“Không phải chứ huynh đệ, cậu chưa từng nghĩ rằng cậu thật sự đến kỳ kinh nguyệt à?”
Chu Niểu chợt cảm thấy bụng mình không còn đau như trước. Không biết là do Cẩu Du xoa bóp thực sự có tác dụng, hay vì gặp phải cảnh ngộ bi thảm y hệt bạn cùng phòng khiến nàng lập tức thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nàng nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Tục ngữ mạng có câu: nếu chỉ mình ngươi bị phạt chép bài thì gọi là “thế giới đau khổ đang hôn lên ngươi”, nhưng nếu có cả đám bạn cũng bị phạt chung thì lại gọi là “Vua muốn thần chết, thần không thể không”.
Nói ngắn gọn là cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ.
“Làm sao có thể.” Giọng Liễu Giải ở đầu dây bên kia ngập tràn sự không tin tưởng, thậm chí còn xen chút mỉa mai lời của Chu Niểu, “Tớ đâu phải con gái, làm gì có chuyện…”
Nói đến đây, giọng nàng đột nhiên khựng lại, như thể chợt nhận ra điều gì.
Sau đó, nàng nói với Chu Niểu bằng giọng không thể tin nổi: “Tớ… tớ là con gái?”
“Rất tiếc, đúng vậy.” Chu Niểu điềm tĩnh đáp, giọng nói như thể mang theo sự thương hại đối với người sắp chết “Nếu cậu thật sự không tin thì thử véo hai cục mỡ trên ngực mình xem.”
Điện thoại vang lên tiếng kêu thảm thiết như mèo Tom bị chuột Jerry chặt đứt đuôi, Chu Niểu hoàn toàn không ngạc nhiên với việc Liễu Giải thật sự dám véo.
“Tớ tin rồi.” Giọng Liễu Giải bỗng trở nên yếu xìu, “Vậy giờ tớ phải làm sao đây?”
Chu Niểu thật sự thấy tò mò, không hiểu sao Liễu Giải lại có thể nghĩ ra cách dùng kỳ kinh nguyệt để ngụy trang việc tiểu ra máu, trong khi trước đó nàng còn chưa hề nhận ra giới tính mới của mình.
“Cậu không phải muốn băng vệ sinh sao? Bảo hai người kia mang về cho cậu, rồi lên mạng xem vài clip hướng dẫn là được mà?” Chu Niểu nói vậy, nhưng lúc này trên mặt nàng lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Liễu Giải còn ngơ hơn mình, là nàng không nhịn được mà vui vẻ hẳn lên.
Cảm giác giống như mình vừa biết điểm trượt, rồi phát hiện bạn thân cũng trượt, mà còn trượt nặng hơn cả mình.
Khi đó, thứ còn lại chỉ là niềm vui sướng.
“Nhưng hai người đó không có ở ký túc xá.” Giọng Liễu Giải dường như càng yếu ớt hơn, cứ như thể sau khi nhận ra mình đang trong kỳ kinh nguyệt liền đột nhiên yếu đi.
“Hai đứa đấy đi đâu rồi?”
Chu Niểu có dự cảm không lành.
Nếu hôm nay chỉ mình nàng đến kỳ thì không sao, nhưng nếu cả Liễu Giải, người cũng bị biến thành con gái, cũng rơi vào tình cảnh y chang, lại đúng cùng một ngày, thì e rằng có chút vấn đề rồi.
“Hôm nay trưởng phòng bị Từ Niên kéo đi đâu đó rồi. Còn Lão Tam thì... chắc lại liên quan đến con thú cưng của cậu ấy.”
Chu Niểu giờ đã hiểu vì sao Liễu Giải lại gọi cho nàng, hóa ra cả ký túc xá không còn ai khác.
Bỗng nàng nghĩ đến điều gì đó: “Vậy em trai cậu đâu? Không gọi điện cho nó à?”
“Dĩ nhiên là tớ có nghĩ đến rồi, nhưng ký túc xá nữ thì nó vào kiểu gì? Gọi điện có ích gì chứ?” Giọng Liễu Giải nghe vô cùng hợp tình hợp lý.
“Không phải chứ huynh đệ…” Chu Niểu lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Tay nàng vẫn cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, còn Cẩu Du bên cạnh thì trùm chăn, còn Cẩu Du nằm trên giường co ro trong chăn bên cạnh lại có chút giống như 'nhân viên massage người lớn'.
“Hắn không vào được ký túc xá nữ, vậy cậu không thể ra ngoài à?” Chu Niểu nghiêm nghị hỏi.
“Nhưng tớ không thể cử động… Tớ bị phong ấn rồi.” Giọng Liễu Giải tuyệt vọng.
Nói ra câu này, giọng Liễu Giải ở đầu dây bên kia càng thêm mệt mỏi: “Tớ đang trồng cây chuối. Nếu thay đổi tư thế, tớ sợ là nó sẽ rỉ ra ngoài.”
Chu Niểu nghẹn họng.
Nàng nhiều lần định mở miệng, nhưng hình ảnh đó... thật sự quá rõ ràng và quá ám ảnh để thành lời.
Liễu Giải không hề nói đùa, nàng hoàn toàn có thể làm ra mấy trò quái đản như thế.
Và Chu Niểu cũng không khó để tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
“Vậy cậu trồng cây chuối đi xuống lầu luôn chẳng phải xong à?” Chu Niểu đáp lại bằng giọng không còn biết nói sao cho phải.
Đổi lại là giọng Liễu Giải như đã tỉnh ngộ: “Ê, cậu nói đúng đó!”
Nói xong, Chu Niểu nghe thấy tiếng sột soạt trong điện thoại, như thể Liễu Giải thật sự đang hành động.
“Đụ má, đừng có thật sự bò xuống! Mặt mũi ký túc xá đều bị ngươi làm mất hết rồi, ta lập tức đến ngay, ngươi cứ ở trong ký túc xá đừng động đậy.”
Chu Niểu dở khóc dở cười cúi đầu nhìn Cẩu Du bên cạnh mình.
Lúc này Cẩu Du nửa đầu nằm trong chăn, nửa trên mở to đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Niểu.
Chu Niểu biết tên này bây giờ giả bộ dáng vẻ nữ sinh như vậy là để làm nàng ghê tởm, nhưng cũng đành phải nuốt xuống sự ghê tởm này, nhẹ nhàng nói: “Lão Cẩu, có thể đưa tớ đi một đoạn không?”
Cẩu Du nhếch mép cười gian: “Không muốn đâu mà~ Người ta chỉ muốn nằm giường thôi~ Không thích đi đâu hết á~”
Biểu cảm của thiếu nữ lập tức lạnh lùng, cách tấm chăn mà chính xác đưa nắm đấm lơ lửng trên không trung, hướng về phía thận của Cẩu Du.
“Tớ nhớ là vừa nãy đã cho cậu mặt mũi rồi.”
“Đại ca ơi, em sai rồi, tiểu nhân biết lỗi rồi, đi chuẩn bị xe ngay đây!” Cẩu Du vội chui ra khỏi chăn.
Còn lại con mèo nhỏ, dường như cuối cùng cũng đợi được cái tên phiền phức kia rời đi, con mèo cam nhỏ cọ cọ cánh tay Chu Niểu chui vào trong chăn.
Tiếc là Chu Niểu cũng phải rời đi.
Nàng vươn tay vỗ vỗ đầu con mèo cam nhỏ, như muốn nói lời tạm biệt.
Sau đó, nàng rời giường. Cơn đau bụng tuy vẫn còn âm ỉ, nhưng ít ra đã đỡ hơn nhiều so với lúc trước, không còn cảm giác đi không vững.
Chu Niểu mở tủ đồ, những bộ quần áo người lớn trước kia đã được nàng cất kỹ vào hộp, thay vào đó là những trang phục đời thường nhẹ nhàng.
Nàng chọn áo sơ mi tay phồng màu trắng, phối với váy dài đen thướt tha chạm mắt cá chân.
Dưới tiếng kêu tiếc nuối của con mèo nhỏ, nàng ngồi lên yên sau xe máy của Cẩu Du.
Nhà cách trường không xa, Cẩu Du cũng không phóng xe nhanh như mọi khi., thân hình cao lớn của hắn gần như che hết cả gió lạnh lùa tới.
Đáng tiếc Chu Niểu bây giờ tình trạng không ổn, đợi đến khi nàng chầm chậm đi đến ký túc xá, luôn cảm thấy ký túc xá có chút yên tĩnh đến đáng sợ.
Giường của Dương Thư Lễ và Diệp Khanh Thường trống không, đúng như Liễu Giải nói, hai người đã ra ngoài, bây giờ không giúp được gì.
Thế là Chu Niểu quay đầu nhìn về phía giường của Liễu Giải.
Thấy bạn cùng phòng của mình đang tái mét mặt mày, run rẩy đưa tay về phía nàng.
“Tiểu Điểu…”
“Xin lỗi, huynh đệ đến muộn rồi.”
Chu Niểu lục trong túi đeo chéo, lấy ra một gói màu hồng phồng phềnh, mở ra một miếng.
“Huynh đệ, cho cậu một đôi cánh nè.”