Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

Truyện tương tự

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

25 19

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

357 5204

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

21 230

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

273 1543

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

122 760

Tập 01 - Chương 007: Nguyên tắc tiếp xúc thần bí

Câu trả lời này khiến Tống Sở Thời sững sờ. Y có thể nhận thấy Hàn Tố đang nói thật, thậm chí còn nghe ra sự cô đơn khó tả trong lời nói của cậu.

Hồi lâu sau, y tháo kính lau đi hơi sương, khẽ nói: "Cảm ơn."

Không biết là cảm ơn tấm lòng muốn cứu người thân của họ từ Hàn Tố, hay là cảm ơn sự hợp tác của cậu.

Hàn Tố không lên tiếng, mãi đến lúc này mới cúi đầu bắt đầu ăn bát hoành thánh đã nguội lạnh từ lâu.

Sau đó họ không còn nói về những chuyện cụ thể nữa. Tống Sở Thời cũng chỉ hỏi đi hỏi lại Hàn Tố về các chi tiết của những con quái vật. Y rất nghiêm túc, liên tục sửa đổi, như thể muốn hỏi rõ từng hoa văn trên người quái vật, chất liệu vải, màu mắt của chúng.

Và Hàn Tố cũng ra sức đáp ứng y. Liên tưởng đến thân phận của y, và những gì y vừa nói về hiện tượng siêu nhiên, Hàn Tố thực ra không ngại giúp đỡ để y điều tra thuận lợi hơn phần nào.

Tống Sở Thời cũng ghi chép rất cẩn thận tất cả những gì cậu kể. Cho đến khi lời kể của Hàn Tố kết thúc, y mới từ từ đặt bút xuống.

Vừa cẩn thận kiểm tra lại kết quả ghi chép của mình, vừa trầm ngâm điều gì đó, y bất chợt lên tiếng: "Cậu Hàn, trong toàn bộ sự việc, cậu có phát hiện ra một điểm kỳ lạ nào không?"

"?"

Hàn Tố thầm nghĩ: ‘Cái chuyện quỷ quái này, có chỗ nào mà không kỳ lạ chứ?’

"Thân phận!"

Tống Sở Thời chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Tố: "Sau khi vụ bắt cóc này xảy ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cái gọi là quái vật, cái gọi là lâu đài cổ hắc ám, cái gọi là điều tra thất bại."

"Một vụ bắt cóc không được người đời tin tưởng, lại bị thổi phồng thành một cuộc náo loạn toàn dân, ngược lại dễ khiến người ta bỏ qua một vấn đề khác."

"Chẳng hạn, tại sao lại là cậu?"

Hàn Tố lờ mờ hiểu Tống Sở Thời muốn nói gì, lặng lẽ nhìn y, ra hiệu y nói tiếp.

Tống Sở Thời lật sang một trang mới, từ từ viết lên đó vài cái tên: "Con gái chủ tịch tập đoàn Ma Hạp, người thừa kế độc nhất của nhà họ Lâm ở thành phố Mạn bên cạnh, cháu trai của thượng nghị sĩ thành phố Thanh Cảng, thần đồng lĩnh vực khảo cổ mật văn, kiện tướng cờ vây thiếu niên, thiên tài game..."

"Trong số những đứa trẻ bị bắt cóc, tất cả những người bị tiết lộ thân phận, bao gồm cả em gái tôi, đều có thể nói là không giàu thì cũng sang, gia thế cực kỳ hiển hách. Đây cũng là lý do tại sao vụ bắt cóc đó lại có thể gây ra sóng gió chỉ trong thời gian ngắn."

"Còn những đứa trẻ không bị tiết lộ thân phận, có thể cùng những người này đi du học, có thể thấy, thân phận cũng tuyệt đối không hề tầm thường."

"Nhưng..."

Y khẽ ngẩng đầu, nhìn Hàn Tố: "Cậu là ai?"

"Em..."

Hàn Tố im lặng ngồi đó, nghiền ngẫm lời nói của Tống Sở Thời.

"Trong một đám trẻ hoặc có gia thế hiển hách, hoặc có tài năng thiên bẩm, lại đột nhiên xuất hiện một mình cậu..."

Tống Sở Thời từ tốn nói: "Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu Hàn, gia cảnh của cậu không tốt. Kết quả điều tra của Sở Trị an cho thấy, cậu được một người phụ nữ độc thân nuôi dưỡng."

"Chẳng qua, sau khi vụ bắt cóc xảy ra, người phụ nữ này đã trốn khỏi thành phố."

"Ngay cả Sở Trị an cũng không tìm thấy bà ấy, cũng không tra ra được bất kỳ tài sản nào dưới tên bà ấy. Vì vậy, chỉ có thể đưa cậu vào trại trẻ mồ côi..."

"Cậu vốn không phải là trẻ mồ côi, nhưng dẫu không phải, xuất thân và điều kiện của cậu cũng khác xa những đứa trẻ khác, tại sao lại tình cờ xuất hiện trên chiếc xe buýt bị bắt cóc đó?"

"..."

Vấn đề y nói rất chính xác, cũng là điều mà Hàn Tố đã suy nghĩ vô số lần nhưng không tìm ra câu trả lời.

Lúc đó, cũng chính vì thân phận của cậu không hề tương xứng với tất cả những người khác, nên mới xuất hiện nhiều đồn đoán như vậy.

Có người cho rằng, cậu chính là người của tổ chức tội phạm, xuất hiện trên xe buýt là để làm nội ứng cho những kẻ bắt cóc, cung cấp thông tin và định vị.

Cũng có người cho rằng, cậu thực ra không hề bị bắt cóc.

Chỉ là đột nhiên bị nhiều người tìm thấy như vậy, một đứa trẻ vì muốn khoe khoang, đã tạm bịa ra một câu chuyện bị quái vật bắt cóc để thu hút sự chú ý.

Tiếc thay, cậu không nhớ.

Ký ức của cậu trước vụ bắt cóc, chỉ là thực sự có một người phụ nữ gầy gầy cao cao, tóc dài ngang vai sống cùng cậu. Trong ký ức, tính khí của bà ấy dường như không tốt, cậu luôn bị đánh đòn, rồi bà ấy lại luôn ôm cậu khóc nức nở sau khi đánh xong.

Những thứ khác đều đã phai nhạt.

Ngay cả việc cậu xuất hiện trên chiếc xe buýt đó cũng chỉ nhớ mang máng, trước khi sự việc xảy ra, người phụ nữ này đã làm thủ tục chuyển trường cho cậu.

Và sau khi chuyện này xảy ra, cậu đột nhiên rơi vào vòng xoáy bàn luận của cả thành phố, đối mặt với sự nghi ngờ và ép hỏi của những người lớn xung quanh, song người phụ nữ đó lại biến mất từ đó.

Sở Trị an cũng không tra ra bất kỳ manh mối nào về bà ấy, chỉ đoán là vì cậu đã gây ra họa lớn, bà ấy sợ bị liên lụy nên đã trốn khỏi thành phố.

Hàn Tố mặt không biểu cảm, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tống Sở Thời: "Vậy, anh có phỏng đoán gì không?"

"Phỏng đoán thì có rất nhiều."

Tống Sở Thời từ từ lên tiếng: "Sau khi cậu xảy ra chuyện, bà ấy đã biến mất không dấu vết. Nhiều người có quyền có thế như vậy mà không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của bà ấy, bản thân điều này đã là một chuyện rất kỳ lạ."

Chủ đề này không được nói quá thẳng thừng, nhưng ý tứ đã được hé lộ.

Trong lòng Hàn Tố rất hiểu rõ, dẫu cho dấu ấn người phụ nữ đó để lại trong cuộc đời cậu rất ít, nhưng nhiều năm qua cậu cũng đã mường tượng ra vô số khả năng.

Bà ấy rốt cuộc là ai, là mẹ của mình?

Vậy tại sao ấy lại đột nhiên biến mất sau khi mình gặp chuyện?

Nhưng lại có quá nhiều phỏng đoán. Một người phụ nữ bình thường sẽ không có năng lực lớn đến mức biến mất biệt tăm dưới sự giám sát của nhiều nhân vật cấp cao của Thanh Cảng. Hoặc là, chính bà ấy vốn rất bí ẩn, có những bí mật không ai biết.

Hoặc là, thực chất sau khi cậu xảy ra chuyện, đã có người tìm thấy bà ấy, xử lý bà ấy, và xử lý rất sạch sẽ.

Bất kể là khả năng nào, cũng đều khiến con tim vốn đã không còn chút gợn sóng nào của Hàn Tố đột nhiên dấy lên một tia rúng động lạ thường.

Cậu không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc thìa nhựa, cúi đầu ăn bát hoành thánh nhỏ đã nguội ngắt.

"Đừng nói mấy chuyện không vui này nữa."

Sau khi Tổng Sở Thời đưa ra phỏng đoán của mình, cả hai nhìn nhau không nói gì, im lặng một lúc, bất chợt Tống Sở Thời lại cười mở lời: "Tôi cũng đã lâu không về Thanh Cảng, lần này về đây, cũng chỉ muốn gặp cậu, tìm hiểu thêm một số chi tiết."

"Ngoài ra, tôi còn có một ý tưởng nghe có vẻ hơi hoang đường..."

Ngừng một chút, y đột nhiên nói: "Cậu Hàn, cậu có muốn chứng minh mình không nói dối không?"

Hàn Tố hơi nhíu mày.

Tống Sở Thời tiếp tục hỏi, giọng nói dường như có chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt lại rất thành khẩn: "Tôi muốn hỏi, con mắt này của cậu, cũng là bị quái vật trong lâu đài đó làm mù?"

Sắc mặt Hàn Tố đã có chút khó coi, lạnh lùng ngẩng đầu liếc y một cái: "Chứ còn sao nữa? Em rảnh rỗi tự móc ra chơi à?"

"Cậu Hàn đừng hiểu lầm..."

Tống Sở Thời vội cười giải thích: "Tôi chỉ là mấy năm nay đã tiếp xúc không ít thứ về phương diện huyền học, cũng nghĩ ra một vài vấn đề thú vị."

"Tôi vẫn luôn cố gắng điều tra rõ chân tướng vụ án này, nhưng lại vấp phải muôn vàn trở ngại, tất cả manh mối liên quan đều như bị người ta cố ý xóa bỏ, luôn có cảm giác sắp tra ra được gì đó thì lại mất manh mối."

"Mà cậu cũng gần như vậy. Tôi đã tìm hiểu về cậu, biết cậu phiền não vì sự quấy rầy của một số người nhà nạn nhân, đối mặt với sự thẩm vấn hết lần này đến lần khác của Sở Trị an, cũng vẫn luôn cố gắng nói ra sự thật, nhưng lại chẳng có ai chịu tin."

"Tôi liền tự hỏi, có phải là chúng ta đã sai rồi không?"

"Chúng ta cố gắng dùng logic thực tế để tìm kiếm câu trả lời, vốn dĩ đã đi sai hướng?"

"Ý của tôi là..."

Y nhẹ nhàng xòe tay ra: "Nếu vụ bắt cóc rõ ràng không tuân theo logic thực tế này, bản thân nó chỉ có thể dựa vào logic thần bí để tìm kiếm manh mối thì sao?"

Hàn Tố hơi khựng lại, khẽ nhích người: "Nói tiếp đi."

Tống Sở Thời nghiêm túc nhìn vào con mắt bị mù của Hàn Tố, khẽ nói: "Tôi có nghe được một thuyết."

"Sức mạnh thần bí sẽ không biến mất, song sẽ thông qua bất kỳ sự tiếp xúc logic nào mà chuyển dời. Và loại tiếp xúc này lại không thể xóa bỏ, trên thực tế vẫn luôn tồn tại."

"Ví dụ, đối với sự vật thần bí mà nói, cậu biết được sự tồn tại của nó, chính là một loại tiếp xúc."

"Nghĩ đến nó, lại là một loại tiếp xúc khác."

"Nhìn thấy nó, đã là một loại tiếp xúc tương đối sâu sắc rồi."

"Còn cậu..."

Y dừng lại, giọng nói cũng trở nên đầy vẻ thần bí: "Cậu bị những con quái vật đó tự tay chọc mù một mắt, đây, lại thuộc về tầng lớp tiếp xúc nào?"

Hàn Tố nghe câu nói này, không khỏi sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên cậu nghe có người phân tích vấn đề từ góc độ này.

"Cậu Hàn, nếu tất cả những gì cậu nói đều là sự thật, mấy con quái vật đó thật sự tồn tại, và không thuộc về những thứ nên tồn tại trong thực tại..."

Nói đến đây, Tống Sở Thời khẽ nghiêng người, thấp giọng: "Vậy thì chúng ta có thể hoài nghi một cách hợp lý rằng, sức mạnh quỷ dị của quái vật có lẽ vẫn còn sót lại trong mắt cậu."

"Và muốn chứng thực điều này, thực ra rất đơn giản!"

Y vừa nói, vừa nhấc chiếc vali bạc mang theo bên mình lên, lấy ra một cây bút ghi âm: "Thứ này, coi như là quà tạ lỗi của tôi gửi cho cậu Hàn."

"Dù sao thì, mấy năm nay, không ít người nhà nạn nhân đều vì hiểu lầm về vụ án và lo lắng cho người thân, đã gây phiền toái cho cậu."

"Nhưng thực tế, những người nhà nạn nhân như chúng tôi ngược lại nên cảm ơn cậu đã mang về manh mối."

Hàn Tố không nhận, chỉ nhìn y.

Tống Sở Thời đối diện với ánh mắt dò xét của Hàn Tố chỉ khẽ cười: "Mấy năm nay, để điều tra chân tướng vụ bắt cóc đó, tôi đã chu du rất nhiều nơi, cũng tiếp xúc với rất nhiều thứ thần bí. Đôi khi đi quá sâu, bản thân cũng khó phân biệt thật giả."

"Câu thần chú trong này là tôi có được từ những người ngư dân ở Cảng Hải Giác."

"Họ tin rằng trên biển tồn tại những ma quỷ không xác định, có thể gây ra sóng gió, lật úp thuyền cá của họ, nuốt chửng hải sản của họ, thậm chí giết chết người thân bạn bè của họ..."

"Vì vậy, họ có thói quen trước khi ra khơi, sẽ đọc loại thần chú cổ xưa này, cầu nguyện sự phù hộ của sức mạnh thần bí."

"Nghe nói loại thần chú này sở hữu khả năng có thể kích hoạt sức mạnh thần bí ẩn giấu sâu trong tinh thần của một số người, hoặc xua tan một số bóng tối..."

"Cậu có lẽ cũng nên thử xem..."

"Biết đâu những con quái vật trong lâu đài cổ đó thật sự đã để lại sức mạnh thần bí nào đó trong mắt cậu thì sao?"