Sau khi bị bọn Great Bush Wolf và Bush Wolf tấn công, bọn tôi đã đánh lui chúng an toàn.
Nhờ có nhóm mạo hiểm giả Nhân loại do Elio dẫn đầu giúp sức, việc thu thập ma thạch từ xác quái cũng diễn ra suôn sẻ.
Lúc ấy, Elio lên tiếng đề nghị:
“Trời cũng sắp tối rồi, bọn tôi định hạ trại tại đây. Di chuyển vào ban đêm nguy hiểm lắm. Coi như để cảm ơn vì đã cứu bọn tôi khỏi bọn Rắn Bụi, Great Bush Wolf và Bush Wolf, mong các cậu ở lại dùng bữa dã chiến với tụi tôi, dù chỉ là món ăn đơn sơ và lều trại sơ sài.”
“Tôi không chắc có đáng để cảm ơn đâu. Mấy con quái kia bọn tôi chỉ tiện tay xử lý thôi.”
“Không, cả vụ sáng nay nữa… với lại…”
Elio liếc nhìn cô em gái đang háo hức nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh.
“Em gái tôi rất muốn được nói chuyện với cậu về ma thuật… nên nếu được, xin hãy ở lại.”
“Ahahaha… nếu đã nói vậy thì bọn tôi xin nhận lời.”
Anh trai nào cũng yếu lòng trước lời cầu xin của em gái.
Tôi cũng vậy nên có thể hiểu rất rõ tâm lý đó.
Vì thế, tôi gật đầu đồng ý.
Trong lúc phụ giúp dựng lều, gom đá làm bếp dã chiến, chúng tôi cũng tranh thủ giới thiệu về nhau.
Trưởng nhóm là Elio, chàng trai tóc đỏ, cô em gái pháp sư tên là Miya.
Cùng nhóm còn có Gimura, một người trông khá nghịch ngợm, và Wardy cao lớn nhất đội.
Một tổ đội hơi đặc biệt với 1 pháp sư và 3 chiến binh đều dùng kiếm và khiên.
Khi tôi hỏi tại sao cả ba nam đều dùng cùng một kiểu trang bị, họ đáp thẳng thừng:
“Vì nhìn giống kỵ sĩ! Ngầu lắm!”
Gold nghe thế bật cười khan, nhún vai như bất lực:
“Ờ… ừ, ngầu thật đấy…”
Tôi nghĩ họ nên xem lại vai trò tổ đội cho hợp lý hơn, nhưng xen vào chuyện người khác cũng không hay, nên tôi chỉ im lặng.
Miya dùng ma thuật gọi nước, cho thịt khô, rau khô và muối vào nồi rồi đun lên.
Trong lúc chờ món ăn dã chiến hoàn thành, tôi trò chuyện với Miya về ma thuật như cô bé mong muốn.
Dĩ nhiên, tôi không thể nói thật về thân phận hiện tại, kẻ đang nắm quyền kiểm soát “Vực Thẳm”.
Vì vậy, tôi chỉ kể về “lý lịch giả” đã chuẩn bị sẵn.
“Cả bố lẫn mẹ cậu đều là pháp sư? Thảo nào cậu lại có tài năng phi thường như thế…”
“Còn cậu cũng rất giỏi rồi đấy chứ, Miya-chan. Mới tuổi này đã điều khiển được ma thuật rồi cơ mà.”
“So với Dark-san thì mình chẳng là gì đâu. Mình còn chưa hủy niệm chú được, mà ma thuật chiến thuật cấp cũng chưa dùng nổi nữa…”
Trong thế giới này, ma thuật được chia làm ba cấp độ cơ bản:
Chiến đấu cấp: ma thuật do một người thi triển, tầm ảnh hưởng nhỏ.
Chiến thuật cấp: ảnh hưởng diện rộng, là ngưỡng đánh dấu “pháp sư hàng đầu”.
Chiến lược cấp: tác động quy mô lớn như triệu hồi thiên thạch, sóng thần, địa chấn v.v.
Càng lên cấp cao, tầm ảnh hưởng và uy lực càng tăng. Mỗi cấp lại chia thành ba bậc:
Hạ, trung, thượng.
Ví dụ như Fire Wall tôi dùng hôm nay là ma thuật hạ cấp trong nhóm chiến thuật.
Thông thường, khi sử dụng ma thuật phải niệm chú rõ ràng và tập trung ý thức.
Chỉ những người dày dạn kinh nghiệm mới có thể hủy niệm chú tức niệm trong đầu, hoặc thi triển lập tức.
Việc đạt đến trình độ đó cần nỗ lực rất lớn, không phải ai cũng làm được.
Ngoài ra, tùy thể chất mà mỗi người có thể thiên về nguyên tố khác nhau hoặc học được nhiều loại.
Sự thiên lệch này đôi khi lại giúp họ phát triển theo hướng chuyên biệt.
Cấp chiến lược là loại ma thuật cực kỳ tốn kém và phức tạp, thường phải hợp sức nhiều người mới thi triển nổi, dù vậy vẫn rất hiếm được sử dụng.
Ngay cả trong các quốc gia khác chủng tộc, việc dùng ma thuật cấp này cũng là chuyện cực kỳ hiếm hoi.
(Còn bậc cao nhất là Tối Thượng Cấp thì chỉ có “Phù Thủy Cấm Kỵ” Elie mới dùng nổi. Đây là cấp độ bí mật, nên Elie từng dặn tôi tuyệt đối không được nhắc đến nơi công cộng.)
Tối Thượng Cấp có thể hồi sinh người chết (dù kèm nhiều điều kiện), triệu hồi thiên sứ và sứ giả của nữ thần, hay mở cánh cổng đến chiều không gian khác.
Ngay cả Elie cũng chỉ dùng được tối đa một lần mỗi ngày.
Chính nhờ Tối Thượng Cấp đó mà tôi mới nâng cấp được bản thân lên tận cấp độ 9999.
Nhớ lại thời gian “cày cấp” khi xưa, tôi không khỏi đưa mắt nhìn xa xăm…
Trong lúc tôi đang chìm vào hoài niệm, Elio đưa tay xoa đầu Miya như để an ủi:
“Anh không rành ma thuật, nhưng anh biết em có tài. Hồi trước em còn được trường ma thuật lớn nhất công quốc gửi thư tiến cử cơ mà. Chắc chắn em sẽ học được cả ma thuật chiến thuật nữa thôi, đừng buồn nữa.”
“Đừng xoa đầu em mà, tóc em rối hết cả rồi…”
Miya đỏ mặt, hơi nhăn mặt né đi, nhưng không giấu được sự xúc động.
Công quốc mà Elio nói đến là một đất nước do sáu chủng tộc cùng đầu tư, trong đó Long Nhân đứng đầu và đảm nhận vai trò điều hành.
Tên chính thức là Lục Chủng Công Quốc, thường được gọi ngắn là Công quốc.
Đây là một trong những quốc gia thịnh vượng nhất thế giới.
Tuy nhiên, Long Nhân lại coi Công quốc như “thuộc địa” nên họ thường gọi đó là “Đế Quốc Long Nhân”.
Cứ vài năm, đại diện của sáu chủng tộc là Nhân loại, Thú nhân, Long Nhân, tộc Elf, Dwarf và Ma nhân sẽ tụ họp về công quốc để tổ chức hội nghị, ra quyết định chung.
Trường ma thuật ở công quốc cũng thuộc hàng đỉnh cao nhất thế giới.
Được tiến cử vào đó chứng tỏ Miya thật sự là một pháp sư đầy tiềm năng.
“Nhưng bố mẹ tôi mất vì dịch bệnh. Không đủ tiền học nên em ấy phải thôi cả trường ma thuật cũ… Thế là anh em tôi với mấy người bạn thân mới lập đội mạo hiểm giả để kiếm sống. Mục tiêu của tôi là kiếm đủ tiền cho Miya được học ở trường ma thuật trong công quốc.”
Miya năm nay mới 13 tuổi, Elio và nhóm cậu ấy khoảng 15.
Ma thuật được cho là dễ tiếp thu hơn khi bắt đầu từ nhỏ.
Dù có trễ vài năm, nếu cố gắng, vẫn không phải là khoảng cách không thể vượt qua.
“Elio này, cậu quên rồi à? Giấc mơ của tụi mình là gì chứ?” “……”
Gimura bật cười pha trò, Wardy thì gật đầu như xác nhận.
Miya nghe xong liền mỉm cười dịu dàng:
“Với em, chỉ cần được ở bên mọi người như thế này là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nên… mấy anh đừng cố gắng quá sức nhé.”
“Anh biết rồi. Bọn anh sẽ không liều đâu.”
Elio lại đưa tay xoa đầu em gái.
Nhưng lần này, Miya không từ chối nữa, chỉ hơi cúi đầu nhẹ, đón nhận sự ấm áp đó.
Để làm dịu không khí có phần lắng đọng, Elio quay sang tôi bắt chuyện:
“Nhân tiện, Dark-san và mọi người trở thành mạo hiểm giả vì lý do gì vậy?”
“Ừm, cha mẹ của chủ nhân bọn tôi đã từng giúp đỡ tôi và cả Nemmu rất nhiều. Nhưng rồi một trận hỏa hoạn xảy ra cướp đi mạng sống của họ, còn chủ nhân thì bị bỏng nặng ở mặt… Bọn tôi trở thành mạo hiểm giả là để tìm loại thuốc có thể chữa được vết thương ấy, đồng thời cũng để ngài ấy có cơ hội đi đây đi đó, mở rộng tầm mắt.”
Gold kể lại câu chuyện với vẻ chậm rãi và trịnh trọng như thể đang đọc tuyên thệ.
Câu chuyện giả đã được chuẩn bị kỹ từ trước, và chiếc [SSR, Mặt nạ chú hề] tôi đang đeo cũng phát huy tác dụng khiến vết bỏng trông thật đến rùng mình.
Sau lời kể của Gold, Gimura chuyên bẻ không khí nghiêm túc giơ tay chen vào với vẻ ranh mãnh:
“Ơ cho tôi hỏi chút được không? Gold-san và Nemmu-san… hai người là một cặp phải không ạ?”
Câu hỏi vừa dứt, Miya lập tức sáng rỡ đôi mắt như thiếu nữ đang hóng truyện, còn Wardy thì dõi theo như hóng biến.
Nemmu trừng mắt, gương mặt co rúm như đang nuốt phải quả đắng:
“Cái loại đàn ông thô lỗ, đầu óc rỗng tuếch, còn suốt ngày mặc bộ giáp vàng chóe nhìn phản cảm như này ấy hả? Không đời nào ta để mắt tới!”
“Wahahahahaha! Ta cũng đâu có hứng thú với màn hình phẳng! Mẫu người lý tưởng của ta là những quý cô đứng tuổi, sang trọng, phong thái quý phái và tất nhiên hợp với bộ giáp vàng của ta!”
“Ai là màn hình phẳng hả!? Tôi đã bảo là tôi bình thường rồi mà!”
Nemmu đỏ mặt, tức tối quay sang đập vai Gold tới tấp như trút giận.
Tôi thì không nhịn được bật cười:
“Ồ, không ngờ gu phụ nữ của Gold là vậy đấy. Giờ tôi mới biết.”
“Thần có giấu đâu, chẳng qua thấy không cần thiết phải nói ra thôi.”
“Vậy Nemmu-san, tôi thì sao ạ!? Tôi trẻ hơn, chưa có ai yêu, lại vui tính nữa!”
“Xin lỗi. Ta còn có sứ mệnh thiêng liêng là bảo vệ Dark-sama, chủ nhân của ta.”
Nghe thế, mắt Miya càng long lanh hơn, nhìn tôi và Nemmu đầy phấn khích:
“Yêu nhau cách biệt tuổi tác… Lãng mạn ghê...”
…Chỉ là hiểu nhầm thôi.
Giữa tôi và Nemmu hoàn toàn không có gì như Miya đang nghĩ.
Nhưng chưa kịp đính chính, Gold lại phá lên:
“Wahahahaha! Không không không! Với cái vóc dáng phẳng lì kia thì hoàn toàn không xứng với chủ nhân đâu!”
“CÁI GÌ!? Tôi nói rồi mà, tôi bình thường! BÌNH! THƯỜNG! Mà tên giáp chóe kia!!!”
Tức điên, Nemmu bật dậy, rút dao găm đập cán lên đầu Gold liên tục.
Nhưng anh ấy cứ ngửa mặt ra cười như được mùa:
“WAHAHAHAHAHAHAH!”
Elio hoảng hốt, xua tay xin lỗi lia lịa:
“X-xin lỗi, xin lỗi mọi người! Thành viên nhóm tôi lại nói chuyện bậy bạ rồi…”
“À không, bọn tôi mới là người gây náo loạn, xin lỗi vì đã làm phiền…”
Cả hai nhóm cứ thế luống cuống xin lỗi nhau, đúng lúc đó, món hầm dã chiến trong nồi cũng vừa chín tới.