Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

40 306

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

96 1685

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

156 3941

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

13 69

Volume 1 - Phần kết

Câu lạc bộ báo Nakayoshi bị cấm đăng bài vô thời hạn, ngoại trừ những tin tức "hòa bình thân thiện".

Dù nhận được thông báo như vậy, trưởng câu lạc bộ Yamada Mamare vẫn ngồi trong phòng sinh hoạt tối tăm, cười một cách ma quái.

「He, he he... Hội học sinh chắc đang nghĩ là đã bẻ gãy được mũi nhọn của Câu lạc bộ báo Nakayoshi rồi nhỉ. Tham vọng của hội Mamare, ngược lại còn tiến một bước dài nhờ vụ lùm xùm lần này đấy chứ!」

Trước một Mamare như vậy, các thành viên khác chỉ biết chán nản.

「Đừng có lôi tụi này vào chứ, hội trưởng câu lạc bộ~」

「Tụi này vào câu lạc bộ đâu phải vì mục đích đó...」

「Đồ ngốc! Thành viên Câu lạc bộ báo Nakayoshi là một lòng một dạ! Và phương châm của trưởng câu lạc bộ là tuyệt đối!」

Mamare la mắng các thành viên, rồi một lần nữa cao giọng tuyên bố ‘tham vọng’ của mình.

「Mục tiêu của tụi Mamare là đẩy thuyền Higashiguchi Makita và Nishimaru Kanan mà lị!」

「Vô vọng thôi chị ơi~. Đúng là thể loại cặp đôi oan gia cũng có, nhưng mà...」

「Ngoài đời thực làm gì có chuyện đó. Hội trưởng chắc chắn hợp với Phó hội trưởng hoặc một trong hai chị em sinh đôi hơn chứ~」

「Thế nên mới phải đăng mấy bài báo tình ái vớ vẩn dù họ còn chưa hẹn hò để khuấy đảo lên, ngược lại còn tạo ra một bầu không khí kỳ quặc đấy! Cái cặp đôi an toàn như Hội trưởng với Phó hội trưởng, chán chết đi được!」

Cho đến năm ngoái, Yamada Mamare vẫn chỉ là một thành viên bình thường của câu lạc bộ nghiên cứu manga.

Nhưng khi chứng kiến cuộc chiến giữa các ngôi sao mới của Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ, cậu ta đã nhận một cú sốc chưa từng có.

Higashiguchi Makita và Nishimaru Kanan.

Sự kết hợp của cặp đôi Đông-Tây này, sự đối đầu, ngoại hình. Tất cả đều trúng tim đen của cậu ta.

Và thế là Yamada Mamare đã lọt hố.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu ta đã quyết định sống cuộc đời học sinh này với lý tưởng cao cả là biến cặp đôi đó thành hiện thực.

Và nơi cậu ta chọn chính là Câu lạc bộ báo Nakayoshi.

「Sao chị lại tự gánh cái nghiệp này vậy~」

「Biết sao được! Vì nó hay mà! Vì nó tuyệt vời mà!」

「Gần như bất khả thi đấy ạ. Việc hai người đứng đầu Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ hẹn hò là chuyện xưa nay chưa từng có.」

「Thế nên mới phải dùng đến cả tin tức sai lệch để dẫn dắt cho hai người họ yêu nhau đấy còn gì!」

「Tệ hại... Lạm dụng chức quyền một cách tệ hại...」

Vì vậy, vụ lùm xùm lần này, đối với Mamare mà nói, lại là một bước tiến.

「Cuối cùng Higashiguchi đã ra tay cứu Nishimaru còn gì! Tình huống đó mà không phải lòng nhau thì lạ lắm! Chắc chắn là một bước tiến tới tham vọng của hội Mamare rồi!」

「Em thấy như lùi ba bước thì có.」

「Một thời gian dài chỉ được đăng tin "hòa bình" thôi.」

「Ồn ào quá! Nhìn xa trông rộng thì đây là một bước tiến lớn! Hiểu rồi thì mau đi tìm tin tức "hòa bình" về đây!」

Sau khi thúc giục các thành viên, Mamare mở cửa sổ và hét lớn.

「Mamare-chan này không bỏ cuộc đâuuuu!」

Vài ngày sau buổi họp định kỳ tháng Hai.

Tôi như thường lệ hoàn thành công việc ở Hội học sinh rồi đến phòng tự học ở khu nhà học cũ.

Một phòng tự học nhỏ chỉ có sáu chỗ ngồi. Tôi ngồi vào chỗ quen thuộc của mình ở trong cùng, cạnh cửa sổ.

Và đương nhiên, ở ghế bên cạnh cũng có một vị khách quen.

『Tôi là Nishimaru Kanan, có câu hỏi gì không?』

Trên tờ giấy pơ-luya được chuyển từ bên cạnh sang, có một câu văn quen thuộc.

Mặc dù chỉ mới khoảng một tháng trước, nhưng lại cảm thấy thật hoài niệm, có lẽ là do trong thời gian đó đã xảy ra quá nhiều chuyện. Có thể nói đây là tháng "đậm đặc" nhất kể từ khi tôi nhập học.

『Thứ Bảy tuần tới cậu rảnh không?』

Tôi đã viết như vậy để đáp lại lời mời đặt câu hỏi của cô ấy.

『Rảnh. Đi mua kính à?』

『Đi thôi. Đến chỗ nào ở Tokyo?』

『Thành phố lớn nào cũng được.』

『Vậy thì đến chỗ gần nhất, Ikebukuro đi.』

『Ok. Tớ cũng muốn ăn trưa ở đó, nên chúng ta gặp nhau trước giờ trưa nhé.』

Có lẽ vì cả hai đã quá quen với việc bút đàm, nên kế hoạch cho ngày thứ Bảy được quyết định nhanh chóng như thể đang nói chuyện bình thường.

『Còn điều gì khác cần quyết định trước không?』

『Vậy thì cả hai cùng mặc đồng phục đi. Hẹn hò trong bộ đồng phục đó.』

『Tại sao chứ.』

『(„ಡωಡ„)』

『Sao cậu lại có vẻ ngạc nhiên vậy.』

(Mặc đồng phục vào ngày thứ Bảy, lại còn cất công lên thành phố lớn làm gì. Nhưng nghĩ lại thì không phải suy nghĩ về trang phục cũng tiện. Mà hẹn hò trong bộ đồng phục cũng có chút ao ước...)

Mà thôi, đùa giỡn mà lại tin là thật thì làm sao được.

Sau khi tôi kết thúc câu hỏi cho Nishimaru, lần này trên tờ giấy lại được viết như thế này.

『Tôi là Higashiguchi Makita, có câu hỏi gì không?』

『Có―――っ(゜ω゜))/』

Lại có cả vụ này nữa à. Tiết mục hỏi đáp về tôi tự dưng bắt đầu.

Thôi thì muốn làm gì thì làm. Tôi chờ đợi câu hỏi từ Nishimaru.

『Ấn tượng đầu tiên của cậu về tớ là gì?』

Một câu hỏi có vẻ ủy mị nhỉ.

『Một người phụ nữ có vẻ như hút sinh khí của người khác.』

『Tớ là yêu quái à. Gì vậy chứ.』

(Vì tôi thực sự đã nghĩ như vậy mà.)

『Vậy, ấn tượng của cậu về tớ bây giờ là gì?』

Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Trong số những người tôi đã gặp trong đời, chắc không có ai mà ấn tượng đầu tiên và ấn tượng hiện tại lại thay đổi nhiều như Nishimaru Kanan.

Chỉ mới khoảng một tháng trước, cô ấy là một người không thể đoán được đang nghĩ gì, có lẽ còn đang coi thường tôi, với nụ cười đầy ma mị. Dù tôi phần nào hiểu được tại sao cô ấy được xem là một người có sức hút, nhưng cô ấy vẫn là một sự tồn tại vừa gần lại vừa xa, tôi đã chắc mẩm rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ có mối quan hệ sâu sắc nào.

Nhưng Nishimaru của bây giờ, là một cô gái mà tôi có thể cảm nhận được hơi ấm hơn nhiều so với tưởng tượng.

Thích trêu chọc, thích làm tôi bối rối, chữ đẹp, khi bút đàm lại trở nên hơi dễ thương, hay cười "kufu", thích sữa chuối, yêu kính đến mức đáng sợ, có vẻ ghét bỏ vị trí Tổng đại diện nhưng thực ra lại rất có trách nhiệm. Một cô gái rất con người.

Nếu phải dùng một từ để diễn tả thì...

『Một kẻ lập dị yêu kính đến phát cuồng.』

Quả nhiên ấn tượng về một người cuồng kính quá mạnh, nên tôi đã trả lời như vậy. Cũng có một chút ngượng ngùng nữa.

『Thật là vinh hạnh.』

Có vẻ cô ấy thấy đó là vinh hạnh, nên thôi kệ.

Bất chợt, có một điều khiến tôi tò mò. Tôi hỏi lại Nishimaru.

『Vậy ấn tượng đầu tiên của cậu về tớ là gì?』

Nhận được tờ giấy, Nishimaru có vẻ đang suy nghĩ gì đó, mãi không thấy trả lời. Một lúc sau, tờ giấy được trả lại. Khoảng lặng kỳ lạ đó khiến tôi hơi hồi hộp.

Trên đó, được viết như thế này.

『Phần nhận câu hỏi cho Nishimaru Kanan đã kết thúc.』

「Này.」

Tôi lên tiếng phản đối, từ ghế bên cạnh, tiếng cười "kufu" vang lên.

Và rồi Nishimaru viết thêm.

『Thứ Bảy, tớ mong lắm đó.』

Trong lúc tôi đang đọc, Nishimaru đã đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng tự học.

「Này, khoan đã.」

「Hẹn gặp lại nhé, Higashiguchi-kun.」

Nishimaru nói vậy rồi bỏ đi.

Nụ cười thoáng qua khe cửa không còn chút ma mị nào như trước. Đó là một nụ cười trong trẻo như bầu trời mùa hạ.

「...Cái gì thế.」

Tôi bất giác lẩm bẩm một mình. Chính tôi cũng ngạc nhiên, có vẻ như tôi đã rất tò mò.

Ấn tượng đầu tiên của Nishimaru về tôi, là gì nhỉ?

(Góc nhìn của Nishimaru Kanan)

Ban đầu, ấn tượng của tôi, cậu ấy là một người đàn ông xem thường kính.

Khoảng trước mùa hè năm ngoái, cùng thời điểm tôi bắt đầu nổi danh trong Liên hiệp Câu lạc bộ, thì ở Hội học sinh, một nam sinh tên Higashiguchi Makita cũng bắt đầu xuất hiện trên vũ đài chính trị.

Một kiểu lớp trưởng nghiêm túc đến mức cứng nhắc.

Đối với một người yêu kính, đó là một người đàn ông không thể tha thứ, một kẻ đeo kính không cần thiết, không hề có chút tình yêu nào. Không biết có phải để ra vẻ thời trang không, nhưng trông chẳng hợp chút nào.

Ban đầu, tôi đã có một cảm giác ghét bỏ mạnh mẽ.

Nhưng sau mỗi lần gặp, sau mỗi lần tranh luận, tôi đã nhận ra.

Higashiguchi-kun chắc hẳn đã cố tình tự khoác lên mình vai diễn một lớp trưởng nghiêm túc.

Cậu ấy là đồng loại với tôi.

Tôi đã tự đồng hóa mình với hình ảnh của cậu ấy, một người cố gắng hoàn thành vai diễn được giao, được mọi người kỳ vọng, và chẳng biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu dõi theo Higashiguchi-kun.

Khi tôi hiểu ra rằng, thay vì xem thường kính, cậu ấy đang ở trong "trạng thái bị bắt phải đeo" kính, biểu tượng của một lớp trưởng, tôi lại cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu một cách kỳ lạ.

Khi tôi trở thành Tổng đại diện Liên hiệp Câu lạc bộ, và Higashiguchi-kun trở thành Hội trưởng Hội học sinh, cơ hội gặp mặt của chúng tôi tăng lên. Và rồi, cảm xúc trong tôi càng trở nên không thích hợp.

Càng cố gắng không suy nghĩ, càng tự nhủ rằng đó là điều không nên, thì cảm xúc đó trong tôi lại càng lớn dần.

Trong lúc đó, một vụ việc đã xảy ra khiến tôi nhận ra cảm xúc đó của mình là thật.

『Hội trưởng và Phó hội trưởng, hẹn hò tại tiệm kính giữa ban ngày?

Bài đăng của báo Nakayoshi. Khi nhìn thấy bức ảnh Higashiguchi-kun chọn kính cùng Nakau-chan, và nghe nói rằng Higashiguchi-kun đã thực sự đổi kính, tôi đã không thể ngồi yên.

Chẳng biết từ lúc nào, sau giờ học, tôi đã đứng trước phòng tự học ở khu nhà học cũ.

Tôi biết Higashiguchi-kun thường sử dụng phòng tự học này. Vì trước đó tôi đã thấy cậu ấy ở gần đây, và tự hỏi cậu ấy đang làm gì ở một nơi như thế này, rồi đã theo dõi cho đến khi cậu ấy bước vào phòng tự học này. Không phải là theo dõi đâu. Chỉ là tò mò thôi.

Và thế là tôi đã xông vào phòng tự học, ngồi xuống bên cạnh Higashiguchi-kun.

Vì cấm nói chuyện riêng, nên tôi đã đề nghị bút đàm.

Điều đó, lại có gì đó rất vui. Higashiguchi-kun cũng rõ ràng đang bối rối.

Đó là một hành động bốc đồng, nhưng tôi cảm thấy mình đã làm đúng.

Và rồi con người, khi có được một thứ, lại muốn nhiều hơn. Tôi bắt đầu muốn biết thêm về Higashiguchi-kun, muốn ở bên cậu ấy nhiều hơn, muốn có một mối quan hệ bình thường với cậu ấy.

Vì thế, tôi đã trình bày cho Higashiguchi-kun kế hoạch mà tôi đã ấp ủ từ lâu, kế hoạch kết thúc cuộc chiến ngớ ngẩn đã cướp đi thời gian và công sức của tôi chỉ vì lý do truyền thống.

Và thế là, mối quan hệ không thể nói cho ai biết của chúng tôi đã bắt đầu.

Mỗi lần đến Tokyo, tôi lại nghĩ.

Nhiều người thế này, không biết có đủ oxy không.

Bên trong ga Ikebukuro vào ngày thứ Bảy, đông đúc như lễ hội pháo hoa ở quê tôi. Nếu đây là tình trạng bình thường thì thật đáng sợ. May mà không hẹn gặp ở đâu đó trong ga.

Len lỏi qua dòng người, tôi vội vã đi đến đích.

Tầng một của một cửa hàng điện máy lớn trước ga, khu bán tai nghe.

Vì mặc thường phục và đội mũ, trông khác hẳn mọi khi, nên tôi đã do dự một chút trước khi lên tiếng.

「Higashiguchi-kun.」

「Nishimaru.」

「Cậu đợi lâu chưa.」

「Cũng không... Ừm, cũng không lâu lắm.」

Không hiểu sao, giọng nói của cậu ấy có vẻ lí nhí.

「Sao vậy? Gương mặt đó là sao?」

「À, lần đầu tiên thấy cậu mặc thường phục. Ra là phong cách đó à.」

「Trông lạ lắm à.」

「Không, tớ thấy dễ thương.」

Làm gì có lời khen thẳng thắn như vậy chứ. Làm tôi không nói nên lời luôn.

「Higashiguchi-kun cũng đội mũ à.」

「Cũng là một cách cải trang nhẹ thôi. Không thể chắc là sẽ không gặp phải ai đó trong trường mà.」

「Đúng là vậy nhỉ.」

Đi tàu hai tiếng đến một nơi, trong một thành phố đông người như thế này, mà vẫn phải cải trang vì sợ bị phát hiện, đúng là một câu chuyện nực cười.

「Ăn trước nhé?」

「Ừm. Tớ đói rồi. Quán ăn cứ để cậu quyết định nhé?」

「À, tớ đã tìm vài quán rồi. Tiệm kính thì tớ hoàn toàn giao cho cậu.」

「Cái đó thì, giống như công việc cả đời của tớ rồi. Phải cẩn thận để không bị lạc nhau đấy. Chúng ta còn chưa trao đổi LINE mà.」

「Đúng thế. Cứ quyết định điểm đến tiếp theo rồi mới đi.」

(Chỉ cần nắm tay là không có vấn đề gì đâu, nhưng mà...)

Trong lúc Higashiguchi-kun đang dùng điện thoại tìm địa điểm ăn trưa, bất chợt một cặp nam nữ mặc đồng phục đi ngang qua trước mặt chúng tôi. Chắc là họ có giờ học vào thứ Bảy.

(Liệu một ngày nào đó, mình có thể hẹn hò trong bộ đồng phục với Higashiguchi-kun không?)

(Liệu chúng mình có thể cùng nhau trải qua những khoảng thời gian bình thường sau giờ học không?)

「Được rồi, đi thôi.」

「Ừm.」

Bây giờ, chúng tôi vẫn phải đi xa đến thế này mới có thể cùng nhau ăn trưa, nhưng một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh Higashiguchi-kun.

Quyết tâm trong lòng, tôi bước đi.

Nào. Vậy thì trước hết, phải xử lý cặp kính không hợp này đã.

(Hết)