Cuối cùng cũng về đến nhà, cô chủ tiệm từ bỏ hẳn ý định trò chuyện lãng mạn với hai người kia.
Chẳng phải nàng không muốn, mà bởi vì ngay sau câu hỏi thứ hai, nàng thấy vẻ mặt anh trai của mình bỗng nở ra nụ cười khờ khạo, trông như một công tử địa chủ ngốc ngếch vừa nhặt được cô vợ từ trên trời rơi xuống.
Còn Chu Niểu thì chẳng thèm để ý gì nữa, vẫn thò tay vào túi Cẩu Du mò điện thoại.
Mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khắp nhà trước cả khi tiếng bước chân vang lên, bên cạnh bàn ăn là cha mẹ Cẩu Du, và người giúp việc vừa mới đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.
Khác xa với tưởng tượng đầy hào nhoáng của Chu Niểu về nhà người giàu, bàn ăn tuy rất dài nhưng lại không chất đầy món như trong phim ảnh. Cả nhà chỉ ngồi tụm vào một bên bàn, ăn uống như bao gia đình bình thường khác.
Cũng vì thế, Chu Niểu không khỏi thắc mắc tại sao phải đặt cái bàn dài đến thế, ước chừng chiếc bàn này đợi đến ngày nào đó hỏng cũng không dùng đến nửa kia.
Dường như đọc được thắc mắc của nàng, Cẩu Du ghé tai nói nhỏ:
“Ban đầu nhà tớ thường ăn cơm bên bàn kia, ai phạm lỗi mà bị ‘Toà án gia đình’ tuyên có tội thì mới phải sang nửa này ngồi ăn một mình.”
Chu Niểu cảm thấy như hiểu ra đôi chút. Có lẽ là: có người phạm lỗi, nhưng người nhà không nỡ chia cách nên cuối cùng bỏ luôn quy định kia, để cả nhà lại ngồi ăn chung vui vẻ.
Một gia đình thật ấm áp, tử tế biết bao.
Nhưng rồi Cẩu Du nói nốt phần sau:
“Sau này, tớ với bố mẹ toàn ngồi ăn bên phía phạm lỗi. Còn em gái tớ phải ngồi một mình bên phía không phạm lỗi. Không với được đồ ăn nên cuối cùng nhà ta quyết định bỏ quy tắc, ai cũng ngồi chung hết.”
Chu Niểu nghe xong, cảm thấy có chút đau khổ mà nhắm hai mắt lại, rồi đưa ánh mắt đồng cảm về phía cô chủ cửa tiệm đang cười tủm tỉm mới vừa bước vào nhà ăn.
Cô gái tóc dài màu nâu đỏ chỉ biết chớp mắt liên tục, cảm giác như có điều gì đó bất thường.
Mặt khác, cha mẹ Cẩu Du cũng đã thấy hai người bước vào, họ lập tức đứng dậy đón tiếp nhiệt tình.
Rồi ánh mắt cả hai đồng loạt chuyển sang cái quần mặc ngược của con trai.
Cẩu mẫu mặt hơi co giật, nhanh tay che mắt Chu Niểu lại, kéo nàng sang chỗ khác và ấn nàng ngồi xuống ghế.
Cẩu phụ thì đi một vòng quanh người con trai ngoan của mình, cuối cùng nghiêm mặt, vỗ vỗ vai của Cẩu Du và giơ ngón cái lên đầy tự hào.
Cẩu Du cười hề hề đáp lại bằng một ngón cái khác, rồi hai cha con khoác vai nhau đi về phía bàn ăn như anh em chiến hữu.
Cô chủ tiệm bước tới sau cùng, vẫn tiếp tục nháy mắt, nhưng như thường lệ mà nuốt cảm xúc vào trong, giả vờ như không có gì.
Cha Cẩu Du ngồi ở ghế chủ tọa. Cẩu Du và Chu Niểu ngồi đối diện nhau.
“Con gái à, con nói cho mẹ biết, con thích ăn chay hay ăn mặn?” Cẩu mẫu hỏi, giọng đầy thân mật.
Hình như ngay từ lần đầu gặp mặt, Chu Niểu đã gọi cha mẹ Cẩu Du bằng cái xưng hô quá thân mật, không chỉ trực tiếp khẳng định địa vị con dâu của Chu Niểu, mà còn khiến cách xưng hô và tự xưng của mẹ của Cẩu Du đối với nàng cũng thay đổi.
“À... dì—”
Chu Niểu vừa thốt ra từ "dì", thì bị mẹ Cẩu Du liếc một cái sắc như dao.
“Ừm?”
Đây rõ ràng là một tiếng nghi hoặc, nhưng Chu Niểu nghe lại rõ ràng như một tiếng cảnh cáo.
“Mẹ, mẹ.”
“Ừm~” Rõ ràng quý phu nhân này có vẻ đặc biệt hài lòng với cách xưng hô này của Chu Niểu, “Con vẫn chưa trả lời là thích ăn mặn hay thích ăn chay?”
Chu Niểu cảm thấy câu hỏi này thậm chí không cần suy nghĩ, không chút do dự, buột miệng nói: “Mặn ạ.”
Chưa kịp phản ứng, quý phu nhân liền đứng dậy, bưng đĩa rau diếp trước mặt Chu Niểu đặt sang chỗ Cẩu Du, rồi lấy đĩa tôm lớn trước mặt Cẩu Du đặt sang trước mặt Chu Niểu.
Cả hai người họ lập tức ngơ ngác.
“Ăn đi, tay nghề đầu bếp trong nhà này không tồi đâu.” Quý phu nhân cười nhẹ, “Mấy người tay nghề không đáng tin đều thì bị đuổi hết rồi.”
Chu Niểu bỗng cảm thấy đĩa tôm trước mặt thật nặng nề. Không biết có phải vì nó đang gánh luôn hy vọng việc làm của ai đó không?
Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Cẩu Du tội nghiệp nhìn chằm chằm mình, rồi còn gắp hai miếng rau diếp xanh, bày ra vẻ mặt cay đắng.
Suy nghĩ một lát, Chu Niểu nói nhỏ: “Mẹ ơi, thật ra con cũng rất thích ăn chay.”
“Ai da, con bé này sao không nói sớm.” Quý phu nhân lại thở dài một hơi, bưng đĩa rau diếp trước mặt Cẩu Du trở về chỗ cũ... nhưng không đưa lại đĩa tôm.
Cẩu Du nhìn nhìn khoảng trống trước mặt mình, theo bản năng nhìn sang cha mình bên cạnh, vừa nhìn đã thấy bát cơm ngâm sâm và kỷ tử của đối phương.
Cái này thì... thôi vậy.
Vẫn là em gái của mình tốt, gắp cho hắn hai miếng cật heo. Ủa, món này vẫn còn hả? Lần trước chưa hết sao?
“Con gái, trên tay con là cái gì vậy?” Cẩu mẫu chỉ vào cổ tay trái của Chu Niểu.
Trên đó là một sợi dây đỏ, phía dưới đính một miếng thẻ nhỏ khắc hình con cá.
“Cái này á, là quà lưu niệm lúc đi chơi trước đây.” Chu Niểu nhìn nhìn, vẫn không đưa tay tháo xuống, mà trực tiếp giơ tay trái ra trước mặt mẹ Cẩu Du.
Cứ như sợ tháo xuống sẽ không đeo lại được.
Nàng định từ bây giờ sẽ đeo mãi, nàng cũng sẽ luôn nhớ có một cuối hạ, nàng ngồi trên ghế sau xe giao hàng của Cẩu Du đi công viên giải trí.
Cẩu mẫu đương nhiên biết đây là thứ gì, bà càng tò mò hơn rõ ràng là nguồn gốc của thứ này.
Bởi vì bà thấy trên tay con trai tốt của mình cũng có một sợi dây đỏ như vậy, cũng đeo ở cổ tay trái, cũng có một miếng thẻ nhỏ.
Trước đó bà đã trực tiếp nắm lấy cánh tay con trai mình để nhìn rõ, trên đó khắc hình một con chim nhỏ.
“Hồi đó con giỏi lắm luôn đó.” Chu Niểu vừa nói vừa cười tươi rói, hễ liên quan đến việc có thể thể hiện trí thông minh của mình, Chu Niểu bắt đầu hót líu lo, không còn vẻ câu nệ lúc nãy.
“Lúc đó là vé đôi, nhân viên nói phải hôn mới nhận được quà nhỏ, con liền nghĩ hôn má cũng tính là hôn, quả nhiên người ta thật sự cho qua, trên tay cậu ấy cũng có một sợi, coi như là hai chúng con cùng kiếm được.”
“Nếu không hôn má được thì chắc chỉ cặp đôi thật mới lấy được quá!”
Nếu Chu Niểu có cái đuôi, thì giờ nó đã vểnh tận nóc nhà rồi.
Quý phu nhân kia chỉ yên lặng nghe xong toàn bộ đoạn nói chuyện của Chu Niểu, sau đó mở miệng nói: “Vậy con có nghĩ đến việc, thử trở thành một cặp đôi thật sự không?”
Chu Niểu sững người.
Dù nàng đã chuẩn bị để hoàn thành cái nhiệm vụ yêu đương đó.
Dù mục đích ban đầu khi nàng đến nhà Cẩu Du là để giả làm bạn gái của Cẩu Du.
Nhưng nàng có thật sự từng nghĩ rằng — mình phải hoàn thành "nhiệm vụ yêu đương" đó không?
Liệu nỗi ám ảnh muốn "đòi lại thân thể đàn ông" của nàng có quan trọng hơn cuộc sống hiện tại?
“Con...” Chu Niểu cúi đầu, lặng lẽ ăn hai miếng cơm, lẩm bẩm: “Con vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Bên cạnh, quý phu nhân không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt vừa hiểu chuyện, vừa mang chút... ý vị sâu xa.