Cuộc họp định kỳ tháng Một với một kịch bản đã được chuẩn bị sẵn tiến triển suôn sẻ đến bất ngờ.
Tất nhiên, những người có mặt tại đây, ngoại trừ tôi và Nishimaru, sẽ chẳng ai nghĩ rằng nó "suôn sẻ". Bởi vì như thường lệ, trước mọi chủ trương mà Hội học sinh đưa ra, Nishimaru đều lên tiếng phản đối.
Nhưng sẽ ra sao nếu ngay cả sự phản đối đó cũng nằm trong kịch bản?
「Hàng rào lưới thép bao quanh sân tennis, xét cho cùng, vẫn là tài sản của học viện mà nhỉ. Vậy thì dù cho thành viên câu lạc bộ tennis có lỡ làm thủng một lỗ, chi phí sửa chữa do học viện chịu mới là hợp lý chứ.」
Không phải tất cả mọi lời phản đối của Nishimaru đều răm rắp theo kịch bản. Cô ấy cũng thể hiện những màn ứng biến xuất sắc, tấn công thẳng vào những kẽ hở trong lập luận của tôi.
Nhưng điểm đến cuối cùng của cuộc tranh luận thì đã được quyết định từ trước.
『Dù có đùa giỡn làm hỏng hàng rào đi nữa, tôi nghĩ việc bắt câu lạc bộ tennis chịu hoàn toàn trách nhiệm sửa chữa cũng không tốt cho chính họ. Trách nhiệm tập thể chỉ sinh ra những tranh cãi không cần thiết thôi.』
『Chuẩn rồi. Thành viên đó cũng sẽ cảm thấy khó xử. Thống kê cho thấy những chủ đề mà Liên hiệp Câu lạc bộ dễ thắng vốn đã ít, nên đây là lúc để bên cậu chắc chắn kiếm được một trận thắng.』
『Cứ để mọi thứ trông có vẻ cân bằng thì sẽ tốt hơn cho nhiều chuyện sau này.』
Chính vì vậy, tôi có thể hoàn toàn yên tâm đứng ở trung tâm của cuộc họp.
「Vậy thì, kết luận cho chủ đề này, chi phí sửa chữa hàng rào sẽ do học viện chi trả. Mặt khác, thành viên đã làm thủng hàng rào sẽ bị phạt dọn dẹp nhà vệ sinh ở góc sân trường. Mọi người có ý kiến gì không ạ?」
Trước kết luận có thể coi là một chiến thắng cho Nishimaru, Haruko và các fan của cô ấy ở hàng ghế dự thính vỗ tay reo hò ầm ĩ.
Cứ như vậy, cho đến tận lúc này, không một ai, không một chút nghi ngờ nào được dấy lên.
「Tiếp theo, về lịch trình sử dụng Nhà thi đấu thứ hai sau giờ học――」
「Hội học sinh cho rằng việc tạo ra sự chênh lệch về thời gian hoạt động của các câu lạc bộ chỉ dựa trên số lượng thành viên và thành tích là không công bằng.」
「Đã mang về những thành tích đáng tự hào cho học viện mà môi trường luyện tập vẫn không được cải thiện, tôi thấy có chút không ổn đâu.」
Lúc đầu, tôi đã thoáng chút lo lắng. Không biết liệu Nishimaru có thực sự hành động theo kịch bản hay không, hay tất cả những chuyện này chỉ là một kế hoạch để gài bẫy tôi.
Nhưng đó cũng chỉ là lo bò trắng răng.
『Đám cầu lông nam, thành tích thì lẹt đẹt như sên mà lại tập luyện như đi chơi, nên cũng cần cho chúng nó biết mùi khủng hoảng một chút.』
『Đội nữ năm ngoái vào đến vòng quốc gia rồi, nên phải tạo điều kiện tốt hơn cho họ chứ.』
『Cơ mà đột ngột cắt giảm thời gian hoạt động chắc chắn sẽ gây phản ứng dữ dội.』
『Lần này chỉ cần cảnh cáo là được rồi. Nếu vẫn còn lười biếng thì cho ra ngoài trời rét mà tập.』
Cảm giác y như đang xem một bộ phim đã bị spoil hết nội dung.
「Cuối cùng, về mấy con mèo hoang thường được trông thấy ở phía bắc khuôn viên học viện...」
「Phương châm của chúng ta là chung sống hòa hợp với thiên nhiên. Xung quanh học viện lại bị rừng bao bọc, nên tôi cho rằng việc kiểm soát mèo ra vào là rất khó.」
「Thật sự không làm gì được sao? Tôi nghĩ cũng có những người bị dị ứng với mèo chứ.」
Cuộc họp định kỳ cứ thế tiến triển theo đúng những gì chúng tôi đã vạch ra.
『Mèo đáng yêu mà, cứ để yên cho chúng là được.』
『Đồng ý.』
Và thế là, phần hỏi đáp cho tất cả các chủ đề đã kết thúc.
Ngay sau đó, những tràng pháo tay tự nhiên vang lên từ hàng ghế dự thính. Đây cũng là một "tiết mục" quen thuộc hàng tháng.
Tôi nhận ra rằng đây không hẳn là lời tán dương cho các chủ đề đã được thông qua, mà mang sắc thái "lần này lại được xem một trận đấu hay" thì đúng hơn.
Tôi nhìn sang phe Hội học sinh. Uzuki và chị em Fuuko-Raiko đang nhìn tôi với vẻ mặt khích lệ.
Tôi nhìn sang phe Liên hiệp Câu lạc bộ. Haruko đang nhìn Nishimaru với vẻ mặt đầy tự hào.
Còn Nishimaru thì sao? Cô ấy vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh như mọi khi. Chắc hẳn trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hề để lộ ra một chút cảm xúc nào.
(Đúng là một diễn viên đại tài.)
Khi tôi đang nhìn cô ấy với ánh mắt đó, chúng tôi chạm mắt nhau.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nishimaru liền có hành động. Cánh tay trái đưa lên ngang mặt, cánh tay phải giơ cao hơn đầu.
Thoạt nhìn, chỉ là một kiểu vươn vai hơi lạ một chút. Chẳng có gì bất thường cả.
Nhưng tôi lại có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi...
「...À.」
『Sữa chuối.』
Là nó. Ý là cô ta đang thèm sữa chuối đây mà.
Tôi suýt nữa thì bật cười. Sao con nhỏ này lại nghĩ mình hiểu được bằng cái điệu bộ đó nhỉ. À mà... mình hiểu thật. Nhưng tại sao mình lại hiểu được cơ chứ?!
Vừa cố nén cười, tôi vừa đọc lời bế mạc cuối cùng.
「Vậy thì, cuộc họp định kỳ tháng Một xin được kết――」
「Chờ mộtttt chút đã nào~」
Ngay lúc phòng họp sắp được bao trùm bởi không khí nhẹ nhõm, một giọng nói cao vút từ phe Liên hiệp Câu lạc bộ vang lên, khiến bầu không khí ngay lập tức căng như dây đàn.
「Chào~, Câu lạc bộ báo Nakayoshi đây ạ~. Xin lỗi đã làm phiền lúc mọi người đang mệt, nhưng cho hỏi một câu được không ạ~?」
Ngay khi nhìn thấy cô gái tóc hồng nói chuyện với cái giọng ngọt như muốn làm tan chảy màng nhĩ, cả phe Hội học sinh lẫn Liên hiệp Câu lạc bộ đều sa sầm mặt mày.
Yamada Mamare. Trưởng Câu lạc bộ báo Nakayoshi, nổi tiếng với những nội dung rẻ tiền.
「Chúng tôi không nhận câu hỏi nào ngoài những chủ đề đã được ấn định trước. Nếu có ý kiến, xin vui lòng điền vào phiếu khảo sát...」
「Thôi mà~. Hôm nay kết thúc sớm còn gì~? Người ta có chuyện muốn hỏi mà. Chắc là chuyện mà tất cả mọi người ở đây đều đang tò mò lắm đó~?」
Yamada cứ liến thoắng nói, cắt ngang cả lời của Uzuki. Cái mặt dày này đúng là đáng để học hỏi.
Với mái tóc sặc sỡ đó, tôi đã biết là cô ta đang ngồi ở phe Liên hiệp Câu lạc bộ. Lợi dụng danh nghĩa trưởng câu lạc bộ, tháng nào cô ta cũng mò đến cuộc họp định kỳ. Nhưng tôi đã quá xem nhẹ, cứ nghĩ rằng cô ta chỉ định bám theo tôi và Uzuki sau khi họp xong để ép hỏi về chuyện đó. Việc đột ngột đặt câu hỏi như thế này là điều chưa từng có tiền lệ.
Chuyện cô ta muốn hỏi là gì, thì quá rõ ràng rồi.
「Bài báo của bọn em, siêu siêu hot luôn đúng không? Em muốn hỏi về chuyện đó~?」
Là về bài báo mà báo Nakayoshi đã đăng, bài báo về tôi và Uzuki ở tiệm kính.
「Ảnh đẹp đúng không~. Một cặp đôi đẹp như tranh vẽ làm em mê mẩn luôn♪ Nói trước nhé, đó là ảnh do một người giấu tên gửi đến đấy? Mamare này cũng không rảnh đến mức đi theo dõi Hội trưởng với Phó hội trưởng vào ngày nghỉ đâu. Sắp thành học sinh cuối cấp rồi nên ngày nào cũng học học học, vất vả lắm~」
Như đã nói, những câu hỏi không liên quan đến chủ đề sẽ không được cho phép. Nên tôi hoàn toàn có thể ép cắt ngang và kết thúc cuộc họp.
Nhưng thật đáng ghét, những người dự thính đã bị cuốn vào thế giới quan của Yamada Mamare. Lời độc thoại được trình bày bằng một giọng ngọt lịm, khi người ta nhận ra thì nó đã chiếm trọn trái tim của tất cả. Và những người dự thính, như bị bỏ bùa, cũng đã tỏ ra vô cùng quan tâm đến điều mà Yamada muốn. Vô số ánh mắt đang cầu khẩn tôi và Uzuki.
Về sự thật của bài đăng đó.
「Thế thế, thực tế là sao? Hội trưởng và Phó hội trưởng, đang hẹn hò thật à?」
Giữa những lời nói lảng vảng vô nghĩa, lại là một câu hỏi thẳng tưng. Tôi nghe thấy một bản hợp xướng của những tiếng nín thở.
Không khí đặc quánh lại. Tay Uzuki khẽ run.
Vì vậy, tôi cắt phăng luôn.
「Hoàn toàn không có thật. Câu trả lời từ Hội học sinh chỉ có vậy.」
Một bầu không khí kiểu như, "trả lời nhạt thếch", hướng về phía tôi. Kệ xác chứ.
Tôi định một lần nữa kết thúc cuộc họp, nhưng có lẽ cảm nhận được bầu không khí đó, Yamada lại liến thoắng nói, chặn họng tôi.
「Nhàm chán quá đi Hội trưởng ơi~. Nhìn mặt mọi người đi kìa~. Họ bảo là chưa đủ đô đó. Vì hai người là một nam một nữ mà? Thật sự không có chuyện gì như vậy, một chút cũng không à~?」
Đến đây, Yamada bất ngờ chuyển mục tiêu sang một người không ai ngờ tới.
「Nè nè, Tổng đại diện nghĩ sao? Không tò mò à? Tò mò đúng không~?」
「...」
Chắc cô ta nghĩ sẽ lôi kéo được Nishimaru, người đang đối đầu với Hội học sinh, về phe mình.
Trước câu hỏi của Yamada, Nishimaru không hề nhúc nhích, vẫn giữ tư thế ngồi thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.
Mọi ánh mắt trong phòng họp đổ dồn về phía cô ấy.
Sau một hồi im lặng đầy kịch tính, Nishimaru cất lời.
「Xin lỗi, Yamada-san. Tôi không mấy quan tâm.」
「Hửm? Gì cơ~?」
「Hơn nữa, hôm nay tôi đã nói nhiều và mệt rồi. Phó hội trưởng, trong lịch trình của cuộc họp hôm nay có khoảng thời gian như thế này không nhỉ?」
「Không có. Xin thất lễ. Vậy thì, cuộc họp định kỳ tháng Một xin được kết thúc tại đây. Mọi người đã vất vả rồi ạ.」
Nhận được đường chuyền, Uzuki ép kết thúc cuộc họp. Nishimaru liền đứng dậy và rời khỏi phòng. Haruko và các thành viên khác của Liên hiệp Câu lạc bộ cũng đi theo sau.
「Ê~~~ phũ phàng quá đi Tổng đại diện!」
Dù bị bẽ mặt ra trò, Yamada vẫn thản nhiên hét lên như vậy. Chỉ riêng sự kiên cường về mặt tinh thần đó cũng đáng được ghi nhận.
「Dọn dẹp thôi nào~」
「Những ai không phải là thành viên Hội học sinh xin vui lòng ra ngoài. Cảm ơn vì đã đến hôm nay.」
Ngay lập tức, Fuuko và Raiko lên tiếng, thúc giục các trưởng câu lạc bộ và những người dự thính ra cửa.
「Khoan khoan khoan! Em vẫn còn chuyện muốn hỏi mà...」
「Những ai không phải là thành viên Hội học sinh~」
「Xin vui lòng ra ngoài ạ!」
「Trời ơi! Cặp song sinh khó tính!」
Bị Fuuko và Raiko đuổi ra, Yamada đành phải rời khỏi phòng họp.
Dù cuối cùng có một sự cản trở bất ngờ, cuộc họp định kỳ tháng Một đã kết thúc như vậy.
「Vất vả rồi, Uzuki.」
「A, vâng! Hội trưởng cũng vất vả rồi ạ!」
Trở về phòng Hội học sinh, tôi và Uzuki cụng tay nhau. Rồi cứ thế, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa.
「Đúng là mệt thật.」
「Tớ đi pha trà ngay đây, Makita-kun.」
「Tớ cũng đã mua đồ ngọt thưởng công rồi đây. Tháng này là bánh canelé đó! (^^)」
Khi Fuuko lấy ra một gói bánh từ cửa hàng trong tủ lạnh, Uzuki ngay lập tức lại gần và ngó vào.
「Woa, là canelé của cửa hàng đó à.」
「Tớ mua vì Uzuki-chan thích đó~」
「Ể, nhưng người vất vả nhất là Hội trưởng mà...」
「Tại Makita cái gì cũng bảo 'được' tuốt! Chẳng có tí hứng thú nào để mà 'dụ dỗ' cả!」
「Fufu, 'dụ dỗ'.」
(Tỉnh lại đi Uzuki. Fuuko vừa mới tiết lộ là đang 'dụ dỗ' cậu chứ không phải tôi đấy.)
Sau mỗi cuộc họp định kỳ hàng tháng, chúng tôi đều có quy định là tổ chức tiệc trà "giải lao".
Đồ ăn kèm trà mỗi lần đều do Fuuko và Raiko chuẩn bị. Họ nói rằng người vất vả chính trong cuộc họp là tôi, người phải đối đầu với Nishimaru, và Uzuki, người chuẩn bị tài liệu và điều phối, nên họ nhất quyết không nhận tiền. Vì vậy, tôi và Uzuki cũng hình thành một thông lệ là mỗi tháng sẽ đáp lễ bằng một thứ gì đó.
「Woa, ngon thật đấy ạ! Hội trưởng cũng thử đi!」
「Ừm, tớ ăn đây.」
Tôi cắn một miếng canelé, rồi uống một ngụm cà phê nóng. Chắc cơ thể đang cần đường. Tôi có thể cảm nhận được các tế bào não đang hân hoan như muốn nổ tung.
「Uzuki-chan vui là tốt rồi! Măm măm ngon quá! Canelé ngon quá!」
「Cái này, Haruko-chan cũng thích lắm. Mỗi lần cả nhà đến cửa hàng đó, Haruko-chan từ xưa đã luôn chọn cái canelé này rồi.」
Việc đột nhiên nhắc đến cô em gái là cán bộ của Liên hiệp Câu lạc bộ giờ đây đã trở thành chuyện thường tình.
Xét về vị thế trong học viện, nhà Sorasaki đang ở trong một tình trạng khá rắc rối với Fuuko và Raiko ở phe Hội học sinh, còn Haruko ở phe Liên hiệp Câu lạc bộ. Hỏi rằng liệu cặp song sinh và Haruko có hục hặc với nhau ở nhà không, thì câu trả lời là không. Ở nhà họ vẫn nói chuyện bình thường, cho nhau mượn sách giáo khoa, và những ngày nghỉ còn đi chơi cùng nhau.
Nói tóm lại, cả ba đều có thể chuyển đổi trạng thái một cách khéo léo. Họ thừa hiểu rằng nếu mang chuyện đối đầu về nhà thì không khí sẽ chỉ trở nên khó chịu.
「Chuyện trường lớp mà ba chị em nói với nhau chắc chỉ có nói xấu báo Nakayoshi thôi nhỉ~」
「Đúng vậy. Chắc hôm nay lại sôi nổi với chủ đề Yamada-san cho xem.」
「À, hôm nay đúng là bất ngờ thật.」
Trong cuộc họp định kỳ hôm nay, đã có những cuộc tranh luận (có vẻ là) nảy lửa về nhiều chủ đề. Nhưng đối với nhiều người có mặt ở đó, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất không phải là tôi hay Nishimaru, mà là Yamada Mamare.
「Biết là cô ta có ở đó, nhưng không ngờ lại dám làm loạn ngay giữa cuộc họp. Lúc cô ta đột nhiên lên tiếng, tôi cũng lạnh cả sống lưng.」
「Đúng vậy ạ...」
Uzuki vừa cẩn thận lau sạch lớp vỏ canelé dính trên ngón tay, vừa thổ lộ một cách thấm thía. Có vẻ như cô ấy cũng đã rất bối rối.
「Phản ứng của Nishimaru-chan có hơi bất ngờ nhỉ.」
「Đúng vậy. Tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ hùa theo chọc ngoáy, nhưng lại cắt ngang luôn.」
「Mà Nishimaru cũng từng bị viết bài bôi nhọ rồi, nên chắc cũng chẳng có hứng thú bênh vực đâu.」
Báo Nakayoshi không đứng về phía Hội học sinh hay Liên hiệp Câu lạc bộ. Phong cách của họ là đăng những bài viết thu hút sự quan tâm, dù nội dung có tầm phào đến đâu. Do đó, những người nổi bật như tôi, Uzuki hay Nishimaru rất dễ trở thành mục tiêu của họ.
Vì vậy, trong nhà Sorasaki, những lời nói xấu về báo Nakayoshi thường xuyên xuất hiện. Haruko, người rất ngưỡng mộ Nishimaru, ghét tờ báo đó cũng là điều dễ hiểu.
「Cái đám Nakayoshi đó, không làm gì được à Makita~」
「Việc hạn chế ngôn luận, biểu đạt là rất khó. Trường chúng ta vốn đã có phong cách tự do rồi.」
「Tự do thì tự do chứ...」
Fuuko nắm lấy đầu tôi rồi lắc qua lắc lại. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy, nhưng đó không phải là chuyện đơn giản.
「Yamada Mamare-san, nghe các anh chị khóa trên nói thì hồi năm nhất cậu ấy ở trong Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga thì phải.」
「Ể, vậy à? Không phải ở Câu lạc bộ báo Nakayoshi từ đầu à?」
「A~ tớ cũng có nghe rồi. Nghe nói ở câu lạc bộ manga, cậu ấy là một 'otaku hướng ngoại' nói nhiều điển hình.」
「Khoản nói nhiều thì vẫn không đổi nhỉ...」
Nhưng vào năm hai, trước mùa hè năm ngoái, Yamada Mamare đột ngột gia nhập Câu lạc bộ báo Nakayoshi. Từ đó, với những cuộc phỏng vấn xông xáo như hôm nay, cô ta bị cả Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ ghét cay ghét đắng, và có lẽ cũng "nhờ vậy" mà vào mùa thu đã lên làm hội trưởng câu lạc bộ.
Nghĩ lại thì, đúng là một nhân vật đầy bí ẩn.
「Thôi, tớ đi đây.」
Tôi dọn dẹp bát đĩa của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc thì ba cô gái ngơ ngác nhìn.
「Ơ, Hội trưởng về rồi ạ?」
「Ừm.」
「Ê... ở lại chút nữa đi Makita, chúng ta 'phối hợp tác chiến' tiếp đi chứ~」
「Để lần sau nhé.」
「Tiệc giải lao mới bắt đầu thôi mà~?」
「Thế nào các cậu cũng bắt đầu những câu chuyện mà tớ không hiểu được thôi.」
Trong một nhóm 3 nữ 1 nam, thế nào tôi cũng trở thành một cậu con trai lạc lõng giữa những câu chuyện của các cô gái. Chắc cũng có những chuyện mà chỉ khi không có tôi họ mới có thể nói được.
Tôi nghĩ là mình đang tỏ ra tinh ý, nhưng Fuuko chẳng biết gì lại hớn hở.
「Hú, đúng rồi đúng rồi! Từ giờ trở đi là khu vực cấm con trai!」
「Trời ơi Fuuko-chan. Makita-kun ở lại cùng cũng được mà.」
「H-Hội trưởng vất vả rồi ạ!」
Lắng nghe những giọng nói khác nhau của ba người sau lưng, tôi rời khỏi phòng Hội học sinh.
Rời khỏi phòng Hội học sinh, tôi đi thẳng đến phòng tự học của khu nhà học cũ.
(Nghĩ lại thì, hành động này chẳng khác nào một gã đàn ông đi ngoại tình.)
Không phải chỉ hôm nay tôi mới làm chuyện mờ ám, nhưng có lẽ vì đã lẻn ra khỏi bữa tiệc nên lúc này tôi cảm thấy tội lỗi một cách đặc biệt.
Tôi đã từng nghĩ đến chuyện này trước đây, nhưng nếu bị Fuuko và Raiko phát hiện, họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ. Người như Raiko chắc sẽ nổi điên trong im lặng.
Còn Uzuki, cô ấy sẽ có biểu cảm gì?
Cái này thì tôi không muốn tưởng tượng cho lắm.
Chỉ mong rằng, dã tâm của chúng tôi sẽ thành công mà không bị ai phát hiện.
「Nào...」
Tôi bước vào phòng tự học. Bóng lưng nhỏ bé quen thuộc đang ở chỗ ngồi quen thuộc.
「Vất vả rồi.」
Không có phản ứng, tôi nghiêng đầu.
Đặt cặp sách xuống, tôi nhìn lại bàn bên cạnh. Nishimaru vẫn ngồi hướng về phía bàn, không nói một lời.
(Không lẽ, đang giận dỗi?)
Trong cuộc họp có xảy ra sơ suất hay chuyện gì ngoài dự kiến à? Các chủ đề thì tôi thấy vẫn tiến triển theo đúng kế hoạch mà. Dù có chuyện bất ngờ là màn tấn công của Yamada Mamare.
Tôi lấy ra một tờ giấy nháp.
『Nếu tớ có làm hỏng chuyện gì trong cuộc họp thì xin lỗi.』
Câu trả lời, đến chậm hơn nhiều so với thường lệ.
『Nếu không biết mình đã làm hỏng chuyện gì, thì lời xin lỗi đó chẳng có ý nghĩa gì cả, cậu không nghĩ vậy sao.』
(A, giận rồi. Không biết rõ là chuyện gì nhưng chắc chắn là đang giận.)
Tôi nghe nói khi phụ nữ như thế này, tốt nhất là cứ xin lỗi liên tục hoặc mặc kệ. Nhưng tôi không phải loại người kiên nhẫn, nên tôi quyết định đào sâu thêm một chút.
『Tớ không nhận thấy mình đã làm hỏng chuyện gì trong cuộc họp. Nếu có sơ suất gì thì mong cậu chỉ giáo.』
Tôi tiếp cận bằng cách giả vờ như đang yêu cầu một báo cáo công việc. Có lẽ hơi gian xảo một chút.
(Khoan đã, chúng tôi có phải người yêu đâu. Sao tôi lại phải để ý đến thế này chứ.)
『Mùi đồ ngọt.』
「...Hửm?」
『Cậu vừa ăn gì ở Hội học sinh à?』
Mùi canelé, có vẻ bám vào quần áo hơn tôi tưởng.
『Tớ vừa ăn canelé. Sau mỗi cuộc họp, chúng tớ đều có một bữa tiệc giải lao.』
『Vậy à. Thân thiết ghê nhỉ. Ghen tị chết đi được.』
Dỗi cái gì chứ. Muốn ăn canelé à?
『Nếu bên cậu có tiệc giải lao, thì không phải cũng nên có một bữa với tớ mới hợp lẽ sao?』
『Vậy lần sau tớ sẽ chôm một phần cho cậu nhé.』
『Đồ thừa thì tớ xin kiếu. Việc giảm thiểu lãng phí thực phẩm cứ để phe Hội học sinh lo đi.』
Phiền phức thật. Tôi cứ hy vọng rằng khi bút đàm, tính cách thật của Nishimaru sẽ bộc lộ, nhưng nếu phiền phức thế này thì thà không bộc lộ còn hơn.
『Cậu vừa nghĩ là phiền phức đúng không?』
Bị đọc vị rồi. Vừa phiền phức lại vừa nhạy bén, đúng là một cô gái càng thêm rắc rối.
『Thôi nhận cái này cho tớ nhờ.』
Viết xong, tôi đặt một hộp sữa chuối lên bàn bên cạnh.
Và rồi, tờ giấy tiếp theo được gửi đến...
『...』
「Ồn ào quá đấy.」
Tôi bất giác buột miệng, và từ bàn bên cạnh, một tiếng cười "khục" vang lên.
Và rồi Nishimaru ló mặt ra.
「Fufu, cậu hiểu nhanh thật đấy. Chỉ bằng cái điệu bộ đó thôi mà.」
「Đừng có coi thường cặp mắt quan sát của tên phản diện bốn mắt cool ngầu này.」
Tốt rồi. Quả nhiên điệu bộ đó là đang muốn uống sữa chuối.
「Những gì lúc nãy tất nhiên là đùa thôi, đừng để tâm nhé.」
「Tớ biết mà. Cái kiểu giở trò phiền phức đó là sao vậy.」
「Vì Higashiguchi-kun bước vào với mùi gì đó ngọt ngào, tớ đoán là cậu vừa có một buổi tiệc trà với mấy cô gái dễ thương của Hội học sinh, nên có hơi bực một chút. Xin lỗi nhé.」
(Hả? Không lẽ không phải là đùa?)
「Vậy thì, đây. Tớ cũng có quà cho cậu.」
Nishimaru lấy ra một lon cà phê từ túi áo khoác và đưa cho tôi. Đó là loại cà phê tôi hay uống ở đây. Vẫn còn hơi ấm.
「Chu đáo chưa. Tớ đã đoán là cậu sẽ mua sữa chuối nên cũng đã chuẩn bị sẵn.」
「Không, phần của tớ mua cùng với sữa chuối đang ở đây...」
「Cất đi. Cất sâu vào trong cặp. Bây giờ cậu phải uống cái này chứ, đúng không?」
Nghe lời, tôi ném lon cà phê nóng hổi vừa mua vào cặp, và mở lon cà phê có nhiệt độ dở dở ương ương mà Nishimaru ban cho.
「Nè.」
Nishimaru cũng cắm ống hút vào hộp sữa chuối rồi chìa ra phía tôi.
「À, vất vả rồi. Cạn ly.」
「Vất vả rồi, Higashiguchi-kun.」
Tôi và Nishimaru cụng hộp sữa và lon cà phê vào nhau, rồi uống một ngụm.
Cảm nhận dòng cà phê âm ấm chảy từ cổ họng xuống thực quản. Lúc đó tôi mới nhận ra, cơ thể mình đang nóng lên.