Quần áo xộc xệch, Liễu Giải nhắm nghiền mắt, gương mặt lộ vẻ ngái ngủ, hai gò má ửng hồng như thể đang thầm thì điều gì đó quyến rũ trong mộng.
Liễu An Nhiên đứng cạnh giường, thở phào một hơi khi thấy cô gái tóc vàng mà hắn vừa đặt lên đệm đã an ổn nằm đó.
Bất luận thế nào, bất luận trên đường Liễu Giải có quyến rũ đến mức nào.
Ngay cả khi Liễu Giải ở phía sau hắn như bị muỗi cắn vào đầu mà dụi dụi, thỉnh thoảng còn mở miệng cắn nhẹ vào làn da cổ lộ ra ngoài của hắn.
Cứ như đang tranh đấu với lũ muỗi còn sót lại trên biển vậy, lũ muỗi đó cộng lại còn không nhiều bằng một mình Liễu Giải cắn.
“Hô...”
Liễu An Nhiên chống hai tay lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, chiếc áo sơ mi đen bị hắn buông lơi hai cúc trên cùng, để lộ ra phần da thịt hiếm người từng thấy.
Dĩ nhiên, điểm mấu chốt nằm ở cổ áo bị mở đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào gương, trong ánh đèn vàng, thiếu niên với khuôn mặt luôn lạnh nhạt nay lại hiện ra vẻ bối rối, ánh mắt vương vấn chút hoang mang.
Trên cổ là từng chấm đỏ nhỏ không đều nhau, quấn gần như thành một vòng mờ nhạt.
Trông như bị muỗi cắn, ồ, chính là bị con muỗi tên Liễu Giải cắn.
Ở vùng trước cổ, chỗ dưới cằm, là nơi duy nhất không bị “đánh dấu”, có lẽ chỉ vì vị trí đó nàng không với tới khi bị hắn cõng.
Hắn đã thử xoa, thậm chí thử chườm lạnh, nhưng mấy vết đỏ ấy vẫn chưa có dấu hiệu mờ đi.
Tuy nói là cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao đây cũng là do Liễu Giải để lại, không phải người khác để lại.
Nhưng nếu cứ thế mà ra ngoài, nhìn chẳng khác gì đeo một tấm bảng tên, mà trên đó còn viết rõ ràng hai chữ “Liễu Giải”.
Nghĩ vậy, Liễu An Nhiên tạm thời không để ý đến chuyện này, nếu không được thì đội khăn quàng cổ, nói dạo này mình bị bệnh, đợi đến khi hết thì nói mình khỏi bệnh.
Vừa nghĩ, hắn lại chuyển ánh mắt sang Liễu Giải đang ngủ không yên trên giường.
Dường như ngủ không được thoải mái, thường xuyên cau mày, lăn qua lăn lại trên giường.
Nàng không mặc váy, nửa trên là áo ba lỗ màu xanh, nửa dưới là quần short bò trắng, nên phần dưới sẽ không bị lộ hàng khi cử động.
Nhưng nửa trên thì không chắc, tên này đang thò tay vào trong quần áo.
Còn dám trước mặt Liễu An Nhiên kéo cái gì đó không biết.
Đúng lúc Liễu An Nhiên đang nghĩ trong quần áo còn có thứ gì có thể chịu được sự kéo giật thì một khối vải đen ấm áp bị quăng vào mặt hắn, rơi vào tay hắn.
Đó là mảnh vải che đậy cặp tuyết phong trước ngực Liễu Giải, còn mang theo hơi ấm vừa được cởi ra.
Mảnh vải này cho Liễu An Nhiên một cảm giác, luôn cảm thấy nếu dán nó vào mũi ngửi nhẹ, có lẽ còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Không còn sự ràng buộc, vòng ngực Liễu Giải càng thêm phập phồng, theo từng nhịp thở, từng động tác xoay người mà dập dềnh sóng động.
Liễu An Nhiên đã thấy qua bao nhiêu cảnh tượng lớn lao, nhưng quả thực chưa từng thấy cảnh này.
Hắn đứng ngây người tại chỗ.
Nhìn đôi lông mày giãn ra của Liễu Giải, dường như việc cởi bỏ mảnh vải này đã giúp nàng giảm bớt không biết bao nhiêu áp lực, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lại cúi đầu nhìn mảnh vải đen còn vương hơi ấm trên tay, hắn thậm chí còn có thể nhìn rõ đường viền ren xuyên thấu.
Bao nhiêu cảnh đời từng đi qua, vậy mà hắn lại chưa từng thấy tình huống nào khiến bản thân bối rối đến thế.
Rõ ràng trong ký ức, giữa hắn và Liễu Giải chưa bao giờ nên có cảnh tượng thế này.
Thế nhưng lúc này hắn lại không thể mặc kệ Liễu Giải.
“Hô.......”
Hít sâu một hơi, hắn cố gắng kìm nén bản thân, đặt mảnh vải mềm ấy lên tủ đầu giường, rồi cẩn thận cởi giày cho nàng, đỡ nàng nằm ngay ngắn lại.
Bản thân hắn thì đưa tay đỡ lấy lưng và chân Liễu Giải, sau khi cởi giày cho Liễu Giải thì đặt cả người nàng lên giường.
Sau khi cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cô gái tóc vàng này lên giường, Liễu An Nhiên lại bắt đầu không ngừng suy nghĩ nếu Liễu Giải lăn xuống giường thì phải làm sao, nếu Liễu Giải không đắp chăn mà bị cảm thì phải làm sao, đắp chăn rồi lại đá ra thì phải làm sao.
Hắn không thể yên tâm để Liễu Giải ở đây.
Lý do hắn có mặt ở khách sạn ven biển này rất đơn giản — vì thấy Liễu Giải đặt phòng đôi.
Trong đầu hắn lúc ấy nảy ra đủ suy đoán, hoài nghi, lo lắng.
Hắn vội vàng phóng xe đến đây, rồi lại phát hiện căn bản không phải như hắn tưởng tượng, người chị gái của hắn chỉ là đi cùng bạn cùng phòng tham gia hoạt động đội nhóm.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Liễu Giải, hắn lại không muốn quay đầu rời đi.
Giống như đến khách sạn này, trước khi biết đó là hiểu lầm, những phỏng đoán và nghi ngờ trước đó cần một sự bù đắp, hắn nghĩ ít nhất cũng nên nói hai câu với Liễu Giải, hoặc ở riêng một lúc, như vậy mới có thể yên tâm rời đi.
Sau đó hắn nhận được điện thoại của Diệp Khanh Thường, nói cho hắn biết Liễu Giải đã say.
Nếu có thể, hắn càng hy vọng được giao lưu với Liễu Giải lúc tỉnh táo.
Nhưng Liễu Giải say khướt lại sẽ lớn mật nói ra những lời tuyệt đối không nói trước đây, những hành động tuyệt đối không làm trước đây.
Giống như những vết đỏ trên cổ hắn bây giờ, gần như quấn thành một vòng.
Như vậy cũng khá đáng yêu, ít nhất là một cảm giác chưa từng trải nghiệm trước đây.
Bên cạnh còn có một chiếc giường, hắn có thể ở ngay bên cạnh Liễu Giải, canh chừng Liễu Giải cho đến khi tình hình ổn định.
Vừa định quay người đi về phía chiếc giường bên kia, cổ tay đã bị kéo mạnh, kéo đến bên giường, ở cự ly gần áp sát mặt Liễu Giải.
“Liễu An Nhiên... sao chị không thấy mặt nhóc?”
Liễu An Nhiên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Liễu Giải, khóe miệng giật giật.
“Không cần nhìn nữa, chị bây giờ ngủ một giấc thật ngon mới là quan trọng.” Hắn đáp lại, định rút tay về.
Nhưng Liễu Giải không để hắn đắc thủ, thậm chí còn đưa hai tay túm lấy cổ tay hắn: “Người ta tức ngực lắm, ngủ khó chịu quá, nhóc giúp chị xem có phải bị nghẹn thức ăn không?”
Liễu An Nhiên không biết liệu có nên kiểm tra xem có phải bị nghẹn thức ăn hay không trong tình huống này.
Sau đó tay hắn bị Liễu Giải túm lấy ấn vào hai khối mềm mại khổng lồ kia.
Lại là một cảnh tượng mà Liễu An Nhiên chưa từng thấy, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận toàn bộ sự căng đầy khi theo lực ấn, phần thịt mềm theo kẽ tay hắn chen chúc tràn ra.
Còn chưa đợi hắn phản ứng, ba tiếng gõ cửa, hai tiếng bước chân, một tiếng chào hỏi.
“Tôi quên lấy đồ.” Diệp Khanh Thường đi vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Lúc Liễu An Nhiên vào phòng còn phải cõng Liễu Giải, nên không kịp quay lại đóng cửa.
“Cô ấy say rượu, không tỉnh táo thôi.”
“Tôi biết mà.” Diệp Khanh Thường thản nhiên, như chẳng lấy làm lạ, “Tên này ngày thường đã nghịch như quỷ, hôm nay may là có cậu lo chứ không thì chúng tôi mệt lắm.”
Liễu An Nhiên sững sờ.
Hắn cúi đầu nhìn lại tư thế và vị trí bàn tay mình, lại nhìn Diệp Khanh Thường đang rời đi.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, sẽ xảy ra hiểu lầm gì đó cần hắn giải thích, nhưng không có.
Tại sao lại không có hiểu lầm?
Sao lại... bình thản như thể không có gì xảy ra?
Liễu An Nhiên sững lại.
Liệu có phải, trong vô thức, hắn đang mong có người hiểu lầm?
Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Cô gái tóc vàng không yên trên giường đã buông cổ tay Liễu An Nhiên ra, với những lời nói trong cơn mơ bèn xoay người tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Bởi vì hắn là em trai nàng, nên bạn cùng phòng nàng yên tâm.
Bởi vì hắn là em trai của Liễu Giải, nên sẽ không có hiểu lầm.
Nhưng... hắn lại muốn có.
Liễu An Nhiên rút tay về, ngẩn ngơ nhìn Liễu Giải trên giường.
“Nhưng em không muốn chỉ làm em trai của chị.”