“Đương nhiên rồi, dì có cần cháu giúp gì không ạ?”
Diệp Khanh Thường đáp lại một nụ cười hiền lành.
“Dì đoán được, trong lòng Tiểu An có một người rất quan trọng, cháu biết chuyện này chứ?”
Nụ cười của Diệp Khanh Thường khựng lại.
Không ngờ trực giác của người lớn tuổi lại nhạy bén đến thế, vậy mà cũng có thể cảm nhận được ánh trăng sáng bị Tiêu Dĩ An che giấu.
Đương nhiên cũng có thể là Tiêu Dĩ An che giấu quá "rõ ràng".
Cũng phải, trước đây khi nàng còn là nam sinh cũng có thể cảm nhận được, tên này có một đối tượng yêu qua mạng mà hắn hận không thể dính lấy.
Chỉ là nàng chưa từng nghĩ, đối tượng khi ấy… lại chính là mình.
Nếu sớm biết, nàng đã không nhận cái câu lạc bộ văn học lèo tèo thành viên này từ tay khóa trên rồi. Có khi đã bỏ chạy ngay từ đầu.
“Cháu biết. Coi như nghe qua, nhưng cũng không rõ lắm.” Diệp Khanh Thường cố gắng giữ bình tĩnh.
Nàng không thể đối mặt với cô của Tiêu Dĩ An mà nói thẳng rằng nàng chính là người phụ nữ xấu xa khiến Tiêu Dĩ An thần hồn điên đảo, đùa giỡn tình cảm của Tiêu Dĩ An.
“Vậy xem ra cháu và Tiểu An quan hệ rất tốt, Tiểu An sẽ không nói chuyện này với ta đâu.”
Diệp Khanh Thường vậy mà có thể nghe ra sự ngưỡng mộ trong lời nói của cô của Tiêu Dĩ An.
Thật ra nàng thà rằng nàng không biết chuyện này.
“Cũng được ạ, vừa hay cùng một câu lạc bộ, khi hoạt động câu lạc bộ sẽ giao lưu một chút.” Diệp Khanh Thường gãi gãi đầu.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh trực tiếp gọi cho Diệp Khanh Thường một ly sinh tố.
Nói thật thì Diệp Khanh Thường không hứng thú với đồ ngọt như Dương Thư Lễ. Nhưng đối phương nhiệt tình quá, nàng cũng không tiện từ chối.
“Dì có thể hỏi tên cháu là gì không?”
“Diệp Khanh Thường.” Thiếu nữ ngoan ngoãn đáp lại, trên tay cầm ly sinh tố vừa mới làm xong.
Hình như hơi lạnh quá.
“Tên hay lắm, rất đẹp, người cũng như tên vậy.”
Diệp Khanh Thường hình như có chút ngồi không yên: “Dì ơi, dì có cần cháu làm gì thì cứ nói thẳng, nếu giúp được cháu nhất định sẽ giúp.”
“À, là thế này.” Cô của Tiêu Dĩ An nghe Diệp Khanh Thường nói thẳng thừng thì khẽ mỉm cười, “Dì phát hiện Tiểu An hình như coi trọng người đó quá mức, nhưng theo ta được biết, thằng bé có thể chưa từng gặp người đó.”
Diệp Khanh Thường ở bên cạnh tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Dì không nói việc nó thích ai đó là sai. Nhưng là phụ huynh của thắng bé, ta sợ nó bị lừa.”
“Dì có ơn với cha mẹ của thằng bé, bọn họ trước đi nhắm mắt cũng đã đã giao phó thằng bé cho dì, bản thân dì thì thế nào cũng được, nhưng nó… ta không yên tâm nổi.”
“Tiểu An tính cách đơn giản. Nếu người kia có mưu đồ gì thì nó chịu sao nổi?”
Diệp Khanh Thường vẫn giữ vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhưng nàng ít nhất có thể đảm bảo, ánh trăng sáng mà Tiêu Dĩ An gặp không phải vì mưu đồ bất cứ điều gì.
Bởi vì nàng không nghĩ nhiều như vậy.
Bao gồm cả việc bây giờ khi tỉnh táo lại mà nghĩ, động cơ gây án của lời tỏ tình đêm đó hình như chỉ là không đành lòng, không đành lòng nhìn Tiêu Dĩ An cứ lang thang trên bãi biển như một chú chó nỏ không tìm thấy đường về nhà.
Lúc bước tới, nàng còn đang nghĩ… phải làm sao để ánh trăng sáng trong lòng Tiêu Dĩ An mất đi chút địa vị.
Nếu không sau này những cảnh tượng như thế này có lẽ sẽ còn xuất hiện.
Rồi sau đó biến thành cuộc cạnh tranh giữa nàng hiện tại và nàng trước đây.
“Cho nên, dì hy vọng cháu có thể để ý giúp dì, xem người kia rốt cuộc là ai. Nếu tiện, phân tán sự chú ý của Tiểu An một chút cũng được.”
Diệp Khanh Thường nghe xong thì có chút bất ngờ nhướng mày.
Không ngờ cô của Tiêu Dĩ An sau khi nhận ra tình hình của Tiêu Dĩ An lại có suy nghĩ gần giống mình.
Chỉ là nàng không thể để Tiêu Dĩ An tiếp tục duy trì quan hệ thân mật hơn với mình, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ để Tiêu Dĩ An biết thân phận thật của mình.
Và rồi bản thân bị lộ thân phận thật sẽ bị vạch trần.
Diệp Khanh Thường khẽ gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Cô của Tiêu Dĩ An chỉ khẽ cười: “Vậy con giúp dì mang ly này đến cho Tiểu An với. Dì ngồi đây hóng gió, phơi nắng một chút.”
Sắc mặt thiếu nữ cứng lại.
Thì ra là định để mình thử tiếp xúc với Tiêu Dĩ An, phân tán trọng tâm của Tiêu Dĩ An sao?
Tâm cơ sâu thật đấy.
Nhưng Diệp Khanh Thường đã hành động còn nhanh hơn, thậm chí tối qua đã nhanh chóng tỏ tình và bị từ chối rồi.
“Vâng.” Nàng đồng ý, vừa hay có lý do để tiếp cận Tiêu Dĩ An.
Nàng cũng có chút bận tâm về việc Tiêu Dĩ An phớt lờ mình khi vừa ra khỏi nhà sáng nay.
Cầm ly sinh tố còn lại, Diệp Khanh Thường đi về hướng cũ.
Mất hai ba phút, nàng lại quay về bóng râm dưới chiếc ô che nắng nơi Tiêu Dĩ An đang ngồi.
Tiêu Dĩ An nằm trên tấm thảm bãi biển, tay cầm một cuốn sách, gần như che khuất toàn bộ tầm nhìn.
Nhưng khi Diệp Khanh Thường vừa đi đến bên cạnh phạm vi che phủ của chiếc dù che nắng của hắn thì hắn bỗng nhiên mở miệng: “Cứ đặt ở bên cạnh là được.”
Một câu nói khiến Diệp Khanh Thường sững sờ.
Trong khoảng thời gian nàng sững sờ, Tiêu Dĩ An từ từ đặt cuốn sách sang một bên, cứ thế nhìn thẳng vào Diệp Khanh Thường.
Đó là một khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, Diệp Khanh Thường rất quen thuộc với biểu cảm này.
Tiêu Dĩ An trước đây sẽ đối với những người khác ngoài mình lộ ra biểu cảm như vậy, nhưng đó cũng là ngoài mình.
Hắn nhìn Diệp Khanh Thường, trong ánh mắt không có sự thưởng thức, dù cho khuôn mặt này tuyệt đối có thể coi là xinh đẹp.
Cứ như thể chỉ đang nhìn một con vật vậy.
Hắn mở miệng nói: “Đặt ở đó, rồi cậu có thể rời đi.”
Đồng tử của Diệp Khanh Thường hơi co lại, dường như lúc này nàng mới nhận ra sự bất thường mà nàng đã nhận thấy, sự bất an trong lòng nàng suốt đêm qua không ngủ được là vì điều gì.
Bởi vì nàng đã bỏ qua trọng lượng tình cảm của Tiêu Dĩ An đối với bản thân trước đây.
“Yên tâm, không phải cậu đã làm gì chọc giận tớ, chỉ là cậu đột nhiên nhắc nhở tớ.” Tiêu Dĩ An nhàn nhạt nói.
“Người mà tớ thích không phải cậu, vậy nên những tiếp xúc thân mật này không nên tồn tại. Sau khi cậu tỏ tình, tớ lại càng không nên tiếp tục giữ liên lạc với cậu.”
“Tớ rất cảm ơn vì cậu đã thích tớ, nhưng quan hệ giữa chúng ta nên dừng lại ở đây.”
“Tớ không thể lãng phí tâm ý của cậu, nhưng cũng không thể phụ lòng mình.” Thiếu niên dừng lại một chút,.
“Lời tỏ tình tối qua của cậu đã giúp tớ hiểu ra, rằng tớ đã đi quá lòng vòng trên con đường ấy rồi.”
Diệp Khanh Thường trơ mắt nhìn Tiêu Dĩ An lấy điện thoại ra lắc lắc:
“Tớ nhất định phải theo đuổi cô ấy. Tớ không chắc sẽ còn bao nhiêu người khác thích cô ấy nữa đâu. Giống như cậu tối qua vậy… tớ cũng nên dũng cảm nói thẳng ra. Ít nhất, để cô ấy biết tớ thích cô ấy. Để cô ấy phải đối diện với tình cảm của tớ, không thể coi tớ chỉ là bạn bè nữa.”
“Nói thế… thật ra tớ phải cảm ơn cậu.” Ánh mắt thiếu niên dần kiên định lại. “Cậu đã chỉ cho tớ biết mình nên làm gì. Phải đứng trước mặt người mình thích với tư cách người theo đuổi, không phải cái gì khác.”
“Tớ không thể vì sợ mất cô ấy mà nhường cho người khác. Đây là điều cậu đã dạy tớ, nếu không… cậu cũng đã không đứng trước mặt tớ tối qua rồi.”
“Cảm ơn cậu, chủ tịch. Khi tớ tỏ tình thành công, nhất định sẽ báo tin vui cho cậu.”
Giọng điệu của thiếu niên cuối cùng cũng có chút dao động, mang theo sự cảm ơn chân thành.
Diệp Khanh Thường há hốc miệng, không nói nên lời.
Diệp Khanh Thường kinh ngạc.
Nàng chỉ có thể tự hỏi, hỏi đi hỏi lại một chuyện.
Tối qua, khi tỏ tình… mình thực sự đã nghĩ nhiều như thế sao?