Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

22 30

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3517

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 280

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 5

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 779

Khúc Encore - Chương 2: Nếu đôi cánh không có tên

[IMAGE: ../images/00013.jpeg]

Lần đầu tiên Kitsuka được xem Feketeriko biểu diễn trực tiếp là vào mùa hè năm nhất đại học. Đó chính là đêm khai màn của chuỗi năm đêm hòa nhạc liên tiếp tại Tokyo, buổi diễn mà sau này, những bản thu lậu (bootleg) còn được săn lùng trên các trang đấu giá trực tuyến đến mức trở thành huyền thoại.

Dĩ nhiên, Kitsuka đã là fan cuồng của Feketeriko từ trước cả khi được tận mắt chứng kiến buổi diễn. Cô nàng hâm mộ đến mức có thể ngồi lì trước máy tính hai tiếng đồng hồ trước giờ mở bán vé, rồi dùng những ngón tay đã chai sạn vì kỹ thuật slapping trên cây bass guitar mà đập lia lịa phím F5 không ngừng nghỉ (cái máy tính tội nghiệp ấy cũng "ra đi" chỉ hai giây sau khi cô nàng đặt vé thành công).

Thế nhưng, giống như nhiều tín đồ Feketeriko khác, điều đầu tiên khiến Kitsuka say mê lại là nữ ca sĩ chính, Kagurazaka Kyouko – người luôn quẩy điên cuồng trên sân khấu, mái tóc đen tung bay trong các video ca nhạc, lúc thì quyến rũ, lúc lại ngây thơ, lúc thì dữ dội, ôm đàn Gibson Les Paul và cất lên giọng hát ngọt ngào pha lẫn nguy hiểm như rượu pha từ trân châu đen tan chảy.

Trong cộng đồng fan, chủ đề được bàn tán nhiều nhất thường là Kagurazaka Kyouko. Đúng là cô ấy thuộc tuýp người khiến phụ nữ cũng phải si mê, nhưng mức độ ưu ái cho Kyouko lớn đến nỗi nhiều khi người ta suýt quên mất rằng Feketeriko thực chất là một nhóm nhạc đôi.

Vậy nên, đêm đó, Kitsuka cùng mấy cô bạn gái thẳng tiến Akasaka, tay siết chặt tấm vé số thứ tự một chữ số đang ướt đẫm mồ hôi, lòng đầy mong ngóng màn trình diễn của Kagurazaka Kyouko trên sân khấu.

Thế nhưng, khi bản nhạc mở màn vang lên giữa ánh sáng chói lòa và tiếng reo hò váng dội, mắt Kitsuka lại dán chặt vào bộ trống đặt giữa sân khấu.

Những giọt mồ hôi và ánh sáng giao hòa, tạo nên cầu vồng lấp lánh; những chiếc cymbal bay lượn như cánh bướm, và cô ấy đứng đó, giữa tâm điểm. Đôi mắt to tròn long lanh của cô ấy phản chiếu ánh đèn sân khấu. Dù màn đánh trống có điên cuồng đến mấy, trên khuôn mặt cô ấy vẫn lấp lánh nụ cười rạng rỡ đủ sắc màu. Những cú chạm dù trông mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến dùi trống gãy, nhưng nhịp điệu phát ra lại mạnh mẽ như một cú upper-cut có thể thổi bay cả mây trời, hay một cú body-blow đủ sức đánh xuống tận đáy biển sâu.

Kitsuka chợt hiểu ra, như bị sét đánh:

Kagurazaka Kyouko không phải là người chọn tay trống này.

Chính tay trống này mới là người đã chọn Kagurazaka Kyouko.

Đó là một trực giác mơ hồ, khó nắm bắt và chết người, tựa như hơi độc. Sau này, Kitsuka mới biết rằng trực giác đó của mình phần lớn là đúng.

“Mà này, không phải yêu đâu nhé!” – Kitsuka ra sức giải thích với mấy cô bạn gái.

“Đúng là tớ đã đổ. Đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tụi bồ cứ ầm ĩ lên nào là ‘Kyouko-sama, Kyouko-sama’ thật ngớ ngẩn làm sao, bởi vì tớ đã đổ cái ánh mắt ấy, cái dáng hình ấy – cái người đang nhìn Kyouko-sama từ phía sau lưng. Nhưng tớ cũng là con gái mà. Dù tớ không có bạn trai từ sau cái mùa đông năm lớp 11 đi chăng nữa, thì đằng ấy cũng là con gái. Với lại, tụi bồ cũng kêu la ‘Kyouko-sama, Kyouko-sama’ đấy thôi, sao cứ hễ tớ mà đổ cái cô tay trống kia là bị coi như les vậy hả?”

Việc Feketeriko duy trì hoạt động với đội hình đôi, chỉ gồm guitar-vocal và trống – một sự kết hợp hiếm thấy – luôn là một trong những bí ẩn muôn thuở đối với người hâm mộ. Giả thuyết thuyết phục nhất là tay trống kia chính là người tình của Kagurazaka Kyouko. Thật đáng kinh ngạc khi người ta dùng từ “người tình” thay vì “người yêu”. Bởi lẽ, không khí giữa họ trong các buổi phỏng vấn rất đáng ngờ, và người ta còn đồn rằng cô tay trống ấy đã nỗ lực học hành để được vào cùng trường đại học nữ với Kagurazaka Kyouko. Giả thuyết này nghe có vẻ rất hợp lý.

“Không thể chấp nhận việc Kyouko-sama có bạn trai, nhưng nếu là cô ấy thì có thể chấp nhận được” – đó là quan điểm chung của các fan nữ. Kitsuka cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

Vì thế, chuyện tình yêu là hoàn toàn không tưởng.

Kitsuka tìm thấy tin tức tuyển thành viên hỗ trợ cho Feketeriko trên mạng khoảng sáu tháng sau đêm diễn năm đêm liên tiếp đầy ấn tượng đó, vào mùa xuân năm Kitsuka chính thức bước vào năm thứ hai đại học. Đó là buổi thử giọng cho vị trí bassist, chỉ tuyển nữ từ 18 đến dưới 22 tuổi. Feketeriko cả hai người đều là sinh viên đại học nữ, có lẽ họ muốn tìm thành viên có độ tuổi gần nhau? Hay đó là chiến lược quảng bá của công ty quản lý?

Dù sao đi nữa, Kitsuka là một người chơi nghiệp dư, dù cô nàng rất nổi trong câu lạc bộ nhạc nhẹ ở trường, nhưng cũng không thể tưởng tượng được việc đứng chung sân khấu với Feketeriko. Vì vậy, cô ấy chỉ lướt qua bài viết và định đóng nó lại.

Ở cuối trang, có chữ ký của người đã đăng tin tuyển dụng.

Sau này, đôi khi Kitsuka vẫn nhớ lại khoảnh khắc đó. Kể cả khi bài đăng tuyển dụng đó là do chính tay Kagurazaka Kyouko viết, thì có lẽ cô cũng sẽ không hành động.

Nhưng chữ ký lại là:

“I want you! Phụ trách Tuyển quân Feketerico – Aihara Chiaki.”

Kitsuka không hiểu rõ ý nghĩa của "Phụ trách Tuyển quân" là gì, nhưng cô đã lập tức gửi email ứng tuyển ngay tại chỗ.

Không phải là cô không có cơ hội thắng. Kitsuka cũng có kinh nghiệm chơi nhạc khá lâu, nên cô biết rõ tỷ lệ dân số các vị trí trong ban nhạc là: vocal 500 : guitar 500 : bass 2 : trống 1. Hơn nữa, lại còn giới hạn giới tính nữ và giới hạn độ tuổi. Chắc hẳn đối thủ sẽ rất ít thôi, phải không?

Suốt hai tháng, cô ấy luyện tập cật lực để chuẩn bị cho buổi thử giọng. Thế nhưng, khi Kitsuka kiểm tra trong phòng chờ, đã có đến khoảng hai mươi nữ bassist trẻ tuổi tề tựu. Ai nấy đều trông rất chuyên nghiệp, khí chất như những semi-pro vậy. Thay vào đó, có lẽ chính mình mới là người lạc lõng ở đây?

Mặc dù vậy, Kitsuka vẫn cố gắng tự nhủ trong lúc chờ đến lượt: "Được thôi, mình làm được. Mình rất giỏi. Mình có một vũ khí mà không ai có thể sánh bằng." Dù chính cô cũng chẳng biết vũ khí ấy là gì.

Tuần sau, khi đọc email thông báo trúng tuyển, Kitsuka đã bị chảy máu cam.

Buổi gặp mặt đầu tiên diễn ra tại một studio ở Tokyo, chỉ có ba người: Kagurazaka Kyouko, Aihara Chiaki và Kitsuka. Người quản lý và nhà sản xuất đều đã được Kyouko yêu cầu ra ngoài.

“Có ba lý do chính khiến tôi chọn cô.”

Kyouko cười tủm tỉm, giơ ba ngón tay về phía Kitsuka. Chỉ với cử chỉ đó, Kitsuka đã cảm thấy tim mình nhảy múa, nghi vấn về xu hướng tính dục lại trỗi dậy. Nếu không có Chiaki đứng phía sau khoanh tay nhìn, có lẽ cô đã ngất xỉu mất rồi.

“Thứ nhất, vì cô dễ thương. Tôi rất thích những cô gái dễ thương. Tôi cũng rất thích tranh thủ lúc hát hòa giọng chung một mic trên sân khấu mà lén hôn lên má họ.”

Chiaki vỗ một cái vào đầu Kyouko từ phía sau.

“Tiền bối, đây là lần đầu tiên gặp mặt mà, đừng nói mấy lời thừa thãi đó chứ! Người ta sợ chạy mất dép kìa!”

“Họ thân nhau thật đấy,” Kitsuka nghĩ thầm trong cảm giác phi thực tế, như một cơn đau đầu.

“Thứ hai, là giọng của cô.”

Kyouko thản nhiên tiếp tục câu chuyện.

“Như cô đã biết, giọng tôi khá trầm. Hơn nữa, vì một lý do nào đó, tôi chỉ sáng tác những bài hát mà phần vocal chính có thêm bè trầm. Giọng của cô, tuy mang chất nữ tính nhưng lại có thể hòa âm ở quãng trầm, rất quý giá.”

“Dạ… không, thực ra là, cháu nghe CD của Feketeriko rồi cứ hát theo phần bè hòa âm suốt, nên thành ra tự nhiên nhớ thôi ạ.”

Cuối cùng, Kitsuka cũng ngượng ngùng vì một lý do chính đáng. Kyouko mỉm cười càng thêm dịu dàng.

“Thứ ba, là đôi mắt của cô.”

「…Ý là… mắt ạ?」

「Đúng vậy. Những người đến thử giọng đều là fan của Feketerico. Đương nhiên, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nhiệt. Dù biết phận là kẻ cách mạng, nhưng thật khó xử. Vị trí bass chỉ chọn được một người thôi mà. Tiếc thật, như cô nữ sinh đáng yêu kia, hay cô gái quyến rũ mới hai mốt tuổi đã có chồng rồi chẳng hạn…」

「À, ừm…」

「Chị lại tăm tia quá nhiều rồi. Em thì quyết định chọn Kitsuka-san ngay lập tức đó!」

Nghe Chiaki nói vậy, Kitsuka cứ ngỡ tim mình ngừng đập.

「Phải. Tôi không phản đối điều đó. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, tôi đã quyết rồi. Bởi vì…」

Kyouko nở nụ cười, như một viên đạn xuyên thẳng vào tim Kitsuka.

「Chỉ có em là khác biệt. Chỉ có em là không nhìn tôi, mà nhìn Đồng chí Aihara」

Hai chúng tôi, là nhịp điệu cốt lõi của ban nhạc mà. Kitsuka chỉ lờ mờ nhớ được khoảnh khắc Chiaki tiến lại gần và chìa tay ra.

Khi tỉnh dậy, Kitsuka thấy mình đang nằm trên chiếc sofa ở sảnh studio, tự nhủ chắc do quá căng thẳng mà cô đã thực sự ngất đi. Nhìn quanh, cô thấy Chiaki đang mắng Kyouko vì Kyouko nhất quyết đòi… đưa cô về nhà để tận tình chăm sóc.

Buổi tập đầu tiên sau khi được nhận là một buổi jam session. Hơn nữa, giờ tập lại là sáng sớm tinh mơ. Kitsuka sống một mình sau khi rời nhà để học đại học tư ở Tokyo, nên không có ai gọi cô dậy buổi sáng. Vốn dĩ ngủ nướng đã là “đặc sản” của cô rồi, nếu mà muộn giờ thì to chuyện lắm. Nghĩ vậy, Kitsuka căng thẳng đến mức mắt cứ thao láo không tài nào chợp mắt được. Nhìn mặt trời vàng ươm dần lên, cô ngồi chuyến tàu sớm nhất đến Ochanomizu.

Trước đây, các studio mà Kitsuka từng đến thường chỉ là những căn phòng bê tông trần trụi chừng tám chiếu, với bộ trống, bàn mixer và hai chiếc amply bị nhồi nhét lộn xộn, nồng nặc mùi thuốc lá. Thế nên, khi đặt chân vào căn studio rộng khoảng hai mươi chiếu nằm dưới tầng hầm một tòa nhà ở Ochanomizu – nơi trông cứ như một căn hộ thiết kế cao cấp, cô suýt chút nữa đã muốn áp má vào sàn nhà sáng bóng như gương nhờ lớp sáp đánh. Thậm chí, cô còn thực sự áp má vào chiếc amply bass hiệu Ampeg. Ngoài ba người họ, không hề có thêm thành viên hỗ trợ nào khác, ngay cả kỹ sư âm thanh cũng không có mặt, khiến cô không khỏi phấn khích đến lạ lùng.

「Đi vệ sinh chưa? Uống nước đầy đủ rồi chứ?」

Kyouko hỏi khi vừa hoàn tất việc chỉnh dây đàn. Chiếc guitar cô dùng hôm đó không phải cây Les Paul đen thương hiệu của mình, mà là một chiếc Gretsch White Falcon. Đó là một cây đàn trắng trang nhã, với hai lỗ hình chữ S khoét ở thân, trông giống như đàn violin.

「Vệ sinh và uống nước, chẳng phải hơi mâu thuẫn sao?」

Kitsuka dừng tay chỉnh đàn và hỏi. Gì thế này? Chuyện gì sắp bắt đầu vậy? Đây không phải là jam session sao? Hay là mình không biết, mà các studio gần đây biến thành phòng xông hơi luôn rồi? Chết tiệt, mình không mang theo đồ bơi gợi cảm nào, vậy thì Kyouko-sama và Chiaki-san cũng… khỏa thân ư? Trời ơi, làm sao bây giờ, có khi không chỉ là chảy máu mũi thôi đâu.

「Hừm. Em có biết bài 'C'mon Everybody' của Eddie Cochran không?」

「Ể? À, cái đó… Không, em hoàn toàn không biết ạ. Em xin lỗi…」

Cảm giác sắp chảy máu mũi bay biến hết. Kitsuka không am hiểu nhiều về nhạc Âu-Mỹ.

「Không sao đâu. Key là E, chỉ dùng ba hợp âm thôi. Em cứ thoải mái thêm thắt các đoạn nhạc ngẫu hứng vào là được. Đồng chí Aihara, sẵn sàng chưa?」

「Đến đây nào!」

Tiếng trả lời dứt khoát cùng tiếng kick drum vang lên.

Khoảnh khắc Kitsuka chỉnh dây xong và đứng dậy, miếng gảy trong tay phải của Kyouko đã vỗ vào thân cây guitar trắng. Đoạn intro đơn giản mang âm hưởng Rockabilly bắt đầu vang lên. Cứ hai ô nhịp một lần, có thêm một đoạn đệm ở âm vực cao, khiến Kitsuka hoài nghi không biết có phải thực sự là Kyouko đang chơi một mình không. Thế nhưng, đây không phải lúc để mê mẩn nhìn ngắm. Đây là một buổi jam session.

Vừa vuốt cần bass, cô vừa liếc nhìn bộ trống. Ánh mắt Chiaki rực cháy gặp ánh mắt cô. Trong ngọn lửa của đôi mắt ấy, nhịp điệu như đang nhảy múa điên cuồng. Gậy trống nhấc lên, Kitsuka bị cuốn vào một nhịp điệu nghẹt thở. Dây E mở ngân lên như có mạch đập. Cô cảm nhận rõ ràng từng dây đàn dưới đầu ngón tay mình, nhưng lại không thể tin rằng mình đang chơi. Cái gì thế này? Có gì đó bên trong mình. Có gì đó đang điên cuồng vùng vẫy trong mạch máu.

Hơi thở sắc bén của Kyouko phả vào mic, như tia lửa châm vào động cơ. Chuyển động ngón tay lướt trên cần guitar lướt qua tầm mắt Kitsuka, chỉ vậy thôi cũng đủ làm dòng hợp âm ngấm sâu vào khắp cơ thể cô. Cứ như thể cô được kết nối với Kyouko và Chiaki bằng một trái tim và động mạch khổng lồ. Hơn thế nữa, khi đoạn guitar solo bắt đầu lấp lánh giữa những đoạn hát, dường như hình dáng ba cô gái đã hòa tan vào nhau trong sự sôi nổi, nuốt chửng cả tiếng hát và nhạc cụ. Cái gì thế này?

Sau khoảng sáu lần lặp đi lặp lại phần chorus và solo, Kitsuka cuối cùng cũng hiểu được lý do chọn bài hát này. Họ có thể chơi mãi không ngừng. Khi lời tiếng Anh gốc cạn kiệt, Kyouko để giọng hát như động cơ phản lực của mình bùng nổ một cách phóng khoáng, khi thì gào thét, khi thì rap hay scát, thậm chí là ép buộc cả dân ca vào giai điệu. Nếu ai đó giảm dù chỉ một chút cường độ, bài hát có lẽ đã chững lại. Nhưng họ không thể dừng lại. Và cũng không muốn dừng lại. Bởi vì, cảm giác này, thật sự quá sảng khoái.

[IMAGE: ../images/00014.jpeg]

Sau khoảng hơn hai mươi phút, cô cũng hiểu lý do tại sao họ lại nhấn mạnh việc bổ sung nước. Cổ họng cô đau rát vì hát bè, mồ hôi thì khô lại, bết chặt trên trán. Thậm chí còn chóng mặt nữa. Nhưng nhịp điệu thì không thể dừng lại. Bất ngờ thay, Kyouko vẫn tiếp tục chơi trill bằng tay trái, trong khi tay phải lấy ly nước size L của McDonald’s đặt trên ghế. Cô uống một ngụm bằng ống hút, rồi từ từ đi vòng ra phía sau bộ trống. Ế, gì vậy? Kitsuka suýt chút nữa ngất đi khi thấy Chiaki với nụ cười mãn nguyện, mút ống hút đó. Hôn gián tiếp à! Sao hai người này tình tứ thế mà diễn tấu lại không hề lệch nhịp chút nào, đúng là tâm đầu ý hợp! Cầm ly nước, Kyouko lần này tiến về phía Kitsuka, khiến đầu óc cô như muốn bốc khói. Mình cũng uống sao? Ế, thật sự uống được à? Cô cắn vào ống hút đang được đưa ra, hút cạn cả đá bên trong. Dù không rõ đó là Coca hay nước cam, nhưng cô cảm thấy mình có thể chơi tiếp nửa ngày trời không ngừng nghỉ.

Thế nhưng, khi nhận ra, Kitsuka đã nằm đổ vật ra. Má cô áp vào một thứ gì đó mềm mại.

Đó là chân của ai đó.

Giữa sự tĩnh lặng ù đặc tiếng ve kêu, cô khó khăn nghiêng đầu nhìn lên, thấy Chiaki đang mỉm cười mãn nguyện. Gối đùi? Chiaki-san gối đùi cho mình ư? Cô vội vàng vẫy tay định đứng dậy, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.

「Xin lỗi nhé. Mới tinh đó…」

Thấy gương mặt Chiaki lộn ngược mỉm cười nói vậy, Kitsuka mới sực nhớ ra chiếc dùi trống trong tay Chiaki đã gãy đôi từ giữa. Thì ra dùi trống đã văng ra trong đoạn chuyển, khiến phần trình diễn bị đứt quãng. Nếu không có tai nạn ấy, có lẽ cô đã cứ thế phiêu mãi cho đến chết. Nghĩ lại thì, như vậy cũng coi như hạnh phúc.

Cả cơ thể cô tràn ngập dòng máu nóng hơn cả trăm lần tổng nhiệt độ của ba người.

Đó không phải là hơi ấm của con người. Đó là của loài chim.

Một gương mặt khác lại cúi xuống nhìn cô. Mớ tóc búi như cánh đuôi chim ưng gần như chạm vào ngực Kitsuka.

“...Thế nào? Bay được chứ?”

Kitsuka gật đầu trước câu hỏi của Kyouko.

Lúc đó, mình chắc chắn đã là Feketeriko.

Tuy nhiên, thế giới của dân chuyên nghiệp lại vô tình đến vậy, Kitsuka đã không thể tham gia thu âm. Công việc được giao cho một tay bass siêu kỳ cựu khoảng bốn mươi tuổi tên Gan-san (vì tên thật của ông ấy là Iwai). Nghe bản thu trong phòng kiểm soát của studio, Kitsuka cảm thấy chán nản vì khoảng cách thực lực quá rõ ràng. Ngày hôm đó, vừa về đến trường là cô liền nộp đơn xin rút khỏi câu lạc bộ âm nhạc nhẹ. Cô nghĩ, đây không phải lúc để chơi nhạc giải trí. Kitsuka thậm chí đã nghĩ đến việc nghỉ học, nhưng rồi lại tạm gác lại. Bởi vì cả Chiaki và Kyouko đều đỗ được vào trường quốc lập với trình độ gấp năm mươi lần cái trường tư thục “đầu đất” mà Kitsuka đang theo học.

“Ừm. Em là người chơi live. Như chị đã nói lúc đầu, chị chọn em dựa trên ngoại hình và giọng hát.”

Ngày hôm sau, trong lúc thu âm phần trống, Kyouko thẳng thừng nói với Kitsuka ở hành lang studio. Kitsuka liền co đầu gối, ngồi thụp xuống một góc.

“Vì ban nhạc của chúng ta có guitar vocal và trống mà. Đồng chí Aihara thì không thể di chuyển nhiều, còn nếu trống không đứng ở vị trí trung tâm thì cũng chẳng cân đối gì cả. Mà nếu chị cũng đứng mãi ở giữa thì khán giả sẽ không thấy được dáng vẻ đáng yêu của đồng chí Aihara. Đứng lệch sang một bên cũng mất cân bằng. Tóm lại, xét về hiệu ứng sân khấu, nhất định phải có thêm một cô gái dễ thương nữa, đủ sức hút để không bị chị làm lu mờ.”

“Vâng ạ...”

Chắc là đang khen mình. Đang khen mình đó. Đừng tiêu cực. Hãy suy nghĩ tích cực lên.

“Nhưng mà, có thể làm bè cao được không ạ? Phần của em, thật sự rất khó hát.”

“Không được.” Kyouko lắc đầu mỉm cười. “Đó không phải là bài hát của Feketeriko.”

Kitsuka thầm nghĩ, tại sao chứ? Với lại, sao cứ phải hát bè thấp mãi vậy? Trong CD, Kyouko-sama còn thu âm chồng giọng để hát bè hết cả mà. Hát bè cao thì sao chứ?

“Em có khi nào nghe CD của bọn chị mà lại nghĩ rằng, ‘chỉ cần hai Kagurazaka Kyouko là có thể tạo nên hòa âm của Feketeriko’ không?”

Kitsuka nín thở. Đúng y chang. Cũng chính vì thế mà Kitsuka cảm thấy mình không đủ sức để hát bè theo bản gốc. Cô muốn hát bè ở những nốt cao để khoe chất giọng.

“Nhưng không phải vậy. Chỉ riêng bọn chị thì không được. Đó là lý do chị đã tuyển em.”

Kyouko đặt tay lên vai cô.

“Cố gắng lên, hãy làm điểm tựa từ phía dưới cho chị nhé.”

Khi bị nhìn thẳng và nói những lời đó, Kitsuka không thể không gật đầu lia lịa.

Dù là bass hay hát bè cũng được. Nếu mình tiến bộ đủ để được dùng trong thu âm, chắc chắn Feketeriko sẽ cho mình làm thành viên chính thức. Kitsuka siết chặt nắm đấm.

Quay lại phòng kiểm soát, cô bị choáng ngợp bởi tiếng trống của Chiaki vọng ra từ loa kiểm âm. Bài hát tạm chỉ có giai điệu, piano và tiếng click giờ đây được nâng tầm bằng những rung động chân thực từ tiếng trống. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để nhận ra đó là âm thanh mà Kitsuka đã thuộc nằm lòng.

“Nếu đồng chí Aihara rời đi, chị sẽ từ bỏ cái tên Feketeriko.”

Kyouko thì thầm bên cạnh, Kitsuka cũng gật đầu.

Điều quan trọng nhất để một con chim bay không phải là đôi cánh. Mà là đôi chân đạp đất.

Tuy nhiên, tối hôm đó, khi về nhà và thu âm phần bè của mình vào máy cassette, Kitsuka bỗng nhận ra. Chiếc máy ghi âm của cô có thể thay đổi tốc độ quay băng, nên cô đã thu âm ở tông cao hơn nửa cung để dễ hát hơn, rồi phát lại ở cao độ gốc. Đương nhiên, chất giọng nghe cũng khác đi.

Phần này, chẳng lẽ vốn dĩ là dành cho giọng nam? Nó còn bè ở quãng sáu thấp nữa chứ. Nếu vậy, sẽ rất hợp với giọng của Kyouko-sama. Nhưng sao lại là giọng nam? Hay mình nghĩ nhiều quá rồi?

Vì các buổi jam session sáng sớm diễn ra thường xuyên, Kitsuka đã trở thành người dậy rất sớm. Cô nhớ lại những buổi tập sáng của câu lạc bộ quần vợt thời trung học. Lúc nào cũng chỉ có ba người họ xuất hiện ở studio vào buổi sáng. Các nhạc sĩ chuyên nghiệp thường có giờ giấc sinh hoạt thất thường, nên đa số là cú đêm.

Vì cả ba đều là nữ sinh đại học, nên họ rời studio cùng một lúc. Dù có phải chia tay ở ga Myogadani, việc cùng Chiaki và Kyouko đến trường vẫn là một khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt đối.

Sau hơn một tháng được nhận vào, Kitsuka bắt đầu có mặt ở studio từ sáng sớm. Hơn ai hết, vì studio đã được thuê cho cô, một người còn non tay, để cô có thể tiến bộ, nên cô không thể nào không nỗ lực hết mình được.

Cũng có những ngày Chiaki đến trước. Cô bé ngồi trên ghế trống, đặt iPod lên đùi, nhắm mắt và giữ nhịp bằng những cử động nhỏ của môi và đầu ngón tay. Chết rồi, chỉ có hai người thôi, phải làm sao đây? Kitsuka nhẹ nhàng đặt cây bass lên giá đàn, rồi từ từ tiến lại gần Chiaki từ phía sau. Giờ thì mình có thể ôm từ phía sau mà không bị phát hiện không nhỉ? Kyouko-sama cũng hay làm thế mà, chắc mình cũng được phép thôi?

“À, Kitsuka-chan, chào buổi sáng!”

Chiaki tháo tai nghe ra và quay lại.

“Ôi, ôi!”

Kitsuka, người đang tiến đến gần đến mức gần như chạm cằm vào vai Chiaki, giật mình hoảng hốt.

“Ừm, ừm, Chiaki-san đang nghe gì vậy ạ?”

“Hả? Cái này nè.”

Chiaki có vẻ tin lời biện bạch của Kitsuka, cô bé đưa màn hình iPod ra cho Kitsuka xem. Cằm Kitsuka rớt xuống. Đó là bài hát của một nhóm nhạc thần tượng nam đang nổi dạo gần đây. Kitsuka cũng từng nghe trong quảng cáo TV, nhưng hình như họ hát dở tệ thì phải.

“Hả... ừm? Chiaki-san, chị thích loại nhạc này ạ?”

Thật bất ngờ. Nhưng Chiaki cười và vẫy tay.

“Không, không, chỉ có mỗi đĩa đơn này thôi. Lần đầu tiên chị nghe đó. Họ hát chán thật!”

Vậy thì, cô ấy vốn là fan của nhóm nhạc đó à? Chiaki của mình lại mê mấy anh idol đẹp trai như vậy, không thể tha thứ được. Nói đúng hơn, chỉ cần cô ấy có hứng thú với đàn ông là đã không thể tha thứ rồi. Nắm đấm của Kitsuka run lên.

“Kitsuka-chan, em có rành mấy thứ này không?”

“Không hề.”

Kitsuka lắc đầu lia lịa.

“Em thích loại nhạc nào? Em ít nghe nhạc Âu Mỹ đúng không? Nhưng trong câu lạc bộ em bảo chưa từng chơi bài hát nào mình thích cả.”

Vì bass thủ rất quý giá nên Kitsuka đã phải chơi song song cho nhiều ban nhạc đến mức không đếm xuể, nhưng cô chưa từng được chơi cùng thành viên hợp gu âm nhạc.

“Ừm, Loudness chẳng hạn.”

“Gần như là nhạc Âu Mỹ cả rồi! Họ hát bằng tiếng Anh đó! Với lại, đương nhiên là không hợp gu với mấy bạn sinh viên đại học bây giờ đâu!”

Kitsuka cũng nghĩ, đúng vậy thật. Ngay cả Cornelius cũng chẳng ai nghe.

“Sao em không nghe nhạc Âu Mỹ? Có lý do gì đặc biệt không?”

“À, em thích mấy anh người Nhật có vẻ mặt hơi dịu dàng. Còn người Mỹ thì em chịu.”

“Là vì khuôn mặt ư?”

Chiaki cười lăn lộn. Kitsuka thầm nghĩ, thật hạnh phúc biết bao khi có thể chuyện trò những điều ngớ ngẩn như mấy cô nữ sinh thế này.

“Thế Chiaki-san thường nghe nhạc gì ạ? Thấy lúc phỏng vấn toàn nói về Kyouko-san thôi, chẳng biết gì về sở thích của chị cả.”

“Tôi ấy hả? Cũng bình thường thôi. Như Zeppelin với Jimi Hen chẳng hạn.”

Bình thường gì chứ. Bạn bè tôi chẳng có đứa nào nghe Jimi Hen đâu đấy.

“Tại hồi xưa, tôi cứ mải đi mượn đĩa của thằng cha kia ấy mà. Thế là sở thích cũng dần giống y chang ổng luôn.”

Thằng cha nào vậy? Kitsuka tò mò muốn hỏi, nhưng thấy Chiaki đang hào hứng kể lể một loạt tên nhạc sĩ, nên cô đành nuốt lại câu hỏi vô duyên ấy.

“Thế thì, tay trống mà chị hướng tới, chắc cũng là tay trống của Zeppelin phải không ạ?”

“Ừm, cũng đúng,” Chiaki khoanh tay, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không. “Về tay trống thì bây giờ tôi ưng nhất là Rick Allen.”

“Xin lỗi, em không biết ạ.”

“Không biết sao? Của Def Leppard ấy.”

Def Leppard thì Kitsuka có biết tên. Nhưng chẳng phải đó là một ban nhạc thành công rực rỡ nhờ kết hợp khéo léo phong cách pop vào nhạc hard rock sao? Hình như hơi khác xa so với mấy ban nhạc hard rock đậm chất blues mà Chiaki đã liệt kê nãy giờ.

“Có được ngày hôm nay, quyết định cùng tiền bối tiếp tục con đường này, tất cả là nhờ Rick đấy.”

Kitsuka cứ thế chăm chú nhìn khuôn mặt Chiaki đang nhìn xa xăm.

Cái cách nói chuyện kiểu gì thế này. Cứ như thể, nếu chỉ có mình Kyouko-sama thì chị ấy đã cảm thấy bất an vậy. Vô lý quá đi mất. Hai người ăn ý đến mức ấy cơ mà?

Nhưng khi Kitsuka định hỏi kỹ hơn, cánh cửa cách âm đột ngột mở ra, và một mái tóc đen dài xuất hiện.

“Xin lỗi, đến trễ. Tỉnh dậy mà không thấy Đồng chí Aihara bên cạnh thì cô đơn lắm.”

“Trời ơi, em véo má mấy lần mà chị có chịu dậy đâu! Thế là em đi trước luôn!”

Chiaki phụng phịu, giơ đầu dùi trống về phía Kyouko. Khoan đã, cuộc đối thoại vừa rồi là sao vậy? Kitsuka hỏi ra thì mới biết, hai người này... đang sống chung! Kitsuka suýt nữa thì chảy máu mũi. Tôi cũng muốn sống chung nữa! Mỗi sáng tôi sẽ đánh thức Kyouko-sama dậy, còn nấu cơm nữa! Cô định nói thế, nhưng Kitsuka lại là một kẻ dở tệ trong khoản bếp núc.

“Hai người đang nói chuyện Def Leppard à?” Kyouko vừa hỏi vừa lấy đàn guitar ra chỉnh dây.

“Tiền bối đúng là có ‘tai địa ngục’ mà.”

“Phải nghe tất cả những bài ca cách mạng trên thế giới chứ. Vừa hay, ta sẽ chơi một bài của Def Leppard. Key là A, sau đó chỉ dùng G và D thôi. Rất hợp để luyện bè quãng sáu dưới.”

Dù là một bài hát hoàn toàn xa lạ, nhưng như mọi khi, ngay khi Chiaki đếm bốn nhịp, Kitsuka lập tức bị cuốn vào dòng chảy âm thanh. Đó là bài “Love & Affection”.

Cái ngày hôm đó, trên đường từ trường về, Kitsuka đã mua ngay album “Hysteria” của Def Leppard có bài hát đó. Cô có một thói xấu là mỗi khi suy nghĩ gì đó, lại lang thang vào Tower Records và mua đĩa một cách bốc đồng. Nằm dài trên đệm ở nhà lắng nghe, từng giai điệu dễ nghe nối tiếp nhau vang lên, đặc biệt là phần bè phối đẹp đến nao lòng, khiến cô tự nhủ, thảo nào mà nhóm này nổi tiếng đến vậy. Thế quái nào mà Chiaki-san lại thích ban nhạc này nhỉ? Đọc phần chú thích bằng tiếng Nhật kẹp trong vỏ đĩa, cô ngẩng mặt lên trời. Ngay lập tức, Kitsuka chui vào máy tính và tìm kiếm thông tin về tay trống Rick Allen trên mạng.

Rick Allen – người này, chỉ có một tay.

Khi album thứ ba, “Pyromania”, đang bán chạy như điên và nhận được sự kỳ vọng lớn lao, anh đã gặp tai nạn, bị cắt bỏ cánh tay trái từ vai trở xuống. Thông thường, một tay trống sẽ từ bỏ sự nghiệp tại đây. Nhưng Rick Allen thì khác. Các thành viên còn lại cũng tin rằng không thể đưa Def Leppard tiến lên nếu thiếu đi nhịp điệu của Rick, và họ đã kiên trì chờ đợi. Và rồi, sau những buổi vật lý trị liệu kinh hoàng, anh đã trở lại ban nhạc.

Và album thứ tư, “Hysteria”, chính là sản phẩm được hoàn thành trong hoàn cảnh đó.

Một tay thì làm sao mà đánh trống được? Hay nói đúng hơn, đây là trống lập trình điện tử phải không? Kitsuka vừa nghe CD vừa nghĩ vậy.

Tuy nhiên, sau khi lùng sục khắp các trang web, cô mới biết điều đó không đúng. Từ nửa sau album trở đi, đó hoàn toàn là tiếng trống live do Rick tự chơi một mình. Anh đã sử dụng một bộ trống đặt riêng với năm, sáu bàn đạp xếp liền nhau. Hóa ra, chân phải của tay trống thường bận rộn với trống bass, nhưng chân trái đặt trên bàn đạp đóng mở hi-hat cymbal thì ít khi phải hoạt động. Vậy thì, nó có thể thay thế cho tay trái sao... Không, dù vậy đi nữa, bình thường thì điều này là không thể nào!

Ngay cả sau khi bài hát cuối cùng của album, “Love & Affection”, kết thúc, Kitsuka vẫn nằm ngửa trên đệm một lúc lâu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng đèn huỳnh quang.

Dù đã mất đi một cánh. Thế nhưng—vẫn có người không từ bỏ việc bay.

Chiaki đã nói. Nhờ Rick, chị ấy đã có thể bước thêm một bước.

Vậy thì, người đó rốt cuộc đã mất đi điều gì?

Việc được nhận làm tay bass hỗ trợ, Kitsuka đã giữ bí mật với những người quen. Xung quanh cô có rất nhiều tín đồ cuồng Feketerico đến mức Kitsuka cũng chẳng thấm vào đâu, nên nếu biết cô được biểu diễn gần đến mức cảm nhận được cả mồ hôi của Kyouko-sama, chắc chắn cô sẽ bị xé xác.

Thế nên, việc hỏi một cách khéo léo quả là một thử thách lớn.

“À này, ban đầu Feketerico không phải chỉ có hai người à?”

Đôi mắt của cô bạn gái lấp lánh.

“Mày còn không biết chuyện đó hả? Hết làm fan được rồi!”

Dù là giảng đường lớn đầy ắp sinh viên trước giờ học, cô bạn vẫn nói năng oang oang đầy vẻ trịch thượng mà không chút kiêng nể. Bên này tao còn biết cả lịch dùng áo ngực của Chiaki-san với cả chu kỳ kinh nguyệt của chị ấy nữa là! Nhưng Kitsuka vẫn im lặng lắng nghe.

“Mày biết Ebisawa Mafuyu không? Cái người mà chơi piano trong mấy quảng cáo bảo hiểm nhân thọ hay điện thoại ấy.”

“Biết chứ, biết chứ!” Cô gái lai đó phải không?

“Đó là cựu guitarist của Feketerico đấy.”

Kitsuka suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

“Ế? Sao lại thế? Nhưng đó là nghệ sĩ piano cực kỳ nổi tiếng mà? Tại sao, tại sao chứ?”

Lần này, đến lượt cô bạn cau mặt vì tiếng la lớn của Kitsuka.

“Nghe nói cậu ấy học cùng trường cấp ba với Kyouko-sama. Thế rồi...”

Kitsuka hoàn toàn không hề hay biết. Chẳng lẽ bấy lâu nay mình lại bị so sánh với một cô gái như thể bước ra từ đồ họa máy tính sao? Kitsuka rùng mình. Lại còn là một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp nữa chứ. Chẳng có yếu tố nào để thắng cả. Chắc chỉ có vòng một thôi. Khoan đã.

“Khoan đã, khoan đã!”

Kitsuka kéo tay cô bạn gái đang thao thao bất tuyệt về lịch sử của Feketerico, cắt ngang câu chuyện.

“Cái ‘Ebi-chan’ đó, ừm, chơi bass à?”

“Tao nói là guitarist mà.”

“Vậy chẳng lẽ Kyouko-sama chơi bass?”

“Làm gì có chuyện đó! Với kỹ thuật như vậy, làm sao mà lại chơi cái thứ nhạc cụ nhạt nhẽo như bass được.”

Kitsuka muốn đại diện cho tất cả các tay bass trên thế giới mà đấm cho cô ta một phát để cô ta câm miệng lại.

Thế thì hồi đó, ai đánh bass nhỉ? Thông thường, hiếm có ban nhạc nào lại có đội hình dị thường như hai guitar một trống. Ngay cả khi ba người như vậy tụ họp, thì kiểu gì cũng sẽ có một trong hai tay guitar kiêm luôn cả bass. Là một tay bass chính hiệu, Kitsuka rất muốn hùng hồn mà khẳng định: “Hoàn toàn là hai nhạc cụ khác nhau!”, nhưng thực tế thì có rất nhiều nhạc công có thể chơi cả guitar lẫn bass.

“Hình như hồi đó còn có một người nữa thì phải,” cô bạn gái ngồi cạnh lên tiếng.

“Thời trung học của họ như huyền thoại vậy. Nghe nói họ đã biểu diễn vài lần ở các live house của Chiba. Không biết là ai nhỉ, Hikawa… Naomi? Có vẻ người đó là tay bass.”

“Thế thì chắc là một cô gái xinh xắn nhỉ?”

“Kyouko-sama thì công khai nói mình là người mê cái đẹp mà.”

Kitsuka lướt qua trong đầu hình ảnh của Kyouko và Chiaki, rồi so sánh với khuôn mặt của Ebisawa Mafuyu mà cô đã thấy trên quảng cáo TV. Ôi không, không thể được. Nếu là thành viên thứ tư của ban nhạc đó thì cô sẽ chết mất. Chết vì chảy máu mũi.

“À này Kitsuka, hè này đi Summer Fest cùng không? Feketerico cũng có diễn đấy.”

“Ơ? À, xin lỗi, tớ lỡ nhận việc làm thêm rồi.”

“Giờ này đã nhận rồi á? Sao vậy? Cậu từng là người bỏ cả tín chỉ để đi xem nhạc mà, sao giờ lại thế? Việc làm thêm thì nghỉ đi chứ.”

Bởi vì cái việc làm thêm đó, chính là đứng trên sân khấu của Summer Fest. Cô chẳng thể nào kể ra được. Nói đúng ra là đến buổi biểu diễn thật thì sẽ lộ hết. Phải làm sao đây? Sau đó còn cả chuyến lưu diễn toàn quốc nữa chứ, hay là cứ tạm bảo lưu việc học cho đến khi mọi chuyện lắng xuống? Không, hay là ngay bây giờ cứ chủ động tiết lộ, rồi rải thêm mấy món đồ có chữ ký để xoa dịu mọi người nhỉ? Trong lúc Kitsuka còn đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ, giáo sư bước vào phòng học lớn và bắt đầu điểm danh bằng giọng nói ngái ngủ.

Ngày hôm đó, Kitsuka lần đầu tiên trong đời mua một chiếc đĩa nhạc cổ điển. Cô đến khu vực trưng bày riêng của Ebisawa Mafuyu, nơi chiếm trọn cả một hòn đảo nhỏ trong cửa hàng đĩa, và cứ thế ngượng nghịu khi bị đôi mắt xanh sapphire trên tấm bảng quảng cáo cỡ người thật nhìn chằm chằm. Cô tiện tay lấy một đĩa mà chẳng thèm nhìn tên, rồi mang ra quầy tính tiền.

“Italian Concerto”.

Khi về đến nhà kiểm tra lại, cô mới biết đó là tựa đề của đĩa nhạc. Bach á. Bach là cái người đội tóc giả trắng xù xù, có nhiều con không nhỉ? Cha đẻ của âm nhạc? Mấy đứa con của ông ấy đều là nhạc sĩ nên ông ấy mới là cha đẻ của âm nhạc à? Dù vốn kiến thức chỉ đến vậy, nhưng Kitsuka cũng biết ý nghĩa của từ “concerto”. Chắc là một bản nhạc mà người chơi solo sẽ phô diễn liên tục trước dàn nhạc đúng không? Liệu mình có thể nghe đến hết mà không ngủ gật không nhỉ? À, bài chính dài khoảng mười phút. Vậy thì chắc là ổn. Cô đẩy chiếc đĩa bạc vào đầu CD.

Toàn tiếng piano thôi à. Bị lừa rồi! Concerto chỗ nào chứ! Cô chỉ bực bội trong khoảng một phút đầu. Kitsuka ngồi ngay ngắn trước loa, chăm chú lắng nghe tiếng đàn piano của Ebisawa Mafuyu, với âm vực trải dài và lướt đi tự do khắp các nốt nhạc, ngang tầm với cả một dàn nhạc giao hưởng. Cuối cùng, bản độc tấu piano vẫn tiếp tục cho đến hết, và Kitsuka không chút do dự mà bật lại bài nhạc.

Đây, thật sự là do một người chơi sao? Dù số lượng nốt không nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được cả giai điệu lẫn bè bass đều đang rung động một cách sống động.

Cô đọc phần chú thích trên bìa đĩa. Concerto tất nhiên là một bản nhạc trình diễn sự hòa tấu của nhiều nhạc cụ, và Bach đã cố gắng tái hiện hương vị đó chỉ trên một nhạc cụ có bàn phím duy nhất. Có vẻ như “Italian Concerto” chính là một tác phẩm đầy tham vọng như vậy.

Vừa nghe đi nghe lại nhiều lần, Kitsuka vừa nghĩ.

Chỉ với mười ngón tay của mình, cô gái này có thể tạo ra sức mạnh không chỉ ngang bằng cả một ban nhạc, mà còn một dàn nhạc giao hưởng. Đó là lý do cô ấy trở lại với thế giới của những nghệ sĩ dương cầm. Đây có lẽ là thứ mà Feketerico đã đánh mất chăng? Nếu vậy thì…

Cô nằm ngửa, giơ hai tay lên trần nhà, đắm mình trong bản hòa tấu piano lạnh đến buốt người, và nghĩ.

Không muốn thua chút nào…

Cuối cùng, Gan-san, một nhạc sĩ phòng thu, đã nói: “Nên để Kitsuka chơi trong bản thu âm này,” đó là khi Kitsuka vừa gia nhập được một năm, trong quá trình sản xuất album thứ hai của họ.

Kyouko, Chiaki, nhà sản xuất và các nhạc sĩ khác tập trung trong buồng chính của phòng thu, không ai phản đối.

“Nói về kỹ thuật, Gan-san giỏi gấp trăm lần tôi…”

Nhà sản xuất vừa vuốt cằm vừa cười gượng gạo.

“Cái groove của Chiaki kỳ quái lắm,” Gan-san nói, chỉ tay vào Chiaki. “Kitsuka bắt nhịp tốt hơn tôi. Tôi chịu rồi. Chơi theo Chiaki là hỏng việc kế tiếp của tôi mất.”

“Ôi Gan-san thật tệ! Cứ như thể em là người có lỗi vậy!”

Chiaki đập mạnh vào cymbal tỏ vẻ giận dữ, nhưng nhà sản xuất, nghệ sĩ keyboard và kỹ thuật viên phối âm đều đồng loạt gật đầu “hiểu mà, hiểu mà”.

“Nhịp điệu của đồng chí Aihara, nếu phải ví von thì…” Kyouko vuốt đầu Chiaki. “Cứ như đang chơi trò đập chuột chũi bằng thiên thạch vậy.”

“Chuột chũi tội nghiệp,” Chiaki bĩu môi.

“Tôi gần năm mươi rồi, vai trò này nhường lại cho người trẻ hơn. Này, chuột chũi, nói gì đi chứ!”

Bị Gan-san vỗ vai, Kitsuka cuối cùng cũng bừng tỉnh. Cô đã cứng đờ vì quá vui mừng. Buổi thu âm hôm đó, vì quá căng thẳng mà đã phải thu đi thu lại đến năm mươi lần. Nhưng sau khi có bản OK, Chiaki ôm chầm lấy cô và nói:

“Chọn Kitsuka-chan là đúng rồi. Đây là phần rhythm section tuyệt vời nhất từ khi tụi mình ra mắt đấy!”

Tuy nhiên, sau hai tháng rưỡi thu âm và khi có bản mẫu album, một sự thật mà Kitsuka luôn né tránh đã được in rõ ràng trên đó.

Đó là phần ghi chú tên tác giả trên bìa đĩa.

"feketerigó"

Aihara Chiaki (Drums)

Kagurazaka Kyouko (G/Vo)

Tên của Kitsuka không được liệt kê cùng với họ, mà nằm xa phía dưới, dưới cả tên nhà sản xuất, cùng với các nhạc sĩ hỗ trợ khác.

Tất nhiên rồi. Cô ấy chỉ là người hỗ trợ mà. Vì đã ký hợp đồng tiền bản quyền ca khúc nên cô ấy đã hơi nhầm lẫn, nhưng cô ấy chỉ là người được thuê mà thôi. Không, tất nhiên không phải vấn đề tiền bạc.

Kitsuka ngồi bó gối trên ghế trong phòng thu, nắm chặt bìa đĩa mẫu, tủi thân thì Chiaki bước vào.

“Chào buổi sáng! Kitsuka-chan dậy sớm thế!”

Kitsuka giật mình ngã khỏi ghế, rồi vội vàng chạy vào góc phòng để không ai thấy nước mắt mình.

“Sao vậy?”

Chiaki bước đến gần, dừng lại chỗ chiếc ghế bị đổ, rồi nhặt chiếc bìa đĩa CD rơi trên sàn lên. “Ôi, chết rồi, bị phát hiện rồi,” Kitsuka nghĩ. Bởi vì trang ghi chú tên tác giả đang mở ra, và hơn nữa – hẳn là có vết nước mắt đã rơi xuống và làm ố chỗ tên của Kitsuka.

“…Kitsuka-chan?”

Nghe giọng Chiaki hơi trùng xuống khi gọi tên cô từ phía sau lưng, Kitsuka biết là mình đã bị phát hiện.

“Không có gì đâu ạ. T, tại vì đây là phòng thu mà em hay ghé, nên em muốn làm bạn với bức tường thôi ạ.”

Bình tĩnh nào, mình đang nói những điều kỳ lạ gì vậy. Một cơn đau nhói, ran rát chạy dọc bên trong lồng ngực Kitsuka.

[IMAGE: ../images/00015.jpeg]

「…Em… em phải làm sao nữa đây ạ?」

Kitsuka lẩm bẩm vào tường. Trong lòng lại thầm nghĩ những điều mâu thuẫn: Ước gì họ không nghe thấy.

Ngay sát bên cạnh, có tiếng động như ai đó ngồi xổm xuống, khiến Kitsuka nín thở.

「Kitsuka-chan muốn thế nào?」

Giá như giờ đây có thể ngẩng đầu lên, xoay người lại mà ôm chầm lấy họ. Không, không phải chuyện đó.

「Cái này… bọn chị cũng đã nói chuyện với tiền bối một chút rồi. Chính thức đưa Kitsuka-chan vào Feketeriko, cả tiền bản quyền tác phẩm nữa…」

「Không phải chuyện tiền bạc! Với lại, tóm lại, em luôn muốn ba người chúng ta cùng nhau, à ừm, không, không phải em muốn sống chung đâu ạ!」

「Nhưng, không được đâu.」

Kitsuka cảm thấy như bị đá văng khỏi lưng, rồi lăn tóm xuống vách núi.

「Nếu thế, đó sẽ không còn là Feketeriko nữa.」

「…Nghĩa là, chỉ hai người mới được thôi sao?」

「Ừm ưm. Ban đầu bọn chị có bốn người lận. Em không biết sao?」

「Em có nghe nói qua. Là… có một nghệ sĩ piano nổi tiếng từng xuất hiện trên quảng cáo cũng là thành viên cũ ạ?」

「À, Mafuyu-chan cũng khá nổi tiếng nhỉ. Đúng là người nổi tiếng có khác. Còn tay bass thì chẳng ai biết gì luôn,」 Chiaki cười.

Đúng là đã có một tay bass nữa. Không biết cô ấy là người thế nào nhỉ? Chắc hẳn là một người tài năng đến mức sánh vai được với Kyouko-sama, Chiaki-san và cả Ebisawa Mafuyu mà không hề kém cạnh.

「Cô ấy từng là thành viên tuyệt vời đến vậy sao?」

Hỏi xong, Kitsuka sợ hãi câu trả lời của Chiaki đến mức muốn bịt tai lại. Nhưng Chiaki lại ngượng nghịu đáp:

「Ừm ưm? Cũng chẳng phải tuyệt vời nhất gì đâu. Hồi đó bọn chị còn là học sinh cấp ba mà, ngoại trừ tiền bối và Mafuyu, bộ phận rhythm còn nghiệp dư lắm. Với lại, cũng có nguy cơ tan rã đến cả trăm lần ấy chứ.」

Kitsuka nhìn nghiêng mặt Chiaki với một cảm giác khó hiểu. Tại sao chị ấy lại nói chuyện với vẻ mặt vui vẻ đến thế nhỉ?

「Sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi chỉ còn lại chị và tiền bối, tiền bối đã nói muốn đổi tên ban nhạc và hướng tới giới mainstream. Bởi vì chỉ còn lại hai người. Nhưng mà chị đã cứng đầu, và Feketeriko vẫn tiếp tục. Ngay cả khi chỉ còn ba người, dù rất vất vả, bọn chị vẫn bay lên.」

「…Tại sao ạ? Em không hiểu.」

Nếu có ai đó khác vào, đó sẽ không còn là Feketeriko nữa. Nhưng ngay cả bây giờ chẳng phải cũng vậy sao? Trên sân khấu hay trong phòng thu, họ cũng đang dùng rất nhiều người chơi hỗ trợ, bao gồm cả Kitsuka, để tạo ra âm thanh đó mà.

「Em biết là mình cố chấp một cách vô nghĩa nhưng mà…」

Chiaki bật dậy. Chị ấy gần như nhảy chân sáo quay lại vị trí bộ trống, ngồi xuống ghế, ôm chặt lấy ngực bằng hai tay và ngước nhìn trần nhà. Chỉ có hai bàn chân đặt trên bàn đạp của trống bass và hi-hat cymbal là bắt đầu dậm ra những nhịp điệu dồn dập.

Feketeriko, dù bị cắt cụt đôi cánh, vẫn có thể đứng vững. Bởi vì họ có đôi chân.

Việc đó là may mắn hay bất hạnh thì cô không biết.

Nhưng ngay cả bây giờ, họ vẫn đứng đó trong khu rừng, ngước nhìn bầu trời đêm và chờ đợi. Kitsuka hiểu điều đó.

Nếu vậy, điều mình có thể làm là gì?

Kitsuka đấm liên tục vào đầu gối mình, chống tay lên tường rồi lộn ngược người đứng dậy. Giữa nhịp điệu rả rích như mưa phùn, cô bước qua sau lưng Chiaki, vượt qua đống dây cáp và pedal nằm vạ vật trên sàn, tiến đến giá giữ đàn guitar. Cây bass siết chặt trong tay như đang run rẩy.

Cô dồn những tiếng slap bùng nổ vào giữa những khoảng trống của nhịp điệu. Không một giây lệch nhịp.

Ngay cả khi ai đó quay lại, cô cũng sẽ lấp đầy mọi khoảng trống giữa Chiaki-san và Kyouko-sama, đến mức họ không còn chỗ nào để đứng. Bass chẳng phải là như vậy sao?

Chẳng mấy chốc, Kyouko cũng xuất hiện trong phòng thu, nhăn mặt trước không khí nóng nực đang bao trùm.

Trong suốt buổi tập, Kitsuka không hề lơ là một chút nào. Cô phải phản ứng với bất kỳ âm thanh nào từ hai người họ. Để có thể hòa tấu hoàn hảo với những đoạn riff guitar của Kyouko. Để không bao giờ bước chệch khỏi làn sóng groove của Chiaki.

Ngay cả khi về nhà, cô cũng nghe lại toàn bộ các bản nhạc của Feketeriko, từ demo tape đến live DVD, để thấm nhuần âm thanh của hai người họ. Chắc chắn một ngày nào đó, Chiaki cũng sẽ công nhận. Rằng bộ phận rhythm của Feketeriko chỉ có thể là Kitsuka.

Thế nhưng, khi các buổi tập và sáng tác ca khúc mới cho tour diễn bắt đầu vào tháng 12, Kitsuka lại một lần nữa phải đối mặt với cơn bão những lời chê bai. Điều đáng nói là cô bị nói những điều hoàn toàn trái ngược với khi thu âm. Theo lời Kyouko, 「Đừng cố lấp đầy quãng âm」 「Đừng cố ý thức vai trò duy trì nhịp điệu」. Cô không hiểu những lời đó có nghĩa là gì. Cứ như thể họ đang bảo cô ngừng là một tay bass vậy.

「Kitsuka của trước đây có thể làm được điều đó.」

Bị khẳng định như vậy càng khiến Kitsuka bối rối, cô liên tục nghe lại những live DVD cũ. Kitsuka của ngày xưa tệ đến mức muốn khóc. Giờ đây, chỉ cần cảm nhận ánh mắt của Chiaki trên lưng, cô có thể giữ nhịp hoàn hảo đến từng milimet… vậy thì, thiếu sót ở đâu?

Không thể nhìn ra, Kitsuka chỉ biết miệt mài luyện tập thêm những đoạn scale quen thuộc, chỉnh sửa các thiết bị hiệu ứng, và lùng sục các cửa hàng nhạc cụ để mua thêm vài cây bass cũ. Nếu không làm điều gì đó mới mẻ liên tục, cô sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

Một ngày nọ, trong buổi họp tại quán nhậu vào giữa đêm, Kitsuka cuối cùng cũng bị Kyouko nói thẳng:

「Với cách chơi hiện tại, em không thể biểu diễn live được.」

Kitsuka nuốt nghẹn hơi thở, nhìn luân phiên gương mặt của Chiaki và Kyouko. Tại sao cả hai đều trông căng thẳng đến vậy?

「Này, Kitsuka-chan.」

Chiaki nghiêng người qua bàn tròn và nói:

「Gần đây cách chơi của Kitsuka-chan, phần phrasing bị ngắt quãng quá nhiều. Thu âm và live khác nhau mà.」

「Nghĩa là… em phải tăng thêm các đoạn ngẫu hứng sao?」

「Không phải thế. Em nghe tiếng trống bass của chị nhiều quá rồi. Groove không phải chỉ mình chị tạo ra đâu.」

Kitsuka không hiểu Chiaki đang nói gì.

「Vậy thì. Vậy thì em phải làm sao ạ?」

Trước câu hỏi của Kitsuka, khuôn mặt hai người méo mó. Kitsuka cũng hiểu. Chuyện này, không phải chuyện nên hỏi người khác. Thế nhưng, lời nói vẫn không thể ngừng lại.

「Làm thế nào em mới có thể hòa vào âm thanh của Feketeriko ạ? Tay bass trước đây chơi thế nào ạ, làm sao em có thể trở thành người đó—」

「Không ai yêu cầu em phải trở thành Hikawa Naomi cả.」

Kyouko nói dứt khoát với vẻ mặt nghiêm nghị.

「Xin hãy cho em nghe Naomi-san chơi đi ạ, không còn bản ghi âm live nào sao? Hiện tại, em có thể sao chép y hệt, còn tốt hơn nữa.」

「Không cho nghe. Bây giờ em không được nghe. Sẽ bị ảnh hưởng đấy.」

Kitsuka đập tay vào bàn và đứng dậy. Kyouko vẫn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt không hề lay chuyển, còn Chiaki lo lắng ngước nhìn. Đằng sau họ, một nhân viên đang dọn dẹp bàn khác cũng lo lắng liếc nhìn. Nhưng cô không thể dừng lại.

「…Hai người đang nói gì tôi không hiểu. Tôi phải làm gì bây giờ đây?」

Dù biết sẽ chẳng có câu trả lời nào, Kitsuka vẫn quay lưng lại với hai người họ. Cô vội vã vơ lấy chiếc hộp đàn đặt bên cạnh bàn rồi chạy thẳng ra cửa quán nhậu.

[IMAGE: ../Images/../img/002-005.jpg]

Không rõ mình đã chạy đi đâu, chạy bằng cách nào, đến khi nhận ra thì Kitsuka đã đứng trên sân ga Ochanomizu, mái tóc mái bị gió từ đoàn tàu đang trượt vào cuốn tung lên. Cô bước lên tàu, rồi sụp đổ ngay trước cửa toa khi phát hiện ra đây là chuyến đi về hướng Shinjuku. Nhà mình thì ngược lại cơ mà. Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế này? Một ngày thật tồi tệ, chẳng có gì ra hồn.

Khi xuống tàu, Kitsuka bị "tống" ra giữa lòng Shinjuku về đêm. Ánh đèn, tiếng người ồn ào và những chiếc taxi vẫn tấp nập hoạt động bất chấp chuyến tàu cuối đã hết. Bước đi giữa khung cảnh ấy, chẳng hiểu sao cây đàn bass trên lưng cô bỗng trở nên nặng trịch. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ cô cảm thấy nó là gánh nặng cả.

Kitsuka bước vào một tiệm McDonald's, không ngừng khuấy ly cà phê nóng chẳng buồn động môi, trong khi những lời Chiaki và Kyouko nói cứ văng vẳng trong đầu. Cô có cảm giác mình đã đáp lại họ bằng những lời lẽ thật tệ. Có lẽ, cô sẽ chẳng thể đối mặt với họ được nữa. Với Kitsuka hiện tại, cô không thể chơi nhạc theo cách mà hai người họ mong muốn. Cô nên mang gương mặt nào mà đến phòng thu vào ngày mai đây?

Nhưng mà, dù sao đi nữa, cô cũng không muốn nhường vị trí đó cho bất cứ ai khác.

"Kyouko đã nói: ‘Kitsuka của ngày xưa đã từng làm được mà’." Ngày xưa là lúc nào nhỉ? Khi mới gia nhập ban nhạc để chơi cho vui trong các buổi biểu diễn, cô đã đứng trên sân khấu với cảm xúc gì, và cảm nhận ánh mắt cùng nhịp điệu của Chiaki dội thẳng vào lưng mình?

Cô đã quên điều đó từ khi nào?

Không biết từ lúc nào mà cô đã gục đầu ngủ thiếp đi ngay trên bàn ở McDonald's. Đến khi nhân viên lay gọi, kim đồng hồ đã chỉ quá mười giờ sáng.

Kitsuka vừa đi giữa dòng người đông đúc ở Cửa Nam ga Shinjuku vừa nghĩ: "Dạo này giờ giấc sinh hoạt của mình thật bừa bộn". Cô biết điều đó sẽ xảy ra từ khi bắt đầu sống một mình, nhưng từ khi trở thành thành viên hỗ trợ của Feketeriko, cô đã gần như bỏ bê việc học ở trường đại học. À, đúng rồi, cô còn chưa nói gì với bố mẹ cả. Phải làm sao đây, trong khi tiền học phí và sinh hoạt phí đều do bố mẹ chu cấp?

Mình sẽ làm gì tiếp đây?

Đứng sững trước quầy bán vé, cô suy nghĩ miên man.

Mình có thể sống bằng âm nhạc không? Bị tuyên bố là không thể trở thành thành viên chính thức của Feketeriko, vậy mình có đủ quyết tâm và tài năng để trở thành một nhạc công phòng thu không?

Ánh nắng cuối thu vô tư rải khắp thành phố Shinjuku khô cằn, trông thật u ám. Thế là chân Kitsuka loạng choạng bước qua cổng soát vé và đi thẳng đến Tower Records.

Dù đã hai tháng trôi qua kể từ ngày ra mắt, album mới của Feketeriko vẫn được chất thành đống ngay quầy, kèm theo những dòng chữ viết tay quảng cáo của nhân viên. Điều đó khiến cô buồn đến mức chỉ muốn cuộn tròn lại mà ngủ thiếp đi ngay tại đó. Như lẽ dĩ nhiên, trên bìa đĩa chỉ có hình của Kyouko và Chiaki.

Đúng là không nên đến đây mà. Tốt hơn hết là về nhà ngủ vùi cho rồi. Vừa nghĩ vậy, cô định quay lại thang cuốn thì ánh mắt chợt dừng lại ở một chồng album được xếp chồng chất ở cuối kệ. Đó là album tổng hợp của một nhóm nhạc thần tượng nam đang nổi đình đám. Tại sao mắt cô lại bị thu hút bởi cái bìa đĩa có hình năm chàng trai "mặt búng ra sữa" trong bộ vest trắng đang tạo dáng đầy vẻ hời hợt, lạnh lẽo đó chứ? À, là vì Chiaki đã từng nghe nhạc của họ. Cô cầm một chiếc lên, lật ra xem mặt sau. Không nhớ tên bài hát, nhưng Chiaki từng nói đó là một đĩa đơn, vậy thì trong album tổng hợp này chắc chắn sẽ có.

Chẳng hiểu sao, cô lại thấy buồn cười khi nhận ra mình đang mang đĩa ra quầy thanh toán. Chắc là chỉ để giải tỏa căng thẳng thôi. Sai một ly là thành "nghiện mua sắm" ngay. Dù có nghe cái thứ này thì cũng chẳng thể hiểu được cảm xúc của Chiaki.

Trở về căn hộ, cô nhét đĩa CD vào dàn âm thanh rồi ngả lưng xuống tấm nệm. Tiếng trống dồn dập, dứt khoát vang lên, rồi tiếng kèn tổng hợp phủ lên. Một giai điệu tồi tệ, cùng với những ca từ tệ hại đến mức cô chẳng buồn quan tâm đến giọng hát dưới đó nữa. Tại sao mình lại mua cái thứ này chứ? Dù là một bản nhạc ru ngủ tệ nhất, cơn buồn ngủ vẫn kéo đến, đè nặng lên mi mắt cô.

Thôi được rồi. Dù sao thì cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Thế nhưng Kitsuka, sau một khoảng trống rỗng trong tâm trí, bỗng nhiên bị kéo ngược trở lại. Cô co thắt cổ họng, bật người dậy khỏi chăn.

Trong chốc lát, cô không hiểu tại sao mình lại tỉnh dậy. Mắt còn nhập nhèm, cô nhìn quanh rồi ánh mắt bị cuốn vào chiếc dàn âm thanh đang phát nhạc với âm lượng nhỏ nhất.

Là bài hát đó.

Trong tầm nhìn còn nhòe đi, màn hình hiển thị số kỹ thuật số của dàn âm thanh dần dần hiện rõ. Bài hát thứ bảy.

Kitsuka vươn cánh tay gần như không chút sức lực, bật chế độ lặp lại. Một bản dance chỉ vỏn vẹn hai phút rưỡi. Thay vì bass, tiếng cello vang lên liên tục. Dù là một đoạn hợp âm kỳ lạ, nhưng giai điệu vẫn luẩn quẩn trong tai cô ngay từ lần nghe đầu tiên.

Cô nghe đi nghe lại, không ngừng nghỉ. Cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất. Giọng hát chính của năm người dù vẫn tệ đến đáng thương, nhưng phía sau đó, một đoạn điệp khúc thô ráp nhưng ấm áp, cứ níu giữ Kitsuka không rời. Một giọng hát như thiếu niên.

"Chính là bài hát này", cô trực giác mách bảo. Cô kiểm tra tên bài hát. Đúng là bài này. Lúc đó, Chiaki đã nghe bài hát này. Tại sao chứ?

Cô lấy bìa đĩa ra khỏi hộp CD, kiểm tra phần ghi công.

Lời & Nhạc: Hikawa Naomi

Hòa âm: Hikawa Naomi

Hikawa Naomi. Mắt Kitsuka lướt đi lướt lại trên cái tên đó.

Tất nhiên, anh ta không phải thành viên của nhóm nhạc thần tượng. Tên anh ta chỉ xuất hiện ở đó, vậy nên có lẽ anh ta chỉ sáng tác một bài hát rồi tham gia thu âm phần hòa âm, một nhạc công phòng thu vô danh nào đó.

Cô tập trung lắng nghe giọng hát hòa âm. Chắc chắn đó là giọng đàn ông.

Hikawa Naomi. Là đàn ông ư? Ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó chợt lóe lên, những lỗ hổng lấm tấm trong lòng cô cứ như thể được lấp đầy bởi một trận mưa như trút nước.

À, ra vậy. Tay bass của Feketeriko từng là đàn ông. Hèn chi phần bè trầm đến thế. Kitsuka úp mặt xuống chăn. Tiếng cello liên tục dưới nhịp điệu 16 bit cứ như đang hút cạn hết sức lực của cô.

Thế nhưng, cô không hề có ý định dừng bản nhạc lại. Cũng không thể ngủ được.

Cô bật dậy, mở máy tính xách tay và truy cập trang web của một cửa hàng âm nhạc. Dự đoán của Kitsuka là đúng: vì đây là một đĩa đơn, cô đã tìm thấy phiên bản karaoke của bài hát đang phát. Ngón tay cô gần như tự động di chuyển, nhấn tải xuống.

Tắt dàn âm thanh, cô đeo tai nghe nối với máy tính.

Ôi, chết tiệt. Đáng lẽ không nên tải cái này xuống mới phải. Giọng hát chính của năm người đã phá hỏng bài hát đã biến mất, và giờ đây, tiếng cello, tiếng guitar, tiếng đàn Hammond organ, nhịp điệu dance lạc điệu và giọng hát của Hikawa Naomi đang vang vọng trên đó, tất cả ùa thẳng vào tai cô. Kitsuka úp mặt xuống bàn.

Quả thật, giọng anh ta có chút gì đó giống giọng mình. Kyouko dám nói: "Tôi không hề yêu cầu cô phải trở thành Hikawa Naomi" cơ đấy.

Đáng lẽ ngay từ đầu họ nên nói cho cô biết điều này.

Cánh tay rã rời chẳng buồn nhấc lên, tôi cố vươn với lấy chiếc điện thoại. Gửi email cho Chiaki và Kyouko.

“Cháu cần thời gian suy nghĩ, xin cho cháu nghỉ ngơi một thời gian. Cháu xin lỗi.”

Vừa gửi xong, Kitsuka lại chìm đắm trong giai điệu. Cô muốn được mãi mãi ngâm mình trong nỗi đau ngọt ngào này.

Ngày hôm sau, đã lâu lắm rồi tôi mới trở lại trường đại học. Các môn học thì chẳng theo kịp chút nào nữa, chỉ là đến gặp mặt bạn bè cho có lệ.

“Dạo này cậu làm gì mà mất tích vậy?”

“Ủa sao nhìn gầy đi vậy? Trang điểm cũng khác hẳn nè!”

“Tay cậu tự nhiên đô thế kia?”

“Tối nay có đi nhậu không?”

Ôi, thích ghê, cái cảm giác thân thuộc này. Chuyện Kitsuka từng đi lưu diễn khắp nơi để hỗ trợ Feketeriko thì ai cũng biết cả rồi, nhưng chẳng ai bận tâm. Ngay cả mấy đứa cuồng Feketeriko cũng chỉ toàn buôn chuyện vớ vẩn. Có đứa còn hỏi "Có cần chép bài không?". Tôi thoáng nghĩ, chắc là bọn họ đang cố ý quan tâm đến mình. Dù sao thì Kitsuka cũng dễ để cảm xúc bộc lộ ra mặt. Hơn nữa, việc tôi đột nhiên xuất hiện ở trường vào thời điểm này, khi mà tour diễn đã được lên kế hoạch, vốn đã rất lạ rồi, nên có lẽ mọi người cũng lờ mờ đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra.

Mỗi lần mở điện thoại, tôi lại giật mình thon thót. Đến tầm chiều tối, chỉ có Kyouko gửi tin nhắn trả lời.

“Có thời gian suy nghĩ đến cuối tháng này.”

Kiểu dịu dàng gì thế này. Kitsuka cảm thấy khó chịu. Dù có bị đuổi việc đột ngột, tôi cũng chẳng dám phàn nàn câu nào. Tại sao lại chờ đợi một người như mình cơ chứ? Mà cái người tên Hikawa Nao kia hình như cũng ở trong giới âm nhạc phải không. Kéo anh ta về là được rồi mà.

Sau buổi nhậu linh đình đã lâu không gặp, tôi lảo đảo về phòng. Cây đàn bass dựng trên giá đàn guitar như thể đang đón chào Kitsuka. Có tới bốn cây lận, biết làm sao đây. Chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục chơi nữa.

Tôi bật máy tính, lại phát đi phát lại phiên bản karaoke của bài hát đó. Tiếng cello ngân vang, và dường như những cây đàn bass bao quanh Kitsuka cũng đang rung dây cộng hưởng, khiến tôi phải co người lại trên tấm đệm.

Buổi trưa đến trường lơ đãng nghe giảng, tan học thì đi chơi loanh quanh. Tôi cứ mua sắm quần áo, mỹ phẩm lia lịa chỉ để không còn sức lực hay tiền bạc mà mua đĩa nhạc nữa, rồi ban đêm lại bật bài hát ấy nghe liên tục, cứ thế mà thiếp đi. Cứ thế, cái vòng luẩn quẩn vô nghĩa ấy kéo dài đến đêm khuya của ngày thứ tư hoặc thứ năm. Nằm trên đệm nhìn chằm chằm lên trần nhà, Kitsuka bỗng giật mình bật dậy bởi tiếng gì đó đập "cộp cộp" vào cửa sổ. Tôi nhìn về phía rèm cửa. Vì đèn trong phòng đã tắt, nên tôi thấy một cái bóng gì đó chắn ngang đèn đường, xuyên qua tấm rèm. Cửa kính lại bị đập thêm hai lần nữa. Khoan đã. Đây là tầng hai mà. Ai vậy? Trộm sao? Hay là biến thái? Kẻ tâm thần? Phải làm sao đây, vũ khí thì chỉ có cây đàn bass thôi…

“Kitsuka-chan, cậu có ở trong không?”

Kitsuka giật bắn mình, đứng sững lại.

Tiếng Chiaki, chính là giọng Chiaki đã làm rung chuyển cửa kính.

Tôi tắt dàn âm thanh, kéo rèm ra. Đứng ngược sáng đèn đường là mái tóc ngắn búi gọn gàng và nụ cười rạng rỡ, đẫm mồ hôi. Kitsuka vội vàng mở cửa sổ.

“Này, sao lại… Đây là tầng hai mà…”

“À, đây là tuyệt chiêu của tớ đó. Tớ vào trong được không?”

Tôi gật đầu lia lịa, kéo tay Chiaki vào phòng. Có vẻ như cô ấy đã bám vào máng xối và đặt chân lên những chỗ nhô ra rất nhỏ, trông thật nguy hiểm. Trời ơi, Chiaki đang ở trong phòng mình. Phòng mình bừa bộn quá đi mất. Kitsuka cuống quýt chạy vòng quanh, nhét tấm đệm vào tủ quần áo, dồn đống rác rưởi vương vãi trên sàn vào túi nilon rồi ném ra cửa ra vào.

“Sạch hơn phòng tớ nhiều ấy chứ? Cả tiền bối lẫn tớ đều chẳng dọn dẹp bao giờ mà.”

“À, ừm, à, mời cậu vào.”

Tôi đưa một chiếc đệm bệt cho Chiaki, còn mình thì ngồi ngay xuống sàn gỗ.

“Mà, nhưng, tại sao…”

“Vì nếu tớ gọi điện hay bấm chuông cửa bình thường thì cậu có thể sẽ không cho tớ vào đúng không. Còn nếu xin lỗi từ cửa sổ, chắc chắn cậu sẽ cho vào. Thế nào, ‘thuật thăm viếng’ do tớ nghĩ ra đó. Đến giờ vẫn đạt tỉ lệ thành công 100% đấy!”

“Hả…”

“Ngoài ra thì tớ mới chỉ dùng với Nao thôi.”

Nao.

Có phải là Hikawa Nao không nhỉ.

Anh ấy là người như thế nào? Mối quan hệ giữa anh ấy với Kyouko và Chiaki là gì? Tôi muốn biết, nhưng không thể hỏi.

Hơn nữa, cũng không cần phải nghe bằng lời. Bởi vì Chiaki, ngồi gần đến mức đầu gối chạm nhau, đã đưa cho tôi chiếc tai nghe iPod.

“Tiền bối đã nói nhất định không được cho ai nghe. Vì chuyện đó mà bọn tớ đã cãi nhau một chút. Nhưng tớ đã đánh cược rằng sẽ cho cậu nghe.”

Kitsuka không thể thốt ra câu hỏi “Ý cậu là sao?”, chỉ biết cầm lấy tai nghe. Khi tôi nhét vào tai, một đốm lửa xanh trắng chợt bùng lên trên màn hình LCD trong lòng bàn tay Chiaki.

Những tiếng reo hò khe khẽ. Có phải là bản thu âm trực tiếp không nhỉ. Tiếng nhiễu đặc trưng của amply guitar, như thể xé toạc xương cốt. Tiếng Kyouko vang lên. “…Chào mừng đến với lễ hội văn hóa trường.” Vậy đây là bản thu của Feketeriko thời trung học ư. Tiếng feedback ngày càng rõ. Chỉ cần nghe bốn nhịp của chiếc cymbal hi-hat, tôi đã biết đó là tiếng trống của Chiaki. Tiếng guitar và bass dồn dập, đồng điệu. Phía trên cao, một tiếng guitar solo khác – mảnh mai và sắc bén hơn nhiều – xuyên qua tất cả. Kitsuka ôm chặt hai tai, gập người lại. Nếu không làm thế, tôi sợ mình sẽ hét lên điều gì đó. Dưới tiếng beat dồn dập và giọng hát gào thét của Kyouko, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng nói ấy đang cất lên. Tiếng nói thơ ngây, ngọt ngào và đầy mãnh lực đã chiếm lấy những đêm của Kitsuka suốt mấy ngày qua. Tiếng nói tựa như đèn pha xe đạp, không tắt ngay cả trong cơn mưa xối xả.

Nước mắt đã tích tụ trong Kitsuka suốt mấy ngày qua, nay tràn ra từ vết thương nhỏ, che mờ tầm nhìn của tôi. Không thể ngăn lại được. Kitsuka co người lại, vùi trán vào đầu gối Chiaki và khóc nức nở. Khóc khi lắng nghe đôi cánh của Feketeriko vẫy vùng, đôi cánh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Kyouko đã nói sẽ không cho nghe. Chiaki đã nói sẽ đánh cược rằng sẽ cho nghe.

Giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa của điều đó.

Người chơi bass này đang chiến đấu. Bị bao vây bởi âm thanh của ba người, đủ sức nghiền nát cả thế giới, nhưng cô ấy vẫn đẩy giọng hát và tiếng đàn của mình vào cổ họng Kagurazaka Kyouko – chiến đấu. Về kỹ thuật, Kitsuka có lẽ vượt trội hơn rất nhiều, nhưng đó không phải vấn đề.

Tôi đã làm gì vậy nhỉ. Tôi đã đổ mồ hôi, đổ máu để chạy theo hai người họ, nhưng không biết từ khi nào, tôi đã dừng lại và chỉ đủ sức chất đống bao cát dưới chân mình. Feketeriko cần không phải là một thủy thủ. Cũng không phải là một động cơ thay thế cho đôi cánh đã mất. Mà là một chiến hữu, đôi khi có thể thiêu đốt chính bản thân mình.

Cuối cùng, bài hát bị nhấn chìm trong tiếng reo hò và dừng lại. Kitsuka nhẹ nhàng tháo tai nghe ra. Khi tôi vẫn không thể ngẩng mặt lên, những ngón tay dịu dàng luồn vào tóc tôi.

“…Cậu đã nghe thấy chứ?”

Giọng Chiaki vang lên. Kitsuka dụi dụi đôi mắt ướt đẫm vào đùi cô. Sau đó, cô mới sực nhận ra mình vừa làm một điều cực kỳ đường đột trong lúc hỗn loạn. Vẫn còn nằm rạp, Kitsuka khẽ khàng lùi lại, tách khỏi Chiaki. Dư âm của buổi biểu diễn vẫn còn lan tỏa, khiến toàn thân cô rã rời, run rẩy. Thế nhưng, cô vẫn cố vịn tay vào mép bàn, khó nhọc nhấc mình dậy.

Trong bóng tối, đôi mắt Chiaki dịu dàng mỉm cười, chạm vào ánh nhìn của Kitsuka.

Với ánh mắt như thế, chắc chắn Kitsuka lúc này sẽ chẳng giấu giếm được điều gì.

“...Chuyện cái người tên Naomi ấy... Chị đang chờ anh ấy sao?”

Câu hỏi vừa thốt ra khiến chính cô cũng ngỡ ngàng. Đáng lẽ cô có biết bao nhiêu điều khác để nói. Nhưng Chiaki lại lắc đầu, trông cô ấy vui vẻ lạ thường.

“Không đâu. ...Chỉ là chị không quên được thôi. Tại chị vụng về mà.”

Kitsuka thầm nghĩ, chắc là không thể vụng về bằng mình đâu.

“Tiền bối thì tham lam, khó bỏ cuộc, còn hay lẫn lộn chuyện công tư nữa chứ, lại chẳng phân biệt nổi đâu là thành viên ban nhạc đâu là người yêu, nên có khi vẫn còn đang chờ anh ấy đấy chứ.”

Cả hai người đều chưa quên.

Nhưng có lẽ, cả hai cũng đều biết anh ấy sẽ không trở lại. Nếu không phải vậy – nếu thực sự tin anh ấy sẽ về, thì cái tên ban nhạc ấy hẳn đã được thả bay giữa trời rồi. Bởi vì, cái tên một khi đã buông bỏ, sẽ trở thành sợi dây níu giữ cuộc hội ngộ.

[IMAGE: ../images/00016.jpeg]

Kitsuka cũng hiểu rõ sự thật đau lòng trong thế giới nhạc rock. Những người vẫn tiếp tục hát cùng một cái tên, dù đã mất đi thành viên, đều là những người biết rằng người mình chờ sẽ vĩnh viễn không trở lại.

Vì vậy.

“...Em sẽ. ...Khiến chị quên anh ấy đi.”

Cô đã lỡ lời. Chiaki vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng đôi mày cô ấy khẽ nhíu lại, vẻ bối rối hiện rõ.

“Không, chuyện đó... có lẽ không dễ đâu. Chị và Nao đã có ‘nghiệt duyên’ gần mười lăm năm rồi, dù bây giờ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, nhưng mỗi lần nhìn mặt là chị lại sốt ruột không yên. Chị nghĩ mình đã bị ám ảnh mất rồi. Phiền phức thật đấy.”

“Em lại là người rất kiên trì, nên không sao đâu ạ. Nếu anh ấy mất mười lăm năm để ám ảnh chị, thì em sẽ mất hai mươi năm để khiến chị quên anh ấy!”

Kitsuka cũng chẳng rõ mình đang nói gì nữa. Chỉ là, tiếng trống của Feketerico vẫn còn văng vẳng trong tai cô, giờ đây dường như đã chạm tới tận tay cô, và những nốt bassline đã được thay đổi, mang đậm dấu ấn riêng của cô, đang được dệt nên từ đầu ngón tay.

“...Hai mươi năm nữa, cả chị, tiền bối và Kitsuka-chan cũng sẽ đều bốn mươi tuổi rồi.”

“Rock không có tuổi nghỉ hưu ạ!”

Chiaki cười phá lên. Rồi cô ấy đứng dậy, nhét chiếc iPod vào túi.

“Dù sao thì, mừng quá. Mừng vì Kitsuka-chan đã đứng dậy được rồi. ...Việc chị không thể quên thằng Nao ngốc nghếch ấy, có lẽ cũng có ích phần nào nhỉ.”

Kitsuka nghĩ, cách nói đó thật quá đáng. Cứ như là lời tuyên bố chiến thắng của cái gã tên Hikawa Naomi, kẻ mà cô chưa từng gặp mặt vậy.

Nhưng Kitsuka không phải đồng tính nữ, và đây cũng không phải chuyện tình yêu, nên cô đã biết mình cần phải làm gì. Có lẽ Chiaki cũng biết điều đó. Bởi vì trước khi rời phòng, cô ấy đã vuốt ve cây Fender Jazz Bass màu đỏ yêu thích nhất của Kitsuka một cách đầy tiếc nuối.

Bận rộn với những việc vặt như về nhà bố mẹ ở lại, hay nộp đơn thôi học, phải một tuần sau Kitsuka mới ghé được qua studio ở Ochanomizu.

Đi thang máy xuống tầng hầm thứ hai, cô cúi đầu chào từng nhạc sĩ kỳ cựu đi ngang qua hành lang nồng nặc mùi thuốc lá, rồi đi thẳng đến studio số 7 mà cô vẫn thường dùng. Dây đeo bao đàn cứa vào vai đau điếng. Dường như cây đàn của cô giờ đây nặng hơn rất nhiều so với trước. Có lẽ đó là một tín hiệu đáng mừng. Bởi vì, đây là vũ khí của cô.

Vừa rẽ ở góc hành lang, một bóng người cao ráo tựa vào cánh cửa chống ồn màu đỏ. Mái tóc đen dài buộc sau gáy lay động, và đôi mắt sắc lẹm ấy bắt lấy Kitsuka.

“—Em xin lỗi ạ!”

Kitsuka cúi đầu thật sâu. Ngay lập tức, mũi giày bốt lướt vào tầm mắt cô, vai cô bị nắm lấy, kéo thẳng dậy, và khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nằm gọn trong vòng tay siết chặt của Kyouko. Má cô nóng bừng lên, và cảm giác mềm mại của mái tóc đen khẽ lướt qua.

“...Ít nhất thì, ở lại cho đến khi chuyến lưu diễn mùa đông kết thúc nhé. Thỏa hiệp thế này thì sao?”

Giọng nói ngọt ngào thì thầm vào tai Kitsuka, kèm theo hơi thở nóng bỏng. Ôi, người này đúng là biết tuốt mà, Kitsuka rùng mình.

Chắc chắn ngay từ ban đầu, Kyouko đã biết. Nếu cho Kitsuka nghe Feketerico thời Hikawa Naomi còn ở đó – nếu để cô chạm vào mùi vị của chiến trường, cô sẽ lựa chọn thế nào.

Biết rõ điều đó, rồi lại ra đòn phủ đầu như vậy, Kitsuka chẳng còn lời nào để nói. Cô chỉ biết giằng tay ra khỏi người Kyouko, rồi gật đầu lia lịa. Lúc này, đôi mắt của nữ cách mạng si tình ấy lại long lanh như một cô gái ngây thơ. Dù Kitsuka tự hỏi liệu có phải cô ấy đang diễn kịch không, nhưng cô vẫn bối rối siết chặt tay Kyouko.

“À, ừm... Không sao đâu ạ. Sau chuyến lưu diễn mùa đông, em sẽ rời Feketerico. Nhưng đó là để học cách chiến đấu ạ. Em cũng đã bàn bạc công việc với nhà sản xuất rồi. Em sẽ chơi với nhiều người khác nữa, rèn luyện thật nhiều.”

Đó là lựa chọn của Kitsuka.

Chiaki có lẽ đã mang bản ghi âm buổi diễn đêm đó đến, tin rằng Kitsuka sẽ không chọn con đường đó mà sẽ ở lại với Feketerico. Thật đau lòng khi phải phản bội tấm lòng ấy, nhưng cô không thể mãi ở lại đây. Làm thế thì cô sẽ không bao giờ đuổi kịp được.

Hơn nữa—

“Em không giống cái gã bạc tình tên Naomi ấy đâu ạ. Em nhất định sẽ trở lại!”

Kyouko một lần nữa dang tay ôm chặt Kitsuka, tiện thể cắn yêu tai cô. Vài nhạc sĩ phòng thu đi ngang qua, lẩm bẩm vẻ chán nản “Ôi, Kyouko thật là hết thuốc chữa, giữa ban ngày ban mặt thế này mà”, khiến Kitsuka xấu hổ đến mức cựa quậy như mèo con, nhưng sức lực của cô vẫn không thể thắng nổi Kyouko, nên đành chịu trận suốt mười lăm phút đồng hồ.

Sau đó, Kyouko cười lớn, mở cánh cửa chống ồn, mời Kitsuka vào studio. Tiếng trống vẫn vang lên như sấm xa bỗng im bặt, mái tóc nâu bay bay, và một nụ cười lấm tấm mồ hôi quay về phía cô. Chiaki chỉ nhấc nhẹ tay đang cầm dùi trống lên chào.

Vì vậy, Kitsuka cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Cô lấy chiếc Jazz Bass ra, nhanh chóng chỉnh dây, rồi nhấc một đầu dây cắm vào amply. Nhìn quanh căn phòng ngập tràn những tiếng ồn tê tái, hít đầy phổi mùi sắt thép, Kitsuka cảm giác như mình đã nạp viên đạn đầu tiên vào khẩu súng đang ôm trong lòng.