“Vậy, bây giờ chúng ta có thể coi là cùng hoạn nạn rồi chứ?” Ở cuối lớp, Chu Niểu quay sang người bạn cùng phòng bên cạnh, cười hỏi.
“Vốn dĩ không phải đã là cùng hoạn nạn rồi sao?” Liễu Giải mang theo chút tức tối trong giọng nói. “Kết quả là sau khi tớ phát tín hiệu cầu cứu, chỉ có mỗi Tiểu Điểu là để ý đến.”
Ngồi bên cạnh, Diệp Khanh Thường không vừa ý, liền phản bác: “Cậu gửi cái tin nhắn kiểu đó thì ai mà hiểu cho nổi? Phía sau còn kèm theo một lời mời gia nhập tổ đội chơi game nữa, ai không biết còn tưởng cậu đang rủ người vào game cứu viện đấy.”
Liễu Giải không thèm đáp lại, giơ tay ra trước mặt Diệp Khanh Thường: “Thôi đi, đến cả game cậu còn chưa đăng nhập vào, ít ra trưởng phòng còn vào rồi.”
Câu nói đó khiến Chu Niểu và Diệp Khanh Thường đều ngớ người.
Diệp Khanh Thường quay đầu nhìn Dương Thư Lễ đang buồn ngủ gật gù như chim gõ kiến.
Chu Niểu thì nhướn mày hỏi tiếp: “Trưởng phòng đã cùng cậu chơi game rồi, vậy sao cậu không nghĩ đến chuyện cầu cứu cậu ấy?”
“Không phải, rank của cậu ấy cấp thấp quá, không thể ghép đội được, sau đó tớ đá cậu ấy ra luôn rồi.” Liễu Giải ngáp một cái, bâng quơ nói thêm.
Chu Niểu nghẹn lời.
“Vậy sao lúc cầu cứu tớ thì cậu gọi điện, còn với các cậu thì lại không gọi?” Chu Niểu tiếp tục truy hỏi.
Dù sao, nếu Liễu Giải cầu cứu nàng như cách cầu cứu những người khác, có khi nàng cũng sẽ không thèm để ý.
“Vì lúc đó vẫn chưa vào trận, còn có thời gian gọi. Nhưng khi trận bắt đầu rồi thì không tiện gõ chữ nữa.” Liễu Giải giơ ngón cái lên, mặt đầy vẻ chính nghĩa. “Xin lỗi nhé, chuyện phụ lòng đồng đội, tớ không làm được.”
Ánh mắt Chu Niểu ban đầu còn khó hiểu, giờ đã chuyển sang khâm phục sâu sắc: “Chỉ có người như cậu mới xứng đáng ăn điểm của tớ.”
“Quá khen, quá khen.”
Diệp Khanh Thường trêu chọc trưởng phòng đang gật gù bên cạnh một lúc, mặc kệ những người khác, rồi mới gia nhập lại cuộc trò chuyện: “Tình hình của mấy cậu vẫn còn tốt đấy, ít ra bên cạnh còn có người. Lúc tớ gặp chuyện thì không một ai ở bên cạnh cả.”
Nàng nói câu đó bằng giọng thật sự u uất.
Trời biết nàng đã phải tự mình chạy đến siêu thị gần trường mua đồ, rồi chui vào nhà vệ sinh thay xong, sau đó còn gọi taxi quay về ký túc.
Lúc đó, bác tài nhìn thấy nàng mặt mày tái nhợt, còn lo lắng hỏi có cần đưa đến bệnh viện không.
Kết quả là gắng gượng về đến ký túc xá, vừa mở cửa đã thấy ba người còn lại đang túm tụm chơi game, hệt như thể chỉ có nàng vừa bò ra từ địa ngục.
Điều đó khiến nàng càng thêm tủi thân.
Cứ như thể số phận định sẵn nàng phải khổ.
Không — phải nói là do nàng tự chuốc lấy.
Nếu hôm đó không tự tìm khổ, ít ra ở chỗ Tiêu Dĩ An, nàng còn có thể xem là một người bạn thân thiết, chứ không đến mức bị xem như vật cản trên con đường tình yêu của hắn. Như thế, ít ra cũng không đến mức từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.
Việc nàng cần làm bây giờ là thay đổi ấn tượng trong lòng Tiêu Dĩ An, biến mình từ vật cản thành bàn đạp.
Nói trắng ra, tình cảnh hiện tại của nàng là tự chuốc lấy mà thôi.
Bên cạnh, Dương Thư Lễ, người đã treo máy một lúc lâu, cuối cùng cũng hồi tỉnh được một nửa. Nàng theo bản năng cầm lấy cuốn sách “Chăm sóc hậu sản cho phụ nữ” dựng lên, giả vờ như đang chăm chú nghe giảng, rồi nghiêng đầu hỏi Diệp Khanh Thường: “Cô giáo giảng đến đâu rồi?”
“Vẫn đang nói về cách chấm điểm bài thi 46 của cô ấy. Riêng phần đó đã lặp đi lặp lại suốt hai tiết rồi.” Diệp Khanh Thường ấn cuốn sách mà Dương Thư Lễ, đã dựng lên. “Mà đến cả giáo viên còn chẳng mang sách theo, cậu hoảng cái gì?”
Lúc này, Liễu Giải cũng chen vào, giọng như than thở: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lát nữa thế nào cũng bắt đầu chia sẻ mấy trải nghiệm sống ‘đầy màu sắc’ của cô ấy.”
Chu Niểu liếc mắt lên bảng, khẽ lẩm bẩm: “Tớ ghét người giàu.”
“Thế cái tiết này rốt cuộc bắt bọn mình đến đây làm gì? Tớ thấy ở ký túc xá tự học còn đỡ phí thời gian hơn.” Diệp Khanh Thường khoanh tay trước ngực, nhíu mày.
Phần lớn thời gian gần đây của nàng đều dành để chăm sóc thú cưng, thành ra việc học hành có chút trễ nải.
Dẫu vậy, với tư cách là người học tốt nhất trong ký túc, dù có tụt phong độ đi nữa thì vẫn vượt xa ba người kia đang trong cảnh cận kề điểm liệt kia.
Chẳng qua, nàng đơn giản là không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Haiz, không chỉ là vô dụng, mà còn không thể không đi.” Liễu Giải giơ ngón tay ra vẻ cảnh báo. “Dù cô ấy chẳng giảng gì mấy, nhưng nếu thi trượt thì là trượt thật đấy.”
“Thôi đi huynh đệ, nghe mà bắt đầu sợ rồi.”
Sau đó, Diệp Khanh Thường quay sang nhìn Dương Thư Lễ, khẽ xoa đầu nàng, cảm giác thật dễ chịu.
“Có một người giám hộ nhỏ thế này bên cạnh cũng đâu đến nỗi.”
Từ lời kể của Dương Thư Lễ, các nàng đều biết khi trưởng phòng gặp chuyện ở bên ngoài, Từ Niên đã nhanh chóng ra tay giúp đỡ.
Từ Niên không chỉ mang theo băng vệ sinh, mà thậm chí còn giúp nàng thay luôn.
Về chuyện này, ba người còn lại trong ký túc xá chẳng những không ý kiến gì, mà còn cảm thấy thật biết ơn vì Từ Niên đã không ngại phiền phức mà chăm sóc trưởng phòng.
Chu Niểu đang định góp lời, thì trong khóe mắt bắt gặp vẻ mặt nhăn nhó của Cẩu Du.
“Sao vậy? Mất internet rồi à?” Chu Niểu bước tới, vẻ mặt đầy quan tâm.
Nếu mà mất internet thật, thì bộ dạng của Cẩu Du lúc này còn chưa tàn như tro cũng coi như khá cứng cỏi rồi.
“Không đến mức đó.” Cẩu Du đẩy điện thoại trên bàn đến trước mặt Chu Niểu.
Trên màn hình là giao diện trò chuyện nhóm — nhóm ủy viên thể dục.
Thông báo lẫn các cuộc thảo luận đều xoay quanh cùng một chuyện.
“Giải bóng rổ?” Chu Niểu ngẩn người. “Không phải giải này để cho sinh viên năm nhất chơi à? Liên quan gì đến bọn mình?”
“Ai biết, lần này còn chia theo lớp nữa chứ. Mà tớ nói thật, lớp mình lấy đâu ra đủ người chơi bóng rổ?”
Vẻ mặt Cẩu Du càng thêm khổ sở.
“Thế giờ làm sao? Chẳng lẽ lại còn phải bắt người nhập ngũ à?” Chu Niểu ghé sát, thấp giọng.
“Ghi đại mấy cái tên rồi bỏ cuộc luôn cho nhanh.” Cẩu Du cười hì hì, giơ ngón cái lên, coi như kết thúc chuyện.
“Nhưng mà... nếu tỏa sáng trên sân bóng, chẳng phải sẽ được quyền ưu tiên chọn bạn đời sao?” Chu Niểu chống cằm, ngẫm nghĩ, “Nghe nói ai chơi bóng giỏi sẽ rất được các bạn gái chú ý.”
Cẩu Du nghe xong chỉ phất tay, mặt mày thờ ơ: “Mấy người ấy có thích thì cứ thích, chứ làm gì được nữa? Cơ trưởng còn bao chuyến bay phải bay, hơi đâu lo chuyện hồng phấn hóa khô lâu.”
“Nhưng mà tớ thấy chơi bóng rổ thật sự rất ngầu...” Chu Niểu buột miệng.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại…” Cẩu Du đáp ngay lập tức.