Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

22 30

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3517

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 280

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 5

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 779

Khúc Encore - Chương 3: Tình yêu lập thể

Julian Flaubert chạm tay vào cây vĩ cầm lần đầu tiên là khi cậu lên bốn. Nghe nói, tại nhà ông nội – một người chơi nhạc nghiệp dư, bố mẹ Yuri vừa mừng vừa lo khi thấy con mình mê mẩn nhạc cụ đến quên cả đồ chơi. Ba năm sau đó, thần đồng ấy ra mắt lộng lẫy khi mới bảy tuổi, biểu diễn cùng Dàn nhạc Giao hưởng London.

Cậu du học khắp châu Âu, từ Paris, Cologne đến Rome, học hỏi từ nhiều nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy, nhưng cuối cùng quyết định theo học tại Nhạc viện Moscow. Cái tên "Yuri" mà cậu được gọi là do những người bạn Nga ở nhạc viện đặt và dần trở nên quen thuộc.

"Yuri, hãy yêu đi!"

Đó là lời giáo sư Rubinstein, người thầy của cậu, đã nói khi Yuri rời nhạc viện năm mười hai tuổi.

"Cây vĩ cầm của con hầu như chỉ thiếu mỗi điều đó. Hãy yêu đi, và khi cảm nhận được cái cảm giác nghẹt thở tuyệt vời đến mức choán hết lồng ngực ấy, hãy chơi nhạc như thể người con yêu quý đang luôn ở dưới hàng ghế khán giả – và cả đằng sau loa nữa."

Lời nói đó đã trở thành báu vật quý giá hơn nhiều so với cây vĩ cầm Guarneri del Gesù mà giáo sư Rubinstein trao lại cho Yuri sau này.

Lần đầu tiên Yuri bị ai đó chinh phục trái tim là ngay sau khi cậu rời nhạc viện và đặt chân đến nước Mỹ. Đó là một cô gái với mái tóc hạt dẻ và đôi mắt xanh như màu biển phản chiếu bầu trời.

Thế nhưng, cái cảm giác "nghẹt thở tuyệt vời đến choán hết lồng ngực" ấy, cậu phải đợi rất lâu sau này mới được nếm trải – khi gặp một cậu thiếu niên nọ ở Nhật Bản.

[IMAGE: ../images/00017.jpeg]

Kết thúc bản Chaconne encore, Yuri từ từ nhấc cây vĩ khỏi dây đàn trong cảm giác buông lỏng đầy dễ chịu. Dưới ánh đèn sân khấu, cậu mỉm cười hướng về phía khán giả và như thường lệ, nhớ lại lời thầy mình. Tiếng vỗ tay như sấm dậy thổi bùng lên gương mặt đang ửng đỏ.

Tự nhiên, một nỗi niềm dâng đầy trong lồng ngực. Bởi lẽ, đêm nay, người cậu yêu thương thật sự đang ở đâu đó trong hàng ghế khán giả mà.

Quay lại, cậu nhìn lướt qua dàn nhạc giao hưởng phía sau đang sải rộng đôi cánh, sau đó tiến đến bắt tay và ôm lấy vị nhạc trưởng vừa bước lại. Dù đã khuất vào cánh gà, tiếng vỗ tay vẫn không ngớt, khiến Yuri phải ra chào khán giả đến ba lần.

Giữa rừng hoa, phóng viên và nhiếp ảnh gia chen chúc trước cửa phòng chờ, Yuri tìm thấy mái tóc hạt dẻ quen thuộc. Cậu chạy đến, nắm lấy cổ tay, kéo lại và ôm chầm lấy.

"Người yêu dấu của tôi, ma chérie! Anh nhớ em biết bao!"

"Á!"

Mafuyu rụt người lại trong vòng tay Yuri và khẽ kêu lên một tiếng. Giới truyền thông xôn xao, tiếng màn trập máy ảnh vang lên như một trận mưa rào.

"Frobert, đây là trước mặt truyền thông đấy!"

Ebisawa Chisato, người đang hộ tống Mafuyu, dùng thân mình che chắn cho cả hai khỏi những ống kính và hét lên.

Để lại mọi việc thu xếp hậu trường cho người quản lý, ba người họ cùng nhau thoát khỏi Trung tâm Lincoln và tìm đến một nhà hàng gần Dakota House. May mắn là đã đặt phòng riêng từ trước, nên cuối cùng họ cũng có thể yên tĩnh trò chuyện. Nhìn Mafuyu khéo léo dùng tay trái để dùng dao nĩa ăn uống, Yuri vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa có chút buồn lòng.

Những ngón tay phải của Mafuyu đã nhiều năm nay cứ tái phát, lúc thì không cử động được, lúc thì lại bình thường. Bởi vậy, bất kể tình trạng tay phải ra sao, cô đều có thói quen làm mọi thứ chỉ bằng tay trái.

"...Vậy là không cần phẫu thuật nữa, đúng không?"

Mafuyu gật đầu.

"Khoảng tháng sau là xong trị liệu rồi."

Các ngón tay phải đã hoàn toàn hồi phục, không còn gây trở ngại cho sinh hoạt hàng ngày nữa. Dù vậy, cô vẫn tiếp tục trị liệu vì đã áp dụng một phương pháp luyện tập được tính toán tỉ mỉ để có thể song song tập luyện cả piano và guitar.

"Vậy là em sẽ sớm về Nhật à? Anh thì sắp tới sẽ thu âm ở Nhật một thời gian. Mafuyu cũng về thì anh vui lắm."

Dù đã biết rõ, Yuri vẫn hỏi. Gương mặt Mafuyu trở nên cứng đờ. Ebisawa Chisato không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của con gái.

Mafuyu lại mất đi sức mạnh ở bàn tay phải vào mùa đông năm nay. Do tập luyện piano và guitar quá độ, đặc biệt là kỹ thuật chơi guitar gây áp lực lớn lên ngón tay, xương khớp và dây thần kinh của cô đã tích tụ những tổn thương nghiêm trọng.

Sau khi được điều trị tại bệnh viện đại học danh tiếng về y học thể thao ở Los Angeles, cô đã hồi phục đủ để có thể tiếp tục luyện tập piano vào mùa xuân. Ban đầu, Ebisawa Chisato dự định để cô ở Mỹ điều trị chỉ trong kỳ nghỉ đông, rồi quay lại trường cấp ba ở Nhật vào học kỳ ba. Nhưng chính Mafuyu đã từ chối.

"Vì con cũng đang học guitar ở trường đại học," Mafuyu lẩm bẩm. "Chưa học xong thì con không thể rời Mỹ được."

"Dù là về chơi một chút trong kỳ nghỉ cũng được mà," Yuri nói thêm. Mafuyu cắn môi, cúi mặt và lắc đầu.

Chắc là cô ấy vẫn chưa thể về Nhật, nơi có Nao. Có lẽ là vậy.

Yuri không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở sân bay vào đêm Giáng sinh năm đó, hay mối quan hệ giữa Nao và Mafuyu đã đi đến đâu. Gần nửa năm đã trôi qua kể từ đó. Điều cậu lo lắng nhất là liệu Mafuyu có giận cậu không. Kể từ ngày đó, Yuri luôn có cảm giác Mafuyu cứ xa cách dần, và ngay cả hôm nay, trong lần gặp lại sau bao ngày xa cách, cậu vẫn không ngừng bất an.

Khi bữa ăn kết thúc, Yuri nắm tay Mafuyu kéo cô ra khỏi nhà hàng, bỏ mặc Ebisawa Chisato đang ký hóa đơn thẻ. Cậu muốn phá vỡ bức tường không rõ là khói hay sương đang ngăn cách giữa mình và Mafuyu ngay trong đêm nay.

"Chờ, chờ chút Yuri!"

"Frobert, chờ đã!"

"Xin lỗi giáo sư Ebisawa, đêm nay cháu có nơi muốn đưa Mafuyu đến, cháu đã hẹn trước rồi ạ!"

Yuri chặn một chiếc taxi và nhảy vội vào. Cậu thầm cảm ơn Ebisawa Chisato đã không thật sự đuổi theo, kéo Mafuyu vào xe và đọc địa chỉ East 13th Street.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Mafuyu bám chặt lấy vai cậu, giọng có vẻ giận dỗi.

"Live house!"

"Cái, cái bộ dạng này ư?"

Mafuyu đưa tay lên ngực nhìn xuống và hoảng hốt. Cô đang mặc một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, hở vai và lưng rộng, rất hợp với Nhà hát Opera Metropolitan.

"Với lại, chúng ta mới mười sáu tuổi, live house làm sao mà cho vào?"

"Không sao, bọn mình sẽ được vào lối đi của phòng chờ."

Chiếc taxi lướt đi trong màn đêm Manhattan, nơi những vì sao trên mặt đất đang xoáy vào nhau.

Yuri có rất nhiều bạn bè là các nhạc sĩ rock, đến mức những người hâm mộ nhạc cổ điển bảo thủ phải nhíu mày. Khởi nguồn của mối quan hệ này là một cây Stratocaster cổ điển tuyệt đẹp mà cậu gặp được ở một cửa hàng guitar cũ tại New York, và người đàn ông cũng đồng thời chạm tay vào cây đàn đó cùng lúc với Yuri. Với mái tóc vàng dài ngang vai xơ xác, đôi mắt đờ đẫn trông như vẫn còn phê thuốc, và chiếc áo khoác da với nhiều vết cháy xém, người đàn ông gằn giọng đe dọa.

"Bỏ tay ra, nhóc con!"

"Không. Tôi chạm trước mà."

Có lẽ kinh ngạc khi bị một Yuri bé nhỏ, thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, kiên quyết phản bác, người đàn ông tròn mắt.

"Mày có thể mua được cây đàn này sao, thằng nhóc? Ba mươi nghìn đô la đấy!"

「Mua được ngay đây này!」 – Yuri vừa nói vừa chìa tấm thẻ tín dụng ra. Gã đàn ông kia cũng không chịu kém cạnh, thò tay vào túi, nhưng lập tức mặt mày tái mét. Thật đáng buồn, hóa ra người không có tiền lại là hắn ta.

「Vậy thì làm ơn, chỉ một lần thôi, cho tôi chơi thử một chút đi mà.」

Bị níu kéo như thế, Yuri cũng đành nhượng bộ. Anh bảo nhân viên chuẩn bị âm ly, rồi gã đàn ông ung dung ngồi xuống, cầm lấy miếng phím đàn. Yuri nín thở. Đó không phải là kiểu gảy nhanh khoe kỹ thuật. Đó là những giai điệu đơn giản, tràn đầy cảm xúc, với âm rung ngân dài gần như vô tận. Âm thanh ngọt ngào, day dứt ấy đã khoét sâu vào trái tim Yuri hơn bất kỳ tiếng đàn guitar nào anh từng nghe trước đây.

Chơi xong, gã đàn ông nhe răng cười.

「Thằng ngốc, lúc nãy tao vừa đi ỉa xong, còn dùng tay chùi đít đấy. Giờ mùi của tao đã thấm đẫm cây đàn rồi. Thế nào, có muốn nhường cho tao không—」

「Anh dạy em chơi guitar đi!」

Hoàn toàn phớt lờ câu nói tục tĩu của gã, Yuri nắm chặt lấy hai tay hắn.

Mãi về sau Yuri mới biết, gã đàn ông ấy — Keith Moore — chính là một kỳ tài kiêm quỷ quái của giới heavy metal. Bởi lẽ, hắn ta chẳng dạy Yuri chút gì về guitar cả, mà thay vào đó lại tuôn ra đủ thứ kiến thức tình dục vớ vẩn và cách cưa cẩm các cô nàng mê nhạc. Ngay cả mấy tay nhạc công mà hắn giới thiệu cũng toàn là phường vô lại. Suốt ngày chúng nhầm Yuri là con gái rồi định giở trò, hoặc có biết là con trai rồi thì vẫn cứ… giở trò.

Dẫu vậy, chính Keith chứ không ai khác đã bảo vệ Yuri khỏi nanh vuốt của bọn họ. Dù sau này các mối quan hệ của Yuri trong giới rock càng ngày càng mở rộng, nhưng Keith vẫn luôn là người bạn đầu tiên của anh ở Mỹ. Vì thế, chỉ cần sắp xếp được lịch trình, Yuri nhất định sẽ đến xem các buổi biểu diễn của hắn.

「Julian đến rồi à. Cởi đồ ra nhanh nào. Tao sẽ làm thịt mày trên sân khấu.」

Khi Yuri dẫn Mafuyu đến sân khấu phía sau, nơi các thiết bị âm thanh đang lộn xộn, Keith nhanh mắt nhận ra và tiến lại gần nói. Từ phía sau những chiếc âm ly cao ngất, tiếng reo hò gần như gầm gừ của khán giả nóng lòng chờ đợi vọng đến. Mafuyu giật mình rụt rè, trốn sau lưng Yuri.

「Này, con nhỏ kia là ai thế? Có cho chơi không?」

「Yuri, mình về thôi.」 – Mafuyu nói với giọng sắp khóc. Tay bassist và tay trống cũng xúm lại, đầy vẻ tò mò vô duyên, ghé sát mặt ngửi tóc Mafuyu.

「Đừng có lại gần Mafuyu, đó là người quan trọng của mình. Lát nữa mình sẽ ném cho các cậu một nụ hôn gió thôi, chịu khó chút nha? Hơn nữa, mình đến đây để nghe các cậu biểu diễn, mau ra sân khấu đi.」

Yuri xua lũ đàn ông ra, rồi đẩy mạnh lưng Keith.

「Mày đợi đấy, lát nữa tao hiếp mày!」「Tao sẽ làm giãn nở tất cả các lỗ của mày!」

Vừa chửi thề và giơ ngón giữa, các thành viên ban nhạc vừa bước ra dưới ánh đèn sân khấu. Tiếng reo hò vang lên gấp đôi, cuồng nhiệt hơn.

「Sao lại đưa mình đến một nơi như thế này…」

Yuri đỡ lấy thân hình run rẩy của Mafuyu đang sụt sịt, rồi chỉ tay vào sân khấu lờ mờ nhìn qua kẽ hở giữa các thiết bị, đúng vào bóng lưng Keith đang cầm cây guitar từ giá đàn lên.

Có lẽ do ánh đèn ngược quá chói, Mafuyu không thể nhìn rõ cây guitar đó bằng mắt thường. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếng riff cao vút vang lên, Yuri cảm nhận được Mafuyu nín thở và cắm móng tay vào bắp tay mình. Không thể nào quên được, cái âm thanh ấy.

「Bây giờ, mình đang gửi cây đàn đó cho Keith giữ hộ.」

Đó là cây đàn Stratocaster màu Sunburst ba tông, mà Yuri từng tặng cho Mafuyu, và đã trở thành một đôi cánh của Feketerico Đen.

「Mình cũng đang học Keith một cách nghiêm túc. Mình đã bỏ kiểu tự học rồi. Trông Keith vậy thôi chứ, anh ấy học guitar cổ điển ở trường rất đàng hoàng đấy.」

Mafuyu im lặng một lúc, chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn hòa mình vào cây guitar. Mái tóc màu hạt dẻ bay bay trong tiếng gầm rú dữ dội.

「Có lẽ nó không bù đắp được gì đâu… nhưng Mafuyu ơi, mình vẫn muốn được chơi guitar cùng cậu một lần nữa. Nghĩ vậy nên mình đã bắt đầu lại từ đầu.」

Môi Mafuyu mím chặt, khẽ lắc đầu sang hai bên.

「…Bù đắp gì chứ. Chuyện đó…」

Yuri thở dài, một lần nữa nhìn lên sân khấu.

Xen kẽ vài lời giới thiệu thô tục ngắn ngủi, ban nhạc chơi liên tục bảy bài. Bàn tay Mafuyu siết chặt bắp tay Yuri bắt đầu đổ mồ hôi, và hơi thở của cô cũng dồn dập, hòa nhịp với từng tiếng trống.

Cuối cùng, khi không khí căng thẳng tạm lắng, Keith quay lại, dùng ngón cái ra hiệu mời Yuri lên sân khấu.

「Mình ra chơi đây. Một bài thôi, dành cho Mafuyu.」

Hôn nhẹ lên má Mafuyu, rồi nhân lúc cô còn đang bất ngờ, Yuri rời đi và nhảy vọt lên sân khấu. Giọng ca chính dùng những từ ngữ tục tĩu khó nghe để giới thiệu, khiến khán giả sôi sục như dung nham. Thế nhưng, điều Yuri cảm nhận được lại là sự phấn khích hệt như khi anh cầm cây đàn violin vậy.

Bởi vì, người anh yêu thương đang lắng nghe.

Yuri nhận cây đàn Stratocaster từ Keith, người đã đổi sang Telecaster. Từ đó, hai người họ cùng nhau đối đầu trong hai mươi phút độc tấu. Ban đầu, khán giả chỉ xì xào, nhưng chỉ chốc lát sau, họ đã bị cuốn vào điệu nhạc một cách không thể kiềm chế nổi, cảm giác ấy thật sự quá đỗi dễ chịu.

Thoát khỏi vòng tay Keith, ướt đẫm mồ hôi, Yuri trở lại phía sau sân khấu. Mafuyu đang ngồi xổm chờ đợi, gương mặt cũng ửng hồng.

「…Mafuyu cũng muốn chơi không?」

Nhưng trước câu hỏi của Yuri, Mafuyu chỉ mím chặt môi và lắc đầu.

Trên đường về, họ quyết định đi bộ dọc theo Đại lộ Công viên Tây, ngắm nhìn Công viên Trung tâm ở bên tay phải. Khu đất xanh rộng lớn được chiếu sáng mờ ảo này được xây dựng như một chốn nghỉ ngơi của Manhattan, và giờ đây là một trong những điểm tham quan nổi tiếng của New York. Dù đã khuya thế này, vẫn có rất nhiều người già chạy bộ và các cặp đôi đang hẹn hò.

「Hôm nay, mình xin lỗi nhé. Đã kéo cậu đi khắp nơi.」

Vừa nắm tay trái Mafuyu bước đi, Yuri vừa nói bằng giọng buồn bã.

「Không. Mình không giận đâu.」

Mafuyu cũng có vẻ hơi bối rối trả lời.

「Vui lắm. Lâu lắm rồi mình mới được xem live rock. Với lại, Yuri cũng chơi giỏi hơn rất nhiều rồi.」

「Nếu chỉ là lời an ủi thì đừng nói nha. Vì mình đã dạy sai cách chơi nên Mafuyu mới…」

「Không phải an ủi đâu. Mình biết ơn Yuri mà. Cả chuyện đã dạy mình chơi guitar nữa.」

Mafuyu cúi đầu nói, như thể đang đếm từng bước chân của mình.

Chính Yuri là người đã dạy Mafuyu chơi guitar — một lối thoát — khi ba ngón tay phải của cô không còn cử động được và cô mất đi piano. Đó chính là khởi đầu cho vô vàn cuộc gặp gỡ và chia ly.

「Nếu cứ như thế thì mình chẳng biết sẽ ra sao nữa. Hơn nữa, chuyện mình bị đau cổ tay không phải lỗi của Yuri. Mình chỉ học được một chút, còn lại là tự học mà. Tất cả là lỗi của mình. Với lại— bây giờ thì đã khỏi rồi mà.」

「Vậy thì, mình vẫn có thể yêu Mafuyu chứ?」

Mafuyu đỏ mặt quay đi, bước nhanh hơn.

「…Được, nhưng… ưm, không, chuyện đó, đâu phải, mình, có thể quyết định…」

Mafuyu lúng túng lầm bầm, vung mạnh cánh tay đang bị Yuri nắm.

「Hơn nữa, mình còn… bởi vì, cái đó…」

Nhìn gương mặt ửng hồng của Mafuyu, Yuri khẽ khúc khích cười. Rốt cuộc, người trong lòng cô vẫn là Naomi.

Trên vỉa hè dưới ánh đèn đường, khi đi ngang qua hai chàng trai phong cách hippie đang ngồi trên bậc đá, vừa gảy guitar vừa hát, Mafuyu bất giác dừng chân. Yuri cũng theo đó mà đứng lại, say sưa lắng nghe những âm điệu hòa quyện.

“Mafuyu, cậu biết bài này sao?”

Mafuyu ngượng nghịu gật đầu.

“’Sáng thứ tư, ba giờ sáng’... Là bài Nao thích.”

Nghe vậy, Yuri cũng chợt nhớ ra. Cậu từng nghe chính Nao nhắc đến tên bài hát này, nói đó là ca khúc yêu thích nhất của anh trong các bài của Simon & Garfunkel.

“Nghe hợp với Nao ghê. Nao có hát cho cậu nghe không?”

Mafuyu lắc đầu.

“Chỉ nghe trên đĩa thôi. Tớ đã nhờ rồi mà Nao không hát.”

“Tại sao?”

“Nao bảo đó là một bài hát đặc biệt. Tuyệt đối không thể hát một mình được.”

Yuri chớp mắt, nhìn lại cặp đôi hippie ven đường. Tuy giai điệu rất hay, nhưng nghe không có vẻ gì là quá đặc biệt. Dù hát bè sẽ tốt hơn, nhưng với giọng của Nao thì chỉ cần hát phần giai điệu chính cũng đã đủ ấn tượng rồi.

“Nếu tớ nhờ thì Nao có hát không nhỉ?”

“Không biết. Thôi được rồi, đừng nói chuyện về Nao nữa.”

Thấy Mafuyu với vẻ mặt khó chịu quay đi, Yuri định đuổi theo thì chợt nhớ ra.

Công viên Trung tâm (Central Park) ở New York này từng là nơi Paul Simon và Art Garfunkel, sau nhiều năm chia cắt, lại cùng đứng trên một sân khấu, hát trước năm mươi vạn người hâm mộ. Thế nhưng, cuộc tái hợp đó sau đó đã nhanh chóng tan vỡ. Có lẽ, thứ gắn kết Paul và Art sau mười năm xa cách chỉ là một phép màu chỉ tồn tại được trong chính công viên này mà thôi. Central Park. Nơi vô số cuộc gặp gỡ và chia ly đã lặp đi lặp lại.

Yuri lắc đầu, xua đi dự cảm chẳng lành. Chia ly ư, không đời nào!

Cậu chạy đuổi kịp Mafuyu, nắm lấy tay cô và hỏi lại lần nữa.

“Này, thật sự... cậu định bỏ mặc Nao cho đến khi có thể chơi guitar lại sao?”

Mafuyu lại dừng bước, xoay nửa người về phía Yuri.

“Tớ... đâu có bỏ mặc.”

“Thế cậu có gọi điện không? Hay ít nhất là gửi tin nhắn?”

“Ưm... ừm...”

“Tớ ở Nhật có mấy lần đi chơi với Nao đó. Còn được ngủ nhờ ở nhà Nao nữa.”

“Ưm—!”

Mafuyu đỏ bừng tai, liên tục húc đầu vào vai Yuri.

“Cậu vẫn còn giận Nao à?”

“Sao Yuri lại quan tâm chuyện đó làm gì. Đâu có liên quan đến cậu.”

“Sao lại không liên quan. Bởi vì, nếu tớ... có thể truyền đạt mọi chuyện tốt hơn. Thì Mafuyu và Nao đã không phải xa cách.”

“Nói rồi, đó cũng không phải lỗi của Yuri.”

Mafuyu nói với giọng quả quyết hơn.

“Nao đã nói... Nao sẽ chờ. Nhưng từ đó đến giờ không hề liên lạc gì cả, tớ không biết Nao nghĩ thế nào, và tớ cũng không biết phải làm gì nữa, cho nên...”

“Tớ cần thời gian.”

Yuri nhẹ nhàng siết chặt bàn tay phải của Mafuyu khi cô yếu ớt thì thầm.

Vào đúng ngày rời New York sau khi kết thúc chuyến lưu diễn toàn nước Mỹ và nghỉ ngơi đầy đủ, tại căn hộ ở New York mà cha Mafuyu, nhạc trưởng Ebisawa Chisato, đã cho Yuri ở nhờ, một lá thư từ Nga đã được gửi đến. Người gửi là Giáo sư Rubinstein, người thầy đáng kính thời học viện âm nhạc Nga của Yuri.

Yuri dè dặt mở thư.

“Đã nghe bản thu âm mới nhất và buổi biểu diễn ở Mỹ của cháu. Vẫn không hề thay đổi so với thời cháu ở bên ta. Vẫn còn thiếu rất nhiều cảm xúc để lấp đầy toàn bộ bản thân.”

Nội dung đó được viết bằng tiếng Pháp trang trọng. Yuri rũ vai.

Lại nữa rồi. Mỗi khi Yuri ra đĩa hay có chuyến lưu diễn lớn, Giáo sư lại luôn gửi những lời phê bình rất cặn kẽ và tỉ mỉ. Chưa một lần nào cậu được khen. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ? Dù cậu đã gặp Mafuyu và chơi nhạc vì Mafuyu cơ mà.

“Thầy Rubinstein à. Đúng là một người nghiêm khắc và đúng mực như mọi khi.”

Khi Yuri kể về nội dung lá thư, Ebisawa Chisato cười khổ. Thầy của Yuri là một nhà giáo dục violin nổi tiếng thế giới, nên Ebisawa Chisato cũng đã có vài lần diện kiến.

“Có lẽ những điều thầy ấy chỉ ra không phải là những điểm tầm thường như tuổi trẻ hay sự táo bạo.”

“Có lẽ...”

Tuy nhiên, họ không có thời gian để nói chi tiết hơn về điều đó. Giờ bay đã cận kề. Yuri cầm hộp đàn violin lên và đi về phía cửa ra vào. Mafuyu cũng từ tầng hai chạy xuống để tiễn. Yuri lập tức ôm chầm lấy cô và hôn lên hai má.

“Cậu sẽ thường xuyên quay lại đây mà, đúng không?” Mafuyu nhún vai nói.

“Ừm. ...Mafuyu cũng vậy, bất cứ khi nào muốn, cứ đến nhé.”

Khuôn mặt Mafuyu bỗng trở nên u ám.

Năm đó, việc ký hợp đồng với một hãng đĩa Nhật Bản và thực hiện thu âm tại Nhật là do Yuri đòi hỏi. Dù người quản lý đã tỏ ra rất khó chịu, nhưng vì Yuri vốn đã rất nổi tiếng ở Nhật, nên cuối cùng cậu cũng thuyết phục được.

“Tớ làm vậy là vì muốn gặp Nao thật nhiều. Vui không?”

“Không, lịch diễn có vẻ sẽ rất dày đặc, không sao chứ?”

“Tớ hỏi có vui không mà!”

Yuri vỗ vào đầu gối của Nao, người vẫn cứ nói những điều ngớ ngẩn. Vài khách hàng trong tiệm McDonald’s giật mình nhìn sang. Vì là chiều ngày thường và gần trường học nên có rất nhiều học sinh mặc đồng phục.

“Không, vui chứ, nhưng mà...”

Nao dựng lại chiếc hộp đàn guitar suýt đổ vào bàn, cố gắng chỉnh đốn lại bản thân.

“Thế tại sao cậu vẫn còn tỏ vẻ không hài lòng vậy?” Yuri hỏi.

“Tại sao cậu lại mặc đồ nữ nữa chứ! Đồng phục trường tớ cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Mafuyu cho tớ đó.”

Yuri đã mặc đồng phục để hợp với Nao đang trên đường đi học về.

“Thế này sẽ không nổi bật đúng không? Nhìn như bạn cùng lớp của Nao vậy.”

“Không phải đâu! Từ nãy đến giờ cậu đã thu hút mọi ánh nhìn rồi đó! Thôi thôi, không cần trang điểm đâu, không phải vấn đề đó đâu!” Nao giật lấy hộp phấn từ tay Yuri. “Yuri vốn dĩ nhìn đã như con gái rồi— À không phải! Không được đâu! Ôi thôi rồi!”

Nhìn Nao một mình tự gây chuyện rồi tự giải thích, tự đau khổ, Yuri cảm thấy lồng ngực mình nhột nhột. Cậu đã hơi lo lắng rằng Nao sẽ mãi buồn bã vì chuyện của Mafuyu.

“Của Mafuyu... thật hả? Thật luôn đó hả?”

Vừa thở hổn hển vừa ngồi lại ghế, Nao dò xét khắp người Yuri.

[IMAGE: ../images/00018.jpeg]

“Ừm. Mafuyu bảo không cần nữa nên tớ lấy về.”

Nói vậy xong, vẻ mặt Nao lộ rõ sự buồn bã.

Mafuyu đã chuyển hồ sơ sang trường học ở Los Angeles. Cô sẽ không trở lại ngôi trường cấp ba mà Nao và những người bạn đang học nữa. Có lẽ việc này lại một lần nữa khiến anh nhận ra điều đó.

Nếu vậy thì tại sao, Yuri nghĩ.

“Tại sao cậu không gọi điện hay nhắn tin cho Mafuyu?”

Nao đưa ống hút vào môi, cúi gằm mặt xuống.

“Bởi vì... tớ không thể chủ động được... Tớ đã nói hết những gì cần nói rồi.”

Giọng anh rầu rĩ.

"Chỉ còn là... Mafuyu có tha thứ hay không thôi. Chuyện này, để Mafuyu tự quyết định."

Yuri nghĩ đây không phải vấn đề tha thứ hay không, nhưng khi cậu định nói ra điều đó, một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Naomi! Quả nhiên là anh ở Mac! Thật là, sao lại trốn tập—"

Chiaki, mặc bộ đồng phục áo sơ mi cộc tay và váy caro đỏ giống Yuri, bắt gặp ánh mắt cậu. Chiaki đứng hình, miệng hé mở, nhưng chỉ hai giây sau đã tỉnh táo lại và hỏi:

"...Naomi cho cậu ấy mặc à?"

"Không phải!"

Tiếp đó, Kagurazaka Kyouko, vác theo cây đàn ghita, cũng xuất hiện trong tiệm, làm tình hình càng thêm hỗn loạn.

"Ồ, khách quý hiếm có đây rồi. Hơn nữa, đây là đồng phục của đồng chí Ebisawa nhỉ, ta ngửi là biết. Ra vậy, thằng nhóc này lén lút gặp gỡ chúng ta mà không nói một lời. Vì nhớ nhung không chịu nổi, nên đành cho thằng bé mặc đồ của người yêu à?"

"Thật là! Đừng có nói những lời khó nghe như thế chứ! Chỉ vì trước đây chị cứ quấy rối Yuri hoài, nên tôi mới lẳng lặng đi mà không cho chị đi theo thôi!" Naomi đỏ mặt tía tai cãi lại.

"Ngửi là biết sao?"

Yuri dí ống tay áo vào mũi mình.

"À, ta nói bừa thôi. Nhưng nếu em có thể kiếm được bộ đồng phục này, thì đó là cách khả dĩ nhất mà ta nghĩ ra."

Kyouko ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và vuốt ve đầu Yuri một cách trìu mến.

"Vậy, hôm nay Julian có rảnh không?"

"Vâng. Em định nghỉ để ở bên Naomi suốt."

"Thế thì tốt quá. Vậy chúng ta đến studio của 'Nhạc cụ Nagashima' đi. Không có ghita cũng không sao, tiệm sẽ cho mượn cây tốt nhất. Chúng ta hãy chơi jam session đến khi cạn cả mồ hôi lẫn nước mắt!"

Yuri vui mừng phấn khởi đứng dậy. Naomi định xen vào điều gì đó với vẻ mặt lo lắng, nhưng Kyouko đã nhanh chóng nắm tay Yuri kéo đi về phía cầu thang.

Tiệm nhạc cụ Nagashima là nơi Kyouko làm thêm, tầng một và tầng hai của tòa nhà Pencil Building chất đầy ghita và bass, còn tầng ba thì là hai phòng thu âm.

Buổi jam session của Feketerico đúng là một cực hình. Chơi liên tục hai mươi, ba mươi phút là chuyện thường, hơn nữa, bộ phận rhythm section là Naomi và Chiaki không được phép nghỉ dù chỉ một nhịp.

Vì vậy, khi Yuri khát nước và lẻn ra khỏi studio, cậu tựa lưng vào cánh cửa cách âm rung lên theo nhịp điệu nặng nề, vừa nhấp môi bằng nước khoáng, vừa cảm thấy vô cùng có lỗi. Sự tiến bộ đáng kinh ngạc của Naomi hẳn cũng là nhờ những buổi luyện tập như thế này.

"Nói gì chứ, cả hai vẫn còn kém lắm. Đặc biệt là thằng bé ấy. Thế nên phải rèn luyện nhiều hơn nữa."

Kyouko, người cũng đã bỏ đàn ra ngoài, nói khi tựa vào tường và nắm chặt chai nước.

Vì đây là một cơ hội hiếm có, Yuri lưỡng lự, rồi buột miệng hỏi điều mà cậu đã băn khoăn từ lâu.

"...Kyouko, chị sẽ đến thế giới này, đúng không?"

"Hửm?"

Người cách mạng nhướng đôi mắt rực cháy dã tâm.

Thế giới mà Yuri đang sống. Thế giới của ngành showbiz, rực rỡ nhưng lạnh lẽo, tràn ngập ánh hào quang.

"Đương nhiên rồi. Nếu không ở một vị trí đủ cao, giọng hát của ta sẽ không thể lan đến khắp thế giới được," Kyouko cười nói.

"Vậy thì..."

Yuri gõ nhẹ lên cánh cửa studio phía sau đầu mình. Tiếng gầm gừ trầm thấp lẫn vào tiếng trống nặng nề khẽ vọng lại.

"Chị có thật sự định đưa Naomi đi cùng với tư cách là bassist không?"

Đó là lần đầu tiên Yuri thấy Kagurazaka Kyouko im lặng thay vì trả lời.

À, người này đã lường trước rồi, Yuri nghĩ. Cái ngày Naomi sẽ rời đi, chắc chắn sẽ đến. Ngay cả Yuri cũng hiểu. Tài năng thực sự của Hikawa Naomi không phải là thứ có thể gói gọn trong vai trò bassist của một ban nhạc nào đó.

Nghĩ đến đó, cậu bỗng cảm thấy vô cùng buồn bã.

"Sao em lại có vẻ mặt buồn bã thế kia?"

Kyouko mỉm cười dịu dàng hơn.

"Em có mất mát gì đâu. Em có thể gặp thằng bé, gặp cả ta bất cứ lúc nào mà."

"Đúng là vậy, nhưng..."

"Ta đã từng muốn hỏi em một cách nghiêm túc. Rốt cuộc em nghĩ gì về người đàn ông tên Hikawa Naomi?"

"Rất thích!"

"Không, cái đó ta biết rồi. Còn đồng chí Ebisawa thì sao?"

"Cũng rất thích Mafuyu."

"Không phân biệt giới tính sao?"

"Kyouko cũng thích cả hai mà, đúng không?"

"Đương nhiên. Nếu chỉ yêu được một nửa thế giới, thì cách mạng cũng chỉ thành công được một nửa thôi. Nhưng em muốn làm gì với hai người mà em ngưỡng mộ đó?"

"Làm gì, là sao?"

"Chẳng hạn như, có muốn sinh con với người mình yêu giống như ta không?"

"Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Vả lại, em là con trai mà. ...Chỉ là, em muốn ở bên họ thôi."

Kyouko khẽ cười khúc khích và đặt tay lên má Yuri.

"Vậy thì, em còn nhớ khoảnh khắc mình yêu không?"

Bị hỏi vậy, Yuri trầm ngâm suy nghĩ. Trong sự im lặng, nhịp điệu từ phía sau cánh cửa cách âm tràn vào. Khoảnh khắc yêu. Thật ra, mình đã thích Naomi và Mafuyu từ khi nào nhỉ?

Gặp Naomi là một năm trước, vậy là từ lúc nào đó trước đó. Ngay từ lần đầu gặp đã thấy để ý rồi, nhưng có phải vì Mafuyu ở bên cạnh không? Vậy thì có phải là khi mình bị Naomi kéo đến sự kiện DJ rồi bị dìm hàng không? Không, nhưng, mình bắt đầu chủ động đi gặp họ là sau đó rất lâu.

Từ khi nào nhỉ?

"Cái đó có cần phải nhớ không?"

"Đương nhiên. Vì nếu không nhớ, sao em biết đó có phải tình yêu thật sự không?"

Nghe lời Kyouko, Yuri giật mình.

"Cảm xúc của em có lẽ không phải là tình yêu đâu. Vẫn chỉ là sự ngưỡng mộ ở nhiệt độ bình thường mà thôi."

Yuri chợt nhớ đến lá thư của Giáo sư Rubinstein. Liệu có phải mình vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì không? Cậu bèn kể điều đó cho Kyouko nghe.

"Giáo sư nói tình cảm của em còn quá ít ỏi. Có phải vì đó không phải là tình yêu không?"

Những ngón tay của Kyouko luồn vào mái tóc vàng mềm mại của Yuri.

"Thể hiện tình yêu thì không tiếc ban tặng, bản chất tình yêu thì không tiếc chiếm đoạt. Cả hai cách này, ta đều có thể tự mình dạy cho em."

Yuri bất giác lùi lại.

"...Em cũng thích Kyouko. Nhưng làm vậy sao đó, em thấy có lỗi với Naomi và Mafuyu..."

Những ngón tay của Kyouko đuổi theo, từ má đến cằm Yuri, lướt nhẹ.

"Ừm. Cảm giác đó rất quan trọng đấy. Muốn chiếm hữu, muốn được chiếm hữu, cái tính hẹp hòi nhất thể lưỡng diện đó chính là manh mối của tình yêu."

"Thật vậy sao..."

"Cho nên, hãy thử nghĩ thế này nhé. Ebisawa Mafuyu và Hikawa Naomi tuy xa cách, nhưng em có thể đi gặp cả hai người đó. Hơn nữa, trong lúc gặp gỡ, em có thể độc chiếm họ đấy."

Yuri, cảm nhận được nhịp đập và bước chân của bộ phận rhythm section sau lưng, nghiền ngẫm lời Kyouko nói. Mafuyu, trái tim cô ấy đã thuộc về Naomi, và trái tim Naomi đã thuộc về Mafuyu, họ chỉ là quá ngốc nghếch đến mức không thể thành thật với nhau.

Nhưng Yuri có thể vượt qua đại dương đó. Cậu có thể có thời gian riêng tư với cả hai người mà cậu yêu quý. Chuyện đó, quả thực có thể là một điều tuyệt vời. Cho dù đó chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, để rồi sau khi tỉnh giấc sẽ thấy buồn bã.

「…Tôi chưa từng nghĩ như vậy đâu。」

「Đó là vì cậu quá tử tế. Dù không cần phải thâm hiểm như tớ, nhưng những gì hoàn cảnh tự nhiên mang lại thì cứ thành thật đón nhận đi. Không thì sẽ thành ra cái kiểu Đồng chí Ebisawa đấy.」Kyouko nói đoạn, trên khuôn mặt cô cuối cùng cũng đã phảng phất vẻ tinh quái trở lại.

「Vậy thì, thời gian riêng tư của chúng ta đến đây thôi nhỉ. Đội rhythm đang sốt ruột chờ hát đấy.」

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Thế nhưng, khoảnh khắc Nao vừa mở cửa, tiếng beat đã đứt đoạn cái rụp. Nao tựa lưng vào ampli bass, đổ sụp xuống sàn, cây guitar bass trên ngực cậu vẫn vang lên tiếng nhiễu loạn ồn ào.

「Tiền bối ơi, Nao trợn trắng mắt rồi kìa!」

Chiaki đang ngồi xổm bên cạnh Nao, ngẩng mặt lên kêu thất thanh.

Đêm đó, Yuri đưa Nao, người vẫn còn lảo đảo, về nhà và xin phép ở lại.

「Cậu ổn không? Sắc mặt vẫn còn kém lắm đó?」

「Không, ổn mà. Chỉ là thiếu ngủ thôi.」

Yuri hỏi ra mới biết, Nao đã thức trắng đêm để chỉnh sửa phối khí, sau đó đến trường như thường lệ, rồi lại tiếp tục một buổi jam session bền bỉ tại studio. Cứ thế thì có ngã ra cũng chẳng có gì lạ. Yuri tự hỏi, tại sao Nao lại phải dồn sức đến mức đó cơ chứ.

「Hôm nay cho tớ ở lại nữa nhé?」

「Ừ. Tetsurō không có nhà, cậu cứ tự nhiên đi. Ông ấy lấy cớ đi công tác để chu du đó đây, Hokkaido hay đâu đó chẳng rõ nữa. May quá có cậu ở đây. Chứ để ông ấy thấy Yuri là lại đòi chụp ảnh, phỏng vấn ồn ào cả lên.」

「Vậy à. Thế là Naomi với tớ ở riêng hả? Cứ nói hết đi. Tớ nấu cơm luôn nhé? Naomi cứ nghỉ ngơi đi.」

「Không, cơm tớ nấu được. Yuri thay đồ đi đã.」

「Cậu cho tớ mượn đồ nào dễ thương hơn bộ này hả? Có đồ của mẹ cậu còn sót lại không?」

「Tớ bảo thay đồ bình thường cơ mà! Với lại, chăn đệm thì tự cậu dọn ra đi nhé. Với lại rửa hộ tớ cái bồn tắm nữa.」

「Vâng!」

Nao đặt cây đàn vào bao đàn lên ghế sofa, rồi xắn tay áo đi vào bếp. Chẳng mấy chốc, tiếng dao thớt vang lên đều đặn, êm ái. Yuri hớn hở bước ra khỏi phòng khách. Vì cậu đã ở lại đây rất nhiều lần rồi, Nao cũng thành quen, chẳng ngần ngại sai vặt cậu làm việc nhà. Điều đó khiến Yuri thấy vui. Mafuyu chắc cũng chẳng được Nao sai bảo đến mức này đâu, cậu nghĩ bụng. Hóa ra, Kyouko nói là có ý này. Chỉ những lúc ở bên nhau, cậu mới có thể độc chiếm Nao.

[IMAGE: ../Images/00009.jpg]

Thế nhưng, trong suốt bữa tối khi Yuri đang kể chuyện về buổi biểu diễn ở New York, Nao lại hoàn toàn lơ đễnh, cuối cùng còn hỏi một câu như thế này:

「…Này. …Ở Mỹ, cậu… có thường gặp Mafuyu không?」

「Hửm?」

Thấy Nao sốt ruột đến lạ, Yuri có chút bực mình. Rõ ràng cậu đang ngồi ngay trước mặt, nói chuyện như thế này, nhưng Nao cuối cùng lại chỉ nghĩ đến Mafuyu.

「Tớ cũng hay gặp đó chứ.」

Yuri hơi nói dối một chút. Thực tế thì, từ khi Mafuyu sang Mỹ, họ mới chỉ gặp nhau một lần ở New York.

「Tụi tớ còn đi xem diễn cùng nhau nữa. Việc học hành của cô ấy có vẻ cũng thuận lợi.」

「Ồ, vậy à. …Thế thì tốt rồi.」

Nao cho salad vào miệng mà chẳng thèm rưới nước sốt.

「Naomi thì cô ấy chẳng nói gì đặc biệt cả. Hình như cô ấy bận rộn với việc phục hồi chức năng và luyện tập lắm, với lại cô ấy cũng kết giao được rất nhiều bạn bè cả ở trường lẫn trong giới âm nhạc bên đó. Đêm nào cũng được mời đi tiệc tùng khắp nơi.」

Yuri nghĩ, có lẽ mình đã nói quá nhiều dù Nao chẳng hỏi tới. Vì Nao đã đặt đũa xuống và im lặng.

Sau bữa ăn và tắm rửa xong, Nao hờn dỗi đi thẳng vào phòng ngủ, nên Yuri cũng quyết định "làm phiền" Nao.

「…Sao tớ thấy mỗi lần đến là đồ nhạc lại tăng lên thế?」

Yuri đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng chừng tám chiếu tatami. Bộ synthesizer chồng thành ba tầng, không chỉ có bass mà cả guitar điện và guitar acoustic đều có đủ.

「Hầu hết là đồ được cho không đấy. Dù sao thì muốn phối khí, tớ cũng muốn được tự tay chơi nhạc cụ mà.」

Nao nói xong, ngồi xuống trước cây synthesizer và đeo tai nghe vào. Cậu mặc kệ Yuri, dán mắt vào bản nhạc. Chắc chuyện của Mafuyu đã khiến cậu sốc thật rồi.

Thấy Nao chẳng thèm để ý đến mình, Yuri thấy buồn chán, bèn cầm cây Epiphone Casino trên giá guitar lên, vừa nghe tiếng beat rò rỉ từ tai nghe, vừa đọc sơ qua hợp âm trên bản nhạc để chơi ngẫu hứng. Lập tức, Nao bật dậy khỏi ghế và tháo tai nghe ra.

「À, xin lỗi!… Nó kết nối hả?」

Yuri nhìn kỹ, hóa ra cây guitar đang được kết nối qua audio interface đến tai nghe. Khi cậu định giảm âm lượng thì Nao ngăn lại.

「Không, cứ để vậy đi. Cứ chơi một lúc đi. Tớ còn chưa phối guitar xong nữa.」

Yuri chơi những đoạn theo hướng dẫn của Nao, tất cả đều được thu âm lại, sau đó Nao lại đeo tai nghe vào.

「Xin lỗi, cậu cứ ngủ trước đi. Tớ sẽ cố gắng không làm ồn.」

「Cậu vẫn làm nữa hả? Ngủ cùng đi mà.」

Có lẽ Nao phớt lờ lời Yuri, hoặc cũng có thể cậu không nghe thấy, Nao vẫn tiếp tục dán mắt vào phần mềm DTM, thỉnh thoảng lại gật gù vì buồn ngủ. Yuri miễn cưỡng chui vào chăn, nhưng vì tò mò nên không tài nào ngủ được.

Đến khoảng ba giờ sáng, Yuri không thể kiên nhẫn hơn nữa, bèn bước xuống giường. Cậu khẽ khàng đến gần sau lưng Nao, đặt cằm lên vai và áp má vào.

「Ố, ồ ồ!」

Nao luống cuống, Yuri vòng tay ôm lấy cổ cậu.

「Cậu làm cái quái gì vậy, không phải đang ngủ sao?」

「Naomi không ở cùng thì tớ không ngủ được. Tớ đã lặn lội đến đây mà cậu tệ quá đi thôi.」

「Tớ muốn hoàn thành bản phối khí để mai đưa Tiền bối nghe mà.」

Dù đeo tai nghe, áp tai sát vào vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hát.

「Bài mới hả? Bài sẽ diễn trong live sắp tới đó?」

Yuri buông Nao ra và hỏi. Nao tháo tai nghe, ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng lại trên ghế và gật đầu.

「Sao cậu lại vội vàng thế? Live còn lâu mới tới mà.」

「Người của indie label sẽ đến nghe đấy.」

「À ừm… nghĩa là…」

Yuri ngồi xổm dưới chân Nao, ngẩng mặt nhìn cậu.

「Có thể ra mắt đúng không?」

「Không phải là có thể, mà là muốn ra mắt.」

Yuri khá bất ngờ. Cậu đã biết Kyouko có mục tiêu rõ ràng về việc trở thành một nhạc sĩ chuyên nghiệp, nhưng không ngờ Nao cũng đến mức này.

「Tại sao? Đâu cần phải vội vàng đến thế.」

「Tại vì, nếu có thể bước chân vào giới âm nhạc sớm, thì… thì tớ sẽ có thể, dù chỉ một chút thôi, đến gần hơn với Mafuyu…」

Yuri khẽ thở dài, mắt nhìn lên trần nhà. Quả nhiên, Nao vẫn chỉ nghĩ đến Mafuyu.

「Giới âm nhạc của Mafuyu hoàn toàn khác với của cậu mà? Naomi vốn là một nhà phê bình âm nhạc mà. Thế giới đó còn gần hơn đó chứ.」

「Đúng là vậy. Nhưng không phải ý tớ là thế. Với một kẻ như tớ hiện giờ, thì chẳng có mặt mũi nào để đối diện với Mafuyu cả.」

Lẽ ra Nao nên sang Mỹ gặp Mafuyu ngay trong kỳ nghỉ hè, nhưng thực chất cậu ta chỉ thiếu dũng khí mà thôi. Bởi vậy, Nao cứ viện đủ lý do. Yuri nghĩ, có lẽ việc Nao vùi đầu vào cái gì đó thâu đêm suốt sáng, cũng chỉ là muốn lấp đầy đầu óc bằng sự bận rộn để né tránh hiện thực.

"Ba giờ sáng rồi đấy. Ngày mai cậu chẳng phải còn đi học sao?"

"Thứ Tư thì từ tiết hai mới học, nên tớ ngủ thêm chút cũng được. Cứ ngủ đi, đừng lo cho tớ."

Nao vỗ vỗ đầu Yuri. Dù bản thân cũng chỉ là trẻ con, mà lại còn tỏ vẻ người lớn, Yuri thấy bực bội. Cậu trượt người ngồi bệt xuống chân ghế, đổ sụp nửa thân trên vào lòng Nao.

"Này, này. Sao lại phá rối thế hả?"

"Hát cho tớ một bài ru đi."

"Nói vớ vẩn. Cậu là trẻ con chắc?"

Nhìn đồng hồ chỉ ba giờ sáng, Yuri chợt nảy ra ý.

"À phải rồi. Hát bài 'Sáng thứ Tư, ba giờ sáng' đi."

Nếu Nao chưa từng hát cho Mafuyu nghe bài đó, thì bây giờ cậu được nghe, sau này sang Mỹ sẽ có thể khoe với Mafuyu nhiều điều. Thế nhưng Nao lại quay mặt về phía màn hình máy tính.

"Không được. Không hát được."

"Vì sao?"

"Thì đó, bài đó phải là Simon & Garfunkel hát mới có ý nghĩa. Tớ hát một mình thì có tác dụng gì đâu."

"Không phải không có ý nghĩa đâu, nếu tớ nói với Mafuyu là—"

"Mafuyu?"

"À, ừm, không có gì."

Yuri lăn người sang một bên trên đùi Nao.

"Thôi được rồi. Nao đồ keo kiệt. Ngủ là được chứ gì."

"Đừng có ngủ ở đây!"

Yuri bị kéo lê đến tận giường, rồi bị ném vào trong chăn. Trong mùi hương của Nao, Yuri cuộn tròn người lại, nhắm mắt.

Cứ thế này, qua những cuộc cãi vã vặt vãnh hay những lời qua tiếng lại nhỏ nhặt, liệu vị trí của mình trong lòng Nao có được mở rộng ra không? Bằng cả căn phòng trống dành cho Mafuyu nữa.

[IMAGE: ../Images/00008.png]

Mùa hè năm ấy, Mafuyu đã tái xuất làng nhạc một cách rực rỡ với tuyển tập đầy đủ các bản concerto piano của Beethoven. Dù đã nghe nói từ trước, nhưng khi cầm trên tay bộ CD ba đĩa đó, Yuri vẫn không khỏi xúc động.

Dù Mafuyu đã trở lại cùng thế giới với Yuri, nhưng phải đến tháng Chín họ mới có thể gặp lại nhau. Đó là khi Ebisawa Chisato được mời biểu diễn với Dàn nhạc Giao hưởng Boston, và Yuri cũng được gọi đến.

"Tiện thể nói luôn..."

Ebisawa Chisato nói qua điện thoại.

"Tôi cũng muốn nói với cậu về album của Mafuyu."

"Album ư?"

"Chính Mafuyu là người đã đề nghị muốn biểu diễn Beethoven dưới sự chỉ huy của tôi."

Nghe Ebisawa Chisato nói vậy, Yuri càng thêm kinh ngạc. Cậu cứ nghĩ đó là một dự án do công ty thu âm hoặc chính Ebisawa Chisato đề xuất.

"Con bé... đã thay đổi rồi. Rốt cuộc thì... là vì nó đã gặp được cậu ấy."

Ebisawa Chisato thở dài, có vẻ tiếc nuối.

Mafuyu đã thay đổi kể từ khi gặp Nao. Khi nghĩ rằng ngay cả trong mắt một người cha, điều đó cũng hiển hiện rõ ràng, lòng Yuri lại xốn xang.

"Dù sao thì, con bé hoàn toàn không nghe theo ý muốn của công ty thu âm nữa, mà cứ làm theo ý mình. Tôi nghĩ đó không phải là điều xấu. Trong album tiếp theo, con bé muốn biểu diễn cùng cậu."

Album thứ hai sau khi trở lại dự kiến sẽ phát hành vào mùa đông. Tốc độ ra mắt này thật bất thường. Yuri tự hỏi tại sao Mafuyu lại muốn ra album nhanh đến vậy. Nhưng Mafuyu lại chủ động đề nghị biểu diễn cùng mình, đó vẫn là một điều đáng mừng.

Tại Boston, sau buổi hòa nhạc, Yuri và Mafuyu đã có cuộc gặp riêng trong phòng tập piano của khán phòng.

"Sonata violin? Lại là Beethoven nữa sao?"

"Đúng vậy. Dự án trước đây bị hủy bỏ, chúng ta hãy làm lại nó," Mafuyu đáp.

Chính xác là một năm trước. Yuri và Mafuyu dự định sẽ phát hành sonata violin của Beethoven như một tác phẩm tái xuất hoành tráng. Kế hoạch đó đã bị gác lại vì ngón tay của Mafuyu, nhưng Yuri vẫn muốn đào sâu hơn vào nó.

"Vậy thì là số Năm và số Chín nhé."

Khi Yuri hỏi lại để xác nhận, Mafuyu vẫn ngồi trên ghế piano, ngượng ngùng nhìn xuống phím đàn.

"...Tớ định thay số Năm bằng số Bảy."

"Tại sao?"

Sonata Violin số Bảy cung Đô thứ là một bản nhạc đầy đam mê, rất đặc trưng của Beethoven, với chủ đề rõ ràng đến mức đôi khi hơi khó chịu, và thực lòng thì Yuri không mấy thích nó. Nhưng Mafuyu cứ lẩm bẩm trong miệng hồi lâu, rồi mới thì thầm:

"...Nao từng nói rằng, nếu là sonata violin thì cậu ấy thích những bản nhạc nghe như đang cãi nhau ấy."

Yuri mở to mắt, từ từ thả lỏng đôi vai đang căng cứng, rồi thở dài.

Cuối cùng thì... vẫn là vì Nao.

Ngay cả việc chỉ chơi Beethoven cũng là vì Nao sao? Hay thậm chí việc biểu diễn cùng Yuri cũng là để Nao nghe? Nếu Yuri gửi cho Nao bản CD mẫu, chắc Nao cũng không thể không nghe.

"Yuri, cậu giận tớ sao?"

"Không. Tớ không giận. Tớ chỉ là rất thích Mafuyu thôi."

Trước Mafuyu đang tròn mắt ngạc nhiên, Yuri gọi điện cho quản lý để điều chỉnh lịch trình.

"Nhưng mà, dù cậu ra CD vì Naomi đi nữa, tớ e là cậu ấy cũng chẳng có thời gian mà nghe đâu."

Yuri cố ý nói vậy.

"C-cậu đã hỏi gì Nao sao?"

"Không, tớ không nói gì về Mafuyu cả."

Yuri tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cổ Mafuyu.

"Dường như Nao cũng đang bận tối mắt tối mũi với chuyện ban nhạc."

"Feketerico, vẫn đang hoạt động tốt sao... dù không có tớ?"

Niềm vui và nỗi buồn đan xen trên khuôn mặt Mafuyu, như những vân đá cẩm thạch. Yuri cảm thấy như thể mình đã nuốt chửng một bông hồng đầy gai vì quá yêu mến. Dù vậy, cậu vẫn buột miệng nói ra những lời tiếp theo.

"Buổi biểu diễn tiếp theo, nếu trùng lịch thì Nao cũng nhờ tớ lên sân khấu. Nhờ tớ đánh phần của Mafuyu. Cho thật đàng hoàng."

Lời này cũng chỉ đúng một nửa. Nao vẫn chưa chính thức nhờ cậy. Kyouko chỉ đùa rằng có muốn làm khách mời không mà thôi. Lần này, khuôn mặt Mafuyu chìm hẳn vào màu hoàng hôn.

Yuri tự nhủ trong lòng: Nao thật đáng trách. Vì cứ bỏ mặc Mafuyu. Mà Mafuyu cũng vậy. Nếu có thời gian viện đủ lý do để phục hồi chức năng, lẽ ra Mafuyu nên mau chóng về Nhật để gặp Nao mới phải.

Cái cảm xúc với nhiệt độ kỳ lạ đang choán hết lồng ngực này, phải chăng chính là tình yêu?

Nhưng ngay cả việc mình thích Mafuyu từ khi nào, Yuri cũng không thể nhớ nổi. Ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã bị thu hút rồi, nhưng từ khi nào mà lại đau đớn đến vậy?

Yuri đã vất vả lắm mới xin được ba ngày nghỉ phép vì Mafuyu, nhưng trong suốt thời gian ở Boston, Mafuyu không hề cùng cậu đi chơi, và hầu hết thời gian ăn uống cũng lơ đãng, chẳng nói chuyện mấy. Cảm thấy cô đơn, Yuri gọi điện cho Nao sau khi trở về Pháp.

"Tớ gặp Mafuyu ở Boston đấy. Cậu có ghen tị không?"

Sau một khoảng lặng khó chịu, Nao nói:

"Trông cậu ấy có vẻ khỏe không?"

"Tớ đang hỏi cậu có ghen tị không kia mà!"

Yuri bực bội nghĩ, tại sao Nao lại buông ra một câu khách sáo như vậy.

「Tại Naomi cứ thế nên Mafuyu mới im bặt mỗi khi tớ định nhắc đến cậu ấy."

Đó là lời nói dối, Yuri tự trách mình. Mafuyu tránh mặt Yuri là vì cậu ấy cứ nói toàn những chuyện không muốn nghe thôi. Nhưng rồi, Yuri vẫn tiếp tục trút giận.

"Có lẽ Mafuyu cũng ghét tớ mất rồi. Cậu ấy chẳng chịu nói chuyện với tớ mấy cả."

"…Không, không phải thế đâu."

Càng nói, Yuri càng thấy lòng mình thật sự buồn bã.

"Có lẽ Mafuyu sẽ chẳng gặp tớ nữa đâu. Vậy thì Naomi này, cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé?"

Naomi ấp úng, lắp bắp không nói nên lời. Sau khi chốt được lời hứa sẽ đi chơi thật nhiều vào lần tới khi anh về Nhật, Yuri liền dập máy.

Thôi kệ đi. Quan hệ của hai người họ có ra sao cũng được. Như Kyouko nói, chỉ cần chính Yuri có thể thân thiết với cả hai là đủ rồi. Dẫu sao, giữa họ cũng đang có một Thái Bình Dương mênh mông đến tuyệt vọng nằm chắn ngang, đến cả tiếng nói cũng chẳng thể truyền tới.

Đến tận tháng Mười, Yuri bận tối mắt tối mũi vì cứ phải bay đi bay lại giữa Nhật Bản và châu Âu, châu Mỹ, thành ra chuyện album hợp tác với Mafuyu hoàn toàn không có tiến triển gì. Mỗi lần ở Nhật, Yuri lại nhất định ở nhà Naomi, thỉnh thoảng đàn guitar hay nghe mấy bản demo Naomi làm rồi cùng nhau nói chuyện đến tận khuya. Thi thoảng, Naomi lại rất ngần ngại hỏi thăm về Mafuyu.

"Bố của Mafuyu, thầy Ebisawa, cũng về Nhật mấy lần rồi, với lại Mafuyu đó, nếu cậu ấy thật sự muốn gặp Naomi, chẳng phải sẽ đi cùng sao?"

Dù nghĩ bụng nói thế này chắc Naomi sẽ càng co rúm lại, nhưng Yuri vẫn không thể không nói ra.

"Ừ, ừm... đúng... vậy nhỉ?"

Naomi ngồi bên cạnh Yuri trên giường, rũ vai xuống trông thật ủ rũ. Yuri vội vàng vỗ lưng anh, rồi cố ý dùng giọng thật tươi tỉnh mà nài nỉ:

"Hơn nữa, mau nói cho tớ mấy bài sẽ chơi trong buổi diễn mùa đông đi. Tớ sẽ nghĩ phần độc tấu ngay bây giờ. Cho tớ lên làm khách mời nhé!"

"Được thôi, nhưng mà, không chắc có lên được không đâu. Tiền bối không đồng ý thì cũng chịu."

Mấy bản nhạc mẫu Naomi cho nghe đều là bản ghi âm từ các buổi diễn hoặc buổi tập luyện của Feketerico hồi Mafuyu còn trong ban nhạc. Có cả những bản Mafuyu chơi keyboard. Khi nghe lại chúng ở nơi không có Mafuyu, Yuri mới thật sự hiểu rõ. Đó là việc tiếng bass của Naomi đã được trau chuốt đến cực điểm để nâng đỡ âm thanh của Mafuyu.

"Naomi với Mafuyu lần đầu tiên hòa âm với nhau là khi nào thế?"

Yuri tháo tai nghe ra, hỏi.

"…Khoảng tháng Năm năm ngoái thì phải. Bất ngờ như thể đánh úp vậy, chỉ có guitar và bass thôi."

Bản nhạc này là từ hồi lễ hội văn hóa, tức là chỉ mới vỏn vẹn nửa năm.

Chỉ riêng về khoản "đối chọi" âm nhạc với Mafuyu, Yuri có thể nói là đã theo kịp Naomi chỉ trong nửa năm.

"Bài đó là bài gì?"

"Biến tấu Eroica."

"Oa. Dù đó là sân nhà của Mafuyu, vậy mà cậu ấy vẫn theo kịp hả?"

"Cũng đã luyện tập chết sống đó. Nghĩ đủ mọi chiến lược nữa chứ."

Giọng Naomi trở nên dịu dàng và hoài niệm như một bản ghi âm từ thời xa xưa.

"Cậu thích Mafuyu từ hồi đó à?"

"Hả, gì mà tự dưng hỏi vậy!"

"Tớ cứ tưởng tình cảm tớ dành cho Mafuyu sẽ không thua kém gì Naomi đâu. Nhưng mà, hôm trước Kyouko nói với tớ là: Nếu không thể nhớ được khoảnh khắc mình phải lòng ai đó, thì đó không phải là tình yêu."

"Hai người nói chuyện gì vậy chứ..."

Naomi ngửa người ra giường, nằm vật xuống vì quá ngán ngẩm.

"Này, Naomi, cậu có nhớ là mình thích Mafuyu từ khi nào không?"

"Thôi đi mà, chuyện đó có gì hay ho, đâu phải đêm đi dã ngoại đâu chứ."

"Không được đâu, nói cho tớ đi chứ. Có phải từ lần đầu gặp đã thích rồi không?"

"Không nhanh đến thế đâu. ...Nhưng nơi đó thì, đúng là cùng một chỗ với lần đầu gặp mặt..."

"Gì vậy, gì vậy, là sao? Nói cho tớ đi, nói đi mà!"

Yuri mè nheo mãi, cuối cùng cũng khiến Naomi chịu hé lời. Chuyện anh tình cờ gặp Mafuyu tại một bãi rác kỳ lạ nằm trên núi cạnh biển. Và chuyện hai người đã quay lại nơi đó một lần nữa.

Thế nhưng, Naomi lại nhất quyết không chịu nói đó là nơi nào, và chuyện gì đã xảy ra ở đó.

"Tại sao? Đã kể đến đây rồi thì nói cho tớ đi chứ. Tớ cũng muốn đến đó!"

Yuri trèo lên người Naomi đang nằm đó mà nài nỉ.

"Tuyệt đối không được."

Naomi lắc đầu, giọng điệu sắc lạnh một cách hiếm thấy.

"Vì sao chứ?"

"...Bởi vì... chuyện quan trọng như thế, làm sao mà nói cho cậu được. Đó không chỉ là chuyện của riêng tớ, mà còn là chuyện của cả Mafuyu nữa."

Yuri phồng má giận dỗi, rồi cứ thế đổ rạp xuống người Naomi.

"Nặng quá, nặng quá! Đừng đè lên người tớ chứ!"

Yuri bị hất sang một bên, suýt chút nữa thì rơi khỏi giường. Cậu lật người lại, rồi lại đeo tai nghe vào.

Có lẽ, Yuri sẽ không thể thắng được tình cảm của Naomi. Bởi vì, cả giọng hát lẫn tiếng bass, đều như đâm thẳng vào tim. Phải chăng đây chính là tình yêu mà người ta có thể cảm nhận được từ âm nhạc?

"Này, Naomi?"

Yuri xê dịch tai nghe, rồi lồng câu hỏi thì thầm của mình vào tiếng hát.

"Giờ cậu vẫn còn thích Mafuyu không?"

"Đương nhiên rồi."

Một câu trả lời không chút do dự nào được đáp lại ngay lập tức.

Nhưng mà── Yuri nghĩ, trong khi đưa tay vươn tới cây đàn guitar.

Có lẽ trong buổi diễn tới, Yuri có thể trở thành tay guitar thứ hai của Feketerico. Nếu vậy, cậu có thể nhận lấy tình cảm này thay cho Mafuyu. Nghĩ đến đó, Yuri vui sướng không kìm được.

Naomi cũng cho Yuri nghe mấy bài hát mới. Mafuyu sẽ làm thế nào để tiếng guitar hòa quyện trên nền tiếng bass của Naomi nhỉ? Vừa nghĩ, Yuri vừa dùng miếng gảy dò tìm trên sáu dây đàn.

Buổi tập luyện chính thức với Mafuyu cuối cùng cũng bắt đầu vào tháng Mười Một. Tuần đầu tiên sau khi trở lại Mỹ, họ dành trọn để đọc nhạc phổ mà không hề dùng nhạc cụ, và họp bàn.

Thực ra, Mafuyu và Yuri không phải là những người biểu diễn hợp nhau. Yuri có sở trường là lối chơi đầy cảm xúc, đôi khi được nhận xét là "quá ngọt", trong khi Mafuyu lại chú trọng vào lối chơi chính xác tuyệt đối, lạnh lùng hơn cả máy móc.

Vì vậy, Yuri lắng nghe tiếng piano của Mafuyu đang thử nhạc.

Không hiểu sao, hình bóng Naomi lại hiện lên.

Naomi sẽ nâng đỡ tiếng piano này như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đó, một lối chơi mà trước nay chưa từng thử bỗng hiện ra. Trong đầu, Yuri liên tục chồng chất hình ảnh tiếng piano của Mafuyu và tiếng violin của chính mình. Cậu gần như không thể nghĩ được gì khác.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Thế nhưng, khi bắt tay vào tập luyện, mọi hình dung trong đầu tôi đều tan tành. Khoảnh khắc chủ đề thứ nhất được chuyển từ tiếng dương cầm sang vĩ cầm, tôi có cảm giác như vừa giẫm nát những cột sương giá. Thoáng thấy vẻ mặt Mafuyu chợt sững lại. Những nốt arpeggio tinh tế của Mafuyu như vỡ vụn dưới tiếng vĩ cầm của tôi. Ngay cả chủ đề thứ hai của cung Mi giáng trưởng, vốn dĩ phải nhảy múa vui tươi, cũng bị giẫm đạp tan hoang trên chiếc cầu thang pha lê Mafuyu dày công xây dựng. Thế nhưng, Yuri không thể ngừng lại. Nếu giờ mà dừng, mọi thứ sẽ sụp đổ thành từng mảnh. Những mảnh vỡ tựa vào nhau, cố gắng giữ lấy hình hài của một bản nhạc. Không thể ngừng. Có lẽ Mafuyu cũng hiểu điều đó. Đến phần phát triển, khi hai con rắn như đang lăm le lao vào cắn xé cổ họng nhau, Mafuyu bất ngờ, không một chút báo hiệu, bỏ qua toàn bộ phần tái hiện để chuyển thẳng đến cao trào, rồi cứ thế kéo lê giai điệu của Yuri, ép nó rơi thẳng vào hợp âm kết thúc.

Đợi đến khi âm vang của hai nhạc cụ giằng xé nhau rồi bị tường cách âm hút đi hoàn toàn, Yuri mới khẽ thở phào, hạ cây vĩ cầm khỏi cằm.

“...Sao thế? Đây đâu phải là tiếng đàn của Yuri.”

Trước câu hỏi của Mafuyu, tôi chỉ biết lắc đầu.

“Đâu phải đang chơi nhạc rock đâu.”

Nghe câu đó, Yuri như đóng băng. Mafuyu cũng lờ mờ nhận ra rồi. Rằng trong tai Yuri đang vương vấn thứ âm thanh rock. Dù cô ấy chưa chắc đã biết đó là tiếng nhạc của Nao.

Liếc nhìn phòng điều khiển qua lớp kính, người sản xuất cũng nhăn nhó lắc đầu liên tục.

[IMAGE: ../Images/../20240507_213603.jpg]

“Tuy thấy hơi phí công, nhưng có muốn thu thử chương thứ hai không?”

Tiếng người sản xuất vọng ra từ loa kiểm âm. Yuri lạc lối, lại nhìn Mafuyu một lần nữa. Chỉ nhận lại ánh mắt bối rối.

Suốt mấy ngày sau đó, tôi và Mafuyu liên tục tập luyện, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không tan biến. Không phải là nhịp điệu không khớp. Cao độ cũng đã được hạ thấp, ăn khớp với giọng thứ. Tôi thậm chí cố tình chơi nhẹ nhàng hơn, thử nhiều cách kéo vĩ khác nhau. Thế nhưng, cứ bất chợt, tôi lại thấy mình đi tìm tiếng bass của Nao ẩn dưới tiếng dương cầm của Mafuyu.

Trong khi vẫn chưa có bản thu ưng ý, ngày Yuri phải quay về Nhật đã đến. Vì có lịch trình lên truyền hình nên tôi không thể nán lại Mỹ lâu hơn.

“Kế hoạch lần này, đành bỏ dở thôi...”

Mafuyu tiễn tôi ra sân bay, giọng buồn bã. Cha cô, nhạc trưởng Ebisawa Chisato, đi cùng, vẻ mặt nghiêm nghị, không nói lời nào.

“Em cũng không biết phải làm sao nữa. Có lẽ dương cầm của em có vấn đề chăng? Có khi phải xem xét lại từ khâu chọn bài. Em có hợp đồng với hãng đĩa nên đến tháng sáu năm sau phải ra thêm hai album nữa.”

Yuri cúi gằm mặt. Không nỡ nhìn khuôn mặt thất vọng của Mafuyu.

“Không phải Mafuyu đâu. Là lỗi của mình.”

Trên chuyến bay về Nhật, tôi nghe đi nghe lại bản thu thử Sonata số 7. Ngay cả với âm thanh tồi tệ của chiếc iPod, sự méo mó trong phần trình diễn của Yuri cũng hiện rõ mồn một. Tại sao chứ? Trong tưởng tượng thì nó ăn khớp đến thế, sao lại không thể truyền tải nó qua ngón tay mình?

Tháo tai nghe ra. Tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, phó mặc mình cho tiếng động cơ phản lực.

Nếu gặp được Nao, liệu tôi có hiểu ra điều gì không?

“Yuri, tôi đã điều chỉnh synth cho khớp với tiếng guitar của cậu rồi đấy.”

Vừa gặp lại ở studio, Nao đã nói. Vì sắp có buổi diễn nên không phải là studio chật chội ở tầng ba cửa hàng nhạc cụ quen thuộc, mà là một căn phòng khoảng tám chiếu thuê bằng tiền, nhưng vẫn ngột ngạt vì quá nhiều thiết bị. Ở giữa là cây synthesizer màu đen với 88 phím đàn.

“Là loại tự động nhận diện và chơi nhạc theo âm thanh ấy. Tiếng độc tấu của Yuri mạnh mẽ quá nên tiền bối bảo phải tăng độ phản hồi, bù lại giảm số lượng nốt.”

Yuri nhìn cây synth đặt dưới sàn, rồi lại nhìn Nao.

“Naomi, cảm ơn cậu, yêu cậu quá!”

“Oái!”

Tôi ôm chầm lấy cậu ấy trong vô thức. Cây bass dựng trên giá suýt đổ.

“Thật á? Kyoko nói tôi được lên sân khấu không?”

“Đừng có ôm dính lấy tôi thế chứ!”

Nao hoảng hốt, chống tay đẩy tôi ra.

“Tuần sau cậu được nghỉ đúng không? Dù là trước Giáng Sinh.”

“Ừm! Tôi đã để dành thời gian cho Naomi mà! Dù buổi diễn xong tôi phải bay về Mỹ ngay trong đêm, một cuộc hành quân thần tốc, nhưng tôi sẽ cố gắng!”

“À ừ. Dù sao thì thấy cậu khỏe mạnh là mừng rồi. Nghe điện thoại thấy cậu buồn lắm.”

“Ư... ừm...”

Khi gọi cho Nao trước lúc lên máy bay ở Sân bay Quốc tế Los Angeles, tôi vẫn còn đang suy sụp vì thất bại trong buổi tập với Mafuyu.

“Có chuyện gì à?”

“Không. Không có gì đâu, không sao cả.”

Đã có cơ hội đứng chung sân khấu với Nao rồi. Tôi không muốn nhắc đến Mafuyu để gợi lại ký ức buồn.

“Naomi cũng truyền cho tôi năng lượng rồi. Cảm ơn nhé!” nói rồi tôi lại ôm chầm lấy cậu ấy một lần nữa. Khi Nao đang giãy giụa đẩy tôi ra, tôi cảm nhận được áp suất trong studio thay đổi. Cánh cửa cách âm đã mở.

[IMAGE: ../Images/../20240507_213617.jpg]

“Ôi, có lẽ tôi đã làm phiền rồi chăng?” “Naomi đang làm gì thế!”

Kyoko và Chiaki cùng bước vào studio, mỗi người thốt lên một câu cảm thán khi nhìn thấy cảnh đó. Nao vội vã vặn mình thoát khỏi vòng tay của Yuri.

“Về nhà thì cũng ngủ chung giường rồi, hai người không đợi nổi đêm sao?” Kyoko nói.

“Nà, sao cô biết bọn tôi ngủ chung chứ!”

“Ồ. Tôi chỉ buột miệng thế thôi mà.” “Naomi dơ quá!” “A a a a a! Bọn tôi chỉ ngủ chung một lần thôi! Giờ thì tôi ngủ dưới sàn mà!”

Chuyện Nao bị cả đám trêu chọc, hay chuyện căng thẳng điều chỉnh nhạc cụ bắt đầu ngay khi Chiaki ngồi xuống ghế trống – tất cả đều là cảnh tượng quen thuộc của Feketeriko. Yuri hít đầy lồng ngực những âm thanh nhiễu loạn đặc quánh trong studio chật hẹp rồi lấy cây guitar của mình ra.

“Hay là tập nhẹ một bài cover nào đó đi. Julian, cậu muốn bài gì không?”

Nghe hỏi, tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.

“Vậy thì, muốn chơi Simon & Garfunkel. ‘Wednesday Morning, 3 A.M.’”

“Yuri dai quá!” Nao nhíu mày. “Không chơi bài đó được đâu mà.”

“Sao thế? Tôi muốn nghe mà. Có cả Kyoko ở đây, có thể hát song ca được mà.”

“Bài đó là folk mà!” Chiaki bĩu môi. “Tôi với Yuri chẳng có đất diễn tí nào cả.”

“Thì phối lại theo phong cách rock là được chứ gì.” “Không thể đâu. Tôi còn chưa thành thạo cách đánh mạnh nữa là.”

Khi ba người suýt cãi nhau, Kyoko, người duy nhất đã điều chỉnh guitar xong một cách bình tĩnh, chen vào.

“Julian đã nghe kỹ ‘Wednesday Morning, 3 A.M.’ bao giờ chưa?”

Yuri lắc đầu.

“Nao bảo đó là bài cậu ấy thích thôi. À, với cả từng nghe một chút khi họ diễn trên đường phố New York.”

"Thôi thì, có lẽ nói suông cũng chẳng ích gì đâu," Kyouko nhún vai. "Đó thật sự, thật sự là một bản nhạc rất đặc biệt. Tôi và Nao không hát nổi đâu. Giọng tôi quá vang mà."

"Nhưng như mọi khi, nếu Kyouko hát chính rồi Naomi bè theo thì..."

"Nên mới nói, đó là một bản nhạc *đặc biệt*," Kyouko lắc đầu. "Nghe rồi em sẽ hiểu."

Đến nước này, Yuri đành chịu thua. Bản nhạc đó đặc biệt đến mức nào chứ? Không chỉ Nao mà ngay cả Kyouko cũng nói vậy.

"Vậy thì cứ chơi lại Eagles như mọi bận đi."

Kyouko dứt khoát quyết định. Yuri đeo cây đàn Stratocaster lên vai. Đã bao lâu rồi mình chưa được chơi nhạc cùng Nao và mọi người nhỉ? Một niềm hân hoan rạo rực trào dâng. Bài Eagles mà Feketerico từng chơi, Nao cũng đã cho cậu nghe trước đó rồi. Đó là bản Nao hát chính. Tiếng guitar ai oán của Mafuyu càng làm tôn lên vẻ non nớt, khắc khoải trong giọng hát của Nao.

Giờ đây, Yuri sẽ thay Nao mà thốt lên tiếng lòng đó. Nghĩ vậy, cây Stratocaster trong tay cậu dường như nóng bừng lên.

Thế nhưng, khi những ánh mắt vô thức giao nhau và tiếng đếm 4 nhịp từ dùi trống vang lên, khoảnh khắc tăm tối ấy lại ập đến.

Chiaki thì khác hẳn Mafuyu, cô chẳng hề nương tay. Cô ấy đã dừng nhịp trống mà không chút do dự.

Giữa tiếng synthesizer tự động ngắt quãng vang vọng, ánh mắt của Kyouko, của Chiaki, và của Nao đồng loạt đổ dồn về phía Yuri. Không chịu nổi, cậu cúi gằm mặt xuống.

"Cứ như thể lưỡi dao máy chém đột ngột rơi xuống sân khấu vậy."

Kyouko dùng phép so sánh rợn người ấy để chỉ trích âm thanh của Yuri. Nhưng Yuri cũng hiểu rõ. Đó là sự lệch lạc giống hệt tiếng violin năm xưa khi cậu cố tình át đi tiếng piano của Mafuyu. Giờ đây, cảm giác ấy lại trỗi dậy từ tiếng guitar.

"...Không phải là do cài đặt của synthesizer có vấn đề sao?"

Chiaki nói để an ủi. Nao cũng ậm ừ gật đầu rồi cúi xuống trước bàn phím. Yuri biết rõ hơn ai hết rằng không phải lỗi của synthesizer. Không phải là sai nốt. Những đoạn luyến 5 nốt, 7 nốt phức tạp cũng được đặt đúng nhịp điệu. Thế nhưng, chúng vẫn không ăn khớp. Chỉ có tiếng guitar của Yuri là lạc lõng so với toàn bộ giai điệu.

Tại sao vậy nhỉ? Rõ ràng mình đang chơi giống như Mafuyu mà.

"Em không cần phải làm những gì đồng chí Ebisawa làm đâu," Kyouko khẽ nói. Ở khóe mắt, Yuri thấy Nao khẽ cứng người lại.

Vậy là Kyouko cũng nhận ra sao? Phải rồi, sao có thể không nhận ra chứ.

"Nhưng... ngoài cách này ra, em không nghĩ ra cách nào khác. Rõ ràng đây là đoạn riff Mafuyu sáng tác để dành cho giọng hát của Nao mà."

Tiếng bass của Nao, giọng hát của Nao, tiếng synthesizer mà Nao đã dàn dựng. Và trên nền nhạc đó, Mafuyu đã dày công tạo nên những bước nhảy. Tại sao tình cảm Mafuyu dành cho Nao lại không thể tái hiện được?

Ngay cả Yuri cũng yêu quý Nao đến nhường này cơ mà.

"Yuri. Lần này, thử tắt tiếng synthesizer đi, chỉ bốn người mình chơi thôi nhé," Nao nói với giọng ướt đẫm mồ hôi.

"Nghe cứ như em đang chơi mà suy nghĩ quá nhiều, hay nghe quá kỹ vậy."

Đó là một sự đối xử thật tàn nhẫn. Khi số nốt nhạc giảm đi, âm thanh nguyên thủy của ban nhạc phơi bày trần trụi, lần này thì không thể nghe nhầm được nữa. Ngay cả trước đó, Chiaki cũng đã đột ngột ngưng tiếng trống, làm cả ban nhạc phải dừng lại.

Bốn người họ vã mồ hôi, hòa tan vào không khí nóng bức.

"...Một lần thôi," Tiếng Yuri khàn đặc thoát ra từ cổ họng.

"Sao cơ?" Kyouko ghé sát mặt lại. Yuri lảng tránh ánh mắt cô và tiếp tục.

"Chỉ cần một lần thôi, xin hãy cho em chơi đến hết bài. Em muốn thu âm lại. Sau đó em sẽ nghe và suy nghĩ xem mình sai ở đâu."

Chiaki chầm chậm đưa mắt từ Yuri sang Nao. Nao im lặng gật đầu, rồi gắn chiếc máy ghi âm cầm tay đơn giản vào chân micro thứ ba. Anh nhìn Yuri với ánh mắt ướt át như muốn hỏi, "Thật sự ổn chứ?", khiến Yuri cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Với tâm trạng của một tội nhân bị giải ra pháp trường, Yuri ghì cây Stratocaster vào đùi, siết chặt miếng gảy và đếm từng nhịp gõ dùi của Chiaki.

Đêm đó, cậu không ở lại nhà Nao. Yuri về khách sạn quen thuộc ở Tokyo, nhận dữ liệu ghi âm mà Nao gửi qua email, rồi nằm úp mặt lên giường, bật đi bật lại đoạn ghi âm ấy và miên man suy nghĩ.

Ba tiếng đồng hồ tập luyện trong phòng thu, mà âm thanh cứ như không thể hòa quyện vào nhau.

Mình rốt cuộc đã làm sao thế này? Càng chơi—càng lắng nghe, mình lại càng không hiểu gì cả. Cứ như đang bơi trong một vùng biển tối đen, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói. Phản ứng với các phần chơi khác thì sắc bén đến mức ngón tay như muốn đứt lìa. Nhưng lại làm xáo trộn cả bản hòa tấu.

Chuyện tham gia với tư cách khách mời cho buổi biểu diễn tuần tới, Yuri đã tự mình từ chối. Trong tình cảnh này, mình không thể nào đứng cạnh Nao mà chơi guitar được.

Mình cũng yêu quý Nao, giống như Mafuyu vậy mà.

Mình cũng yêu quý Mafuyu, giống như Nao vậy mà.

Bản nhạc Beethoven mình đã chơi cùng Mafuyu, bản nhạc rách nát ấy, mình lại nghe lại. Âm thanh giả dối thấm vào vết thương của Yuri. Nước mắt chực trào.

Có lẽ, mình không thể thay thế ai cả.

Tình cảm này không phải là sự khao khát, mà chỉ là sự bướng bỉnh trẻ con của mình thôi sao? Nếu đúng như vậy, liệu mình có còn xứng đáng ở bên Mafuyu và Nao nữa không?

Bởi vì, mình không cần thiết phải ở đó. Chỉ cần Mafuyu và Nao ở bên nhau là đủ rồi. Không cần ai phải vất vả vượt biển đi đi về về, cố gắng làm người thay thế một cách tuyệt vọng.

Vậy thì, mình phải làm gì đây?

Yuri suy sụp đến mức gần như không thể đứng dậy, nhưng vẫn tháo tai nghe và bước xuống giường. Rồi, sau khi vật lộn rất lâu trước máy tính, cậu quyết định.

Yuri nén dữ liệu ghi âm bản biểu diễn, sau đó gửi qua email cho một người bạn thời sinh viên ở Moscow, kèm theo lời nhắn gửi Giáo sư Rubinstein. Theo lẽ thông thường, nên sao chép vào băng rồi gửi trực tiếp cho giáo sư, nhưng cậu muốn giáo sư nghe ngay lập tức, mà giáo sư lại không dùng email.

Đây là lần đầu tiên cậu cầu cứu ai đó về âm nhạc. Ngay cả sau khi nhấp chuột vào nút gửi, một cảm giác bồn chồn hối hận vẫn cứ đè nặng trong lòng một lúc, khiến cậu không thể quay lại giường. Khi định đóng ứng dụng thư điện tử, Yuri chợt nhận ra điều gì đó và thốt lên một tiếng "á!"

Trong tệp đã gửi, cậu không chỉ gửi bản sonata violin với Mafuyu mà còn cả bản thu âm studio với Feketerico. Phải làm sao đây? Nếu giáo sư cũng nghe được bản nhạc rock đó thì sao? Chắc giáo sư không có hứng thú nghe nhạc rock đâu.

Nhìn đồng hồ, kim dài và kim ngắn trùng lên nhau, báo hiệu một ngày tồi tệ sắp kết thúc. Yuri lại vật mình xuống giường, rã rời.

Thư hồi âm từ Giáo sư Rubinstein đến nhanh đến ngỡ ngàng, chỉ sau năm ngày. Đó là một ngày trước đêm diễn của Feketerico, đáng lẽ Yuri đã là khách mời đặc biệt. Trở về từ đài truyền hình, Yuri nhận phong thư bay ở quầy lễ tân khách sạn. Vừa liếc thấy tên người gửi, cậu suýt khuỵu xuống tấm thảm ngay sảnh chính. Dù thôi thúc muốn mở ngay trong thang máy, nhưng cậu vẫn cố nén lại, kiên trì đợi đến khi về được phòng.

“Tôi đã nghe cả hai bản rồi.”

Giáo sư Rubinstein mở đầu lá thư như thế. Yuri sững sờ. Cả hai, nghĩa là không chỉ bản sonata violin, mà cả bản nhạc của ban nhạc kia nữa sao...?

“Cả hai đều là những bản biểu diễn tuyệt vời nhất từ trước đến nay của cậu.”

Yuri không tin nổi vào mắt mình, đọc đi đọc lại hai dòng đó hết lần này đến lần khác.

“Thế nhưng, cậu vẫn chưa thực sự nắm bắt được cảm xúc đó. Đó không phải là tình yêu của cậu. Hãy nhớ lại khoảnh khắc mình yêu và đừng để nó vuột mất.”

Cậu nằm ngửa trên giường.

Để lá thư lên mặt, Yuri mơ màng hít hà mùi hương thoang thoảng của nước Nga.

Khoảnh khắc mình yêu ư? Hóa ra, điều đó lại quan trọng đến vậy sao?

Tình cảm này đã bắt đầu từ bao giờ, ở đâu, và dưới hình thức nào? Từ nơi nào, cảm giác đau thắt nơi lồng ngực này lại trào dâng? Những người đang yêu, liệu họ có nhớ rõ được điều đó không? Hay bởi vì hầu hết mọi người đều quên đi, nên vô vàn bài hát tình yêu mới ra đời rồi lại trượt dài trên bảng xếp hạng?

Sau một hồi vùng vẫy bồn chồn trên giường, cậu cầm điện thoại lên và gọi cho Naomi.

“Yuri à? Anh lo cho em đấy, từ hôm đó đến giờ em không liên lạc gì cả! Em vẫn còn bận tâm chuyện hôm đó à? Chuyện không hợp gu ngẫu hứng thì thường xuyên xảy ra mà, đâu cần phải...”

“Không... không phải vậy. Em không liên lạc được là vì bận thôi.”

Naomi dịu dàng đến mức khiến cậu muốn bật khóc.

“Em gọi không phải vì chuyện đó.”

“À, chuyện đêm diễn ngày mai sao? Em đến nghe đúng không?”

Cậu nghe giọng Naomi cố tỏ ra vui vẻ, mà lòng lại thấy đau đáu.

“Không. Em không đi đâu. Em đặt vé máy bay sớm rồi, trưa mai là ra sân bay rồi.”

“Ơ...”

Giọng Naomi chùng hẳn xuống.

“Vì... em không muốn chỉ ngồi nghe thôi đâu. Đáng tiếc lắm.”

Ánh sáng không thể chạm tới ấy, khi nhìn lên từ dưới sân khấu, thực sự quá chói mắt. Chắc chắn cậu không thể chịu đựng được. Thế nên, Yuri lại chạy trốn. Giống như việc chạy khỏi Mafuyu và lao đến bên Naomi, giờ đây cậu rời Nhật Bản để đến với đất nước nơi Mafuyu đang ở.

Nhưng trước đó, còn một điều duy nhất – cậu nhất định phải xác nhận.

Nếu không tìm được câu trả lời ấy, có lẽ từ nay về sau, âm nhạc của Yuri sẽ không bao giờ chạm tới được người mà cậu yêu thương nữa.

“Này, Naomi nghĩ gì về em?”

Ở đầu dây bên kia, cậu nghe thấy tiếng ai đó sặc sụa dữ dội. Rồi một tiếng nhạc ban nhạc nhỏ xíu vọng lại. Naomi đang ở đâu nhỉ? Mai là đêm diễn rồi, chắc đang ở phòng thu chăng?

“Gì... gì vậy tự nhiên hỏi vậy?”

Cuối cùng, giọng Naomi lắp bắp vọng lại.

“Naomi chỉ cần có Mafuyu là đủ đúng không? Em không thể thay thế được đúng không? Hai người đều rời xa em, nhưng em... em muốn ở bên cả hai, em đã cố gắng, nhưng mà...”

Cậu cảm thấy giọng mình nóng ran và ẩm ướt.

“Em không hiểu. Em yêu Naomi và Mafuyu rất nhiều, nhưng không biết đó có phải là tình cảm thật không. Em muốn ở bên họ, nhưng dù ở riêng với Naomi hay riêng với Mafuyu, em cứ thấy khổ sở mãi, âm nhạc cũng rối tung cả lên, em không biết phải làm sao nữa.”

“Suỵt... suỵt, đừng có nói to mấy cái chuyện đó chứ, đàn anh đang cười tủm tỉm nghe ở phía sau kìa! Thôi thôi, biết rồi, đừng khóc nữa mà... Khoan, khoan, đàn anh, anh đang làm gì thế...”

Yuri nghe thấy giọng Naomi bị ngắt khỏi điện thoại. Tiếp theo đó, một giọng nói mạnh mẽ nhưng ngọt ngào đâm thẳng vào tai Yuri.

“Cậu định về Mỹ luôn sao? Ngoảnh mặt đi khỏi thứ rock mà chúng tôi đã tạo ra nhưng cậu không thể chạm tới được ư?”

“...Vâng... đúng vậy. Em đang trốn chạy.”

“Cái sự ngây thơ đáng yêu đến tột cùng của cậu, rốt cuộc là đã được nuôi dưỡng thế nào vậy?”

Kyouko bật cười, giống như tiếng gió báo bão luồn qua ngọn cây.

“Mà này, cậu bỏ lại lời lẽ cho mỗi chàng trai rồi bỏ đi thế chẳng phải là bạc tình quá sao. Biết đâu cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa thì sao?”

“...Vâng. Em xin lỗi. ...Kyouko biết hết mọi chuyện nhỉ.”

“Tôi là ai, tôi đã nói rồi mà.”

“Người cách mạng?”

“Chính xác.”

“...Người cách mạng trong tình yêu.”

“Đúng vậy. Tôi nghe được tất cả những bài hát cách mạng trên thế giới. Và cả những bài hát tình yêu trên thế giới nữa.”

Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở, Yuri ôm chiếc gối vào bụng, vùi mình xuống giường, đổi tay cầm ống nghe và chờ đợi lời của người cách mạng.

“Tình yêu của cậu là kiểu stereo đấy,” Kyouko nói.

“...Hả?”

Chỉ để thốt ra tiếng đó, cậu đã phải nuốt nước bọt và ôm chặt bụng.

“Thế nên, nếu cậu nghe thật kỹ bài ‘Sáng Thứ Tư, Ba Giờ Sáng’ thì cậu sẽ hiểu.”

Giọng người cách mạng ngọt ngào như lời thủ thỉ.

“Nhất định phải dùng tai nghe đấy nhé. Bài đó thật sự, thật sự là một bài hát đặc biệt. Câu trả lời cho tình yêu của cậu, nằm ở đó.”

Vậy thì, chúc may mắn.

Giọng Kyouko chìm dần vào màn đêm. Điện thoại có vẻ đã trở lại tay Naomi, và những lời từ biệt đầy vẻ áy náy lướt qua tai Yuri. Ngay cả sau khi cuộc gọi kết thúc, Yuri vẫn ngồi trên giường trong trạng thái kiệt sức một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm Tokyo bằng phẳng trải rộng ngoài cửa sổ tầng ba mươi sáu. Không một ngôi sao nào hiển hiện.

Tiếng động cơ phản lực ồn ào xung quanh dịu đi đôi chút, lực gia tốc ghì chặt cơ thể cũng nhẹ bớt, và đèn báo thắt dây an toàn tắt đi.

Trong khoang máy bay khởi hành từ Narita đi Los Angeles. Ở ghế bên cạnh, người quản lý đã ngáy khò khò. Chắc anh ấy mệt lắm, vì đã phải vất vả cúi đầu khắp nơi để xử lý những rắc rối do Yuri ham chơi và khó chiều gây ra.

Yuri lấy chiếc iPod ra khỏi túi. Xoay bánh xe, cậu gọi bài hát vừa tải xuống tối qua: “Sáng Thứ Tư, Ba Giờ Sáng.” Cậu vẫn còn lưỡng lự không biết có nên nhấn phát hay không. Tối qua, cậu đã ngủ thiếp đi mà chẳng nghe gì cả.

Vì sao ư? Vì câu trả lời ở đây, có thể sẽ là một sự tuyệt vọng.

Có thể đó là một quyết định mang tính quyết định, khiến cậu không thể gần gũi với cả Mafuyu lẫn Naomi nữa.

Yuri không biết đôi cánh chở mình đã xé toang mây và bay được bao lâu. Chẳng mấy chốc, khoảng trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ tan biến, và một màu xanh thăm thẳm hiện ra dưới mắt cậu.

Trên biển cả. Yuri đang trôi nổi, đúng giữa Mafuyu và Naomi.

Nhẹ nhàng nhón chiếc tai nghe, tôi đưa vào vành tai. Nhấn nút giữa trên thân máy, lập tức, tiếng guitar rải ngân như những hạt mưa đêm chạm khẽ cửa sổ vang lên. Tiếng bass trầm ấm, như bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ nâng đỡ những nốt trầm của guitar. Dần dà, giọng hát của Paul và Art hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, trào dâng.

Chỉ vừa nghe đoạn mở đầu, tôi đã hiểu ra. Cả lý do Naomi nói mình không thể hát một mình, lẫn lý do ngay cả khi có Kyouko cùng thì cũng không ổn. Có lẽ trên thế gian này, chỉ có Paul Simon và Art Garfunkel mới có thể dệt nên ca khúc này. Dù là một bài ca đẹp đẽ, trong trẻo đến nhường ấy, vậy mà chẳng thể nắm bắt được giai điệu chính. Cả hai giọng đều không phải là bè chính, cũng chẳng phải bè phụ, mà chỉ là hai bè hòa âm chồng chất lên nhau, trôi nổi lên xuống – tự thân chúng đã định hình nên đường nét của bài hát.

Khi kết thúc đoạn hai, Yuri ngả đầu vào lưng ghế, ngước nhìn trần nhà và thở ra một hơi nóng ẩm. Sự trong trẻo của giọng hát như đang thiêu đốt. Cố chịu đựng, tôi định tháo tai nghe ra thì chợt nhận ra điều gì đó. Rút tai nghe bên phải ra, màn mưa giăng khắp thế gian biến mất, chỉ còn lại giọng hát của Art ở tai trái. Tôi nín thở, rút tai nghe bên trái ra và thay vào đó là bên phải.

Âm thanh lập thể (Stereophonic).

Giọng hát của Art và Paul được phân bổ vào hai kênh trái phải, và chỉ khi ở giữa hai chiếc tai nghe, chúng mới hòa quyện vào nhau lần đầu tiên.

Quả thực, đây là một bài hát vô cùng đặc biệt. Yuri dùng tay che kín hai tai, gục đầu giữa hai đầu gối, cảm nhận rõ ràng điều đó. Nước mắt chực trào. Chỉ một bên tai thì chẳng thể tạo ra điều gì. Phải có Paul, phải có Art, và ở chính giữa họ, sâu thẳm trong cuống họng đang cháy bỏng, hai giọng hát tìm thấy điểm hội tụ, và chỉ khi ấy, bài ca kỳ tích này mới ra đời.

Tình yêu của cậu là âm thanh lập thể.

Cuối bài hát, giọng của Kyouko vang lên. Từ đó, sợi ký ức bắt đầu được gỡ rối.

Khoảnh khắc Yuri thực sự rơi vào lưới tình. Không phải khi lần đầu tiên nghe Mafuyu chơi piano ở New York, cũng chẳng phải khi lần đầu tiên tôi ôm nhầm Naomi ở Ueno. Không phải khi bị Naomi làm cho bẽ mặt trong sự kiện DJ, cũng không phải khi Mafuyu nhờ tôi cùng chơi bản Kreutzer Sonata cho Naomi.

Đó là lúc đó. Trong phòng tiếp khách của phòng tập dàn nhạc ở Shinagawa. Naomi đã đến theo lời Yuri gọi. Khoảnh khắc Naomi nói rằng có thể anh ấy sẽ không chơi guitar được nữa, Mafuyu bất ngờ lao vào phòng.

Ký ức cuối cùng về hai người cùng ở một nơi.

Cuối cùng cũng tìm thấy, câu trả lời nóng bỏng ấy.

Vào một khoảnh khắc tồi tệ đến thế, Yuri đã rơi vào tình yêu, và tình yêu đó bị chia cắt, bị ngăn cách bởi bờ đông và bờ tây của đại dương rộng lớn nhất thế giới, và cho đến tận bây giờ, âm thanh lập thể ấy vẫn quá xa xôi – không thể hòa quyện.

[IMAGE: ../images/00019.jpeg]

Đã yêu. Từ khi ấy, mãi mãi, tôi vẫn yêu. Không phải Naomi hay Mafuyu, mà chính là hai người, khi ở bên nhau, trút bầu tâm sự, khóc cười cùng nhau, tôi đã yêu điều đó, yêu mãi mãi.

Tôi rút tai nghe ra khỏi tai. Âm thanh ào ào của động cơ máy bay bao trùm lấy Yuri.

Nước Mỹ, nơi Mafuyu đang chờ đợi, đã gần kề.

“—Thế nên, Mafuyu à, dù tớ có yêu cậu đến mấy, thì tạm thời tớ sẽ không ôm chầm lấy cậu một cách bừa bãi nữa.”

Khi tôi giải thích như vậy, Mafuyu tròn mắt, nghẹn lời.

“…Tớ chẳng hiểu gì cả.”

Nói đoạn, Mafuyu nhấp một ngụm trà đen, rồi quay phắt mặt đi.

Sau một tuần trở về Mỹ, bận rộn giải quyết đủ thứ việc vặt, cuối cùng tôi cũng có thể ghé thăm tư dinh của nhà Ebisawa ở Los Angeles. Nghe nói Ebisawa Chisato lại đang đi công tác ở Boston, nên cô thư ký kiêm quản gia tên Matsumura ấy đã ra đón tôi. Đã lâu lắm rồi, mới có buổi trà chiều chỉ hai người Mafuyu và tôi. Trong căn phòng kiểu Bắc Âu có lò sưởi lớn bằng đá thật, tiếng củi kêu lách tách dịu dàng mời gọi cơn buồn ngủ.

“Vậy nên, cuối cùng tớ đã nhận ra. Rằng tớ yêu Mafuyu và Naomi đến nhường nào. Và từ khi nào thì điều đó đã bắt đầu.”

Mafuyu đỏ mặt, không nói gì, chỉ cắm đầu cắn chiếc bánh su kem.

Giờ đã nhận ra rồi, tôi không có ý định làm gì Mafuyu cả. Cũng chẳng có lời nào để nói với Naomi. Chỉ là, tôi đang ở chính giữa hai người họ. Cứ lắng tai nghe, tôi lại nghe thấy tiếng Mafuyu từ bên phải, và tiếng Naomi từ bên trái. Tình yêu đó vừa bứt rứt vừa đau khổ tựa như sự rộng lớn của Thái Bình Dương, nhưng cũng không hề tệ.

Bởi vì chúng tôi vẫn kết nối với nhau.

“Hơn cả mấy chuyện nhảm nhí đó,” Mafuyu đặt tách trà xuống, nói với vẻ không vui. “Cậu phải chơi bản Sonata violin đàng hoàng trong album thứ ba ra mắt vào mùa xuân tới chứ. Tớ không rõ lắm, nhưng chắc cậu đã vượt qua được giai đoạn bế tắc rồi đúng không?”

Mafuyu liếc nhìn chiếc hộp đựng violin của Yuri đặt cạnh tường. Vừa nãy, hai người đã luyện tập sơ qua ở phòng tập dưới hầm.

“Không. Tớ sẽ không chơi một thời gian nữa. Mafuyu hãy phát hành bản độc tấu đi. Bản French Suite gì đó thì hay hơn.”

“Sao lại thế? Đây là lần đầu tiên chúng ta đào sâu bản số Bảy và bản Kreutzer đến mức này, lãng phí quá.”

“Tình yêu của tớ không thể thành hình chỉ bởi mình tớ. Thế nên, không được. Bây giờ tớ không thể cho ai nghe cả. Chỉ sau khi Mafuyu và Naomi làm hòa.”

Mafuyu chợt sững người trong giây lát, rồi cúi nhìn mặt nước trà.

Nghĩ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nói thẳng thắn như vậy về mối quan hệ giữa cô ấy và Naomi.

“…Làm hòa gì chứ… Không phải như vậy. …Bởi vì, tớ và Naomi đâu có cãi nhau. …Chỉ là, tớ không biết anh ấy nghĩ gì, và tớ nên làm gì.”

Giọng của Mafuyu, tạo nên những gợn sóng trên mặt hồ trà, càng lúc càng nhỏ dần.

“Bởi vì cậu yêu Naomi mà, đúng không?”

Đôi tai của Mafuyu, đang cúi đầu, từ từ đỏ ửng. Tôi có thể thấy vai và cổ cô ấy đang căng cứng. Nhưng cái đầu ấy, khẽ gật gật.

“Mafuyu cũng nhớ không?”

“…Nhớ gì cơ?”

“Khi nào, và làm thế nào cậu yêu Naomi?”

“Cái, cái đó thì!”

Cuối cùng Mafuyu đứng bật dậy khỏi ghế. Cô ấy đi đến trước lò sưởi, khom người và đăm chiêu nhìn ngọn lửa.

“…Làm sao mà quên được.”

Đó là một giọng nói rất khẽ, gần như bị tiếng củi cháy thì thầm lấn át, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy. Vừa cố gắng chiến đấu với ham muốn chạy đến ôm lấy tấm lưng ấy ngay lập tức, Yuri vừa nuốt chiếc bánh su kem để bình tĩnh lại.

“Là khi hai người gặp nhau lần đầu tiên phải không?”

“Sao cậu biết chứ!”

Mái tóc màu hạt dẻ tung lên, và khuôn mặt giận dỗi của Mafuyu quay về phía tôi.

“Vừa nãy là tớ bắt chước Kyouko thôi. Tớ chỉ đánh lừa cậu thôi mà,” Yuri cười nói. Mafuyu nói ngắn gọn “Đồ ngốc,” rồi ngượng ngùng mím môi, dùng cây gạt lửa khuấy tro trong lò sưởi.

“Gặp nhau ở đâu?”

“Không nói đâu.”

“Sao lại không?”

“Đủ rồi đấy, đồ ngốc Yuri!”

Mafuyu đỏ bừng mặt đứng dậy.

“Mấy chuyện như thế không được kể cho người khác nghe, vì đó là chuyện quan trọng!”

Yuri rung vai cười. Suýt chút nữa thì làm đổ tách trà.

“Cái, cái gì mà buồn cười đến thế chứ!”

“Không, bởi vì,” tôi dùng ngón tay cái lau nước mắt ở khóe mi. “Cậu nói y hệt Naomi vậy mà.”

Mafuyu, nắm chặt lưng ghế, đứng sững sờ.

“Naomi cũng còn nhớ. Cái nơi ấy. Cậu ấy nói, Naomi phải lòng Mafuyu là vào cái lần thứ hai đặt chân đến đó. Nhưng mà… cậu ấy chẳng chịu nói nó nằm ở đâu cả.”

Đôi môi Mafuyu run rẩy, cặp mắt xanh biếc tựa hồ muốn tan chảy vào biển sâu. Yuri chần chừ, không biết có nên tự mình nói ra điều quan trọng nhất ngay lúc này.

Rằng Naomi vẫn còn yêu Mafuyu.

Thế nhưng, cậu siết chặt lời muốn nói trong lòng. Điều đó, Naomi phải tự mình nói ra. Còn điều Yuri muốn truyền đạt ở đây, là tình yêu của chính cậu.

“Tôi thích nhất là hai người ở bên nhau. Vì vậy, tôi sẽ làm mọi thứ để Mafuyu có thể gặp lại Naomi.”

Yuri nắm lấy tay Mafuyu, kéo cô trở lại bàn. Vẫn còn biết bao nhiêu chuyện muốn kể. Naomi đã từng đáng yêu nhường nào khi bứt rứt, hay Feketerico giờ đây đang bay lượn trên bầu trời ra sao.

Thời gian được ở riêng với Mafuyu, còn rất nhiều. Chẳng việc gì phải vội.

Cứ thế, hạt giống Yuri gieo mầm đang chuẩn bị đâm chồi nảy lộc ở một nơi xa lạ, đón chào mùa xuân. Dấu hiệu đầu tiên Yuri cảm nhận được, là cuộc điện thoại từ Mafuyu vào cuối tháng Hai.

“À này, có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”

Mafuyu nói bằng giọng nghe có vẻ ngập ngừng. Là cuộc gọi quốc tế nên giọng cô ấy nghe rất xa, lại còn lẫn nhiều tiếng nhiễu, có lẽ vì thế mà càng nghe như đang dựa dẫm vào ai đó. Lúc đó Yuri đang trong kỳ nghỉ, có mặt ở Pháp và đang tận hưởng bữa cơm mẹ nấu đã lâu không được ăn ở nhà riêng tại Nice.

“Chuyện muốn hỏi? Hỏi tôi à?”

Người mẹ, khi vừa nhận điện đã biết là một cô gái gọi tới, bèn chia salad ra đĩa, mắt đầy vẻ tò mò nhìn Yuri từ phía bên kia bàn.

“À, chuyện về nước Pháp ấy. Cậu có biết chợ đồ ăn trộm ở Paris không?”

Yuri ngạc nhiên. Chuyện gì đây nhỉ?

“...Chợ đồ ăn trộm? Ở Paris á? Chắc là mấy khu phố mua sắm lộn xộn ở Saint-Germain hay Montparnasse hả?”

“Ưm, chắc là vậy... Tiếng Pháp gọi là gì nhỉ?”

Dù hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, nhưng khi gác máy, Mafuyu đã nói bằng giọng chân thành.

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. À, cái này, tớ không tiện giải thích rõ hoàn cảnh lắm, nhưng Yuri này, tớ thực sự, thực sự rất cảm ơn cậu đấy.”

Ngay cả khi đã đặt ống nghe xuống, chắc hẳn Yuri vẫn còn vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Mẹ cậu ghé sát lại, hỏi:

“Là cô bé con mà con thích hả?”

“Vâng. Nhưng là tình đơn phương ạ.”

“Vậy à. Nhưng mà, giai đoạn tình đơn phương mới là hạnh phúc nhất đó con.”

Mẹ cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt, với vẻ mặt đầy rắc rối, rằng khi đã kết hôn rồi thì toàn là phiền toái đủ kiểu, chẳng còn tình yêu gì nữa. Yuri mỉm cười, để ngoài tai những lời ấy. Theo một nghĩa nào đó, có lẽ đây cũng là tình yêu song phương. Bởi vì mối tình này là một bản giao hưởng âm thanh lập thể mà.

Mở cửa sổ, nhìn xuống Địa Trung Hải được viền quanh bởi bãi cát trắng. Ánh mặt trời buổi trưa vỡ tan trên những con sóng, biến thành những viên đá quý lấp lánh chói chang. Ánh mắt dõi theo mặt biển, hướng về đường chân trời. Phía bên kia đại dương này, người thương yêu của cậu đang ở phía đông xa xăm và phía tây xa xăm, những cảm xúc vụng về đang ngân vang hòa quyện. Chẳng mấy chốc, chúng sẽ lại tạo nên một bài ca.

Cảm giác báo hiệu mùa xuân đến sớm nhất ở Pháp, cuối cùng cũng theo gió ùa về, khẽ lay rèm cửa, rồi vuốt nhẹ mái tóc Yuri.