Hàn Tố dằn cơn tức đi xuống lầu, liền thấy một chiếc xế hộp thể thao màu đỏ choé đang đậu trong con hẻm nhỏ chật chội: "Cho tao một lý do để không xiên mày."
"Ái chà, mày cáu thế, chắc lúc tao gọi là mày đang bận 'quay tay' nhỉ?"
"...Đưa cái cổ đây!"
"Anh ơi tha em... Mà tao nghe nói lại có đứa kiếm chuyện với mày phải không?"
Hàn Tố hơi ngạc nhiên nhìn Hứa Cơ một cái, rồi bước vào xe. Hứa Cơ lập tức sáp lại gần, mặt mày nghiêm trọng nói:
"Trợ lý của bố tao gọi điện, nói bộ phận an ninh nhà tao giám sát được trên mạng có treo thưởng bất lợi cho mày, đoán là sẽ có bọn mắt mù đi tìm mày gây sự. Tao chơi thân với mày, ông ấy sợ liên lụy đến tao nên đặc biệt dặn dò."
Hàn Tố ngạc nhiên: "Vậy mà nửa đêm mày còn vác mặt đến tìm tao?"
Hứa Cơ đáp: "Tao lo mày gặp chuyện nên mới phải tức tốc chạy đến chứ."
"Tiện thể tối nay mày đi quẩy một bữa với tao đi. Tao giới thiệu cho mày một thằng bạn, nó ở đất Thanh Cảng này cũng có số má ra phết. Quen nó rồi, sau này bọn dám kiếm chuyện với mày sẽ vơi đi nhiều."
"Dân giang hồ ở Thanh Cảng này không thiếu, nhưng toàn hạng tép riu, đến tên bố tao còn chẳng ngán mấy, thế mà vừa nghe tên nó đã sợ mất mật."
"Ồ?"
Hàn Tố thoáng bất ngờ nhìn Hứa Cơ.
Trong vụ bắt cóc năm xưa, vị đại thiếu gia nhà họ Hứa này cũng là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc.
Thế nhưng sau khi được cậu cứu ra, cả xã hội đều quên bẵng chuyện cậu ta từng bị bắt cóc, hay nói đúng hơn, trong thế giới này, chuyện đó vốn chưa hề xảy ra.
Dẫu vậy, vụ bắt cóc năm nào vẫn khiến nhiều gia tộc quyền quý ở Thanh Cảng cảnh giác tột độ, tức tốc gia thắt chặt việc bảo vệ con cháu mình. Nhà Hứa Cơ tất nhiên không ngoại lệ, thậm chí còn thuộc hàng bảo vệ cấp cao nhất.
Mười năm đã trôi qua, tuy không còn căng như dây đàn, song bộ phận an ninh được thành lập riêng nhằm bảo vệ Hứa Cơ vẫn còn đó.
Bề ngoài thì cậu ta muốn làm gì thì làm, đến một tên lâu la cũng chẳng có, nhưng thực chất lại có cả một đội ngũ an ninh kề cận giám sát.
Chỉ là, bộ phận an ninh đó lại còn giám sát cả thông tin liên quan đến mình?
Thông thường, nếu cha mẹ thấy con mình gặp nguy hiểm, chẳng phải chỉ cần bắt nó tuyệt giao với mình là xong sao?
Còn về chuyện Hứa Cơ nói muốn giúp, cậu cũng không từ chối.
Thực ra ở trường, Hứa Cơ đã đỡ cho cậu không ít. Quan hệ của hai người quá mức thân thiết, đến nỗi nhiều kẻ mỗi khi muốn động đến cậu đều phải e dè sự có mặt của cậu ta.
Chẳng hạn chủ tịch tập đoàn Ma Hạp, với thân phận hiển hách như vậy mà vẫn không ít lần đến trường tìm cậu.
Nếu không có Hứa Cơ, e rằng sẽ có khối kẻ sẵn lòng "giúp" vị chủ tịch kia khuyên nhủ cậu một phen.
Nghĩ đến đám thám tử tư phiền phức, Hàn Tố khẽ trầm ngâm, buông một câu: "Nó chịu giúp tao không?"
"Không giúp?"
Hứa Cơ nghe vậy, cười khẩy nói: "Còn phải xem là nể mặt ai. Nếu nó không chịu giúp mày, thì sau này cũng đừng hòng xơ múi được chai rượu vang Tây Đại Lục ủ trong hầm hay điếu xì gà Nam Đại Lục nhập khẩu nào từ chỗ tao nữa."
Hàn Tố không nói huỵch toẹt ra.
Lũ công tử nhà giàu ở Thành phố Thanh Cảng đều thích giao du với Hứa Cơ, và oái oăm thay, mỗi đứa đều có những việc vặt cần cậu ta giúp đỡ.
Ví như một vài loại rượu vang chỉ Hứa Cơ mới có, hay một vị giáo sư nào đó ở Thành phố Thanh Cảng chỉ Hứa Cơ mới có thể đứng ra giới thiệu.
Chúng mở lời, Hứa Cơ vừa khéo có thể giúp được, giúp xong chúng lại mời cơm cảm ơn. Cứ thế, qua lại vài bận là mối quan hệ trở nên cực kỳ thân thiết.
Mặt trái của hiện tượng này là, Hứa Cơ thường cứ ngỡ mình quan trọng vãi chưởng.
"Đi!"
"Tuyệt vời!"
Bị từ chối quá nhiều lần, một lần đồng ý dứt khoát của Hàn Tố khiến Hứa Cơ phấn khích tột độ, vỗ bôm bốp vào lưng cậu nói: "Tao đã bảo rồi mà, cuối cùng mày cũng chịu sa đọa rồi."
"Yên tâm, thằng bạn này của tao chịu chi lắm. Tối nay sinh nhật nó, đã tuyên bố phải quậy tới bến, gọi mấy trăm em xinh tươi đến, từ ngự tỷ, loli đến cả Ultraman, mỗi thằng chia tận chục em."
"Có thể không được vừa vặn và chu đáo bằng 'tay nghề' của mày, nhưng cảm giác ấm áp chân thực đó cũng miễn cưỡng xài tạm được."
"..."
Hàn Tố cạn lời.
Sao lại có một kẻ có thể dung hợp một cách hoàn hảo hai thuộc tính đối nghịch là đại gia và nhà quê vào cùng một người được nhỉ?
Với cái nết của nó, dựa vào đâu mà giàu thế chứ...
Còn mình đường hoàng tử tế thế này, sao lại nghèo rớt mồng tơi, lại còn vướng vào bao nhiêu chuyện oái ăm?
Hứa Cơ đón Hàn Tố, phóng xe dọc theo đường cao tốc liên thành phố khoảng hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến được vùng ngoại ô.
Thế giới ngày nay, nền thương mại cực kỳ thịnh vượng đã sản sinh ra vô số siêu đô thị.
Dân số ít nhất cũng hai ba chục triệu người. Nghe nói còn có những siêu đô thị với dân số hơn một trăm triệu, thậm chí vài trăm triệu. Việc các siêu đô thị này bòn rút dân cư và sản nghiệp của các khu vực lân cận đã dẫn đến sự hoang tàn và suy bại của hàng loạt thị trấn.
Ngày nay, ngoại trừ một số ngành công nghiệp đặc thù và vài cộng đồng biệt lập, các thị trấn và làng mạc phần lớn đã hoang phế, chỉ còn những kẻ vô danh tiểu tốt lang thang ở đó, sống bằng nghề buôn lậu hoặc trồng trọt.
Nhiều đứa trẻ sinh ra ở thành phố có lẽ cả đời chưa từng đặt chân đến ngoại ô, chúng lớn lên và chết đi trong những khu rừng sắt thép.
Ngược lại, đám con nhà giàu như Hứa Cơ lại thường xuyên trốn khỏi thành phố, tìm kiếm những thú vui mới mẻ ở những nơi khỉ ho cò gáy này.
Cuối một con đường hẻo lánh cỏ dại mọc um tùm, đã đậu kín đủ loại siêu xe không thể gọi tên. Những thùng phuy phế liệu được đốt lên, cùng với vài bóng đèn công suất lớn treo lủng lẳng, thắp sáng chói lòa cả một vùng.
Vô số nam thanh nữ tú ăn mặc đầy cá tính hoặc khêu gợi tụ tập ở đây. Ánh đèn chói lóa như biến vùng ngoại ô này thành một hộp đêm thứ thiệt.
Hàn Tố xuống xe, đảo mắt nhìn quanh: Hứa Cơ quả nhiên lại bốc phét, bệnh cũ khó chữa.
Đâu ra mấy trăm cô gái xinh đẹp như minh tinh chứ...
Rõ ràng chỉ có vài chục người.
Số đàn ông có mặt cũng không thể mỗi người chia được mười cô, ước lượng sơ qua, mỗi người được hai cô đã là phúc đức lắm rồi.
"Sao lại lôi nó tới đây?"
Thấy Hứa Cơ đến, lập tức có người thân thiết với cậu ta ra đón.
Một trong số đó mặc bộ vest thường màu xanh đậm, Hàn Tố cũng từng gặp qua, gã tên là Trương Hợp, là nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, cũng là "đại ca giang hồ" mà Hứa Cơ đặc biệt muốn giới thiệu cho cậu.
Gã này cũng giàu nứt đố đổ vách, nhưng khác với những người bạn khác chỉ biết vung tiền của Hứa Cơ, gã đích thị là một công tử bột song lại nắm chút thế lực trong thế giới ngầm của Thành phố Thanh Cảng.
Nhắc đến công tử Trương, vô vàn côn đồ đầu đường xó chợ chân tay cũng đều mềm nhũn.
"Mày quay về là để đón nó à?"
Công tử Trương cầm ly sâm panh đi tới, ánh mắt lướt qua Hàn Tố, thuận miệng hỏi một câu rồi gật đầu với cậu một cách khách sáo nhưng xa cách: "Anh bạn đi tìm chút gì ăn trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Hứa Cơ."
Lời này ít nhiều có ý coi Hàn Tố như chân sai vặt mà hất hàm ra lệnh.
Hàn Tố chẳng thèm chấp, chỉ khẽ gật đầu rồi đi tìm đồ ăn, còn Hứa Cơ bên cạnh thì mặt tức thì biến sắc.
Đến trước mấy bộ bàn ghế vải bạt, Hàn Tố thấy ở đây bày rất nhiều đồ ăn, nhưng nhìn chung cũng chỉ là những món đơn giản như pizza, thịt nướng. Cách đó không xa, có người đang nướng những miếng bít tết xì xèo mỡ trên thùng phuy.
Hàng loạt rượu và đồ uống không rõ tên được bày la liệt, nếu không tự mình đến đây, thật không biết đám con nhà giàu này ngày thường cũng chỉ xơi mấy món này.
Vừa thong thả bốc vài miếng thịt nướng, Hàn Tố vừa quan sát xung quanh.
Trong giới ăn chơi của người giàu, không hề có khái niệm đồ đạc bị mất hay bị trộm. Rất nhiều quần áo thay ra, đồng hồ, thiết bị nhiếp ảnh, máy tính xách tay cứ thế vứt chỏng chơ một góc.
Cậu tiện tay nhặt một chiếc máy quay phim đặt trên nắp capo xe, bật màn hình, phóng to tiêu cự, nhắm thẳng về phía Hứa Cơ.
Qua ống kính, cậu đọc khẩu hình của hai người đang đứng nói chuyện ở một bên.
Thị lực của cậu rất tốt, tuy không thần sầu đến mức đọc được từng chữ, nhưng có thể đoán được đại khái nội dung cuộc đối thoại.
Chỉ thấy Hứa Cơ mặt mày hằm hằm, đang nổi xung với Trương công tử mặc vest xanh: "Mày bị ấm đầu à?"
"Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, Hàn Tố là anh em của tao, là tình nghĩa sinh tử, không phải đám lâu la sau lưng mày."
"Lần này tới đây, tao cũng đã nói trước là sẽ dẫn nó theo. Cái thái độ của mày với nó khiến tao ngứa mắt cực kỳ, còn khó chịu hơn cả bị chửi bố."
"Mày chửi bố tao, tao còn nể mày có gan. Dám trước mặt tao sưng sỉa với anh em của tao, là muốn bôi tro trát trấu vào mặt tao à? Còn có lần sau, thì chúng ta đừng hòng chơi chung nữa."
"..."
Người tên Trương Hợp không những không bực, trái lại còn cười khẩy: "Tao biết quan hệ hai đứa mày thân, nhưng nói thẳng ra nó với chúng ta không cùng đẳng cấp. Mày lần nào cũng cố nhét một đứa ngoài giới vào, có hay ho gì?"
Hứa Cơ cười nhạt, nhìn thẳng đối phương một cách nghiêm túc nói: "Chỉ những đứa trông mong người khác giúp mình mới phải kén chọn bạn bè."
"Tao không giống mày, phải tranh giành gia sản với bảy tám anh chị em, cũng chẳng mong bạn bè phải giúp mình việc gì."
"Cho nên tao thích chơi với ai thì chơi với người đó."
"..."
Lời này cực kỳ chói tai, song Trương Hợp lại cười cười, rồi bất chợt nói: "Nói hay lắm. Nếu thật sự phải so đo kỹ lưỡng, bọn tao chỉ có thể coi là nhà có tiền, còn nhà mày mới là nhà có địa vị."
"Chẳng qua, mày cũng không cần phải giận tao, có lẽ sau sinh nhật lần này, tao thật sự không còn cơ hội chơi cùng mày nữa rồi."
Hứa Cơ thoáng sững người: "Sao thế?"
Từ trước đến nay, toàn là cậu ta không chơi với người khác, chứ chưa thấy ai dám không chơi với mình.
Trương Hợp mỉm cười.
Khác với vẻ ngạo mạn hờ hững khi đối diện với Hàn Tố, khí chất gã thể hiện trước mặt Hứa Cơ lại bao dung và ôn hòa, như thể không biết nổi giận là gì: "Gần đây tao quyết định không làm một gã công tử ăn chơi trong thế giới ngầm Thanh Cảng nữa, tao muốn rửa tay gác kiếm."
"?"
Hứa Cơ ngẩn cả người: "Mày có thể giúp anh em tao một việc nhỏ rồi hãy rửa tay gác kiếm được không?"
"..."
Trương Hợp: "Mày vừa mới nói không trông mong người khác giúp mình cái gì mà..."
Hứa Cơ: "Mày nhìn tao giống cái tầng lớp phải giữ sĩ diện đến vậy à?"