“Hình như sắp mưa rồi.”
Những đám mây đen đặc như mực kéo tới, lặng lẽ phủ kín bầu trời, tựa như sắp trút xuống những giọt mưa không rõ là mang theo nỗi buồn hay cơn giận dữ.
Câu nói vừa rồi là Từ Niên nhắc nhở, hắn hiếm khi nhíu mày, bởi vì đám mây đen đang kéo đến.
Theo dự đoán của hắn, hôm nay lẽ ra phải là một ngày nắng đẹp, trong veo – để hắn có thể yên tâm tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian bên Dương Thư Lễ.
Nhưng đám mây đen không biết từ đâu kéo đến kia, lại cứ thế chắn ngay trước mắt hắn, muốn phá vỡ bầu không khí yên bình hiếm có này.
Vậy nên tâm trạng Từ Niên không được tốt lắm.
“À?” Dương Thư Lễ đang ngồi xổm trên bãi cát, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn đám mây đen dày đặc đang tụ lại trên bầu trời.
Có vẻ… thật sự sắp mưa rồi.
Cô trưởng ký túc xá nhỏ bé ngước nhìn trời một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn những vỏ sò bị sóng biển đánh dạt vào chân.
Cuối cùng, nàng nhìn sang Từ Niên.
Vẻ mặt hắn vẫn dịu dàng như mọi khi, thứ dịu dàng chỉ dành riêng cho nàng.
Dương Thư Lễ không hề biết, chỉ một khoảnh khắc trước, người kia còn nhìn bầu trời bằng ánh mắt khó chịu, nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào nàng, tất cả lại hóa thành gió xuân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng lộ vẻ rối rắm hiếm thấy, cuối cùng nói nhỏ:
“Thật ra… tớ thấy chưa chắc mưa đã rơi ngay đâu.”
Lời nói đó, là sự cố chấp ngây thơ, cũng là một tia hy vọng nhỏ nhoi nàng dành cho ngày hôm nay.
Từ Niên biết, nàng chỉ muốn tiếp tục đào thêm một lúc nữa, thêm vài chiếc vỏ sò, hay một con ốc biển.
“Muốn chơi bao lâu cũng được.” Từ Niên khẽ cười, cúi người xoa đầu nàng, giọng nói dịu dàng như thể gió biển cũng bị hắn làm mềm lại.
Nghe xong câu đó, Dương Thư Lễ liền không do dự, tiếp tục cầm chiếc xẻng nhựa trẻ con trên tay, chăm chú tìm kiếm “kho báu” trong cát.
Cái xẻng nhựa nhỏ bé đó, Từ Niên đã bỏ ra hai mươi lăm đồng mua từ cửa hàng tạp hóa duy nhất ở bãi biển.
Sau khi nhận được, nàng rất nghiêm túc quyết định phải đào ra được kho báu để xứng với cái giá của chiếc xẻng này.
Vừa cầm được xẻng, nàng đã giơ ngón tay cái với Từ Niên, ánh mắt sáng bừng tự tin.
Biển cả có vô vàn khả năng – nàng nói – biết đâu dưới lớp cát này, còn giấu cả vàng bạc của cướp biển vùng Caribe.
Từ Niên bảo đây là bãi biển nhân tạo, dưới cát không thể có những thứ cổ xưa như thế.
Dương Thư Lễ liền khăng khăng, vậy thì sẽ có người cố ý chôn One Piece ở đây, ai tìm thấy sẽ trở thành Vua Hải Tặc.
Và thế là, nàng nghiêm túc bắt đầu sự nghiệp khai quật của mình.
Đáng tiếc, đến giờ, ngoài vài chiếc vỏ sò và mấy viên đá màu sắc hơi lạ ra, nàng chưa tìm được gì.
Từ Niên cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ vẫn đang cặm cụi đào cát, rồi lại ngẩng lên, nhìn hai cái hố cát lớn không xa.
Nếu chiếc xẻng đồ chơi trên tay nàng đưa cho hai kẻ kia, hai người đang hì hục thi đào hố thì biết đâu địa hình bãi cát thật sự sẽ thay đổi.
Hắn khẽ kéo chiếc ba lô trước ngực ra, mở khóa kéo.
Bên trong là hai ổ bánh mì, hai gói cá khô nhỏ, cùng một cây xúc xích, tất cả đều là đồ ăn dự phòng, chuẩn bị sẵn cho Dương Thư Lễ, đề phòng gần đây không có chỗ bán đồ ăn.
Lúc này, khi đám mây đen kéo đến, khách du lịch xung quanh bắt đầu lần lượt rời đi.
Bãi biển mùa thu vốn đã vắng, giờ lại càng trống vắng hơn.
Những người đi ngang qua bọn họ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sắp mưa rồi, sắp mưa rồi.”
Chỉ có Dương Thư Lễ là không hề bận tâm.
Động tác đào cát của nàng còn nhanh hơn.
Chỉ còn thiếu hai cái nữa, chỉ còn thiếu hai vỏ sò, nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy.
Đào mãi vẫn không thấy.
Trên khuôn mặt non nớt của nàng, đã có vẻ sốt ruột.
Sắp mưa rồi.
“Không cần vội, chúng ta còn nhiều thời gian.” Từ Niên dịu giọng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng mà an ủi.
Bàn tay còn lại, hắn khẽ lắc lắc thứ đang cầm trước mặt Dương Thư Lễ như một món đồ chơi.
Đó là một chiếc ô gấp.
Đó là một chiếc ô gấp, mỗi nếp gấp đều được xếp gọn gàng, tạo thành một hình dạng hoàn hảo tuyệt đối.
Nếu không phải trước đó hai người đi ăn cùng nhau còn dùng chiếc ô này, Dương Thư Lễ chắc sẽ nghĩ chiếc ô này vừa mới mua, còn mới tinh.
Động tác của Dương Thư Lễ dần bình tĩnh lại từ sự hoảng loạn và lo lắng, tiếp tục tìm kiếm kho báu trên bãi cát như lúc đầu.
Nàng tiếp tục đào, lần này thong thả hơn, giống như ban đầu như đang thật sự đi chơi, chứ không phải tranh đua với cơn mưa.
Từ Niên ngẩng đầu nhìn quanh.
Hắn thấy một người vừa chui khỏi cái hố kia, không vội tránh mưa, mà lại chạy đi bắt nạt người còn lại trong cái hố kế bên.
Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Hắn chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô gái nhỏ đang đào kho báu.
Hắn đứng bên trái nàng, là phía gần biển.
Để chắn gió biển cho nàng.
Để ngăn từng đợt sóng tràn vào chân nàng.
Mây đen vẫn kéo đến, Dương Thư Lễ vẫn chưa tìm được hai chiếc vỏ sò cuối cùng.
Nhưng ít nhất không còn lo lắng như vậy nữa, ngược lại còn có vẻ thư thái, mới giống như đang thực sự đi du lịch một cách tùy tiện và nhàn nhã.
Trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống đầu Dương Thư Lễ, Từ Niên đã mở ô ra, khiến giọt mưa đó chỉ tạo ra một tiếng động trong trẻo, bị ngăn cách bên ngoài, cuối cùng trượt xuống theo mặt ô rơi xuống bãi cát bên cạnh.
Dương Thư Lễ khẽ ngẩng đầu.
Nàng nhìn chiếc ô đang che trên đầu mình, rồi quay sang Từ Niên, vẫn thấy hắn mỉm cười – ánh mắt ấm áp như mọi khi.
Nàng cúi đầu, lặng lẽ đào nhanh hơn.
Từ Niên lần cuối cùng quan sát xung quanh một chút, chỉ thấy hai người ban đầu đang thi đào hố chó dường như đã bỏ chạy.
“Lão Từ, sao cậu lại tốt với tớ như vậy?” Dương Thư Lễ vừa đào vừa hỏi Từ Niên bên cạnh.
Nàng biết Từ Niên tốt với nàng, cũng biết sự tốt này của Từ Niên chỉ dành cho một mình nàng.
Nhưng nàng có chút sợ hãi, sợ hãi sự tốt này, bởi vì đối với nàng mà nói thì nó quá hư ảo, quá không chân thật.
Nàng sợ, cái tốt này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Sợ, một ngày nào đó, thứ dịu dàng ấy sẽ không còn.
Từ Niên nghe vậy, chỉ cười nhẹ:
“Bởi vì đấy là mối quan hệ này là sự song phương giữa hai chúng ta, cậu đối tốt với tớ bao nhiêu, tớ cũng đối tốt với cậu bấy nhiêu.”
Hắn chỉ xuống đống “chiến lợi phẩm” dưới chân nàng, vỏ sò và đá cuội đủ màu.
“Cậu định xử lý kho báu của mình thế nào?”
“Cho cậu.” Dương Thư Lễ đáp không chút do dự, như thể đó là điều hiển nhiên, “Vốn dĩ là đào cho cậu mà.”
Từ Niên khẽ cười.
“Đó chính là điều tớ muốn nói. Tớ đối tốt với cậu, quý nàng. Cậu cũng sẽ dốc hết sức mình để cho tớ những thứ cậu có thể kiếm được, dù không tương xứng, nhưng lại tương xứng, bởi vì những gì có thể trao đi đều là tất cả.”
Giống như hắn sẽ mang đồ ăn cho Dương Thư Lễ, Dương Thư Lễ cũng sẽ mang đồ ăn cho Từ Niên.
Hai người họ đều nhớ những món đồ ăn mà đối phương thích, và cũng biết những món đồ mà đối phương ghét.
Dương Thư Lễ rất thuần khiết, nàng dùng một tấm lòng chân thành hoàn toàn đối xử với Từ Niên, Từ Niên cho nàng mức độ nào nàng cũng sẽ cho lại bấy nhiêu.
Từ Niên trao tất cả cho nàng, vậy nàng cũng sẽ như vậy.
Giống như bây giờ.
Bữa ăn của hai người vẫn thay phiên nhau trả.
Từ Niên mời một bữa tối sang trọng ở nhà hàng Tây cao cấp.
Dương Thư Lễ sẽ trả lại bằng… một bữa tiệc linh đình ở quán ăn vặt Sa Huyện.
Dương Thư Lễ không hiểu hết những lời đó.
Nàng chỉ cảm thấy chiếc xẻng nhỏ trên tay hình như vừa chạm phải thứ gì đó cứng rắn.
Là một con sò điệp còn nguyên vẹn, hai vỏ trên dưới vẫn khép chặt vào nhau.
Giống như họ, cùng trú dưới một chiếc ô bên bờ biển, hoặc là… đã được một thứ gì đó vô hình nối liền với nhau từ lúc nào chẳng hay.
Dương Thư Lễ đưa tay ra, muốn cố gắng tách đôi con sò điệp này, dù sao nàng cần hai chiếc vỏ sò.
“Không cần.” Từ Niên ngăn nàng lại, khẽ nói.
“Cứ để thế này là được rồi.”
Hắn nhìn con sò điệp, đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng.
“Tớ thích những vỏ sò như vậy.”
Nối liền.
Khép chặt.
Không gì có thể chia cắt.