Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

22 30

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3519

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 280

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 5

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 779

Khúc Encore - Chương 5: Không ai được ngủ

[IMAGE: ../images/00023.jpeg]

“Con quyết định lấy vợ.”

Nửa đêm, khi nhận được cú điện thoại báo tin ấy từ Nao, tôi đang bới tung cả núi đĩa chất đầy căn phòng chật chội để tìm xem có xu nào hay thứ gì bỏ bụng không.

“À ừm? Quan trọng gì chuyện đó. Hình như tô mì gói tôi trữ sẵn đâu đây mà nhỉ…”

“Cái gì? Ông bảo quan trọng gì á?!”

Giật mình vì tiếng hét chói tai, tôi khụy người ra sau rồi va đầu vào bàn. Cả chồng đĩa chất cao như núi Vesuvius ầm ầm đổ sập xuống, trút thẳng vào người tôi như dòng dung nham.

“Tetsurō, tiếng gì đấy? Có chuyện gì à, ông không sao chứ?”

“Ưm. Không sao. Chỉ là mặt ông Furtwängler bị méo xệch thôi… Thế này thì biết đâu là trên đâu là dưới. À mà, tiệc cưới khi nào thế?”

“Ế, ế…? Dạ… cái đó thì…”

“Nếu có thể tổ chức ngay hôm nay thì vui quá nhỉ. Tôi đang đói bụng lắm đây. Phải là tiệc Pháp sang trọng đấy nhé.”

“Tôi mới là thằng ngu khi báo tin này cho ông đầu tiên đấy, Tetsurō…”

“Khoan đã, đợi chút. Tôi xin lỗi.”

Tôi lách người qua “địa tầng” bìa đĩa, vất vả lắm mới lết ra khỏi phòng. Đổi tay cầm điện thoại, tôi hỏi lại:

“Vậy, ai kết hôn cơ?”

“Ông có chịu nghe không hả! Là con đây!”

“Ối giời ơi!!!!!!!!!!”

Suýt nữa thì hụt chân ngã cầu thang, tôi vội vớ lấy tay vịn, xoay người giữa không trung để giữ thăng bằng rồi trượt một mạch xuống tầng một bằng mông. Thật là một thần kỹ đáng nể phục đối với bản thân tôi, nhưng lúc tiếp đất lại đập đầu vào cạnh tường. Đau quá!

“Ế, ừm, Nao con có biết không đấy? Kết hôn là sao? Là sống chung một nhà rồi tự nhiên có con đấy!”

“Đâu ra vậy! Sao ông lại đi giáo dục giới tính sai lệch cho đứa con trai hai mươi tư tuổi của mình thế?”

“Mà Nao cũng tự nhiên mà có đấy chứ.”

“Ông nói cái gì cơơơơơ?!”

“À ha ha, nói đùa thôi. Là kết tinh tình yêu của Misako và tôi đấy.”

“Cái cách nói đấy cũng khó nghe không kém đâu! Thôi đi, chuyện đấy không quan trọng!”

Tôi xoa đầu rồi ngồi phịch xuống bậc thang đầu tiên.

“Kết hôn với ai?”

“Với ai á? Ông nghĩ là ai ngoài Mafuyu chứ?”

“Ơ, nhiều người mà. Như Chiaki-chan hay Kagurazaka Kyouko chẳng hạn.”

“Làm gì có chuyện đấy!”

“Hay là cô nghệ sĩ violin tóc vàng hoe kia?”

“Yuri là con trai màaaaa!”

“Tôi còn chưa nói đích danh, mà con đã trả lời ngay tắp lự. Thế chẳng phải càng đáng ngờ sao?”

Điện thoại lập tức bị ngắt. Chỉ là trêu đùa thôi mà, vẫn là cái thằng dễ nổi nóng như ngày nào.

Tôi đứng dậy, phủi bụi trên áo thun, rồi băng qua hành lang sáng đèn cam, bước vào phòng khách. Không bật đèn huỳnh quang, tôi mò mẫm trong bóng tối quanh kệ âm thanh. Chắc tại cái nghề nghiệp này, tôi đâm ra có thói quen chọn loại nhạc phù hợp với tâm trạng lúc đó, như thể để phô diễn chút kiến thức uyên thâm.

Kết hôn à. Nhắc mới nhớ, có lần tôi từng hỏi nó tại sao phải kết hôn. Chẳng biết từ lúc nào mà thằng bé cũng đã trưởng thành đến thế.

Thật chẳng có chút cảm giác gì cả.

Nào là, từ bé nó đã tự biết lo liệu cho mình, rồi tôi cũng được nó chăm sóc đủ điều. Có lẽ vì thế mà cái “sự ngây ngô” quan trọng của một đứa trẻ ở nó đã không được nuôi dưỡng. Thế nên tôi cứ nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ kết hôn đâu.

Vì, làm gì có cuộc hôn nhân nào mà không ngây ngô kia chứ.

Đêm thế này thì nên nghe gì đây nhỉ. Opera chăng? Figaro thì quá sáo rỗng, mà chuyện đấy lại liên quan đến quyền đêm tân hôn, hơi bất lịch sự với Nao. Lucia thì… lại là chuyện hôn nhân chính trị…

Cuối cùng, tôi chọn “Turandot”. Nàng công chúa đã giết bao kẻ cầu hôn và chàng hoàng tử ngoại quốc lại đem lòng yêu nàng. Một câu chuyện về cuộc hôn nhân ngây ngô tột độ. Ebi Chili đóng vai Hoàng đế Altoum à? Khà khà, gã đó chắc chắn sẽ không đời nào cho phép cuộc hôn nhân này.

Khoan đã, đợi chút. Tôi và Ebi Chili, chẳng phải sắp thành thông gia rồi sao?

Tôi vội vàng gọi điện thoại.

“Bây giờ là mấy giờ rồi hả?”

Giọng Ebi Chili khó chịu ra mặt.

“À này, tôi muốn hỏi chút. Ông có nghe thấy bản nhạc đang phát sau lưng tôi không?”

“Bản song ca của Công chúa và Hoàng tử Calaf trong Turandot. Vậy thì sao chứ, đã hơn mười hai giờ rồi.”

“Đúng đúng. Thế là tự nhiên tôi thắc mắc, nếu công chúa và hoàng tử kết hôn, thì cha của họ, Vua Timur và Hoàng đế Altoum, sẽ có mối quan hệ như thế nào nhỉ?”

“Nếu muốn nói chuyện hôn nhân của Mafuyu và Nao-kun thì đừng có lòng vòng nữa.”

“Hả?!” Tôi suýt làm rơi điện thoại. “Gì, gì cơ, ông… ông biết rồi sao?!”

“Họ đã bóng gió nói chuyện này từ trước, và tôi cũng từng hỏi Mafuyu một lần rằng con bé có ý định đó không. Tuy chưa có gì cụ thể, nhưng họ sẽ chuyển về Nhật Bản để sinh sống…”

“À, vậy là tôi biết trước rồi! Ha ha, đáng đời nhé! Tôi vừa mới nghe Nao nói xong đây. Nó bảo đã quyết định kết hôn rồi.”

“Vậy sao. Đối với thằng bé thì đây là một quyết định nhanh chóng đấy.”

Tôi rúc sâu vào ghế sofa, hạ giọng.

“À này, ông có thể tỏ ra luống cuống một chút không? Tôi gọi điện là để được nhìn phản ứng đó đấy.”

“Tôi không sống để làm trò cười cho Hikawa.”

“Cái gì! Ông không phải đồ chơi của tôi sao?!”

Ebi Chili đơn giản là lờ đi.

“Nao-kun thì do dự, thiếu tự tin một cách kỳ lạ, lại không có khí phách, nên tôi cũng có nhiều lo lắng.”

“Đúng thế thật! Muốn nhìn mặt cha mẹ nó ghê! Mà… là tôi đây chứ ai!”

Vì Ebi Chili chẳng thèm đáp lại, tôi đành độc thoại một mình. Giữa đêm khuya, trong phòng khách, bản giao hưởng lộng lẫy của Puccini vang lên, làm tôi cảm thấy trống rỗng đến tận cùng.

Bị hoàng tử cầu hôn, công chúa Turandot đưa ra câu đố nhưng lại bị giải dễ dàng. Nàng chưa sẵn sàng lấy chồng nên đâm ra luống cuống, rồi bật khóc với cha mình. Nhưng đúng lúc đó, vị hoàng tử, không hiểu sao, lại tự mình nói rằng: Nếu công chúa tìm ra tên ta trước bình minh, ta sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này.

Thế là công chúa ra lệnh khắp kinh thành:

Không ai được ngủ! – Hãy điều tra tên của người đàn ông đó suốt đêm!

Mấy chuyện này dù không bảo thì giờ tôi cũng ngủ không nổi. Con trai mà nói vậy thì sao mà chợp mắt cho được.

Tôi chợt nhớ, Nao ghét cay ghét đắng vở opera này. Mà nói thật, thằng bé vốn chẳng ưa gì opera Ý cả.

Nao từng tức điên lên vì không hiểu ý của hoàng tử. "Cứ im lặng là cưới được rồi, lại còn tự mình nói ra tên mình, ngu xuẩn không chứ?" – thằng bé đã từng nói vậy.

Những lời nói đó tuy chân thật nhưng lại là suy nghĩ của một đứa trẻ con.

Không biết giờ nó đã hiểu được lòng hoàng tử chưa. Chắc là hiểu rồi.

Hoàng tử chỉ muốn công chúa được an lòng, chỉ đơn giản vậy thôi. Hôn nhân là như thế đấy.

Nhưng khổ nỗi, trong vở Turandot, cha của hai người xuất hiện quá ít, nên những lúc thế này tôi chẳng biết phải làm sao, hoàn toàn không có chút gì để tham khảo. Mà hình như tôi còn chưa chúc mừng thì phải. Có cần phải nói không nhỉ? Nên nói với vẻ mặt nào đây?

Tôi gọi lại cho Nao.

"…Gì, gì cơ?"

"À, xin lỗi nhé, đang lúc con với Mafuyu bận sản xuất em bé ngay à? Xin lỗi, xin lỗi nhé."

"Đừng có giỡn mặt, con cúp máy đây!"

Trong tiếng giận dữ của nó, tôi còn loáng thoáng nghe tiếng phụ nữ hỏi: "Nao-kun sao thế, không ngủ à?", chắc là không sai biệt lắm.

"Bố muốn hỏi con một chuyện. Khi con trai kết hôn, một người cha nên có tâm thế như thế nào, và nên nói những lời gì với con trai mình, bố chẳng biết gì cả."

"Con trai đó là con chứ ai! Ai đời lại đi hỏi chính người trong cuộc chứ!"

Đúng là vậy thật. Tiện thể, tôi thử bảo nó chuyển máy cho Ebisawa Mafuyu.

"Bố sẽ là bố vợ mà. Dù sớm muộn gì cũng phải gặp mặt chào hỏi đàng hoàng, nhưng qua điện thoại một lần cũng được chứ, mấy chuyện này làm sớm thì tốt hơn."

Nao dù miễn cưỡng một hồi, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

"...Alo. Cháu chào, bác ạ."

"Chào cháu. Bác là Hikawa Tetsurō, kẻ lang thang trong giới âm nhạc đây. Nói luôn nhé, cháu có muốn giao việc quảng bá cho chuyến lưu diễn Nhật Bản sắp tới cho bác không?" "Đừng có tiếp thị ở đây!" "Nao-kun im đi!" "À, ờm, đây là chuyện công việc ạ?"

"Không, bác đùa thôi, đùa thôi."

Trước giọng nói nhỏ nhẹ của Ebisawa Mafuyu, tôi ho khan một tiếng, giảm âm lượng của hệ thống âm thanh và ngồi thẳng lại trên ghế sofa. Sao Nao lại nghe thấy được nhỉ? À, chắc là hai đứa nằm kề nhau trên giường, kẹp điện thoại giữa hai mặt rồi áp vào nhau ấy mà. Yêu nhau thắm thiết ghê, đúng là đồ đáng ghét.

Trước khi cưới mà, cặp nào chả thế. Chẳng biết sau này sẽ ra sao nữa.

"Ừm. Cháu ổn chứ? Nao là đối tượng của cháu đấy. Đời người chỉ có một lần thôi mà?"

"...Dù có bao nhiêu lần... thì cháu cũng chỉ chọn Naomi."

Ước gì tôi cũng được nghe ai đó nói vậy!

"À – ừm. Dù sao thì, chúc mừng nhé? Giờ tôi có cần nói vậy không nhỉ? À đúng rồi, hôn lễ thì sao? Nao thì không nói làm gì, nhưng Mafuyu-chan thì nhiều mối quan hệ ràng buộc, chắc không thể không làm đâu nhỉ?"

"...Cháu vẫn chưa nghĩ tới ạ. Có lẽ phải làm thật, nhưng... trước hết, bọn cháu vừa nói chuyện là sẽ đi Đức cùng Naomi đã."

"Đức?" Tôi đảo mắt tìm kiếm trong ký ức. "...À. Mẹ của cháu."

Mẹ của Ebisawa Mafuyu. Sau khi ly hôn với Ebi Chili, bà ấy đang sống ở Bonn, Đức.

"Vâng. Nếu có thể, bố cũng... muốn đi cùng ạ."

"Chuyện đó thì khó rồi."

Rồi sau đó, tôi chuyển sang chuyện muốn có bao nhiêu đứa cháu và trêu Mafuyu một hồi, thì Nao xen vào từ bên cạnh, hét ầm lên rồi cúp máy cái rụp.

Tôi nằm lăn ra sofa. Phải rồi, Ebi Chili cũng sắp đến lúc phải đóng cống nạp rồi nhỉ. Chắc chắn, con gái nhờ đi cùng để báo cáo chuyện kết hôn với mẹ thì ông ta cũng không thể từ chối được. Hai vợ chồng đó ly hôn vì lý do gì ấy nhỉ? Khác biệt trong phong cách âm nhạc à? Đâu phải ban nhạc tan rã đâu. Chi tiết thì tôi không rõ, nhưng chắc là bà vợ đã hết chịu nổi Ebi Chili rồi. Chuyện của tôi cũng thế —

Tôi bật dậy khỏi ghế sofa.

Đây đâu phải chuyện của người khác đâu! Tôi cũng đang trong tình cảnh y hệt Ebi Chili mà!

Tôi nhảy khỏi sofa, đi vòng quanh bàn. Nao với Misako thì rất thân nhau, nếu tổ chức đám cưới thì chắc chắn sẽ không thể không mời Misako. Thậm chí có khi tôi mới là người không được mời. Nếu thế thì đỡ quá. Không phải! Sao lại là một người cha như vậy chứ. Nao-kun cũng không đến nỗi nhẫn tâm vậy đâu.

Làm sao đây. Với Misako thì — thỉnh thoảng vài tháng một lần có nói chuyện điện thoại, nhưng cũng mười mấy năm rồi chưa gặp mặt. Thấy ảnh cô ấy trên tin tức, mạng hay trong các tác phẩm gần đây thì thấy vẫn đẹp, nhưng ngoài đời còn đẹp hơn. Mà thôi, đó không phải vấn đề.

Dù sao thì. Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc chạm mặt thôi. Rắc rối thật. Nếu là qua điện thoại có thể cúp ngang bất cứ lúc nào, thì tôi có thể nói đùa bao nhiêu cũng được. Nhưng nếu đối mặt trực tiếp thì... Cô ấy có còn chê bai trang phục của tôi như hồi xưa không nhỉ? Rồi la mắng tôi về cách ăn uống nữa. À, cô ấy chưa bao giờ xen vào công việc của tôi cả, khoản đó thì cô ấy luôn tôn trọng sĩ diện của người khác.

Chúng tôi chia tay bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Nao sáu tuổi lúc đó thì — chưa đến hai mươi năm. Mười tám năm chăng?

Dù sao thì, đó cũng là đủ thời gian để một đứa nhóc lớn thành người lớn đàng hoàng rồi.

Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Không phải là giờ tôi muốn hàn gắn với Misako hay gì. Chỉ là, từ trước đến giờ, tôi chỉ biết nói đùa rồi lẩn tránh, vậy thì đã đến lúc dừng lại sự lúng túng này và tự mình đối mặt rồi chứ?

Thế nhưng, để đưa ra quyết định này, tôi cần thời gian đủ để cả vở opera kết thúc.

Mấy chuyện này quan trọng nhất là phải có khí thế. Có lẽ nếu ngủ một đêm, quyết tâm này sẽ mềm nhũn như sợi mì luộc quá vậy. Thế nên, tôi gọi điện đến công ty của Misako. Vì công ty làm ăn với cả thế giới, nên đáng sợ là ngay cả vào nửa đêm thế này cũng kết nối được với thư ký.

Vâng, tôi sẽ liên lạc lại. Giám đốc sẽ gọi lại cho quý khách, xin vui lòng cúp máy và chờ.

Ê, đợi chút. Tôi chỉ muốn nhắn lời thôi mà. Giờ này cô ấy còn thức à?

Chờ một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi bắt máy, một vùng tiếng ồn nhỏ xuất hiện. Rồi sau đó —

Một giọng nói thân thuộc.

"...À. Tôi là Tetsurō đây. Xin lỗi nhé, giữa đêm thế này. Hả? Đang ở Tel Aviv à? Chỗ đó ở đâu nhỉ, Trung Đông à? À, ừm, mới nhá nhem tối à. Chênh lệch múi giờ à, tôi quên mất. À không, cũng chẳng phải việc gì to tát cả, ừm, đó, cái đó, cưới nhau nhé."

Điện thoại bị cúp.

Như đã nói nhiều lần, mấy chuyện này quan trọng nhất là phải có khí thế, nên tôi gọi lại công ty và nhờ nối máy.

"Xin lỗi. Đùa thôi, hay là nói nhầm. Ừm, cái đó, chắc là sớm muộn gì chính nó cũng nói thôi, Nao sắp kết hôn đấy. ...À, ừm. Con gái của nghệ sĩ piano đó. Cô Mafuyu-chan đó. Cô biết rồi à? À phải rồi nhỉ. Cô cũng hay gặp Nao mà. Đúng vậy, con bé dễ thương lắm đó. Cái khoản nhìn con gái này là di truyền từ tôi mà. Ừm, thế thì, nếu tổ chức hôn lễ, cô có đến không? Chắc chắn đến chứ. Sẽ sắp xếp một bàn cho phụ huynh là chúng ta mà. À, không, ngày giờ cụ thể thì chưa có gì cả. À mà thôi, này, cô biết đấy, hay có chuyện nam nữ ngồi cùng bàn trong tiệc cưới của người khác rồi sau đó cưới nhau đó."

Điện thoại bị cúp.

Chuyện này, như tôi vẫn bảo, cần phải có đà, thế nên tôi lại nhờ cô thư ký nối máy lần nữa. Thật lòng xin lỗi cô thư ký. Misako cũng gọi lại cho tôi ba bận tử tế như thế, chẳng phải chứng tỏ nàng vẫn còn vương vấn tôi đấy ư? Tôi cố gắng không để lộ chút suy nghĩ ấy ra ngoài.

"Anh xin lỗi mà. Anh nói chuyện nghiêm túc đây. Nè, bao giờ em về Nhật?"

Cuối cùng, giọng Misako cũng đáp lại rành mạch, và chúng tôi có cuộc trò chuyện sau bao ngày xa cách.

"Nao với Mafuyu chắc cũng sẽ đến chào em. 'Ebi Chili' thì lại cứng nhắc, chắc sẽ bảo là gia đình hai bên phải gặp nhau một lần – phiền phức lắm. Hồi đó chúng mình có làm thế đâu. Ừm, nói chung là có vẻ sẽ có nhiều chuyện lắm. Nhưng trước đấy, chúng ta gặp nhau một lần nhé?"

Tôi thấy mình thật đáng khen. Tự nhiên, không kiểu cách, không đùa cợt, cũng không ngượng ngùng, vậy mà tôi đã nói ra được.

"Cùng nhau ăn bữa cơm gì đó đi. Có nhiều chuyện để nói lắm mà. À, không biết em có không, chứ anh thì nhiều lắm đấy."

Chuyện cũ, chuyện tương lai, rồi những chuyện vặt vãnh chẳng liên quan gì đến vấn đề đời người.

Tôi đổi tay cầm điện thoại, ngả lưng xuống tấm thảm, chờ đợi câu trả lời từ Misako.

Dù chỉ cần lặng lẽ lắng tai nghe tiếng nhiễu mềm mại bao trùm, rồi kiên nhẫn đợi, nhưng hình như giới hạn chịu đựng nghiêm túc của tôi chỉ là hai mươi giây. Tôi lỡ miệng nói ra:

"...Hình như lúc anh cầu hôn cũng y chang thế này thì phải?"

Một tràng chửi rủa cực kỳ gay gắt đáp lại.

Nhưng lần này, Misako không dập máy. Nàng lại im lặng, nhưng chúng tôi vẫn kết nối, xuyên qua những sa mạc Gobi, Taklamakan hay Syria.

Anh sẽ đợi em bao lâu cũng được. Đến khi trời sáng cũng không sao. Dù sao thì cước phí điện thoại quốc tế cũng là bên em trả mà. Hơn nữa, anh đã để em đợi mười tám năm rồi. Cứ suy nghĩ thật kỹ, nhớ lại thật nhiều điều, rồi cho chúng ta câu trả lời cũng được.

Tôi lại đi đến chỗ máy nghe nhạc, bật lại bản aria của Hoàng tử Kalaf. Với âm lượng rất nhỏ, vừa đủ để Misako có thể nghe thấy, hoặc không.

Bài hát là thế này:

Khi ánh sáng ban mai rọi chiếu, anh sẽ thì thầm bên môi em.

Nụ hôn của anh sẽ phá vỡ sự im lặng,

Và em sẽ thuộc về anh.