Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 104 - Kẻ Hủy Diệt Lâu Đài cát

“Biển đẹp thật.”

“Điện thoại cậu chụp đẹp nhất, chụp một tấm đi.”

“Chụp rồi.”

“Lát gửi vào nhóm nhé.”

Ngày thu, không phải mùa người ta hay ra biển, nhưng ánh nắng hôm nay thật sự rất đẹp.

Trời không hoàn toàn quang đãng, xa xa còn có vài đám mây đen lững lờ kéo đến, thế nhưng khoảnh khắc này vẫn là lúc nắng đẹp nhất trong ngày.

Chiếc ô che nắng thuê dựng trên cát, tấm thảm bãi biển đã được trải sẵn.

Liễu Giải vén lại mái tóc dài xõa tung, chỉnh cho gọn rồi nằm xuống thảm.

Ngay cạnh nàng, dưới bóng mát cùng chiếc ô, Diệp Khanh Thường đang cầm một cuốn sách, lặng lẽ ngắm biển.

Liễu Giải thực sự không hiểu kiểu “tận hưởng” của những người có học như thế này. Người có học luôn có những sở thích khó hiểu trong từng hoàn cảnh khác nhau.

Giống như nàng không hiểu tại sao cứ phải ngắm biển dưới ánh trăng, thì nàng cũng không hiểu có cuốn sách nào bắt buộc phải đọc ở bãi biển.

Trong trí nhớ mơ hồ của mình, hình như có một cuốn viết về biển mà nàng từng đọc hồi nhỏ. Khi đó bị người nhà ép đọc đến thuộc làu.

Hình như tên là… “Khổng Tử Và Biển” của Karl Marx?

Khoan, hình như có gì đó sai sai.

Liễu Giải nhíu mày, đang cố nhớ xem sai chỗ nào. Nhưng đầu vẫn ong ong vì dư âm say rượu, nàng dứt khoát nằm vật ra, quyết định đánh một giấc cho khỏe.

Diệp Khanh Thường liếc nhìn Liễu Giải đang ngủ như chết liền quay đầu ra biển, sau lại cúi xuống cuốn sách.

Cuối cùng, như vô tình, nàng xoay người, đổi hướng một chút.

Cách đó không xa, dưới chiếc ô khác, Tiêu Dĩ An đang ngồi trên ghế bãi biển, cũng cầm trong tay một cuốn sách.

“Mùa Hè Cuối Cùng Của Klingsor.”

Và quyển trên tay nàng… cũng là quyển đó.

Nàng có lẽ có thể nghi ngờ rằng, trong chuyện tình cảm, Tiêu Dĩ An mãi mãi cũng chỉ là một người điều khiển vụng về.

Nhưng ít nhất, gu văn học của Tiêu Dĩ An thì không có gì phải chê.

Và Diệp Khanh Thường dám chắc, sau khi mình xoay người đi, đối phương nhất định sẽ lén lút nhìn theo, giống như nàng vừa lén nhìn người ta ban nãy.

Nhưng.

Tiêu Dĩ An không hề liếc mắt về phía nàng lấy một cái.

Đang nghĩ ngợi, bên tai nàng bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh. Quay đầu lại… thì bị một quả bóng nhỏ đập thẳng vào giữa trán.

Ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua Cẩu Du đang hấp tấp chạy tới, ánh mắt Diệp Khanh Thường khóa chặt vào Chu Niểu, người đang khoác vai Dương Thư Lễ đứng chỉ trỏ về phía biển.

Không cần đoán cũng biết, quả bóng này chính là do Chu Niểu ném, rồi để Cẩu Du đi nhặt về.

Khổ cho Cẩu Du quá.

Diệp Khanh Thường nghĩ vậy, rồi lại lắc đầu.

Nhỡ đâu Cẩu Du lại thích việc này thì sao?

Không đưa quả bóng lại cho Cẩu Du như mong đợi, nàng thản nhiên kẹp sách đánh dấu trang đang đọc, đặt xuống tấm thảm, rồi nhặt quả bóng lên, bước thẳng về phía Chu Niểu.

Đứng phía sau Chu Niểu, nàng vỗ nhẹ vào vai phải của nàng chim nhỏ, rồi im lặng đứng ở phía sau.

Nàng thấy Chu Niểu giật bắn cả người, quay ngoắt đầu về bên trái: “Haha! Vỗ vai phải để muốn ta sơ hở bên trái à? Lão Tam, cậu vẫn còn non…”

Nhưng nhìn bên trái thấy trống trơn, Chu Niểu cứng người.

Ngay giây sau, gáy nàng bị một quả bóng nhỏ đập thẳng vào, bật nảy lên rồi va tiếp vào đầu Dương Thư Lễ, rồi mới rơi xuống cát.

Hai tiếng “ai da” vang lên như Tom và Jerry.

Tiếng kêu thảm nhất, đương nhiên là của Chu Niểu.

“Thực ra vừa rồi, bọn tớ đang mô phỏng chiến dịch công thành…” Chu Niểu vẫn cố gắng giải thích, “Là pháo phòng thủ đánh vào thành trì của trưởng phòng thôi… chẳng may ném trượt một chút.”

Diệp Khanh Thường liếc nhìn xung quanh: “Thành trì của các cậu đâu? Sao tớ không thấy?”

Chu Niểu chỉ ra sau lưng nàng: “Cậu vừa giẫm nát thành trì của trưởng phòng rồi.”

“Tớ còn tưởng là vạch giảm tốc chứ.” Diệp Khanh Thường hờ hững hỏi tiếp: “Thế thành trì của cậu đâu?”

Chu Niểu chỉ về một lâu đài cát nho nhỏ đằng xa.

“Cái đó…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Khanh Thường đã nhặt quả bóng lên, ném thẳng vào lâu đài cát.

“Cái đó là của Cẩu Du…” Chu Niểu nghiến răng, cười như một con hồ ly, “Không ngờ đúng không? Tớ sớm đoán được cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tớ. Vẫn là tớ cao tay hơn một nước rồi, lão Tam à.”

“Ta đã dám ra tay, thì tuyệt đối sẽ thắng.”

Diệp Khanh Thường chỉ về phía Cẩu Du.

Chu Niểu quay lại, thấy Cẩu Du – sau khi chứng kiến lâu đài cát của mình bị phá hủy – như Titan Thiết Giáp nổi giận, lao thẳng về phía lâu đài duy nhất còn lại của Chu Niểu.

“Không—!!!”

Lâu đài của Tiểu Điểu cũng hóa thành đống cát vụn, để lại Chu Niểu ngẩn ngơ giữa bãi cát, ánh mắt tràn đầy bi thương.

Cẩu Du phá xong, phấn khích nhảy múa trước mặt Chu Niểu.

Diệp Khanh Thường chẳng buồn quan tâm đến trận chiến của hai đứa trẻ con đó nữa. Nàng thản nhiên quay người đi.

Kết quả… không để ý, lại giẫm sập cái thành Dương Thư Lễ đang lúi húi xây lại.

Nàng cúi đầu nhìn, trầm mặc vài giây, sau đó vờ như không thấy gì, tiếp tục đi.

Từ Niên bên cạnh rất biết điều, kịp thời nhét một viên kẹo mút vào miệng Dương Thư Lễ đang chuẩn bị bật khóc.

Bên kia, Chu Niểu tức giận húc đầu vào ngực Cẩu Du: “Ngươi đúng là chó mà!”

“Cậu chẳng phải cũng thế?” Cẩu Du cong người, lấy trán chọi lại, “Cậu làm chó trước cơ mà.”

Chu Niểu bị chặn họng, nhưng vẫn cãi cố: “Nói thật nhé, dù tớ có làm chó, thì cậu cũng chưa chắc hơn tớ đâu.”

“Ồ?” Cẩu Du nhướng mày, “Trong lĩnh vực này mà dám thách thức ta, ngươi là người đầu tiên.”

Chu Niểu hừ khẩy, kéo váy dài lên một chút, để tiện hoạt động: “Nhìn rõ đi. Xem ai mới là kẻ đến sau.”

Nói rồi cả hai cùng lúc nằm rạp xuống bãi biển, bắt đầu đào hố như hai con chó hoang.

Diệp Khanh Thường ngồi dưới bóng râm, lạnh lùng nhìn sang, lặng lẽ nâng cuốn sách đang cầm trên tay lên cao hơn một chút, cho đến khi che khuất dung mạo của mình.

Thứ lỗi cho nàng vì cảm thấy không thể mất mặt như vậy.

Thật sự không muốn nhận quen bọn họ nữa.

Nhìn cát được đào ra bay tứ tung, nàng bắt đầu thấy bất an.

Đặc biệt là Dương Thư Lễ đã được Từ Niên dỗ dành xong, lúc này đang cổ vũ cho Chu Niểu có vẻ hơi yếu thế.

Nàng không thể tiếp tục ngồi đây được, lát nữa có khi bị người ta tưởng cùng một giuộc với mấy đám động vật nguyên thủy này.

Suy nghĩ một chút, đặt cuốn sách lên mặt Liễu Giải đang ngủ bên cạnh, Diệp Khanh Thường quyết định đứng dậy đi đến cửa hàng nhỏ ven biển ở xa mua chút đồ uống.

Lặng lẽ rời khỏi khu vực này, và không gây chú ý cho bất kỳ ai.

Hai, ba phút sau.

Diệp Khanh Thường bước tới trước cửa một cửa hàng nhỏ ven biển. Không có mấy khách.

“Ông chủ…”

Chưa kịp nói hết câu, một người phụ nữ trung niên đội mũ che nắng quay đầu lại.

“Cô bé à, chắc con biết Tiểu An chứ?” Người phụ nữ hỏi. Đó là cô của Tiêu Dĩ An.

“Cô có chuyện… muốn nhờ con một chút, được không?”