Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

40 306

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

96 1685

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

156 3941

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

13 69

Volume 1 - Chương 5.1: Biến cố Valentine

Nếu phải kể tên sự kiện lớn nhất tháng Hai, thì dĩ nhiên đó phải là ngày Valentine.

Thế nhưng, trong cả cuộc đời mình, tôi chưa từng có lấy một ký ức tốt đẹp nào về ngày này.

Tạm gác chuyện đẹp xấu của bản thân sang một bên, hãy cùng bàn về khía cạnh "nhân vật".

Cái vai lớp trưởng này, vốn chẳng có ma nào theo.

Ở trường tiểu học hay trung học, đám con trai nổi tiếng thường là những đứa giỏi thể thao, biết pha trò cho cả lớp, hoặc thuộc dạng hơi "bad boy" một chút.

Còn kiểu lớp trưởng nghiêm túc, thành thật và thông minh như tôi đây thì thất bại thảm hại trong chuyện tình cảm. Tự mình nói ra mà cũng thấy não nề.

Thế nên vào ngày Valentine, trong bối cảnh toàn trường cấm trao đổi sô-cô-la, tôi thường phải gánh vác vai trò ngăn chặn những cặp đôi đang cố lách luật.

Và rồi tôi sẽ nhận lại những câu chửi đổng kiểu "Ghen tị vì đằng nào cũng chẳng nhận được cái nào chứ gì", sau đó được giáo viên khen ngợi. Ngày Valentine của tôi chỉ có thế thôi.

Niềm an ủi duy nhất có lẽ là việc nhận được sô-cô-la tình bạn từ cặp song sinh, dĩ nhiên là kèm theo vô số lời trêu chọc.

Vậy, còn năm nay thì sao?

Năm nay, độ nổi tiếng của tôi đã tăng vọt so với mọi năm. Mới năm nhất đã đường đường là Hội trưởng Hội học sinh, cũng không ít lần xuất hiện trên sân khấu lớn.

Cuộc chiến giữa Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ đang dần trở thành một màn giải trí, nên có thể nói tôi là một trong những học sinh được cả trường biết mặt.

Nếu vậy thì cũng phải có một hai cô gái nào đó đánh giá cao sự nỗ lực của tôi, rồi bất thình lình mọc đâu ra tặng sô-cô-la chứ nhỉ.

Thế nhưng, vào lúc bốn giờ chiều ngày mười bốn tháng Hai.

Số sô-cô-la tôi nhận được là con số không tròn trĩnh.

「Thật đáng tiếc quá nhỉ, Hội trưởng!」

「Năm nay cậu vẫn chẳng có duyên với con gái gì cả~」

Trong lúc cùng nhau đi trên hành lang, Fuuko và Raiko ở hai bên chọc ghẹo tôi với vẻ mặt vô cùng khoái trá.

Từ xưa đến nay, hai đứa này luôn thích thú với cái sự thật rằng tôi chẳng được ai theo. Chính vì thế mà chúng nó là những người mong chờ ngày Valentine hơn bất kỳ ai khác. Chúng nó mê mẩn cái sự kiện có thể cụ thể hóa việc tôi "ế chỏng chơ" này đến phát cuồng.

「Tớ chẳng mong đợi gì cả. Chuyện thường ngày ở huyện thôi.」

「Thật không~? Chẳng phải cậu đã nghĩ năm nay sẽ khá hơn sao~? Dù gì cũng là Hội trưởng Hội học sinh năm nhất mà nhỉ~?」

「Thương hiệu Hội trưởng Hội học sinh năm nhất ĐẤU VỚI sức mạnh phi-trai-đẹp[note]Nguyên văn là 非モテパワー (hi-mote power), chỉ sức mạnh của việc không được người khác giới yêu thích.[/note] của Makita. Và kết quả trận đấu là... chiến thắng thuộc về sức mạnh phi-trai-đẹp!」

「Hai cậu thôi đi có được không!」

Người thay tôi nổi giận là Uzuki.

「Hai cậu đều hiểu mà, đúng chứ? Hội trưởng chính vì là Hội trưởng nên mới không thể nhận sô-cô-la được. Nội quy trường là như vậy mà.」

Đúng vậy. Sự thật là tại Học viện Hiiragigaoka này, việc trao đổi sô-cô-la vào ngày Valentine bị cấm bởi nội quy nhà trường.

Ngôi trường này có phong cách tương đối tự do, nhưng nghe nói vài năm trước, vào đúng ngày Valentine, đã xảy ra một tai nạn do dị ứng thực phẩm. May mắn là không có chuyện tồi tệ nhất xảy ra, nhưng vụ việc đã trở thành một vấn đề khá lớn trong hội phụ huynh.

Vì thế, từ năm sau đó, việc trao đổi sô-cô-la vào ngày Valentine đã bị cấm trên toàn trường.

Tuy nhiên, việc mang đồ ngọt vào trường bình thường lại không bị cấm.

Do đó, nội quy này giống như một luật bất thành văn, và các học sinh dường như vẫn lén lút trao cho nhau khi khuất mắt giáo viên.

Thế nhưng, chúng tôi, Hội học sinh, không thể làm ngơ cho những con đường lách luật đó được.

Nếu có ai đó bắt gặp cảnh tôi nhận sô-cô-la từ một cô gái, dù đó chỉ là sô-cô-la xã giao, thì chắc chắn tôi sẽ bị đủ mọi cơ quan lên án.

Vậy nên, về nguyên tắc, tôi không thể nhận sô-cô-la.

Uzuki chắc là đang muốn nói đến điều đó.

Nhưng, thật đáng buồn thay. Từ sáng đến giờ, chẳng có một nữ sinh nào có ý định tặng sô-cô-la cho tôi cả.

Nếu thực sự nổi tiếng, thì chắc hẳn sẽ có người dũng cảm tìm cách lách luật để tặng cho bằng được.

Nói tóm lại, sự thật là như vậy đó.

「A, Makita đang làm bộ mặt sắp khóc kìa~」

「Có vẻ cậu ấy đã vỡ lẽ ra nhiều điều sau lời bênh vực của Nakau-chan vừa rồi nhỉ.」

「Ể, t-tại sao vậy Hội trưởng!? Lời nói vừa rồi của tớ có gì không đúng sao!?!?」

「Không sao đâu, Uzuki...... Tớ biết thừa rồi.」

「Tớ không hiểu gì cả! Xin hãy cho tớ biết lý do cậu rơi lệ đi, Hội trưởng!」

「Ồ, Hội học sinh tụ tập đông đủ nhỉ.」

Một giọng nói trong trẻo như bầu trời sau mưa, nhưng lại phảng phất chút hơi ẩm, lướt qua giữa chúng tôi.

Nishimaru Kanan đang đi tới từ phía đối diện. Bên cạnh cô ấy là Haruko.

「Chào, Hội trưởng.」

「À.」

「Cậu vẫn khỏe chứ? Nhận được bao nhiêu sô-cô-la rồi?」

「Việc trao đổi sô-cô-la bị cấm theo nội quy trường học.」

「Fufu, đúng thế nhỉ.」

Cuộc trò chuyện vừa như tán gẫu, vừa như thăm dò, mang một không khí độc đáo khiến các học sinh xung quanh cũng phải dừng bước.

Lúc đó, Uzuki bước lên đứng trước mặt Nishimaru.

「Còn về phía cô thì sao, Nishimaru-san? Chắc chắn cô cũng không nhận bất kỳ viên sô-cô-la nào đâu nhỉ?」

「Fufu. Theo trí nhớ của tớ thì ngày Valentine là ngày phái nữ tặng sô-cô-la cho phái nam mà nhỉ?」

「Cô đừng có đánh trống lảng. Tớ đã nghe về tình hình trong lớp hôm nay rồi.」

「À, là Fuuko-chan sao. Em quan sát kỹ thật đấy.」

「Xin lỗi nhé Nishimaru-chan. Dù gì tớ cũng là ủy viên Hội học sinh mà, nên tớ đã nhìn chằm chằm luôn đó~」

Như đã nói, Nishimaru và Fuuko là bạn cùng lớp. Tình hình của Nishimaru hôm nay, tôi đã được Fuuko báo cáo gần như đầy đủ.

「Nghe nói từ sáng đến giờ có rất nhiều nữ sinh đã tiếp cận để tặng sô-cô-la cho cô. Cô thực sự không nhận một cái nào sao?」

「Tớ không nhận cái nào cả. Fuuko-chan sẽ làm chứng cho tớ mà, nhỉ.」

「Hehe, đúng thế~. Cậu ấy đã từ chối tất cả một cách rất lịch sự, làm tớ cũng cảm thấy hơi buồn buồn đấy.」

(Đương nhiên Nishimaru cũng hiểu rằng chỉ cần nhận một cái sô-cô-la thôi là sẽ bị Hội học sinh và Câu lạc bộ báo chí xâu xé. Nên cô ta sẽ không sơ suất ở điểm này đâu.)

Lúc đó, người bước lên đứng trước mặt Fuuko là Haruko.

「T-Tổng đại diện thực sự không nhận một cái nào hết!」

「Ố, sao thế Haruko~? Thật không~?」

Fuuko khiêu khích Haruko với vẻ mặt có phần vui sướng. Có vẻ như hai chị em muốn chơi trò Hội học sinh vs Liên hiệp Câu lạc bộ.

「C-cho đến lúc tới đây, đã có rất nhiều học sinh nấp trong nhà vệ sinh, ngoài cửa sổ, hay trong bụi cây ở sân trong để cố tặng sô-cô-la, nhưng chị ấy đã từ chối tất cả một cách đàng hoàng!」

「V-vậy sao?」

(Fan của Nishimaru cũng nhiệt tình quá rồi đấy. Đã đến mức đó thì nhận luôn cho người ta vui đi chứ.)

「Fufu, nội quy là nội quy mà. Thật tiếc vì không thể nhận được. Mà này, Higashiguchi-kun.」

Nishimaru lại nhìn về phía tôi, cười khẩy rồi hỏi.

「Còn Higashiguchi-kun thì sao, cậu có thể từ chối khéo léo những người định tặng sô-cô-la cho mình không thế?」

「Tớ không có nghĩa vụ phải trả lời.」

「Hay là, đến cả một người như vậy cũng không có nhỉ? Nếu vậy thì, thật xin lỗi vì đã hỏi một câu khó xử nhé.」

「Hừ!」

(Biết thừa rồi còn cố hỏi, cái con nhỏ này.)

「Đúng rồi. Nếu để tớ cho một lời khuyên, thì có lẽ cậu nên đổi kính đi thì hơn đấy.」

「Hừ!」

Người bị sốc nhất bởi câu nói đó là Uzuki. Vì người chọn cặp kính này không ai khác chính là cô ấy.

Ngược lại, tôi thì đã quá chán ngán rồi.

Lại nói nữa rồi. Dù công khai hay sau lưng. Căm ghét cặp kính này đến thế là cùng.

「Nói về ngoại hình người khác là hơi bị bắt nạt tinh thần đó nha~」

「Đúng đó đúng đó! Đừng có nói xấu kính của Makita chứ~! Kính của Makita cũng đã cố gắng lắm rồi đó!」

Cặp song sinh nhà Sorasaki cũng ra sức phản đối. Thấy vậy, cô em út cũng tham chiến.

「Đ-đó chỉ là ý kiến cá nhân thôi mà!」

Bình thường thì Haruko rất rụt rè, nhưng chỉ với Fuuko và Raiko thì cô bé lại có thể mạnh mẽ lên. Chắc là vì chị em với nhau. Hẳn là cô bé muốn thể hiện trước mặt Nishimaru.

「Nói thế chứ không phải hôm trước Haruko cũng bảo kính của Makita bây giờ đẹp hơn cái cũ sao!」

「Đ-đ-đ-đó là vì cái bây giờ, hợp thời trang hơn thôi... v-với lại chuyện ở nhà, đ-đừng có nói ra ở đây chứ!」

Bị Fuuko bóc phốt, Haruko đỏ bừng mặt lên và vội vàng thanh minh. Cuộc đối đầu truyền thống giữa Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ bỗng chốc biến thành một cuộc cãi vã của mấy chị em.

(Mà ở nhà chúng nó nói chuyện gì thế không biết.)

「.」

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc ánh mắt Nishimaru nhìn Haruko trở nên lạnh lẽo.

(Tiếc cho mi rồi Haruko. Khoảng cách trong tim giữa mi và Nishimaru vừa mới được nới rộng ra một cách đột ngột đấy.)

Khi xung quanh trở nên ồn ào và đám đông hiếu kỳ bắt đầu tụ tập, cuộc đối đầu giữa Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ quyết định hạ màn.

Hai phe lướt qua nhau, quay lưng bỏ đi. Đám đông hiếu kỳ có vẻ hài lòng với màn kịch ngẫu hứng này.

Bất chợt, tôi nhận ra Uzuki đang có vẻ mặt đăm chiêu.

「Sao thế, Uzuki.」

「A, xin lỗi cậu. Tớ đang nghĩ không biết cặp kính đó có hợp với Hội trưởng không.」

「Ha!?」

Đúng như tôi nghĩ, cô ấy vẫn đang để tâm đến những gì Nishimaru nói. Đây là lần thứ hai cô ấy bị mỉa mai về cặp kính rồi mà. Là người đã chọn nó, chắc hẳn cô ấy không thể làm ngơ được.

Tôi lựa lời để an ủi.

「Dù sao thì cô ta cũng đâu có nói thật. Chỉ là một lời nói bừa để chọc tức tớ thôi.」

(Là tôi nói dối đấy. Cô ta hoàn toàn nghiêm túc đến phát rồ luôn ấy chứ. Đó là cảm xúc tuôn trào một cách chân thật nhất.)

Uzuki vẫn có vẻ lo lắng.

「V-vậy sao ạ... Bị nói đến mức đó, tớ cũng phải suy nghĩ một chút.」

「Đừng bận tâm. Lời của Nishimaru thì có đáng gì đâu.」

「Tớ muốn so sánh nó với cặp kính cậu đeo trước đây quá.」

「Ahaha~, cái đó thì chịu rồi. Chính Uzuki-chan đã làm hỏng nó mà~」

Ngay sau khi Fuuko thản nhiên nói câu đó, sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi quay lại và nhận ra một ánh mắt đáng sợ đang phóng về phía này từ phía nhóm Liên hiệp Câu lạc bộ, dù họ đã đi khá xa.

Nishimaru đang lườm tôi cháy mặt, ánh mắt như muốn nói: “Ể, giờ tôi mới nghe chuyện này đấy nhé?”.

(Chuyện này, mình chưa nói à?)

『Cái vụ Nakau-chan làm hỏng cặp kính cũ của cậu là sao thế?』

Khi tôi đến phòng tự học, một tờ giấy ghi câu hỏi đã được đặt sẵn trên chiếc ghế quen thuộc.

Chắc chắn là cô ta đang tức giận. Lý do tức giận thì tôi cũng đoán được phần nào. Dù vậy, tôi có trách nhiệm phải giải thích, nên tôi đã kể lại toàn bộ kết cục của cặp kính cũ.

『Cặp kính bị văng đi bởi cú tát-bằng-tóc của Uzuki, rồi chính Uzuki cố gắng bắt lấy nó, nhưng vì quá đà nên đã bóp nát nó luôn.』

Rầm!, một tiếng đập bàn vang lên.

(Nổi điên đến thế cơ à?)

『Cú tát-bằng-tóc thì tớ không hiểu lắm, nhưng việc cậu ấy đối xử thô bạo và làm hỏng cặp kính là sự thật nhỉ.』

(Ở đất nước do Nishimaru Kanan cai trị, chắc chỉ cần làm hỏng một cặp kính là đủ để bị chém đầu. Sắc lệnh yêu thương kính.)

『Thế mà lại đi mua một cặp gọng nửa viền để thay thế à? A~a, cô làm hỏng chuyện rồi, Oyakodon-chan.』

Tôi chẳng hiểu sao, nhưng tôi chỉ biết rằng Uzuki lại vừa khiến Nishimaru nổi giận tột độ. Chúng tôi đã cố gắng xích lại gần nhau để làm dịu mối quan hệ giữa Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ nhằm kết thúc cuộc chiến, thế mà giờ đây mối quan hệ giữa Phó hội trưởng và Tổng đại diện lại càng trở nên tồi tệ hơn. Nguyên nhân là do cặp kính. Buồn thật chứ.

『Cặp gọng nửa viền không hợp với tớ đến thế sao?』

『Nó giống như việc rưới cà ri lên miếng sushi ootoro[note]Ootoro (大トロ): Phần thịt bụng béo nhất và đắt tiền nhất của cá ngừ vây xanh.[/note] vậy.』

(Thế thì nổi điên cũng phải thôi.)

『Vậy thì lần tới, chọn cho tớ một cặp kính hợp đi.』

…Shhh…

Cả phòng tự học chìm trong im lặng.

Mới lúc nãy còn nghe tiếng bút lướt nhịp nhàng, nhưng sau lời đề nghị của tôi, sự im lặng đột ngột bao trùm. Điều đó cũng khiến tôi hơi hoảng.

Chỉ là một lời nhờ vả vu vơ, nhưng Nishimaru có lẽ đang cân nhắc câu trả lời.

Sau đó, từ bên cạnh, tiếng bút chì kim chậm rãi vang lên.

『Nói trước nhé, kính là thứ phải đeo thử mới biết có thực sự hợp hay không đấy.』

『Vậy thì đi cùng tớ đến tiệm kính đi.』

Tôi nghe thấy một tiếng hít thở rất nhẹ, 「Suu……」, từ bên cạnh.

『Lỡ bị phát hiện thì sao. Nếu bị chụp ảnh như cậu và Nakau-chan thì toi đời đấy.』

『Đi đến Tokyo thì chắc không sao đâu? Ở Tokyo chắc cũng có mấy tiệm kính lớn và thời trang mà.』

(Đi tàu đến Tokyo mất hai tiếng. Chỉ đi để mua kính thì không bõ, nhưng nếu Nishimaru ghét cặp gọng nửa viền này đến thế, thì cũng đáng để đổi.)

『Cặp gọng nửa viền hiện tại thì sao? Đột nhiên đổi kính, Nakau-chan và cặp song sinh sẽ không nghi ngờ sao?』

『Tớ sẽ nói là tròng kính có vấn đề hoặc gọng bị méo, rồi dùng nó làm kính dự phòng.』

Nghĩ đến Uzuki, người đã chọn nó cho mình, cũng thấy hơi áy náy. Hay là dùng cặp gọng nửa viền này cho lớp học hoặc phòng Hội học sinh nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì, thế chẳng khác nào gã ngoại tình chỉ đeo nhẫn cưới ở nhà. Mà Uzuki hay Nishimaru cũng đâu phải mối quan hệ như vậy.

『Cậu định nói dối à. Hư thật đấy.』

『Cái việc chúng ta bút đàm với nhau như thế này cũng đã là một lời nói dối khổng lồ rồi còn gì.』

『Đúng thế thật. Đồ tồi.』

(Cô thì có quyền gì mà nói. Chẳng phải chính cô đã rủ tôi vào con đường này sao.)

『Sao nào, đi không?』

『Chắc là sau khi cuộc họp định kỳ tới kết thúc và mọi chuyện lắng xuống.』

『Ok. Tớ rất mong chờ.』

Ban đầu tôi chỉ đề nghị vu vơ, nhưng giữa chừng tôi đã nhận ra.

Khoan đã, đây... chẳng phải đã thành một lời rủ hẹn hò rồi sao?

Sau khi hai chữ "hẹn hò" hiện lên trong đầu, tôi bỗng trở nên bồn chồn, nhưng kết quả là đã được chấp nhận nên cũng yên tâm phần nào.

Hội trưởng Hội học sinh và Tổng đại diện Liên hiệp Câu lạc bộ mà đi hẹn hò, nghĩ lại thì đúng là chuyện không tưởng.

Nhưng việc mọi chuyện tự nhiên diễn ra như vậy chứng tỏ khoảng cách giữa tôi và Nishimaru đã thu hẹp lại. Tôi cũng đang mong chờ ngày đó đến mức đáng xấu hổ.

Lúc đó, tôi lần đầu tiên trong đời cảm thấy thật may mắn vì đã đeo kính, đúng với hình tượng "Tên phản diện bốn mắt cool ngầu" của mình.

Tôi đã nghĩ cuộc bút đàm hôm nay sẽ kết thúc ở đây, nhưng vẫn chưa.

Trên tờ giấy nháp mới được chuyển từ bên cạnh sang, có một câu được viết.

『Nói thật đi, cậu nhận được bao nhiêu sô-cô-la rồi?』

(Lại còn hỏi lại làm gì nữa.)

『0.』

「Phụt.」

『Phụt.』

(Không cần phải viết ra thành chữ đâu. Tớ nghe thấy rồi, đồ chết tiệt.)

Cộc, bất ngờ từ bàn bên cạnh, một vật tròn tròn, màu nâu lăn sang.

Là sô-cô-la.

Một viên sô-cô-la hạnh nhân mua ở cửa hàng, không có giấy gói, lăn từ bên cạnh sang.

『Dù sao thì cũng là mối quan hệ không thể nói cho ai biết mà, nhỉ.』

Trên tờ giấy nháp được đưa sang sau đó, có dòng chữ được viết một cách lạnh lùng.

『Đừng có tự mãn. Hãy biết ơn mà thưởng thức đi.』

Viên sô-cô-la hạnh nhân đó, ngọt ngào và ngon hơn bất kỳ viên sô-cô-la nào tôi từng nhận được.