Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

25 19

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

357 5205

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

21 230

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

273 1543

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

122 760

Tập 01 - Chương 006: Quái vật trong lâu đài cổ

Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hàn Tố đã nhận ra người này.

Người đàn ông này cũng là một người nhà nạn nhân, là anh trai của cô bé tóc đuôi ngựa đã chết ở tầng hai lâu đài cổ.

Những năm qua, ngoài cặp vợ chồng giàu có kia, y cũng là người tìm cậu nhiều lần nhất. Tuy nhiên chỉ giới hạn trong vài năm đầu, khoảng sáu, bảy năm trước, Hàn Tố đã không còn gặp anh ta nữa, cứ như thể đã biến mất tăm.

Lòng không dám lơi lỏng cảnh giác, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương, siết chặt ba lô: "Những gì em biết, em đã nói hết với anh rồi."

"Dù anh có tin hay không, em cũng không còn gì để nói với các anh nữa."

Tống Sở Thời nhận ra sự cảnh giác của Hàn Tố, liền từ bỏ ý định đến bắt tay, gật đầu nói: "Tôi biết."

"Lần này tôi về thành phố Thanh Cảng, không phải để tìm cậu Hàn đây nhắc lại chuyện cũ. Chỉ là không biết cậu Hàn có hứng thú không, chúng ta tìm một nơi, ngồi xuống nói chuyện một lát?"

"Hửm?"

Hàn Tố khẽ sững sờ, ngẩng đầu nhìn y.

Vài phút sau, Hàn Tố và y ngồi xuống trong một quán hoành thánh gần đó, hai bát hoành thánh nhân trứng muối được đặt trước mặt.

Tống Sở Thời tháo kính xuống, kéo một tờ giấy ăn lau lau, nhẹ giọng nói với Hàn Tố: "Chuyện xảy ra mười năm trước, không ai không khổ tâm cả."

"Lúc ấy rất nhiều người cho rằng cậu đã nói dối, hoặc là đã mất trí nhớ, thay vào đó là những ảo tưởng phi thực tế. Vì vậy họ vẫn luôn chờ cậu nhớ lại được những manh mối có giá trị."

"Nhưng tôi tin cậu, cậu Hàn."

"Hồi đó tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của cậu khi vừa trốn thoát, nỗi sợ hãi trên mặt cậu không phải là giả. Sau này, tôi cũng đã xem đi xem lại video cậu bị Sở Trị an thẩm vấn bao lần, nghiên cứu toàn bộ lịch trình của lớp học các cậu năm đó, thời gian mất tích, thời gian cậu trốn thoát."

"Tuy không tìm thấy tòa lâu đài hắc ám mà cậu nói, nhưng xét theo thời gian trước sau, địa điểm xảy ra chuyện hẳn không xa so với mô tả của cậu."

"Và suốt bao năm qua, vô số thế lực đã điều tra sâu rộng, lật tung cả khu vực đó lên, kết quả lại chẳng phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, đây vốn dĩ là một chuyện phi lý."

"..."

Nghe đối phương nói vậy, Hàn Tố có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Kể từ hồi nhỏ khai chuyện tòa lâu đài hắc ám cho Sở Trị an, báo chí, chuyên gia, người nhà nạn nhân, chưa từng có ai tin cậu.

Ngoài Hứa Cơ, người tin cậu vô điều kiện, thì người đàn ông này là người đầu tiên.

Cậu khẽ im lặng, đặt chiếc thìa trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy ý của anh khi đến tìm em là..."

"Trước khi em gái tôi xảy ra chuyện, thực ra tôi không quá tin vào cái gọi là sự tồn tại siêu nhiên hay ma quỷ. Tôi là tiến sĩ của Đại học Thanh Cảng, cũng là nghiên cứu viên về ứng dụng các di vật còn sót lại từ Thời đại Phóng xạ, tôi tin vào khoa học và logic, chứ không phải những thứ hư vô mờ mịt đó."

Tống Sở Thời khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường, từ tốn nói: "Thế nhưng trong suốt mười năm qua, để truy rõ chân tướng cái chết của em gái, tôi đã điều tra rất nhiều, thậm chí bao gồm cả một số chuyện hoang đường."

"Tôi..."

Y dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng, chỉ nói với Hàn Tố: "Tôi đã dao động rồi, cậu Hàn."

Hàn Tố chăm chú lắng nghe lời y, trong lòng khẽ động.

Thân phận của người đàn ông trước mắt này không hề tầm thường.

Trên thế giới này, tất cả di tích hay thậm chí là ghi chép liên quan đến Thời đại Phóng xạ đều là những thứ nguy hiểm và khó khăn nhất, thậm chí văn phòng hành chính đã lập pháp, chưa được phê chuẩn thì không được phép bén mảng tới. Người này có thể bước vào lĩnh vực này, bản thân đã nói lên năng lực của y.

"Tôi phát hiện thế giới này dường như thật sự có rất nhiều thứ không tuân theo logic thực tế."

Tống Sở Thời ôn tồn lên tiếng: "Lần này tôi đến đây, chính là muốn nhờ cậu, liệu có thể giúp tôi hồi tưởng những chuyện đã xảy ra năm đó được không?"

"Và cả những con quái vật mà cậu đã thấy trong tòa lâu đài hắc ám?"

"..."

Khi Tống Sở Thời đưa ra yêu cầu này, vẻ mặt y dường như có chút áy náy. Có lẽ chính y cũng cảm thấy, việc ép một người đã trốn thoát khỏi ma trảo mười năm phải không ngừng nhớ lại ký ức đau khổ, là một hành vi bất lịch sự.

Đối diện trước lời khẩn cầu của y, Hàn Tố có chút bất ngờ.

Trong lòng khẽ suy tính, cậu chậm rãi gật đầu: "Được."

Thực ra nếu là mười năm trước, lúc vừa mới trốn ra, bảo Hàn Tố miêu tả những điều này, cậu ngược lại không thể nói rõ ràng, bởi khi ấy quá hoảng loạn, cũng không kịp quan sát mọi chi tiết trong lâu đài.

Nhưng giờ đây, qua bao lần bị bắt lại và trốn ra không ngơi nghỉ, ngược lại mọi thứ đều đã khắc sâu vào tâm trí cậu.

Đối phương nghe vậy, cực kỳ vui mừng, vội vàng lấy ra sổ ghi chép và một cây bút chì đã gọt nhọn.

"Khởi nguồn của sự việc, chắc em cũng không cần nói nhiều."

"Chính là lúc học sinh lớp chúng em cùng nhau đến viện bảo tàng khoa học. Khi ấy chúng em còn nhỏ, không biết đường, không hiểu sao lại đến nơi đó."

"Nơi đó hẳn là một tòa lâu đài, hay nói đúng hơn, là một cái cũi, thậm chí, nói là một tòa tháp cũng không sai, vì nơi đó dường như có rất nhiều tầng được nối với nhau bằng cầu thang xoắn ốc, mỗi một tầng đều có một con quái vật..."

Khi Hàn Tố bắt đầu kể, giọng điệu của cậu dường như không có chút thăng trầm: "Quái vật gác cổng là một gã đàn ông mặc vest đen, mặt trắng như sứ. Hắn rất cao, hẳn phải... cao đến ba mét, rất gầy, trên người quấn vô số dây leo khô héo..."

Nghe Hàn Tố kể, cây bút chì trong tay Tống Sở Thời bắt đầu lướt trên giấy, tạo ra tiếng sột soạt, không ngờ lại đang phác họa nhanh con quái vật.

Trình độ rất cao, có vài phần tương đồng với con quái vật mà cậu đã thấy.

Chỉ tiếc là dù có vẽ giống đến đâu, cũng không thể vẽ ra được cảm giác áp bức khi đối mặt với con quái vật đó bằng cơ thể của một đứa trẻ mười tuổi.

"Lúc đó chúng em đều đang ngồi trên xe buýt của trường tiểu học, chỉ cảm thấy một trận rung lắc, trời dường như tối sầm lại. Khi chúng em mở mắt ra, đã ở trong một khoảng sân đầy mùi hôi thối."

Ngồi đối diện Tống Sở Thời, Hàn Tố từ từ kể: "Gã đàn ông có làn da như sứ đó đã dẫn chúng em vào trong lâu đài."

"Có rất nhiều quái vật ngồi quanh một chiếc bàn dài như thể đang dự tiệc. Chúng nói những lời chúng em không hiểu, hay nói đúng hơn, đó không phải là một thứ tiếng, mà là tiếng gầm rú của quái vật, là ngôn ngữ của chúng."

"..."

Khi Tống Sở Thời nghe đến đây, hai hàng lông mày rõ ràng khẽ động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn nhiều.

Hàn Tố tiếp tục: "Chúng nhìn chằm chằm chúng em như nhìn đồ chơi, lại như nhìn thức ăn, rồi chúng cẩn thận lựa chọn, đưa đứa trẻ mình ưng ý lên lầu."

"Có đứa trẻ không nghe lời khóc toáng lên, liền bị con quái vật mặc tạp dề đen đập chết, máu tươi bắn đầy mặt chúng em. Thế là toàn bộ bọn trẻ đều quên cả khóc, không hiểu tại sao đầu của một đứa trẻ lại có thể nát như một quả dưa hấu mà nó lại không khóc."

"Chúng rất hài lòng với sự im lặng của chúng em, thế là chọn lựa càng kỹ càng hơn, xem mắt, răng, đường vân trong lòng bàn tay, lông mày, tai của chúng em. Có con quái vật tỏ ra rất phấn khích, có con nước dãi chảy cả ra ngoài."

"Có một con quái vật toàn thân quấn trong áo choàng đen, trông như một quý bà, đã chọn một cô bé thắt bím tóc đuôi ngựa..."

"Có một con quái vật đàn bà chỉ có nửa người, phát ra tiếng cười giống tựa tiếng dê kêu, nó đã chọn một cậu bé đeo kính..."

"Còn có một con quái vật mặc áo gió, thân hình trương phình như xác chết đuối, nó đã bế đi một cô bé xinh đẹp như búp bê, mặc váy trắng nhỏ, đầu đội vương miện sinh nhật..."

"Phải rồi, cô bé đó tên là Lý Tiểu Mãn, là con gái của chủ tịch tập đoàn Ma Hạp. Mười năm nay, hai vợ chồng họ thường xuyên đến tìm em, hỏi về tung tích của con bé."

"..."

Bàn tay đang phác thảo của Tống Sở Thời dường như hơi run rẩy.

Hồi lâu sau, y mới nhìn vào bức vẽ của mình, khẽ nói: "Đây chính là những cái tên mà báo chí đã từng đưa tin, Quản Gia Khô Héo, Phu Nhân Nhục Giác, Tăng Lữ Giun Sán, và, Cự Nhân Tái Nhợt..."

Hàn Tố cười khẩy: "Phải."

Khi Hàn Tố vừa mới trốn ra, Sở Trị an đã thẩm vấn cậu vô số lần, các phóng viên thường trực cũng tìm cách lấy được bản ghi chép thẩm vấn của cậu và đăng tải rầm rộ.

Dẫu lời Hàn Tố chẳng có lấy một ai tin, nhưng vụ án này ảnh hưởng quá lớn.

Họ vẫn đưa tin chi tiết về quá trình sự việc mà Hàn Tố đã kể, thậm chí còn đặt cho những con quái vật mà cậu miêu tả những biệt danh tương ứng.

Chẳng qua, khi đó tin tức được đưa rầm rộ, nhưng cũng nhanh chóng bị lãng quên, không ngờ Tống Sở Thời vẫn còn nhớ.

Im lặng rất lâu, Tống Sở Thời mới ngẩng đầu lên: "Rồi sao nữa?"

Hàn Tố thản nhiên nhìn y, từ tốn nói: "Sau đó, em trốn thoát ra ngoài."

"Cô bé tóc đuôi ngựa đó rất dũng cảm, thậm chí có chút cậy mạnh. Dẫu tuổi còn nhỏ mà chắc hẳn thường ngày rất chú trọng luyện tập, thân thủ rất tốt. Cô bé đã nhảy ra, xô ngã giá nến, gây ra một trận hỏa hoạn lớn, những đứa trẻ sợ hãi đều khóc òa lên."

"..."

Nói đến đây, Hàn Tố dừng lại một lát, nhìn vẻ mặt của Tống Sở Thời. Y không để lộ nỗi buồn rõ rệt nào, song sắc mặt lại như thể trở nên mơ hồ.

Đó là em gái của y.

Hàn Tố khẽ thở dài nói: "Vì trận hỏa hoạn đó, hay nói đúng hơn, chỉ vì bọn trẻ không nghe lời, đám quái vật rất bực bội. Em nhân lúc hỗn loạn đã chạy ra khỏi cánh cửa chưa đóng hẳn, rồi chui vào bụi hoa hồng gần đó."

"Em chỉ nhớ mình đã bò qua rất nhiều bụi gai và dây leo, sau đó là không ngừng chạy, không dám ngoảnh lại, cho đến khi có người của đội cứu hộ nhìn thấy em."

"Sau đó, em đã chỉ cho những người khác hướng tòa lâu đài cổ tọa lạc, song kết quả anh cũng biết rồi, chẳng có gì cả."

"..."

Hàn Tố cố gắng hết sức để đáp ứng Tống Sở Thời, kể cho y mọi chi tiết mà mình biết, thậm chí còn vẽ ra ký hiệu bí ẩn trong trí nhớ của mình, dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định đây chính là manh mối.

Tống Sở Thời cũng ghi chép rất nghiêm túc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Thế nhưng khi cuộc trò chuyện gần đến hồi kết, y lại đột nhiên dừng bút phác thảo.

Ánh mắt trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên tinh tường và sắc bén, hoàn toàn khác hẳn vẻ mệt mỏi thường ngày: "Cậu Hàn, mười năm đã trôi qua, cậu vậy mà vẫn còn nhớ nhiều chi tiết như vậy?"

Nhìn vào ánh mắt dò xét của đối phương, Hàn Tố chợt nhếch mép cười một tiếng.

Cậu nhẹ giọng nói: "Suốt mười năm qua, em thường xuyên mơ, mơ quay về nơi quỷ quái đó."

"Em hết lần này đến lần khác sống lại trải nghiệm đó, muốn quên cũng không quên được. Thậm chí trong mơ, em cũng đã năm lần bảy lượt cố gắng cứu những đứa trẻ khác ra ngoài..."