Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 111 - The Shining

Kỳ thực, Từ Niên đã từng nghĩ qua những chuyện này.

Dương Thư Lễ là một người rất đơn giản.

Nhưng cũng là một người phức tạp đến mức khó hiểu.

Chỉ là từ trước tới giờ, với tất cả những điều khác thường từng xuất hiện trên người Dương Thư Lễ, Từ Niên chưa bao giờ tỏ ra tò mò.

Bởi hắn biết, nếu đó là chuyện nàng có thể chia sẻ, chắc chắn nàng đã kể cho hắn nghe ngay trên bàn ăn rồi.

Nếu Dương Thư Lễ không nói với hắn, vậy thì đó không phải là thứ hắn có thể biết từ miệng Dương Thư Lễ, hoặc nói cách khác, đó là thứ hắn cần tự mình đi tìm.

Ví dụ, hắn từng tò mò tại sao Dương Thư Lễ mỗi lần băng qua đường đều phải nắm chặt tay người khác, và nắm rất chặt, gần như không thể giằng ra, cho dù có giằng ra cũng chỉ có thể kéo theo Dương Thư Lễ cùng đi.

Hay như việc tại sao nàng lại ăn nhiều đến vậy.

Hắn từng tò mò tại sao Dương Thư Lễ lại ăn nhiều như vậy, rõ ràng hắn thấy Dương Thư Lễ không hề cảm thấy món gì ngon hay món gì dở, Dương Thư Lễ ăn uống không hề kén chọn.

Giống như một NPC chỉ biết thực hiện mệnh lệnh, mà mọi mệnh lệnh cuối cùng đều dẫn đến cùng một hành động – ăn uống.

Nhưng, dù thế nào đi nữa, Dương Thư Lễ làm gì thì hắn làm theo.

Ở cạnh nàng, với hắn, là điều thoải mái nhất.

Chỉ là… Dương Thư Lễ lúc này, có lẽ không còn như thế nữa.

Từ Niên biết, lúc này không phải là lúc để hỏi han hay chạm vào quá khứ nàng.

Chỉ cần nhìn trạng thái hiện tại của nàng, hắn đã không dám manh động.

Đầu óc hắn nhanh chóng phân tích.

Đèn giao thông.

Ngã tư.

Vỏ sò rơi.

Câu nói lẩm bẩm của nàng khi nãy.

Rất rõ ràng.

Trước khi gặp hắn, cuộc đời của Dương Thư Lễ đã từng có một chuyện – một chuyện đủ để lại ấn tượng sâu sắc và bóng tối tâm lý cho Dương Thư Lễ nhỏ bé, có một chuyện không mấy tốt đẹp đã xảy ra với Dương Thư Lễ.

Từ Niên không biết… rốt cuộc mình nên vui hay nên buồn.

Vui… vì rõ ràng hắn là một người quan trọng trong lòng nàng, quan trọng đến mức nàng có thể phát hoảng lên chỉ vì sợ mất hắn.

Buồn… vì Dương Thư Lễ của hắn, lại mang trong lòng một vết thương sâu đến thế.

Một vết thương mà hắn thậm chí không biết mình có thể chữa lành được hay không.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đó.

Giờ, hắn cần bình tĩnh.

Cần làm một Từ Niên mà nàng quen thuộc.

Hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa đó, để mặc tay mình cho Dương Thư Lễ nắm chặt.

Dương Thư Lễ nắm rất chặt hai tay, như thể sợ nàng không chú ý, Từ Niên lại trượt khỏi tay nàng.

Từ Niên cứ để Dương Thư Lễ nắm lấy mình, để Dương Thư Lễ đi đến bên mình rồi nhất quyết đợi những giây đèn xanh còn lại rất ít đi hết.

Sau đó lại tiếp tục chờ thêm cả một lần đèn đỏ nữa.

Để rồi đến khi đèn xanh hoàn chỉnh bật lên lần nữa, Dương Thư Lễ mới kéo hắn đi.

“Cái kia…” Từ Niên vừa định mở miệng, câu còn chưa nói xong, cô gái nhỏ phía trước đã quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

Trong mắt nàng, rõ ràng là hung dữ.

Nhưng trong mắt hắn, lại thấy… đáng yêu.

Được rồi.

Hắn đành ngậm miệng.

Dương Thư Lễ thậm chí chẳng buồn nhặt lại chiếc ô vừa bỏ rơi, chỉ tranh thủ lúc đèn xanh, kéo Từ Niên đi đến bên kia đường.

Lúc này, Từ Niên mới nhìn thấy Dương Thư Lễ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay đầu nói với Từ Niên: “Sau này khi đi trên đường, khi qua đường, bất kể lúc nào, không được chủ động buông tay tớ.”

Từ Niên lúc này lại trở thành người bị động, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết không ngừng gật đầu.

Trên đường vẫn không có một chiếc xe nào, thậm chí người đi bộ trên đường cũng chỉ có hai người bọn họ.

Dương Thư Lễ chắc chắn đang sợ hãi một thứ gì đó.

Nhưng thứ ấy, chỉ có nàng mới nhìn thấy – trong lòng nàng.

Từ Niên và Dương Thư Lễ cứ thế dầm mưa đi vào khách sạn, trong sảnh lớn sạch sẽ, hai người ướt sũng dường như có chút không chói mắt..

Trên hành lang đi đến phòng, Dương Thư Lễ vẫn nắm chặt cánh tay Từ Niên, như thể sợ Từ Niên sẽ biến mất.

Hành động như vậy sẽ không khiến Từ Niên cảm thấy mình được coi trọng, chỉ khiến lòng hắn nặng thêm.

Vấn đề của Dương Thư Lễ… nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn tưởng.

“Trưởng phòng.”

Giọng nói từ phía sau khiến Từ Niên theo bản năng quay đầu lại, là Diệp Khanh Thường đang đứng ngay trước cửa phòng.

Nhưng Dương Thư Lễ thì không quay lại, Nàng mặc kệ tất cả, chỉ muốn kéo Từ Niên vào trong phòng.

Hoặc có thể nói là muốn kéo Từ Niên đến một nơi mà nàng cho là an toàn.

Cho đến khi vào phòng, Dương Thư Lễ mới buông lỏng cánh tay đang nắm chặt Từ Niên, sau đó, như thể kiệt sức, nàng ngã vật ra giường.

Từ Niên lúc này không nói gì làm phiền Dương Thư Lễ, mà lặng lẽ kéo ghế ngồi sang một bên.

Hắn nhìn Dương Thư Lễ nằm trên giường, nhưng không nhắm mắt, cứ thế mở mắt nhìn trần nhà, ngây người, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, nàng như thể hoàn hồn trở lại, ánh sáng trong mắt cũng lại tràn đầy, nàng chống người ngồi dậy bên mép giường, nhìn thẳng vào Từ Niên.

“Tớ muốn ăn gì đó.”

Sắc mặt Từ Niên càng thêm khó coi.

Tay của Diệp Khanh Thường vẫn còn lơ lửng trong không trung.

Cô vừa định chào, nhưng Dương Thư Lễ đã kéo Từ Niên đi thẳng vào phòng, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Nàng chắc chắn sẽ không nhận sai, hai người kia dù ở đâu cũng được coi là hiếm có, thậm chí Từ Niên đã quay đầu nhìn nàng một cái.

Chỉ có… trưởng phòng ký túc xá của Dương Thư Lễ, lại chẳng thèm để ý đến nàng.

Đứa trẻ này… đúng là vô lễ.

Bĩu môi, Diệp Khanh Thường quay người muốn về phòng.

Mất nửa buổi mới giải quyết xong tin nhắn từ thú cưng ảo, Diệp Khanh Thường bây giờ đã rất mệt rồi.

Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ không rõ nguyên nhân ập đến, khiến toàn thân nàng không ngừng run rẩy.

Nàng nhìn về phía hành lang khách sạn, cầu thang, có một người đang đứng ở đó.

Mái tóc vàng dài vốn đã khô trên bãi biển lại bị mưa lớn làm ướt sũng, bộ quần áo mới thay cũng ướt đẫm, trên tay còn ôm tấm thảm bãi biển.

Đôi mắt đẹp dưới mái tóc vàng dường như ẩn chứa sự tức giận vô tận.

Tựa như một vị thần vương đang giáng xuống trần gian – mang theo cơn thịnh nộ hủy diệt.

Diệp Khanh Thường lập tức cảm thấy không ổn, liền chạy về phòng mình muốn đóng cửa lại.

Nhưng chỉ thiếu một chút trước khi đóng cửa, tấm thảm bãi biển cuộn tròn bị Liễu Giải ném tới, vừa vặn kẹt vào khe cửa, tranh thủ được chút thời gian này.

Sau đó, Liễu Giải liền đứng chặn ở cửa.

“Ngươi có biết… khi ta tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình không có lấy một ai, mà trời thì vẫn mưa như trút… ta tuyệt vọng đến mức nào không?”

“Tớ không biết. Thật sự. Tớ vừa rồi mộng du, không cẩn thận… liền quay về khách sạn thôi.” Diệp Khanh Thường đang cố gắng đóng cửa.

“Vậy ngươi nói cho ta nghe.”

“Tại sao ngươi lại khô ráo, thậm chí không dính lấy một giọt mưa?”

Liễu Giải mở cửa rộng thêm một chút, chen đầu vào.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Khanh Thường đang dần kiệt sức, như sắp khóc đến nơi.

“Here… Jonny!”