Brigandine In The Wind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Oooku no sakura

(Hoàn thành)

Oooku no sakura

Akira (日日日 )

Hidekage, con trai duy nhất của Tướng quân Toyotomi, đang làm nhiệm vụ với cục thanh tra "Quán cà phê Carrion - Kền kền", đã xâm nhập vào hậu cung nơi tụ tập các cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, những cô g

57 40

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 04 - Chương 1

**Dinh thự nhà Hibime trên đảo phía Nam**

Trên nền trời xanh biếc rực rỡ, từng đàn hải âu cất tiếng kêu lanh lảnh.

Phóng tầm mắt xuống dưới là mặt biển trong vắt trải dài vô tận. Làn nước lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang tựa như một hộp châu báu của tự nhiên.

Trước khung cảnh tuyệt mỹ mà dù có trồng cây chuối cũng không bao giờ thấy được ở thị trấn nơi mình sống, tôi chỉ biết sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.

「Nào là máy bay Cessna tư nhân… Thật không thể tin nổi.」

Liếc mắt sang bên cạnh, Tachibana Minori với vẻ mặt y hệt tôi đang lẩm bẩm một cách kinh ngạc. Ánh mắt cô ấy hướng về một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang đậu ở sân bay dã chiến. Đó chính là thứ vừa đưa chúng tôi đến nơi này.

Phải… chúng tôi đang ở trên một hòn đảo vô danh nào đó phía nam.

Sau khi rời Nhật Bản từ sân bay vài tiếng đồng hồ.

Rồi lại chuyển sang máy bay cỡ nhỏ để lặn lội đến đây. Chào mừng đến với thiên đường!

…Làm sao đây, tôi chẳng có chút cảm giác thực tế nào cả.

「Này, Yoshitaka. Cậu đi du lịch nước ngoài bao nhiêu lần rồi?」

「Chưa lần nào. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa đi lần nào hết… Hồi xưa, trong lúc tôi ở lại nhà bạn một đêm thì bố mẹ tôi đã một mình bay sang Hawaii thôi.」

「Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu đâu.」

「Thì tôi đã bảo là chưa đi lần nào rồi còn gì.」

Cả hai chúng tôi vừa trao đổi vài lời bâng quơ, vừa mang vẻ mặt hoang mang tột độ.

Hôm nay Minori không mặc đồng phục, mà khoác lên mình một bộ trang phục gọn gàng được chuẩn bị cho chuyến đi.

Một chiếc váy liền không tay, một chiếc mũ rộng vành, và đôi chân thon thả xỏ trong một đôi sandal mùa hè xinh xắn. Hai tay cô ấy xách một chiếc túi du lịch to.

Thật lòng mà nói thì nó rất hợp với cô ấy. Nhưng trước tình huống đột ngột này, tôi chẳng có tâm trạng nào mà thảnh thơi đi khen quần áo người khác cả.

…Không, không phải thế. Ngay từ lúc lên máy bay ở sân bay, tôi đã chuẩn bị tâm lý phần nào rồi. Nhưng khi thực sự đặt chân đến nơi, tôi lại càng thấy khó tin hơn.

Máy bay tư nhân đấy?

Đảo phía nam đấy?

Không biết Minori thì sao, chứ đối với một kẻ có kỷ lục di chuyển xa nhất là chuyến ngoại khóa cấp hai (đến Kyoto) như tôi, thực tại trước mắt là một cảnh tượng khó mà tin nổi.

—Rốt cuộc, tại sao lại ra nông nỗi này?

Mọi chuyện bắt đầu từ trước kỳ nghỉ hè.

Khi đó, tôi bị giáo viên chủ nhiệm Hibime Yuga gọi lên phòng giáo vụ.

Cô Hibime dúi một phong bì vào tay tôi, rồi điềm nhiên thông báo như thể đang nói chuyện thời tiết ngày mai.

『Đây. Thư mời từ hiệu trưởng trường ta.』

『…Hả?』

『Bên trong có đủ vé máy bay cho mọi người. Tới nơi rồi thì tìm người hướng dẫn trước nhé. Cứ nói là《Bạn của Hibime》thì chắc người ta sẽ hiểu.』

『Chờ, chờ đã! Cô nãy giờ đang nói cái quái gì vậy!? Hiệu trưởng trường ta? Vé máy bay? Bạn của Hibime nghĩa là sao!?』

Trước những câu hỏi dồn dập của tôi, cô giáo lười biếng này thở dài với vẻ mặt cực kỳ phiền phức.

『À… giải thích từng cái một mệt lắm.』

『Đó mới là cái quan trọng nhất! Đừng có lười biếng chứ!』

『Biết rồi, biết rồi, thật là phiền phức… Bà của tôi và Hakane thực ra là hiệu trưởng của Học viện Nữ sinh Shizuru. Kỳ nghỉ hè năm nay, cả gia đình sẽ đi nghỉ mát ở một mảnh đất tư hữu phía nam. Hakane có hỏi là liệu con bé có thể mời bạn bè đi cùng không, nên bà tôi đã nhanh ý gửi thư mời cho các em. —Hết.』

『Dừng lại ngay!! Nhiều thông tin mới quá tôi không theo kịp! Đừng có bỏ mặc tôi rồi tỉnh bơ nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra chứ!』

『Tôi tự tin rằng mình đã tóm tắt rất ngắn gọn.』

『Ngắn gọn đến mức tôi chẳng hiểu được tí nội dung nào cả!』

Đúng là từ trước tôi đã thấy sức ảnh hưởng của Hibime Hakane trong Học viện Shizuru — chủ yếu là về mặt quyền lực — có gì đó rất kỳ lạ, dù cô ấy chỉ là hội trưởng hội học sinh.

Nhưng mà, con bé đó là cháu gái của hiệu trưởng ư? Hơn nữa, còn thản nhiên nói “cả nhà đi nghỉ mát ở mảnh đất tư hữu”, nghe là biết nhà giàu nứt đố đổ vách rồi.

Lại còn ép một đứa con trai như tôi chuyển vào trường nữ sinh… Sức mạnh của đồng tiền thật đáng sợ.

『Thế nhé, mọi chuyện là vậy. Vì còn phải chuẩn bị đón tiếp nên bọn tôi sẽ đến nơi trước một ngày. Các em cứ thong thả tận hưởng chuyến bay thoải mái đi nhé~』

…Những lời nói vô trách nhiệm của cô chủ nhiệm cũng là một trong những nguyên nhân khiến tình hình trước mắt trở nên phi thực tế.

「Đất tư hữu ở phía nam… Không ngờ lại là nguyên một hòn đảo thế này…」

「Hơn nữa nhìn xem, nó được quy hoạch hoàn hảo thật đấy. Lại còn xây cả sân bay dã chiến nữa chứ, đúng là không phải dạng vừa…」

Tôi và Minori bất giác cùng nhau thở dài thườn thượt.

…Đúng lúc đó.

Hai bóng người nữa nhảy ra từ cửa chiếc máy bay Cessna.

Hai cái bóng lao xuống cầu thang, rồi bắt đầu chạy vòng quanh tôi và Minori.

「—Mukkiiiiii!! Cái đó là hai chúng ta hùn tiền mua mà. Phải chia đôi đàng hoàng chứ!」

「—Nyahahaha! Còn lâu nhé! Nếu cay cú thì dùng sức mà giật lại đi!」

Cô bé đội mũ trùm tai mèo vừa giơ cao thanh sô-cô-la mua ở cửa hàng sân bay, vừa chạy loanh quanh một cách lanh lẹ. Ngay sau lưng cô bé là một cô gái khác với mái tóc đen tuyền bay trong gió đang gào thét.

Cả hai đều thấp bé nên trông cứ như học sinh tiểu học đang cãi nhau vậy.

Minori và tôi nhìn nhau, rồi cô ấy lắc đầu ngán ngẩm bước vào can ngăn.

「Này Hinako. Cậu đã hứa là sẽ chia mà, đúng không? Đưa một nửa cho Shizuru-chan đi.」

「A! Trả đây, Minori! Thế giới này là thời đại của thịt nướng, kẻ mạnh sẽ có được tất cả!」

「Phải là ‘cá lớn nuốt cá bé’ mới đúng chứ. Thật tình, lại bị ảnh hưởng bởi mấy bộ manga kỳ quặc nào rồi.」

Trong khi lườm Minori đang bẻ đôi thanh sô-cô-la một cách hằn học, Shimura Hinako — thường gọi là Nasuko, “ư ư ư” gầm gừ như một chú cún con.

Hôm nay cô bé cũng không mặc đồng phục. Nhưng không phải là ăn diện như Minori, mà là một bộ trang phục trông như con trai tiểu học với áo thun ngắn tay có mũ trùm tai mèo, quần đùi và giày thể thao. Chiếc ống nhòm đeo trên cổ vẫn như mọi khi, nên chẳng có gì ấn tượng về ngoại hình cả. Mà, nói hợp thì cũng hợp thật.

「Fufun. Quả nhiên Minori rất hiểu chuyện. Chính nghĩa luôn chiến thắng!」

「…Một ma kiếm như cô mà nói câu đó à.」

Tôi lườm cô bé đang ưỡn bộ ngực phẳng lì nhận lấy nửa thanh sô-cô-la từ Minori và buông lời châm chọc.

—Tên của con bé này là Shizuru. Mới gần đây thôi, nói đúng hơn là trước khi nghỉ hè, qua một sự kiện nọ, cô bé đã trở thành bạn đồng hành của chúng tôi. Một thiếu nữ ma kiếm.

Trông vậy thôi chứ không phải là người, mà là một thực thể bị phong ấn trong học viện hàng trăm năm. Nhìn cái bộ dạng mê mẩn thanh sô-cô-la bây giờ thì chắc không ai tưởng tượng ra được.

「Mà nũ nũa, mời cã tui nữ chư. Phãi khen cho Hakane mọt tìếng mỡi dược (Mà nữa nữa, mời cả tui nữa chứ. Phải khen cho Hakane một tiếng mới được).」

「Đừng có vừa nhồm nhoàm sô-cô-la vừa nói chứ! Chẳng hiểu cậu nói cái quái gì cả. Mất lịch sự lắm đấy.」

Nhìn Shizuru phồng má như chuột hamster, tôi cười khổ.

Lúc này, Shizuru đang mặc một chiếc áo hai dây màu đen chủ đạo cùng quần short mát mẻ. Ngay sau khi nghỉ hè, Minori đã dẫn con bé ra phố và mua cho nó bộ đồ này.

…Một ma kiếm đã luôn cô đơn ngủ vùi trong một góc của học viện.

Nhìn con bé được ăn diện, vui đùa và cười nói như một cô gái bình thường, lòng tôi bất giác cảm thấy ấm áp.

「…Anh cười cái gì mà nham nhở vậy? Đồ ghê tởm.」

「Đừng có nói người ta ghê tởm chứ. Không có gì đâu.」

Tôi xoa đầu mái tóc đen dày mượt của con bé. Shizuru đỏ bừng mặt, la lên「Đừng có tùy tiện chạm vào người ta!」. Miệng thì nói không thích nhưng lại chẳng hề có ý định gạt tay tôi ra. Xem ra cái tính không thành thật của con bé vẫn không thay đổi.

「Vậy thì. Chỉ còn lại Mikaze thôi à? Con bé đang làm gì thế?」

「Hình như cậu ấy vẫn còn đang nói chuyện với phi công trên máy bay.」

Minori nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi.

Nhìn sang, tôi thấy một cô gái mặc trang phục hầu gái đang từ từ bước xuống từ cầu thang gắn với chiếc Cessna.

「Ôi. Muộn thế, Mikaze. Cô nói chuyện gì với ông chú phi công vậy?」

Trước câu hỏi của tôi, cô gái trong trang phục hầu gái — Kiyonaka Mikaze, nhún vai với vẻ mặt vô cảm.

「Vâng. Về bộ quần áo này một chút ạ.」

「À… Chà, trong cái thời tiết nóng nực này mà mặc bộ đồ hầu gái đó thì đúng là… Chắc người ta tưởng là văn hóa cosplay của Nhật rồi xin chụp ảnh à?」

「Không ạ. Người đó hỏi… bộ trang phục này có thể mua ở đâu.」

「Ông chú phi công á!?」

Tôi chỉ định hỏi đùa thôi, không ngờ lại nhận được câu trả lời gây sốc đến thế.

Ông chú phi công ấy… là một gã bảnh bao rất hợp với áo Aloha mà. Rốt cuộc ông ta định cho ai mặc bộ đồ hầu gái đó chứ? Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình rồi.

「A. Không cần lo lắng đâu thưa Lãnh chúa. Nghe nói thì không phải là ông ấy muốn cho ai mặc, mà là ông ấy muốn tự mình—」

「Đủ rồi! Không cần nói thêm nữa! Làm ơn im đi!」

Tôi vội chặn lời của Mikaze và quay mặt đi khỏi chiếc Cessna. Trên đời này có rất nhiều chuyện không biết thì tốt hơn.

Trong lúc tinh thần suy sụp nặng nề, tôi chợt nhận ra Mikaze vẫn mặc bộ đồ hầu gái như mọi khi. Vì các thành viên khác đều mặc thường phục nên trông cô ấy nổi bật một cách tiêu cực. Mà nói đúng hơn, mặc bộ đồ hầu gái nặng nề dưới trời nắng chang chang thế này đúng là điên rồ.

「B-bộ đồ đó… chị không thấy nóng sao, Mikaze-san?」

「Không cần lo lắng đâu ạ, Minori-sama. Tuy là ngày nghỉ nhưng chúng ta được mời đến dinh thự của Hội trưởng-sama. Đây là trang phục lịch sự theo cách của tôi ạ.」

「Chị không cần phải căng thẳng thế đâu…」

「Không sao đâu ạ. Dưới lớp áo này tôi không mặc gì cả, nên chắc cũng đỡ nóng phần nào.」

「Không mặc gì!? Ý cô là không mặc cả đồ lót á!?」

「…Chỉ chăm chăm vào những chỗ như vậy thôi. Quả không hổ là Lãnh chúa, bản năng cầm thú đúng là không đáy.」

「Là do hành động của cô quá điên rồ nên tôi mới phải để ý thôi!」

「Mà nói đi cũng phải nói lại, thưa Lãnh chúa. Dù ngài mặc thường phục thì trông vẫn mờ nhạt như thường nhỉ.」

「Kệ tôi!」

Tôi vừa bối rối trước lời tuyên bố không mặc gì của Mikaze, vừa đưa tay lên ôm đầu.

Không có cảm giác quen thuộc — cảm giác chạm vào mái tóc vàng mượt mà.

…Phải, bây giờ tôi đang mặc thường phục. Tức là đang trong lốt con trai.

Khoảng ba tháng kể từ khi chuyển vào Học viện Nữ sinh Shizuru. Từ đó đến giờ, để che giấu sự thật mình là con trai, tôi đã phải giả gái suốt thời gian ở trường. Đó là những ngày tháng vô cùng khổ sở, và không chỉ một hai lần tôi suýt đánh mất phẩm giá đàn ông của mình.

Vậy mà bây giờ thì sao!?

Một khoảng thời gian tuyệt vời được giải thoát khỏi những ánh mắt soi mói, được thỏa sức tận hưởng bản thân mình với tư cách là một người đàn ông!

Cảm ơn Thượng đế! Được mặc quần dài thật là tuyệt vời!

—Soạt.

…Một thứ gì đó mềm mượt rơi xuống đầu tôi khi tôi đang ngây ngất trong men say chiến thắng.

Sau khi đội xong bộ tóc giả màu vàng lên đầu tôi, Mikaze vỗ tay bôm bốp như thể vừa hoàn thành một công việc lớn.

「…Này. Mikaze-san?」

「Có chuyện gì vậy ạ. Akechi Keiki-sama?」

「Đừng có gọi tôi bằng cái tên giả đó nữa! Cái gì đây!? Tại sao tôi lại phải đội tóc giả nữa chứ!?」

Tôi gần như bật khóc mà phản kháng một cách tuyệt vọng.

Mikaze vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ngước nhìn lên bầu trời trong xanh.

「Tôi quên chưa nói. Trên hòn đảo này cũng có vài học sinh của trường chúng ta đến đây.」

「Hả!? Học sinh trường ta? Ý cô là ngoài chúng ta ra ư?」

「Vâng. Vì hòn đảo này là đất tư hữu của nhà Hibime. Những học sinh nộp đơn lên nhà trường với lý do『muốn lên núi tu hành』sẽ được Hiệu trưởng-sama đặc biệt cho phép đến đây ạ.」

「Đây là đảo phía nam mà!?」

Mà thôi, trước đó còn cả đống chuyện muốn chọc ngoáy nữa. Lên núi tu hành là sao? Tu hành là sao? Trường của chúng ta phải là trường tiểu thư đài các danh giá đúng không?

「Nói là lên núi tu hành cho đơn giản thôi chứ cũng có nguy hiểm đi kèm. Nếu ở hòn đảo này thì lỡ có chuyện bất trắc xảy ra, người nhà Hibime am hiểu địa hình có thể đến cứu viện ngay lập tức. Sẽ an toàn hơn nhiều so với việc lên một ngọn núi nào đó không rõ lai lịch trong nước, đúng không ạ?」

「Cho nên tôi phải liên tục lo sợ bị bọn họ phát hiện và phải đội tóc giả suốt thời gian ở đây à!?」

「Đúng vậy ạ. …Ôi thưa Lãnh chúa? Chẳng phải ngài đã hiểu tình hình nhanh hơn trước rồi sao? Với tư cách là một trong những người phục vụ dưới trướng ngài, tôi vô cùng vui mừng trước sự trưởng thành đó.」

Tôi lờ đi những lời mỉa mai của Mikaze, phóng tầm mắt xa xăm về phía hòn đảo.

Đúng là sâu trong đảo có một ngọn núi khá cao. Không quá lớn, nhưng cũng không đến mức nhỏ hẹp. Có lẽ nó vừa đủ để tu hành. Mặc dù tôi cực kỳ nghi ngờ về sự tồn tại của những nữ sinh trung học có chí hướng tu hành như vậy.

Ba người còn lại nhìn tấm lưng rũ xuống của tôi với những ánh mắt khác nhau.

「Nyahaha! Rốt cuộc vẫn là tóc giả! Quê mùa! Keiki, quê mùa quá!」

「Ồn ào, im đi đồ rau củ. Tao không muốn bị một đứa mặc đồ học sinh tiểu học như mày cười đâu.」

「Cái, cái gì!?」

「Dừng lại đi Hinako. Yoshitaka cũng… tiếc cho cậu quá nhỉ.」

「Sao cậu lại quay đi chỗ khác thế, Minori-chan!? Đừng mà, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt thương hại như thế!」

「Ph-phì. Dù có đội tóc giả hay không thì sự thảm hại của Yoshitaka cũng chẳng khác là mấy. …Mà, trông cũng không đến nỗi nào đâu?」

「Sao mày lại có vẻ vui mừng một cách khó hiểu thế hả Shizuru!?」

「V-v-vui mừng!? T-tôi không có vui mừng gì hết! T-tôi cũng không có nhớ đến hình bóng của ai đó đâu!」

「…Ồn ào một chút cũng không sao. Nhưng tôi nghĩ để Hội trưởng-sama chờ đợi thêm nữa thì không hay đâu ạ. Xin hãy để dành câu chuyện đến khi chúng ta về đến dinh thự.」

Mikaze vỗ tay bôm bốp, rồi quay lưng đi thẳng vào sâu trong đảo.

Ba người Minori, Nasuko và Shizuru đang ồn ào cũng không thể phản đối ý kiến của Mikaze, nên nhanh chóng im lặng và đi theo sau cô ấy.

Tôi thì tiếc nuối nghịch một lọn tóc giả màu vàng—rồi thở dài cam chịu, lững thững bước theo sau mọi người.

***

Đoạn đường đến dinh thự có vẻ khá dài.

Chúng tôi đi theo sau Mikaze, người dẫn đầu, băng qua một ngọn đồi rực rỡ muôn vàn hoa cỏ.

Con đường được lát đá cẩn thận nên đi lại không có gì khó khăn. Cảm giác như đang đi dã ngoại vậy.

Giữa đường, bốn người chúng tôi trừ Mikaze ra còn chơi oẳn tù tì để quyết định ai xách đồ. Chẳng hiểu sao Shizuru chơi oẳn tù tì dở kinh khủng, thua liền ba ván, nên tôi đành phải xách giúp. …Bị con bé nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ bi thảm đến thế thì cũng không thể làm ngơ được.

「Hinako! Đừng nghịch đất mãi thế. Bẩn tay bây giờ.」

「Nya! Nhìn này, Minori! Tớ tìm thấy một con côn trùng lạ lắm!」

「Hí!?」

「—Này, đừng có va vào người tôi chứ, Minori. Tôi đang cầm đồ cho cả bọn đấy, mất thăng bằng bây giờ!」

「Nh-nhưng mà, Yoshitaka…」

「Gì thế, Minori~. Sợ côn trùng à?」

「Kyaaaaaa! Đừng có mang nó lại gần đây!」

「Đaaaaaa! Đã bảo là đừng có ôm tôi mà!」

「………À, w-waaa. Tui cũng sợ côn trùng lắm đó~」

「Shizuru!? Sao cả cô cũng ôm tôi thế!? Cái giọng đọc đều đều giả tạo đó, chắc chắn là không sợ gì hết đúng không!」

「Nhanya!? N-Này, chỉ có bọn mày được ôm Keiki thôi à, ăn gian quá! Tao cũng ôm nữa!」

「Gyaaaaaaaaaaaaaa!!」

Bị ba cô gái và đống hành lý đè lên, tôi ngã sõng soài xuống đất.

Mikaze đang đi một mình phía trước lườm tôi với vẻ mặt chán chường. Vì cũng lười phản bác nên tôi tạm thời chỉ dùng ánh mắt để thể hiện rằng “đâu phải lỗi của tôi?”. Không biết cô ấy có hiểu đúng ý tôi không nữa.

「…Thật tình. Nếu Hội trưởng-sama mà có mặt ở đây thì không biết sẽ ra sao nữa.」

「Hả? Cô nói gì à?」

「Không có gì ạ. Hơn nữa, dinh thự sắp tới rồi. Chúng ta đi thôi.」

Giọng nói của Mikaze khi quay lưng đi hình như có gai hơn mọi khi, hay là tôi tưởng tượng vậy? …Mà không, đối với tôi thì cô ấy lúc nào cũng toàn nói những lời như dây thép gai thôi. Nhưng không phải kiểu đó, mà là có vẻ gì đó lo lắng — miệng thì không thể giải thích rõ được.

Tuy nhiên, cảm giác khó chịu đó cũng nhanh chóng bị tôi quên đi.

Sau khi tiếp tục đi, chẳng bao lâu sau cả nhóm đã đến dinh thự.

Dinh thự trông đúng kiểu một biệt thự cổ kính, to lớn theo phong cách phương Tây. Một biệt thự như thế này trên một hòn đảo biệt lập dễ khiến người ta liên tưởng đến những sự kiện chẳng lành… Chắc là do tôi đọc nhiều manga quá rồi.

「C-cái này… có linh cảm một vụ án sắp xảy ra!」

「Thám tử lừng danh à? Ở đây có thám tử lừng danh thật à?」

Hai cô bé mắt sáng rực khi nhìn thấy bên ngoài dinh thự, nhưng tôi nhẹ nhàng lơ đi… Thật xấu hổ khi mình cũng nghĩ y hệt hai đứa nó.

「Chị đã liên lạc với Hội trưởng chưa ạ?」

「Rồi. Gần như cùng lúc với khi chúng ta đến đây.」

Trong khi nói chuyện với Minori trước cửa, Mikaze nhấn nút chuông.

Keng coong, một âm thanh cao vút vang lên.

「………………」

Không có phản ứng. Từ bên trong dinh thự, không có một tiếng động nào.

「…Lạ thật. Tôi đã báo là chúng ta sắp đến rồi mà.」

「Liệu có khả năng thông tin bị lệch không ạ?」

「Không, không có chuyện đó—」

Đúng lúc đó.

Từ tầng trên của dinh thự, những tiếng động lớn rầm rầm vang lên.

Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và ngước nhìn lên.

Thì ra, ngược với ánh nắng mặt trời, có một thứ gì đó đang đứng trên mái nhà.

Do ngược sáng nên tôi không nhìn rõ hình dáng, nhưng kích thước thì cỡ một người. Hình bóng rất đặc trưng với phần đầu phồng lên một cách kỳ lạ.

「Đó là—?」

Gần như cùng lúc với khi Mikaze nheo mắt nghi ngờ.

Bóng người bí ẩn đó đã nhảy mạnh từ trên mái nhà xuống.

『—Chào mừng trở vèèèèè, Mikaze-chaaaaaan!』

…Đó là một thứ cực kỳ giống người.

Nhưng lại quá kỳ dị để có thể khẳng định đó là người.

—Một vật thể mặc đồ hầu gái, đội một thứ giống như đầu của bộ đồ thú bông thỏ.

Vật thể đó vừa la hét vừa giang rộng hai tay lao về phía chúng tôi.

Và rồi, nó rơi thẳng xuống chỗ Mikaze—.

『Lâu rồi không gặp nhááááááá— BỤP!?』

Vật thể đó bị một cú đấm móc sắc bén của Mikaze hạ gục không thương tiếc.

Con thỏ (hay gì đó) mặc đồ hầu gái phát ra tiếng kêu kỳ quái『agaga』rồi trượt dài trên mặt đất bằng đầu. Sau khi trượt khoảng năm mét trong lúc tung bụi mù mịt, nó gục xuống bất động.

…Chúng tôi đứng chết trân, run rẩy vì sợ hãi.

Chỉ có Mikaze là bình tĩnh — hay đúng hơn là tỏ vẻ chán nản, bước nhanh về phía con thỏ đang nằm trên đất.

「Mi, Mikaze!? Cái đó là—?」

Không thèm để ý đến câu hỏi của tôi, Mikaze nắm lấy tai con thỏ.

Rồi cô ấy nhấc nó lên một cách nhẹ nhàng với vẻ mặt điềm tĩnh.

『Đau! Mi-mikaze-chan, tai sắp rụng mất! Chị đã mất công thức đêm làm nó đấy!』

「Ồn ào. Lại bày trò gì đây nữa?」

『Chỉ là một chút hài hước thôi mà! Kiểu như chào mừng mọi người ấy! Thay vì bunny girl thì để bunny maid ra đón tiếp, em không thấy thú vị à?』

「Không thú vị chút nào. Hoàn toàn, tuyệt đối, không có gì thú vị cả.」

Mikaze vừa buông những lời lạnh lùng vừa kéo mạnh tai con thỏ.

Con thỏ la lên như sắp khóc và giãy giụa chống cự.

『Mikaze-chan ác quá! Lâu ngày gặp lại phải đối xử với chị dịu dàng hơn chứ!』

「Ai bảo lần nào gặp cũng bày trò vớ vẩn. …Đúng là. Vẫn như mọi khi nhỉ — Chị.」

Rất rõ ràng.

Lời nói đó đã vang đến tai chúng tôi một cách rõ ràng không thể chối cãi.

「Ch-chị…!?」

Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ ai đó.

Mikaze quay lại nhìn chúng tôi đang chết lặng, rồi thở dài với vẻ mặt chán ghét.

「Vâng. —Kiyonaka Nokaze. Dù không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng đây là chị gái ruột của tôi.」

Vừa dứt lời, Mikaze vung tay một cách thô bạo.

Ngay lập tức, phần thân hầu gái tuột ra khỏi đầu con thỏ.

Thứ hiện ra từ bên trong con thỏ là… mái tóc đen dài ngang vai.

Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ trông rất trẻ trung. Hơn nữa, đường nét khuôn mặt có phần giống Mikaze. Chỉ có điều nét mặt và đôi mắt không sắc sảo bằng cô ấy.

「—Này này? Mikaze-chan à. Đừng tự ý gỡ chiếc mặt nạ chào mừng mà chị đã chuẩn bị chứ?」

「…Chết đi hoặc im lặng, chọn một trong hai.」

「Rõ, rõ rồi! Chị sẽ im! Im lặng! Nên là làm ơn bỏ cái móng vuốt sắt trên đầu chị ra đi mà!」

Người phụ nữ hét lên đau đớn khi bị Mikaze bóp chặt đầu.

Tôi há hốc mồm đứng nhìn cảnh tượng đó.

Đây là… chị của Mikaze? Lần đầu tiên tôi nghe nói Mikaze có chị. Mà dù cô ấy có thật sự là chị của Mikaze đi nữa, tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại ở đây.

「Hừm. Thái dương của tôi đau nhói…」

「Tự làm tự chịu. Mà này chị Nokaze. Các vị chủ nhân không có ở đây sao? Thật khó hiểu khi chỉ có mình chị ra đón.」

「—Hả. Ch-chờ chút đã, Mikaze-chan! Trước khi vào vấn đề chính, các vị khách của chúng ta đang chết lặng vì không hiểu chuyện gì xảy ra kìa!」

「Chẳng phải là do chị xuất hiện một cách điên rồ sao?」

「Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng! Lời chào hỏi cũng quan trọng!」

「Ai lại đi đeo cái mặt nạ kỳ quặc để xuất hiện chứ.」

「Vậy nên! Trước hết phải chào hỏi mọi người đàng hoàng đã chứ! Màn trình diễn xuất sắc của chị đã bị đứa em gái không biết đọc không khí phá hỏng rồi, nên lần này phải thật nghiêm túc—Đùa thôi! Chỉ là đùa thôi! Tha cho chị, Mikaze-chan!」

Bị nắm đầu lần nữa, người phụ nữ lại hét lên. …Ừm, tôi chẳng hiểu gì cả.

Được Mikaze thả ra, người phụ nữ lảo đảo bước đến trước mặt chúng tôi.

Ba người Minori, Nasuko và Shizuru ngay lập tức nấp sau lưng tôi. Tôi bất đắc dĩ trở thành vật tế thần, phải đối mặt với người phụ nữ đó.

「À, ừm…」

「—Tôi tên là Kiyonaka Nokaze. Tôi hiện đang là hầu gái riêng của nhà Hibime. Tôi là chị gái của Mikaze-chan. Và tôi hai mươi tuổi. Rất vui được làm quen.」

「À… V-vâng. Cảm ơn chị đã giới thiệu.」

Tôi đáp lại lời tự giới thiệu của chị gái Mikaze — Nokaze-san, người rõ ràng đã hạ giọng, bằng một nụ cười gượng gạo.

Có vẻ chị ấy không phải người xấu, nhưng lại toát ra mùi của một kẻ lập dị. Quả không hổ là chị của Mikaze. Mặc dù xu hướng có vẻ hoàn toàn trái ngược.

「Hầu gái riêng của nhà Hibime. Chị là hầu gái thật sự sao ạ?」

「Ừ, đúng vậy. Cả chị và Mikaze-chan đều được gia đình ở đây giúp đỡ từ nhỏ. Chị có thể làm tất cả mọi việc từ nấu nướng, dọn dẹp đến chăm sóc cho chủ nhân đấy.」

—Thì ra là vậy.

Xem ra giữa nhà Hibime và nhà Kiyonaka có mối quan hệ thân thiết. Nếu vậy thì sự ngưỡng mộ khác thường của Mikaze đối với Hakane cũng dễ hiểu. Có lẽ Mikaze cũng muốn làm hầu gái cho nhà Hibime trong tương lai chăng?

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Nokaze-san, người có vẻ đã lấy lại được chút tinh thần, chăm chú nhìn vào mặt tôi. Vì giống Mikaze nên cô ấy cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, bị cô ấy ghé sát mặt làm tim tôi bất giác đập thình thịch.

「C-có chuyện gì vậy ạ?」

「Hừm. Mặc dù không phải gu của chị lắm… nhưng em dễ thương ghê.」

「Hả? Dễ thương?」

「Ừ. Rất dễ thương.」

Đột nhiên, Nokaze-san khoác tay vào tay tôi.

Tôi kinh ngạc tròn mắt.

Minori đứng sau lưng tôi khẽ kêu lên. Nasuko thì「Fushaaa!」vào thế đe dọa, còn Shizuru thì đôi mắt đã lóe lên ánh sáng đỏ rực, tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Mặc kệ phản ứng của chúng tôi, Nokaze-san nở một nụ cười thân thiện.

「Chị đã nghe Mikaze-chan kể rồi. Vừa giả gái vừa đi học ở trường nữ sinh chắc vất vả lắm nhỉ. Nhưng mà trông hợp lắm đấy. Giống như búp bê vậy, chị đây rất thích em! Nếu sau này không có ai lấy thì cứ đến với chị bất cứ lúc nào nhé.」

Hơi thở ngọt ngào phả vào tai khiến toàn thân tôi dựng tóc gáy.

Tôi ngạc nhiên quay mặt lại thì thấy Nokaze-san đang nghiêng đầu làm vẻ mặt ngây thơ「Hửm?」. Mà này, mặt gần quá rồi. Không chỉ mặt mà mọi thứ đều quá gần.

Mái tóc đen dài ngang vai thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Cơ thể cô ấy quấn lấy cánh tay tôi, tuy mảnh mai nhưng lại rất mềm mại, toát lên vẻ quyến rũ đặc trưng của một người phụ nữ trưởng thành.

Não tôi như bị tê liệt, không thể thốt nên lời.

「A, đỏ mặt rồi kìa. Dễ thương quá~—đau!」

Ngay sau đó. Một cú đá xoay của Mikaze đã giáng thẳng vào mông Nokaze-san, phát ra một tiếng kêu rất đã tai.

Nokaze-san rên rỉ đau đớn, ôm mông ngã khuỵu xuống đất. Được thả ra khỏi vòng tay cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm trong khi tim vẫn đập thình thịch.

「Chỉ cần im lặng nhìn thôi sao. Lớn đầu rồi mà còn ham muốn với học sinh trung học à, chị.」

「K-không phải vậy! Cách dùng từ của Mikaze-chan lúc nào cũng thô thiển thế đấy!」

「Tôi không muốn bị một người không ngần ngại khen một cậu trai giả gái là『dễ thương』dạy dỗ về phẩm hạnh đâu… Lời chào hỏi thế là đủ rồi chứ? Các vị chủ nhân đang ở đâu ạ?」

「Phù. Không cần em nói chị cũng sẽ dẫn đường mà. Mikaze-chan lúc nào cũng nóng vội thế.」

Nokaze-san vừa phủi đất trên quần áo vừa đứng dậy.

Có lẽ do hành động táo bạo vừa rồi, tất cả mọi người trừ tôi đều ném cho Nokaze-san những ánh mắt nghiêm khắc. Bầu không khí có vẻ không ổn.

Dù vậy, bản thân cô ấy lại chẳng hề để tâm, quả không hổ là chị của Mikaze. Thần kinh cũng không phải dạng vừa.

「Các vị chủ nhân đang ở bãi biển đấy. Chị được dặn là phải dẫn mọi người đến đó.」

「Chuyện đó sao chị không nói sớm. …Nhưng mà, bãi biển sao ạ? Tại sao lại vào giờ này?」

Mikaze vừa xem đồng hồ vừa cau mày.

Lúc này đã quá trưa. Do chênh lệch múi giờ, chúng tôi gần như không ngủ, và một lúc rồi chưa ăn gì ngoài đồ ăn vặt. Nếu được thì chúng tôi muốn được nghỉ ngơi thoải mái trong dinh thự và được cho ăn gì đó…

Nhìn vẻ mặt bối rối của chúng tôi, Nokaze-san mỉm cười.

「Không cần lo về bữa trưa đâu. Nếu mệt thì ra đó nghỉ ngơi cũng được.」

「Eh?」

Nokaze-san vui vẻ nháy mắt,

「Bữa trưa ở bãi biển thì—tất nhiên là cái đó rồi♪」

***

Những con sóng xô vào bãi cát trắng xóa, âm thanh vỗ về bên tai thật dễ chịu.

Được Nokaze-san dẫn ra bãi biển, tầm mắt của tôi bỗng mở rộng ra.

Nasuko là người đầu tiên phấn khích chạy ào ra biển lớn trước mặt.

Cát dưới chân kêu lên những tiếng sột soạt vui tai khi dẫm lên. Nó mềm hơn tôi tưởng và giày bị lún xuống nên giữ thăng bằng hơi khó. Nasuko vừa lao đi đã vấp ngã, và Minori vội vàng chạy đến bên cô bé đang khóc lóc om sòm.

「Ph-phù ô ô ô…!? Kh-khó đi quá!」

「Đi giày thì bị lún mà. Cởi giày ra đi chân trần thì sẽ dễ đi hơn đấy.」

「Th-thật sao?」

Thấy tôi cởi giày, Shizuru đang vung vẩy tay cũng bắt đầu cởi giày theo. Ở những bãi biển thành phố đầy rác thải thì có nguy cơ bị thương ở lòng bàn chân, nhưng ở một bãi biển sạch đẹp thế này thì chắc không sao.

「Yo-Yoshitaka! Nhìn kìa! Biển ở ngay trước mắt chúng ta!」

「Ừ, đúng vậy. …Mà có gì phải phấn khích đến thế? Trên máy bay cũng thấy rõ mà.」

「Nhìn từ trên cao và thực sự đứng trước nó hoàn toàn khác nhau! Đồ đàn ông vô cảm.」

Miệng thì nói những lời khó nghe, nhưng đôi mắt của Shizuru khi nhìn bãi cát lấp lánh và những con sóng lúc dâng lúc rút lại sáng lấp lánh. Có lẽ đây là lần đầu tiên con bé được nhìn thấy biển thật.

***

「Ahaha. Có vẻ mọi người thích nơi này, thế là tốt rồi.」

Nokaze-san nói vậy, trong khi đứng cùng Mikaze ở một khoảng cách an toàn so với bãi biển.

「Ể? Sao hai chị lại đứng ở đó thế ạ?」

「Ừ thì. Cả chị và Mikaze-chan đều mặc đồ thế này. Nếu bị dính cát sẽ rất dễ thấy, nên không thể tùy tiện bước vào được.」

「Về khoản bị bẩn thì mọi người cũng như nhau cả thôi. Lát nữa phủi cát sẽ rất mệt đấy ạ.」

Bị Mikaze chỉ ra một cách bình tĩnh, tôi nhìn xuống quần áo của mình. Tuy không ngã như Nasuko, nhưng cũng có một ít cát bị gió biển thổi bay dính vào.

「…Đúng là vậy. Nhưng mà, đứng trước biển mà không hề phấn khích chút nào như cô cũng lạ đấy?」

「Thất lễ quá. Trông vậy thôi chứ trong lòng tôi cũng đang rất phấn khích đấy ạ. Waa~, giống như một cái bồn tắm khổng lồ vậy~—đại loại thế.」

「Cảm tưởng của học sinh tiểu học à!」

「Vậy thì, theo kiểu người lớn hơn nhé. Waa~, một cái soapla— khổng lồ」

「Aaaa! Aaaa! Tôi không nghe thấy gì hết! Tiếng sóng ồn quá tôi không nghe thấy gì hết!」

「…Chà. Yoshitaka-kun có vẻ cũng vất vả nhỉ.」

Nhìn cuộc đối thoại giữa tôi và Mikaze, Nokaze-san cười khổ.

「Nhưng mà, thấy Mikaze-chan có vẻ vui vẻ ở trường là chị mừng rồi. Chị cũng yên tâm hơn.」

「Chị đang lo lắng cái gì vậy chứ. Thừa hơi.」

「Đấy, lại nói những lời có gai rồi—… Xin lỗi nhé, Yoshitaka-kun. Mikaze-chan từ nhỏ đã vậy rồi. Chị biết là sẽ có nhiều chuyện khó khăn, nhưng em đừng ghét bỏ mà hãy làm bạn tốt với nó nhé?」

「Tôi đã bảo là thừa hơi rồi mà. Hơn nữa, người phải chịu đựng cái tên cầm thú lúc nào cũng thừa thãi dục vọng này là tôi đây.」

「Đừng có gọi tôi là cầm thú!」

「Mới gần đây thôi cũng vất vả lắm. Vì tên Lãnh chúa vô dụng này đi xé hết đồ bơi của các bạn nữ nên tôi đã phải đi xin lỗi khắp nơi—」

「Tôi không có làm chuyện đó! À thì, đúng là có làm, nhưng đó gần như là bất khả kháng mà, đúng không!?」

「Yoshitaka-kun… đã xé đồ bơi của các bạn nữ sao…」

「Đừng có tin thật chứ Nokaze-san!? Cũng đừng lùi lại giữ khoảng cách như thế!」

Vụ đó là do sức mạnh của Shizuru mất kiểm soát mà ra. Dục vọng của tôi cũng có liên quan, nhưng không phải là tôi cố tình xé. …Chắc là vậy.

Tuy nhiên, có vẻ Nokaze-san cũng không tin thật. Mặc dù tỏ vẻ giữ khoảng cách, nhưng mắt chị ấy rõ ràng là đang cười.

…Hai chị em này thích đùa quá trớn. Bình thường một mình Mikaze đã đủ mệt rồi, hôm nay lại còn mệt gấp đôi.

「Thật tình. Mà này, Hakane và những người khác không ở bãi biển sao? Tôi không thấy ai ở gần đây cả—」

Tôi nhìn xung quanh.

Đúng lúc đó.

「—Yoshitaka!」

Từ một nơi hơi xa, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đồng thời, những tiếng bước chân nhỏ xinh tà tà tà cũng vang đến.

Quay lại nhìn, tôi thấy một cô gái tóc bạc đang chạy về phía này.

Cô bé mặc một chiếc váy liền màu nhạt với hai lớp váy, đi dép đi biển có gắn hoa, và đội một chiếc mũ rơm. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong trang phục khác ngoài đồng phục thật mới mẻ, và dễ thương đến mức tôi muốn ôm chầm lấy.

Hibime Hakane mắt sáng rực, nhảy cẫng lên như muốn lao vào lòng tôi,

「Tớ nhớ cậu lắm. Yoshita—」

Vụt…

Một cánh tay đột ngột vươn ra từ bên cạnh, ôm lấy cô bé giữa không trung.

「…Lâu rồi không gặp, Hội trưởng. Chị có khỏe không ạ?」

「Mi-Minori? À?」

「Vâng, em là Tachibana Minori. …A, để thể hiện niềm vui tái ngộ, em bế bổng chị lên nhé? Bế bổng, bế bổng~」

「Mừ!」

Bị Minori bế bổng, Hakane vùng vẫy chân tay cố gắng đến chỗ tôi. Dáng vẻ đó khiến tôi liên tưởng đến một chú mèo con.

Minori thì cười một nụ cười đáng sợ. Nhưng mắt cô ấy chắc chắn không cười. Hơn nữa, cô ấy còn lườm tôi một cách hằn học. Một cảnh tượng toát ra sự điên cuồng nào đó.

「Ara. Hakane-chan đã tự đến trước khi chúng ta đi tìm rồi. Mà thôi, từ đây đến đích cũng không xa lắm.」

Nokaze-san ngay lập tức lên tiếng để kiểm soát tình hình, nên luồng khí kỳ dị bao quanh Minori cũng nhanh chóng tan biến.

Minori đặt Hakane xuống đất — trong lúc đó cũng không quên nhắc nhở,「Hội trưởng không được tùy tiện ôm Yoshitaka đâu nhé, chị là con gái mà」— rồi quay lại phía Nokaze-san.

「Đích đến? Là ở đâu ạ?」

「Ngay kia thôi. Nhỉ, Hakane-chan?」

Nokaze-san nói với giọng thân mật, hoàn toàn không có cảm giác chủ tớ, và liếc mắt ra hiệu cho Hakane đang hơi buồn rầu.

「Ừm. Chị gái và bà ngoại của tớ đang đợi ở ngay kia.」

「Cô Hibime và… bà ngoại, ý em là Hiệu trưởng sao?」

Chị gái và bà ngoại của Hakane — tức là cô giáo chủ nhiệm và hiệu trưởng của chúng tôi.

Vừa hỏi, tôi vừa cảm thấy một linh cảm chẳng lành.

Cô Hibime thì không sao, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp Hiệu trưởng. Bà ấy là người đã sắp xếp để tôi chuyển vào Học viện Nữ sinh Shizuru, đồng thời cũng biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Hakane. …Đứng trước một thằng con trai đã dúi mặt vào trong váy của cháu gái mình, Hiệu trưởng sẽ có thái độ thế nào đây.

Nghĩ đến việc hôm nay có thể là ngày giỗ của mình, chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy.

「Yoshitaka? Mặt cậu xanh lè thế, có sao không?」

「X-x-x-xanh lè? K-k-không có đâu! Tớ hôm nay vẫn khỏe mà!」

「Giờ mới nhận ra tội lỗi mình đã gây ra sao. Đúng là một cơ hội tốt, hãy tự kiểm điểm cho đủ đi.」

Minori lo lắng nhìn vào mặt tôi, còn Mikaze thì buông những lời lạnh lùng.

Làm sao đây, tôi sắp khóc rồi. Nhân dịp này, có lẽ tôi nên khóc một trận đã đời trên bộ ngực mềm mại của Minori-chan được không nhỉ? Một thực tại đau khổ đang chờ đợi, nên một chút an ủi như vậy cũng được mà, đúng không?

Trong lúc tôi đang kinh hãi trước những gì sắp xảy ra.

「Keiki, Keiki! Có mùi gì đó thơm ngon từ phía kia kìa!」

「Là mùi thịt! Mùi thịt nướng thơm ngon!」

Giọng của hai cô bé đang nô đùa với sóng và cát vang lên.

***

「—Này, thanh niên. Chuyến bay có thoải mái không? …Hửm. Trông mặt mày xanh xao thế, sao vậy?」

Một người phụ nữ tóc bạc đang nằm dài trên chiếc ghế xếp bãi biển có ô che nắng, vừa thấy chúng tôi đã lên tiếng chào hỏi với giọng uể oải.

Mái tóc bạc rối bù, kính râm và áo Aloha khiến bà trông như một tên du côn rẻ tiền ở vùng quê. Dù là một mỹ nhân nhưng lại trở nên thảm hại như vậy, quả không thay đổi.

「Cô Hibiki-sensei... Hôm nay cảm ơn cô đã mời chúng em đến...」

「Thế mà trông mặt cậu có vẻ chẳng vui vẻ gì. Thôi, uống tạm cái này rồi bình tĩnh lại đi.」

Nói rồi, cô giáo đưa cho tôi ly nước trái cây nhiệt đới đang cầm trên tay. Nhìn là biết đồ uống dở. Giá mà cô chuẩn bị cho tôi một ly mới thì tốt biết mấy.

Trên bãi biển, một bữa tiệc BBQ do nhà Hibiki tổ chức đang diễn ra.

Đây có lẽ là thứ mà người ta thường gọi là bãi biển riêng tư. Hàng chục người, có vẻ là thị nữ và người hầu phục vụ cho nhà Hibiki, đang đi đi lại lại trên bãi biển, hối hả chuẩn bị bữa trưa.

「Thịt, thịt! Thịt thịt thịt!」

「Tôi đói bụng rồi! Mau đưa nó qua đây cho tôi đi!」

「Này! Cả Hinako lẫn Shizuru-chan đều mất nết quá đấy. Trước khi ăn phải chào hỏi các cô giáo trước chứ!」

Minori mắng hai đứa rồi cúi đầu chào người phục vụ. Thật là một khung cảnh ấm áp. Giá mà sự bình yên này cứ kéo dài mãi.

「───Mọi người. Có lẽ mọi người qua đây một chút được không.」

Hakane vẫy tay gọi từ bên cạnh.

Hai bên, lùi lại một bước so với cô là Mifune và Nokaze-san, đang đứng thẳng lưng chờ lệnh. Dáng vẻ của cô với hai thị nữ đi theo quả đúng là một tiểu thư khuê các, khiến tôi một lần nữa nhận ra Hakane là con nhà gia thế.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực.

...Cuối cùng cũng đến rồi. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hakane và những người khác, tôi lờ mờ đoán được rằng mình sắp được dẫn đến gặp viện trưởng.

Chuyện tôi úp mặt vào váy Hakane, những rắc rối tôi gây ra sau đó, và───sự kiện gây sốc xảy ra sau 《Kiếm Hoa Tế》. Tôi không biết viện trưởng biết đến mức nào, nhưng chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần mà thôi.

「À, được rồi.」

Tôi hạ quyết tâm và từ từ gật đầu.

Theo sự dẫn đường của Hakane, chúng tôi tiến vào sâu bên trong khu vực tổ chức tiệc.

「Bà ngoại ơi. Cháu đưa mọi người đến rồi đây ạ.」

Trước bộ bàn ghế và dù che nắng đặt ngay giữa khu tiệc, Hakane dừng chân và nói.

Tôi lập tức nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi gọn gàng trên chiếc ghế xếp.

「───Ôi chao. Đã đến giờ này rồi sao.」

Một người phụ nữ lớn tuổi thong thả nói rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Mái tóc bạc lướt ra khỏi bóng dù, tắm mình trong nắng hè, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dịu dàng.

「Chào các cháu. Tôi là Hibiki Honoka, hiện đang là viện trưởng của Học viện Nữ sinh Shigen. Thường ngày, các cháu gái nhà tôi đã được các cháu chiếu cố rất nhiều.」

Từ dáng vẻ cúi chào thật sâu của bà, tôi cảm nhận được một sự tao nhã không thể che giấu đang toát ra.

Bà không hề trẻ trung. Chỉ là một bà lão bình thường, già đi theo năm tháng. Nhưng cái dáng vẻ đường hoàng với lưng thẳng tắp ấy, chắc chắn có thể khẳng định là "đẹp".

Tôi theo phản xạ cảm thấy e dè, vội vàng cúi đầu đáp lễ.

「Dạ, dạ chào bà ạ. Chúng cháu mới là người phải cảm ơn, đến chi phí đi lại bà cũng lo cho... thực sự là không biết nói gì để cảm ơn cho hết ạ...」

「Ôi chao. Cháu không cần bận tâm đâu. Mời các cháu đến đây là mong muốn tha thiết của cháu gái Hakane nhà tôi mà. Hơn nữa, cá nhân tôi cũng muốn gặp mặt các cháu một lần. Tôi cũng phải cảm ơn vì các cháu đã chăm sóc cho các cháu gái của tôi nữa chứ.」

Gương mặt mỉm cười hiền hậu của viện trưởng có cảm giác còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Từ một chiếc ghế xếp ở xa xa, tôi nghe thấy giọng của cô giáo chủ nhiệm: 「Bà ơi bà à. Người chăm sóc bọn chúng là cháu đây này」, nhưng tôi lờ đi. Thật không thể tin nổi cháu gái của bà lão thanh lịch này lại là cái cô giáo lười biếng đó.

...Một bà lão có khí chất đúng là đáng ngưỡng mộ thật. Bây giờ thì tôi đã hiểu một chút cảm giác của Inui-senpai, người từng ra vẻ ta đây hiểu biết mà nói rằng 「Phụ nữ trưởng thành... tuyệt lắm đấy」. Mà không, tôi không có thức tỉnh cái sở thích như gã đàn anh biến thái đó đâu nhé.

Sau đó, viện trưởng lần lượt chào hỏi từng người một cách lịch sự.

Tôi cũng bắt tay bà, nhưng không bị hỏi han gì đặc biệt về mối quan hệ với Hakane cả. Cùng lắm chỉ là được nhờ vả 「Từ nay về sau, cháu hãy chăm sóc cho Hakane nhé」. Tôi, người đã chuẩn bị tinh thần tệ nhất là bị giao cho cảnh sát, bất giác cảm thấy toàn thân rũ ra.

「...Bà ngoại. Thế được chưa ạ?」

「Ôi Hakane-san. Xin lỗi vì đã độc chiếm những người bạn quan trọng của cháu nhé. Chào hỏi xong cả rồi, nên không sao đâu.」

Được viện trưởng nói vậy, Hakane vui vẻ gật đầu rồi nhảy bổ lên lưng tôi. Minori, do không đề phòng, kêu lên một tiếng 「A!」 đầy tiếc nuối.

「Yoshitaka. Chúng ta cùng đi ăn nhé?」

「Rồi rồi. Biết rồi nên đừng có bám nữa. Ánh mắt của một vài người đáng sợ lắm đấy.」

「Nhưng mà, lâu không gặp nên cháu thấy cô đơn lắm.」

「Lâu gì chứ. Trường nghỉ hè, cậu về nhà một chuyến───thời gian không gặp nhau cùng lắm chỉ một tuần thôi mà.」

「Cháu cô đơn mà.」

「Không, ý tôi là───」

「Cháu cô đơn.」

「...Ha, Hakane-chan?」

Vòng tay của Hakane quàng qua cổ tôi siết chặt hơn.

Không chỉ vậy, cô bé còn dí mặt mình vào gáy tôi và bắt đầu hít hít ngửi ngửi.

Cứ như một con mèo con muốn để lại mùi của mình trên món đồ yêu thích───mà không, hình như ngược lại, cô bé đang cố gắng để mùi của tôi ám lên người mình thì đúng hơn. Hành động này của Hakane thật sự khiến tôi phải trợn tròn mắt kinh ngạc.

Sát khí tỏa ra từ cô nàng ngực bự, cô nàng ma kiếm, và cả cô hầu gái nữa, đang trở nên cực kỳ đáng sợ. Chỉ riêng luồng sát khí tỏa ra từ toàn thân họ thôi cũng đủ giết người rồi. Cứu rỗi duy nhất là Nasuko, người ồn ào nhất nhóm, đang mải mê với đống thịt nướng mà không để ý đến tình hình bên này.

「Đủ, đủ rồi Hakane! Mau buông ra đi!」

「Không đâu.」

「Này!?」

Cuối cùng, không chỉ mặt mà cả người cô bé cũng cọ vào lưng tôi.

Cảm giác như kẹo dẻo chạm vào lưng khiến lý trí của tôi sắp bay biến.

K-Không được...! Ngay trước mặt là viện trưởng. Đã may mắn không bị khiển trách gì rồi, nếu giờ mà thua trước dục vọng thì còn ý nghĩa gì nữa!

「C-Cút điiiiiiiiii!!」

Tôi gồng bụng hét lên, vòng tay ra sau lưng và gỡ Hakane đang dính chặt lấy mình ra.

Hakane bị tôi nhấc bổng lên không trung, trông có vẻ rất bất mãn, khẽ rên lên 「Muu」.

Cùng lúc đó, sát khí của Minori và những người khác đã lên đến đỉnh điểm cũng dịu đi đôi chút, và may mắn là mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.

Không... vẫn chưa xong.

Dù hôm nay có phần bạo dạn hơn, nhưng việc Hakane động chạm thái quá với tôi cũng là chuyện thường ngày. Minori và những người khác biết chuyện này nên còn đỡ.

Vấn đề là viện trưởng, người vừa chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Dù bà có là người ôn hòa đến đâu, cũng không thể nào im lặng khi thấy cháu gái mình và một người con trai khác thân mật (dù thực tế không phải vậy) với nhau. Ngay cả khi bỏ qua chuyện đó, viện trưởng cũng là một nhà giáo. Bị khiển trách là điều khó tránh khỏi.

Tôi rón rén quay đầu lại nhìn───.

「Ôi chao. Hai đứa thân thiết với nhau quá nhỉ. Phải không Nokaze-san?」

「Vâng ạ~. Tuổi trẻ thật là tuyệt vời. Em cũng muốn được thân thiết với cậu bạn trai mình thích thời đi học như vậy. Mà thật ra em cũng chẳng có ai để thích cả.」

Chẳng những không tức giận, bà còn vỗ tay tỏ vẻ vui mừng.

Chuyện này... lại khiến tôi cảm thấy bất an.

Gia đình này có ổn không vậy? Có qua loa quá không?

「Nào nào. Cứ đứng đây nói chuyện mãi cũng không hay. Chúng ta ăn trưa thôi. Các cháu cũng đừng khách sáo, cứ ăn thật nhiều vào nhé?」

「Nhaaaaaaaaaaa!!」

Nghe lời viện trưởng, Nasuko gầm lên như thể đã chờ đợi từ lâu.

Tôi bị Hakane kéo tay đi về phía vỉ nướng đang có thịt và rau. Ngay sau đó, Shizuru nhảy tới nắm lấy tay kia của tôi, kéo đi xềnh xệch.

「Đi nhanh lên, Yoshitaka! Ngươi là người hầu của ta, phải đút cho ta ăn đàng hoàng đấy nhé?」

「Ngốc à. Tự mình ăn đi chứ. Ngươi định sai vặt ta đến bao giờ mới vừa lòng hả?」

「...Tôi cũng muốn được đút cho ăn.」

「Hả!? K-Không được. Chỉ có ta mới có đặc quyền được Yoshitaka đút cho ăn thôi!」

「Làm quái gì có cái đặc quyền đó! Cả hai tự ăn đi!」

「「…………」」

「Làm bộ mặt sắp khóc cũng vô ích thôi nhé!?」

Tôi xoa đầu hai cô bé để dỗ dành, cả Hakane và Shizuru đều phồng má hờn dỗi rồi đi về phía Nasuko.

Nhìn Nasuko đang hạnh phúc gặm thịt, hai cô bé cũng dần mỉm cười trở lại. Trong lúc tôi thở dài ngao ngán nhìn theo họ───tôi đột nhiên nhận ra một ánh nhìn ươn ướt từ phía sau.

「...Lại là cậu à?」

「L-Lại là sao chứ!? Chẳng có gì cả!」

Minori đỏ mặt quát lên. Mới vừa nãy còn làm bộ mặt như đứa trẻ không được mua đồ chơi, vậy mà giờ lại già mồm.

「Này, cậu cũng lại đây đi. Đói rồi phải không?」

「Hứ! Không cần cậu phải nói!」

「Giận cái gì thế? Dỗi vì bị cho ra rìa à?」

「L-Làm gì có chuyện đó! Đồ ngốc Yoshitaka!」

Minori lườm tôi rồi làu bàu. ...Đúng là đang giận rồi. Muốn tham gia vào câu chuyện lúc nãy đến thế sao?

「Biết rồi, biết rồi. Hay là, để tôi đút riêng cho cậu nhé?」

「...!?」

Tôi chỉ định nói đùa thôi.

Chỉ là một câu nói đùa───thế mà Minori dựng hết cả lông lên, rồi đột nhiên im bặt. Sau đó, cô ấy quay người lại, tự mình lẩm bẩm gì đó.

「Nhưng, nhưng mà... vẫn còn có người khác nhìn... cũng xấu hổ... chuyện đó là dành cho các cặp đôi mà...」

「Ơ, này. Minori-san?」

「K-Không được! Như thế thật là vô liêm sỉ! Đồ ngốc Yoshitaka, đồ biến thái!」

Minori hét lớn rồi hậm hực bỏ đi về phía Nasuko và những người khác.

Khi lướt qua, tôi thấy mặt cô ấy đỏ bừng một cách đáng ngạc nhiên. Chắc vì là đảo phương Nam nên nhiệt độ cao, làm cô ấy bị say nắng chăng? Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại bị chửi nữa.

「Haizz... Mệt quá đi mất.」

Tôi rũ vai, thất vọng gục đầu xuống.

Và đúng lúc đó. Tiếng xì xào bàn tán của viện trưởng đang ngồi trên ghế xếp và Nokaze-san đứng cạnh bà lọt vào tai tôi.

「...Ra là vậy... không ngờ khả năng tự chủ lại mạnh đến thế...」

「...Đúng vậy ạ... Nhưng khi em thử quyến rũ bằng những động chạm nhẹ, cơ thể cậu ta có vẻ đã phản ứng rất thật thà... có lẽ chỉ đơn giản là ngây thơ và nhát gan thôi ạ...」

「...Nhìn vào cuộc đối đáp với Hakane-san và những người khác lúc nãy, cậu ta có vẻ khá là đần độn... Tuy nhiên, nếu chúng ta thúc đẩy một chút thì có thể được chăng? Cảm giác là như vậy... Tốt lắm... Cứ theo kế hoạch, chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện...」

「...Rõ ạ... Vậy thì tối nay...」

「...Đúng vậy, tối nay...」

Nghe từ đâu cũng thấy đây là một cuộc trò chuyện vô cùng đáng ngờ.

Bằng chứng là Mifune, người dường như cũng đang dỏng tai nghe, đang lườm hai người họ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Viện trưởng tuy có hơi thoải mái nhưng có vẻ là người hiểu biết, và Nokaze-san cũng không phải người xấu. Đó là điều tôi tự mình cảm nhận được khi tiếp xúc trực tiếp với họ.

Vậy mà───cảm giác bất an khó tả này là sao?

Cái gì là theo kế hoạch, và cái gì là tối nay?

「Sao thế Akechi. Cậu không ăn à?」

「Oái!?」

Đột nhiên có tiếng gọi từ sau lưng, tôi đang dỏng tai nghe chuyện của viện trưởng liền giật nảy mình.

Nhìn lại, thì ra là cô Hibiki-sensei, tay cầm khay thịt, miệng nhồm nhoàm nhai với vẻ mặt uể oải.

「C-Cái gì. Chỉ là cô giáo thôi à.」

「Chỉ là là sao hả. Muốn bị véo không?」

「Đau đau đau đau! Vừa nói vừa véo! Phản đối bạo lực học đường!」

Thoát khỏi bàn tay đang véo má mình của cô giáo, tôi thở phào một hơi, giải tỏa căng thẳng từ nãy đến giờ.

「À... cô ơi? Em biết đột nhiên hỏi thế này thì hơi kỳ lạ.───Viện trưởng là người như thế nào ạ?」

「Gì? Bà ngoại của tôi á?」

Cô giáo thoáng chau mày, rồi liếc nhìn viện trưởng.

Tôi cũng đưa mắt nhìn theo cô. Để xua đi cảm giác bất an từ cuộc nói chuyện ban nãy, việc hỏi cô giáo, người thân của bà, về viện trưởng cũng không phải ý tồi. Nếu sự bất an mơ hồ này chỉ là lo lắng vớ vẩn thì tốt rồi.

「...Như thế nào là như thế nào, thì cứ nhìn là thấy thôi. Bà ấy là người thành thật, khoan dung và dễ dãi với bất kỳ ai. Tôi cũng chưa từng thấy bà ấy tỏ ra tức giận hay thù địch với ai bao giờ.」

「À, đúng là vậy ạ. Viện trưởng có vẻ là một người rất tử tế.」

「───Tuy nhiên.」

Giọng nói cay đắng của cô giáo chen vào, cắt ngang lời nói của tôi đang bắt đầu thấy an tâm.

「Rất hiếm khi, nhưng có những lúc tôi cảm thấy lo lắng, không biết có phải bà ngoại của tôi bị lỏng mất vài con ốc vít trong đầu hay không.」

「...Dạ?」

「Không phải là bà ấy lẩm cẩm vì tuổi già đâu. Đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm. Mà là không liên quan đến tuổi tác, có cái gì đó lệch lạc ở những phần quan trọng của một con người...」

「Không không. Cái đó là sao ạ. Em không hiểu.」

Cô giáo đặt tay lên miệng với vẻ mặt đăm chiêu, rồi nói:

「Ví dụ thế này nhé. Giả sử có một người ngoài hành tinh ăn thịt người, và họ coi việc ăn thịt đối phương là biểu hiện tình yêu cao nhất.」

「…………」

「Người ngoài hành tinh ăn thịt người này có tính cách rất tốt. Họ rất thân thiện với cậu ngay từ lần đầu gặp mặt, và bắt chuyện một cách cởi mở.」

「…………?」

「Vì vậy, để làm bằng chứng cho tình bạn, người ngoài hành tinh đó đã ăn gọn cậu, một con người.」

「…………!?」

「Bà ngoại của tôi là một người như vậy đó.」

「Là người như thế nào chứ!」

Lời giải thích quá sức dị次元 khiến nó chẳng giúp ích được gì. Cảm giác bất an của tôi ngày càng tăng lên.

Cô giáo đặt tay lên vai tôi và lắc đầu đầy thương hại.

「Tôi không biết đã có chuyện gì, nhưng không sao đâu, Akechi. Bà ngoại sẽ không bao giờ làm gì với ác ý đối với cậu, người bạn quan trọng của Hakane.───Chỉ cần cậu cẩn thận với lòng tốt của bà ấy, có lẽ sẽ không có hại gì đâu.」

Để lại một lời nói cực kỳ đáng ngại, cô giáo bỏ đi.

Tôi bị bỏ lại một mình, mặt cắt không còn giọt máu, ngơ ngác nhìn lên trời.

「...Chỉ có dự cảm chẳng lành...!」

Lời lẩm bẩm buột ra khỏi miệng bị tiếng sóng biển vỗ về nhẹ nhàng nuốt chửng và tan biến.

Bữa tiệc BBQ kết thúc sau khoảng hai tiếng, sau đó chúng tôi vui đùa với sóng biển để tiêu cơm, và chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối.

Trong lúc những người hầu của nhà Hibiki dọn dẹp dụng cụ, chúng tôi cũng chuẩn bị trở về dinh thự.

「Thật tình. Ăn no nê, chơi thỏa thích rồi thì ngủ một giấc ngon lành... Tiểu thư đây quả là một đứa trẻ cần được chăm sóc đến mức nào chứ.」

Mifune cõng Nasuko đang ngủ say sưa một cách hạnh phúc trên lưng, khẽ thở dài.

Tương tự, Nokaze-san đang cõng Shizuru đang thở nhè nhẹ trong giấc ngủ, đáp lại bằng một nụ cười gượng.

「Có sao đâu. Mifune-chan hồi nhỏ cũng nghịch ngợm lắm mà.」

「Tôi và Nasuko-sama chỉ hơn kém nhau một tuổi thôi ạ? ...Còn Shizuru-sama thì việc đề cập đến tuổi tác là điều cấm kỵ.」

「Thôi nào, thôi nào. Nhắc đến hồi nhỏ, cô bé thân thiết với Mifune-chan từ xưa vẫn khỏe chứ? Đấy, cái cô bé hay ồn ào về tai thú ấy───」

「Tôi thấy khó chịu, nên từ nay về sau xin đừng nhắc đến chuyện của con bé kemonomimi biến thái đó nữa.」

Tôi vừa đi sau lưng, vừa nghe cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của hai chị em với một nụ cười gượng.

Thực ra tôi đã đề nghị cõng Nasuko hoặc Shizuru, nhưng họ nói 「Khách không cần phải bận tâm」 nên mới thành ra thế này. Nhân tiện, Hakane dường như cũng đã ngủ thiếp đi, và cô Hibiki-sensei đang cõu cô bé trên lưng trong khi càu nhàu 「Mệt vãi」.

「Những người hầu đều đang bận rộn với hành lý cả rồi. Ít nhất là lúc này, chị hãy tỏ ra là một người chị đi chứ, Yuuga-san?」

「Dù bà có nói vậy thì, bà ơi. Cháu cũng không còn trẻ trung gì đâu. Cứ giao cho Akechi trông đầy sức lực kia là được rồi mà.」

「Thật không thể tin đây là lời của một giáo viên... Giao việc chăm sóc người nhà cho khách mời, danh tiếng của nhà Hibiki sẽ bị hủy hoại mất.」

「Cháu thì chẳng câu nệ gì gia thế cả. ...Rồi rồi, cháu biết rồi, cháu biết rồi. Cháu sẽ chăm sóc Hakane cẩn thận. Bà đừng làm bộ mặt nghiêm trọng thế nữa.」

Bên kia cũng đang diễn ra một cuộc trò chuyện gia đình.

Ở một nơi tràn ngập thiên nhiên như thế này, tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ, láng máng nghe cuộc trò chuyện của những gia đình thân thiết.

Thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy khó chịu. Nói sao nhỉ, thật ấm áp, thật bình yên. Tôi có cảm giác như mình đã biết được một khía cạnh khác của những người bạn mà ở trường không thể thấy được.

...Bỗng nhiên.

Tôi nhận ra rằng có một cô gái nữa lẽ ra phải ở đây cùng chúng tôi nhưng lại không thấy đâu.

「Này Mifune? Minori đi đâu rồi?」

「Là Minori-sama ạ? Chà. Nhắc mới nhớ, đã một lúc rồi không thấy ngài ấy.」

Tôi nhìn quanh một vòng. Quả nhiên không thấy bóng dáng Minori.

Chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn ở bãi biển sao? Từ dinh thự ra bãi biển chỉ có một con đường thẳng, chắc không thể nào bị lạc được, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo.

「Xin lỗi. Tôi quay lại xem một chút.」

「Vâng ạ. Mong ngài hãy trở về dinh thự trước khi trời tối. Dù chỉ là một con đường thẳng, nhưng cả Lãnh chúa và Minori-sama đều không quen thuộc với nơi này.」

「Tôi biết rồi. Vậy tôi đi đây.」

Tôi gật đầu đáp lại lời dặn của Mifune rồi chạy ngược lại con đường vừa đi.

Tiếng sóng biển lại văng vẳng bên tai. Tôi điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển và đi chậm lại. Biển cả và bãi cát mênh mông trải ra trước mắt, và ở trung tâm của nó───.

...Chân tôi dừng lại.

Cứ như thể cơ thể tôi bị đóng đinh xuống đất, không thể cử động được.

Không chỉ chân, mà cả tay, cổ───và cả ánh mắt nữa.

Trên bãi cát, một cô gái đang đứng đó, như thể đang ngắm nhìn biển cả.

Tay cầm chiếc mũ rộng vành vừa cởi, mái tóc màu hạt dẻ của cô bay phấp phới trong gió biển thật đẹp.

Tôi bất giác không thể thốt nên lời.

Đến mức đó, tôi cảm thấy cô ấy thật "đẹp".

Có lẽ một phần là do vẻ đẹp của phong cảnh. Có lẽ đúng lúc, đúng góc độ, mọi điều kiện tốt nhất đã hội tụ.

Nhưng... đến mức tôi cảm thấy những điều đó chẳng quan trọng, tôi cảm thấy bản thân cô ấy thật "đẹp".

「…………Yoshitaka?」

Trong lúc tôi còn đang đứng sững sờ, có vẻ như bên kia đã nhận ra sự có mặt của tôi. Minori quay người lại và mắt chúng tôi chạm nhau.

Cố gắng không nhìn vào mặt cô ấy, tôi đáp lại một tiếng 「Ừ」 để che đi sự ngượng ngùng.

「Sao lại ở một mình ở đây thế. Mọi người lo lắng cho cậu đấy?」

「À... ừ. Tại cảnh đẹp quá. Nên tớ vừa ngắm vừa suy nghĩ một chút.」

「Suy nghĩ?」

Minori cúi đầu, tránh ánh mắt của tôi.

Có lẽ là do ánh hoàng hôn, nhưng mặt cô ấy trông có vẻ ửng đỏ.

「Này Yoshitaka. Tớ hỏi cậu một câu được không?」

「Sao tự nhiên thế. Cứ hỏi đi.」

---

> D:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOvel\BRIGANDE TXT\4-ZH-JP.YSGYB.風に舞う鎧姫4_CHAPTERS\8.TXT

---

「Vậy tớ hỏi nhé. Trong lúc diễn ra 《Kiếm Hoa Tế》, cậu và hội trưởng đã có chuyện gì à?」

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi suýt nữa thì nghẹt thở.

Tôi ho sặc sụa, kinh ngạc nhìn Minori. Gương mặt cô ấy cực kỳ nghiêm túc, ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ không cho phép bất kỳ sự lảng tránh hay che giấu nào.

「Quả nhiên. Đã có chuyện gì đúng không?」

「Không... cái đó...」

「Sau khi 《Kiếm Hoa Tế》 kết thúc, thái độ của cậu với hội trưởng cứ là lạ. Trông có vẻ khó xử, hay là đang phân vân không biết nên đối xử thế nào... Hội trưởng cũng thế, lại càng không rời xa cậu hơn trước. Gần đây đã bình thường lại một chút, nhưng so với trước đây thì vẫn có gì đó khác lạ. Cả hội trưởng, và cả cậu nữa.」

Bị nói trúng tim đen, tôi không thể đáp lại được gì.

───Trong 《Kiếm Hoa Tế》, giữa tôi và Hakane đã xảy ra chuyện gì.

Đúng, chắc chắn là đã có chuyện. Có quá nhiều chuyện là đằng khác.

『───Tớ, rất thích Yoshitaka.』

...Nhưng.

Tôi không thể nói điều đó cho Minori.

Bản thân tôi cũng không hiểu rõ, nhưng có thứ gì đó bên trong tôi đang kiên quyết từ chối điều đó.

Thấy tôi im lặng cúi đầu nhìn xuống chân, Minori đáp lại bằng một tiếng thở dài.

「Vậy sao... không thể nói được à.」

「...Xin lỗi.」

「Thôi được rồi. Một đứa ngốc như cậu thì cũng có một hai chuyện không thể nói với người khác được mà.」

Lời lẽ thì cay nghiệt, nhưng kỳ lạ là tôi không cảm thấy sự gai góc trong giọng nói đó.

Không phải là tức giận, mà là chán nản. ...Không, là buông xuôi?

Từ biểu cảm của Minori, tôi cảm nhận được một sự cam chịu. Giống như có một thứ gì đó rất muốn có, nhưng dù làm thế nào cũng không thể với tới. Không muốn thừa nhận nhưng đang dần từ bỏ... một biểu cảm như vậy.

Tôi không biết Minori đang phiền lòng về điều gì.

Nhưng việc đứng im lặng nhìn cô ấy như vậy thật đau lòng.

Tôi ngẩng đầu lên, bước chậm rãi đến bên cạnh Minori.

Sau đó, hai chúng tôi cùng nhau ngắm hoàng hôn một lúc. Sự im lặng không hề khó chịu, và có vẻ Minori cũng vậy. Chỉ có tiếng sóng biển hiền hòa và thời gian trôi đi.

「…………Tớ cũng đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng đối thủ mạnh quá nhỉ.」

Khẽ khàng. Minori lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ.

Tôi mở to mắt nhìn Minori, nhưng cô ấy không nhìn tôi.

Cô ấy quay lưng lại và bước đi.

「Về thôi. Trời sắp tối rồi.」

「N-Này. Đợi đã!」

「Gì thế? Nếu cậu muốn ở lại đây một mình thì tớ cũng không cản───」

Đúng lúc đó.

Một cơn gió biển mạnh mẽ lướt trên mặt nước, thổi tạt vào chúng tôi.

「Uô!」「A!」

Cả hai cùng mất thăng bằng. Tôi thì may mắn đứng vững được, nhưng Minori thì hoàn toàn mất đi khả năng giữ thăng bằng───.

「Ấy.」

Ngay trước khi cô ấy ngã, tôi đã kịp tóm lấy hai tay cô ấy từ phía sau.

Vừa thở phào nhẹ nhõm... thì.

「!? Hyaaaaaa!」

Một cơn gió biển nữa lại thổi tới, tốc váy của Minori lên.

Dưới lớp vải bay phấp phới, chiếc quần lót màu hồng nhạt đáng yêu lộ ra.

「Này, chờ, Yoshitaka! Buông tay ra!」

「Khoan đã! Đừng có giãy giụa trong tình trạng này───uô!」

Minori bị tôi giữ hai tay từ phía sau, vùng vẫy dữ dội để giữ váy của mình───và kéo cả tôi, người đang giữ cô ấy, ngã nhào ra bãi cát.

「Đau quá... Đã bảo rồi mà.」

Ngồi phịch xuống đất và càu nhàu, tôi đơ người ngay khi ngẩng mặt lên.

...Có lẽ do xoay người lúc ngã, Minori đang đè lên người tôi trong tư thế đối mặt.

Cảm giác cặp đồi núi mềm mại ép vào lồng ngực và khuôn mặt của cô bạn thuở nhỏ ngay trước mắt. Minori dường như cũng không nói nên lời, cả hai chúng tôi mặt đỏ bừng, quên cả việc cử động.

Và rồi, sâu trong đôi mắt của Minori đang nhìn tôi, có thứ gì đó đã vỡ òa.

Thứ đã bị kìm nén bấy lâu. Thứ đã định từ bỏ và niêm phong.

Chúng mất đi sự kiểm soát, vỡ tan, và lan ra nhanh chóng trong cô───.

「M-Mino!?」

「Im đi.」

Một vật mềm mại áp lên môi tôi, chặn đứng lời nói của tôi lại.

Hơi thở của cả hai không có lối thoát, hòa quyện vào nhau.

Một nụ hôn đơn phương, có chút cưỡng ép………… nhưng vô cùng ngọt ngào.

Sau khi để lại một dư vị đậm đà, Minori từ từ rời khỏi mặt tôi.

「Quả nhiên, không thể được.」

「…………」

「Từ bỏ hay là thừa nhận thất bại. Tình cảm này không phải là thứ rẻ mạt đến mức có thể làm được những điều đó một cách dễ dàng.」

「…………」

「Tớ không biết giữa cậu và hội trưởng đã có chuyện gì. Nhưng. Ít nhất thì thế này cũng là công bằng rồi chứ? Cậu cứ mắng tớ hèn hạ cũng được. Đã làm đến nước này rồi thì ra sao cũng mặc, ra sao cũng kệ!」

Nói một tràng nhanh như gió, Minori vội vàng đứng dậy.

Mặt đỏ bừng, cô ấy chạy về phía dinh thự.

「…………」

Tôi vẫn còn ngây ngất, đưa tay lên môi mình.

Cảm giác ẩm ướt còn vương lại. Chắc chắn không phải là mơ. Chuyện vừa rồi là thật. Nhưng, không phải mơ thì tốt, hay là giá như nó là một giấc mơ thì tốt hơn. Với cái đầu tê liệt lúc này, tôi thậm chí không thể đưa ra một câu trả lời tử tế.

Tiếng sóng biển lúc nãy còn thấy dễ chịu, giờ lại nghe thật nhói tai.

Những chuyện sau đó, tôi không nhớ rõ lắm.

Khi nhận ra, tôi đã ở trong một căn phòng của dinh thự, lăn lộn quằn quại trên giường.

「Uoooooooooooooooooo...!!」

Tôi rên rỉ khe khẽ và lăn qua lăn lại.

Căn phòng này được dành riêng cho tôi, nên không có ai khác. Vì vậy tôi có thể thoải mái quằn quại, nhưng một mình trằn trọc suy nghĩ cũng là một điều khổ sở.

「K-Không thể tâm sự với ai được... cũng không biết Minori định làm gì nữa... Phải làm sao đây chứ!」

Đây là lần đầu tiên tôi bị một cô gái trút hết tình cảm mãnh liệt vào người một cách thẳng thắn như vậy.

Tất nhiên, cũng có tiền lệ của Hakane. Nhưng trường hợp của Hakane vẫn còn có khả năng là "thích với tư cách bạn bè", nên dù có bối rối tôi cũng không phiền não đến mức này.

Ít nhất thì cô bạn thuở nhỏ mà tôi biết không phải là người sẽ làm những chuyện như vậy.

Chính vì thế tôi càng không hiểu.

Minori───không, có lẽ cả Hakane nữa.

Rốt cuộc họ định làm gì, khi làm những chuyện đó với tôi?

...Không không. Đến nước này rồi mà mình còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa.

Dù có đần độn đến mấy, bị nói đến mức đó thì không muốn cũng phải nhận ra.

『───Tớ, rất thích Yoshitaka.』

『───Từ bỏ hay là thừa nhận thất bại. Tình cảm này không phải là thứ rẻ mạt đến mức có thể làm được những điều đó một cách dễ dàng.』

Tóm lại, có lẽ ý nghĩa đúng là như vậy.

Tại sao đến giờ mình mới nhận ra. Nghĩ lại thái độ thường ngày của họ thì đáng lẽ phải hiểu ngay mới phải. Tôi thực sự chán ghét sự ngu ngốc của bản thân.

「Haizzzz... Từ giờ phải đối mặt với họ như thế nào đây...」

Vấn đề này quá sức với một người không có kinh nghiệm yêu đương như tôi.

Được một cô gái thân thiết để ý, tôi thực lòng rất vui. Tôi cũng thích họ. Nhưng nếu hỏi đây có phải là tình yêu hay không, thì tôi lại hoàn toàn không hiểu gì cả. Tôi muốn vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, thậm chí là muốn trốn chạy.

Trong lúc tôi đang nằm trên giường dằn vặt,

「───Alô~, Yoshitaka-kun. Có ai ở đây không~?」

Cánh cửa đột nhiên bị gõ, và một giọng nói thảnh thơi vang lên từ hành lang.

Tôi vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa.

「V-Vâng. Giọng này... là Nokaze-san phải không ạ?」

「Bingo~. Chỉ nghe giọng mà đoán ra được làm chị vui ghê. Cảm giác này cứ như đang chơi trò "đoán xem ai nào?" ấy nhỉ, hồi hộp ghê.」

「Chị có đổi giọng đâu, đoán ra là bình thường mà. Cũng chẳng có gì hồi hộp cả.」

「Buu. Yoshitaka-kun không ngờ lại khó tính thế đấy. Mấy lời châm chọc lạnh lùng như vậy chỉ cần Mifune-chan là đủ rồi.」

Mở cửa từ bên trong, Nokaze-san đang đứng ngay trước mặt.

Bên hông chị là một chồng khăn tắm. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, chị đưa ra một chiếc và mỉm cười.

「Đi tắm đi. Nếu được thì cứ đi trước nhé, chủ nhân có nói vậy đấy. Vẫn còn thời gian trước bữa tối, nếu rảnh thì cứ vào đi.」

「Tắm ạ? ...À, là cái được trang bị sẵn trong phòng───」

「Không, là cái khác cơ. Dinh thự của chúng tôi có nhà tắm lớn.」

「Nhà, nhà tắm lớn!?」

Từ ngữ vừa buột ra một cách nhẹ nhàng đã giáng một cú sốc như bị búa bổ vào đầu tôi.

Lúc nãy tôi đã kiểm tra phòng mình, mỗi phòng riêng trong dinh thự đều có phòng tắm vòi sen. Vậy mà còn có cả nhà tắm lớn nữa. Dinh thự này là khu giải trí nào vậy?

「Tiếc là nó dùng chung cho cả nam và nữ. Nên phải quy định giờ giấc. Yoshitaka-kun là con trai duy nhất, nên chắc vào nhanh ra nhanh được nhỉ? Vì thế nên cậu cứ đi trước đi.」

「À... v-vâng. Nếu vậy thì em xin phép...」

Khi tôi nhận lấy chiếc khăn, Nokaze-san nói thêm 「Ở cuối hành lang tầng một về phía Tây đấy」 rồi nhanh chóng quay gót.

「Vậy nhé, chị còn việc phải làm. Gặp lại sau.」

Xem ra chị ấy vẫn còn việc trong dinh thự. Trông có vẻ lông bông vậy mà cũng làm việc đàng hoàng ghê... tôi đã có một suy nghĩ thật thất lễ.

Tôi kẹp chiếc khăn vừa nhận được vào nách và bước ra khỏi phòng.

Thật may là được nhường tắm trước bữa tối. Như vậy, có lẽ tôi có thể sắp xếp lại tâm trí trước khi chạm mặt Minori hay Hakane. Phải đi tắm một trận cho đầu óc tỉnh táo lại.

Trên đường đến nhà tắm lớn, tôi hết sức chú ý đến xung quanh. Tuyệt đối không muốn chạm mặt Minori hay Hakane. Tôi thậm chí còn không tự tin có thể nói chuyện đàng hoàng được nữa.

Tôi lén lút xuống cầu thang, đến tầng một.

Ở đó,

「───A. Akechi-san?」

「Ôi trời!?」

Có tiếng gọi từ sau lưng.

Tim đập thình thịch, tôi quay lại thì thấy một bà lão───là viện trưởng, đang đi tới từ phía bên kia hành lang.

Biết đó không phải là Minori hay Hakane, tôi thở phào nhẹ nhõm.

「Thưa, thưa viện trưởng. Cháu chào bà ạ.」

「Ừ, chào cháu. Không cần phải câu nệ thế đâu? Đây không phải là trường học.」

Dù viện trưởng nói một cách vui vẻ, nhưng trong lòng tôi không hề yên ổn.

Bà là bà ngoại của Hakane. Không thể không ý thức về Hakane được, và tôi cũng không thể bỏ qua lời cảnh báo của cô Hibiki-sensei ban ngày. Tôi tự nhiên cứng người lại.

「Cháu đã nghe chuyện từ Nokaze-san chưa?」

「V-Vâng ạ! Cháu đang chuẩn bị đi tắm đây ạ. Đ-Đủ mọi thứ, cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ!」

「Không cần cảm ơn đâu cháu.」

Viện trưởng đặt tay lên miệng, cười một cách tao nhã.

Cứ nói chuyện như thế này thì bà đúng là một người cực kỳ bình thường. Đến mức tôi nghĩ rằng câu chuyện 「người ngoài hành tinh ăn thịt người gì gì đó」 của cô Hibiki-sensei chỉ là một lời nói dối để dọa tôi.

「V-Vậy, cháu xin phép.」

「À. Chờ một chút, Akechi-san.」

Tôi định lảng đi để rời khỏi đó thì viện trưởng đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, gọi tôi lại.

Đang ý thức về Hakane, tôi giật mình co rúm người lại.

「D-Dạ có chuyện gì ạ?」

「À. Có một chuyện bà phải nói với cháu.」

Viện trưởng ho khan một tiếng rồi nói:

「...Chắc cháu đã rất vất vả khi phải chuyển đến trường của chúng ta vì sự ích kỷ của Hakane. Trai gái tuổi mới lớn phải sống chung dưới một mái nhà, đó là điều hiển nhiên. Chắc hẳn cháu đã phải trải qua cuộc sống học đường với những phiền muộn như vậy hàng ngày.」

Viện trưởng cúi mắt, lẩm bẩm 「Xin lỗi cháu」.

Tôi bối rối không biết phải trả lời thế nào.

Việc tôi chuyển đến Học viện Nữ sinh Shigen gần như là do tôi tự chuốc lấy. Tôi đã cùng đàn anh làm những chuyện ngốc nghếch, đối xử tệ với Hakane, và cuối cùng được khoan hồng.

Với tư cách là một 《Hiệp sĩ》 của Học viện Nữ sinh Shigen, tôi phải thể hiện sức mạnh và niềm tự hào, để rửa sạch nỗi nhục của mình.

Tất cả đều do tôi gây ra, không có lý do gì để viện trưởng phải xin lỗi cả. Ngược lại, người phải xin lỗi là tôi mới đúng.

「Thưa viện trưởng... cháu...」

「Nhưng mà nhé, Akechi-san. Cháu đừng bao giờ nản lòng?」

Viện trưởng đặt tay lên vai tôi.

「Trên con đường cháu đi sẽ có rất nhiều khó khăn chờ đợi. Dù vậy, cháu không được lừa dối bản thân, không được lừa dối tình cảm từ tận đáy lòng mình. Dù phải giả làm con gái, cháu cứ là chính mình là được rồi.」

「Thưa viện trưởng...」

「Bà biết sự cản trở từ Mifune-san cũng rất gay gắt. Nhưng đừng bỏ cuộc nhé. Nếu chỉ vì chút chuyện đó mà trở thành "đàn ông ăn cỏ" đang thịnh hành gần đây thì sẽ không thể tấn công được đâu. Mà phải tấn công và hạ gục đối phương mới đúng. Nghe rõ chưa? Tấn công, và hạ gục. Chỉ cần nắm vững điều này, bất kỳ đối thủ nào cũng sẽ bị hạ gục ngay lập tức. Cố lên nhé, Akechi-san!」

「…………」

Hả? Sao cuộc nói chuyện có vẻ không khớp nhau nhỉ...

Đôi mắt của viện trưởng đang nắm lấy vai tôi sáng lấp lánh. Sáng đến mức đáng sợ. Đáng lẽ là được động viên, mà sao tôi lại có cảm giác như đang bị đe dọa.

「Những gì bà muốn nói chỉ có vậy thôi. Chuyến đi lần này, cháu hãy tận hưởng thật trọn vẹn nhé.」

Để lại tôi đang ngỡ ngàng, viện trưởng mỉm cười hiền hậu rồi rời đi.

Bóng lưng đó, không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến một người ngoài hành tinh không thể dùng lẽ thường để giao tiếp... Có phải là do tôi tưởng tượng không?

Cạch.

Chiếc chậu đặt trên sàn nhà phát ra một âm thanh vui tai.

Sau khi dội qua nước, tôi từ từ ngâm chân vào bồn tắm.

Nhà tắm lớn của nhà Hibiki rộng không thua kém gì của các nhà trọ. Bồn tắm thì rộng đến mức có thể bơi được, hơi nước bốc lên mù mịt đến nỗi không thể nhìn thấy hết chiều sâu bên trong.

Tất cả những thứ này đều là tài sản cá nhân───và lại được đặt ở một nơi được coi là 'biệt thự', thật sự không thể cười nổi. Nếu có kết hôn với Hakane, chắc hẳn sẽ rất vất vả.

「...Này. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy.」

Tôi thấy xấu hổ vì đã tự nhiên nghĩ đến việc "kết hôn với Hakane". Tôi ngâm nửa mặt vào bồn tắm và nghiêm túc tự kiểm điểm.

Vì không đội tóc giả vào nhà tắm, tôi cảm thấy một sự giải phóng dễ chịu.

Chính vì thế mà đầu óc cũng tỉnh táo hơn, và tôi nhận ra mình phải suy nghĩ nghiêm túc về Minori và Hakane. Mình nghĩ gì về hai người họ? Và dù có tìm ra câu trả lời, liệu mình có thể đáp lại tình cảm của một trong hai người không?

...Suy nghĩ của tôi lại bắt đầu rối tung lên.

Minori hay Hakane. Một khi đã nhận ra tình cảm của họ, tôi chắc chắn sẽ phải chọn một trong hai. Đúng vậy, tôi phải trả lời một cách rõ ràng.

Trả lời... trả lời...!

「Ngh, aaaaaaaaaaaaaa!」

Mặt tôi nóng bừng lên, tôi bật mạnh dậy khỏi bồn tắm.

K-Không được... Suy nghĩ không thể nào thông suốt được. Tôi còn chưa sắp xếp được tình cảm của mình dành cho hai người họ, thì làm sao mà chọn lựa hay trả lời được chứ. Não tôi sắp quá tải rồi.

Lúc thế này, Inui-senpai sẽ làm gì nhỉ? Một tiền bối dày dạn kinh nghiệm, người đã từ chối vô số cô gái để chọn ra người thực sự quan trọng. Dù có khác biệt giữa hai chiều và ba chiều, nhưng có lẽ anh ấy sẽ không do dự nếu ở trong hoàn cảnh tương tự. Hay là mình thử gọi điện hỏi ý kiến anh ấy nhỉ? ...Hử? Hình như tiền bối đã về với chúa rồi thì phải? Mà thôi, kệ đi.

「Đổi gió đi gội đầu vậy...」

Đúng lúc tôi định bước ra khỏi bồn tắm.

Tiếng cửa nhà tắm kéo ra cạch cạch.

Tôi chau mày quay về phía đó. Ai vậy nhỉ? Là người hầu làm việc trong dinh thự chăng?

Hơi nước dày đặc làm mờ tầm nhìn của tôi. Bóng người bước vào nhà tắm, được bao bọc bởi hơi nước mờ ảo, từ từ tiến lại gần bồn tắm.

Tôi đứng sững, dõi theo bóng người đó.

Và rồi,

「───A.」

「───Hửm?」

Chúng tôi chạm mắt nhau.

Một dáng người mảnh khảnh hiện ra từ trong làn hơi nước.

Đôi chân dài đến mức khiến tôi bất giác ngắm nhìn, trên đầu quấn một chiếc khăn tắm.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc.

Cô gái quen thuộc đó───ngoài chiếc khăn ra thì không mặc gì cả, hoàn toàn khỏa thân.

「Uwaaaaaaaaaaaaaaaaa!?」

Tôi hét lên một tiếng kỳ lạ rồi ngã ngửa ra sau vào bồn tắm.

Đường cong của cơ thể mảnh mai, bộ ngực khiêm tốn nhưng vẫn căng tròn, và cả những bộ phận đáng lẽ không được nhìn thấy... tôi đã nhìn thẳng vào tất cả.

Bình thường thì tôi sẽ lưu nó vĩnh viễn vào thư mục trong não, nhưng lần này thì không được.

Bởi vì, đối phương là đối phương.

Trước cả sự phấn khích hay kinh ngạc, là một nỗi sợ hãi tột độ đã chiến thắng.

「…………Quả nhiên. Là chuyện này sao.」

Cô gái khoanh tay đứng nhìn tôi đang quằn quại trong bồn tắm.

Dĩ nhiên là trần như nhộng. Ngoài chiếc khăn quấn mớ tóc đen ra, cô không mặc gì trên người cả. Dù trong bộ dạng như thế mà vẫn giữ được vẻ đường đường chính chính… Quả là một cô gái đáng sợ không đổi.

「M-Mikazeeeeeeeeeeッ! Sao cô lại vào nhà tắm hả!?」

「Xin hãy bình tĩnh, Lãnh chúa. Trông ngài như một con cá sắp chết trong lồng vậy đó?」

「Ví von đáng sợ quá! Mà khoan, tại sao cô lại khoả thân!? Sao không thèm che đằng trước đi chứ hả!?」

「Hửm? Đây là nhà tắm mà. Khoả thân là chuyện đương nhiên thôi」

「Vậy thì ít nhất hãy quấn khăn tắm vào đi, làm ơn đó! Thấy hết rồi, thấy đủ thứ hết trơn rồi!」

「Quấn khăn tắm rồi ngâm mình trong bồn là trái với quy tắc lịch sự đấy ạ. Chẳng phải đó là thường thức sao?」

「Học lại mấy cái thường thức cơ bản hơn trước đi đã!」

Tôi vung tay vung chân làm nước bắn lên tung tóe, bơi hết sức về phía mép bồn để giữ khoảng cách với Mikaze.

Làn hơi nước như một tấm màn che đã quay trở lại, khiến tình hình cũng đỡ hơn phần nào.

Dù vậy tôi vẫn không dám nhìn thẳng. Những đường cong cơ thể của cô cứ ẩn hiện, trông thật khiêu gợi.

「Sao cô cứ vô tâm với bản thân mình như thế! Thế mà chuyện của Hakane thì cô lại soi mói từng li từng tí!」

「Chà... Bị một người tầm thường như Lãnh chúa thấy cơ thể trần trụi thì cũng có sao đâu... nhỉ?」

「‘Nhỉ’ cái đầu cô ấy! Tôi là một sự tồn tại hèn mọn đến thế à!? Tầm thường như sâu bọ hay sao!? Nghe cũng hơi tổn thương đấy!」

「Quan trọng hơn, Lãnh chúa. Xin hãy nhanh chóng ra khỏi nhà tắm đi ạ. Nhanh lên.」

Chẳng thèm đếm xỉa đến lời phản đối của tôi, Mikaze sải bước nhanh lại gần.

Bị một mỹ少女khỏa thân chủ động tiếp cận, có lẽ sẽ có người cho rằng tôi thật thảm hại khi hét lên「Khôngggggg」. Nhưng biết làm sao được. Sợ thật mà.

「Khoan, khoan đã! Đừng có kéo! Khăn tắm của tôi sắp tuột rồi!」

「Dù là chim trần hay chim bé thì tôi cũng không quan tâm đâu. Nào, nhanh lên.」

「Tôi quan tâm đấy! Mà ai chim bé chứ hả!」

「Thần cũng chẳng thích nhìn cái thứ tầm thường đó đâu. Nhưng phải nhanh lên. Bằng không sẽ trúng kế của Đương chủ-sama và chị Nokaze-neesama mất.」

「Hả? Viện trưởng và Nokaze-san làm sao cơ?」

Mikaze không trả lời câu hỏi của tôi.

Thay vào đó, từ phía bên kia cánh cửa nhà tắm───phía phòng thay đồ, vọng đến những tiếng người lao xao. Mikaze lập tức nheo mắt「Hừm?」rồi kéo mạnh tay tôi.

「Chết tiệt, không kịp rồi sao. Lãnh chúa, lại đây!」

「Oa oa!?」

Mikaze kéo lê tôi đến một góc của khu vực tắm gội.

Ở đó có một cái hốc tường, vừa đủ cho một người chui vào.

Sau khi ném tôi vào trong, Mikaze cũng ép sát người mình vào theo.

Chúng tôi vừa vặn trong cái hốc, trong tư thế như đang ôm chặt lấy nhau.

「Mi-mi-mi-mi-mi-Mikaze!」

「Suỵt. Im lặng... Xin đừng lên tiếng.」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa nhà tắm bật mở với một tiếng động lớn.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân của vài người ùa vào.

「Tuyệt vờiiiiiiiiiiiii!! Bồn tắm lớn quá!」

「Đừng la lớn thế. Với lại đừng có chạy. Em lại ngã bây giờ.」

「Shizuru? Cậu cứ nhìn chằm chằm bên này, có chuyện gì sao?」

「Ư gừ gừ... Chiều cao cũng xấp xỉ MÌNH... mà lại lớn hơn MÌNH nhiều...」

Bốn giọng nói quen thuộc liên tiếp vang lên.

Tuy không thấy được người vì đang trốn trong hốc, nhưng tôi biết ngay đó là những ai.

───Tại sao bọn họ lại ở đây?

Nếu tin lời Nokaze-san, thì tôi phải là người đầu tiên sử dụng nhà tắm lớn này. Đó là ý của Viện trưởng, và chính bà ấy cũng đã nói vậy nên không thể nhầm được.

Dù tôi đưa mắt ra hiệu thắc mắc, Mikaze chỉ im lặng lắc đầu.

「Mà này, Mikaze-san đi đâu rồi nhỉ? Tớ định rủ cậu ấy mà tự dưng lại biến đi đâu mất...」

「Kệ con hầu đó đi! Mà này, bơi được không? Bơi được chứ, Minori?」

「Trước đó thì phải tắm rửa cho sạch sẽ đã. Nhất là cậu đấy, chạy nhảy ngoài trời cả buổi, người bẩn hết cả rồi.」

「Nha. Vậy thì tắm cho nhau đi!───Giật được khăn rồi!」

「Kya!? N-Này, Hinako!」

「Ngu gư gư... Đúng là lớn thật. Chơi bẩn quá đó, Minori!」

「Chơi bẩn cái gì!? Tớ có thích nó lớn đâu...」

「Mư kiiiiiiiiii! Cái thái độ của kẻ chiến thắng đó là sao hả! Tức quá đi mất! Chia cho TÔI một ít thành phần lớn đó đi!」

「Kyaaaaaaaaaaa!? Khoan, Shizuru-chan, đừng... đừng có bóp...!」

「Nha! Cả mi nữa, tóc bạch kim! Đưa bộ ngực đó cho ta!」

「Ơ, ơ!?」

Những giọng nói trong trẻo vang vọng. Tiếng chân chạy rộn ràng.

Ở phía bên kia bức tường, một thiên đường chỉ toàn con gái chắc chắn đang diễn ra. Chết tiệt... tường ơi hãy trong suốt đi! Hoặc là nổ tung ra đi!

「Lãnh chúa... xin đừng có nhổm người ra.」

Một giọng thì thầm trách móc vang lên bên tai khiến tôi bừng tỉnh.

Gương mặt nheo mắt của Mikaze đang ở ngay trước mắt tôi. Cô ấy đang quay lưng về phía bọn Minori, trong trạng thái dính sát vào tôi.

Phải, trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân.

「Ặ!?」

Ngay khi ý thức được điều đó, suy nghĩ của tôi lại rơi vào hoảng loạn.

Cả hai đều không mặc gì ở phần thân trên, nên da thịt đang chạm trực tiếp vào nhau. Một cảm giác mềm mại đang kích thích lồng ngực tôi.

「..................!!!」

Tôi chỉ biết gào thét trong câm lặng mà không dám nhúc nhích.

Tôi cố gắng loại bỏ cái thứ đang chạm trực tiếp vào da mình ra khỏi tâm trí, nhưng sự kháng cự thật vô ích và lý trí của tôi đã đến bờ vực của sự bùng nổ... Chỉ có sự thật rằng đối phương là Mikaze mới giúp tôi giữ lại được một chút tỉnh táo mong manh.

Trong lúc đó, bọn Minori đã tắm xong và bước vào bồn.

Mikaze lại càng ép chặt tôi vào trong. Dĩ nhiên, cái thứ đang ép vào người tôi cũng bị ép theo. Cứu con Thượng Đế ơi, con sắp chết rồi.

Dù tôi đang dần bị dồn vào đường cùng, có vẻ bọn Minori vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. Nhờ có làn hơi nước che chắn, họ đang thảnh thơi ngâm mình trong bồn.

「Được rồi Ma Kiếm! Thi bơi tới đằng kia nào!」

「Á! Ăn gian là không được! Yêu cầu làm lại!」

「Hai đứa đừng có quậy quá! Thiệt tình...」

Hai cô nhóc ồn ào có vẻ đã bơi ra xa, và tôi nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của Minori.

「Xin lỗi nhé, Hội trưởng. Ồn ào quá...」

「Không sao đâu. Sôi nổi một chút lại vui hơn.」

Một tiếng「chũm」vang lên, và bóng lưng của Minori và Hakane lọt vào tầm mắt tôi.

Cả hai đều đã búi tóc lên để không bị ướt, đang ngồi cạnh nhau một cách thân thiết trong bồn.

「Mà bồn tắm lớn thật đấy. Nhà của cậu cũng thế này à?」

「Nhà tớ thì bồn tắm cũng bình thường thôi. Chắc chỉ bằng một nửa ở đây───」

「Không không, thế đã là quá lớn rồi. Hoàn toàn không bình thường đâu.」

「? Thật sao?」

「Thật đó. Phòng ký túc xá ở trường có phòng tắm vòi sen đúng không? Bồn tắm ở nhà bình thường chỉ cỡ đó thôi.」

「Hừm... Minori?」

「Sao thế?」

「Minori───cũng thích Yoshitaka, đúng không?」

Ngay lập tức, Minori chúi mặt xuống bồn tắm với một tốc độ kinh hoàng.

Gần như cùng lúc, tôi cũng「Nà phù!?」một tiếng, nhưng nhờ phản ứng dữ dội của Minori mà tôi đã không bị phát hiện. Dù bị Mikaze lườm nhưng tôi chẳng còn tâm trí để ý nữa.

「Mi-Minori?」

「Khụ, khụ! B-bất ngờ quá đó, Hội trưởng!」

Minori ngẩng mặt lên khỏi mặt nước, vừa ho sặc sụa vừa rưng rưng nước mắt nói.

Hakane, từ ngạc nhiên bỗng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, rồi ngồi thẳng người lại. Dáng vẻ cố tình ngồi quỳ ngay ngắn trong bồn nước trông có chút dễ thương.

「Ừm. Vì tớ nghĩ mình phải hỏi cậu chuyện này từ lâu rồi.」

「...」

「Tớ───tớ thích Yoshitaka. Tớ đã luôn cảm thấy mơ hồ, nhưng nhờ có Yuuko mà tớ đã nhận ra. Cho nên... tớ muốn xác nhận với Minori.」

Đối lập với Hakane đang nói một cách bình tĩnh, mặt Minori lại đỏ bừng lên.

Cũng phải thôi. Vì chuyện kia chỉ vừa mới xảy ra.

「Minori. Tớ muốn cậu trả lời. Bằng chính miệng cậu, bằng chính lời của cậu. Nếu không thì tớ cảm thấy... chỉ có mình tớ là kẻ gian lận vậy.」

「Chuyện đó...!」

Có lẽ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện ở bãi biển, Minori không thể nói tiếp được nữa. Đối với cô ấy, người đã chơi xấu, vượt mặt Hakane chính là bản thân mình. Dĩ nhiên, Hakane cũng đang nghĩ điều tương tự.

Cả hai đều mang cùng một cảm xúc, ở cùng một lập trường.

Chính vì thế, nó là cần thiết.

Một lời tuyên bố dứt khoát. Có thể gọi là một lời tuyên chiến.

Để dù kết quả có ra sao, cả hai đều sẽ không phải hối tiếc───.

Nhận lấy ánh mắt thẳng thắn của Hakane, Minori mím môi như thể đã hạ quyết tâm. Cô đối mặt trực diện với Hakane.

Tôi, một kẻ đứng xem từ xa, cũng phải nuốt nước bọt khan.

「T-tớ cũng───」

Ngay khi Minori như lấy hết dũng khí để thốt lên lời.

Tõm! ... một tiếng.

Một vật thể nhỏ gì đó rơi xuống giữa hai người, tạo nên một cột nước lớn.

「───Phù! Mẹ nó, này Ma Kiếm! Dùng chiêu ném là chơi BẨN đó!」

「Phư phư phư. Nực cười. Bất kể dùng thủ đoạn nào, kẻ thắng mới là chính nghĩa! Coi thường Ma Kiếm là nhận lấy kết quả đau đớn đó!」

Hai cô nhóc đang chơi ở xa bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.

Minori và Hakane, bị nước xối từ đầu xuống chân, đứng ngẩn người ra. Nhưng rồi, chân mày Minori bắt đầu giật giật một cách bực bội. Cô đặt tay lên vai Nasuko đang làm ồn ngay cạnh.

「───Hinako!」

「Nha nha!? Mi-Minori!?」

「Chị đã bảo là đừng có quậy quá mà! Shizuru-chan cũng thế!」

「T-tôi không có lỗi! Là cậu ta tự dưng───」

「Không lý do lý trấu gì hết! Hai đứa, lại đây cho chị!」

Nasuko và Shizuru bị Minori giáo huấn, mặt mếu máo bị kéo ra ngoài nhà tắm. Theo sau đó, Hakane cũng vội vã đuổi theo.

Xoạch. Cánh cửa đóng lại, nhà tắm ồn ào lại trở về với sự yên tĩnh.

Sau khi xác nhận không còn ai ở phòng thay đồ nữa, Mikaze cuối cùng cũng buông tôi ra. Làn da của hai đứa tách rời nhau khiến tôi thở hổn hển.

「Chuyện... chuyện này là sao...」

Tôi hỏi, Mikaze đang khoanh tay với vẻ mặt khó chịu nhìn xuống tôi một cách lạnh lùng. Dù đã tách ra nhưng cô vẫn trần như nhộng───lại còn chẳng thèm che đậy───nên tôi vẫn không thể nhìn thẳng vào cô được.

「Thần đã nói rồi. Chuyện lần này là do Đương chủ-sama và chị Nokaze-neesama làm.」

「Hai người đó làm ư? Nghĩa là───」

「Dụ ngài, người không biết gì, vào nhà tắm, rồi cho cô Minori và cô Hội trưởng học sinh tới. Họ đã sắp đặt sẵn mọi chuyện từ trước rồi.」

「Hảảả!? Gì vậy! Làm thế thì chẳng phải sẽ chạm mặt nhau trong tình trạng khoả thân sao!」

「Vâng. Đó chính là mục đích của hai người đó───hay nói đúng hơn, là của Đương chủ-sama.」

Trước lời nói của Mikaze, tôi ngơ ngác đảo mắt lia lịa.

Mục đích là để chúng tôi chạm mặt nhau trong tình trạng khỏa thân? Hành động đó thì có ý nghĩa gì chứ. Chẳng lẽ bà ấy muốn tái hiện lại một cảnh phim hài lãng mạn sáo rỗng nào đó sao.

Thấy tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Mikaze thở dài lắc đầu.

「Đương chủ-sama rất vui mừng vì cô Hội trưởng học sinh đã có nhiều bạn bè. Điều đó là không sai.」

「Hà... Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này?」

Mikaze đưa tay lên miệng, như đang đắn đo về lời tiếp theo.

Thật trùng hợp, đó chính là hành động y hệt cô Hibiki-sensei ban trưa.

「Phải nói sao nhỉ... Đương chủ-sama có hơi... có chút vấn đề về đầu óc.」

Sau một hồi đắn đo, đó là những gì cô ấy nói.

Cách nói thật thậm tệ, nhưng hình như cô Hibiki-sensei cũng nói điều tương tự thì phải...

「C-cụ thể thì sao?」

「Vâng. Đương chủ-sama rất vui vì Lãnh chúa và mọi người đã thân thiết với cô Hội trưởng học sinh. Bà ấy cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu mối quan hệ đó sâu sắc hơn nữa.」

「Ừm. Chà, dù sao cũng là cháu gái cưng mà, đương nhiên thôi... rồi sao nữa?」

「Vì vậy, bà ấy cho rằng nếu tất cả mọi người cùng ‘mây mưa’ với Lãnh chúa, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.」

「Dừng lại ngayyyyyyyy!」

Nghe thấy từ không thể bỏ qua, tôi lập tức hét lên phản bác.

「Cái suy nghĩ gì vậy!? ‘Mây mưa’, ý là có quan hệ nam nữ lộn xộn á!?」

「Vâng. Nếu Lãnh chúa ‘kết nối’ với mọi người, thì mối liên kết đó sẽ không thể tách rời được nữa. Cả về thể xác lẫn tinh thần.」

「Thế chẳng phải là thác loạn tập thể sao! Bà ta bị gì vậy? Ngốc à? Chưa nói đến chuyện sai trái, cái suy nghĩ dị次元quá mức khiến người ta sợ hãi!」

Trước lời chỉ trích của tôi, Mikaze cũng nhắm mắt lại như thể đang đau đầu.

Viện trưởng, người trông có vẻ là một người hiểu biết lẽ thường... Thật khó tin, nhưng nếu không phải vậy, thì chẳng có lý do gì để bọn Minori đột nhiên xông vào nhà tắm cả.

Nhắc mới nhớ, cuộc nói chuyện với Viện trưởng ở hành lang. ‘Cố lên nhé’... nghĩa là ‘cố lên’ với tư cách là một ‘người đàn ông’ sao? Tôi muốn khen ngợi Mikaze và Hibiki-sensei vì đã lựa lời mà chỉ nói là “đầu óc có chút vấn đề”. Ai mà ngờ một con quái vật điên rồ như vậy lại ẩn mình ở đây.

「...Đó là sự thật, không nhầm chứ?」

「Vâng. Vì từ trước bà ấy đã có những phát ngôn tương tự. Lần này, thần cũng bị tính vào trong ‘mối quan hệ mây mưa’ đó, nên không được nghe về kế hoạch.」

「Ừm... tự dưng thấy muốn khóc quá.」

「Đến do thám trước quả là đúng đắn. Nếu chậm một chút, sự trong trắng của cô Hội trưởng học sinh đã bị tên Lãnh chúa cầm thú này cướp mất───」

「Làm gì có! Dù là tôi thì cũng có thường thức đến mức đó!」

Tóm lại, Mikaze đã nhận ra kế hoạch đáng ngại của Viện trưởng và vào nhà tắm trước. ...Nếu vậy thì cũng nên nghĩ đến khả năng chạm mặt tôi mà quấn cái khăn vào chứ. Hay là đầu óc của cô ta cũng có vấn đề nốt rồi.

Thấy tôi chán nản buông thõng vai, Mikaze vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Rồi cô từ từ lại gần───.

「Lãnh chúa.」

「Hửm?───Khoan, á á á á á á! Che đằng trước lại! Trước hết che đằng trước đi đã!」

「Về câu chuyện của hai người họ lúc nãy. Lãnh chúa nghĩ thế nào?」

Tôi đang vội vàng che mắt, liền khựng lại.

Tôi nhìn vào mặt Mikaze. Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc, im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.

「Cô...」

「Đây không phải là chuyện mới xảy ra. Kể từ khi ngài chuyển đến Học viện Nữ sinh Shizuru. Thần đã luôn để tâm đến chuyện đó.」

Vẻ mặt nghiêm nghị của Mikaze không chỉ vì cô ấy ngao ngán với kế hoạch của Viện trưởng.

Mối quan hệ giữa tôi và Minori. Và mối quan hệ giữa tôi và Hakane. Từ trước đến nay, chỉ là do tôi không để ý, nhưng có lẽ Mikaze đã suy nghĩ về nó từ rất lâu rồi.

「...Xem cái vẻ ngoan ngoãn đó, có vẻ cuối cùng ngài cũng nhận ra rồi nhỉ. Thiệt tình, chậm chạp quá đấy.」

「Ồ-ồn ào. Tôi cũng chưa hiểu rõ lắm đâu.」

Lần này, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Mikaze vì một lý do khác.

───Thật sự. Chính tôi cũng thấy mình chậm chạp. Không phải để bào chữa, nhưng tôi đã nhận ra tình cảm của Minori và Hakane. Nhưng từ trước đến giờ, nó cứ mơ hồ, không rõ ràng cho đến tận bây giờ.

「Tình cảm của hai người họ có lẽ là thật. Ngài nghĩ sao?」

「...Tôi không biết.」

「Dù không biết, nhưng sớm muộn gì ngài cũng phải trả lời thôi. Chắc ngài không có cái suy nghĩ hèn nhát là cứ giả vờ không biết rồi bỏ mặc đó chứ?」

「Ch-chuyện đó... không có... tôi nghĩ vậy............ chắc là thế.」

Tôi định nói một cách dứt khoát, nhưng đến cuối câu, giọng tôi lại nhỏ dần.

Mikaze nhìn tôi, kẻ đang mang bộ mặt thảm hại, với ánh mắt chán nản. Ánh mắt mà tôi đã cảm nhận được không biết bao nhiêu lần. Chắc hẳn cô ta đã luôn ngao ngán khi phải ở cạnh một kẻ chậm chạp và thiếu quyết đoán như tôi.

「Thần hiểu rồi. Vậy thì, không còn cách nào khác ngoài việc làm thế này.」

「Ể?」

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Mikaze nhanh miệng niệm「Bạt Kiếm - Draw」.

Ánh sáng hội tụ trong hai tay cô, và dần dần hình thành một cây chổi. Thanh kiếm《Kỵ Sĩ》của Kiyoshi Mikaze,《Thất Bí Kiếm = Thương Tẩy Trừ Eraser》. Một món vũ khí đáng tin cậy mà tôi đã thấy không biết bao lần, và cũng đã cứu tôi khỏi nguy hiểm không biết bao nhiêu lần.

「Cái!? K-kiếm《Kỵ Sĩ》!? Sao lại có thể hiện hình được khi không ở trong trường chứ?」

Kiếm và giáp của Học viện Nữ sinh Shizuru lẽ ra chỉ có thể sử dụng được trong khuôn viên trường. Tôi đã được dạy như vậy trong giờ học.

Mikaze thản nhiên đáp lại một cách lạnh lùng.

「Quên chưa nói, dinh thự này được bao bọc bởi một kết giới tương tự như của Học viện Nữ sinh Shizuru. Cho nên, hiệu quả của giáp cũng được kích hoạt, và kiếm cũng có thể triệu hồi như thế này.」

Nói rồi, Mikaze khẽ vung cây chổi.

Một sợi xích có gắn chì bay ra từ đầu cán, quấn quanh người tôi. Tay chân bị trói chặt, tôi hét lên「Gyafu!?」rồi lăn ra sàn nhà tắm.

「Mikaze? Cô định làm gì!?」

「Thần đã cảnh cáo ngài rất nhiều lần rồi, Lãnh chúa. ‘Để bảo vệ cô Hội trưởng học sinh, thần không ngại lấy thân mình làm mồi nhử’. Đáng tiếc, trái tim của cô Hội trưởng học sinh đã hướng về ngài. Thần không thể phủ nhận sự thật đó, và thần cũng thừa nhận điều đó. Nhưng───」

Mikaze ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, người đang bị xích trói chặt.

「Với ngài bây giờ, chắc chắn sẽ làm tổn thương cô Hội trưởng học sinh. Không, không chỉ cô Hội trưởng học sinh, mà cả cô Minori nữa. Thần không thể giao phó trái tim của hai người bạn thân thiết cho một kẻ chỉ có thể mang bộ mặt yếu đuối như vậy được.」

Tay Mikaze giật mạnh chiếc khăn đang quấn quanh hông tôi.

Cô giật phăng nó ra, và tôi, đang nằm sấp, bị lột trần truồng.

「Oáááááá!? C-cô làm gì───!?」

「Nhân dịp này, để thần từ bên cạnh chen vào cướp ngài đi thì sao nhỉ. Như vậy thì người chịu tiếng xấu chỉ có mình thần, và trái tim của hai người họ sẽ được bảo vệ. Có lẽ họ sẽ sốc một chút, nhưng có thể tránh được một kết cục bi thảm. Không còn cách nào khác.」

「CÓ RẤT NHIỀU CÁCH KHÁC ĐẤY Á Á Á Á Á Á Á Á!」

Tôi vùng vẫy dữ dội, bàn tay ma quỷ của Mikaze với nụ cười nhạt đang tiến đến gần.

───A, thôi xong. Cô ta nói thật.

Cảm nhận được điều đó một cách trực giác, tôi bất chấp nguy cơ thằng em nằm giữa hai chân sẽ bị phơi bày hoàn toàn, mà lăn tròn trên sàn với tất cả sức lực. Vừa tháo sợi xích quấn quanh người, tôi vừa giữ khoảng cách với Mikaze. Mikaze nhíu mày「Hừm」rồi đứng dậy.

「Đừng kháng cự vô ích nữa. Ngoan ngoãn để bị thông đi.」

「Không đời nào! Mà sao cứ nhắm vào lỗ hậu của tôi thế hả? Tôi từ chối bằng cả thể xác và linh hồn! Mà làm thế thì cũng có giải quyết được gì đâu! Với lại, làm ơn hãy trân trọng cơ thể mình đi!」

「Không, không còn cách nào khác. Hơn nữa, chuyện của thần thì sao cũng được. Dù là cái chim bé đó, thần cũng sẽ cố chịu đựng.」

「Khôngggggg!」

Bị chỉ thẳng vào mặt, tôi mếu máo che đằng trước. Tự tiện nhìn rồi còn gọi người ta là chim bé, đúng là một con đàn bà vô lễ. ...Tôi muốn chết quá.

「D-dù sao cũng không được! Tha cho tôi đi!」

「Không. Hôm nay, ngài phải quyết tâm. ...Về lỗ hậu môn của mình.」

「Đã bảo sao cứ ngoan cố nhắm vào lỗ hậu môn thế? Cứu với bác sĩ ơi, ở đây có bệnh nhân tâm thần!」

Chúng tôi vừa la hét vừa chạy vòng quanh nhà tắm.

...Có lẽ vì quá tập trung vào việc chạy trốn. Nên tôi đã không để ý dưới chân.

Chắc là do Nasuko vứt bừa bãi, tôi đã giẫm phải một bánh xà phòng.

「Ối!?」

Tôi trượt chân một cách tức cười, cơ thể bay lên không trung trong giây lát.

Ngay lập tức, Mikaze đang đuổi theo sát phía sau cũng lao tới. Có vẻ cô cũng không lường trước được, cô tròn mắt đỡ lấy lưng tôi.

Một cảm giác êm ái lại truyền đến sau lưng.

Nhưng không có thời gian để tận hưởng cảm giác đó, chúng tôi cùng nhau ngã ngửa ra sau. Tôi đè lên người Mikaze. Đương nhiên, tôi ở trên nên ít bị chấn động hơn, nhưng Mikaze ở dưới thì bị đập mạnh đầu xuống sàn.

Cốp... một tiếng. Một âm thanh kinh hoàng không giống như phát ra từ cơ thể người.

「Mi-Mi-mi-mi-Mikaze!? Cô không sao chứ!?」

Tôi vội vàng đứng dậy, đỡ lấy cơ thể cô.

Khi ôm vào lòng, cơ thể cô gầy hơn tôi nghĩ. Tôi vô thức suýt nhìn vào ngực cô───rồi lập tức quay đi chỗ khác. Mình bị ngốc à. Bây giờ phải kiểm tra xem Mikaze có an toàn không mới là điều quan trọng nhất.

「Mikaze, Mikaze!」

Tôi cố gắng không làm lay động cái đầu bị va đập của cô, gọi tên cô.

Đúng như dự đoán, cô ấy đã bị hạ gục hoàn toàn. Ngã một cách dữ dội như vậy, không bị gì mới lạ. Thậm chí có khả năng não bị tổn thương.

「Chết tiệt... Chờ một chút! Tôi đi gọi người ngay đây!」

Đây có thể là một chuyện lớn.

Nghĩ vậy, tôi đặt Mikaze xuống sàn, định ra ngoài gọi người.

Nhưng.

「............ưm.」

Từ trong vòng tay tôi, một tiếng rên khe khẽ vang lên.

Tôi giật mình, quay lại nhìn Mikaze.

「Mikaze?」

「......? ......Lãnh chúa... sama......?」

Mikaze trong vòng tay tôi đã hé mắt ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn chưa thể lạc quan được.

「Đừng cử động nhiều. Tôi sẽ đi gọi người ngay. Trước đó cứ nằm yên đi.」

「Hà... à thì... Tại sao thần lại đang ở trong vòng tay của Lãnh chúa-sama vậy ạ...?」

Với vẻ mặt mơ màng, đôi mắt đen láy của cô đảo quanh không trung.

Và rồi, khi tiêu cự của cả hai mắt tập trung vào cơ thể mình.

「Ặ!?」

Đôi mắt cô mở to.

Không chỉ vậy. Gương mặt luôn lạnh lùng của cô dần dần đỏ ửng lên.

「Mi-Mikaze?」

「───Không」

「Không?」

「───Khôngggggggggggggggggggggg!」

Mikaze đột nhiên hét lên, đẩy văng tôi ra.

Tôi kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã dập mông. Nhân lúc đó, Mikaze giữ khoảng cách với tôi, cố gắng hết sức che đậy cơ thể trần truồng của mình, rồi thu mình lại.

「Lã-Lã-Lã-Lã-Lãnh chúa-sama! Ngài đang làm gì vậy ạ. Không, ngài đã làm gì thần vậy!」

「Ơ... không, cái đó...」

「Dĩ nhiên, thần vẫn luôn ngưỡng mộ Lãnh chúa-sama. N-nhưng mà, chuyện này... lột đồ người ta lúc đang ngủ... thế này... ư ư ư... u hu hu hu...」

Cuối cùng, không chịu nổi sự xấu hổ, cô yếu ớt bật khóc.

Tôi nhìn cảnh tượng đó───và rùng mình kinh hãi.

Một cơn ớn lạnh dữ dội chạy dọc khắp cơ thể. Đây không còn là vấn đề đầu óc rối loạn hay không hiểu tình hình nữa. Đây là nỗi kinh hoàng. Trước mặt cô gái yếu đuối đang khóc lóc kia, trái tim tôi cảm thấy sợ hãi một cách rõ ràng.

「Mi... Mikaze... san?」

「...Hức. Có chuyện gì, Lãnh chúa-sama. Nếu có lời bào chữa, thần sẽ nghe thử.」

「A, vâng... à không, không phải thế. Có thật là Mikaze-san không?」

「? Ngài đang nói gì vậy, Lãnh chúa-sama?」

Mikaze lau nước mắt, rồi nghiêng đầu một cách dễ thương.

Rùng mình... Hành động đáng yêu đó khiến toàn thân tôi nổi da gà.

「Cô-cô lại đang trêu tôi đấy à!? Đấm không được thì xoa à!? Tôi không mắc bẫy đó đâu!」

「───Hức!」

Tôi quát lên như muốn lột bỏ lớp mặt nạ của cô, Mikaze sợ hãi ôm đầu.

「X-xin lỗi, xin lỗi... Xin đừng giận ạ...」

Cô khẩn khoản cầu xin bằng giọng run rẩy.

Tôi cứng đờ người. Mặt tôi bắt đầu tái đi.

「Không-không. Tôi không có giận? Chỉ là thấy Mikaze có vẻ lạ nên không biết có chuyện gì thôi...」

「Kh-không giận ạ? Thật không ạ?」

Tôi gật đầu, Mikaze đang sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm.

「Vậy... ngài đã làm gì với cơ thể trần truồng của thần chưa ạ...?」

「Chưa! Chưa làm gì hết!」

「Th-thật không ạ? ...Đ-đúng rồi nhỉ. Lãnh chúa-sama không phải người như vậy. Tình huống này chắc chắn là có lý do gì đó trong lúc thần bất tỉnh.」

Nói như để tự trấn an mình, Mikaze quay người lại đối diện với tôi.

Cô vừa dùng hai tay che cơ thể một cách ngượng ngùng, vừa gượng cười.

「Xin lỗi vì đã nghi ngờ ngài, Lãnh chúa-sama.」

「...À, à... vâng.」

「T-trước hết! Thần đi mặc đồ đã nhé! Cứ trong bộ dạng này thì thật là xấu hổ... thật là khiếm nhã.」

「...Ừm. Cô đi đi?」

Mikaze mỉm cười rạng rỡ, gật đầu「Vâng!」rồi chạy nhanh ra khỏi nhà tắm.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cô, rồi lại nhìn xuống sàn nhà tắm.

...Ở đó có một bánh xà phòng bị bỏ lại. Thứ đã khiến tôi trượt chân, và cuốn cả Mikaze vào cú ngã.

Tôi nhìn bánh xà phòng trên sàn, rồi lại nhìn ra cửa nhà tắm nơi Mikaze vừa biến mất.

「............Đùa nhau à?」

Tiếng nói của tôi vang lên một cách vô vọng, không có ai đáp lại.

Tại dinh thự của nhà Hibiki trên hòn đảo phương Nam, trải nghiệm kinh hoàng một mùa hè của tôi đã bắt đầu───.