“Sao vậy?” Diệp Khanh Thường là người mở miệng trước.
Rõ ràng ánh mắt nàng không khác gì so với ngày thường, nhưng khi đi cùng vẻ mệt mỏi này, lại khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
“Lão Tam, cậu ổn không?” Chu Niểu cẩn thận đánh giá Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường vẫn mặc nguyên bộ đen như mọi khi, chỉ khác là chiếc váy xếp ly hôm qua đã đổi thành váy liền.
Ít nhất trong tiềm thức, Chu Niểu cùng mấy người bạn cùng phòng đã không còn phản cảm gì với việc nàng mặc đồ nữ nữa.
Nhưng Diệp Khanh Thường hôm nay trông không ổn lắm.
Trang phục rất chỉnh tề, không giống bộ dạng rối tung như Liễu Giải, nhưng lại toát ra một sự lộn xộn không rõ nguyên nhân.
“Tớ?” Diệp Khanh Thường nhướn mày: “Tớ rất tốt.”
Nàng biết trạng thái hiện tại của mình có lẽ không tốt, nhưng không ngờ Chu Niểu lại nhận ra nhanh như vậy.
Sau khi thổ lộ đêm qua, nàng hiếm khi mất ngủ.
Tin nhắn Tiêu Dĩ An gửi cho tài khoản chính của nàng, nàng vẫn chưa trả lời. Sau lời tỏ tình ấy, Tiêu Dĩ An cũng không gửi thêm bất kỳ tin nhắn mới nào.
Theo lý mà nói, bây giờ Tiêu Dĩ An hẳn nên gửi tin nhắn đến, dù có kể lại mọi chuyện tối qua cũng là bình thường.
Nhưng Tiêu Dĩ An không làm gì cả.
Cứ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Nàng biết rõ đó là lời tỏ tình có chủ ý là nước cờ hiểm nàng buộc phải đi để giành lại lợi thế nhân duyên, giành lại quyền chủ động từ tay Tiêu Dĩ An.
Nàng không thể yếu thế trong trò chơi tình cảm này.
Nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác xáo động, như thể có thứ gì đó đang trượt khỏi tầm kiểm soát.
Rõ ràng là nàng chủ động tỏ tình, người nên dao động phải là Tiêu Dĩ An mới đúng, cớ gì bây giờ kẻ cứ nghĩ mãi về chuyện đó lại là nàng?
Bước cờ đã đi xong, nàng phải là người nắm giữ nhịp điệu, sao lại rối loạn vì nước cờ của chính mình?
Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện đêm qua đều bắt nguồn từ việc nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Dĩ An lang thang trên bãi biển như một kẻ ngốc.
Có lẽ lý thuyết sách vở và kỹ năng nàng luyện được trong thực chiến đều vô dụng... nhưng nàng không cho rằng chút sai sót nhỏ ấy đủ khiến bản thân lộ ra yếu thế trước Tiêu Dĩ An.
Nàng có thể khiến Tiêu Dĩ An lần đầu phải lòng nàng, một lòng một dạ với nàng.
Thì cũng sẽ có lần thứ hai.
Dù phải trả giá thế nào... nàng cũng sẽ làm được.
“Nhìn cậu như sắp phát điên vậy, còn giống kiểu nữ chính thất tỉnh trong mấy bộ ngôn tình.” Chu Niểu liếc nàng, nói thẳng.
“So với cách miêu tả thiếu chính xác đó, tớ càng ngạc nhiên là cậu lại đọc thể loại ấy.” Diệp Khanh Thường nhìn Chu Niểu với vẻ khó hiểu. “Não cậu hiểu được thể loại đó thật sao?”
“Đừng coi thường người khác. Thỉnh thoảng tớ cũng xem mấy video tóm tắt truyện mà.” Chu Niểu nghiêm túc phản bác.
Nghi ngờ trong mắt Diệp Khanh Thường càng rõ rệt hơn.
Thấy nàng như vậy, Chu Niểu mới dè dặt hỏi: “Có phải vì chuyện tối qua không? Có gì thì cứ nói với huynh đệ, việc lớn không giúp được, việc nhỏ lười giúp, nhưng có gì thì cứ nói.”
Lời lẽ có phần thô thiển, nhưng sự quan tâm là thật.
“Cũng... không hẳn.” Diệp Khanh Thường nhất thời không biết nên nói sao, chỉ khoát tay: “Tớ vẫn kiểm soát được. Tớ có nhịp điệu riêng.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chu Niểu cuối cùng cũng thở phào.
Dù gì từ tối qua, từ khi Diệp Khanh Thường về khách sạn, cả hành lang như chìm trong không khí áp lực thấp.
Ban đầu Chu Niểu còn định lén lấy bộ đồ thần bí trong phòng Diệp Khanh Thường làm đạn nước, vì súng nước mang đi sáng nay đạn quá ít. Nhưng khi thấy bộ dạng Diệp Khanh Thường tối qua, đừng nói Chu Niểu, ngay cả Dương Thư Lễ đầu óc đơn giản cũng không dám đến gần.
Giống như Diệp Khanh Thường vừa khóc vừa ăn gà rán trước mặt họ, bình thường còn giành ăn, nhưng lần này chẳng ai dám bén mảng lại gần.
Chu Niểu gãi đầu: “Vậy hôm nay định làm gì?”
“Không có kế hoạch gì cả. Những việc cần làm đã xong, giờ chỉ chờ chuyện tiến triển thôi. Trong lúc này thì làm gì cũng được, không bị ràng buộc.”
Diệp Khanh Thường giang tay, nói thản nhiên: “Vẫn đi chơi tiếp thôi. Không thể vì gặp phải thú cưng mà tự mình rối loạn.”
Chu Niểu nhìn nàng thật sâu.
Nói thì vậy... nhưng trông Diệp Khanh Thường chẳng khác gì đã tự mình rối loạn.
Song, đây chỉ là cảm giác chủ quan của Chu Niểu. Nàng vẫn chọn tin tưởng rằng Diệp Khanh Thường, bậc thầy tình trường, vẫn kiểm soát được chính mình.
“Này, đang nói gì thế?” Liễu Giải bất thình lình nhảy ra từ phía sau Chu Niểu, khoác tay lên vai nàng.
Chu Niểu quay lại, kinh ngạc nhìn Liễu Giải tóc còn bốc hơi nước sau khi vừa tắm xong: “Tắm nhanh vậy? Mỗi tráng qua thôi à? Tớ luộc sủi cảo còn không nhanh bằng.”
“Là do cậu ẻo lả quá thôi. Tớ giải quyết trận đấu chỉ trong ba phút.” Liễu Giải giơ ngón tay cái ngược xuống.
Bên dưới, nàng đã thay chiếc quần short hôm qua bằng quần đi biển sáng màu hơn, vẫn là màu xanh trắng.
Phía trên, áo phông trắng rộng, khoác ngoài một chiếc áo đi biển cùng màu xanh trắng, trông khá giống cái mà Dương Thư Lễ đang mặc.
Điều khiến người ta chú ý là mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước.
Mái tóc vàng óng ánh bình thường, giờ đã sẫm lại vì nước, không còn chói lọi, giống như mặt trời đã biến thành bóng đèn trần nhà.
"Cậu không không lau khô tóc à?” Chu Niểu nhìn mái tóc ướt sũng của nàng. “Cẩn thận sau này bị thấp khớp đấy.”
“Thế càng tốt, già rồi càng phong cách.” Liễu Giải lại giơ ngón tay cái.
Chu Niểu trợn mắt, quay đầu nhìn thấy Dương Thư Lễ phía sau đang cầm súng nước, lén bắn thêm vào mái tóc vàng của Liễu Giải.
“Đi thôi, dẫn các cậu ra biển phơi nắng, muốn chơi gì thì chơi, còn tớ ngủ bù.” Liễu Giải xoa trán, đầu vẫn chưa hết đau.
Chu Niểu lúc này mới để ý, nàng đang cầm theo cả tấm thảm trải biển.
Dưới sự dẫn đầu của Liễu Giải, sự hùa theo mù quáng của Dương Thư Lễ, và hai kẻ như người mất hồn là Chu Niểu với Diệp Khanh Thường, cả nhóm cuối cùng cũng bắt đầu hành trình vui chơi hôm nay.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, Chu Niểu đã bị ánh nắng chói vào mắt, phải nheo mắt lại.
Diệp Khanh Thường đứng cạnh, ở trong phòng tối lâu hơn, còn khó chịu hơn Chu Niểu, trông cứ như sắp siêu thoát đến nơi.
Nhìn nàng, Chu Niểu bất giác nghĩ Diệp Khanh Thường đúng là kiểu ma cà rồng.
Đối mặt với phân với máu thì cười nói bình thường, nhưng gặp ánh sáng mặt trời với những điều tốt đẹp thì hóa tro ngay lập tức.
Nhưng không bao lâu sau, bên tai Chu Niểu bỗng không còn nghe tiếng than vãn nữa.
Nàng giật mình quay đầu lại.
Rồi thuận theo ánh mắt Diệp Khanh Thường, Chu Niểu cũng nhìn thấy Tiêu Dĩ An đang đứng trước mặt họ, ánh mắt trống rỗng, ngẩn người nhìn về phía này.
Thật đúng là... duyên phận.