[IMAGE: ../images/00020.jpeg]
Gặp nhau từ hồi mới vào cấp ba, tôi với chị Kagurazaka đã quen biết nhau mười năm rồi, vậy mà đến giờ tôi vẫn chưa hề biết chị ấy thích ăn gì. Thế là trước ngày phỏng vấn, tôi gọi điện hỏi thử.
“Mai em mang quà gì đến được ạ? Chị cũng ăn được đồ ngọt mà, đúng không?”
“Ừm? Vậy thì ta yêu cầu một chiếc bánh phô mai nướng (rare cheesecake) do đồng chí Hikawa tự tay làm. Hình như dạo này cậu còn mê cả làm bánh nữa phải không?”
“...Sao chị biết?”
“Buổi diễn lần trước không phải cậu mời đồng chí Mafuyu làm tay guitar khách mời sao? Ta nghe con bé kể trong buổi tiệc sau đó. Con bé ấy đúng là dù đã có chồng vẫn dễ thương như ngày nào. Uống một ngụm bia thôi đã say mềm ra, rồi cứ thế mà ríu rít khoe khoang.”
“A, chính là chị đã cho cô ấy uống à! Sau hôm đó em vất vả lắm đấy!”
“Mà này, ta đã nghĩ mãi từ trước rồi,” chị ấy nói, phớt lờ cơn phẫn nộ của tôi, “cậu định gọi ta là ‘chị’ đến bao giờ nữa? Chúng ta cũng đã ngoài hai mươi rồi còn gì?”
“Ơ? A, à… cái đó thì...”
Giờ được nhắc lại, đúng là nghe có vẻ hơi lạ thật. Chị ấy cũng không còn gọi tôi là "thằng nhóc" nữa, còn Mafuyu, giờ đã mang họ của tôi, cũng không còn bị gọi là "đồng chí Ebisawa" nữa. Cứ như thể chỉ mình tôi bị kẹt lại trong cái thưở trẻ con vậy. Nhưng mà...
“Em thấy cứ tự nhiên mà gọi thôi ấy ạ. Nó cứ thấm vào người em rồi.”
“Không phải ta đang chỉ trích gì đâu nhé. Nhưng nếu độc giả đọc bài phỏng vấn mà thấy cậu gọi ta như vậy, họ sẽ thấy rất kỳ lạ đấy. Mặc dù cũng khá thú vị.”
À, phải rồi. Mà dù sao tôi cũng là người viết bản thảo, nên chuyện đó thì có thể liệu được.
“Vậy thì mong chờ buổi phỏng vấn của cậu nhé.”
Ngày hôm sau, tôi cầm hộp bánh phô mai nướng đến nhà riêng kiêm studio của chị ấy ở Tokyo. Ngoài tôi ra, chỉ có duy nhất một anh quay phim nhỏ hơn tôi một tuổi.
“Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà tôi nhỉ?”
Chị Kagurazaka đón tôi với bộ trang phục heavy metal đầy dây xích lủng lẳng, hợp với album mới sắp ra mắt vào tháng tới. Ngạc nhiên thay, nó lại rất hợp với mái tóc đen thẳng của chị. Từ phía sau lưng chị, lại có thêm một tiếng bước chân ồn ào khác.
“Nao đến rồi à? Này này, phỏng vấn thì tớ cũng góp lời được chứ──”
Chị ấy giật phắt hộp bánh phô mai nướng khỏi tay tôi, rồi dí vào người Chiaki – người vừa mở cửa studio, nhảy bổ ra ngoài trong bộ đồ ngủ.
“Ăn ba phần tư đi rồi đừng có phá đám nữa.”
“Bánh kẹo không lừa được tớ đâu! Tớ cũng muốn được phỏng vấn! Tớ muốn nói say sưa về sự khác biệt trong phong cách âm nhạc cơ!”
“Cái bánh đó là do đồng chí Hikawa tự tay làm đấy.”
“Ơ, của Nao á?” Chiaki nhìn mặt tôi rồi nhìn hộp bánh chừng mười giây, “Tớ ăn đây!”
Chiaki ôm hộp bánh chui tọt vào studio với khí thế như muốn ăn cả hộp, khiến anh quay phim chỉ biết cười khổ. Tôi đã lo rằng nếu phỏng vấn ở nhà thì Chiaki chắc chắn sẽ phá đám, vì chị ấy và Chiaki vẫn còn sống chung. Thì ra cái bánh là để dùng vào việc này. Quả nhiên là chị ấy có khác.
“Mà này, hôm nay ta nên xem cậu là ai để mà trò chuyện đây?”
Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, chị ấy mở lời như vậy.
“Là một phóng viên tạp chí âm nhạc? Hay là một người bạn cũ đáng nhớ?”
“À ừm, cái đó thì… đúng là em sẽ là người viết bài ạ.”
“Tổng biên tập bảo cứ thoải mái chụp thật nhiều ảnh hai người – ‘Kagurazaka Kyouko nói chuyện say sưa với nhà sản xuất âm nhạc trẻ tài năng!’ – chắc sẽ ghi chú thích kiểu đó đấy ạ,” anh quay phim nói xen vào.
“Em còn chưa làm được việc gì xứng đáng để được gọi là nhà sản xuất đâu ạ.”
“Giờ thì vẫn chưa, nhỉ,” chị ấy vuốt tóc, mỉm cười đầy bí ẩn. “Vậy thì, hứa với ta một điều này.”
“Là gì ạ?”
“Ta muốn đây sẽ là buổi phỏng vấn cuối cùng.”
Tôi nhìn sâu vào bầu trời đêm trong mắt chị. Để không bị cuốn vào, tôi nắm chặt ngón tay vào tay vịn ghế sofa.
“Khi chúng ta gặp lại nhau lần tới, sẽ không còn chỉ là lời nói nữa. Mà phải là âm nhạc. Cậu rời Feketerico chẳng phải cũng vì điều đó sao?”
Tôi nắm chặt tay thành quyền, nuốt khan một tiếng.
“Đúng… vậy ạ.”
Một ngày nào đó, tôi phải đứng trước người này, với tư cách là một đối thủ ngang tài ngang sức. Tôi đã nhận ra mình không thể làm được điều đó với bass, nên đã rời Feketerico ngay khi tốt nghiệp cấp ba. Bởi vậy, dù mất bao nhiêu năm đi nữa, tôi cũng phải chứng minh rằng mình đã không bỏ chạy.
“Em sẽ trở thành một người mà đến cả chị cũng phải quỳ gối van xin em sản xuất cho đấy!”
“Cậu đã biết nói những lời như vậy rồi đấy à.”
Chị Kagurazaka cười, nhoài người về phía trước và chạm vào chiếc máy ghi âm đặt trên bàn.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi.”
Nếu đã bắt đầu theo cách này, thì tôi chẳng thể nào hỏi những câu nhàm chán như “Tại sao album mới nhất lại là thể loại metal vậy?” được nữa. Tôi quyết định bỏ qua tất cả những chủ đề đã chuẩn bị trước, dù vẫn phải cân nhắc đến đối tượng độc giả của tạp chí.
“Lần này, Chiaki đã lần đầu tiên sử dụng kỹ thuật two-bass đúng không? Cậu ấy không phải là người rất kiên quyết với one-bass sao?”
“Đúng là vậy. Nhưng lần này mỗi bass đều dùng twin pedal, và đường kính cũng có sự khác biệt lớn, nên thực chất thì—”
Bởi vì tôi đột ngột mở đầu bằng một câu chuyện chuyên sâu như vậy, cuộc trò chuyện trở nên không ngừng nghỉ. Vừa nói chuyện, tôi vừa tìm kiếm một kẽ hở, tự hỏi liệu hôm nay mình có thể hỏi về điều đó không.
“──Còn về tay bass, lần này lại quay lại là Tachibana Kitsuka cho tất cả các bài hát phải không? Có thể xem như chị ấy sẽ chính thức gia nhập ban nhạc không ạ?”
Khi cuộc nói chuyện chuyển sang chủ đề về bass, tôi khéo léo lồng câu hỏi đó vào. Tay bass Kitsuka ấy là thành viên đi tour khi Feketerico bắt đầu tiến ra thị trường chính thống, và cô ấy cũng đã chơi trong các album đầu tiên. Cộng thêm vẻ ngoài nữa, tôi đã nghĩ rằng cô ấy là mảnh ghép thứ ba hoàn hảo cho Feketerico. Tôi đã rất buồn khi nghe tin cô ấy rời đi, nhưng giờ thì cuối cùng cũng đã trở lại trong album này.
“Không phải như cậu nghĩ đâu. Lần này ta quyết định dùng lại cây Les Paul đó, nên ta cần một âm bass cứng cáp như sợi mì chưa luộc, vì thế mới lâu lắm rồi mới lại nhờ Kitsuka. Tất nhiên cô ấy sẽ đi tour cùng bọn ta, nhưng ta không nghĩ đến việc để cô ấy gia nhập ban nhạc.”
Tôi cũng dõi theo ánh mắt của chị Kyouko, nhìn về góc phòng khách. Chiếc đàn Gibson Les Paul đen tuyền – thứ được coi là biểu tượng của chị – đang đặt trên giá. Mấy năm nay chị ấy không hề dùng đến nó, vậy mà trong album lần này, cây đàn đó lại tái xuất sau bao ngày vắng bóng. Có lẽ vì thế mà dù đang thử sức với thể loại metal mới mẻ, âm thanh vẫn đậm chất Feketerico, nghe từ đâu cũng nhận ra ngay. Tôi cứ đinh ninh rằng đây là điểm khởi đầu cho Feketerico ba thành viên mới, nên khi thấy tên Kitsuka vẫn được ghi danh là thành viên hỗ trợ, tôi đã không khỏi thắc mắc.
Từ khi tôi rời Feketerico, chị ấy đã thay đổi tay chơi bass liên tục qua mỗi album. Ngay cả các thành viên trong ban nhạc lưu diễn cũng không cố định. Tôi luôn đặc biệt chú ý đến vị trí bass của Feketerico vì lý do cá nhân. Dù có những người theo mắt tôi là hoàn hảo, chị ấy tuyệt nhiên không bao giờ chào đón họ vào làm thành viên chính thức.
Tôi từng đọc được một bài phỏng vấn, trong đó chị ấy đã trả lời về vấn đề này thế này:
*Nếu đã là thành viên thì tất nhiên phải là một tay bass lý tưởng, hoàn hảo về mọi mặt.*
Vì vậy, câu hỏi tiếp theo của tôi đã phải đắn đo rất nhiều. Nhưng rồi tôi vẫn cất lời:
“Đối với chị, người bass tuyệt vời nhất – hay nói cách khác là lý tưởng nhất – là ai vậy? Chắc chắn không phải là Kitsuka rồi, đúng không ạ? Vậy ai thì mới được hả chị?”
Chị Kagurazaka Kyouko nhếch mép cười, chằm chằm nhìn tôi khoảng mười giây.
“Chắc em không đến mức tự mãn như vậy đâu nhỉ, nhưng tất nhiên không phải là em rồi.”
“À, đương nhiên rồi ạ!”
Nếu nói tôi không hề mong đợi câu trả lời đó dù chỉ một mi li mét, thì đúng là nói dối.
Ngay lúc đó, chị Kyouko bất chợt rời mắt khỏi tôi, rồi lại hướng về chiếc Les Paul đen tuyền ở góc phòng.
“Thật sự xin lỗi tất cả các tay bass trên thế giới, nhưng người chơi bass số một mà tôi từng gặp, thực ra ban đầu lại là một tay guitar. Chính là chủ nhân cũ của cây đàn kia đấy.”
Tôi nhìn chiếc Les Paul ánh lên vẻ đen sẫm cùng với gương mặt nghiêng của chị ấy.
“Nếu em muốn nghe, tôi sẽ kể. Dù có thể em sẽ phải đổ máu đấy.”
Tôi nuốt khan một tiếng, rồi vươn tay về phía máy ghi âm đặt giữa bàn. Tôi nghĩ mình nên ghi âm lại, nhưng một bàn tay khác từ phía đối diện cũng vươn tới, đặt lên tay tôi. Bất ngờ ngẩng lên, tôi thấy chị ấy mỉm cười và lắc đầu.
“Cứ để đấy cũng không sao. Nghe xong rồi em tự quyết định.”
Tôi từ từ rụt tay về, nín thở suy nghĩ.
Vết thương lòng của chị, tôi đã từng một lần chạm vào. Không bao giờ quên được, đó là mùa hè năm mười lăm tuổi. Khi ấy chị ấy thật sự… yếu đuối và không chút phòng bị.
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi vết thương ấy.
[IMAGE: ../images/00021.jpeg]
“...Vậy thì, chị kể đi ạ.”
Câu chuyện tình đầu kỳ lạ mà chị ấy đã kể cho tôi lúc đó vẫn còn nằm trong máy tính của tôi dưới dạng dữ liệu ghi âm. Tôi chưa bao giờ chuyển nó thành văn bản. Đến giờ, tôi vẫn không biết liệu mình nên chôn vùi nó xuống đất, giết chết nó, hay nên giải thoát nó ra một bầu trời nào đó.
Những ký ức về Ryūji đến giờ vẫn khiến tôi không thể bình tĩnh mà nhớ lại. Xin hãy thứ lỗi nếu tôi kể chuyện một cách quá cảm xúc. Có lẽ, vì tôi đã đẩy nó vào ngăn kéo và khóa lại mà không sắp xếp gì, nên mọi thứ cứ thế hỗn độn rồi đông cứng lại.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu ấy là vào mùa đông năm tôi học cấp hai.
Tôi nghĩ trước đây mình đã kể rồi: tôi tự tay phá tan ban nhạc câu lạc bộ hồi lớp chín vì sự kiêu ngạo của mình, và ban nhạc nữ chuyên về nhạc black mà tôi tham gia vào mùa hè năm lớp mười thì tan rã vì tôi quá thờ ơ với chuyện tình cảm. Tôi cũng như bao người khác, cũng cảm thấy suy sụp. Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định rằng nếu muốn làm nhạc thì tốt nhất là nên một mình.
Vào cuối kỳ nghỉ đông, tôi ghé qua *Cửa hàng nhạc cụ Nagashima* sau một thời gian dài, không phải để mua nhạc cụ mà là để xem trước các thiết bị DTM. Tôi định tự mình thu âm nhiều lớp để làm bản demo mà. Tôi cần bao nhiêu thứ là bấy nhiêu.
Trong căn phòng chật hẹp, bề ngang chỉ rộng hơn độ dày của một tấm bìa các-tông một chút, đầy ắp những cây đàn guitar treo kín tường. Sâu bên trong là quầy tính tiền, nơi có hai người đàn ông. Một người là ông chủ cửa hàng, thân hình đồ sộ như một con gấu, đeo tạp dề có in logo của tiệm. Ông chủ cửa hàng Nagashima, cậu không biết sao? Chính là bố của ông chủ tiệm mà cậu biết ấy, người trông già hơn hẳn so với một người chỉ hơn hai mươi tuổi.
Người còn lại đứng ngay trước quầy, quay lưng về phía tôi, một tấm lưng tuyệt đẹp với đường nét sắc sảo, được bao bọc trong chiếc áo khoác da.
“Giá thu mua sáu vạn yên thôi sao. Thật không đấy? Cây đàn này tôi thích, dùng đến năm năm lận đấy? Âm thanh cực đỉnh luôn! Hơn nữa, mồ hôi của tôi đã ngấm vào rồi, phải có giá trị đặc biệt chứ,” người đàn ông đó nói.
“Giá trị đặc biệt gì chứ. Với lại, nó khó chơi muốn chết. Núm vặn cứ chạm vào ngón tay khi gảy đàn.”
Ông chủ đang cầm trên tay một cây Les Paul đen tuyền viền vàng. Tôi bị cuốn hút ngay bởi vẻ đẹp của cây đàn và đứng sững lại ở cửa tiệm. Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ "muốn có nó", rồi tự tát vào đùi mình. Mình đến đây để mua thiết bị thu âm chứ không phải để tìm guitar. Mình sẽ làm nhạc một mình, nên không thể lãng phí tiền được. Tôi tự nhủ như vậy.
“Đó là vì tôi đã chỉnh sửa nó cho riêng mình. Tôi không chơi bằng pick.”
Nói đoạn, người đàn ông giật lại cây đàn từ tay ông chủ, rồi quay ngang, đeo dây đàn lên vai. Tôi thoáng nhìn thấy gương mặt nghiêng của cậu ấy. Một đường cằm như thể đã quên mất tuổi tác.
Cậu ấy không dùng pick. Hơn nữa, cậu ấy thậm chí còn không cắm vào amply. Nhưng khi tấm lưng mảnh khảnh từ từ hạ xuống, và những ngón tay trái lướt trên dây đàn, tôi đã hoàn toàn bị nhấn chìm vào thứ âm thanh mờ ảo đó. Như thể những ngón tay ấy đang gắp từng nỗi niềm chứa đựng trong thân đàn gỗ gụ đen tuyền, kéo chúng ra ngoài.
Ngay cả sau khi cậu ấy dừng tay, trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp. Dư âm của cây đàn đó vẫn vương vấn trong lòng tôi, nơi tôi đã quyết định chỉ để lại âm thanh của riêng mình.
“Thế nào, tuyệt vời đúng không? Chỉ có thể dùng ngón tay mà chơi thôi.”
Người đàn ông ưỡn ngực nói.
“Chẳng phải chỉ có mày mới chơi được à,” ông chủ bĩu môi. “Tao mua của mày về rồi bán cho ai đây?”
“Cho đứa con lai giữa Jeff Beck và Jimi Hendrix chẳng hạn.”
“Cả hai đều là đàn ông và Jimi Hendrix thì chết rồi còn đâu.”
“Nếu tôi ký tên Ryū-G lên đó, chẳng phải sẽ được khoảng mười vạn yên sao?”
“Chữ ký của mày chẳng qua còn phiền hơn cả vết cào của mèo nữa.”
“Sáu vạn… người tình lâu năm của tôi chỉ sáu vạn… thôi đành vậy…”
“Tôi sẽ mua với giá mười vạn yên.”
Gã đàn ông quay đầu lại. Trong cái chớp mắt, cổ cây đàn Les Paul va mạnh vào bụng ông chủ cửa hàng, nhưng xem chừng gã chẳng bận tâm chút nào, chỉ chăm chú nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Dưới mái tóc dài đã tẩy trắng, là một khuôn mặt có ánh mắt lầm lì, trông cứ như vị Tứ hoàng tử bị trục xuất khỏi đất nước vì tội bất hảo. Thoáng nhìn là biết gã đang trang điểm: khuôn mặt tô trắng bệch như thành viên các ban nhạc visual kei, mắt đánh phấn đậm cùng son môi màu xanh đậm. Hơn nữa, điều đáng sợ là lớp trang điểm ấy không hề bị "lố". Chẳng biết là do không khí của tiệm nhạc cụ, hay do tiếng nhạc Black Sabbath ầm ĩ trong cửa hàng, hay là chính bởi vẻ ngoài của gã.
“Mày mua à? Mười vạn à? Có cần tao ký tên không?”
Gã thản nhiên nói. Ngược lại, tôi mới là người kinh ngạc. Chẳng hiểu sao mình lại thốt ra lời muốn mua, trong khi tôi gần như chẳng có xu nào trong túi.
Nhưng dù sao, đó chính là lần đầu tiên tôi gặp Ryuji.
“Này Kyouko, sao tự dưng lại thế?”
Ông chủ tròn mắt xen lời. Tuy đã nửa năm rồi tôi không đến cửa hàng, nhưng ông ấy chắc chắn không thể quên cô nữ sinh cấp hai đã kiên trì mặc cả trong hai tiếng để giảm giá sáu mươi phần trăm vào lần trước. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh và cãi lại:
“Bởi vì đó là bản phục chế Les Paul Custom năm 69 mà. Hàng mới phải giá cả triệu chứ. Sáu vạn là ép giá quá đáng. Đằng nào ông chủ cũng sẽ bán với giá ít nhất năm mươi vạn thôi. Vậy thì tôi mua thẳng luôn.”
Ngay cả tôi cũng nhận ra mình chẳng có ý định mua thật. Tôi chỉ không vừa mắt sự ngang ngược của ông chủ, khi ông ta định ép giá một cây guitar đẹp đẽ đến thế xuống vỏn vẹn sáu vạn, và muốn tách nó khỏi người có đôi tay có thể tạo ra âm thanh tuyệt vời như vậy. Thế nên, ít nhất tôi cũng phải đẩy giá lên đến mức cao nhất có thể. Chỉ là muốn gây khó dễ thôi.
Ryuji nhíu mày, liếc mắt nhìn ông chủ. Khuôn mặt đầy râu của ông chủ trở nên cau có.
“Thế nhưng mà con nhỏ này. Nhìn xem này, miếng bảo vệ cần đàn bị gỡ ra, núm điều chỉnh âm lượng cũng bị gắn thêm cái không cần thiết, lại còn lỗ chỗ khắp nơi…”
“Thế nên tôi mới bảo là tôi sẽ mua với giá mười vạn.”
“Á, chết tiệt, không, đợi chút đã. Được rồi!” Ông chủ mặt mày đắng chát. “Mười hai vạn.”
“Nếu mua được với giá mười ba vạn thì vẫn còn quá rẻ. Tôi sẽ trả chừng đó.” Tôi nói ngay lập tức.
Trước mặt Ryuji, người dần tỏ vẻ thích thú, tôi không ngừng đẩy giá lên. Khi ông chủ mặt đỏ bừng nói “Ba mươi vạn!”, tôi liền dễ dàng nhượng bộ.
“Gã nói sẽ mua với giá ba mươi vạn đấy,” tôi nói với chủ nhân cây đàn guitar bằng một cảm giác trống rỗng đến lạ. Lòng tôi chẳng hề nhẹ nhõm chút nào.
Thế nhưng, khi ông chủ đưa ra hóa đơn thu mua và cây bút, Ryuji lại lắc đầu.
“Thôi được rồi, tao sẽ bán cho con bé này với giá mười vạn.”
Sau này tôi mới biết, Ryuji đã sớm đoán ra tôi chỉ đang nói phét. Gã nghĩ rằng tôi chỉ có vỏn vẹn mười vạn yên, là cái giá đầu tiên tôi đưa ra, nên mới quyết định bán cho tôi. Bởi vì tôi quá tự tin, Ryuji (và dĩ nhiên cả ông chủ) đều không nghĩ tôi là một con nhỏ rỗng túi.
“Thôi được rồi, tôi đã bluff và tôi thua. Tôi sẽ trả tiền.”
Tôi ngửa mặt lên trời, thở dài. Đó là một canh bạc rủi ro cao nhưng không có lợi nhuận, chỉ vì muốn chọc tức ông chủ. Và tôi đã thua. Thật là một khoản chi vô nghĩa. Kế hoạch ở nhà sản xuất hàng loạt băng demo của tôi xem như đổ bể.
“Trả kiểu gì?”
Ông chủ gầm gừ một cách khó chịu.
“Mày có tiền đâu. Tốt nhất là bán cho cửa hàng đi, ba mươi vạn. Như thế mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi mà.”
Ông chủ đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh của tôi, và còn đánh giá thấp cả ý đồ đen tối của Ryuji hơn nữa.
“Im đi! Tao đã quyết định bán cho con bé này rồi. Đây là cơ hội để dẫn một nữ sinh cấp ba vào khách sạn giả vờ dạy nó sửa guitar, nên ông chủ ngậm miệng lại đi!”
“Tiếc là tôi chỉ mới là học sinh cấp hai thôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ryuji chết lặng. Gã nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi, đặc biệt là phần ngực và đùi, một lúc lâu rồi mới thốt lên “Thật ư?”. Tôi liền đưa sổ học sinh cho gã xem.
“Luật giao cấu bao nhiêu tuổi vậy?” Ryuji quay sang hỏi ông chủ.
“Mười tám tuổi chứ sao. Học sinh cấp ba cũng không được rồi. Hay là mày vào tù một thời gian đi.”
“Miễn không bị phát hiện là được chứ gì,” Ryuji lấy lại tinh thần trong chớp mắt, rồi bắt đầu nói chuyện bán hàng.
“Hãy giữ cây đàn này cho tôi cho đến khi tôi trả hết tiền. Khi nào thì tôi phải trả xong?”
“Trả bằng thân xác cũng được đấy.”
Tôi bỏ ngoài tai câu trả lời của Ryuji và nói với ông chủ:
“Ông chủ, hãy thuê tôi đi!”
Cái cằm của ông chủ gấu rớt xuống cái cộp.
“Như ông vừa thấy đấy, tôi ăn nói khéo léo và có con mắt tinh tường về nhạc cụ. Hơn nữa, tôi còn trẻ và xinh đẹp, nên tôi sẽ là một nhân viên bán hàng xuất sắc tuyệt vời.”
“Đừng tự nói mấy lời đó chứ… Mà dù sao thì mày cũng là học sinh cấp hai thôi mà.”
“Chuyện đó cũng không sao, tôi vừa chứng minh là mình trông như học sinh cấp ba đấy thôi. Hơn nữa, nếu khéo léo một chút trong cách chi trả lương, thì lỡ có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể tuyên bố đây không phải là quan hệ lao động.”
Tôi liên tục đưa ra những lý lẽ quanh co để thuyết phục ông chủ và cuối cùng trở thành nhân viên cửa hàng.
Ryuji đúng là một gã đàn ông cực kỳ bừa bãi về tiền bạc. Khi tôi làm việc ở cửa hàng nhạc cụ Nagashima, gã cứ thỉnh thoảng lại vất vưởng đến và vay tiền của ông chủ. Đúng vậy, chính là cái ông chủ mà bạn cũng biết đó, với mái tóc dài bù xù, trông già dặn hơn nhiều so với tuổi hai mươi. Nghe nói Ryuji và ông chủ đã quen biết từ thời còn ở đại học.
“Kyouko-chan sẽ trả góp tiền cho mày mà, sao mày lại phải vay tao chứ?”
Ông chủ nổi giận một cách hợp lý.
“Tại vì, nếu tao nhận tiền, thì sớm muộn gì cũng phải giao cây đàn đó cho con bé chứ.”
“Đã bán thì đương nhiên phải giao rồi! Nếu không muốn thì đừng có bán!”
“Với lại, cái cách trả tiền đó, tao đâu có nhận được từng chút một đâu.”
Ryuji chỉ vào một chiếc hộp tiết kiệm trong suốt đặt ở góc quầy. Đó chính là tiền lương của tôi.
Việc thuê học sinh cấp hai là bất hợp pháp, nên tôi quyết định không nhận một xu nào từ cửa hàng khi làm việc. Thay vào đó, tôi đặt một chiếc hộp tiết kiệm. Đây là một hình thức trả tiền cực kỳ thoải mái: ông chủ hoặc quản lý sẽ bỏ năm trăm yên vào đó mỗi khi thấy tôi làm việc tốt. Khi đủ mười vạn yên, số tiền đó sẽ được chuyển trực tiếp cho Ryuji, nhờ vậy có thể khăng khăng rằng đây không phải là quan hệ lao động. Còn việc lý lẽ đó có thực sự được chấp nhận theo Luật Lao động hay không thì… cứ để đó đã.
“Mà này, tao đâu có muốn tiền đâu. Tao chỉ muốn có cớ để ngày nào cũng có thể dây dưa với một nữ sinh cấp hai thôi. Thế nên tao mới muốn giữ cây đàn đó.”
“Vậy thì đừng có nói là cho vay tiền nữa.”
“Thế nhưng mà đúng là tao không có tiền mặt trong người thật chứ!”
“Chết đi cho rồi!”
Dù nói vậy, cuối cùng ông chủ vẫn cho vay, còn tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà nghe. Ryuji lúc nào cũng trang điểm cẩn thận và mặc đồ visual kei chỉnh tề, trông chẳng giống một kẻ túng thiếu chút nào.
“Giữ cây đàn mãi cũng không hay,” Ryuji dựa hẳn vào quầy và nói. Tôi không ngừng tay lau dọn.
“Để tao dạy Kyouko cách chơi fingerstyle nhé. Lên studio trên lầu cùng nhau nào. Sớm muộn gì cây Les Paul đó cũng sẽ thành người yêu của Kyouko thôi. Cây đàn đó chỉ ‘cảm nhận’ được ngón tay của tao, nên tao sẽ truyền thụ kỹ thuật finger cho mày. Chúng ta sẽ có một buổi hướng dẫn riêng tư, trong một căn phòng kín…”
Dứt khoát không chịu nhận.
Phía tôi, đã hứa trả tiền cho Ryuuji như một cách giải quyết hậu quả thất bại của mình, nên thành thật mà nói, có lấy được cây đàn ghita đó hay không cũng chẳng còn quan trọng. Dĩ nhiên, tôi rất muốn được chạm vào cây Les Paul kia, nhưng tôi không nghĩ mình có thể chơi hay hơn Ryuuji, và cho nhu cầu thu âm tại nhà, cây Epiphone cũ tôi đang có là đủ rồi.
“Với lại, tôi đã quyết không để bất kỳ ai nhúng tay vào âm nhạc của mình nữa. Tôi không muốn vào phòng thu với ai cả.”
“Vì sao chứ?”
Bất đắc dĩ, tôi đành kể về ban nhạc mình đã giải tán trong hai năm qua.
“Tóm lại, là do tôi quá tài năng và quá cuốn hút, nhưng cũng vì thế mà quá đỗi tùy hứng. Lẽ ra tôi không nên làm âm nhạc cùng ai cả.”
Ông chủ tiệm đứng bên cạnh nghe xong thì cười phá lên. Thế nhưng, thật ngạc nhiên, Ryuuji lại không cười. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng cô đơn, rồi lặng thinh. Phải chăng, tôi đã vướng vào mối quan hệ vay trả với một gã đàn ông không tầm thường chút nào? Tôi bắt đầu nghĩ thế từ giây phút đó. Dù sao thì, mỗi khi nói chuyện với anh ta, tôi cứ thấy lòng mình nôn nao lạ lùng.
Bằng mọi cách, tôi muốn nhanh chóng kiếm đủ mười vạn yên để ném vào mặt anh ta, nên tôi ra sức bán đồ nhạc, chất đầy những đồng năm trăm yên vào hũ tiết kiệm. Một tháng trôi qua, khi bước sang tháng thứ hai, tôi đã đạt được mục tiêu. Hai trăm đồng năm trăm yên đầy ắp trong chiếc hũ trong suốt được tôi mang ra, dí vào tay Ryuuji khi anh ta ghé qua vào buổi chiều.
“Cái đống này phiền phức thế, làm sao mà mang về được chứ?”
“Nếu không nhận, tôi có thể coi là anh từ bỏ khoản nợ này không?”
“Ôi không không, cô nói gì vậy. Tôi đâu có ý định bỏ đi đâu, chỉ là không nhận thôi mà.”
“Thành thật mà nói, tôi muốn mau chóng bù đắp cho sai lầm của mình, và tôi không thể chịu nổi cảnh mười vạn yên tiền lớn lại nằm im lìm trong túi mà chẳng phát huy chút tác dụng nào. Mau nhận lấy đi có được không?”
“Đâu có dễ vậy. Biết đâu một ngày nào đó Kyouko đổi ý, chịu trả bằng thân xác thì sao.”
Tôi nhún vai.
“Con người không thể mua bằng tiền được đâu.”
“Tôi thì bán đấy. Tôi rất giỏi chơi đàn và ‘làm cho phụ nữ rên rỉ’. Làm đối tác âm nhạc thì sao? Tôi hữu dụng theo cả hai nghĩa đấy.”
“Tôi thì chịu rồi, không đời nào tôi hát trên hay dưới bất kỳ ai nữa.”
Lúc đó, Ryuuji mới tỏ vẻ nghiêm túc một chút.
“Cô không thấy lãng phí cái tài năng đó sao?”
“Sao lại lãng phí? Đó là đôi tay để tôi chơi nhạc cho chính mình. Có gì mà lãng phí chứ?”
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Cứ thế, dù tôi liên tục tỏ vẻ lạnh nhạt, Ryuuji vẫn ngày nào cũng ghé tiệm nhạc Nagashima, chỉ để nói mấy chuyện tào lao. Có vẻ như anh ta chẳng làm gì cả, chắc là rảnh rỗi lắm. Với cái kiểu trang điểm và ăn mặc như thế, có lẽ chính anh ta cũng tự thấy tiệm nhạc đầy ghita mới là nơi hợp với mình nhất.
“Ô kìa. Đến vay tiền mà hôm nay chỉ có mỗi Kyouko thôi à?”
Ryuuji đảo mắt khắp tiệm rồi nhún vai.
“Không có tiền sao không chịu đi làm?”
“Thì… tiền bạc gì đó, tôi vẫn chưa tin tưởng được ấy mà.”
Với ngón tay điêu luyện mềm mại như thường lệ, Ryuuji vừa giả vờ vô tư vừa lướt thử từng cây ghita bày bán. Lúc ông chủ vắng mặt là anh ta muốn làm gì thì làm.
“Kyouko cũng nói hôm nọ rồi mà. Tiền không mua được con người. Cũng không mua được tài năng, không mua được tình yêu. Cả sinh mệnh cũng không mua được.”
“Đương nhiên rồi. Có bao nhiêu thứ tiền không mua được.”
“Đâu phải đương nhiên. Theo tôi, sở dĩ có những thứ tiền không mua được là vì cái cơ chế của thế giới này có vấn đề. Ai đó từng nói rồi, để tiền là tiền thì cần phải có khả năng hoán đổi. Nếu không thể đổi được mọi thứ, thì tiền bạc chẳng qua chỉ là thứ kim loại vớ vẩn thôi sao. Vì cái thứ vô nghĩa đó mà bắt tôi bỏ phí thời gian quý báu của mình thì chịu!”
Tôi kìm nén tiếng thở dài, đếm tiền trong quầy.
“Trong số những lời bào chữa cho việc không muốn làm việc mà tôi từng nghe, đây chắc chắn là lời lẽ tuyệt vời nhất. Đừng có vẻ mặt đắc ý thế, tôi không khen anh đâu.”
“Thế nên, khi nào thế giới thay đổi thì tôi sẽ làm việc.”
“Một thế giới mà mọi hạnh phúc đều có thể trao đổi tương đương?”
“Đúng thế, đúng thế. Ví dụ như bán đi tình yêu của tôi để làm lại cuộc đời, hoặc có được những người bạn tuyệt vời nhất, một thế giới như thế.”
“Một thế giới tuyệt vời đến mức không xuất hiện trong bất kỳ thuyết duy vật lịch sử nào…”
Trước giọng điệu ngao ngán của tôi, Ryuuji cười khùng khục rồi đặt cây ghita xuống.
“Đúng vậy. Chắc là chờ mãi cũng chẳng tới đâu, nên chỉ còn cách tạo ra cách mạng thôi.”
Chính cái biểu cảm cô đơn như tiễn chuyến tàu cuối cùng hiện lên trên gương mặt Ryuuji lúc đó đã khiến từ ‘cách mạng’ ấy đọng lại trong tôi với một hơi nóng kỳ lạ rồi đông cứng lại.
Cho đến giờ, nó vẫn y nguyên trong lòng ngực tôi.
Thế nhưng, sau đó tôi lại nghe được chuyện này từ ông chủ tiệm:
“Gia đình thằng đó giàu khủng khiếp. Bố mẹ nó thì chẳng biết còn sống hay đã mất nữa, cứ mặc kệ nó. Thi thoảng hứng lên thì nó trả hết nợ một lần.”
“Vậy thì tại sao lại đến vay? Ông chủ cũng tại sao lại cho vay?”
“Nó bảo vay nợ là sở thích của nó.”
Tôi không hiểu.
“Vay thì phải trả chứ. Quan hệ con người sẽ kéo dài cho đến lúc đó. Nó thích cái đó đấy.”
À ra thế, cũng cùng một lý lẽ với việc anh ta nói sẽ bán ghita cho tôi nhưng lại không chịu bán. Lúc đó, tôi vẫn là người mang suy nghĩ khá bình thường, nên cứ thẳng thắn nói ra điều mình nghĩ.
“Đầu óc anh ta có vấn đề à?”
“Đừng có nói với tôi. Tôi cũng nghĩ thế mà,” ông chủ tiệm cười. “Thằng đó, nói chuyện với đàn ông thì chỉ nói chuyện tiền bạc, nói chuyện với phụ nữ thì chỉ đòi ‘cho làm’. Dù sao thì nó cũng giúp ích tôi nhiều trong mấy buổi xem mắt, có mấy đứa như vậy cũng tiện lắm. Tuy là công tử bột nhà giàu nhưng lại dễ nói chuyện, với cả nó tự nhiên lái không khí câu chuyện sang hướng tục tĩu. Nếu không bị chuốc say xỉn đúng lúc thì nó sẽ cuỗm hết gái đi mất.”
“Công tử bột ăn không ngồi rồi à… Thật không thể tha thứ cho bản thân vì đã uổng công khuyên một gã như thế đi làm.”
“Thằng đó còn bỏ học đại học giữa chừng nữa, nên chưa đến mức ‘có học’ đâu. Chỉ là một kẻ vô công rồi nghề thôi.”
“Tôi cũng đã ngờ ngợ rồi.” Dù vậy, việc anh ta là con nhà giàu thì tôi vẫn còn bán tín bán nghi.
“Sau khi bị đúp liên miên, tự nhiên nó mất tích. Mới gần đây thì trở về. Nó bảo là đã đi khắp Âu Mỹ, trải nghiệm rock đích thực. Nghe nói còn học cả cách dùng thuốc nữa chứ, hết nói nổi.”
Vậy thì, cái kiểu trang điểm, bộ quần áo và tư tưởng cách mạng tùy tiện của anh ta, phải chăng là bắt chước Marilyn Manson rồi hiểu sai ý người ta mà ra? Đúng là chuyện phiền phức.
Không thể chờ đợi cuộc cách mạng, tôi quyết định dùng ngay mười vạn yên tích cóp được từ tiền công ăn chia ở tiệm nhạc. Tôi mua sắm phần mềm DTM và micro condenser. Thuê phòng thu ở tầng ba, tôi mang ghita, bass và máy tính xách tay vào, thu thử một bản nhạc. Ngạc nhiên thay, nó được thu âm một cách hoàn hảo đến mức khiến tôi phát chán. Ngay cả phần trống cũng hoàn thiện một cách trơn tru, tôi nghĩ đó là một trong những điều bất hạnh của mình.
Nghe được tin đồn đó, Ryuuji lập tức đến tiệm và nói:
“Đã dùng hết tiền rồi sao? Vậy thì trả bằng thân xác đi.”
“Được thôi,” tôi thờ ơ đáp.
Ryuuji chỉ khẽ nhíu mày, nhưng ông chủ tiệm đang sắp xếp hóa đơn bên cạnh thì kinh ngạc đến nỗi làm đổ cả chồng giấy.
“Kyouko-chan, cô nói gì thế?”
“Có chuyện gì à? Cô đã mất trinh ở đâu đó sao?”
「Một khía cạnh nào đó thì đúng là vậy đấy.」
Trước ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của chủ tiệm và gương mặt tò mò chăm chú của Ryuuji, tôi nối chiếc laptop của mình với hệ thống loa trong quán và chuyển đổi nhạc nền. Đó là bài hát của chính tôi, được thu âm trong phòng thu.
Cả hai im lặng, dõi theo từng nốt nhạc cuối cùng trong giọng hát của tôi tan biến.
「Sao không gửi thẳng cho công ty thu âm luôn đi?」Chủ tiệm buông lời, giọng khô khốc.「Còn ở đây làm nhân viên của quán làm gì. Mà… trông cậu có vẻ chẳng vui tẹo nào nhỉ?」
「Ừ, hối hận lắm.」
「Vì sao?」
「Lẽ ra tôi phải nhận ra điều này sớm hơn. Cái chuyện một mình cũng làm được ấy. Vì đã nhận ra quá muộn, tôi không biết mình đã khiến bao nhiêu người phải buồn rồi nữa. Phá nát cả hai ban nhạc đấy. Ngay từ đầu, ai nấy cứ tự làm việc của mình thì đã tốt rồi.」
Chủ tiệm nghẹn lời.
「Vì thế, như anh vừa nghe đó, cây Epiphone không đủ sức mạnh. Tôi muốn cây Les Paul kia. Anh cứ lấy cái thân tôi đi, rồi giao đàn cho tôi ngay.」
Ryuuji hừ mũi tỏ vẻ vô cùng khó chịu. Sau đó, cậu ta quay sang chủ tiệm.
「Phòng thu phía trên, cho tôi mượn khoảng ba mươi phút.」
「Nói vớ vẩn. Đó không phải là phòng dùng cho những chuyện như thế!」Chủ tiệm nói, vẻ mặt khó chịu ra mặt. Ryuuji không chút do dự mà tát vào trán chủ tiệm.
「Anh nghĩ nó dùng cho chuyện gì hả. Ai đời lại làm mấy trò đó trong cái chuồng heo nồng nặc mùi thuốc lá kia. Gọi cả ông chủ đến nữa. Với lại, anh cũng chuẩn bị đàn guitar và chỉnh dây DADGAD đi.」
「Sao lại cả ông già nữa?」
「Vì ngoài ông ra còn có ai là tay trống nữa đâu mà.」
Rồi Ryuuji đẩy mạnh lưng tôi về phía cầu thang, mặc cho tôi vẫn còn đang ngẩn tò te.
Đó là lần đầu tiên bốn người chúng tôi cùng bước vào phòng thu của Cửa hàng nhạc cụ Nagashima. Ngay cả một mình tôi còn thấy khó xoay sở, vậy mà khi chủ tiệm và Ryuuji mang theo nhạc cụ của riêng mình, rồi ông chủ còn dịch bộ trống về phía trước để vừa với thân hình đồ sộ của ông, thì phòng thu đã chật cứng đến mức xoay người cũng thành một cực hình.
「Vậy ai trông cửa hàng đây, nếu tôi, Kyoko-chan và cả ông già đều vào phòng thu…」
Chủ tiệm vừa càu nhàu vừa chỉnh dây đàn guitar.
「Có người trả tiền thì lo gì?」Ông chủ nói vọng ra từ phía sau chiếc cymbal hi-hat, vừa điều chỉnh độ mở của nó.「Lợi hơn nhiều so với doanh thu ba mươi phút ở cửa hàng chúng tôi.」
Đúng vậy, cha con nhà Nagashima đã được Ryuuji trả tiền để mời vào phòng thu.
「Tôi thì được rồi. Sao lại phải bốn người cùng vào phòng thu chứ?」
「Cái đồ lắm lời này.」Ryuuji nhíu mày.
「Thật ra là cậu đâu có kẹt tiền đến thế. Tôi kinh ngạc thật. Vậy thì, ban đầu tại sao cậu lại định bán cây Les Paul đó? Rốt cuộc là muốn buông hay không muốn buông, tôi chẳng hiểu gì cả.」
「Vì tôi sắp không dùng nó nữa thôi. Thôi nào, đừng có trốn.」
Bị Ryuuji kéo vào một cách thô bạo, tôi dùng lưng đẩy cánh cửa cách âm, định bỏ chạy. Nhưng cửa đã bị khóa nhanh chóng, và tôi còn bị cưỡng ép đeo cây guitar lên vai. Đó chính là cây Les Paul màu đen mà Ryuuji đã mất công quay về phòng riêng để lấy.
「Cậu đã "bán thân" rồi còn gì. Đừng có than vãn. Một mình cũng làm được ư? Ngủ mơ đi. Tôi sẽ khiến cậu không bao giờ nói ra cái lời đó lần thứ hai được nữa.」
Chính Ryuuji thì lại nối cây bass mượn từ cửa hàng vào ampli, không hiểu sao lại đeo nó ra sau lưng.
「Lần cuối cùng chơi Zeppelin là hồi cấp ba đấy… Đâu có ngờ sẽ có ngày cùng diễn với bố già…」
Chủ tiệm lầm bầm vừa chỉnh sửa bộ hiệu ứng.
「Lâu rồi không chơi, cho bố khởi động chút đã.」Ông chủ nói từ phía sau cymbal, rồi bắt đầu chơi một nhịp 16-beat với áp lực âm thanh khủng khiếp.
「Không biết anh định bắt tôi làm gì, nhưng làm sao mà chơi được ngay chứ!」
Tôi gào lên về phía Ryuuji giữa tiếng trống cuồng loạn.
「Cứ pick đàn đi là được rồi!」
Ryuuji gằn giọng đáp lại ngay cạnh tai tôi. Rồi lồng ngực Ryuuji ghì chặt vào lưng tôi.
「Cái gì—」
Khi tôi vừa định nói thì một cánh tay thon thả bất ngờ vươn tới cần đàn Les Paul. Ryuuji đã nắm lấy phím đàn từ phía sau.
「Không lẽ Ryuuji muốn tôi pick đàn còn cậu ta bấm nốt sao?」
「Đúng là không lẽ đó đấy. Nghe đây, là polyrhythm đấy. Gấu社長 (Gấu Tổng Giám đốc) thì cứ đập 8-beat ngu ngốc hoài, nhưng mà—」「Ai là gấu hả thằng ranh con này, đừng có nghĩ đang đánh trống là tôi không nghe thấy nhé!」「Riff của Kyoko là nhịp 3/4. Cha-ra-rắt, cha-ra-rắt, cứ thế mà chơi mãi. Đưa micro đây! Diễn thôi!」
Ryuuji đạp đổ cây ampli guitar và bắt đầu đếm 4 nhịp một cách dứt khoát. Tôi chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đập miếng pick vào dây đàn. Cảm nhận nhịp tim của Ryuuji từ phía sau lưng.
Khi đó, chắc cậu cũng đoán được tôi bị cuốn vào bài hát nào rồi phải không? Đúng vậy, đó là "Kashmir". Thật không thể tin nổi, tôi còn nghe thấy cả tiếng bass dồn dập. Ryuuji đã chơi bass đeo sau lưng chỉ bằng một tay phải rảnh rỗi. Làm cách nào ư? Tôi chẳng có thời gian mà nghĩ. Tôi cũng không thể nào ngờ rằng ba hợp âm D Major lại có thể chơi chỉ bằng ba dây buông. Bởi vì lúc đó, trong cơ thể tôi, tiếng tim đập, chính năng lượng giúp Zeppelin thăng hoa, đang cuồn cuộn chảy vào, nhân lên gấp bội. Hơn nữa, ngay khoảnh khắc riff được nâng cao lên hai vòng, giọng hát vang lên từ sát tai tôi đập mạnh vào micro. Cứ tưởng tim mình vỡ tung ra. Cứ thế, để không dừng lại, không bị văng ra, tôi bám chặt lấy nhịp điệu đang luân chuyển, thay đổi từng nhịp một.
Tôi nhận ra mình thực sự đang bám chặt lấy cần đàn Les Paul. Tôi gạt tay Ryuuji ra, nắm chặt và kéo lê cái riff vừa được khắc sâu vào tôi, vừa chảy trong huyết quản tôi, chỉ bằng chính hai bàn tay mình. Giọng hát của Ryuuji khắc những dấu vết mạch lạc trên sa mạc, dẫn lối cơn mưa đến tận cùng thế giới. Rồi tiếng kèn đồng của cây guitar thứ hai đổ ập xuống. Dưới chân tôi, một đại dương rộng lớn đang mở ra.
Đó là mồ hôi của tôi. Khi bài hát dừng lại, chỉ còn lại dư âm vang vọng trong căn phòng thu chật hẹp, tôi khuỵu xuống, chống tay lên sàn nhà ẩm ướt. Một cánh tay thon thả vòng qua ngực, cùng với cây Les Paul, nâng đỡ cơ thể tôi.
「Thế nào. Cảm giác trinh tiết trong tim bị phá vỡ ra sao?」
[IMAGE: ../images/00022.jpeg]
Nghe giọng Ryuuji, tôi ngẩng khuôn mặt đẫm mồ hôi lên, đếm nhịp đập của trái tim như một sinh vật khác, rồi cố gượng cười đáp lại.
「…Đúng là đáng giá để bán thật đấy.」
「Cứ thành thật nói là sướng đi.」
Những lời đó không thể diễn tả được. Cứ như thể tôi và chính bản thân tôi đã băng qua những đại dương khác nhau, được gột rửa, và giờ lại hòa làm một.
「Kyoko-chan tệ quá, không ra gì cả.」
Ông chủ từ phía sau bộ trống lề mề đứng dậy và nói.
「Hãy học lại một lần nữa xem groove là gì.」
「Vâng. …Con sẽ làm vậy.」
Mặc dù bị đánh gục đến nỗi không thể thốt ra lời nào nữa, nhưng giọt mồ hôi chảy dài trên gáy, và cả cái đau nhói của dây đàn quấn vào ngón tay, tất cả đều thật dễ chịu.
Sao tôi lại từng nghĩ mình có thể làm mọi thứ một mình chứ. Trong khi chưa hề biết đến cái nhiệt huyết này. Tôi đã hối hận vì điều gì cơ chứ? Nếu không thắp lửa, chẳng có gì có thể bắt đầu cả.
Đạp mạnh vào đôi chân đang loạng choạng, tôi rời khỏi phòng thu. Ông chủ tiệm, người đã bỏ bê quầy hàng mà chạy lên đây, vội vàng tất tả trở xuống tầng dưới. Ryuji mở hộp đàn cứng dựng dựa tường. Tôi đẩy cây Les Paul đen vào trong. Khi nắp đóng lại, cái hộp đàn cứ thế chênh vênh đứng yên một lúc giữa hai bàn tay chúng tôi.
Tôi đã bán rẻ thân mình. Với tư cách là một tay guitar, tôi đã theo lời Ryuji vào phòng thu, trút cạn tâm hồn và chơi nhạc.
Tiền công cho cây Les Paul. Vậy là xong rồi sao?
Chúng tôi lướt mắt qua mu bàn tay nhau, tìm lời để nói. Tôi thắc mắc vì sao Ryuji cũng lại ngập ngừng, đoạn ngẩng đầu lên.
“Trả góp đúng không?”
“Chứ chẳng lẽ mày nghĩ tao đã trả hết một lần à?”
Giọng nói của chúng tôi va vào nhau trên không trung, phía trên cây Les Paul. Chẳng biết từ ai, nó dần biến thành tiếng cười. Tôi buông tay khỏi hộp đàn, giao phó nó hoàn toàn cho một tay Ryuji.
“Này lão Gấu chủ tịch, lần sau lại làm phiền nhé. Nhớ chữa khỏi đau lưng đi đấy!”
Ryuji nhấc hộp đàn lên, ngó vào phòng thu rồi nói.
“Im đi, lảm nhảm vớ vẩn!”
Ông chủ vẫn ngồi trên ghế trống, xoa xoa lưng. Tôi và ông quản lý, quên cả trông tiệm, đã quá chén mà cứ thế say sưa chơi solo ngẫu hứng trên tiếng bass của Ryuji, nhưng vì lưng ông chủ đến giới hạn nên màn trình diễn đành đứt quãng.
“Hai mươi phút đánh trống liên tục mà không báo trước là sao! Lần tới không gấp đôi cát-xê là tôi không chơi đâu đấy!”
Khó nhọc lắm mới ra khỏi phòng thu, ông chủ vừa rầm rầm đập tấm thân đồ sộ vào tường hành lang vừa tiến về phía cầu thang. Tôi và Ryuji nhìn nhau, lại bật cười thêm lần nữa.
Thật là một lời nói tuyệt vời. Sẽ có lần sau.
Thực ra, hầu hết các bài hát trong album lần này đều được sáng tác vào khoảng thời gian đó, tức là kỳ nghỉ xuân trước khi tôi lên cấp ba. Chắc cậu nghe cũng nhận ra. Đó toàn là những bản nhạc mạnh, được viết ra để Ryuji hát.
Bởi vì, Ryuji, ông quản lý và cả ông chủ đều là những kẻ đã lớn lên trong làn sương mù màu tím bao trùm Seattle hay London. Trong đầu họ chỉ có Heavy Metal. Suốt ba tháng ròng rã, ngày nào cũng vào phòng thu cùng ba người như vậy, không thể nào không bị ảnh hưởng. Vì thế, chính ba tháng ấy, tôi đã sống trong phòng thu tầng ba của cửa hàng nhạc cụ Nagashima, đã tạo nên cội nguồn âm nhạc của tôi.
Ngay cả những ngày ông quản lý hay ông chủ bận, tôi và Ryuji vẫn luôn vào phòng thu hai người. Bởi vì Ryuji thường chỉ luyện tập khoảng hai mươi phút là sẽ kiếm cớ nghỉ ngơi, nào là hết thuốc, nào là phải trang điểm, nào là khan giọng. Thế nên, chúng tôi chỉ có thể từ từ trau chuốt bài hát mỗi ngày một chút.
Ryuji thực sự dùng thuốc thường xuyên. Tôi đã tận mắt thấy anh ấy uống thuốc viên, và ở mặt trong khuỷu tay trái có lấm tấm những vết tiêm chích thâm đen, cho thấy anh ấy còn dùng cả thuốc mạnh hơn. Thậm chí có lần tôi còn thấy anh ấy mua thuốc từ một gã trông như dân buôn mặc bộ vest nhàu nát. Đó là con hẻm nhỏ gần cửa hàng nhạc cụ Nagashima. Mặc dù là khu vực vắng người qua lại, nhưng anh ấy lại vô tư đến mức đáng kinh ngạc.
“Sao lại dùng thuốc vậy?” Tôi thẳng thừng hỏi.
“Chuyện cơ bản mà. Sex, thuốc phiện và rock ‘n’ roll.”
“Thời của Ian Dury đã qua rồi. Vì thế mà anh luyện tập cũng không giữ hơi được đấy.”
“Việc của tao mày đừng có xía vào. Nếu bảo chọn giữa bỏ thuốc hay bỏ sống, tao sẽ không ngần ngại dù chỉ 0.1 giây.”
Tôi thở dài.
“Cái quan niệm cứng nhắc vớ vẩn về rock phải đi đôi với ma túy, cũng là anh đi châu Âu rồi nhặt về à?”
Tôi dốc hết sức ném lời cay độc hỏi, Ryuji thoáng ngơ người ra, rồi ngay lập tức lấy lại nụ cười mỉa mai.
“Anh đi Anh Quốc ấy hả? À, đúng rồi, hình như anh có bịa ra chuyện đó thật. Đừng lo, là thuốc hợp pháp thôi. Ở Nhật Bản thì mấy loại nguy hiểm khó mà kiếm được lắm.”
Tôi ngao ngán, không ngờ anh ấy lại nói dối ông quản lý, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt bất tín ấy tôi cũng chẳng bận tâm.
“Hợp pháp hay không không phải là vấn đề!”
“Anh học được cái thứ thuốc này ở một nơi tệ hại hơn cả nước Anh nhiều. Nhưng không dùng thì không chơi nhạc được, chịu thôi. Kyoko có muốn thử không? Cây Les Paul kia cũng ngấm thuốc đấy, không dùng thuốc thì không thể lôi ra được âm thanh thật của nó đâu.”
“Tôi xin kiếu! Tôi sẽ triệt để tẩy sạch mùi thuốc khỏi cả cây đàn lẫn anh!”
“Nói bậy! Nó vẫn là đồ của tao đấy!”
Cây Les Paul đó cuối cùng vẫn giao cho Ryuji giữ. Mỗi lần luyện tập tôi lại mượn. Cậu có thấy điều đó thật ngớ ngẩn không? Tôi thì không. Nếu đó là một trò chơi trẻ con ngớ ngẩn, thì những chiếc nhẫn, những giọt nước mắt, chén rượu và lời hứa mà trai gái trao nhau cũng đều thành trò trẻ con hết.
“Phải ở trong ban nhạc này đến bao giờ thì mới coi là trả xong tiền?”
Gần cuối kỳ nghỉ xuân, tôi từng hỏi vậy.
“Chắc là cho đến khi tao chết,” Ryuji cười nói.
“Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại rẻ mạt đến thế.”
“Không phải vậy, mà là, kiểu gì tao cũng nghiện thuốc nên đằng nào chẳng chết sớm.”
“Đừng nói những lời như vậy ngay cả khi đùa.”
“Với lại, cây guitar đó có giá trị đến thế đấy. Mồ hôi và cả ý đồ đen tối của tao đều đã thấm vào nó rồi.”
“Thế thì sao anh lại định bán nó đi?”
Câu hỏi đã không biết bao nhiêu lần rồi.
“Thì đó, à, ừm, anh đã định chuyển sang chơi bass từ lâu rồi. Nếu vậy, một cây Les Paul tuyệt vời như thế thì để người khác chơi vẫn tốt hơn chứ.”
Thật ra Ryuji cũng chơi bass rất giỏi, nên lúc đó tôi đã dễ dàng bị lời nói dối của anh ấy lừa.
“…Tôi hiểu rồi.”
Tôi như mọi khi, đặt cây Les Paul vào hộp cứng mà anh ấy đã mở sẵn.
“Vậy thì tôi sẽ gắn bó với anh cho đến chết. Về phần tôi, mỗi lần có người khác mang guitar đến phòng thu giúp thì cũng thấy khá dễ chịu.”
“Đúng là thế nhỉ… Mình lỗ rồi sao. Chết tiệt, tại sao lại thế chứ?”
“Hay anh thuê một tay roadie đi? Anh có tiền mà.”
“Đâu có diễn live đâu mà cần người hầu cận làm gì.”
“Không diễn live sao?”
Ryuji há hốc mồm nhìn tôi.
“…Không, chứ… Sao mà được. Hai người đó, chỉ là được trả tiền để chơi cùng thôi mà.”
“Thì trả thêm cát-xê diễn trên sân khấu là được. Để tôi đi nói chuyện với họ.”
Không thèm nghe Ryuji ngăn cản, tôi bước vào phòng hậu cần của cửa hàng nhạc cụ. Ông chủ đang tháo rời để sửa chữa chân đế tam-tam.
“Tôi nghe thấy hết rồi. Hai đứa chúng mày nói to quá đấy!”
“Vậy thì tốt quá. Cát-xê diễn sân khấu là bao nhiêu?”
“Trước tiên phải hỏi có diễn hay không đã chứ!”
Ông chủ quay lại, dùng tuốc nơ vít to gõ gõ vào vai.
“Trong trường hợp này, không nên hỏi những câu có khả năng nhận được câu trả lời ‘không diễn’ là nguyên tắc cơ bản đấy.”
“Ối giời ơi. Mày đúng là sẽ trở thành nhân vật lớn đấy.”
Vừa gãi đầu xoàn xoạt vừa đứng dậy, ông chủ đẩy tôi ra rồi đi ra phía cửa hàng.
“Ryuji, mày thì sao? Có định diễn live không?”
Ryuji, đang lười biếng ngồi đợi ở quầy, nghiêng đầu.
“Chính chủ tịch mới là người không có ý định diễn chứ gì?”
“Nếu mày nói mày diễn thì tao sẽ diễn, tùy thuộc vào tiền nong thôi.”
Sau này nghĩ lại mới thấy rõ.
Chủ quán ai nấy đều biết rõ điều đó. Thế nên, cuối cùng, cả tôi và Kyouko đều nhận được sự đối xử kì lạ đến mức tử tế. Nghĩ đến đây, lòng tôi lại se lại, một nỗi buồn khôn tả.
"Mơ đi. Tao chỉ hợp với mấy trò vớ vẩn trong phòng thu thôi."
Kyouko vứt lại lời đó, vác cây đàn Les Paul vào hộp rồi bỏ đi khỏi quán. Hôm ấy, quản lý vẫn chưa ghé qua, nên buổi tập ở phòng thu đành bỏ dở.
Nhưng tôi không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc. Tôi gọi điện cho Kyouko hết lần này đến lần khác để hỏi cho ra nhẽ nhưng không được, bèn quyết định dùng hành động thực tế. Tôi bắt đầu la cà ở quán nhạc sống nổi tiếng nhất gần đó. Số tiền kiếm được ở tiệm nhạc cụ Nagashima gần như đã bay sạch vì chuyện này. Nhưng tôi nhanh chóng kết thân với nhân viên và các ban nhạc quen thuộc, thậm chí còn được họ lắng nghe tôi chơi nhạc. Một tháng sau, tôi tự mình tìm được hai ban nhạc để cùng biểu diễn, rồi lên lịch cho một buổi diễn chung.
Ngay cả Kyouko cũng phải sững sờ mất ba mươi giây khi nghe chuyện này.
"...Sao mày lại làm đến mức đó?"
Đó là tất cả những gì phát ra từ đôi môi tím tái của cậu ta.
"Mày không nhớ lúc đầu mày lôi tao vào phòng tập à?"
Tôi cố tình nâng giọng giận dữ.
"Mày đã nói gì hả? Rằng sẽ khiến tao không bao giờ có thể nói 'một mình cũng làm được' nữa cơ mà. Vậy tại sao mày lại không nói là hãy đi diễn đi? Đó chẳng phải là hình thức rõ ràng nhất của âm nhạc, loại nhạc không thể chơi một mình sao?"
Càng nói, tôi càng thấy bực mình thực sự. Kẻ đã đưa tôi đến nơi này, kẻ đã dạy tôi cái nhiệt huyết ấy, chẳng phải là Kyouko sao? Giờ cậu ta định bỏ mặc tôi ở đây à? Tại sao cậu ta không nói rằng chúng ta hãy cùng nhau tiến xa hơn nữa?
Kyouko ngồi phệt xuống chiếc amply guitar đang bày bán, thở dài một tiếng giữa hai đầu gối.
"Thôi được rồi, cứ chơi đi."
Thật bất ngờ, quản lý lại tự động nhảy vào giúp sức.
"Cái kiểu trang điểm quá lố, thể hiện bản thân đến mức đáng xấu hổ của mày ấy, trên sân khấu thì sẽ không thấy kì cục đâu."
Quản lý lúc đó cũng giống như tôi, chẳng biết gì cả. Bởi vậy mới có thể nói ra những lời ấy. Khi mọi chuyện kết thúc, và anh ấy biết rõ sự tình, quản lý sẽ hối hận một cách kinh khủng vì câu nói này.
Nhưng Kyouko lúc đó lại định lảng tránh bằng một câu trả lời mang tính đùa cợt.
"Không phải tao làm để thể hiện bản thân. Là rocker thì lúc nào cũng phải nghĩ mình đang ở trên sân khấu rock chứ. Ngay cả Daemon Kogure cũng vậy thôi."
"Vậy thì, tại sao mày lại không thực sự đứng trên sân khấu?" Tôi lập tức hỏi lại.
"Ôi chết tiệt, ồn ào quá đi mất. Đằng nào thì tao cũng có diễn live được đâu chứ. Tao mà hết thuốc thì sẽ phát điên, ói mửa ra ấy chứ."
"Có sao đâu chứ."
Một giọng nói trầm đục vang lên, chúng tôi đồng loạt quay phắt lại. Ở lối vào cửa hàng, một thân hình khổng lồ như gấu. Trên hai cánh tay ôm chặt là một chiếc snare drum trắng tinh và một chiếc floor tom.
"Hết thuốc thì cứ thế mà nôn ra máu rồi chết luôn đi. Chết trên sân khấu chẳng phải là đỉnh cao của một rocker sao?"
"...Gì vậy, Gấu? Trống gì đấy?"
"Trống dùng cho sân khấu đấy. Lúc nào cũng chơi với cái trống cà tàng đó thì groove sẽ hỏng mất, nên từ hôm nay, ở studio cũng dùng cái này mà tập."
Kyouko buông thõng hai chân, im lặng suốt năm phút. Ba bản slash metal trong nhạc nền của cửa hàng cứ thế vụt qua trong chớp mắt.
"Live... khi nào?"
Đôi môi tái xám khe khẽ thốt ra lời.
Đây là lần đầu tiên tôi suýt ôm chầm lấy Kyouko.
Một tháng sau đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời tôi, đến mức tôi đã từng tin rằng không gì có thể vượt qua. Thực sự, cho đến khi gặp cậu ở trường cấp ba, tôi đã vô cớ tin chắc rằng khoảng thời gian sôi động hơn tháng Năm năm lớp chín ấy sẽ... không bao giờ trở lại nữa.
Kyouko cực kỳ khó tính về trang phục và kiểu tóc trên sân khấu. Vì cậu ta là dân visual kei nên cứ ra lệnh cho tôi mặc gothic dress và cài cả phụ kiện bạc lên tóc. Cậu ta bảo quản lý đội tóc giả, còn với chủ quán thì đòi hỏi ông ấy phải đánh trống phía sau sân khấu vì quá to, không đẹp mắt, thế là cãi nhau to.
"Thế thì đội lông gấu mà đánh có được không? Hợp đấy chứ."
"Đừng có đùa. Mày mới là đồ pê-đê biến thái!"
Mặc dù có mâu thuẫn về mặt thời trang như vậy, nhưng về các tiết mục thì chúng tôi lại dễ dàng đồng thuận. Mọi người đều công nhận các bài hát của tôi, và như cậu biết đấy, thể loại metal tôi viết thường mang phong cách tổ khúc, nên thậm chí thứ tự bài hát cũng gần như không có gì phải bàn cãi.
Việc tập luyện ở phòng thu được chuyển sang sau khi tiệm nhạc cụ Nagashima đóng cửa. Như vậy sẽ thoải mái hơn và có nhiều thời gian liền mạch hơn. Việc tôi là học sinh cấp hai dần dần bị lãng quên, ngay cả tôi và bố mẹ tôi cũng vậy.
Vào thứ Sáu, hai ngày trước buổi biểu diễn, tôi mè nheo đòi đến phòng của Kyouko và cố tình ở lại đó. Đó là một căn phòng trong tòa chung cư năm tầng sạch sẽ, trống rỗng đến kinh ngạc. Không có TV, không có dàn âm thanh, thậm chí cả tủ lạnh cũng không. Nếu có ai nói là mới sửa sang lại xong, có lẽ tôi cũng sẽ tin. Nó còn có một mùi thuốc kì lạ.
"Đây là phòng tao dùng để dắt gái về thôi. Bình thường thì tao ở nhà bố mẹ."
Kyouko nói với vẻ mặt khó chịu, rồi tùy tiện đặt hộp đựng đàn Les Paul và bass guitar xuống sàn. Cây bass Kyouko dùng là cây tốt nhất trong số đồ bày bán ở tiệm nhạc cụ Nagashima. Cuối cùng, Kyouko vẫn tiếp tục dùng cây bass mượn đó cho đến tận phút chót.
"Tao đã bảo rồi mà, đến đây cũng chẳng có gì đâu. Thỏa mãn chưa? Thế thì về mau đi."
"Hết chuyến tàu cuối cùng rồi mà còn đuổi tôi thì làm sao được."
Tôi ngồi xuống chiếc giường đơn độc nép vào bức tường trống trải của căn phòng.
"Hôm nay tôi đến là để ở lại mà. Đã mang cả quần áo thay rồi."
"Thật sự tao sẽ làm thịt mày đấy."
"Tôi đã bảo là không sao nhiều lần rồi mà."
Kyouko dựa hẳn vào bức tường cạnh lối vào phòng, nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi bất chợt, bàn tay gầy gò của cậu ta giơ lên, vươn tới công tắc đèn.
Chờ đến khi mắt quen với bóng tối, nhưng tiếng bước chân vẫn không hề đến gần. Chỉ có tiếng ô tô thỉnh thoảng lướt qua ngoài cửa sổ.
Có một tiếng cọ xát rất khẽ, và một rung động truyền đến chân tôi. Tôi biết Kyouko đã trượt nửa người xuống bức tường, ngồi bệt hẳn xuống.
"Nếu tao làm chuyện đó với mày ở đây, thì tiền đàn Les Paul sẽ được trả hết à?"
"Tôi cũng nghĩ nó đáng giá như vậy. Đến nước này rồi mà còn nói chuyện tiền bạc sao?"
Tôi nhận ra giọng mình đang run lên. Chắc là do bóng tối. Lúc đó tôi cũng mới chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, cái vẻ kiêu hãnh tôi trau chuốt kĩ càng cũng không phát huy được tác dụng nếu không nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với ai đó mà không hề có bất kỳ sự phòng bị nào, trần trụi hoàn toàn. Tôi không biết mình sẽ nói gì, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.
"Thôi, bỏ đi vậy. Mày thấy đấy, tao là kiểu người coi trọng mối quan hệ giữa người với người hơn là dục vọng nhất thời."
"Rõ ràng mày đã bất chấp cướp đi sự trinh trắng trong trái tim tao rồi mà."
“Cái đó là tai nạn thôi. Chẳng phải chỉ cần vận động mạnh cũng có thể bị rách màng đó sao?”
Cứ thế, những lời lẽ đánh lạc hướng liên tục được trao đổi trong bóng đêm. Giờ nghĩ lại, tôi dường như chẳng mấy khi có kỷ niệm được nói chuyện thật lòng với Ryuji. Chắc chỉ duy nhất cuộc điện thoại cuối cùng. Ngay cả khi ấy, giữa chúng tôi vẫn còn bức tường dối trá ấm áp, khiến lời nói như được bao bọc trong làn hơi nước mờ ảo.
Dù vậy, cũng có vài câu đùa vẫn còn đọng lại trong lòng tôi. Chẳng hạn như cuộc trò chuyện này:
“Nếu ngày đó, giờ đó, tôi không gặp Kyouko, chắc tôi đã bán cây Les Paul này cho chủ tịch Gấu với giá sáu vạn yên, nhưng rồi tiếc nuối đến mức ngày nào cũng mò đến cửa hàng nhạc cụ Nagashima chỉ để canh xem thằng nào sẽ mua nó với giá bao nhiêu.”
“Chẳng khác gì bây giờ mấy nhỉ?” Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Hả? À, đúng rồi. Nói vậy mới thấy đúng. Khoan đã. Việc có Kyouko ở cửa hàng hay không là một khác biệt lớn đấy. Ngày nào cũng đến tiệm nhạc cụ để ngắm cha con nhà Gấu thì đúng là cuộc đời xám xịt chứ còn gì.”
“Đúng là vậy thật, nhưng nếu là cuộc đời để ngắm nhìn tôi thì phải gọi là cuộc đời sáng chói mới đúng.”
“Thế thì đỡ hơn nhiều. May mà tôi gặp được Kyouko.”
“Tôi cũng vậy.”
“Kiểu nói chuyện này làm tôi thấy như chúng ta có một mối quan hệ đặc biệt nhỉ.”
“Chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?”
Nhưng những màn tấu hài nhạt nhẽo như thế không kéo dài được bao lâu. Chẳng mấy chốc Ryuji mở điện thoại và gọi taxi. Tôi bị kéo ra khỏi phòng mà không kịp kháng cự.
Trước cổng chung cư, Ryuji đẩy tôi vào taxi, trước tiên dúi vào tay tài xế một tờ mười ngàn yên và dặn dò chở cô gái này về nhà cẩn thận, rồi sau đó lại dúi vào tay tôi thứ gì đó.
Mở ra xem, trong lòng bàn tay tôi là một chiếc thẻ từ. Trên đó ghi tên chung cư và số phòng của Ryuji.
Khi tôi định ngẩng đầu lên, cửa taxi đã đóng sập lại. Qua ô cửa kính, Ryuji giơ ngón cái lên ra hiệu. Chiếc xe tăng tốc, bóng người ấy cứ thế mờ dần. Tôi nắm chặt chiếc thẻ từ, như thể đang nghiền ngẫm niềm vui sướng đang trào dâng. Mối quan hệ đặc biệt. Vậy nên, lúc nào tôi cũng có thể đến chơi. Tôi đã tin rằng ý nghĩa là như vậy. Tôi áp má vào cửa kính, mãi nhìn theo cái bóng đen nhỏ dần rồi hòa vào màn đêm.
Cuối cùng, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Ryuji.
Thứ Bảy, Ryuji không đến cửa hàng nhạc cụ Nagashima.
Vì lý do không muốn ngủ quên vào ngày diễn chính sau khi tập luyện muộn, ban nhạc không có lịch tập studio vào ngày hôm đó, nên quản lý cửa hàng hầu như không để tâm. Nhưng khi giờ đóng cửa đã đến mà Ryuji vẫn biệt tăm, ông ấy không khỏi lo lắng.
Sau khi dọn dẹp cửa hàng xong, tôi gọi điện cho Ryuji. Không ai bắt máy. Lòng tôi bắt đầu bất an vô cớ. Có lẽ anh ấy giận vì hôm qua tôi đã ngang ngược xông vào nhà? Tôi nắm chặt chiếc thẻ từ trong túi quần. Anh ấy trông không có vẻ gì là giận cả, vả lại còn đưa tôi chìa khóa. Tự nhủ rằng không cần phải lo lắng.
Thế nhưng, sau khi về nhà, nỗi bất an càng lớn dần. Tôi đã làm một việc rất con gái. Tôi mặc bộ đồ diễn cho ngày hôm sau, chụp ảnh bằng điện thoại và gửi cho Ryuji vài tấm. Kèm theo đó là lý do hợp lý: tôi đang phân vân vài chi tiết trong cách phối đồ.
Không có hồi đáp. Tôi đắp chăn nằm trên giường, áp má vào điện thoại, đợi chuông đổ mãi không thôi.
Cuối cùng, đêm cũng tàn.
Mắt mờ mịt nhìn đồng hồ, đầu óc u ám nhớ lại lịch trình ngày hôm nay. Buổi trưa có tổng duyệt sân khấu, biểu diễn bắt đầu lúc bốn giờ chiều, ban nhạc của chúng tôi là tiết mục thứ hai, lúc năm giờ chiều. Không có thời gian để ngủ nướng.
Tôi nhét đồ diễn vào túi thể thao, cầm cây đàn Epiphone của mình ra khỏi nhà. Cây đàn đó chỉ để dự phòng. Đang biểu diễn mà dây đàn đứt đột ngột là chuyện có thể xảy ra. Chẳng cần dùng đến nó làm gì vì Ryuji sẽ mang cây Les Paul màu đen kia đến cơ mà. Nhưng vì sức nặng đè lên vai, trên đường đến ga tàu, tôi cứ phải dừng lại nhiều lần.
Địa điểm biểu diễn là một live house nằm dưới tầng hầm của một tòa nhà mới tinh, ngay sát đường ray tàu điện, nhưng lại tách biệt khỏi khu phố sầm uất. Vừa thò mặt vào phòng chờ, nơi chật kín nhạc cụ và trang phục đến nỗi không còn chỗ đặt chân, quản lý cửa hàng liền tái mặt nói:
“Không liên lạc được với Ryuji.”
Tôi đẩy cây Epiphone vào tay quản lý, chạy lên mặt đất và gọi điện cho Ryuji hết lần này đến lần khác. Tiếng chuông gọi vô vọng cào cấu vào lồng ngực tôi.
“Dù sao thì cũng hết thời gian rồi. Ba người chúng ta đành phải tổng duyệt thôi.”
Ông chủ live house nói bằng giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo.
“Thằng cha đó đang làm cái quái gì vậy? Nếu nó bỏ trốn thì ai sẽ trả tiền cát-xê cho chúng ta đây?”
Chẳng lẽ chỉ vì tiền bạc sao, tôi bực bội nghĩ. Nhưng sau này nghĩ lại, đó có lẽ là lời an ủi hết sức của ông chủ. Ông ấy hẳn đã lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì, trước buổi tổng duyệt, ông ấy đã gọi điện thoại cho ai đó – chắc chắn không phải Ryuji. Cuộc gọi có vẻ thành công, hơn nữa ông ấy còn dùng kính ngữ. Lúc đó tôi không hiểu, nhưng có lẽ là gọi cho gia đình của Ryuji.
Chắc hẳn bạn cũng dễ dàng hình dung được một ban nhạc heavy metal không có bass sẽ như thế nào. Đáng sợ thay, buổi biểu diễn vẫn diễn ra được. Hầu hết các đoạn riff đều là guitar và bass chơi đồng âm mà. Nó giống như một xác sống vậy. Di chuyển giống con người, nhưng không có một giọt máu nào chảy trong cơ thể. Buổi tổng duyệt của chúng tôi đúng là cảnh tượng như vậy. Ngay cả phần hát chính, tôi cũng có thể hát toàn bộ thay cho Ryuji.
Phải chăng Ryuji đã lường trước tất cả những điều đó?
Tôi không muốn nghĩ vậy. Ngay cả bây giờ cũng thế.
Sau buổi tổng duyệt như cực hình, tôi gạt đi những ánh mắt đầy thông cảm và thương hại của các thành viên ban nhạc đối thủ, quay lại phòng chờ thì thấy có tin nhắn trên điện thoại di động. Tôi cố gắng mở chiếc máy nhỏ bé đó ra dù gần như muốn bóp nát nó.
Người gửi: Ryu-G
Chủ đề: Xin lỗi
Nội dung:
Không thể đến được
Đàn guitar ở phòng tôi, cứ lấy đi
Tạm biệt tình yêu ngọt ngào của tôi
Tôi lao vút lên cầu thang hẹp. “Này, Kyouko-chan!” Một giọng nói đuổi theo sau. Ở lối vào tòa nhà, vai tôi bị giữ lại, tôi hất tay và quay người lại thì thấy đó là quản lý cửa hàng.
“Có chuyện gì vậy? Cô đi đâu thế?”
Tôi im lặng chìa điện thoại ra, cho ông ấy xem tin nhắn. Não tôi như muốn sôi lên, không biết phải nói gì. Quản lý mở to mắt. Phía sau lưng ông, thân hình to lớn của ông chủ xuất hiện từ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
“Kyouko, lúc nãy tôi vừa…”
Nhưng tôi hầu như không nghe thấy lời ông ấy nói. Tôi chạy về phía nhà ga. Những câu chuyện vớ vẩn về cách mạng, âm nhạc và trò chơi tình yêu mà tôi đã trao đổi với Ryuji trong bóng đêm tĩnh mịch của đêm thứ Sáu cứ hiện lên rồi lại bị chính tiếng bước chân tôi giẫm nát. Trên tàu điện, tôi gọi cho Ryuji hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ. Tiếng chuông gọi lặp đi lặp lại như hòa vào nhịp điệu của buổi tổng duyệt xác sống mà tôi vừa diễn một cách trắng trợn vài chục phút trước. Chỉ có chiếc thẻ từ trong túi quần mới giữ tôi lại được với sự lạnh lẽo của thực tại.
Tôi lao nhanh vào sảnh chung cư. Quẹt thẻ từ vào ổ khóa tự động mãi mà không được, tôi suýt chút nữa là bẻ gãy phăng cái thẻ nhựa mỏng dính ấy. Cuối cùng cánh cửa tự động cũng hé mở, tôi vội vặn người luồn vào rồi ba chân bốn cẳng chạy đến thang máy.
Tôi bấm chuông phòng của Ryuji liên hồi, đập cửa rầm rầm, và gọi tên cậu ấy không ngớt. Cánh cửa im lìm như bị đóng băng. Tôi lại dí thẻ từ vào máy đọc bên cạnh cửa, rồi thử vặn nắm đấm. Mở được rồi! Tôi lao vào trong, đón lấy luồng không khí đặc quánh mùi thuốc.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Giữa căn phòng trống hoác, hai bao đàn guitar nằm nép vào nhau. Trông chúng như chưa hề dịch chuyển chút nào kể từ cái đêm cuối cùng chúng tôi bên nhau. Cây bass của Ryuji, rồi cây Les Paul. Thậm chí những hạt bụi lơ lửng trong không khí cũng như còn đọng lại theo hình dáng của Ryuji và tôi.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
Tôi kiểm tra toilet, rồi đến bồn rửa mặt và phòng tắm. Đương nhiên là không có bóng người nào. Nhưng rồi, tôi nhìn thấy nó cạnh bồn rửa mặt: một túi đựng thuốc. Hình như đã có lần, tôi thấy Ryuji mua nó ở một con hẻm. Kim tiêm vương vãi khắp nơi, hộp và ống thuốc rơi vãi ra từ trong túi. Lẽ nào vì dùng thuốc quá liều—
Tôi nhặt một ống thuốc lên và nhận ra.
[IMAGE: ../Images/00003.png]
Morphine. Cậu ấy vẫn thường xuyên dùng thứ này sao? Cái gì mà thuốc hợp pháp chứ, rõ ràng là bất hợp pháp rồi… Không… Còn túi thuốc bột thì ghi là thuốc phối hợp Tegafur, Gimeracil, Oteracil Potassium. Cái gì đây? Thuốc không kê đơn à? Cái này cũng thay thế được thuốc phiện sao? Hộp thuốc không có dấu hiệu đã mở. Tôi lật nó lại, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt.
[IMAGE: ../Images/00004.png]
Tôi tựa lưng vào tường, ngồi thụp xuống và rút điện thoại ra. Trong lòng cầu nguyện, tôi gọi cho Ryuji một lần nữa. Sao tôi không nhận ra sớm hơn chứ? Đã có biết bao nhiêu dấu hiệu rồi mà. Ryuji, sao cậu không nói với tôi? Bắt máy đi, làm ơn, chỉ một khoảnh khắc này thôi cũng được, tôi sẽ trả giá bằng cả thân xác lẫn tâm hồn, bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu nghe máy. Cậu đã bắt tôi gánh bao nhiêu thứ vớ vẩn, vậy mà tại sao, tại sao cậu lại không thể giao phó cho tôi phần yếu đuối nhất, chân thật nhất còn sót lại sau khi đã gỡ bỏ hết mọi vỏ bọc, mọi ngụy biện, mọi băng gạc và son phấn này chứ?
Tiếng chuông chờ đột ngột ngắt kết nối.
Đằng xa, một âm thanh xao động lan rộng. Tiếng gió thổi… tiếng xe cộ? Rồi, tiếng thở khò khè, nghèn nghẹt. Tiếng tim tôi đập.
“Ryuji? Ryuji, cậu đang ở đâu—”
“...Đừng có la lớn, ồn ào đau tai lắm.”
Giọng nói khàn đặc. Nghĩ lại, dù chỉ mới gặp ba tháng, nhưng giọng nói ấy thân thuộc đến mức khiến tôi muốn bật khóc.
“À… Định không bắt máy đâu. Ai dè lại nổi hứng muốn nghe giọng cậu.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Thế cậu đang ở đâu? Tập luyện xong chưa? Ở phòng tớ à?”
“Đương nhiên rồi! Chính Ryuji đã gửi mail cho tôi mà!”
“À cái đó, sau khi gửi xong tớ hối hận muốn chết. Phòng vệ sinh ấy, tớ chưa dọn dẹp gì cả, cứ thế mà đi ra.”
“Sao cậu không nói cho tôi biết!”
Cổ họng tôi như bị nuốt chửng bởi dòng nước mắt nóng hổi, tôi cố nặn ra lời.
“Cả việc trang điểm nữa là vì thế sao! Cậu muốn che giấu vẻ tiều tụy của mình đến mức đó ư! Cả việc cậu không muốn ôm tôi nữa, có phải vì cậu không muốn tôi nhìn thấy cơ thể tan nát của mình không!”
“Đương nhiên rồi. Tớ là một rocker mà. Không khoác lác thì sao được. Với lại, có một nghiên cứu ở Mỹ hay đâu đó nói rằng, việc làm những điều mình thích, vui vẻ còn hiệu quả hơn cả thuốc hóa trị đối với ung thư… Dù sao thì cũng chẳng có tác dụng gì…”
“Thuốc hóa trị cậu còn chưa mở ra cơ mà! Dù phải dùng morphine đến mức đó, mà cậu vẫn cố gắng thành lập ban nhạc—”
“Vì đã không còn ở giai đoạn đó nữa rồi. Buổi diễn trực tiếp thì—tớ muốn tham gia, nhưng…”
“Buổi diễn trực tiếp cái nỗi gì chứ!”
Tôi cào móng tay xuống sàn nhà ẩm ướt, lạnh lẽo, rồi gào lên như muốn nôn ra.
“Tớ mất hết cảm giác ở chân rồi, không đứng dậy được. Bass cũng không chơi được nữa. Xin lỗi nhé, Kyoko, cậu hãy lo liệu mọi chuyện đi.”
“Mấy cái đó không quan trọng! Bây giờ cậu đang ở đâu!”
“Đương nhiên là không thể nói cho cậu biết rồi. Tìm ở bệnh viện cũng vô ích thôi. Tớ đã quyết định sẽ chết một mình thật ngầu. Vậy nhé, nhờ cậu cây Les Paul đó. Hãy dùng nó thật cẩn thận.”
“Đồ khốn nạn! Còn nữa, khoản trả góp vẫn chưa xong mà!”
“Thế nên. Tớ đã bắt cậu phải theo đuổi Rock của tớ rồi còn gì…”
Hãy theo đuổi cho đến chết. Hóa ra câu đó có nghĩa là như vậy sao. Cậu ta vốn dĩ chỉ toàn nói dối, nói khoác và ba hoa tục tĩu, vậy mà tại sao, tại sao lại chỉ nói thật ở một nơi tồi tệ đến thế?
“Ryuji vẫn chưa chết mà, còn buổi diễn trực tiếp nữa mà!”
Tôi bám víu vào cái ngụy biện ấy. Bản thân tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
“Phải rồi. Nhưng mà, giữ lại một món nợ thì tốt hơn phải không. Bởi vì…”
Cứ thế thì Kyoko sẽ không bao giờ quên tớ đâu.
Đáng đời.
Xin lỗi nhé.
Cảm ơn.
Hướng về chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, không còn phát ra cả những âm thanh tạp nham, tôi không ngừng gọi tên Ryuji hết lần này đến lần khác. Nếu không làm thế, cổ họng và lồng ngực tôi chắc đã chìm trong dòng nước mắt nóng bỏng.
Tôi không biết đã bao lâu kể từ khi chủ và quản lý đến căn hộ. Tiếng chuông cửa ban đầu lẫn lộn với tiếng nức nở của chính tôi, và tôi cũng phải mất một lúc mới nhớ ra cách mở khóa tự động.
“Tôi đã gọi điện về nhà rồi. Bây giờ họ đang tìm Ryuji.”
Chủ nhà nói bằng giọng điệu lạnh lùng đến rợn người, tôi trừng mắt nhìn ông bằng đôi mắt sưng húp vì khóc.
“Sao ông không nói cho tôi biết? Ông biết đúng không?”
“Kyoko-chan, cái đó, bây giờ thì—”
Tôi dùng ánh mắt buộc quản lý, người vừa định chen vào, phải im lặng. Chủ nhà quỳ xuống bên cạnh tôi.
“Ryuji đã dặn tôi không được nói cho bất cứ ai. Với lại, nếu tôi nói cho cô biết, cô sẽ làm gì?”
Tôi? Tôi sẽ làm gì ư?
Nếu biết từ đầu. Chuyện đó—
Chuyện đó, quá rõ ràng rồi.
Tôi sẽ làm điều tương tự.
Gặp gỡ Ryuji.
Học được thứ âm nhạc không thể làm một mình.
Sáng tác vô vàn bài hát cho giọng ca ấy.
Bên cạnh gã gầy gò ấy, người vẫn hát dù morphine đang chảy trong những mạch máu xơ xác, tôi chắc sẽ chơi cây Les Paul màu đen đi mượn, cây đàn còn chưa trả góp xong.
Cho đến khi gã ta chết.
Đầu ngón tay tôi bắt đầu ấm trở lại. Tôi cảm thấy móng tay mình đang khao khát cảm giác của dây đàn. Thứ đang thiêu đốt sâu trong lồng ngực tôi giờ đây không còn là nước mắt nữa, mà là một loại nhiệt khác. Sự tức giận, sự bực bội, sự khó chịu, tất cả đều hòa quyện vào đó một cách cân bằng, nhưng dù loài người đã trải qua lịch sử dài đằng đẵng, họ vẫn không tìm được một cái tên thật chính xác để diễn tả loại cảm xúc mãnh liệt đó. Cho đến tận thế kỷ 19.
Chúng ta thì khác. Với overdrive, afterbeat, tình yêu và cách mạng trong tay, chúng ta đã biết cái tên ấy rồi. Đó chính là Rock & Roll.
“Cha, dù sao thì chúng ta cũng đi tìm thôi, có xe mà—”
Tôi ngắt lời quản lý và đứng dậy. Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại. 15 giờ 30 phút. Kịp. Đủ để kịp. Một quãng thời gian tương đương với vĩnh cửu so với thời gian còn lại của Ryuji.
“Quay lại đi.”
“…Kyoko-chan? Quay lại đâu?” Quản lý nhìn tôi.
“Đến Live house chứ. Đương nhiên rồi.”
“Điên à, nói cái gì vào lúc này chứ!”
「Đồ ngốc là anh thì có. Định bỏ mặc sân khấu đấy à? Khách đang đợi kìa!」
「Không, nhưng mà!」
Ông chủ lề mề đứng dậy, thụi một cú trời giáng vào đầu con trai từ phía sau. Gã quản lý mếu máo, ôm đầu rên rỉ.
「Thôi đi, mau ra bãi đậu xe lấy xe ra đây」
Bị đạp thêm một cú vào mông, gã quản lý chỉ kịp liếc nhìn tôi một cái với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó, rồi chạy vụt ra ngoài, như muốn vứt bỏ cái mùi còn vương lại của Ryuji trong phòng.
Ông chủ khom lưng, định nhấc chiếc hộp đựng đàn bass lên.
「…Thằng khốn ấy, rốt cuộc là mượn luôn không trả rồi sao」
「Cái đó để tôi mang cho」
Ông chủ ngựng lại, ngước mặt lên khi tay vẫn đặt trên hộp đàn. Trong đôi mắt như gấu của ông ấy, hiện rõ khuôn mặt tôi – đôi mắt sưng húp vì khóc, nhưng giờ đã hoàn toàn rũ bỏ mọi dấu vết của mưa.
「Tôi sẽ chơi bass」
「Không, nhưng mà, em…」
Ông chủ ấp úng, nhìn sang chiếc hộp cứng đựng cây Les Paul đặt bên cạnh.
「Cây đàn đầy nợ nần thế kia thì ai mà thèm chơi. Cứ vứt đại vào kho nhạc cụ đi. Ba người chúng ta sẽ làm những gì có thể. Tôi đành phải chơi bass thôi」
「…Em, lúc này mà vẫn có thể thực tế đến thế à」
「Đương nhiên rồi. Tôi chơi không phải vì sự nuối tiếc của cái tên ngốc đã bỏ chạy đó đâu. Tôi chơi vì những khán giả đã đến đây để lắng nghe. Kẻ ngốc đã đi xa đến mức không còn nghe thấy gì nữa thì ai mà quan tâm」
Tôi nắm lấy cây bass và nhấc lên, rồi bước về phía cửa ra vào, xé toang không khí đặc quánh, hôi mùi thuốc. Ông chủ vác chiếc hộp đựng Les Paul, theo sát phía sau tôi.
Tuyệt đối không bao giờ chơi nó. Tôi tự nhủ thêm một lần nữa.
Có thể hắn nghĩ đã để lại một lời trêu chọc thú vị, nhưng cái cây Les Paul đó, tôi sẽ không động vào đâu. Sẽ không bao giờ chơi nó, cho đến khi một ai đó khác tìm thấy nó. Cho đến khi tôi tìm được một tay bass chỉ dành riêng cho mình – người đáng yêu hơn rất nhiều, thành thật, nhút nhát và thông minh hơn hẳn cái tên ngốc mặt mũi khó coi, dâm dục lồ lộ kia.
Cho đến khi tôi có thể quên Ryuji…
Cho đến khi tôi gặp được một người có thể khiến tôi nghĩ như vậy, thì tuyệt đối không bao giờ chơi nó.
Đáng đời mày.
Xin lỗi.
Cảm ơn.
Tạm biệt.
Tôi hoàn toàn không biết gì về Ryuji sau này.
Cũng không muốn biết.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng từ ông chủ.
Rằng khi học năm ba đại học, hắn đã phải nhập viện. Rằng nội tạng hắn đã bị tàn phá nặng nề vì khối u. Rằng hắn cứ liên tục ra vào viện mỗi khi phát hiện di căn.
Khi các bác sĩ kết luận việc điều trị là vô vọng, Ryuji đã cầu xin gia đình. Hắn muốn có một cái chết kiểu rock, nên chỉ cần tiền thôi, còn lại cứ mặc kệ hắn.
Hắn dần dần bán đi đồ đạc của mình, và khi định bán cả cây đàn guitar quý giá nhất để nó đến tay một người có thể chơi nó, thì hắn đã gặp tôi. Gặp tôi năm mười lăm tuổi, khi ấy tôi đang lê lết vô số cái bóng vô vị, tin rằng mình có thể một mình bước đi, mà không hề hay biết rằng có một thứ âm nhạc mang nhiệt độ 7800 độ C.
Đó có phải là may mắn không ư?
Cậu hỏi những điều vô vị thật đấy. Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Mười năm. Phải, vậy thì hãy nhớ lại mười năm trước xem. Thế nào?
Việc gặp gỡ tôi là may mắn hay bất hạnh?
Tôi yêu cái sự thành thật của cậu, khi không thể trả lời ngay lập tức. Cứ thế là được rồi mà. Mọi cuộc gặp gỡ đều là điều đặc biệt. Chúng đâu thể được sắp xếp như một bảng xếp hạng âm nhạc.
À, phải, cuối cùng, về câu hỏi tại sao bây giờ lại là metal – dù cậu không hỏi, nhưng tôi có nên trả lời không nhỉ? Ừm? Cậu đang e ngại sao? Lẽ ra nên hỏi chứ.
Chuyện này đơn giản thôi, đó là vì Kitsuka đã trở lại. Con bé đã tiến bộ đến kinh ngạc, giỏi hơn cả Ryuji nữa. Phải, hoàn toàn là vấn đề kỹ thuật thuần túy.
Đồng chí Aihara thường nói tôi không phân biệt được thành viên ban nhạc và người yêu… Tất nhiên, tình yêu, cách mạng và âm nhạc là những thứ không thể tách rời, nên cũng đành chịu thôi… Dù sao thì, Ryuji vẫn là số một không đổi trong bảng xếp hạng tay bass của tôi nếu xét về tổng thể. Giọng hát của hắn cũng khiến tôi mê mẩn, và đã cướp đi trái tim tôi một cách triệt để. Nhưng, khi bỏ qua tình yêu hay giọng hát, giờ đây Kitsuka đã vượt qua Ryuji chỉ với một chút khác biệt.
Hả? Cậu muốn biết mình xếp hạng mấy ư? Ừm, đôi khi lựa chọn không biết cũng là một điều khôn ngoan đấy. À, nhưng, nếu chỉ nói về tình cảm yêu đương thì cậu là số một. Điều đó cậu không hỏi phải không? Phì phì, nhưng mặt cậu đỏ lên rồi kìa.
Ừm, xin lỗi, quay lại câu chuyện chính nào.
Dù sao thì, nếu Kitsuka có thể hỗ trợ tôi – nếu một tay bass có thể vượt qua Ryuji, có thể chơi cho tôi. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải một lần nữa chơi bản metal mà tôi đã viết cho Ryuji bằng cây Les Paul đó. Nhân tiện, tôi đã quyết định trả hết món nợ với Ryuji một lượt.
Không biết nó có đến được không. Dù sao thì, hắn đang ở phía bên kia những đám mây. Nhưng ít nhất thì giọng hát sẽ đến được. Dù có ở bất cứ nơi đâu xa xôi đi chăng nữa.
Tôi muốn chứng minh cho cái tên ngốc đó thấy.
Rằng không cần phải ràng buộc bằng những chuyện vay mượn vặt vãnh…
Chúng ta sẽ không bao giờ quên đi những người thân yêu.
Album thứ tám của Feketerico, “3lb of nothin’ but METAL”, được phát hành vào tháng sau cuộc phỏng vấn cuối cùng của tôi. Trang đầu tiên của bìa album ghi như sau:
3lb of nothin' but METAL.
Đây là trọng lượng của 200 đồng tiền xu 500 yên, là cái giá của giấc mơ.
Chỉ chừng này thôi, cũng đã quá nặng để gửi đến thiên đường.
Vậy nên, ta hãy gửi gắm nó vào đôi cánh của chim hoét đen.
[IMAGE: ../Images/..]