Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

19 39

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

671 2178

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

27 53

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

58 252

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

58 101

Vol 1 - Chương 4: Chen hàng

Ngày hôm sau, chúng tôi nghỉ trọ tại một thành phố mê cung nằm sát biên giới với Vương quốc Nữ vương Tộc Elf, trong lãnh thổ của Vương quốc Tộc Dwarf.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký mạo hiểm giả, chúng tôi xếp hàng từ sáng sớm để tiến vào mê cung.

"Xiên nướng buổi sáng đây, ai ăn không nào!"

"Thực phẩm dự trữ, thực phẩm dự trữ giá hời đây!"

"Thuốc hồi phục, thuốc trị thương, thậm chí cả tên cũng có đủ luôn!"

Cửa vào mê cung nằm ở tận cùng thành phố, trông chẳng khác gì một hang đá tự nhiên.

Vì Vương quốc Tộc Dwarf nằm giữa núi non, mê cung này cũng được phát hiện dưới chân núi.

Khu vực quanh cửa vào được bao bọc bằng tường cao như tường thành, cánh cổng thép lớn mở toang ra, lính gác tộc Dwarf đang kiểm tra thẻ mạo hiểm giả của những người bước vào.

Xung quanh là những quầy hàng rong cùng các người bán dạo đang mời chào, nhộn nhịp hẳn lên khi mạo hiểm giả đến gần.

Gold, kỵ sĩ hoàng kim đứng phía trước tôi đưa mắt nhìn quanh đầy tò mò.

"Hừm… Nhìn sơ thì Nhân tộc, tộc Thú Nhân và tộc Dwarf là đông nhất. Còn tộc Elf, Ma Nhân và Long Nhân thì hầu như chẳng thấy đâu."

"Thành phố này từ lâu đã có tranh chấp liên quan đến quyền khai thác mê cung giữa hai tộc, nên việc tộc Elf ít đến cũng là điều dễ hiểu. Còn Ma Nhân và Long Nhân thì do yếu tố địa lý thôi. Người thì đông là bởi có mê cung ở đây nên nhiều người đổ về."

"Quả nhiên là Dark-sama. Tầm nhìn thật xuất sắc."

Ba người chúng tôi lần lượt đứng vào hàng.

Thứ tự này không phải ngẫu nhiên: 

Gold đứng đầu đội hình để làm lá chắn, tôi ở giữa là người cần được bảo vệ, còn Nemmu ở phía sau hỗ trợ do thạo các kỹ năng do thám.

Dù tôi chẳng nghĩ sẽ có ai ở mặt đất có thể làm khó mình, nhưng Nemmu vẫn khăng khăng như thế.

Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói: 

"Tuyệt đối không thể để Light-sama gặp nguy hiểm.”

Thế nên chuyện Nemmu đặt tay lên vai tôi, kéo tôi tựa sát vào lòng cũng là để “bảo vệ”.

Mỗi khi mái đầu tôi áp vào bầu ngực mềm mại kia là tim tôi lại đập thình thịch, nhưng cô đã nói thế thì tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn chịu trận.

Huống hồ, tôi trông chỉ khoảng 12,13 tuổi, còn Nemmu thì 17,18, nên trong mắt người khác chúng tôi cũng chỉ giống một cặp chị em thân thiết.

Tuy nhiên, dù có giữ kín đến đâu cũng không tránh khỏi sự chú ý.

Người xung quanh từ mạo hiểm giả, người bán rong cho tới dân thường đều nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt tò mò, xen lẫn ngờ vực như thể đang hỏi: 

"Cái bọn quái gì thế này?"

Gold thì mặc giáp kín mít từ đầu tới chân, lại cao to, nổi bật hơn hẳn trong đám đông.

Nemmu với mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh nắng sáng, làn da nâu khỏe khoắn, lại thêm vẻ đẹp hút hồn, khiến cánh đàn ông thì say mê còn phụ nữ thì ghen tị (hoặc tò mò theo kiểu khác).

Tôi thì trùm mũ trùm kín đầu, đeo mặt nạ, lại được hai người kia che chở như bảo vật, nhìn càng lạ lùng hơn nữa.

Nhân tiện, Vương quốc Tộc Dwarf nằm ở cực tây đại lục.

Thành phố hiện tại ở tận cùng phía nam của quốc gia này, còn Ma Nhân Quốc ở phía bắc, muốn tới phải vượt núi hoặc băng qua lãnh thổ Nhân tộc.

Đế quốc Long Nhân thì nằm tít phía đông, nên hành trình nào cũng gian nan như nhau.

(...Khoan đã...)

Ngay trước nhóm chúng tôi một chỗ, có một đội mạo hiểm giả trông như tân binh, tầm 15 tuổi.

Khi đang định lên trước, bất ngờ có một thanh niên đội mũ trùm kín mặt, xách đồ, lặng lẽ chen thẳng lên trước nhóm họ.

Anh ta cao khoảng 1m70, bước đi vững vàng, không hề lảo đảo dù mang hành lý, rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm túc.

Ấy vậy mà lại dùng kỹ năng ấy để... chen hàng. 

Quá là mất mặt.

Nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi kia có vẻ là Nhân tộc vì ngại nên chỉ dám nhìn nhau bối rối, không ai dám lên tiếng.

Tôi bèn lên tiếng thay họ.

"Anh trùm mũ kia, làm ơn xếp hàng cho đúng nhé?"

Nghe vậy, người đội mũ trùm quay lại.

Mấy đứa trẻ phía trước lập tức run lên vì áp lực.

"Mày dám lên mặt dạy dỗ tao…!? Mày có biết tao là ai không mà dám hỗn xược như thế!?"

"Người còn giấu cả mặt thì ai biết anh là ai chứ? Mà nếu anh thực sự là người nổi tiếng thì càng không nên làm chuyện xấu hổ như chen hàng chứ?"

"WAHAHAHAHAHA!! Ngài nói chí phải! Nếu biết được danh tính của người đang đội mũ trùm thì mới là điều đáng sợ đấy. Chẳng lẽ mới sáng sớm đã say xỉn rồi? Bớt nói nhảm, mau xếp hàng đi. Không chỉ chúng ta, mà cả những người khác đang kiên nhẫn xếp hàng cũng thấy khó chịu đấy."

"Đúng vậy. Mau quay lại cuối hàng đi. Hay ngươi ngu đến mức không hiểu nổi điều đơn giản đó?"

Gold và Nemmu cũng lên tiếng phụ họa theo lời tôi.

"Thằng nhóc nói đúng đấy! Mặt còn không thấy thì ai biết mày là ai!"

"Phải đấy! Nghe nhóc nói mà sáng cả mắt ra!"

Không chỉ Gold và Nemmu, mà nhiều mạo hiểm giả phía sau cũng hùa theo.

Dù không rõ gã đội mũ trùm là giống loài nào, nhưng rõ ràng hành động của hắn khiến ai cũng bực.

Nhất là khi hắn còn định lên mặt với Nhân tộc, nhóm chiếm số đông ở đây.

Còn những mạo hiểm giả thuộc tộc Dwarf và Thú Nhân chỉ im lặng đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Chắc họ cũng không ưa gì chuyện chen ngang, nhưng lại càng khó chịu hơn khi thấy Nhân tộc mà họ xem thường lại dám lên tiếng.

"Đ-đám chủng loài hạ đẳng chúng mày, dám lên mặt với bọn tao à…!"

Tên đội mũ run bần bật vì tức giận.

Rõ ràng là hắn đang sôi máu.

Nhưng tôi vẫn điềm nhiên nói tiếp.

"Bởi vì vi phạm quy tắc mà ai cũng hiểu nên tôi mới phải nhắc nhở thôi. Nếu anh hiểu rồi thì vui lòng quay lại cuối hàng giúp nhé."

"Mày… mày dám nói như vậy với tao――!"

Hắn vươn tay định lấy hành lý, nhưng rồi cắn răng chịu đựng.

"Nhớ đấy, lũ chúng mày… Sẽ có ngày phải quỳ rạp dưới chân tao cho mà xem!"

Hắn rít lên như vậy rồi rảo bước bỏ đi, quay về cuối hàng.

Phía sau tôi, những mạo hiểm giả Nhân tộc đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.

"Hay lắm! Cho cái bọn tưởng mình là ông trời ấy biết thế nào là lễ độ!"

Tôi và nhóm mình gật đầu cảm ơn từng người, rồi bất ngờ có một cậu trai trẻ từ nhóm phía trước quay lại cúi đầu cảm ơn.

"Cản… cảm ơn cậu đã giúp đỡ!"

Có vẻ là thủ lĩnh của nhóm bốn người toàn là mạo hiểm giả Nhân tộc trẻ tuổi.

Một cậu trai tóc đỏ cắt ngắn, bên cạnh là cô gái có gương mặt và mái tóc giống hệt, chắc là chị em.

Còn lại là một cậu nhóc nhỏ con trông hoạt bát và một cậu cao kều.

Cô gái chắc tầm 12,13 tuổi, còn mấy cậu trai thì chừng 14,15.

“Chuyện xảy ra bất ngờ quá nên tụi tôi chẳng biết phải phản ứng sao cho đúng… Lỡ đâu đó là chủng tộc có lòng tự trọng cao thì có khi còn gây ra rắc rối lớn… Cuối cùng lại để cậu phải đứng ra giùm, bọn tôi xin lỗi nhiều lắm.”

“Không sao đâu, tôi chỉ làm điều hiển nhiên thôi. Với lại, nếu cứ để người ta chen ngang thì chúng ta cũng bị trễ lượt, rắc rối lắm.”

Cậu thiếu niên tóc đỏ, thủ lĩnh nhóm mạo hiểm giả trẻ cúi đầu thật thấp.

Tôi đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, không ra vẻ ta đây hay tỏ thái độ ban ơn gì cả.

Có lẽ nhờ vậy mà cả nhóm mấy đứa trẻ cũng thả lỏng, bầu không khí căng thẳng tan biến, ai nấy đều bật cười vui vẻ.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm! Mà cái mặt cậu anh đeo trông ngầu phết đấy! Còn bộ giáp vàng kia là vàng thật luôn hả!?”

“Này, Gimura! Không được hỏi mấy câu vô duyên như thế!”

“Nhưng mà mọi người cũng tò mò chứ gì~?”

“WAHAHAHAHAHAHA! Việc các cậu bị thu hút bởi bộ giáp vàng của ta cũng là điều tất yếu! Còn chuyện nó có phải vàng thật hay không thì…”

“Không. Là giả thôi. Bình thường mà nghĩ thì không ai lại làm giáp từ vàng thật cả. Chất liệu ấy mềm như vậy thì chặn được đòn nào.”

Nemmu chen vào cắt phăng lời Gold đang hào hứng, lạnh lùng tuyên bố sự thật.

Những mạo hiểm giả xung quanh cũng gật gù như thể “nghĩ kỹ thì đúng thật”.

Dù thực tế, bộ giáp đó được chế tạo bằng cách pha vàng với kim loại hiếm để tăng độ bền, lại vẫn giữ được ánh sáng rực rỡ như vàng nguyên chất.

Tuy nhiên, tôi chẳng thấy cần thiết phải giải thích điều đó.

Thiếu niên tóc đỏ lại cúi đầu xin lỗi:

“X-xin lỗi! Tụi tôi lỡ lời, có phần hơi thất lễ…”

“Không sao. Gold mặc nó là vì sở thích… hay đúng hơn là ‘gu riêng’. Bị hiểu lầm hoài nên quen rồi.”

Tôi cười nhạt, buông lời như thể chẳng có gì quan trọng.

Thật ra, dù có sơn lại lớp ngoài thì giáp của Gold vẫn sẽ tự động trở về màu vàng nhờ hiệu ứng ma thuật.

Chuyện này vẫn nên giữ bí mật thì hơn.

Hơn nữa, bộ giáp ấy cũng giúp Gold tạo dựng danh tiếng trong giới mạo hiểm giả, nên giữ nguyên thế lại càng hợp lý.

“V-vâng… mỗi người đều có sở thích riêng mà, haha…”

Cậu thiếu niên gật đầu, khéo léo đón lời tôi và giúp không khí trở lại nhẹ nhàng.

Đám mạo hiểm giả xung quanh cũng gật gù kiểu “à, lại là tay kỵ sĩ kỳ quặc đó à”.

Để phá vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng, cậu thủ lĩnh tóc đỏ chủ động bắt chuyện:

“À, không phải để đền đáp gì, nhưng tôi đoán đây là lần đầu các cậu vào mê cung này đúng không?”

“Ồ? Nhìn là biết luôn à?”

Tôi nghiêng đầu hỏi lại, thì cậu ấy gật đầu đầy tự tin.

“Mê cung mỗi nơi mỗi khác mà. Chỗ này đặc biệt rộng, mỗi tầng một khu vực cực kỳ lớn. Nên đa phần ai vào đây đều chuẩn bị đồ cắm trại, gần như là ngủ lại trong đó luôn. Còn tụi cậu thì không mang theo gì cả nên tôi đoán là lần đầu.”

Giờ cậu ấy nói tôi mới để ý, không chỉ bọn họ, mà hầu như mạo hiểm giả xung quanh đều mang theo hành lý phục vụ cho việc nghỉ lại trong mê cung.

Nếu chỉ thám thính tầng ngoài thì đi tay không còn hợp lý, nhưng với một mê cung sâu thế này, thì đúng là bất thường.

Hơn nữa, cả ba chúng tôi đều sở hữu Hộp vật phẩm, nên vốn quen với việc không phải xách theo hành lý lỉnh kỉnh.

Lúc này tôi mới gật đầu cảm ơn:

“Cảm ơn cậu đã chỉ. Tụi tôi chỉ định thám hiểm thử chút thôi, nhưng có vẻ từ lần sau sẽ cần chuẩn bị kỹ càng hơn.”

“Được mấy cậu giúp đỡ rồi mà chỉ chia sẻ được nhiêu đó, tôi lại thấy ngại quá…”

“Không đâu, như vậy là cực kỳ hữu ích rồi.”

“Tiếp theo!”

Trong lúc trò chuyện, đến lượt nhóm mạo hiểm giả trẻ tiến vào mê cung.

Cả nhóm cúi đầu chào tụi tôi rồi vội vàng đi về phía trước.

Ngay sau đó là lượt của bọn tôi.

Khi được gọi tên, tôi vừa đi vừa suy nghĩ:

(Hộp vật phẩm vốn đã là thứ hiếm có, cả ba người cùng sở hữu thì có vẻ hơi lộ quá. Hay là công khai chỉ một người có thôi, còn lại giả vờ mang theo hành lý cắm trại thì hợp lý hơn? Hoặc có cách nào khác?)

Vừa cân nhắc các phương án, chúng tôi vừa đặt những bước chân đầu tiên vào bên trong hầm ngục.