Lũ chuột hoảng sợ lủi vào góc tường, ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa kính màu, dây leo héo úa từ bên ngoài bò vào, trải từng mảng trên sàn nhà như những vết sẹo gớm ghiếc.
Một cậu bé mặc bộ vest đen nhỏ đang ngồi bệt dưới đất, cổ bị xé toạc một vết lớn, máu tươi rỉ ra xì xèo.
Ánh mắt cậu dần trở nên mờ mịt, nhưng vẫn gắng gượng mở to, cầu khẩn nhìn Hàn Tố đang đứng trước mặt.
Hàn Tố cũng trạc tuổi cậu, chỉ là một cậu bé mười tuổi, nhưng trên gương mặt lại ánh lên vẻ chững chạc và kiên định khác hẳn những đứa trẻ khác. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao tất cả những đứa trẻ bị bắt cóc đều tin tưởng cậu, bằng lòng theo cậu liều mình bỏ trốn.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Kế bên, một cô bé tóc đuôi ngựa cao hơn một chút, đội vương miện sinh nhật và mặc chiếc váy công chúa, theo sau là mấy đứa Khỉ Còm, Áo Đuôi Tôm và Đầu Nấm, ai nấy đều không dám hé răng nửa lời. Vẻ ngoài của cậu bé kia đã dọa chúng sợ chết khiếp, mắt đều ngấn lệ.
Phía sau lưng, dường như có ánh mắt dò xét truyền đến, đó là những hàng búp bê gỗ tinh xảo trong tủ kính, chúng vô tư, ngoan ngoãn nằm yên trong đó.
Hàn Tố nhìn cậu bé chỉ còn thoi thóp hơi tàn, từ từ ngồi xổm xuống, kéo lấy bàn tay, gỡ từng ngón tay ra, lấy đi vũ khí mà cậu vẫn còn nắm chặt trong tay.
Đó là một mảnh thép được quấn vải, đầu mài nhọn cực kỳ sắc bén.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng tức thì của cậu bé, Hàn Tố bình tĩnh bảo: "Cậu không ra ngoài được nữa rồi, giữ thứ này cũng vô dụng, coi như cho tôi mượn nhé!"
"Nhưng lần này cậu đã làm rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ!"
"..."
Nếu không có cậu bé này, có lẽ cả bọn đã bị con quái đàn bà nửa người thoăn thoắt kia tóm được ở trên tầng ba rồi.
Tiếc là cậu không sống nổi nữa, bây giờ nói thêm lời nào cũng chỉ tổ phí thời gian.
Đứng dậy, không đợi cậu bé dưới đất nhắm mắt, Hàn Tố quay sang nhìn những đứa khác, nói: "Cứ làm theo kế hoạch đã bàn. Cậu ta chết rồi, nhưng những người còn lại phải tìm cách thoát ra ngoài!"
"Nhóm lửa trước đã."
"..."
Cô bé váy công chúa đội vương miện sinh nhật bên cạnh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, dù nước mắt vẫn còn giàn giụa trên má. Cô bé lấy từ trong chiếc túi nhỏ xinh xắn trên váy ra một món đồ chơi gấp nhỏ xinh, khi mở ra là một chiếc kính lúp.
Cô bé hướng kính lúp về phía ánh nắng ngoài cửa sổ, rồi chiếu điểm sáng vào tấm thiệp yêu quý nhất mà mình luôn mang theo.
Trên đó có dòng chữ "Ba mẹ yêu con".
Trên tấm thiệp, đốm sáng biến thành chấm đen, chấm đen lại bốc khói, rồi một ngọn lửa yếu ớt bắt đầu nhen lên.
Hàn Tố không rời mắt khỏi đó, chờ đến khi ngọn lửa xuất hiện mới đột ngột nhìn sang cô bé tóc đuôi ngựa, ra lệnh: "Chặn tủ kính lại, đừng để chúng nó ra ngoài."
"Chúng nó?"
Cô bé tóc đuôi ngựa lập tức quay đầu lại, liếc nhìn vào tủ kính, chỉ thấy một hàng búp bê cũ kỹ với hình thù kỳ dị, đôi mắt mở trừng trừng.
Nhưng cô bé không hỏi nhiều, lập tức bước tới, nắm lấy hai tay cầm của tủ kính.
Lúc này, thấy ngọn lửa đã thành hình, Hàn Tố mới cẩn thận và căng thẳng nhận lấy từ tay cô bé váy công chúa, rồi không chút do dự châm vào tấm rèm cửa màu tím dày cộp.
Cậu đã làm việc này rất nhiều lần, động tác thuần thục và liền mạch.
Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng lan theo rèm cửa như một con rắn tham lam trườn khắp căn phòng, chẳng mấy chốc khói đặc đã bốc lên mù mịt.
Những con búp bê trong tủ dường như bị nhiệt độ cao nung đốt, lớp vật liệu và váy áo trông như thật của chúng đang trở nên cháy xém, cong queo.
Những gương mặt giả lả cười cũng trở nên méo mó, biến dạng bởi nhiệt độ cao. Bất chợt, những tiếng chửi rủa độc địa vang lên từ trong tủ, lũ búp bê không còn giả vờ nữa, chúng bắt đầu giãy giụa.
Từng cánh tay nhựa ra sức đập vào cửa kính.
Cô bé tóc đuôi ngựa sợ đến tái mặt, theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến những người khác, cô bé lại lấy hết can đảm, dùng sức giữ chặt cửa kính. Áo Đuôi Tôm và Đầu Nấm bên cạnh cũng phản ứng lại, vội vàng lao tới, hợp sức giữ chặt chiếc tủ kính đang rung lên bần bật.
Nhưng tiếng la hét của lũ búp bê dường như đã kinh động đến thứ gì đó, bên ngoài hành lang vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
"Hộc... hộc..."
Kèm theo tiếng sàn nhà bị đè nén, như thể có một vật thể khổng lồ nào đó đang từ từ di chuyển về phía căn phòng của họ.
Trong phòng, tất cả bọn trẻ đều đã sợ đến chân tay bủn rủn, hồn xiêu phách lạc.
Nhưng Hàn Tố lúc này lại quát lên: "Giữ chặt tủ kính! Đợi tôi lấy được chìa khóa thì cứ thế mà chạy theo, nhất định sẽ thoát được!"
"..."
"..."
Những đứa có thể theo cậu chạy đến đây đều là những đứa đã được cậu lựa chọn kỹ càng. Dù còn nhỏ, dù hoảng loạn, nhưng chúng vẫn cố gắng nén lại, nhắm chặt mắt, chỉ biết dồn hết sức lực để chặn tủ kính sau lưng.
Lửa từ trên cao bắt xuống thiêu đốt khiến lũ búp bê trong tủ càng thêm đau đớn, càng điên cuồng đập phá. Một tấm kính vỡ tung, cánh tay nhựa thò ra, cào lên cánh tay cô bé tóc đuôi ngựa mấy vệt máu.
Cô bé đau đến sắp khóc, nhưng vẫn nghiến răng không buông tay.
Thế nhưng tiếng la hét của búp bê, ngọn lửa lan rộng, làn khói đen kịt, tất cả đều khiến tim chúng đập loạn xạ như bị những bàn tay lạnh toát bóp nghẹt, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lạ thường.
Chúng chỉ có thể nhìn về phía Hàn Tố, trụ cột tinh thần duy nhất. Lại thấy cậu lúc này đã đến bên cửa phòng, bịt mũi miệng và ngồi xổm xuống.
Cậu thầm đếm trong lòng, mặc kệ sự hỗn loạn trong phòng.
Ngoài hành lang, tiếng bước chân nặng trịch đã vang lên, sàn nhà kêu lên kẽo kẹt như không chịu nổi sức nặng.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi Hàn Tố, cậu siết chặt mảnh thép sắc bén trong tay, đôi mắt nheo lại như một người trưởng thành.
Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa. Cánh cửa gỗ sơn đỏ bị đẩy ra từ từ, một con quái vật trắng ởn chen vào. Thân hình nó đồ sộ đến mức gần như choán hết cả tầm nhìn.
Nhìn từ dáng vẻ, có lẽ đó là một người đàn ông. Cao chừng hai mét, hai chân phù nề.
Không nhìn thấy mặt, nhưng có thể thấy được phần cổ và da thịt lộ ra bên ngoài.
Tất cả đều trắng bệch như xác chết. Hơn nữa, đó là kiểu trương phình dị thường như xác chết đuối đã ngâm nước hơn chục ngày. Chiếc áo gió màu đen và chiếc quần thợ vải thô trên người nó đã bị căng đến rách bươm, chỉ có một chiếc chìa khóa cổ bằng đồng thau được treo ở vị trí thắt lưng.
Hàn Tố cố nén cảm giác khó chịu mỗi khi nhìn thấy con quái vật này, chỉ đăm đăm nhìn vào vết rách hình con mắt trên lưng áo khoác của nó.
Vẫn chưa đến lúc.
Phải đợi nó đi thêm vài bước nữa, đến gần tủ âm tường.
"Hừ... hừ..."
Thị lực của con quái vật da trắng không tốt lắm, sau khi vào phòng được vài mét, nó mới nhìn rõ ngọn lửa đang lan ra, liền tỏ ra sốt ruột, gắng sức nhấc đôi chân nặng nề lên, lao vào căn phòng.
Trong làn khói cuồn cuộn, nó thậm chí không nhìn rõ đám trẻ đang run lẩy bẩy trước tủ kính.
Ngay cả lũ búp bê trong tủ cũng đột nhiên im bặt khi con quái vật này xuất hiện, chúng co rúm lại trong tủ, mặc cho ngọn lửa hoành hành.
Dường như con quái vật này còn đáng sợ hơn cả lửa.
Nhưng cũng chính lúc đó, Hàn Tố cầm mảnh thép lao ra.
Chưa đầy mười tuổi, cậu đạp mạnh chân vào tường lấy đà, thân hình nhỏ bé như một con báo con, lao thẳng tới con quái vật phù nề.
Mỗi một bước chân đều đã được tính toán, bao gồm thời cơ, tư thế và điểm đáp.
Cậu dùng hai tay nắm chặt mảnh thép, đâm mạnh vào sau lưng gã đàn ông, ngay chỗ vết rách hình con mắt trên áo khoác.
Nơi đó tương ứng với vị trí trái tim của nó.
"Phập!"
Mảnh thép đâm chính xác vào lưng con quái vật. Chỉ là mảnh thép quá ngắn, sức của cơ thể này cũng không đủ, chỉ đâm vào được sáu, bảy centimet.
Con quái vật trắng bệch đau đớn, chợt ngửa người ra. Thân hình nó kềnh càng như một con voi, sức mạnh cũng lớn tương đương. Hàn Tố đang bám trên lưng nó lập tức bị hất văng ra.
Lưng đập vào tủ âm tường, toàn thân như muốn vỡ vụn, nhưng cậu nén đau, không một tiếng rên, người bỗng trượt xuống, ngồi bệt dưới đất.
Ngay sau đó, thân hình con quái vật đâm sầm vào tủ.
Cú va chạm này khiến mảnh thép đang lòi ra một khúc trên lưng nó cắm sâu hơn vào cơ thể.
Việc trượt người xuống trước đã giúp Hàn Tố không bị kẹp giữa nó và tủ âm tường. Ngược lại, nhân cơ hội này, cậu giật phắt chiếc chìa khóa đồng thau đeo ở hông con quái vật, rồi cúi đầu chui qua háng nó, lao về phía cửa phòng.
Đồng thời, cậu hét lớn: "Chạy!"
Trong phòng, tất cả bọn trẻ giật nảy mình, vội vã co giò chạy như một đàn chuột nhắt hoảng loạn, bám sát sau lưng cậu.
Thế nhưng cô bé tóc đuôi ngựa đứng quá gần tủ kính, lúc định chạy, một bàn tay nhựa đột ngột thò ra từ tủ kính, túm lấy bím tóc của cô bé, giật mạnh khiến đầu cô bé ngửa ra sau.
Phía sau, cả một đám búp bê không còn bị che chắn, lũ lượt bò ra khỏi tủ kính, trong nháy mắt đã nhấn chìm cô bé bên dưới.
Tiếng hét kinh hoàng của cô bé vang lên giữa ngọn lửa, nhưng không ai dám quay đầu lại, chỉ biết cố sống cố chết lao ra ngoài cửa.
Thế nhưng không ai ngờ rằng, con quái vật với mảnh thép găm vào tim, trông có vẻ đã chậm chạp, lúc này lại đột ngột bò dậy, tức giận vung vẩy hai cánh tay béo mập phù nề, vơ quào loạn xạ sang hai bên.
Đầu Nấm và Áo Đuôi Tôm đang chạy ngang qua bị nó tóm lấy, tiện tay ném sang một bên.
Đầu Nấm đập đầu vào tủ, cổ lập tức vặn vẹo một cách kỳ dị, như một sợi dây thun mất đi độ đàn hồi, cái đầu lắc lư lên xuống như trống bỏi.
Áo Đuôi Tôm bị năm ngón tay của nó siết chặt, những ngón tay ấn sâu vào da thịt, xương cốt đều bị bóp gãy, miệng phụt ra máu tươi lẫn xương vụn.
Ngược lại, cô bé váy công chúa và Khỉ Còm chạy chậm hơn hai đứa kia một chút, lại vượt qua được con quái vật, lao về phía cửa.
Chúng vội vã bám theo Hàn Tố. Con quái vật phía sau thật đáng sợ, nhưng Hàn Tố chạy phía trước cũng khiến chúng khiếp đảm không kém. Chúng sợ bị bỏ lại, bị bỏ lại bên cạnh con quái vật đang điên cuồng này.
Nhưng Hàn Tố, người gần cửa nhất, ngay khi sắp lao ra ngoài, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng nhắc nhở:
"Dừng lại! Dừng lại!"
Cậu hét rất to, nhưng Khỉ Còm không kìm được mình, vẫn lao về phía cửa.
Cũng chính lúc này, một luồng gió mạnh ập đến, một cây đàn piano phủ đầy bụi bay qua đầu họ, nện thẳng xuống bên cạnh cửa.
Kéo theo cả Khỉ Còm vừa chạy tới đó. Đứa trẻ khôn lanh này, chỉ vì nhanh hơn một bước, đã bị nghiền thành một đống bầy nhầy máu thịt.
Tim Hàn Tố co thắt dữ dội, nhưng cậu vẫn nghiến chặt răng, bất chợt nhảy lên, đáp xuống cây đàn piano ở cửa, rồi quay người lại, tóm lấy cánh tay cô bé váy công chúa vừa chạy tới, kéo cô bé cùng mình lật qua cây đàn, lao vào hành lang tối om bên ngoài.
"Cánh cửa... cánh cửa phải xuất hiện..."
Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, cậu thầm niệm, rồi ngẩng đầu nhìn.
Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện. Ở cuối hành lang tối đen phía trước, mọi thứ đột nhiên trở nên méo mó, dường như có thứ gì đó đang chen vào. Sau một thoáng hoa mắt, liền thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa có ký hiệu "EXIT".
Phong cách và kiểu dáng của cánh cửa này chẳng ăn nhập gì với tòa lâu đài, như thể hai vật thể thuộc hai phong cách khác nhau bị ép vào làm một trong khoảnh khắc này.
Hàn Tố mừng rỡ, một tay kéo cô bé váy công chúa, một tay siết chặt chiếc chìa khóa đồng cướp được từ con quái vật, lao thẳng đến cánh cửa sắt.
Phía sau, con quái vật đã loạng choạng chạy ra tới cửa, nhưng lại bị chính cây đàn piano mà nó ném ra chặn đường.
Thân hình nó nặng nề, không thể nào nhảy qua cây đàn được, chỉ có thể tức giận gầm rống, xé cây đàn cản đường thành từng mảnh.
Nhân lúc đó, Hàn Tố gần như kéo lê cô bé váy công chúa nhỏ tuổi lao về phía cửa sắt. Đầu gối trắng nõn của cô bé đã bị trầy một mảng da lớn, máu chảy ròng ròng.
Nhưng cô bé không hề kêu ca, hiểu rằng đây là đang chạy trốn để giữ mạng.
Chiếc chìa khóa đồng trong tay, thứ được giật từ trên người con quái vật, lạnh buốt thấu xương, không biết đã dính thứ chất nhờn kỳ lạ gì. Chất nhờn đó khiến chiếc chìa khóa như có ý thức riêng, nhân lúc Hàn Tố không để ý, nó đột nhiên trơn tuột, thoát khỏi tay cậu.
Keng một tiếng, chìa khóa rơi xuống đất.
Hàn Tố chưa từng trải qua cảnh này, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Cậu định cúi xuống nhặt thì con quái vật ở đằng kia đã xông vào hành lang.
"Anh ơi!"
Một tiếng gọi trong trẻo chợt vang lên. Cô bé váy công chúa bị Hàn Tố kéo đi đã thấy chìa khóa rơi, cô bé phản ứng rất nhanh, vơ vội chiếc chìa khóa vừa rơi xuống đất lên, vội vã đưa cho Hàn Tố.
Lúc này, mặt cô bé thậm chí còn nở một nụ cười vui vẻ, như thể cảm thấy cuối cùng mình cũng không còn là gánh nặng nữa.
Mình đã giúp được rồi.
"Anh..."
Hàn Tố chộp lấy chìa khóa, không kịp quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc, quay lưng cắm chìa khóa vào ổ.
Lúc này, cậu thậm chí còn cảm thấy một sự biết ơn mãnh liệt đối với cô bé váy công chúa nhỏ tuổi nhất, nhưng lại ngoan ngoãn, thông minh, luôn có thể giúp đỡ vào những giờ khắc quan trọng này.
Song cũng chính lúc đó, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô bé đột nhiên nổ tung ngay trước mắt cậu.
Nụ cười lấy lòng ấy vẫn còn đọng lại trước mắt Hàn Tố, nhưng cái đầu thì đã vỡ nát.
Máu tươi văng đầy mặt Hàn Tố. Ánh mắt cậu xuyên qua màu máu, nhìn thấy con quái vật ở cửa. Nó vừa xông ra khỏi phòng, nhưng thân hình đồ sộ đã không thể đuổi kịp nữa, thế là nó tan chảy ra.
Da thịt nó tan chảy như dòng nước, nhấn chìm hành lang, nhanh chóng tiến lại gần. Trong đó thậm chí còn có thể thấy được gương mặt, cánh tay và da thịt đang tan chảy của nó.
Chính một cánh tay trong dòng chất lỏng đó đã vung tới, đập nát đầu cô bé váy công chúa, móng tay sắc nhọn thậm chí còn sượt qua mắt phải của Hàn Tố, để lại một vệt lạnh buốt.
Mắt không đau, nhưng lại có cảm giác như bị rò khí. Hai giây sau, thứ chất lỏng sền sệt đã chảy đầy mặt.
Nhưng Hàn Tố đã không còn sức để bận tâm đến những điều đó. Cậu chỉ trừng trừng con mắt không bị thương, nhìn cô bé vẫn đang nắm chặt tay mình.
Phía sau, cửa sắt đã được mở ra, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài chiếu vào.
Trong hành lang, dòng máu thịt cuồn cuộn của con quái vật vỗ tới trước mặt như sóng triều. Hàn Tố từ từ buông tay cô bé ra, để mặc cho thân hình nhỏ nhắn của cô ngã xuống, đồng thời, cậu cũng lùi lại một bước.
Chân đạp vào khoảng không, rơi tự do.
Trước mặt, là máu thịt đang cuồng nộ sôi trào ở phía bên kia cánh cửa. Trên đầu, là một vùng ánh sáng trắng xóa.
"Hộc..."
Hàn Tố chợt choàng tỉnh, miệng thở hổn hển.
Ngồi thẳng dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong giảng đường đại học. Hai cánh tay bị đầu đè đến tê rần, tay áo ướt một mảng vì mồ hôi.
Người bạn ngồi cạnh đang cười tủm tỉm quay sang: "Được lắm nha Hàn Tố, dám ngủ trong giờ của Sư Thái à? Sao thế, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, muốn cùng lũ nhà giàu chết tiệt tụi này sa đọa hả?"
"..."
Hàn Tố phải mất một lúc mới định thần lại, nhận ra mình đã trốn về được rồi.
Lần này, lại là một mình cậu trốn về.
Cậu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, đối chiếu thời gian: bốn giờ năm mươi hai phút chiều. Thời gian vẫn đang trôi về phía trước, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cậu ngồi im, mất một lúc để tiêu hóa cú sốc tinh thần và những mảnh ký ức mới, rồi mới từ từ nhìn sang người bạn chí cốt Hứa Cơ bên cạnh: "Cho mượn cái gương."
Hứa Cơ lập tức biến sắc: "Đừng có nói bậy, tao có trang điểm đâu mà có gương?"
Vừa nói vừa nhìn quanh, rồi lôi một chiếc gương từ trong túi nhỏ ra đưa qua, hạ giọng: "Của bạn gái tao, để quên ở đây."
Hàn Tố mở gương ra, liền thấy gương mặt mười chín tuổi của mình bây giờ.
Thanh tú, xanh xao, vốn có thể gọi là tuấn mỹ, chỉ là một vết sẹo khâu dữ tợn từ mắt phải kéo dài đến tận chân tóc đã khiến cậu trông có phần đáng sợ.
Không chỉ có vết sẹo, mà cả mắt phải của cậu cũng ánh lên một màu xám trắng mờ đục, mang một vẻ xấu xí và gớm ghiếc giống hệt cậu, một kẻ thất bại thảm hại.
"Sao thế, lại than phiền về vết sẹo này à?"
Thấy Hàn Tố săm soi vết sẹo, Hứa Cơ cười nói: "Mày đi làm thêm cũng kiếm được không ít tiền, hay là đi phẫu thuật xóa sẹo đi!"
"Nếu không đủ, tao cho mượn."
Hàn Tố không đáp lại, chỉ đăm đăm nhìn mình trong gương, lòng thầm nghĩ: Có lẽ, nếu lúc đó tay không trượt một cái, thì có lẽ... cả hai đã cùng thoát ra được rồi?
"Hàn Tố, có người tìm cậu."
Đang lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, thì nghe thấy một bạn học quen biết gọi vào từ bên ngoài.
Hàn Tố quay đầu lại, thấy bên ngoài giảng đường bậc thang đang có một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông mặc vest, người phụ nữ mặc váy liền màu trắng, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ tinh xảo tròn trịa. Tài xế đi sau xách túi cho họ.
Trông họ có vẻ là người có thân thế, gia cảnh hẳn cũng không tồi, chỉ là trên gương mặt lại phủ một lớp bi thương và suy sụp tích tụ lại do chìm trong đau khổ quá lâu.
"Mẹ kiếp, lại đến nữa à?"
Hàn Tố còn chưa nói gì, Hứa Cơ bên cạnh đã biến sắc: "Đã gần mười năm rồi còn gì..."
"Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, ở đây..."
Nhưng không đợi Hứa Cơ than vãn xong, hai vợ chồng kia đã nhìn thấy Hàn Tố, vội vã chen tới.
Người phụ nữ mang vẻ mặt vừa bi thảm vừa lấy lòng, van nài: "Xin cháu, cầu xin cháu, đừng thấy chúng tôi phiền..."
"Cháu... gần đây cháu có nhớ ra thêm được gì không?"
"Chúng tôi thật sự không có ác ý, cũng không cố tình làm phiền cháu, thật đấy. Chúng tôi chỉ muốn tìm tung tích của Mãn Mãn, dù... dù chỉ là xương cốt cũng được..."
"..."
Các bạn học xung quanh thấy vậy đều theo phản xạ đi vòng qua.
Ai cũng biết, người bạn học đại học Hàn Tố này, hồi nhỏ từng bị bắt cóc một lần.
Cùng bị bắt cóc với cậu còn có mấy chục đứa trẻ khác. Vụ việc năm đó rất lớn, toàn bộ điều tra viên trong thành phố đều được huy động.
Chỉ tiếc rằng, đến cuối cùng, chỉ có một mình Hàn Tố sống sót trở về.
Cậu nói với cảnh sát rằng mình bị nhốt trong một tòa lâu đài cũ nát, những đứa trẻ bị bắt cóc khác cũng ở đó, trong tòa nhà có quái vật, đã ăn thịt hết những đứa trẻ khác.
Nghe lời cậu, sở trị an như gặp đại địch, phái cả lực lượng đặc nhiệm và một lượng lớn cảnh sát đến đó lục soát, nhưng lại không tìm thấy tòa lâu đài nào cả, càng không thể thấy con quái vật nào.
Lúc đó, mọi người đều chỉ cho rằng Hàn Tố bị kinh hãi quá độ nên mới nói năng lung tung.
Song sự thật là, tất cả những đứa trẻ khác kể từ đó đều biến mất, không ai được tìm thấy, cũng không truy ra bất kỳ manh mối nào khác.
Đã nhiều năm trôi qua, rất nhiều bậc cha mẹ thực ra không còn ôm hy vọng nữa, tự mình gặm nhấm vết thương, nhưng vẫn có người thường xuyên đến tìm Hàn Tố, hy vọng cậu có thể nhớ ra được manh mối hữu ích nào đó, dù chỉ là để tìm về hài cốt của con mình.
Cặp vợ chồng này chính là một trong số đó.
Hàn Tố hiểu cho họ, dẫu sao chỉ vài phút trước, cậu còn đang cố gắng đưa con gái họ chạy thoát.
Con bé quả thật rất đáng yêu.
Chỉ là sơ ý làm mất đầu thôi.
Ở đây "xác chết đuối" thực chất bên trung nguyên văn là "巨人观" hay hiện tượng "bloated cadaver": là hiện tượng xác chết bị trương phình hoặc xác chết bị đầy hơi. Đây là tình trạng xác chết bị phồng lên do quá trình phân hủy, khi các khí hình thành bên trong cơ thể làm cho nó nở ra.