Tại một góc trong khuôn viên Học viện Hiiragigaoka.
Một phòng tự học bé tí tẹo, trong khu nhà học cũ kỹ.
Vào buổi chiều sau giờ học, khi tôi đang ngồi một mình ôn lại bài giảng hôm nay, bất chợt một tờ giấy ghi chú được chuyền từ ghế bên cạnh sang.
Trên đó viết độc một câu.
『Nào, đại hội nối chữ đã đến giờ khai mạc rồi đây!』
Cậu ta viết như thể nó được tổ chức thường xuyên lắm, nhưng tôi chẳng có ký ức nào về việc tham gia một đại hội như vậy cả.
『Tớ chấp nhận lời thách đấu.』
Tôi viết thêm một dòng vào tờ giấy rồi trả lại cho ghế bên cạnh.
Sự tập trung của tôi cũng bắt đầu cạn kiệt rồi, nên đây có lẽ là một cách xả hơi không tồi.
Người ngồi cạnh tôi là Nishimaru Kanan, một cô bạn cùng lớp.
Cậu ta là Tổng đại diện của tổ chức mang tên Liên hiệp Câu lạc bộ, một học sinh có sức hút và được mến mộ như một người lãnh đạo bẩm sinh.
Mặt khác, tôi lại là Hội trưởng Hội học sinh, một tổ chức có thể coi là đối địch với Liên hiệp Câu lạc bộ.
Ở thế giới bên ngoài, tôi và Nishimaru là thiên địch của nhau. Mối quan hệ của chúng tôi là hễ cứ chạm mặt là lại đấu khẩu.
Thế nhưng tại phòng tự học này, một thế giới ngầm mà không ai khác biết đến sự tồn tại, chẳng hiểu sao chúng tôi lại ngồi tự học cạnh nhau, và cũng chẳng hiểu sao thỉnh thoảng lại hứng chí ngồi bút đàm với nhau như thế này.
『Tớ nghĩ nên quyết định chủ đề. Để tớ quyết định được không?』
「Được thôi.」
『Vậy thì, chủ đề sẽ là những từ nối tiếp cho câu (Nếu nhắc đến Higashiguchi Makita thì…). Tớ đi trước nhé.』
「Hả?」
Trong phòng tự học cấm nói chuyện riêng, tôi đã bất giác buột miệng thốt ra một tiếng đầy nghi hoặc.
(Chủ đề quái gì thế này.)
『Cặp kính chẳng hợp với cậu chút nào cả.』
(Biết ngay mà, ai ngờ lại là một lời chê bai ngay từ lượt đầu.)
Tính cách cậu ta xấu xa đến mức nào, hay là thật tâm không ưa cặp kính của tôi đến thế? Hay là cả hai?
Cái chủ đề "nếu nhắc đến bản thân thì là gì?" này cũng khá là hóc búa, nhưng chắc chẳng có ai mà hình tượng trước công chúng lại dễ tưởng tượng như tôi đâu.
『Nham hiểm.』
「Ể?」
『Rồi, loại.』
Tôi lại lỡ buột miệng. Ai mà ngờ bị loại ngay từ lượt trả lời đầu tiên chứ.
『Cậu không hề nham hiểm. Mọi người không hiểu đó thôi. Tớ thì biết mà. Nộp lại đi.』
Bỗng dưng bị cậu ta phủ nhận một cách thẳng thắn đến không ngờ.
Mà, cảm giác cũng không tệ lắm.
Tự ti quá mức cũng không tốt. Cứ làm như lời cậu ta nói, nộp lại câu trả lời khác vậy.
『Dũng cảm.』
『Loại.』
Thế nhưng, lại bị bác bỏ ngay tức khắc.
『Cũng đâu phải kiểu người dũng cảm cho lắm. Đừng có tự mãn thế. Nộp lại đi.』
「…」
(Toang rồi. Mình đã tham gia vào một đại hội nối chữ cực kỳ phiền phức.)
Tôi cố nén những lời muốn nói, xem xét lại câu trả lời theo lời cậu ta và nộp lại.
『Áp đặt.』
『Cậu đâu có áp đặt. Chẳng phải cậu rất tốt bụng đó sao. Nộp lại đi.』
『Đẹp trai.』
『Không có chuyện đó đâu. Đùa cũng vừa phải thôi. Nộp lại đi.』
PHIỀN PHỨCCCCC QUÁAAAAAA!
Hơi tự ti một chút thì được dỗ dành, hơi tự mãn một chút thì bị chém đẹp không thương tiếc, cái màn trao đổi chẳng khác gì bạo hành tâm lý này là sao đây.
Chưa nói đến việc có tiếp tục được trò chơi hay không, tôi còn chẳng có cảm giác mình sẽ qua được cửa kiểm duyệt của Nishimaru nữa.
Nếu không tìm được một điểm vừa phải, tôi sẽ chẳng thể nào đi đến được lượt trả lời thứ hai.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình và vắt óc nghĩ ra câu trả lời.
『Trông có vẻ thích trứng cá hồi.』
Chính tôi cũng thấy câu trả lời này thật qua loa. Bị nổi giận cũng không có gì lạ.
Và rồi, phản ứng của Nishimaru là…
『Trông có vẻ cũng thích lươn nướng.』
(Nối tiếp được luôn à? Rốt cuộc mình có hình tượng gì trong mắt nhỏ này vậy? Mà cái câu trả lời tiếp theo cũng là sao nữa chứ. Cơ mà… mình cũng thích thật.)
Đại hội nối chữ kỳ quặc này, xem ra vẫn sẽ còn tiếp tục một lúc nữa.