Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

25 19

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

357 5204

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

21 230

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

273 1543

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

122 760

Tập 01 - Chương 005: Tiền thưởng trên Bàn Đen

Hàn Tố khẽ thở ra một hơi, tạm thời chưa đi.

Cậu quay đầu nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, gương mặt đeo kính râm không để lộ biểu cảm, nói: “Một người bạn vô pháp vô thiên của tôi từng nói, đánh người là phạm pháp, đặc biệt là khi bị camera quay lại.”

Hai người chặn trước sau Hàn Tố chỉ im lặng nhếch mép cười, như thể Hàn Tố vừa kể một câu chuyện cười cực kỳ hài hước.

Còn người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi trên ghế thì cười nói: “Nghĩ gì vậy cậu em, chúng tôi đâu phải đến đây để đánh người, chỉ muốn mời cậu hợp tác điều tra một chút thôi.”

“Cùng lắm là cậu cảm xúc quá kích động, xô đẩy với mấy cậu em của tôi, có chút hiểu lầm thôi. Chỗ này không có camera, cậu đừng có mà nói bậy đấy nhé…”

“Ngoài ra, tôi thấy cậu vẫn nên hợp tác với chúng tôi thì hơn.”

“Có lẽ cậu còn chưa biết, có người đã đăng tin treo thưởng điều tra về vụ bắt cóc của các cậu trên Bàn Đen, số tiền lên tới ba triệu đấy…”

Nói đến con số này, ông ta cũng phải khựng lại đôi chút, đôi mắt híp lại ánh lên vẻ tham lam: “Người đến tìm cậu sẽ không chỉ có chúng tôi đâu, và càng không dễ nói chuyện như chúng tôi. Có những chuyện không giấu được, cậu nhất định sẽ phải nói ra thôi.”

“Hừ, bị quái vật bắt cóc, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được. Nhưng người bình thường nào lại tin cái chuyện ma quỷ đó chứ?”

“Năm ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, không bằng cậu cứ thành thật kể cho chúng tôi biết, chúng ta hòa nhã giải quyết vấn đề, một lần cho xong, đối với cậu mà nói, cũng là chuyện tốt mà…”

“…”

“Ba triệu?”

Hàn Tố nghe vậy, khẽ nhíu mày: Tiền thưởng trên Bàn Đen?

Ở dòng đời này, cậu đang ở tầng lớp đáy của xã hội, không biết rất nhiều chuyện thú vị của thành phố Thanh Cảng.

Nhưng trong đoạn đời làm con trai nhà giàu, từ nghi thức xã giao đến cuộc sống thượng lưu, hay một số thủ đoạn, cậu đều rất quen thuộc!

Chẳng hạn như Bàn Đen này, dường như là một trang web có chút tà môn, ngay cả văn phòng hành chính ra công văn cũng không dẹp được.

Trên đó thường xuyên đăng những ủy thác tư nhân không trong sạch, tiến hành những giao dịch ngầm, trong đó có đủ các loại dịch vụ như điều tra, thuê mướn, buôn lậu, gây thương tích.

Rất nhiều thám tử tư và thợ săn tiền thưởng, những kẻ liều mạng kiếm sống đều dựa vào việc nhận ủy thác hoặc săn tiền thưởng trên trang web này.

Chỉ là, vụ bắt cóc này đối với người ngoài mà nói, đã là chuyện của mười năm trước, báo chí còn lười xào lại chuyện phiếm lỗi thời này, tại sao lại có người đột nhiên treo một khoản thưởng cao đến vậy?

Ba người vây quanh cậu, thấy Hàn Tố biến sắc là biết cậu đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, liền không vội ra tay nữa.

Họ khẽ ra hiệu, để hai người kia dìu Hàn Tố ngồi xuống trước.

‘Nếu mình nói mà có người tin, thì ba triệu tiền thưởng này, mình cũng muốn tự mình nhận…’

Hàn Tố bất lực thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn họ, trên mặt lại nở một nụ cười lịch sự: “Trong thư viện, không được hút thuốc.”

“Hả?”

Cả ba người đều sững sờ, đặc biệt là người đang ngậm điếu thuốc trong miệng.

Không đợi họ phản ứng, Hàn Tố bất chợt ném ba lô vào mặt người đàn ông rắn chắc phía trước, sau đó quay người, cho một bạt tai trời giáng vào mặt người đàn ông ngậm điếu thuốc.

“Ấy ấy?”

Người đàn ông bị tát đến ngây người, con dao trong tay còn lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm gì.

Không phải đã nói là hai trăm tệ đến đây đứng cho có mặt thôi sao, sao lại động tay động chân rồi?

Một ý nghĩ còn chưa kịp lóe lên, Hàn Tố đã làm thì làm cho trót, đồng thời với cái tát vào mặt đối phương, cậu đã bước lên một bước, thuận tay tóm lấy cánh tay cầm dao găm của hắn.

Vặn ngược lại, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.

Người đàn ông hét lên thảm thiết, con dao rơi xuống đất, bị Hàn Tố tiện chân đá vào gầm giá sách. Sau đó cậu quay người, người đàn ông rắn chắc kia đã gạt được ba lô ra, ánh mắt hung tợn, sải bước về phía Hàn Tố.

Chân sau đạp đất, nắm đấm giáng thẳng, động tác trông hung hãn và nhanh gọn, rõ ràng là một cao thủ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, thậm chí còn có vài phần phong thái của võ sĩ chuyên nghiệp.

Nhưng hắn không ngờ rằng, đối mặt với nắm đấm của mình, Hàn Tố vẫn không đổi sắc mặt.

Con mắt còn lành lặn lạnh lùng quan sát, đợi đến khi hắn lọt vào tầm tấn công mới khẽ lắc người, né được cú đấm, đồng thời, ngón cái và bốn ngón còn lại của tay phải xòe ra, hung hăng tấn công vào yết hầu của hắn ta.

Người đàn ông này cũng có chút bất ngờ trước phản ứng nhanh nhạy của Hàn Tố, vội vàng thu người lại, nhưng Hàn Tố lại như hình với bóng bám sát theo.

Một tay túm lấy cánh tay, giơ gối thúc vào hạ bộ, thuận thế xoay lưng, ưỡn vai gánh cùi chỏ.

Lại một tiếng “rắc” giòn tan.

“Áu áu áu!”

Người đàn ông vạm vỡ nghẹn tiếng rên đau vào cổ họng, đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, ôm cánh tay bị gãy loạng choạng lùi lại, hai chân kẹp chặt vào nhau.

Còn Hàn Tố thì như không có chuyện gì xảy ra, nhặt ba lô dưới đất lên.

Người khác nhìn cậu trông nho nhã lịch sự, nhưng việc bị giam cầm trong lâu đài hắc ám trong nhiều năm tìm đường thoát thân, đối mặt với áp lực vô tận, đã rèn luyện cho cậu cảm quan không gian và khả năng phản ứng đáng kinh ngạc.

Ngay cả huấn luyện viên ở phòng tập quyền anh cũng cảm thấy cậu là một mầm non trời sinh để đấm bốc.

Hơn nữa, để có thể trốn thoát thuận lợi mỗi khi bị bắt cóc trở về quá khứ, chính cậu vẫn luôn kiên trì luyện tập khi ở hiện tại. Dẫu sao thì, bản thân cậu khi trở về tòa lâu đài, tuy chỉ có cơ thể mười tuổi, thể lực cũng bị khóa chết.

Nhưng tốc độ phản ứng và kỹ thuật phát lực lại thường giúp cậu hành động hiệu quả hơn.

Thêm vào đó, Hàn Tố bởi sự dày vò của hầm ngục tối, đã trải qua rất nhiều cuộc đời khác nhau.

Bị mù, bị hủy dung, bị tàn phế, mắc bệnh nặng… Điều này cũng khiến cậu đặc biệt giỏi tận dụng những bộ phận lành lặn trên cơ thể mình sao cho hiệu quả.

Dĩ nhiên, điểm quan trọng hơn cả, những người trong thế giới thực này dù có tỏ ra hung tợn đến mấy, so với những con quái vật kia, vẫn còn kém quá xa.

Mẹ kiếp, tao ở trong lâu đài cổ ngày nào cũng bị quái vật rượt cho la oai oái, về đến thực tại lại còn để cho tụi bây bị bắt nạt được à?

Đeo ba lô lên, Hàn Tố lại nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, tiến lại gần hai bước, nói:

“Đưa cánh tay đây.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã không còn vẻ cợt nhả ban nãy, đáy mắt dâng lên sự kinh hãi tột độ.

Hai người này, môt người thuê với giá hai trăm tệ thì thôi đi, người còn lại tốn hơn năm nghìn, lại còn là át chủ bài vũ lực hợp tác lâu năm của ông ta trong ngành thám tử tư này. Vậy mà sao lại bị một cậu học sinh không mấy nổi bật hạ gục chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi như vậy?

Trán vã mồ hôi hột, khó nhọc nặn ra một nụ cười: “Cậu… cậu em, không cần phải như vậy chứ? Đánh người là phạm pháp…”

“Ông nói ở đây không có camera mà.”

Hàn Tố không nhiều lời, giơ tay lên định tát, người đội mũ lưỡi trai theo phản xạ giơ tay lên đỡ, cánh tay lại lập tức bị tóm lấy, cơ thể ông ta cứng đờ.

Hàn Tố nhìn ông ta với nụ cười như không cười: “Nếu ông đã là một thám tử tư, lẽ nào không hiểu một đạo lý, rằng trong thành phố này, có ít nhất hai loại người các người không thể chọc vào sao?”

“Một là người có tiền, các người không chọc nổi.”

“Loại còn lại, chính là loại như tôi đây, cái loại mà mẹ kiếp đến sống cũng sắp không nổi nữa rồi…”

“…”

“Đừng vội…”

Người đội mũ lưỡi trai sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hét lớn: “Cậu thi đỗ vào Đại học Thanh Cảng, cậu còn có một tương lai rất tươi đẹp…”

“Cơ mà, ngày nào tao cũng giận sôi máu cả!”

Giữa tiếng kêu la, Hàn Tố đã nắm lấy cánh tay ông ta, dùng sức đập xuống cạnh bàn.

Một cái, hai cái, ba cái. Đến nhát thứ ba, cánh tay của người đội mũ lưỡi trai đã phát ra tiếng “rắc” giòn tan thứ ba, theo sau là tiếng hét thảm thiết xé lòng.

“Ối ối ối ối…”

Mũ lưỡi trai rơi xuống, để lộ ra một người đàn ông đầu bóng mỡ.

Lúc này Hàn Tố mới buông tay ông ta ra, sảng khoái đứng thẳng người dậy. Cậu lật tìm một lúc, tìm thấy ký hiệu vừa vẽ cho cô bạn học tóc dài trong đống sách, nghĩ nghĩ rồi lại đồ thêm một chút, vẽ cho nó trông rõ ràng hơn.

Cậu đập tờ giấy đó xuống trước mặt người đàn ông đầu bóng mỡ, làm động tác ra hiệu cho ông ta im lặng, rồi nói: “Không để ông đến đây tay trắng, ông muốn tìm manh mối, thì ký hiệu này chính là manh mối. Đi mà tra đi!”

“Thật sự tra ra được gì, tôi cho ông ba mươi triệu!”

“…”

Nói xong những lời đó, không dài dòng nữa, cậu trực tiếp rời khỏi thư viện.

Mặc dù những thám tử tư và thợ săn tiền thưởng lặn ngụp ở tầng lớp đáy này thường không có bản lĩnh thật sự.

Nhưng Hàn Tố vẫn không ngại thả thêm một dây câu nữa, nhỡ đâu họ lại trúng số độc đắc, thật sự tra ra được gì đó thì sao?

Dĩ nhiên, ba mươi triệu thì cậu không có.

“Là ai đã đột nhiên đăng tin treo thưởng này? Và ai lại có khí phách lớn như vậy, một lúc bỏ ra ba triệu?”

Rời khỏi thư viện, cảm xúc trong lòng Hàn Tố đã lắng xuống đôi chút. Trên đường ra trạm xe buýt, trong đầu cậu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Đây là thời đại mà hai trăm nghìn có thể mua một mạng người, một trăm nghìn có thể khiến người ta gãy chân hoặc tàn tật. Ba triệu đã là một con số khổng lồ.

Tuy nhiên mấu chốt của vấn đề là, đối với cậu, mặc dù vụ bắt cóc này đến nay vẫn như hình với bóng, nhưng đối với người khác, đây thực ra đã là một vụ án cũ của mười năm trước.

Tại sao vào lúc này đột nhiên lại có người đưa ra một khoản tiền thưởng cao đến vậy?

“Hiện tại” của cậu không chắc chắn, điều này cũng khiến Hàn Tố đã rất lâu rồi không quá để tâm đến những chuyện xảy ra trong cuộc sống hiện tại.

Giờ đây điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là, khoản tiền thưởng này có lẽ sẽ lại mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức. Nhưng cũng chẳng sao cả, dẫu sao thì, nhiều nhất là trong vòng nửa tháng nữa, cậu sẽ lại bị bắt trở về quá khứ, có thể trốn về được nữa hay không, còn chưa biết được!

Vừa nghĩ, Hàn Tố vừa đến dưới biển báo trạm xe buýt bên ngoài, lặng lẽ kéo cổ áo lên, che mặt mình lại.

“Cậu Hàn…”

Song cũng chính lúc Hàn Tố đang kiên nhẫn chờ xe buýt đến, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy người đến là một người đàn ông rất gầy, mặc một chiếc áo mưa màu đen, chỉ để lộ một khuôn mặt râu ria xồm xoàm.

Trông ông ta chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có vẻ mỏi mệt, tay xách một chiếc va li màu bạc bám đầy bụi bặm, trông như một lữ khách xa quê đã lâu chưa về.

Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà hết người này đến người khác tìm đến cửa…

Hàn Tố trong lòng đã rất không vui, nhưng dù sao ở đây có camera, nên vẫn lịch sự nhìn ông ta, ánh mắt khẽ nheo lại: “Xin hỏi ông là…”

“Tống Sở Thời, chúng ta đã từng gặp nhau.”