**Epilogue: Trước kỳ nghỉ hè**
Như những gì lịch sử đã cho thấy, hòa bình ngắn ngủi đến đáng kinh ngạc.
Buổi sáng thứ Hai, ngay trước kỳ nghỉ hè.
Bị gọi vào phòng giáo viên, đối mặt một chọi một với cô Hibiki, tôi đã nghĩ vẩn vơ như thế với một tâm trạng chẳng mấy yên bình.
Lý do bị gọi thì quá rõ ràng. Chắc là về vụ ồn ào mà Shizuru gây ra hôm trước.
Hiện tại, có vẻ như mọi chuyện đã được thông báo đến các học sinh khác dưới danh nghĩa là 『thời tiết xấu đột ngột』, nhưng chẳng đời nào các giáo viên, những người chủ mưu che giấu sự thật, lại cứ thế bỏ qua cho chúng tôi.
Thực tế, vài giáo viên trong phòng vẫn vừa làm việc của mình vừa liếc mắt nhìn tôi và cô Hibiki.
「Akechi. Em đã biết lý do mình bị gọi lên đây rồi chứ?」
「...Dạ. Là chuyện của Shizuru ạ.」
「Hửm? À, chuyện đó thì thôi. Đã được giải quyết như một tai nạn đơn thuần rồi. Từ giờ em cứ tiếp tục chăm sóc 《Ma Kiếm》 nhé.」
「Vâng ạ. Em hiểu ý cô. Nhưng mà, Shizuru... Ể?」
Tôi không tin vào tai mình.
Cô vừa nói gì cơ?
「C-Cô ơi? Chuyện của Shizuru thì...」
「Nói mới nhớ, con bé đó cũng đã quen với con người rồi nhỉ. Hay là cho nó nhập học vào lớp nào đó với tư cách học sinh chuyển trường nhỉ? Mà thôi, chuyện đó để từ từ xem xét.」
「Không, không phải thế ạ! Không có chuyện gì như phong ấn hay nhốt con bé lại hay sao ạ!?」
Tôi bất giác hét lớn, khiến các giáo viên khác giật mình tròn mắt nhìn.
Cô Hibiki bĩu môi, trông có vẻ khó xử.
「Này này. Đây là phòng giáo viên đấy. Trật tự đi nào.」
「X-Xin lỗi cô...」
Dù đã cúi đầu xin lỗi nhưng tôi vẫn không tài nào chấp nhận được.
Không, việc Shizuru không bị trừng phạt đúng là đáng mừng. Nhưng cứ thế cho qua mà không hề bị sờ gáy thì...
Thấy tôi ngơ ngác trước sự việc bất ngờ, cô Hibiki khẽ thở dài.
「...May là không có ai bị thương. Mấy cái cây bị gãy trong trường và cả sân thượng khu nhà chính bị Hakane phá hỏng cũng đang được sửa chữa tích cực. Mà, đúng là cũng có rất nhiều giáo viên xem nó là mối nguy hiểm. Nhưng hôm trước, có một học sinh đã kịch liệt phản đối, đến tận phòng giáo viên để trình bày trực tiếp đấy. Bị khí thế đó áp đảo, hay phải nói là thua trước sự nhiệt tình của em ấy... Nói chung, mọi người đã quyết định cứ tạm thời theo dõi thêm một thời gian.」
「Một học sinh ạ...?」
「Hội phó Hội học sinh, Ariga Yuko. Em ấy bảo: 『Người ra tay trước là tôi, con bé đó chỉ tự vệ chính đáng mà thôi』. Em ấy cứ hùng hổ như thế, nên các giáo viên vốn coi 《Ma Kiếm》 là mối nguy hiểm cũng đâm ra sợ hãi. Lại thêm việc em ấy có thành tích tốt, được các thầy cô tin tưởng, nên họ cũng không thể coi thường lời của em ấy được.」
Ariga đó ư? Thật không thể tin được.
Cô Hibiki kín đáo đưa mắt nhìn xung quanh, vài giáo viên đang dỏng tai nghe ngóng câu chuyện — những người đã quan sát chúng tôi nãy giờ — vội vàng quay mặt đi.
Chắc họ chính là 'phe coi là nguy hiểm' đây mà.
「...Vậy thì, tại sao em lại bị gọi lên đây ạ?」
「Đúng, đây mới là vấn đề chính. — Cầm lấy.」
Thấy tôi đang ngơ ngác, cô Hibiki đưa cho tôi một chiếc phong bì.
Tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc, vừa nhận lấy nó.
「Đây là gì ạ?」
「Mở ra thì biết.」
Dù tôi có hỏi, cô Hibiki cũng chỉ đáp lại cộc lốc.
Đành vậy. Tôi run run mở niêm phong.
Thứ chui ra là quỷ dữ? Hay là rắn rết? Nếu bất ngờ hơn, là một bộ đồ lót chui ra rồi cô ngượng ngùng bảo「...Là của tôi」thì tim tôi chắc sẽ đập thình thịch, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, với lại cái ảo tưởng này cũng có chút biến thái, nên thôi dẹp đi.
Thứ bên trong phong bì là một xấp giấy.
Tôi nhìn vào dòng chữ được in trên bề mặt —.
『— Lời mời đến hòn đảo Thường Hạ! Vé du lịch nước ngoài dành cho đoàn thể』
「...Dạ?」
Lại một cú đánh úp cỡ đại đang chờ tôi.