Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 122 - Thận Hư

“Cậu đang nhìn gì vậy?”

Cẩu Du ôm Chu Niểu, hỏi khi nàng đang rúc trong lòng mình.

“Lướt mấy cái video ngắn linh tinh, tiện tay ném ít ‘rác’ vào nhóm ký túc xá ấy mà.” Chu Niểu vừa nói, ngón tay vẫn nhẹ lướt trên màn hình, lại share thêm một video vào trong nhóm chat.

Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác lạ—trong nhóm, dù nàng gửi bao nhiêu video kỳ cục đi nữa, cũng chẳng có ai nhảy vào mắng nàng như mọi khi.

Kỳ lạ thật.

Trên bàn trang điểm gần đó là cái bát hoành thánh đã trống trơn.

Cẩu Du tất nhiên biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của Chu Niểu. Nhìn nàng tuy có vẻ ổn, nhưng chắc chắn là chưa ăn gì tử tế. Hắn đoán nàng đã đói đến mức không còn cảm giác nữa rồi.

Thế là hắn hào phóng bỏ ra số tiền chẳng còn bao nhiêu trong ví để gọi một phần đồ ăn ngoài. Số dư vốn ít ỏi nay càng gần bằng không.

May mà khẩu vị của Chu Niểu lúc này không tốt, ăn được vài miếng đã đẩy phần còn lại cho hắn tiêu diệt nốt.

Lúc hắn khăng khăng muốn đút nàng ăn, gương mặt ửng hồng của nàng, ánh mắt tránh né, động tác do dự nhưng lại ngoan ngoãn, tất cả đều là mỹ vị khiến hắn cảm thấy ấm bụng.

Giờ Chu Niểu đang nằm trong lòng hắn, hưởng thụ một khoảnh khắc yên bình chỉ thuộc về hai người.

Chu Niểu nghịch điện thoại của nàng, Cẩu Du nghịch Chu Niểu trong lòng.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nghịch tóc nàng, bắt con mèo vàng nhỏ bên cạnh và điều khiển nó tấn công Chu Niểu, cũng như kéo dây áo lót của Chu Niểu lên rồi lại thả ra.

Thôi được, hắn hình như đang làm trò đê tiện.

Nhưng Chu Niểu chẳng buồn quản hắn, dường như mặc định coi mấy trò đùa của hắn là “phí công lao” cho việc chăm sóc nàng.

Thỉnh thoảng lướt thấy video thú vị, nàng còn giơ điện thoại cao lên một chút để hắn cũng có thể xem cùng.

Tay hắn vẫn không chịu yên. Một tay nghịch ngợm, tay còn lại đặt lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hắn đương nhiên biết Chu Niểu bây giờ đang đau bụng, nên di chuyển bàn tay đang ôm eo Chu Niểu, đặt lên bụng nhỏ của nàng chim nhỏ mà nhẹ nhàng xoa bóp.

Dường như muốn dùng cách này để làm giảm bớt phần nào cơn đau quặn thắt từng cơn của Chu Niểu.

Ban đầu nàng khẽ rùng mình, như muốn hất tay hắn ra. Nhưng vừa chạm vào tay hắn đã khựng lại, rồi để yên, như thể chiều chuộng hắn một chút.

Bây giờ thì hoàn toàn không phản kháng gì nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào ngực hắn.

Cảm giác bình yên, thân thuộc như một cặp vợ chồng già đã sống bên nhau nhiều năm.

“Đã chiều rồi à.” Chu Niểu nhìn đồng hồ, chợt cảm thán.

“Sao thế? Cậu có việc chiều nay à?” Giọng Cẩu Du mang theo chút nghẹn ngào.

Chu Niểu hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy thứ gì đó trong miệng hắn đang nhai nhồm nhoàm.

Mùi và hình dáng đều quen thuộc đến kỳ lạ.

Là cá khô—thức ăn mèo của con mèo vàng, lúc này đang trong miệng Cẩu Du.

Cũng là điều trong dự đoán, nửa bát hoành thánh còn lại làm sao có thể khiến Cẩu Du no bụng được.

Nhưng mà Chu Niểu lại không còn tâm trạng trêu chọc nữa, nếu là bình thường nàng chắc chắn sẽ chụp vài tấm ảnh, tiện thể còn giúp con mèo vàng nhỏ đòi lại công bằng.

Nhưng bây giờ thì không.

Bởi vì dáng vẻ như vậy của Cẩu Du là do nàng mà ra.

“Thật ra trong hộp đồ ăn vặt của tớ vẫn còn chút đồ.” Chu Niểu nói khẽ.

“A? Không cần đâu, tớ ăn cái này cũng được.” Cẩu Du lắc đầu, vẻ mặt dửng dưng, “Đồ ăn vặt đó để cậu ăn đi. Nhưng đừng ăn đồ lạnh, đừng ăn cay, nếu thật sự thèm gì thì bảo tớ, tớ đi mua cho.”

Ngay cả đến mức này, vẫn không muốn lấy đồ của mình ra ăn, để tránh bản thân đói bụng sao?

Trước đây nàng chưa từng nhận ra điều đó.

Chu Niểu cảm thấy áy náy nhiều hơn nữa.

“Ê đợi đã, tớ có điện thoại.” Chu Niểu nhìn cuộc gọi đến từ bạn cùng phòng trên điện thoại, cắt ngang lời nói của Cẩu Du khiến cảm giác áy náy của nàng càng thêm nặng nề.

Thông thường, những cuộc điện thoại nàng nhận được trước đây, nếu là từ bạn học hoặc bạn cùng phòng, và trước khi kỳ nghỉ kết thúc, thì thường là để xin bài vở để chép.

Nhưng bây giờ, đối với một sinh viên đại học đã học một học kỳ mà không biết lớp học ở đâu, các nàng chắc chắn không thể làm ra chuyện như vậy.

Đặc biệt lại là cuộc gọi từ con sử tử tóc vàng đó.

“Này, lão nhị, gọi làm gì vậy?”

Giọng điệu của Chu Niểu mang theo chút sự thiếu kiên nhẫn mà ngay cả nàng cũng không nhận ra.

Cứ như thể cuộc gọi của Liễu Giải đã làm gián đoạn điều gì đó quan trọng.

Giọng của Liễu Giải vang lên bên kia, yếu ớt đến mức khiến Chu Niểu phải cau mày.

“Tiểu Điểu, mau cứu tớ, tớ thấy mình sắp chết rồi.”

Nghe câu đó, Chu Niểu thấy quen quen.

“Tình hình bên cậu sao rồi?” Nàng chống người ngồi dậy, Cẩu Du cũng thu tay lại.

Hắn ngửi nhẹ ngón tay, cảm thấy thơm thơm.

Ừ thì… cũng hơi biến thái, may mà Chu Niểu không nhìn thấy.

“Ổn rồi, Master Yi tới cứu nguy rồi.” Liễu Giải đáp lại một câu.

Chu Niểu ngẩn người, tức giận mà bật cười, sau đó liền muốn cúp điện thoại.

“Ê ê đừng cúp! Tớ có chuyện thật!”

“Nếu cậu còn không nói, mẹ cậu sẽ bị tớ bắt cóc đấy!” Chu Niểu mặt không biểu cảm đe dọa cha mẹ của Liễu Giải.

Một lát sau, lời dò hỏi của Liễu Giải truyền đến từ điện thoại: “Ừm… chính là… cậu có băng vệ sinh không?”

Chu Niểu quay đầu nhìn Cẩu Du, một suy nghĩ vô lý vụt qua trong đầu.

“Khoan... lão nhị, cậu cũng bị 'đỏ' rồi à?”

Nếu kỳ kinh nguyệt có thể trùng ngày, chẳng lẽ đây là một loại duyên phận kỳ lạ?

Hay là sự ác ý của nữ thần thực tập kia?

Đã hai tháng đã trôi qua kể từ khi các nàng biến thành con gái, do đó Chu Niểu đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với thứ gọi là kỳ kinh nguyệt, kết quả lại bị tấn công bất ngờ khiến nàng trở tay không kịp.

Nghĩ lại, chắc tháng đầu là bảo hộ tụt rank cho newbie...

Nữ thần đó cũng… coi như cũng có chút lương tâm.

“Đỏ?” Liễu Giải ngạc nhiên, “Là Master Yi bảo tớ ăn mà, tớ không có trộm đâu nhé.”

“Bây giờ cậu đã mất mẹ rồi, nếu còn không nói tử tế, cha cậu cũng không giữ nổi đâu.”

Thợ săn cha mẹ huyền thoại Tiểu Điểu đang phục vụ đây.

“Thật sự là tớ ‘thấy đỏ’ rồi... Nãy ngủ một giấc đến tận trưa, mở mắt ra thấy phòng trống trơn, định chơi một ván game. Kết quả cứ tưởng mình tè dầm, vén chăn lên thì thấy màu đỏ...”

“Vậy là cậu phát hiện...”

“Phát hiện hình như là tiểu ra máu... Tớ tra mạng thấy bảo có thể do thận có vấn đề. Tiểu Điểu à, mau đưa tớ mấy gói băng vệ sinh, để giả vờ là tớ đến kỳ kinh nguyệt...”

Liễu Giải giọng đầy hỗn loạn và hoảng loạn như sắp chết đến nơi vậy.