Tháng Một đầy biến động, tựa như một lời tiên tri cho một năm đầy sóng gió, cuối cùng cũng đã kết thúc sau hàng loạt sự kiện dồn dập.
Tháng Hai đến, nhưng cái lạnh vẫn chẳng hề đổi thay. Thậm chí, nghe nói hôm nay còn là ngày lạnh nhất trong năm nay.
Sau vài phút đi bộ từ nhà, tôi đứng chờ trước cổng một biệt thự nọ, và rồi hai bóng hình quen thuộc bước ra từ cửa chính.
Fuuko hét lên, không hiểu sao lại có vẻ hơi vui mừng: 「Uầy, lạnh quá đi mất!」
Còn Raiko thì vừa ra ngoài đã nhăn mặt, vội vàng cài lại khuy áo khoác của mình.
「Chào buổi sáng, thế giới!」
「Trước khi chào thế giới thì chào tớ trước đi.」
「Hè hè, chào buổi sáng Makita!」
Fuuko vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi, đấm vào vai tôi một cái.
Trong khi đó, Raiko đứng trước mặt tôi, dụi dụi mắt, rồi vừa ôm lấy mình vừa lẩm bẩm.
「Chào buổi sáng toàn thể nhân dân Nhật Bản, tôi là Siêu Lạnh đây.」
「Trước khi chào toàn thể nhân dân Nhật Bản thì chào tớ trước đi.」
「Chào buổi sáng, tớ là Siêu Lạnh đây.」
Có vẻ như ngay cả một người như Raiko cũng phải đổi tên trước cái lạnh này.
「Còn đây là Siêu Buồn Ngủ.」
「À, xin chào. Tớ là Siêu Buồn Ngủ đây.」
Lại thêm một người nữa. Quả nhiên là chị em sinh đôi có khác, có thể bắt nhịp với mấy trò đùa khó hiểu này ngay lập tức.
「Chào buổi sáng, Raiko.」
「Chào buổi sáng, Makita-kun. Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ nhé.」
Và rồi cả ba chúng tôi cùng nhau đến trường.
Việc đi học cùng cặp song sinh nhà Sorasaki đã trở thành thói quen từ hồi tiểu học. Thế nên đối với tôi, đó là một chuyện thường ngày như cơm bữa, nhưng cũng không ít lần bị đám con trai cùng khối ghen tị. Ai bảo hai cô nàng này lại xinh gái một cách không cần thiết cơ chứ.
Nhân tiện, Haruko, người sống cùng nhà với họ, dường như thường rời nhà trước cả hai người.
「Hôm nay hơi trễ hơn mọi khi rồi, đi nhanh chân lên nào.」
「Tại Fuuko-chan cứ nấn ná mãi không chịu ra khỏi chăn đấy.」
「Fuuko nhà chúng tôi thành thật xin lỗi ạ~」
「Fuuko là cậu còn gì.」
「Ra là mình à~」
Sao lại tỏ vẻ thất vọng thế kia.
「Nhưng mà Raiko cũng thế còn gì! Cậu cũng tốn thời gian sửa soạn tóc tai lắm mà!」
「Tóc dài thì đành chịu thôi. Hay là tớ cũng cắt ngắn như Fuuko-chan nhỉ?」
「Thế thì càng khó phân biệt hai người hơn đấy.」
Trong lúc chờ đèn tín hiệu, cặp song sinh bỗng nắm tay nhau và làm gì đó là lạ.
「A, Makita~ đưa tay ra đây.」
「Gì thế?」
Nghe lời, tôi chìa tay phải ra, Fuuko liền dùng cả hai tay của mình mà níu lấy.
「Tớ lỡ lấy nhiều kem dưỡng da tay quá, cho cậu này.」
「Cậu thỉnh thoảng lại làm thế nhỉ.」
「Tại tuýp mới nên nó phụt ra một phát luôn.」
「Cái kiểu nói năng gì thế!」
Lớp kem dưỡng da tay trên tay Fuuko được chuyển sang tay tôi. Tôi đưa tay phải lên ngửi thử, một mùi hương ngọt ngào mà chẳng thể nào phát ra từ một thằng con trai.
Thấy vậy, Raiko cũng chìa tay ra với vẻ mặt tinh nghịch.
「Vậy thì phần của tớ sẽ chia cho tay trái của Makita-kun nhé. Này.」
「À, cảm ơn.」
Cặp song sinh đứng hai bên, xoa xoa cả hai tay của tôi. Những người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Fuuko và Raiko là bạn thuở nhỏ, cả hai vốn dĩ thân thiện và gần gũi như những chú cún, nên mỗi khi ở cùng nhau, họ thường có những hành động như thế này. Nhưng mà, dù sao đi nữa thì việc một nam hai nữ đứng xoa tay nhau giữa vỉa hè cũng không hay cho lắm.
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy thì.
「Mọi người đang làm gì vậy?」
Người đang nhìn tôi và cặp song sinh từ xa chính là Uzuki. Trông cô ấy có vẻ vô cùng sững sốt.
「Chào buổi sáng, Uzuki.」
「Chào buổi sáng, thế giới!」
「Tôi là Siêu Lạnh đây.」
「Hai người sau cùng là sao vậy ạ?」
Dù có chút bối rối trước màn chào hỏi bí ẩn của cặp song sinh, Uzuki vẫn chất vấn lại tình hình hiện tại.
「Mọi người đang làm gì vậy ạ… Thành viên Hội học sinh mà lại nắm tay nhau giữa nơi công cộng thế này.」
「Tụi tớ đang chia kem dưỡng da tay cho cậu ấy thôi mà.」
「Lỡ tay phụt ra một đống luôn, hè hè.」
「Xin cậu đừng nói kiểu đó nữa!」
Uzuki chu môi tiến lại gần, rồi dùng cạnh tay chặt đứt mối liên kết giữa tay tôi và cặp song sinh.
「Hội trưởng nữa, tớ đã luôn nói rằng dù là bạn thuở nhỏ thì cũng phải giữ khoảng cách mà, đúng không?」
「Xin lỗi. Lúc tớ nhận ra thì đã bị xoa xoa rồi.」
「Xin cậu hãy tiên tri tương lai chút đi.」
Đòi hỏi vô lý quá đấy.
「Với tư cách là Hội trưởng và thành viên Hội học sinh, xin mọi người hãy hành động sao cho không phải xấu hổ ở bất cứ đâu. Coi chừng lại bị Câu lạc bộ báo Nakayoshi chụp ảnh đấy!」
「Chính cậu cũng bị chụp còn gì~」
「V-Vì thế tớ mới nói! Để những chuyện như thế không bao giờ xảy ra lần nữa!」
「Với lại, hành động này có đáng xấu hổ đến thế không nhỉ?」
「Đúng đó~ Tụi tớ chỉ bôi kem dưỡng da tay lên cả hai tay cho cậu ấy thôi mà.」
「Tùy theo cách nhìn, chuyện này trông còn tệ hơn bức ảnh lần trước nhiều đấy!」
Uzuki tức giận phồng má. Cặp song sinh nhìn nhau rồi cười toe toét và gật đầu. Trông có vẻ họ lại sắp bày trò gì rồi.
「Trông tệ hơn là trông thế nào cơ?」
「C-Chuyện đó... trông như thể Hội trưởng đang dụ dỗ hai người vậy …」
「Ủa, vậy là đúng rồi còn gì?」
「Đúng đó~ Vì Makita và tụi này có mối quan hệ như thế mà~」
「Ể??」
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Uzuki mất đi sự sống. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, người không phải thủ phạm, rồi đơ người ra.
(Này, nhận ra là nói dối đi chứ.)
「Mối quan hệ như thế… đừng nói là Hội trưởng, với cả hai người…??」
「Đêm qua vui thật đấy nhỉ~」
「Lúc nào cũng chiều cả hai đứa cùng một lúc, Makita cường tráng ghê~」
「Hả!??」
Câu chuyện bắt đầu trở nên trần trụi, tôi nghĩ mình nên can thiệp thôi. Nhưng biểu cảm hoảng loạn tột độ của Uzuki lại buồn cười đến mức tôi quyết định giữ im lặng.
「Là đùa thôi đúng không ạ? Mọi người đang trêu tớ đúng không… À, hay là cái đó ạ? Chuyện chiều cả hai người ấy, là chơi game hay gì đó…」
「Không, là sex đó.」
「S-SEX!??」
Tôi vội vàng giữ Uzuki lại trước khi cô ấy bay thẳng ra ngoài đường cái. Gương mặt Uzuki lúc này trông như một trò Fukawarai bị thất bại thảm hại.
「K-Không thể nào... Em vẫn luôn nghĩ ba người quá thân thiết với nhau… nhưng không ngờ lại có mối quan hệ phóng túng đến vậy…」
「Đối với ba đứa tớ thì đây là chuyện bình thường mà. Cũng chỉ như một trò đùa thôi~」
「Uzuki-chan lần sau cũng thử nhé?」
「HẢAAAAA!??」
Uzuki đỏ bừng mặt, đến mức máu như sắp tuôn ra từ mọi lỗ chân lông.
(Mà thôi kệ, không biết hai đứa này định kết thúc trò đùa này thế nào đây.)
「T-Tớ nữa sao ạ? Tớ chưa chuẩn bị tâm lý…」
「Uzuki-chan.」
「V-Vâng ạ...?」
「Tất cả là nói dối đấy.」
Uầy, con bé này lại nói toẹt ra vào một thời điểm kỳ cục không thể tả.
「Nói… dối...?」
「Ừm. Bọn tớ không có mối quan hệ đó đâu, tớ, Fuuko-chan và Makita-kun ấy.」
「Không có sex gì hết. Makita là trai tân, còn tớ và Raiko là trinh nữ.」
Ngay sau đó, Fuuko bị tôi và Raiko cốc đầu một phát, kêu lên một tiếng 「Oé」.
Còn Uzuki, cuối cùng cũng hiểu ra mình bị trêu, cô ấy khuỵu xuống ngay tại chỗ.
「T-Tốt quá rồi...」
「Xin lỗi nhé Uzuki. Lẽ ra tớ nên phủ nhận sớm hơn.」
「Trong Hội học sinh không có chuyện tình dục bừa bãi... không có tiệc thác loạn nhỉ…」
「Không có. Nên đừng bao giờ nói những từ đó nữa.」
Vì quá hoảng loạn mà Uzuki đã thốt ra những từ mà cô ấy tuyệt đối không nên nói. Đúng là hơi quá đà rồi. Lát nữa phải mắng cặp song sinh một trận mới được.
「Này Makita-kun, đỡ Uzuki-chan dậy đi. Đưa tay cho cậu ấy đi.」
「Nhân tiện xoa xoa luôn đi, chia cho Uzuki-chan ít kem dưỡng da tay nữa.」
Bị cặp song sinh thúc giục, tôi nắm lấy cả hai tay của Uzuki đang ngồi bệt dưới đất và đỡ cô ấy dậy. Sau khi Uzuki đã đứng vững, tôi vẫn không buông tay ra mà tiếp tục xoa xoa.
「Đ-Được rồi ạ Hội trưởng!」
「Vậy à. Xin lỗi.」
Nói rồi tôi buông tay ra, không hiểu sao Uzuki lại lộ vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Uzuki đưa lòng bàn tay mình lên gần mũi rồi mỉm cười sung sướng.
「Thơm không? Mồ hôi tay của Makita đó.」
「Vâng ạ… k-không, là kem dưỡng da! Là mùi kem dưỡng da!」
Và thế là bốn thành viên Hội học sinh chúng tôi rộn ràng cùng nhau đến trường. Trong số đó, Uzuki không biết bao nhiêu lần bị cặp song sinh trêu chọc đến đỏ cả mặt.
Sau giờ học. Dù công việc của Hội học sinh đã xong, nhưng vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới đến giờ tan trường.
Thế nên tôi một mình đến phòng tự học. Với chừng này thời gian, tôi có thể hoàn thành hết bài tập về nhà.
Trong phòng tự học ở Khu nhà học cũ đã có người đến trước. Vừa ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi đã nhận được "thư" ngay lập tức.
『Tớ đã nghĩ hôm nay cậu không đến.』
『Tại sao?』
『Vì tớ thấy Fuuko-chan đi về phía phòng Hội học sinh.』
(Thực ra Nishimaru và Fuuko học cùng lớp. Chắc là Nishimaru đã quan sát hành động sau giờ học của Fuuko để biết được Hội học sinh có hoạt động hay không.)
『Tớ đã xong chỉ tiêu rồi. Làm bài tập xong rồi về.』
『Đúng chuẩn một tên không thể học bài ở nhà nhỉ.』
『Nhà là nơi để nghỉ ngơi. Ai lại mang việc phiền phức về nhà làm gì.』
『Hiểu luôn.』
Nishimaru khi bút đàm lại trở nên khá thoải mái. Tôi vẫn cảm thấy điều này thật mới mẻ.
Cuộc bút đàm tạm dừng ở đó, cả hai chúng tôi chuyển sang giờ học… cứ ngỡ là vậy, nhưng Nishimaru lại viết thêm.
『Cậu có mùi gì thơm thế.』
Đúng là vị Tổng đại diện có khứu giác nhạy bén mà.
『Bụng đói à?』
『Không phải mùi đồ ăn. Là mùi mỹ phẩm. Cậu có dùng gì không?』
(Kem dưỡng da tay hồi sáng, hiệu quả kinh khủng thật. Đúng là hàng chất lượng rồi.)
Nói dối cũng chẳng để làm gì, nên tôi thành thật trả lời.
『Tớ được Fuuko và Raiko cho kem dưỡng da tay. Chắc là mùi đó.』
Tôi viết vậy rồi đưa cho người ngồi cạnh.
Và rồi, một sự im lặng bao trùm. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó xử. Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây cũng chẳng có gì lạ. Chẳng có gì đáng lo ngại cả. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời như thế này?
Nó hiện ra, dưới dạng những con chữ từ phía bên cạnh.
『Chắc là do hai chị em sinh đôi lỡ tay lấy nhiều kem quá, rồi bảo là cho cậu nên cậu đã xoa xoa tay họ để lấy phải không?』
(Cậu thấy à? Nishimaru cũng có mặt ở hiện trường hồi sáng sao?)
Đến đây, tôi phân vân không biết nên trả lời thế nào. Lẽ ra nói thật cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ trong vài giây, một thứ gì đó mang tính bản năng đã khiến tôi do dự. Cái khoảng lặng không tự nhiên đó dường như lại gây tác dụng ngược.
『Thế à.』
Mẩu giấy ghi chú được rút về rồi trả lại, trên đó viết như vậy.
(Nhanh thế? Thời gian cho phép ngắn vậy sao? Mà đúng là vậy thật.)
『Chuyện đó có thường xuyên không?』
Thậm chí trước cả khi tôi kịp viết câu trả lời, câu hỏi tiếp theo đã đến. Tôi định bụng sẽ phủ nhận, liền cố chộp lấy tờ giấy. Nhưng nó lại lách khỏi tay tôi và bị rút về.
『Có nhỉ.』
Cậu ấy tự kết luận luôn. Tôi đã nói gì đâu.
Với tốc độ không còn có ý định đối thoại nữa, tờ giấy cứ bị rút về rồi lại được đưa sang với một câu mới. Cảm giác như bị dồn vào chân tường khi nhận từng tin nhắn một trong lúc chat vậy, và đây cũng tương tự. Nét chữ đè mạnh càng làm nó trông đáng sợ hơn.
Hoang mang, tôi buột miệng đưa ra một lời khẳng định.
『Hai chị em đó từ xưa đã không có khoảng cách như vậy rồi, nên đành chịu thôi.』
Vì đó là Fuuko và Raiko. Vì khoảng cách của họ vốn đã bị lỗi.
(Liệu lời bao biện này có giúp mình được tha thứ không? Khoan, mà tại sao mình lại phải bao biện cơ chứ? Cái tình huống quái quỷ gì đây?)
Trong lúc đầu óc tôi quay cuồng, câu trả lời vẫn chưa đến. Cũng không có vẻ gì là đang viết thêm. Nếu chủ đề này kết thúc với việc Nishimaru chán nản thì tốt, nhưng một lần nữa, tôi lại cảm thấy sợ hãi trước sự im lặng này.
Tiếng điều hòa phả ra luồng gió ấm áp không hiểu sao lại khuấy động sự bất an trong tôi.
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ bên cạnh. Nghe như tiếng lục lọi trong cặp. Khi tiếng động đó dừng lại, câu trả lời cuối cùng cũng đến.
『Tớ cũng lỡ tay lấy nhiều kem dưỡng da quá rồi.』
(Cái này thì mình không ngờ tới. Không ngờ cậu ấy lại chơi trò này.)
Tôi không biết Nishimaru viết vậy với ý đồ gì, nhưng câu trả lời của tôi thì đã được quyết định sẵn.
『Để tớ giúp cho?』
Tôi viết vậy rồi đưa sang bên cạnh, chỉ một giây sau.
Nyuu~, một bàn tay trái vươn ra từ ghế bên phải.
Mặt vẫn hướng thẳng về phía trước, tay phải vẫn chăm chú viết từ vựng tiếng Anh vào vở. Giỏi thật.
Vậy thì, xin phép nhé.
「...…」
Tôi dùng cả hai tay, bao bọc lấy bàn tay trái bóng loáng vì thừa kem của Nishimaru rồi xoa nắn.
Và rồi Nishimaru thì…
「Ự… phì...」
Cậu ấy đang cười.
Là do nhột, hay là do thấy tình huống kỳ quặc này quá buồn cười? Từ má đến tai cậu ấy đỏ ửng lên. Nhưng nhìn gần mới thấy, bàn tay này vừa thon vừa trắng. Gì đây, búp bê à?
Bàn tay ấm áp hơn hẳn một con búp bê ấy, so với tay tôi thì làn da quá mỏng manh, trắng muốt, đẹp đến mức chỉ chạm vào thôi cũng đã thấy tội lỗi rồi.
(Mà khoan, mình đang ngắm nghía cái gì thế này.)
『Cảm ơn. Tay tớ ẩm hơn rồi.』
Sau khi đã nhận đủ kem dưỡng da tay, tôi viết lời cảm ơn khó hiểu của mình vào tờ giấy và đưa sang.
『(^^)』
(Dẹp cái kaomoji đó đi.)
Cũng giống như tôi và cặp song sinh hồi sáng, đây quả là một màn tương tác của một cặp đôi ngớ ngẩn. Cố tình lấy thừa kem dưỡng da tay thì lại càng giống hơn. Vị Tổng đại diện này cũng nên bớt nổi loạn lại đi thì hơn.
Cuối cùng cũng có thể bắt tay vào làm bài tập, ngay khi tôi vừa mở sách giáo khoa ra.
『Tớ lỡ tay lấy nhiều kem dưỡng da quá rồi.』
Một lần nữa, câu này lại hiện ra trước mắt tôi.
(Tại sao chứ? Trong thời gian ngắn thế này mà dùng kem dưỡng tay bao nhiêu lần? Sợ tay khô đến mức nào vậy? Và làm ơn nhớ liều lượng mỗi lần dùng đi chứ!)
Một loạt lời châm chọc ào ạt trong đầu tôi. Mà thôi, chắc lại là trò đùa gì đó thôi. Theo kinh nghiệm, nếu không hùa theo ở đây thì sẽ lại bị đòi hỏi dai dẳng. Sau gần một tháng, tôi cũng đã quen với cách đối phó với Nishimaru rồi.
『Để tớ giúp cho?』
Thế nên tôi đáp lại y hệt từng câu từng chữ.
(Chắc lại định vẽ mấy cái mặt cười kiểu (^―^)↑ lên lòng bàn tay để chọc mình cười chứ gì. Mình biết tỏng mánh khoé của cậu rồi. Nhào vô đi.)
Khi tôi đang nghĩ vậy, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
「H-h!??」
Ghế của tôi đột nhiên bị xoay chín mươi độ về phía Nishimaru, rồi một thứ gì đó bỗng dưng đáp “bụp” xuống khoảng trống giữa hai đùi tôi.
Đó là, bàn chân trái của Nishimaru.
Không biết từ lúc nào cậu ấy đã cởi cả giày và tất, để lộ bàn chân trần trắng nõn, đặt ngay giữa hai chân tôi.
Nhìn kỹ mới thấy, bàn chân đó quả thực bóng loáng vì kem dưỡng da tay. Khoan đã, đây đâu còn là "hand" cream nữa. Bôi cả lên chân rồi còn gì. Con nhỏ này đang làm cái quái gì vậy?
「……Phư phư.」
Nishimaru nở nụ cười ma mị quen thuộc, một tay giữ váy, rồi khiêu khích đung đưa bàn chân trái đang chờ trên ghế của tôi.
Cứ như thể đang nói rằng, “Hãy liếm chân ta đi”.
Không, yêu cầu thực tế cũng tương tự như vậy. Cậu ấy đang bảo tôi bôi lớp kem trên chân này vào tay tôi.
Đúng là một cô gái có sở thích kỳ quặc. Đây đâu còn là cặp đôi ngớ ngẩn nữa, mà là trò chơi của một cặp đôi biến thái rồi. Chuyện này vừa mất vệ sinh vừa khó chịu, bình thường thì tôi sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng tôi đã cố tình, bước vào sân chơi của Nishimaru.
「H-h……………!」
Tôi dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn chân không phòng bị đó. Cơ thể Nishimaru giật nảy lên.
(Mình sẽ cho cậu phải hối hận vì đã coi thường mình.)
Lộp cộp, sột soạt, tôi cố tình tạo ra tiếng động một cách mạnh bạo, rồi lại chuyển sang vuốt ve nhẹ nhàng những nơi có nhiều dây thần kinh như lòng bàn chân và gân Achilles, tôi từ từ âu yếm… à không, nhận lấy lớp kem dưỡng.
「……………Hí...ư hức......……!」
Môi Nishimaru run lên, cố gắng nhịn cười. Cả người cậu ấy run lên bần bật vì nhột và phát ra những tiếng kêu kỳ lạ.
Nữ thần của học viện giờ đây, đang quằn quại trong tay tôi.
Nishimaru có thoáng cử động như muốn trốn thoát, nhưng tôi đã lường trước và giữ chặt cổ chân cô ấy lại.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Cô ta lúc nào cũng trêu chọc tôi, nên thỉnh thoảng cũng phải nếm mùi xấu hổ chứ.
Tôi chẳng làm gì sai trái cả. Tôi chỉ đơn thuần làm theo lời Nishimaru, giúp cô ấy lau bớt lượng kem dưỡng da tay bị thừa mà thôi.
「Hứcc!」
Cuối cùng cũng đến giới hạn, Nishimaru dùng sức gỡ tay tôi ra.
Cổ chân đã bị tuột mất, tôi liền vươn tay từ dưới lên, định tóm lấy phần khoeo chân trái của Nishimaru.
Nhưng do ước lượng sai hay do Nishimaru di chuyển quá nhanh, tay tôi đã luồn vào sâu hơn dự tính.
「A…ưn……」
Tôi đã chạm phải mặt trong đùi của cô ấy.
Trong khoảnh khắc, một âm thanh không nên nghe thấy đã vang vọng khắp phòng tự học.
「…」
「...…」
「...…」
Tôi và Nishimaru nhìn nhau chằm chằm. Gương mặt cô ấy ửng hồng. Tôi bất giác cau mày.
Chúng tôi lặng lẽ quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi từ từ ôm đầu.
(Mình mất trí rồi sao? Chỉ định trả đũa như mọi khi thôi, mà giữa chừng lại cao hứng một cách kỳ quặc.)
Nhưng từ lòng bàn tay, lại tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.
Bất chợt, một tờ giấy lơi lọt vào tầm mắt tôi.
『Lỡ phát ra âm thanh hư hỏng mất rồi.』
(Tự mình nói ra luôn à?)
Tôi đã định đáp lại như thế, nhưng kịp thời kiềm chế. Vì người khiến cô ấy phát ra thứ tiếng đó chính là tôi.
Thế là tôi chỉ viết một chữ rồi gửi đi.
『Xin lỗi.』
『|ω・`)』
(Còn làm bộ mặt đó nữa.)
Một trò chơi truyền thống của Nhật vào dịp Tết, người chơi bị bịt mắt và phải xếp các bộ phận (mắt, mũi, miệng) lên một khuôn mặt trống