biết điều, ngoan ngoãn giải thích mục đích đến đây với chủ nhân căn phòng.

“Cậu ấy đang thay đồ.” Cẩu Du quay đầu, lớn tiếng gọi vào trong phòng: “Tiểu Điểu, lại rớt xuống bồn cầu rồi hả?”

Một lúc sau, giọng Chu Niểu vọng ra: “Thận của ngươi lại bị ngứa nữa đúng không?”

Cẩu Du cảm thấy thận của mình lại bắt đầu đau nhói.

Còn chưa kịp nói thêm gì, cửa nhà vệ sinh đã mở ra, Chu Niểu bước ra ngoài.

Đồng tử Cẩu Du co lại.

Trên người Chu Niểu là một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, cổ tay bó lại gọn gàng.

Phía dưới là chiếc váy dài đen đơn giản, theo từng bước đi của thiếu nữ, mắt cá chân thon nhỏ bọc trong tất trắng thấp thoáng hiện ra.

Bộ đồ này khiến nàng chim nhỏ lúc nào cũng ríu rít trong mắt Cẩu Du bất giác trở nên có chút dịu dàng, trầm tĩnh.

Động tác vô thức nghiêng người về phía Cẩu Du của nàng, càng khiến nàng trông như một chú chim nhỏ nép vào người.

Dương Thư Lễ phản ứng chậm nửa nhịp, phải hai giây sau khi Chu Niểu xuất hiện, nàng mới giơ khẩu súng nước trên tay Từ Niên lên bắn một phát.

Chu Niểu không tránh được, bị dính vài giọt nước. Chiếc áo sơ mi trắng lập tức xuất hiện vài vết sẫm màu.

Chu Niểu nhìn chằm chằm những vết nước, ngây ra một lúc, rồi dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng chui ra phía sau Cẩu Du.

Nàng nắm chặt vạt áo hắn, rụt người lại phía sau, thận trọng nhìn ra ngoài cửa, nơi Dương Thư Lễ vẫn đang giơ súng nước lên.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều chết lặng.

Đặc biệt là Cẩu Du, người đang bị Chu Niểu lấy làm lá chắn sống, sắc mặt hắn lúc này hệt như thấy quỷ. Hắn quay đầu nhìn Chu Niểu đang nấp sau lưng mình.

“Không phải chứ... cậu lúc đi vệ sinh ăn nhầm thứ gì bị trúng độc rồi à? Sao lại ẻo lả thế?”

Vừa nói ra, Cẩu Du bỗng nhớ ra... hiện tại, Chu Niểu đúng là một cô gái.

“Không phải, tớ không thể dính nước bây giờ.” Chu Niểu trừng mắt nhìn Cẩu Du: “Nếu hôm nay tớ không mặc đồ trắng thì đã xông lên dạy cho con nhãi kia biết ai là cha nó rồi.”

Cẩu Du sững người, cúi đầu nhìn vị trí Chu Niểu bị bắn trúng — chiếc áo sơ mi trắng mỏng đã hơi thấm nước.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Không nghĩ nhiều nữa, Cẩu Du quay sang nói với Dương Thư Lễ và Từ Niên: “Thôi, cất súng nước đi. Quần áo hôm nay của cậu ấy không hợp chơi cái này.”

Cẩu Du đã lên tiếng, Dương Thư Lễ chỉ có thể thất vọng thu súng lại.

“Vậy cũng được.” Trưởng phòng nhỏ nhắn tính tình thay đổi nhanh như gió, chuyển chủ đề ngay: “Thế hôm nay đi đâu, ăn gì đây?”

Dù nàng đã ăn sáng xong rồi. Khẩu súng nước kia cũng là tiện tay mua ở cửa hàng bên cạnh khi đi ăn.

Đợi xác nhận Dương Thư Lễ sẽ không bắn nữa, Chu Niểu mới từ sau lưng Cẩu Du ló ra.

“Ai mà biết kế hoạch hôm nay là gì, đi hỏi nhị ca là được rồi.” Chu Niểu đáp, rồi dẫn theo Dương Thư Lễ đi về phía phòng Liễu Giải.

Dù sao, Liễu Giải là người dẫn đường của chuyến đi này, vai trò vẫn rất quan trọng.

Cẩu Du và Từ Niên đi sau cùng, liếc nhìn nhau, rồi lặng lẽ đi theo.

“Này, cậu nói xem, có phải hôm qua nhị ca bị em trai mình dụ đi rồi không? Dù sao say đến mức đó, chắc cậu ấy cũng không yên tâm để mặc chúng ta loạn thêm nữa.” Dương Thư Lễ đi phía sau Chu Niểu, bỗng nhiên nói một câu.

“Cái này thì không rõ. Giờ chỉ có thể cầu mong em trai cậu ấy đừng đưa cậu ấy về nhà thôi.”

Dù sao đoàn du lịch "toàn nam" thế này, tìm được một hướng dẫn viên nữ cũng chẳng dễ.

“Hôm qua tam ca làm sao biết em trai của nhị ca tới vậy? Biết mà không nhắc bọn mình lấy một tiếng, cũng không khuyên nhị ca uống ít đi.” Dương Thư Lễ lẩm bẩm.

Nhưng Chu Niểu nhớ rất rõ — hôm qua chính Dương Thư Lễ đã cố ý khiêu khích như một con hồ ly cái, mới khiến Liễu Giải uống cạn một chai rồi say luôn tại chỗ.

“Tiểu Điểu, cậu cũng vậy. Không đi hỏi thử xem rốt cuộc tam ca có chuyện gì.”

Chu Niểu nhướng mày: “Nghĩ gì vậy? Hôm qua tên đó uống xong chạy đi tỏ tình, lúc trở về ai dám mở miệng hỏi chứ.”

Nàng thậm chí còn lo, chỉ cần nói một câu không vừa ý Diệp Khanh Thường, người ta sẽ bẻ gãy cổ nàng ngay tại chỗ.

Dù sao, hôm qua Diệp Khanh Thường đi tỏ tình, còn để lại cả nụ hôn đầu...

Tình hình cụ thể thế nào nàng không biết, cũng không rõ đối phương tiến triển tới đâu — chỉ biết tốt nhất là im miệng.

Cứ như vậy, hai người vừa líu lo vừa đi đến trước cửa phòng Liễu Giải.

Còn chưa kịp gõ cửa, cửa phòng đã mở từ bên trong.

Thiếu niên với khuôn mặt âm trầm xuất hiện — chính là người đã đưa Liễu Giải về từ quán nướng tối qua, vẫn quấn chiếc khăn choàng đen.

Liễu An Nhiên, với đôi mắt đỏ ngầu, lướt ánh mắt qua hai người đứng trước cửa.

Chu Niểu và Dương Thư Lễ sợ đến mức vô thức ôm chặt lấy nhau.

Thiếu niên thở dài, liếc nhìn vào căn phòng phía sau lưng, nhét thẻ phòng vào tay Chu Niểu, rồi quay người rời đi.

Chỉ để lại Chu Niểu và Dương Thư Lễ đứng ngơ ngác nhìn nhau.

“Đừng nói với chị ấy là tôi đã đến.” Đi được hai bước, Liễu An Nhiên bỗng quay đầu lại nói, “Chuyến du lịch lần này... tôi bao hết.”

Tiếng bước chân thanh thúy dần xa, bóng lưng thiếu niên cũng khuất dần.

Chu Niểu và Dương Thư Lễ đưa mắt nhìn nhau.

“Tớ thấy... đánh thức nhị ca dậy vẫn là việc quan trọng hơn.”

“Ờ... cũng đúng, đi thôi đi thôi.”