“Ồồồ…”
Ngay khi bước vào mê cung dạng hang động nằm dưới chân núi, cảnh tượng mở ra trước mắt khiến tôi không khỏi sững sờ, một đồng cỏ bát ngát trải dài đến tận chân trời.
Phía xa là rừng cây, còn có cả một con sông uốn lượn chảy qua.
Ngước mặt nhìn lên, một bầu trời trong xanh có vẻ còn xanh hơn cả ngoài đời thật hiện ra rực rỡ.
Dù biết rõ đây là bên trong một hang động, nhưng khung cảnh tràn ngập thiên nhiên ấy vẫn khiến tôi ngỡ ngàng.
(Khác hẳn với “Vực Thẳm”... khí chất của mê cung này hoàn toàn khác biệt.)
Tôi thầm so sánh nó với mê cung “Vực Thẳm” hiện đang là căn cứ của chúng tôi.
“Vực Thẳm” chủ yếu có cấu trúc kiểu hang động, cho dù có lặn xuống sâu bao nhiêu cũng không hề xuất hiện đồng cỏ, núi lửa hay sông băng gì cả.
Thời còn hoạt động trong nhóm “Hội Quần Tộc”, tôi cũng từng xâm nhập nhiều mê cung, nhưng tất cả đều là loại hang tối.
Thế nên việc bước vào mê cung mà lại được chứng kiến đồng cỏ xanh mướt trải rộng giống như ngoài trời, quả thực là một cảm giác mới mẻ.
Mê cung cũng được chia thành nhiều loại:
Có loại kiểu hang động như “Vực Thẳm”, có loại là đồng bằng hay rừng rậm như hiện tại, thậm chí cũng có những mê cung rối rắm kiểu mê cung cổ điển.
Tại sao lại có sự đa dạng như vậy?
Thực ra đến nay các nhà nghiên cứu vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng, thậm chí nhiều người còn quăng đại lý do là “do sức mạnh của Tà Thần” rồi thôi.
“Dark-sama.”
“Ừ, sau bọn mình sẽ có nhóm khác vào mà nhỉ. Đi thôi.”
Tôi đáp lời Nemmu, người đang đứng sau lưng, rồi bắt đầu di chuyển để tránh cản trở các mạo hiểm giả đến sau.
Chúng tôi hướng về cánh rừng phía xa, một nơi ít bị người chú ý và tiếp tục tiến bước.
Gold, người đi đầu, vừa bước vừa đưa mắt quan sát xung quanh đầy thích thú.
“Đúng là rộng thật đấy. Không chừng còn rộng hơn cả một thị trấn ấy chứ.”
“Chắc là vậy. Mà này, thời còn ở ‘Hội Quần Tộc’, tôi từng nghe nói mê cung này có lợi nhuận cao, dễ gặp rương báu, nhưng tận mắt chứng kiến thì đúng là khác biệt một trời một vực. Rộng thế này thì mang theo đồ cắm trại là điều kiện bắt buộc. Nhưng bù lại, nếu ở lâu trong này để tiêu diệt quái vật, mình có thể gom được kha khá nguyên liệu với ma thạch. Rút ngắn thời gian ra vào đồng nghĩa với tần suất gặp kho báu cũng tăng lên.”
Chúng tôi chọn mê cung ở thành phố này một phần vì nó cách xa nơi tôi từng ở khi còn trong “Hội Quần Tộc”, ít người có thể nhận ra tôi.
Mặt khác, nó có tiếng là mê cung “ngon ăn” nên dễ thăng hạng mạo hiểm giả.
Nhưng không ngờ lại là loại mê cung bắt buộc cắm trại dã chiến mới hiệu quả...
“Dark-sama, có nên đổi chỗ không ạ?”
Nemmu gọi từ phía sau.
Sau khi vào mê cung, cô ấy đã buông tay khỏi vai tôi và hơi giãn khoảng cách, bắt đầu tập trung vào việc cảnh giới xung quanh.
Dù chúng tôi chưa đi quá xa khỏi cổng mê cung nên vẫn có vài mạo hiểm giả lảng vảng quanh đây, nhưng vì ai cũng cảnh giác quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chẳng ai đủ rảnh để lén lút nghe trộm cuộc trò chuyện của tụi tôi cả.
Tôi lắc đầu với đề xuất của Nemmu.
“Đúng là ngạc nhiên vì mỗi tầng lại rộng như vậy. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng sao. Việc bọn mình cần làm vẫn như cũ thôi.”
Mục tiêu của chúng tôi là tăng hạng mạo hiểm giả, từ đó chen chân vào tầng lớp cao hơn và thu thập nhiều thông tin.
Chỉ cần đánh bại quái vật, tiến dần xuống các tầng, thì mọi thứ sẽ tự đến.
“Với lại kiểu mê cung thế này cũng khá mới lạ, cảm giác rất thú vị. Đã vậy rồi thì cứ ở đây cày hạng một thời gian đi.”
“Wahahahaha! Phải đấy! Mấy chỗ trước nhìn đâu cũng toàn là đá thôi!”
“Em cũng thích nữa. Vì đây là mê cung được Dark-sama chiếm hữu mà.”
Đây là lần đầu tôi vào loại mê cung có cảnh quan đồng quê, rừng cây, sông suối như thế này, nên cảm giác mới mẻ và hứng khởi là hoàn toàn thật lòng.
Gold và Nemmu cũng đồng ý với kế hoạch, chẳng ai phản đối chuyện tiếp tục cắm trại trong mê cung này để cày hạng.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chẳng khác gì đang đi dã ngoại.
☆☆☆
Không gặp phải con quái nào trên đường, chúng tôi tiến vào rừng.
Để tránh ánh mắt người khác, tiếp tục di chuyển sâu thêm chút nữa.
“Nemmu.”
“…Trong bán kính 100 mét không có quái vật hay dấu hiệu người lạ.”
“Tốt. ‘R, Thám sát’, ‘R, Silent’, ‘SR, Nhiễu ma lực’, giải phóng!”
Không phải tôi không tin Nemmu, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Tôi sử dụng thẻ từ “Vòng Quay Vô Hạn” để dò quét khu vực xung quanh.
Sau khi xác nhận không có người, tôi kích hoạt “Silent” để cách âm và “Nhiễu ma lực” để ngăn chặn mọi loại do thám bằng ma thuật.
Khi đã đảm bảo an toàn tuyệt đối, tôi chuyển sang bước tiếp theo.
“Giờ thì tìm nhanh cái cầu thang xuống tầng hai thôi.”
“Ngài không định tiêu diệt vài con quái ở tầng một sao?”
“Đánh quái ở tầng hai, thậm chí tầng ba sẽ hiệu quả tăng hạng hơn nhiều chứ. Đơn giản vậy thôi.”
“Vậy thì để em đi tìm cầu thang ngay lập tức!”
Nemmu mắt sáng lên, hít một hơi đầy khí thế như thể ‘giờ đến lượt mình rồi’.
Nhưng tôi bật cười nhẹ và xua tay từ chối.
Dù tầng này có rộng, với cấp độ 5000 như cô ấy thì chắc tầm một tiếng là đủ tìm ra.
Tuy nhiên, một tiếng vẫn là quá phí thời gian.
Thế nên tôi mới đến tận chỗ kín đáo này để dùng thẻ bài “Vòng Quay Vô Hạn” xác định vị trí chính xác luôn cho nhanh.
“Nemmu, biết là cô đang rất hăng, nhưng tôi sẽ dùng thẻ ‘SSR, Thiên Lý Nhãn’ để xác định vị trí cầu thang.”
“Thứ lỗi vì em đã vượt quyền…”
“Không cần xin lỗi đâu. Nhìn thấy cô nhiệt tình vậy, tôi cũng thấy vui mà.”
“Dark-sama…!”
Có vẻ lời khen khiến Nemmu vui đến phát khóc.
Cô run lên, hai má ửng đỏ thấy rõ dù da ngăm, ánh mắt ánh lên giọt nước.
Tôi thì lờ đi và thấy Gold đang tò mò ghé mắt nhìn tay tôi.
“Ồ, thần chưa từng thấy thẻ bài này. Ngài sẽ dùng nó để tìm cầu thang sao?”
“Ừ, nó gọi là ‘SSR, Thiên Lý Nhãn’…”
‘SSR, Thiên Lý Nhãn’:
Một thẻ bài cho phép người dùng xác định và nhìn thấy một vật thể ở rất xa, miễn là đối tượng đó nằm trong khả năng hiểu biết của người dùng.
Nếu là vật thể chưa từng biết đến, quá xa, hoặc thông tin chưa rõ ràng thì sẽ không thể tìm thấy.
“Thẻ này tiện thật đấy. Chủ nhân đúng là người sở hữu bộ bài phong phú đến kinh ngạc. Quả không hổ danh là chủ nhân! Wahahahahahahaha!”
“Tiện thì có tiện, nhưng bị giới hạn bởi nhiều điều kiện nên cũng không phải thẻ hoàn hảo đâu.”
Tôi nhún vai theo điệu cười hào sảng của Gold rồi rút thẻ ra.
Ngay sau đó, tôi dứt khoát niệm lệnh.
“Vậy thì bắt đầu thôi. ‘Thiên Lý Nhãn’, Giải phóng!”
Tôi hình dung đến chiếc cầu thang rồi kích hoạt thẻ SSR, Thiên Lý Nhãn.
Dù đang nhắm mắt, tôi vẫn có thể “thấy” được khu vực nằm khá xa khu rừng sâu bên trong mê cung.
Tầm nhìn trôi đi như thể đang được ai đó dẫn dắt, và rồi... tôi phát hiện ra cầu thang nằm tận sâu trong một hang động được khoét thẳng vào sườn núi lớn.
Ngay lúc đó, lá bài Thiên Lý Nhãn tan biến khỏi tay tôi.
“Rồi, tôi đã xác định được vị trí rồi.”
Tôi quay sang giải thích cho Gold và Nemmu về vị trí cầu thang dẫn xuống tầng hai.
Chỉ cần đi thẳng từ khu rừng này đến vùng sâu trong mê cung, sẽ thấy một vách núi trông như điểm tận cùng, nhưng thực ra lại có một hang động và cầu thang nằm ở bên trong đó.
“May là chỗ đó dễ tìm. Vậy thì tranh thủ di chuyển, xuống tầng hai luôn nhé.”
“Chuẩn luôn! Với bọn mình thì còn đơn giản hơn nữa, khỏi cần cuốc bộ, chỉ cần dùng lại cách đã đi từ quê cũ đến đây là đến nơi trong chớp mắt!”
Từ quê cũ đến thành phố này, quãng đường vốn rất xa.
Bình thường nếu đi theo đường sông, rồi đi xe ngựa, chắc phải mất hai, ba tháng mới đến được.
Nhưng nhờ vào kết hợp hai thẻ bài SSR, Ẩn Thân Tuyệt Đối và SR, Phi Hành, tôi có thể bay xuyên qua trời mà không ai phát hiện, đến nơi chỉ trong tích tắc.
Nếu dùng lại chiêu đó, thì đến cầu thang tầng một đúng là “một cú bay là tới”.
“Thì ra ngài đã tính hết từ đầu khi chọn tiến vào sâu trong rừng. Đúng là Dark-sama! Tầm nhìn và tư duy của ngài thật xuất sắc!”
“Cảm ơn cô, Nemmu. Vậy bắt đầu di chuyển luôn nhé.”
Được khen không chút giữ kẽ đúng là khiến tôi vui... nhưng đồng thời cũng thấy hơi ngại.
Để lấp liếm sự xấu hổ, tôi vội lấy thẻ ra sử dụng.
“SSR, Ẩn Thân Tuyệt Đối, SR, Phi Hành, giải phóng!”
Trước tiên, tôi dùng SSR, Ẩn Thân Tuyệt Đối để xóa bỏ toàn bộ sự hiện diện của nhóm mình.
Kể cả năm giác quan, cảm ứng ma thuật hay đạo cụ ma pháp cũng không thể phát hiện ra chúng tôi.
Tiếp theo là SR, Phi Hành, đúng như tên gọi, cho phép người dùng bay lượn trên không suốt 1 ngày.
Chỉ cần khẽ niệm “bay lên” trong lòng, cơ thể tôi lập tức nhẹ bẫng rồi bay thẳng lên trời.
Khi đạt độ cao mong muốn, tôi lại niệm tiếp về hướng muốn đến, và thế là quá trình bay tự động được kích hoạt.
“Cảnh tượng tuyệt diệu thật! Không ngờ lại được thấy phong cảnh thế này! Chủ nhân đúng là phi thường! Bọn người dưới đất làm gì có cơ hội được chiêm ngưỡng!”
“Dù hơi khó chịu khi phải đồng tình với Gold… nhưng đúng là chỉ có biến thành chim hay rồng mới có thể thấy được cảnh tượng như thế này. Chúng em thật may mắn khi được ngài triệu hồi, Dark-sama ạ.”
“Tôi mừng vì hai người thích. Vậy thì cùng nhau đến thẳng cầu thang xuống tầng hai nhé.”
Sau khi nghe lời đáp lại từ Gold và Nemmu, tôi dẫn đường, bay phía trước vì là người duy nhất biết rõ vị trí cầu thang.
Phía dưới, cảnh sắc hiện lên như một bức tranh hoành tráng:
Những nhóm mạo hiểm giả đang di chuyển, cảnh tượng chiến đấu với quái vật, những con sông uốn lượn, những cánh rừng và dãy núi hùng vĩ, tất cả trải dài dưới tầm mắt.