Brigandine In The Wind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Oooku no sakura

(Hoàn thành)

Oooku no sakura

Akira (日日日 )

Hidekage, con trai duy nhất của Tướng quân Toyotomi, đang làm nhiệm vụ với cục thanh tra "Quán cà phê Carrion - Kền kền", đã xâm nhập vào hậu cung nơi tụ tập các cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, những cô g

57 36

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 04 - Chương 4

Phần kết: Mọi người cùng nhau

Trời trong xanh vào ngày cuối cùng của chuyến du lịch. Dưới bầu trời không một gợn mây, chúng tôi đi đến một sân bay dã chiến nằm cách dinh thự không xa.

Chiếc máy bay Cessna riêng của gia tộc Hibime đã chờ sẵn ở sân bay, trong trạng thái có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Ông chú phi công ngồi trong buồng lái đang giơ ngón cái về phía Mikaze với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện... nhưng tôi quyết định giả vờ như không thấy.

Trong lúc hành lý được chất lên máy bay, chúng tôi chào hỏi những người nhà Hibime đã ra tiễn.

「Thật sự cảm ơn mọi người vì tất cả ạ.」

「Ôi chà. Ta đã bảo đừng khách sáo rồi mà. Bọn ta cũng rất vui.」

Khi tôi và Minori cùng cúi đầu, Viện trưởng liền xua tay đáp lại. Có vẻ bà không nói xã giao mà thật tâm nghĩ vậy... Thật sự, nếu bỏ qua những điểm kỳ quặc thì bà đúng là một người tốt.

「Cảm ơn cả Hội trưởng nữa.」

Minori rướn cổ, nói lời cảm ơn với cả Hakane đang nấp sau lưng Viện trưởng.

Còn Hakane thì – trông cực kỳ hờn dỗi. Cô bé phồng má, từ nãy đến giờ cứ lấy ngón tay chọc chọc vào lưng Viện trưởng.

「...Lại chỉ có mình tớ phải xa mọi người thôi.」

Với ánh mắt hờn dỗi, cô bé nhìn tôi và Minori đang đứng cạnh nhau. Trước hành động đáng yêu đó, chúng tôi chỉ biết nhún vai cười khổ.

...Do phải dọn dẹp dinh thự, người nhà Hibime dự định sẽ rời đảo muộn hơn chúng tôi vài ngày. Vì thế, đây là lúc chúng tôi phải tạm chia tay Hakane. Bản thân cô bé có vẻ vô cùng bất mãn với điều đó.

「Khi nào về lại học viện chúng ta sẽ gặp nhau mà. Phải không, Yoshitaka?」

「Ừ. Lúc đó chúng ta sẽ tụ tập ở phòng ủy ban hoặc phòng ký túc xá rồi cùng chơi nhé. ...Ở mức độ không bị người như Ariga Yuuko la cho một trận ấy.」

Chúng tôi đứng hai bên, vỗ nhẹ lên đầu Hakane để an ủi cô bé.

Hakane khẽ "Mư..." một tiếng rồi ngước nhìn tôi đang ở bên phải cô.

「Hứa nhé?」

「Ừ, hứa đấy. Hay là ngoéo tay không?」

「...Ưm. Thay vào đó thì.」

Ngay khoảnh khắc ấy, Hakane đặt tay lên vai tôi rồi nhẹ nhàng nhảy lên.

Cứ thế, cô bé áp sát mặt mình lại và—

Chụt.

...Một cảm giác mềm mại, ẩm ướt chạm vào má phải tôi.

Minori kêu lên một tiếng 「A!」 đầy tiếc nuối như thể bị sốc, còn Viện trưởng thì kinh ngạc thốt lên 「Ôi chao!」 và lấy hai tay che miệng.

Lãnh trọn một đòn bất ngờ cực lớn, tôi sững sờ nhìn xuống Hakane.

Còn đương sự thì nở một nụ cười đáng yêu.

「Hứa rồi. Nhé.」

Ngay lập tức, tiếng hét phẫn nộ của Minori vang lên: 「YOSHITAKAAAAA!」

Nhìn tôi co rúm người lại, Hakane và Viện trưởng vui vẻ cười phá lên.

「Anh, qua đây một chút coi!」

「Không phải! Hiểu lầm thôi, đây là bất khả kháng! Không phải lỗi của tôi!」

「Có phải lỗi của anh hay không cũng mặc kệ! Mau qua đây—!」

Minori đỏ bừng mặt vì giận, chỉ tay dứt khoát vào chỗ bên cạnh mình.

「B-Bên trái!」

「...Hả?」

「Đ-Đã bảo là bên trái! Hội trưởng là bên phải rồi, nên tôi là bên trái! Hiểu rồi thì mau đưa má ra đây!」

Thấy Minori đỏ mặt nói những lời như vậy, không chỉ tôi mà cả Hakane và Viện trưởng cũng ngẩn người ra. ...Ừm. Con bé này có bị sốt không nhỉ?

「Đ-Đồ ngốc! Ai mà làm thế được chứ!」

「Hội trưởng đã làm mà! Hội trưởng đã làm mà!」

「Không cần nói hai lần tôi cũng hiểu! Của Hakane là đánh úp mà. Chẳng lẽ cô tuyên bố ‘Bây giờ tôi sẽ hôn anh nhé’ rồi tôi phải ngoan ngoãn tuân theo ‘Vâng, xin mời’ à!」

「Grừừừ... Unyuuuuuuuuuu...!」

Minori rưng rưng nước mắt lườm tôi. Dáng vẻ đó đáng yêu một cách phạm quy, nhưng bị hờn dỗi trong tình huống này thì tôi cũng khổ lắm.

Như thể đang trốn tránh hiện thực, tôi vã mồ hôi lạnh và quay đi chỗ khác.

—Lúc đó,

「Thiệt tình! Tại sao đến tận hôm nay mọi người lại bỏ mặc mình chứ! Mình cũng muốn chơi nhiều hơn mà—!」

Chị Nokaze, người vừa mới hồi phục sau trận phạt, đang gào lên một tiếng đầy cay cú. Đứng cạnh chị là Mikaze, đang nhìn chị với vẻ mặt lạnh lùng.

「Ồn ào quá đấy, chị. Tất cả là do chị tự làm tự chịu. Bỏ cuộc đi.」

Chị Nokaze làm bộ mặt như đứa trẻ bị giật mất đồ chơi, phồng má lên.

Đối với chị, việc không thể dành khoảng thời gian còn lại với chúng tôi xem ra đáng tiếc lắm. Tôi thì nghĩ chỉ trong vài ngày mà hồi phục được từ trạng thái như cái vỏ rỗng kia đã là siêu lắm rồi... nhưng có lẽ đây là phần không nên chọc sâu vào thì hơn?

「Hức... Mikaze-chan lại trở nên lạnh lùng như xưa rồi. Tuy giờ thì không còn nguy cơ mình vượt qua giới tuyến với Mikaze-chan nữa, nhưng chị đây vẫn hơi buồn một chút đấy! Mikaze-chan, cho chị thêm tình yêu đi!」

「Hô? Một kẻ đã quấy rối tình dục đứa em gái đang không khỏe của mình đủ đường mà cũng dám vênh váo nói hai từ ‘tình yêu’ cơ đấy. Với một người chị trơ trẽn như vậy thì nên ban cho thứ tình yêu tuyệt vời nào đây nhỉ?」

「Ặc!? Này, Mikaze-chan!? Đừng có khóa tay! Đau, đau!」

「Đây cũng là một kiểu thân mật giữa chị em. Là một phần của việc thể hiện tình cảm thôi ạ.」

「Tôi không cần kiểu thể hiện tình cảm bạo lực thế này đâuuuuuu!」

Bị Mikaze đã hoàn toàn bình phục khóa tay, chị Nokaze hét lên thảm thiết. Con người này đúng là trước sau như một, theo nhiều nghĩa.

Nhân tiện, tôi đã giải thích với những người khác rằng sự bất thường của Mikaze từ trước đến giờ là do ‘cô ấy không được khỏe’. Lời giải thích này khá là khiên cưỡng—nhưng thôi, đành chịu để che giấu sự thật là tôi đã nhìn trộm Minori và những người khác tắm.

「Nghưưưưư... Thật xấu hổ cho bản thân mình khi đã từng nghĩ một cô hầu gái tà đạo như vậy là chị mình.」

Ở một góc khác, Nasuko, người quý mến Mikaze ở chế độ thanh thuần nhất, đang rên rỉ khổ sở trong khi nhìn Mikaze hiện tại đang hành hung chính chị gái ruột của mình. Đứng bên cạnh, Shizuru vỗ vai Nasuko với vẻ mặt thấu hiểu rồi an ủi: 「Cứ coi như đó là một giấc mơ tồi tệ và quên đi thôi ạ.」

...Dường như một khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra khắp nơi.

Làm sao để dẹp yên vụ này đây? Đúng lúc một tia bất an thoáng qua lồng ngực tôi.

「—Này, mấy đứa. Nhân dịp này chụp một tấm ảnh kỷ niệm không?」

Một giọng nữ uể oải từ phía dinh thự vọng tới.

Nhìn lại, tôi thấy cô Hibime-sensei đang tiến lại gần, tay vung vẩy chiếc máy ảnh kỹ thuật số có gắn dây đeo. Mấy đồ máy móc thì phải cầm cho cẩn thận vào chứ! ...Dù rất muốn phàn nàn như vậy, nhưng trong tình huống này, việc chuyển chủ đề thực sự là một sự cứu rỗi.

「Ý-ý hay ạ! Này, Minori? Chụp ảnh kìa. Cô cũng nói vậy rồi, chúng ta cùng chụp chung đi?」

Tôi chớp thời cơ lái sang chuyện khác, nhưng Minori lườm tôi với vẻ không vui.

Tuy nhiên, có vẻ cô ấy cũng chấp nhận, liền miễn cưỡng gật đầu.

「Rồi. Vậy trước tiên là nhóm học sinh nhé... Đừng có làm cái mặt oán hận thế, Nokaze. Lát nữa cô sẽ chụp cho em mà.」

Vừa dỗ dành chị Nokaze đang sưng sỉa, cô Hibime-sensei vừa giơ máy ảnh lên.

Theo chỉ dẫn, chúng tôi cũng xếp hàng.

Tạm thời thì tôi đã yên vị ở giữa rồi... nhưng ngay sau đó, một vật gì đó mềm mại ‘poyon’ một tiếng vào cánh tay trái của tôi. Tôi giật mình quay lại thì bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của Minori.

「G-Gì chứ. Không đứng sát vào thì sẽ bị lọt ra khỏi khung hình mất!」

Lọt khỏi khung hình á... Mà chẳng phải cô đứng sát quá rồi sao?

Chưa kịp ngạc nhiên xong, lần này đến lượt cánh tay phải của tôi cảm nhận được một sự mềm mại khác áp vào.

「Sợ bị lọt khỏi khung hình.」

...Không cần nói cũng biết đó là Hakane.

Hơn nữa, không chỉ dừng lại ở đó.

「Nya!」「ạ!」

Hai sức nặng liên tiếp nhảy lên cổ tôi.

Bị Minori, Hakane, Nasuko và Shizuru bám chặt, tôi gần như không thể cử động. Dù là ảnh tập thể nhưng có cần phải ‘tập thể’ đến mức này không? Mà, nặng kinh khủng.

Chỉ có Mikaze đứng cách đó một khoảng, lạnh lùng nhìn tôi đang rên rỉ một cách khổ sở.

「Chụp đây. ...Này, Akechi. Cậu hơi phiền phức đấy.」

「Cô nói cứ như thể bảo em ‘dịch qua phải một chút’ vậy!? Đâu phải lỗi của em!」

「À, rồi rồi. Chụp đây nhé. Nào, cheese—」

「Á á á á á! Không được, không được nữa rồi! Nặng quá, nặng quá—!!」

「Kya!?」「Hửm!?」「Nya nya!?」「ạ!?」「...Haiz.」

—Tách.