Bữa tối ở nhà Cẩu Du không có hoạt động đặc biệt nào, hầu như ai nấy tự chơi.
Cha của Cẩu Du bị mẹ hắn lôi vào phòng giữa tiếng gào thảm thiết. Cô chủ tiệm cũng khéo léo tránh đi, cúi đầu rồi lặng lẽ rút về thư phòng.
Theo lời Cẩu Du, thư phòng ở nhà gần như chẳng ai dùng, trừ cô chủ tiệm. Nhưng mục đích của nàng nghe có vẻ buồn cười: tự nhốt mình trong đó để kiểm điểm xem vấn đề nằm ở người nhà mình hay chính bản thân mình. Mỗi lần, đáp án đều đã quá rõ.
“Tớ thấy con bé ấy không hòa đồng lắm đâu,” Cẩu Du ghé sát tai Chu Niểu thì thầm, “Thế này kiểu gì cũng bị cô lập.”
Nghe vậy, Chu Niểu lại càng cảm thấy cô chủ tiệm thật đáng thương.
Cả hai ngồi trên sofa phòng khách. Trong tay Chu Niểu là ly nước cam ép mà Cẩu Du vừa lén lấy từ tủ lạnh nhỏ trong phòng em gái hắn. Tiếc rằng cô chủ tiệm đang ở trong thư phòng, chẳng biết trong nhà đang có hai con ma.
Uống thử một ngụm, chỉ là nước cam thường, không có ga. Nghĩ cũng phải, cô chủ tiệm đâu giống kiểu người thích uống nước ngọt.
Lúc ấy, nàng thấy Cẩu Du từ túi quần sau của chiếc quần đang mặc ngược móc ra một ống viên sủi. Trước khi hắn lấy ra, nàng còn tưởng Tiểu Cẩu Du đang nhô lên.
“Trực tiếp ném viên sủi vào miệng, như vậy trong miệng sẽ có ga, thêm nước cam, đây chẳng phải là nước cam có ga sao?”
Cẩu Du nói câu này một cách rất nghiêm túc, khiến Chu Niểu nhất thời không thể phản bác.
Có khi hắn thật sự là thiên tài.
Dù thế, Chu Niểu vẫn ném viên sủi vào ly nước cam.
Vị nước cam lập tức lạ đi. Chu Niểu nhíu mày.
Có những người, khi bị cuộc sống đẩy đi hết chặng đường này đến chặng đường khác, đến khi cuối cùng cũng dừng lại được, thay vì hưởng thụ khoảnh khắc đó, họ lại bắt đầu nghĩ về những điều mờ mịt phía trước.
“Lão Cẩu,” Chu Niểu giơ ly nước lên, nhìn ánh sáng chiếu qua, viên sủi dưới đáy ly vẫn đang tan chậm rãi, “Sau này cậu muốn làm gì?”
“Sau này?” Cẩu Du nói xong hai chữ này thì lẩm bẩm vài câu, nhưng có lẽ vì trong miệng còn ngậm viên sủi, những lời hắn nói truyền đến tai Chu Niểu lại biến thành tiếng lẩm bẩm của cổ thần.
Nhai hai cái, hắn nuốt viên sủi.
“Muốn làm gì thì làm thôi, phải nhất định lên kế hoạch sao? Phải nhất định có thứ gì không làm không được sao?”
Cẩu Du nói, chợt nhận ra điều gì: “Nếu cậu thật sự có chuyện gì đó nhất định phải làm, thì cứ làm đi, tớ sẽ ở bên cậu.”
Tiểu Niểu chỉ ôm ly lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Nàng hơi bối rối.
Bản thân nàng trước tiên biến thành bộ dạng này, coi như hoàn toàn chia tay với cuộc sống trước đây, rồi lại phát hiện ra nhà của huynh đệ tốt của mình thật ra rất giàu, chỉ riêng chiếc sofa nàng đang ngồi bây giờ cũng đủ mua cái mạng của nàng.
Dường như mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, bản thân nàng cũng có thể nhận ra, tiếng thở dài của nàng ít đi, tiếng cười nói của nàng nhiều hơn.
Mọi thứ đều giống như một giấc mơ, nếu cứ tiếp tục bận rộn như thế này nàng có lẽ sẽ tiếp tục vô tư vô lo, nhưng bây giờ có được thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, nàng không khỏi bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Sợ đến một ngày mọi thứ tan biến như mộng.
“Vậy cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, cái đầu của chúng ta làm sao biết được kế hoạch tương lai hay những thứ tương tự.” Cẩu Du đưa ngón tay chọc vào đầu mình, “Tớ chỉ biết sống trong hiện tại, ăn chơi chờ chết.”
Chu Niểu sững sờ, dường như không thể hiểu được cách nói thẳng thừng của Cẩu Du.
Hoặc đúng hơn… chính Cẩu Du đã nói ra điều mà nàng vẫn giấu trong lòng, không muốn thừa nhận.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng không có lý tưởng và mục tiêu cao cả gì, điều cần làm chỉ là mỗi ngày nạp vào khoảng một 1500 calo, rồi tìm một nơi có nhiệt độ thích hợp để xả, còn những thứ khác thì cứ coi là nhiệm vụ phụ.”
Chu Niểu nghe hắn nói xong, há hốc miệng.
Một là vì câu nói thật sự quá chí mạng.
Hai là…
“Miệng ngươi lại có thể nói ra lời này?” Ánh mắt Chu Niểu đầy kinh ngạc, “Không đúng đâu, bất kể ngươi là ai, bây giờ hãy rời khỏi người huynh đệ của ta!”
Cẩu Du chỉ bình thản mở khóa điện thoại, trên màn hình là video hắn vừa xem, những dòng chữ trong đó không sai một chữ nào so với lời hắn vừa nói.
“Thấy hay thì chép lại dùng thôi, nhìn bộ dạng cậu thế này chắc là tớ đã làm được rồi.”
“Đồ chết tiệt.” Chu Niểu giơ nắm đấm đấm một cái vào vai hắn.
“Nhưng ý tớ muốn nói thực ra cũng gần giống vậy.” Cẩu Du nhìn Chu Niểu đang giơ nắm đấm như muốn đấm thêm một quyền nữa, “Tớ muốn nói là cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu không biết tiếp theo phải làm gì thì hoàn toàn có thể duy trì lối sống như hiện tại, vứt bỏ tất cả những thứ đã qua, những thứ không cần quan tâm, chỉ cần lo cho người hoặc việc trước mắt là được rồi.”
“Người sống ngoài việc ăn no mặc ấm, và có một gia đình ấm áp hòa thuận, nhưng những thứ này bây giờ cậu đều có rồi, thì không cần ép buộc bản thân phải cố gắng làm gì nữa, dù sao tớ cũng nghĩ như vậy, không cần ép buộc bản thân phải chứng minh điều gì, phải làm gì.”
Chu Niểu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng đáp lại một câu: “Cậu hình như hơi tiêu cực quá rồi.”
“Vốn dĩ là vậy.” Cẩu Du uống một ngụm nước cam của mình, “Dù tớ có cố gắng đến mấy thì sao chứ, có thể vượt qua sản nghiệp gia đình và những gì đã làm được cho đến bây giờ sao? Hơn nữa tớ cũng không có tài năng trong lĩnh vực này, chỉ riêng việc có thể tự mình sống sót thực ra đã vắt kiệt mọi khả năng của tớ rồi.”
“Thế nên tớ khâm phục cậu lắm đấy. Cậu mạnh hơn tớ, cũng kiên cường hơn.”
Tiểu Niểu lần đầu tiên thấy huynh đệ tốt của mình trong bộ dạng này, luôn cảm thấy Cẩu Du dường như cũng không phải là người vô tư vô lo như nàng vẫn nghĩ.
Hai “đại sư nhân sinh” cùng im lặng hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Cẩu Du phá vỡ sự im lặng:
“Đời người vốn chẳng phải thứ mà bọn mình nghĩ được đáp án đâu. Chỉ cần sống vui vẻ là đủ rồi.”
Uống cạn ly nước cam, hắn nghĩ viên sủi trong bụng mình vẫn còn sủi bọt.
Nghĩ một lát, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Lúc ở bên cậu thì rất vui vẻ, làm chuyện gì cũng vui vẻ.”
"Cậu chỉ thích trêu trọc tớ thôi. Cũng chỉ có tớ chịu nổi sự trêu trọc của cậu mà không bỏ đi.” Chu Niểu cũng đặt ly thủy tinh xuống, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đắc ý.
“Đúng đúng. Đa tạ Chu Niểu đại nhân đã bao dung cho tiểu nhân.”
Cẩu Du cười khẽ. Lợi dụng lúc Chu Niểu không để ý, hắn giật ly nước cam trong tay nàng, ngửa đầu uống cạn.
“Đồ khốn! Nhả ra đây cho ta!”
“Được thôi.”
Chu Niểu tức giận đấm thẳng một quyền vào thận của Cẩu Du.
Cẩu Du thực sự đã nhả ra, nhưng là phun vào mặt Chu Niểu.
Chu Niểu với khuôn mặt đầy nước cam hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm.
“Ta phát hiện, ta vẫn quá tử tế với ngươi rồi.”
“Thôi nào... giảng hòa được không?”