Dương Thư Lễ nhét hết mọi thứ vào túi áo sơ mi bãi biển của mình.
Chiếc áo rõ ràng chẳng thể chứa được bao nhiêu, thế là cả túi quần cũng nhét đầy “kho báu”, khiến dáng vẻ của nàng trở nên có chút buồn cười.
Đặc biệt là hai túi quần, nhô ra từng cục từng cục, giống như… mọc thêm vài cái u kỳ lạ.
Dương Thư Lễ hình như cũng nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình có phần buồn cười, nàng bỗng bắt chước dị hình trong phim, hét lên một tiếng với Từ Niên.
Tiếng hét ấy đến tai Từ Niên chỉ còn là những âm thanh “ô ô ô” không rõ nghĩa.
Rất đáng yêu.
Cũng rất buồn cười.
Từ Niên cười toe toét, hắn hiếm khi cười thoải mái như vậy, rõ ràng tâm trạng rất tốt, chẳng hề bị cơn mưa ngày càng nặng hạt ảnh hưởng.
Chiếc ô hắn cầm tương đối lớn, nhưng vẫn chỉ là ô đơn một người.
Dù lớn đến đâu, cũng chẳng thể cùng lúc che chắn hai người dưới mưa gió ven biển.
Huống hồ, trận mưa này dường như càng lúc càng lớn.
Từ mưa phùn lất phất, giờ đã thành những giọt mưa nặng hạt, rơi lộp độp trên mặt đường, chỉ e chẳng bao lâu nữa, cả trời sẽ rung lên vì sấm chớp.
Từ Niên và Dương Thư Lễ cùng chia nhau một chiếc ô, từng bước rời khỏi bãi biển.
Dương Thư Lễ vẫn kề bên hắn, như một đứa trẻ con tinh nghịch, hoặc cũng có thể gọi là… ngây thơ.
Cô trưởng phòng nhỏ bé chỉ nhìn vào bên trong ô – chỉ nhìn thấy Từ Niên.
Dường như nàng đang nghĩ xem, nếu thực sự hóa thành dị hình, có lẽ mình là loại dị hình thích… ôm người khác.
Mà như thế cũng tốt.
Nàng muốn ôm Từ Niên.
Trên người hắn luôn phảng phất một mùi hương rất dịu, là mùi gỗ trầm, thứ hương nàng đặc biệt yêu thích.
Còn Từ Niên, hắn cầm ô, không thể giống nàng chỉ nhìn vào trong ô nhỏ, hắn vẫn phải nhìn đường.
Đi được một đoạn, trên đường rời khỏi bãi biển, hắn bỗng nhìn thấy Liễu Giải.
Nàng vẫn đang ngủ ngon lành dưới chiếc dù che nắng, như thể cơn mưa này chẳng liên quan gì đến mình.
Tư duy của Từ Niên luôn nhanh nhạy.
Cũng như cái lần nhận ra người anh em tốt nhất của mình từ nam biến thành nữ, sau khi xác định mình không thể từ bỏ, liền lập tức quyết định theo đuổi Dương Thư Lễ, cùng Dương Thư Lễ chung một mục tiêu.
Giờ đây cũng vậy.
Nhìn Liễu Giải vẫn ngủ say dưới chiếc dù kia, Từ Niên chỉ suy nghĩ một chút.
Dưới chiếc ô đơn người của hắn, chỉ có thể che cho hắn và Dương Thư Lễ.
Nếu cần, hắn có thể chịu ướt.
Nhưng Dương Thư Lễ thì không thể.
Thậm chí, hắn còn nghĩ tới việc… để nàng ngồi trên vai mình.
Nhưng tư thế ấy, hắn không thích.
Nó không có chút gì là lãng mạn, không giống hình ảnh hắn mong muốn khi ở cạnh nàng.
Tất nhiên, nếu Dương Thư Lễ yêu cầu, hoặc nếu nàng mệt, hắn sẽ sẵn sàng.
Còn Liễu Giải?
Trên đầu nàng không có chiếc dù hay sao?
Nghĩ vậy, hắn đưa ra quyết định.
Giả vờ không nhìn thấy.
Toàn bộ quá trình suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong một bước chân, thậm chí còn chẳng dừng một bước nào, nhanh đến mức ngay cả Dương Thư Lễ đi cạnh cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cho nên Dương Thư Lễ cũng không nhìn thấy Liễu Giải, người vẫn có thể ngủ ngon dù mưa ngày càng lớn.
Hai người cứ thế mà rời khỏi bãi biển, không để ý đến người duy nhất còn lại trên bãi biển dưới bóng dù che nắng.
Dương Thư Lễ chẳng hay biết gì. Nàng chỉ đi cạnh Từ Niên, không hiểu sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì hai người cùng cầm một cái ô, nàng là người không cầm ô, không cần đi theo bước chân của Từ Niên.
Ngược lại Từ Niên sẽ di chuyển ô trong tay theo bước chân của nàng, đảm bảo Dương Thư Lễ sẽ không bị ướt.
Nhưng trẻ con vào ngày mưa thường hay nghịch hơn, luôn đi dọc theo đường trắng hoặc vàng, đường liền hoặc đứt quãng, rõ ràng là đi trên mặt đất bằng phẳng nhưng vẫn có chút loạng choạng.
Từ Niên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ô đi theo từng bước nhỏ của nàng.
Cuối cùng, cũng đến giao lộ.
Đối diện con đường là khách sạn nơi bọn họ đang ở.
Lúc này, mưa đã rơi ào ạt ngoài tán ô.
Đang ở giữa giao lộ, Dương Thư Lễ bất giác nắm chặt lấy cánh tay Từ Niên.
Dù tay hắn đang cầm ô, nàng vẫn cố giơ tay lên để nắm lấy.
Mưa to, cộng thêm không có nhiều khách du lịch trên bờ biển, trên đường lúc này lại không có một chiếc xe nào.
“Chúng ta thử xem…” Dương Thư Lễ ngẩng đầu, cười híp mắt, “Xem có thể dùng thứ này… triệu hồi thần long không.”
Hai người đi đến vạch kẻ đường trên đường lớn, ở khu vực chờ giữa đường, Dương Thư Lễ tình cờ nhìn vào túi của mình.
Sau đó sững người, dừng bước.
Nàng buông cánh tay đang nắm Từ Niên, hai tay đều nhét vào trong túi tìm kiếm.
“Ê… đâu mất rồi…”
Từ Niên vừa nhìn liền biết là kho báu đào được vất vả đã mất, vô thức liền quay đầu, nhìn về phía đường hai người vừa đi qua.
Là cái sò hoàn chỉnh kia, vừa mới ở phía đối diện đường.
Một vệt trắng trên con đường gần như toàn bộ là nhựa đường đen vẫn rất dễ nhận ra.
Từ Niên ngẩng đầu nhìn đèn giao thông vẫn còn đang bật đèn xanh, đưa ô trong tay cho Dương Thư Lễ, để mặc cho mưa ướt, liền chạy về phía cái sò trên mặt đất.
Dù sao người hắn cũng sắp bị ướt hết rồi, cũng không cần để Dương Thư Lễ đi theo mình thêm một đoạn, để nàng chờ ở chỗ cũ, mình đi nhặt là được.
Nghĩ như vậy, Từ Niên rời đi, không nhìn thấy sự hoảng hốt của Dương Thư Lễ phía sau, không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng sau khi nhận ra nàng muốn làm gì, lộ ra sợ hãi.
Hắn bình tĩnh đi đến trước cái sò, nhặt lên.
Vẫn là đèn xanh, còn khoảng gần 20 giây đếm ngược.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Dương Thư Lễ có biểu cảm như vậy, tràn đầy sợ hãi, sợ hãi mất mát.
Đến tột cùng là......
Từ Niên nhìn xung quanh, không có gì kỳ lạ.
Đèn giao thông vẫn hoạt động bình thường.
Mưa vẫn rơi tầm tã.
Ngã tư đường không một bóng xe.
Chỉ có… vẻ mặt hoảng hốt tột độ của cô gái nhỏ kia.
Đèn xanh đã bắt đầu đếm ngược 10 giây, dù thế nào, hắn cũng phải lội mưa chạy trở lại bên cạnh Dương Thư Lễ.
Đúng lúc đó, tiếng hét của Dương Thư Lễ vang lên, chói tai xuyên qua cả màn mưa:
“Từ Niên! Đừng tới đây!!”
Bước chân hắn cứng đờ tại chỗ.
Hắn nhìn thấy đếm ngược kết thúc, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.
Hắn nhìn thấy Dương Thư Lễ bịt tai, trong mưa lớn, cầm ô với biểu cảm sợ hãi ngồi xuống đất.
Đèn đỏ bật sáng.
Hắn thấy Dương Thư Lễ bịt tai, quỳ sụp xuống giữa mưa, vẫn cầm chiếc ô che đầu, khuôn mặt hoảng loạn.
Nhưng hắn không thể đi qua, dù trên đường không có một chiếc xe, vì Dương Thư Lễ không cho hắn đi qua.
Hắn đứng yên, mặc cho cơn mưa nuốt lấy mình.
Đèn đỏ một phút, chậm rãi đếm ngược.
Đến khi đèn xanh bật lên lần nữa.
Ba giây sau.
Chiếc ô nhỏ bị vứt lại phía sau, chạy về phía Từ Niên ở phía đối diện đường.
Nàng trưởng phỏng nhỏ bé vứt chiếc ô nhỏ mà lao vào màn mưa.
Giống như chạy về phía người mà nàng chưa bao giờ kịp chạm tới.
Rõ ràng trên con đường này, không có gì cả.
Không có một chiếc xe.
Rõ ràng là không có gì xảy ra, nhưng cô gái nhỏ vẫn kiểm tra toàn thân Từ Niên một cách tỉ mỉ, nghiêm túc.
Sau đó, nàng ôm Từ Niên vào lòng, đầu chôn vào trong quần áo ướt sũng của Từ Niên.
“Tớ không cần… thứ đó… không cần nữa…”
Giọng nàng run rẩy, nghẹn ngào.
“Cậu phải đi với tớ… đừng rời bỏ tớ… tớ muốn nắm tay cậu mãi mãi…”
Khuôn mặt Từ Niên chưa bao giờ nghiêm trọng như bây giờ.
Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng thật chặt giữa cơn mưa.
Cúi xuống, kề sát tai nàng, thì thầm: “Không sao… tớ ở đây…không sao...”
Mãi đến khi Dương Thư Lễ buông tay đang nắm chặt quần áo hắn ra, hắn mới buông lỏng vòng tay, đặt tay mình vào lòng bàn tay Dương Thư Lễ.
“Tớ sẽ mãi đi cùng cậu, không bao giờ rời bỏ cậu.”