Chuyến đi biển đã kết thúc.
Tổng cộng trọn vẹn một ngày, bọn họ đến bãi biển vào buổi tối ngày đầu tiên, rồi tất nhiên là lên chuyến tàu trở về vào buổi tối ngày hôm sau.
Trên chuyến tàu điện ngầm về nhà, buổi tối dường như không có nhiều người, ít nhất là vào lúc này, mỗi người đều có chỗ ngồi riêng, không gian xung quanh cũng khá rộng rãi.
“Sao chẳng có ai thế này, vắng tanh thật đấy.”
Chu Niểu dụi dụi đôi mắt hơi mỏi, ngáp một cái.
Cơn mưa ban ngày đến nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi hai người ngồi xổm dưới mái hiên của một cửa hàng tạp hóa không người để tránh mưa suốt hai trận game, cơn mưa rào ngoài trời đã chuyển thành mưa phùn, rồi thành vài ba hạt lác đác, chẳng còn bao nhiêu giọt mưa.
Khi đó Chu Niểu còn buông lời trêu chọc, nói cơn mưa này chẳng khác gì Cẩu Du bị... xuất tinh sớm.
Cẩu Du lúc ấy chỉ liên tục nhấn mạnh rằng cơ thể hắn rất cường tráng, còn khăng khăng mỗi sáng thức dậy đều có thể khiến đỉnh Everest phải xếp thứ hai.
Lúc này Chu Niểu không nói gì nữa, việc Cẩu Du có bị xuất tinh sớm hay không thì nàng thực sự không biết, nhưng chuyện mà Cẩu Du khoe khoang thì nàng thật sự từng thấy rồi.
Cuối cùng, Cẩu Du lấy chiếc áo tắm khô duy nhất khoác lên người Chu Niểu.
Chiếc váy ngắn nàng mặc bên dưới thì hắn còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cái eo trần cùng chiếc rốn lộ ra trước mắt hắn thì không.
Thứ đó chỉ có hắn mới được nhìn thấy, người khác thì đừng hòng.
Ngay cả khi về khách sạn cũng lén lút, đợi đến khi Chu Niểu thay đồ bình thường xong, các bạn cùng phòng nàng sau đó còn tưởng nàng chim nhỏ của bọn họ bị kẹt trên bãi biển, suýt chút nữa phải kéo nhau đi giải cứu.
“Thật ra nếu có đông người thì cậu cũng không vui thôi.” Cẩu Du đưa tay ôm lấy vai Chu Niểu, kéo nàng vào lòng, chỉ về phía đứa trẻ đang cắm cúi chơi game cách đó không xa.
“Nếu đông người, những kẻ chơi điện thoại như thế kia lập tức bị bắt vì nghi quay lén rồi.”
“Cậu hơi cực đoan rồi đấy.”
Chu Niểu cúi đầu nhìn điện thoại: “Sáu giờ rồi, chẳng phải giờ tan làm sao? Sao vẫn chẳng có ai?”
Cẩu Du nghe Chu Niểu nói xong thì nhướng mày, nói ra nửa câu sau như đang chất vấn.
“Cậu cũng thuộc tầng lớp người lao động mà. Người lao động nói sáu giờ tan ca là được tan ca thật sao?”
Chu Niểu nghe xong chỉ thấy tuyệt vọng: “Thôi, cậu đừng nói nữa, tớ cảm thấy tương lai của mình là một mảng xám xịt.”
“Không sao, tớ là shipper đồ ăn, muốn tan ca lúc nào cũng được.”
Cẩu Du an ủi, nhưng câu nói ấy chẳng giúp Chu Niểu thấy khá hơn.
Ban đầu mọi người dự định ít nhất sẽ chơi ở biển hai ba ngày, vừa về còn hai ngày nghỉ ngơi sau đó tiếp tục khổ sở đi học.
Nhưng ai ngờ, sau cơn mưa rào bất chợt, cả bãi biển cơ hồ biến thành một khối bùn lớn, chẳng biết khi nào mới khô lại.
Thực ra ngoài bãi biển, nơi này cũng chẳng có gì chơi, trừ khi có người muốn mặc đồ bơi nhảy xuống biển đánh nhau với Godzilla.
Mà mục đích của Chu Niểu, người duy nhất mặc đồ bơi, cũng không phải để xuống nước, nàng chỉ đơn giản mặc cho riêng Cẩu Du xem mà thôi.
Chu Niểu nhắm mắt lại, đôi mắt mỏi lúc này được giảm bớt phần nào.
Giống như đã nói trước đó ở quán nướng, lựa chọn của bọn họ dường như đã thay đổi từ chuyến du lịch lần này thành một lần nữa vào mùa hè năm sau.
Mùa hè năm sau...?
Lúc ấy nàng đã học xong năm hai, trở thành “tiền bối” chính hiệu trong trường.
Khi ấy vẫn là bốn người bọn họ, bốn bạn cùng phòng.
À, còn phải mang theo Cẩu Du nữa, nàng không yên tâm để hắn ở nhà một mình, nhỡ đâu tranh thủ lúc nàng không có nhà mà trèo lên giường nàng ngủ thì sao?
Tuy rằng nàng cũng có thể sang ngủ giường Cẩu Du, nhưng giường hắn bừa bộn, bốc mùi, thậm chí còn giấu đâu đó 873 tệ đồng tiền riêng.
Còn giường nàng thơm tho sạch sẽ, tuyệt đối không thể để hắn làm bẩn.
Cẩu Du và Chu Niểu vẫn tựa vào nhau, thấp giọng trò chuyện, dù thực ra câu chuyện đáng lẽ đã kết thúc.
Chu Niểu không rời khỏi vòng tay của Cẩu Du, Cẩu Du cũng không rút tay đang ôm vai Chu Niểu ra.
Nàng chim nhỏ khép mắt, khẽ véo vạt váy.
Nàng đã thay đến bộ quần áo cuối cùng, nhìn từ mức độ tiêu hao của quần áo, bãi biển quả thật không đủ để đoàn người ở lại thêm hai ngày.
Tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ trận mưa rào không đúng lúc đó.
Chiếc váy nàng đang mặc là váy dài màu trắng, dây lưng màu đen thắt thành một chiếc nơ lớn phía sau.
Chu Niểu rất thích chiếc váy này, có lẽ vì đó là món quà đầu tiên Cẩu Du tặng, lại còn khá hợp với nàng.
Dù ban đầu món quà ấy nghe đâu là để dành cho cô em gái thân thiết của hắn, cũng là cô chủ của Chu Điểu.
Nàng hít sâu hai lần, tựa hẳn vào vai Cẩu Du, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía các bạn cùng phòng.
Liễu Giải vẫn đang bóp cổ Diệp Khanh Thường mà lắc qua lắc lại, dường như vẫn chưa hết giận vì bị bỏ rơi dưới mưa ngoài bãi biển.
Phải nói Chu Niểu thật sự ghen tị với thể chất của Liễu Giải, ngày hôm trước mới say rượu, sau đó lại dầm mưa to từ bãi biển chạy về khách sạn, vậy mà tắm xong lại không có chuyện gì cả.
Nghĩ đến mình... nàng chỉ bị dính mưa một chút mà đã lăn quay ra giường, nửa sống nửa chết.
Nhìn sang bên cạnh, là Dương Thư Lễ và Từ Niên
Dương Thư Lễ nhỏ bé ngồi trên đùi Từ Niên, tựa vào ngực Từ Niên ngủ thiếp đi.
Cứ như biến Từ Niên thành một chiếc ghế tựa sống, vừa mềm vừa ấm, dễ chịu hơn ghế trên tàu điện ngầm lạnh lẽo.
Và tên này dường như thật sự đã ngủ say trên người Từ Niên.
Ngược lại, Từ Niên vẫn thức, nhíu mày, tay khẽ vuốt mái tóc sắp xòa xuống miệng Dương Thư Lễ, ánh mắt đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.
“Bao giờ cậu về nhà?” Cẩu Du cọ má lên đỉnh đầu Chu Niểu, nhẹ giọng hỏi.
Chu Niểu không khách khí, ngẩng đầu húc mạnh vào cằm hắn, khiến Cẩu Du cắn phải lưỡi mà kêu lên ai oái.
“Chúng ta không phải đang trên đường về nhà sao?”
“Không, tớ muốn hỏi... bao giờ cậu về nhà của tụi mình.”
Chu Niểu hiểu ý của Cẩu Du, là muốn hỏi nàng định ở lại biệt thự lớn sắp trở về đó mấy ngày.
“Ở lại hai ngày đi, cha mẹ cậu hình như rất nhớ cậu. Thớ cũng đã ở bên cậu lâu như vậy rồi, số lần thấy cậu về nhà thật sự rất ít, ở thêm hai ngày chắc cha mẹ cậu sẽ vui lắm.”
Thiếu nữ vẫn dựa trên vai hắn, như một con chim nhỏ nép vào người.
Cẩu Du dường như muốn cãi lại, nhưng cơn đau trên lưỡi khiến hắn chỉ nói được một câu ngắn gọn: “Không phải nhớ tớ đâu.”
Hắn biết, cha mẹ mình, cả cô em gái thân thiết kia, thật sự là nhớ Chu Niểu.
Cửa toa tàu điện ngầm mở ra theo tiếng chuông.
Các bạn cùng phòng của Chu Niểu phải về trường.
Còn Chu Niểu – nàng phải trở về nhà.
Về “ngôi nhà thứ hai” của nàng.