Bản sao cũng biết yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 37

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 136

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 7

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 66

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 175

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Tập 02 - Chapter 3: Bản Sao, Tìm Thấy

878edf28-53c1-4c90-bf48-adef02bbf8df.jpg

Gần cuối tháng, các lớp học đều rục rịch bước vào giai đoạn cuối cùng để chuẩn bị cho buổi triển lãm của mình.

Lớp 2-1 chúng tôi đang dựng bối cảnh cho bệnh viện ma. Tuy đã thử nghiệm từng phần nhỏ trước đó, nhưng đây là lần đầu tiên toàn bộ được lắp ráp hoàn chỉnh.

Thầy cô giáo, hội học sinh và ban quản lý lễ hội đang đi kiểm tra từng gian hàng. Nhà ma sẽ được xem xét kỹ lưỡng để đảm bảo không quá tối và không có chi tiết hù dọa nào có thể gây thương tích.

Cũng là lần đầu tiên mặt trời ló dạng sau mấy ngày âm u, nên dưới ánh nắng chói chang buổi trưa, nhà ma của chúng tôi trông thật buồn cười.

Các diễn viên đã vào vị trí, trang phục và hóa trang đầy đủ.

「Thế rốt cuộc đoàn kiểm tra ở đâu vậy?」

Satou và phó hội trưởng đứng ở cửa sau, trừng mắt nhìn xuống hành lang.

Có vẻ họ vẫn chưa đến lớp 2-2 hay 2-3. Đáng lẽ họ phải đến vào tiết năm, nhưng giờ đã gần đến giờ giải lao rồi. Chắc chắn họ đã bị kẹt lại ở đâu đó.

Chúng tôi ai nấy đều bồn chồn khi thời gian trôi qua. Có một người trong lớp chúng tôi là thành viên ban quản lý, nhưng cậu ấy đang đi theo đoàn kiểm tra, nên chúng tôi không thể liên lạc được. Tình hình có vẻ không ổn.

Không có việc gì tốt hơn để làm, tôi liền đề xuất.

「Em sẽ đến phòng hội học sinh hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.」

「Ồ? Nhờ cậu nhé!」

Giờ tôi đã quen biết vài người ở đó, nên có nhiều lý do hơn để ghé qua. Một nhiệm vụ như thế này đối với tôi dễ dàng hơn nhiều so với các bạn cùng lớp.

Tôi một mình rời khỏi lớp học và đi lên cầu thang. Trên đường đi, tôi ghé đầu vào hành lang tầng ba – tôi thấy rất đông người qua lại, nhưng không thấy bóng dáng đoàn kiểm tra đâu.

Rồi tôi nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ tầng trên.

Tôi không cố ý nghe lén, nhưng cửa phòng hội học sinh đang mở toang.

「Điểm này tệ hại quá!」

「Tôi biết ngay là không nên để phiếu trả lời ở đây mà.」

Tôi nhận ra cả hai giọng nói.

Tôi đã nghe thấy chúng liên tục trong các buổi diễn tập, nên không thể nhầm lẫn được. Giọng của Mochizuki đầy kinh hoàng, còn Mori thì nghe như đang bị dồn vào chân tường. Tôi căng thẳng.

「Cậu nói với tôi là cậu đã học hành chăm chỉ cho bài kiểm tra chung rồi mà!」

「Tôi chắc chắn là mình đã nói vậy.」

「Cậu bận tiệc tùng quá nên không học hành tử tế được à?!」

「...Cậu nghĩ tôi sẽ làm chuyện như thế sao?」

Nghe không ổn chút nào.

Từ những gì tôi nghe được, chắc Mochizuki đã tìm thấy bài kiểm tra mà Mori giấu. Có vẻ cô ấy đã đạt điểm thấp đến mức anh ta bắt đầu chỉ trích cô ấy nặng nề.

Tôi nghe thấy giọng Mori run rẩy. Nếu tôi để chuyện này tiếp diễn, có thể gây ra một rạn nứt lớn.

Tôi bước một bước về phía khung cửa. Tôi có nên thử hòa giải không? Hay tôi nên giả vờ như không nghe thấy gì và chỉ hỏi về việc kiểm tra? Có lẽ điều đó ít nhất sẽ câu giờ được một chút.

Nhưng bất chấp ý định của mình, đôi chân tôi vẫn như bị đóng chặt xuống sàn. Không khí trong phòng hội học sinh quá căng thẳng để một người thứ ba như tôi xen vào.

「Còn lý do nào khác được nữa? Cậu là Mori mà! Cậu đâu có đủ ngu ngốc để đạt điểm như thế này!」

「Ồ, im đi!」

Mori bùng nổ. Anh ta đã thật sự chọc giận cô ấy, và giờ cô ấy đang hét thẳng vào mặt anh ta. Cả hai đều đang nổi cơn thịnh nộ, không ai có thể ngăn cản họ lúc này.

「Không phải chuyện của anh! Ai quan tâm tôi được năm hay mười điểm hay bao nhiêu? Điều đó không cho anh cái quyền cằn nhằn tôi về chuyện đó!」

「Nhưng chuyện này thật vô lý! Cậu có thể làm tốt hơn ngay cả khi đang ngủ mà!」

「Im đi, im đi! Đầu tiên anh ép tôi đóng vai công chúa Kaguya, giờ tôi lại phải nghe anh giáo huấn tôi nữa à?!」

Tôi nghe thấy một tiếng thở hổn hển chói tai từ cổ họng Mochizuki.

「Vậy... vậy tại sao cậu không từ chối? Tại sao cậu không nói với tôi là cậu không muốn diễn!」

「Đừng có mà đặt điều cho tôi! Anh không biết gì về tôi cả!」

Máu đã dồn lên não, và giờ cả hai đang cố gắng làm tổn thương nhau.

Mori lao ra khỏi cửa, ôm lấy vết thương lòng.

Mắt chúng tôi chạm nhau. Mắt cô ấy mở to, lấp lánh nước mắt. Cô ấy vội vàng lau đi trước khi chúng trào ra, rồi chạy biến xuống hành lang.

Tôi chỉ đứng đó. Tôi cảm thấy mình cũng sẽ bật khóc nếu mất cảnh giác.

Chúng tôi đều học được từ khi còn nhỏ rằng những lời nói đúng lúc có thể gây chết người như bất kỳ con dao nào. Đó là lý do tại sao chúng ta phải cẩn trọng với lời nói của mình – nhưng đôi khi, một sự bốc đồng có thể làm hỏng tất cả những gì chúng ta đã rèn luyện. Và một khi đã nói ra, tổn thương không thể xóa bỏ. Lời nói của người khác sẽ khắc sâu vào da thịt bạn, và không có lưỡi dao phẫu thuật nào có thể lấy chúng ra được.

Tôi đã bất lực trong việc ngăn cản hai người họ, nhưng tôi sẽ không giả vờ như mình không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra.

「Aikawa?」 Mochizuki thở dài khi tôi rón rén thò đầu qua cửa.

Anh ta đang đứng cạnh cửa sổ, lưng dựa vào tường. Anh ta để mình trượt xuống sàn, rồi co đầu gối lên và vùi mặt vào đó.

Có lẽ tôi nên giả vờ không biết gì. Chúng tôi không thân thiết đến thế, và tôi chắc chắn anh ta không muốn tôi chứng kiến bất cứ điều gì trong số đó. Có lẽ lựa chọn tốt nhất là lặng lẽ quay đi và chào hỏi anh ta vào ngày mai như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng có điều tôi phải nói. Dù điều đó có nghĩa là xát muối vào vết thương lòng của anh ta.

「Mochizuki, em nói điều này được không?」

「Cứ nói đi.」

Giọng anh ta vẫn còn vẻ thù địch. Nhưng tôi không nao núng – tôi đã hạ quyết tâm rồi.

「Nếu anh nói như thế, ai cũng sẽ bị tổn thương thôi.」

Anh ta đã dồn Mori vào đường cùng đến mức cô ấy gần như bật khóc. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến cô ấy khóc. Chắc cô ấy đã hối hận vì đã mắc bẫy và lỡ lời nói ra điều mình không muốn.

「...Ừm. Tôi hiểu rồi.」

Mochizuki nghe có vẻ đau khổ, và giọng anh ta nhỏ đến mức dường như tan biến vào không khí.

Tôi ngồi xuống dựa vào tường, cách anh ta một khoảng cách vừa phải. Rồi tôi bắt chéo chân, cẩn thận để không làm hỏng các nếp gấp trên váy.

「Cậu có giữ bí mật được không?」 anh ta nói, giọng dò hỏi.

「Đôi khi thì được, đôi khi thì không.」

Đôi vai cong của anh ta run rẩy. Tôi nghe thấy anh ta cười.

「Thật thà quá. Nhưng điều đó khiến tôi dễ tin tưởng cậu hơn.」 Anh ta ngẩng mặt lên. 「Trong kỳ nghỉ hè, Mori và tôi đã đi xem bắn pháo hoa sông Abe. Tôi đã tỏ tình với cô ấy. Tôi vẫn đang chờ đợi câu trả lời.」

Đó là điều cuối cùng tôi mong đợi anh ta nói.

Màn bắn pháo hoa đã diễn ra vào ngày 14 tháng 7. Ngày đó đã đến và đi mà không có tôi. Tức giận vì tôi đã bỏ lỡ lễ bế giảng, Sunao đã bỏ tôi một mình trên ghế dự bị suốt mùa hè. Nhưng tôi nhớ đã thấy áp phích quảng cáo sự kiện này ở khắp mọi nơi.

Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng chọn không ngắt lời anh ta. Tốt hơn là nên đóng vai một bức tường và để anh ta nói.

「Mori luôn rất thông minh. Luôn nằm trong top ba của khối chúng tôi. Cô ấy đã học để vào đại học ở Tokyo, hy vọng tìm được việc làm trong lĩnh vực truyền thông. Có lẽ đó là lý do cô ấy chưa trả lời tôi.」

Vài giây trôi qua trong im lặng.

「Cô ấy thật là...」 anh ta nói. 「Cả mùa hè cô ấy không liên lạc với tôi, rồi cô ấy xuất hiện ở lớp, giả vờ như không có chuyện gì. Còn tôi thì cứ rối bời trong lòng, muốn chết quách đi cho rồi.」

Anh ta gãi đầu, rõ ràng là hoàn toàn bối rối.

Tôi để trí tưởng tượng bay xa. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tỏ tình với Aki, và cậu ấy nói cần thời gian để suy nghĩ, nhưng rồi cậu ấy vẫn cứ nói chuyện với tôi như không có chuyện gì xảy ra?

「Chắc là đau khổ lắm.」 tôi nói.

「Đúng vậy! Chính xác là như thế đấy.」

Mochizuki vùi mặt vào tay và thở dài thườn thượt.

Khi nào cô ấy mới nói gì đó? Bây giờ? Ngày mai? Bất cứ lúc nào?

Hay cô ấy sẽ sống hết quãng đời còn lại giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra? Nếu cô ấy đã có người khác trong lòng, cô ấy chỉ cần nói ra một lời và giải thoát cho anh ta khỏi sự đau khổ này.

Chắc chắn anh ta đã nghĩ về điều đó từng giây, luôn trong tình trạng căng thẳng, gần như mất đi lý trí. Cô ấy có nhận ra điều đó không? Mori có biết cô ấy đang vô tâm và tàn nhẫn đến mức nào không?

「Chúng ta đã có đủ việc để làm rồi,」 anh ta nói, 「nhưng tôi cứ ước chúng ta bận rộn hơn nữa. Tôi cần đầu óc quay cuồng nhanh đến mức không có thời gian để nghĩ ngợi về chuyện đó.」

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy có sự đồng cảm với Mochizuki. Anh ta cũng đang ở trong tình trạng bị cảm xúc chi phối mà không thể kiểm soát.

Không phải vì tôi là bản sao. Tất cả chúng ta đều như thế này. Ai cũng giấu giếm điều gì đó bên trong – điều mà nếu chúng ta nói ra thành lời, sẽ chấm dứt mọi thứ hoặc thay đổi chúng mãi mãi. Tất cả chúng ta đều kìm nén, chịu đựng và đấu tranh.

Nhưng tôi biết một phép màu để làm nhẹ gánh nặng đó. Tôi đã học được nó hai tuần trước.

「Mochizuki, hít vào bằng mũi.」

「Hả? Cái gì?」

「Làm theo lời em. Hít vào.」

Theo phản xạ, anh ta hít một hơi thật sâu, cánh mũi phập phồng.

「Giờ thì thở ra... Một, hai, ba, bốn, năm.」

Anh ta càu nhàu. Với đầu gối co lên như thế, thật khó để đếm đến năm.

「Đó gọi là thở bụng.」

Tiền bối của tôi, chàng trai đang đau khổ trước mặt tôi lúc này, đã dạy tôi điều này. Đó là một kỹ thuật thở quan trọng. Với sự giúp đỡ của nó, có lẽ một phần căng thẳng và áp lực từ cuộc cãi vã với Mori sẽ tan biến.

Có lẽ tất cả đều vô ích, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể giúp anh ta. Tôi không muốn gieo cho anh ta hy vọng hão huyền hay đánh lạc hướng anh ta bằng một sự xao nhãng tạm thời. Có những ứng cử viên tốt hơn cho việc đó. Dù sao thì, Mochizuki có rất nhiều bạn tốt.

Vì vậy tôi giữ im lặng. Đó là điều tốt nhất mà một người vô dụng như tôi có thể làm. Anh ta đã dạy tôi cách nói từ tận đáy lòng, nên tôi gửi cho anh ta một lời cổ vũ không lời từ sâu thẳm bên trong.

Những cảm xúc hỗn loạn của anh ta dịu xuống một chút, và Mochizuki duỗi thẳng chân ra.

「Thế ra cậu đang hẹn hò với Sanada à?」

Câu hỏi bất ngờ của anh ta khiến tôi cứng họng. Mọi người cứ liên tục hỏi tôi điều này. Có phải vì lễ hội sắp đến không?

「Chúng em không hẹn hò,」 tôi nói, cau mày.

Mochizuki khẽ cười khẩy. 「Phải rồi. Chắc cậu không muốn thừa nhận trước mặt một thằng đang phải chờ đợi.」

Không phải vì lý do đó, nhưng tôi không bận tâm nếu anh ta muốn hiểu theo cách đó.

「Cậu không giống như tôi nghĩ, Aikawa.」

Tôi liếc nhìn anh ta. Điều đó có nghĩa là gì?

Cảm nhận được sự bối rối của tôi, anh ta lúng túng cử động. 「Các tiền bối năm ba gán cho cậu biệt danh là mỹ nhân cô độc, hoặc nữ hoàng băng giá.」

Tôi không chắc cả hai đều là lời khen. Cả hai đều có vẻ mô tả Sunao.

「Em chỉ như thế này khi ở cùng câu lạc bộ Văn học thôi,」 tôi thừa nhận.

「Thật sao?」

「Thời gian còn lại, em là một kẻ cô độc lạnh lùng.」

Tôi thực sự không biết Sunao như thế nào khi cô ấy ở bên bạn bè trong các lớp khác. Cô ấy không dành toàn bộ thời gian để nhìn vào gương, nên tôi không bao giờ thấy biểu cảm của cô ấy. Tôi chỉ đơn giản là biết được những gì cô ấy đã thấy và nghe sau khi mọi chuyện đã xảy ra – bản thân Sunao vẫn là một bí ẩn.

Nhưng tôi không nghĩ cô ấy vui vẻ lắm. Dù sao thì, ký ức của cô ấy về thời gian ở lớp đều mơ hồ.

「Đó là một điều kỳ lạ khi tự nói về bản thân mình.」

「Chà, một tiền bối thô lỗ đã đặt những lời đó vào miệng em.」

Tôi làm mặt giận dỗi, rồi nhe răng cười với anh ta.

「Ối, đáng sợ thật. Tôi nổi da gà rồi đây này!」

Anh ta giả vờ xoa xoa cánh tay trên, và tôi cảm thấy một chút tự hào.

「Em diễn đạt không?」

「Ừ, lạ thật là chẳng có tí tài năng nào trong số đó thể hiện ra trên sân khấu cả.」

Lời đáp trả không chút nương tay của anh ta đâm thẳng vào tim tôi, nhưng anh ta dường như không nhận ra.

「Hừm, tôi đoán điều đó chỉ cho thấy tầm quan trọng của câu lạc bộ. Và tại sao cả ba người các cậu lại chiến đấu vì nó.」 Mochizuki tự gật đầu.

Vở kịch và nhà ma rất vui. Cả hai đều là lần đầu tiên đối với tôi và giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Nhưng điều tôi yêu thích nhất là được ở trong câu lạc bộ Văn học, trong căn phòng nhỏ bé đó. Thời gian của tôi ở đó luôn tràn ngập sự bình yên và ấm áp, như được sưởi nắng vậy.

Đó là lý do tại sao tôi rất muốn không đánh mất nó.

Ngay cả khi nó chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi.

「Tại sao anh lại tham gia câu lạc bộ Kịch?」 tôi buột miệng nói nhanh, cố gắng chuyển chủ đề.

Tôi không thể biết anh ta có nhận ra không. Dù sao thì, anh ta cũng hưởng ứng.

「Cậu biết tôi hay nói nhiều mà, đúng không?」

「Vâng.」

「Cậu ít nhất cũng nên giả vờ như không nhận ra chứ!」 Anh ta thở dài một cách bực bội, nhưng dường như không quá khó chịu. 「Hồi tiểu học, lớp tôi đã diễn vở Swimmy trên sân khấu.」

Swimmy là tên một chú cá đen nhỏ có màu sắc không giống với phần còn lại của đàn.

「Tôi chỉ có một vai nhỏ – một con cá bị cá ngừ ăn thịt. Nhưng đó là điều đã khiến tôi bắt đầu.」 Anh ta nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào một sân khấu xa xăm được chiếu sáng bởi đèn sân khấu. 「Được ở trên sân khấu chẳng giống bất cứ điều gì khác. Cứ như tôi không còn là tôi nữa. Trước đám đông, tôi nói với tư cách là người khác, và không có cách nào để tôi lỡ lời. Tôi bắt đầu cảm thấy như mình đã sống một cuộc đời hoàn toàn khác – và điều đó thật vui.」

Nghe lời thú nhận này, tôi tự hỏi liệu Mori có cảm thấy như vậy không. Có lẽ lý do cô ấy tỏa sáng trong mỗi vai diễn là vì cô ấy đã hoàn toàn trở thành người khác.

Nhưng bằng cách nào đó, tôi không nghĩ vậy. Cô ấy luôn trông rất tự nhiên trong các buổi diễn tập.

Cô ấy không diễn vai công chúa Kaguya – mà ngược lại. Kaguya giống hệt cô ấy. Cô ấy đang nói những sự thật vượt qua cả diễn xuất, và đó là lý do tại sao chúng lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến vậy.

Khi tôi không nói gì, giọng Mochizuki mang một chút vẻ vui tươi gượng gạo.

「Cuối tuần tới là ngày trọng đại! Cùng cố gắng hết sức nhé!」

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

Tôi đoán Mori đã quay lại – và tôi nghĩ Mochizuki cũng vậy. Tôi thấy chân anh ta co giật – thần kinh anh ta vẫn còn căng thẳng.

Nhưng người đứng ở cửa lại là Aki. Cậu ấy quỳ xuống và nhìn xuyên qua chân bàn về phía chúng tôi. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra cậu ấy.

「Ồ, Sanada!」 Mochizuki nói, thân thiện một cách bất thường. Có lẽ anh ta chỉ đang che giấu sự bối rối của mình.

「Chào,」 Aki càu nhàu, rồi dừng lại.

Cậu ấy đang nhìn tôi, nhưng không nhìn vào mắt tôi. Có chuyện gì đó. Bối rối, tôi vừa định hỏi thì Mochizuki vội vàng đứng dậy.

Anh ta vươn vai, làm giãn các cơ bắp cứng đờ, rồi nhìn tôi.

「Cảm ơn, Aikawa.」

Không đợi câu trả lời, anh ta đi ngang qua Aki và biến mất.

Tôi chắc chắn anh ta đã đi tìm Mori. Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng họ sẽ làm lành được với nhau.

「Đoàn kiểm tra đã đến rồi,」 Aki nói. 「Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.」

「Thật sao? Ồ, tốt quá.」

Aki đi đến chỗ tôi và chìa tay ra.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, và cậu ấy kéo tôi đứng dậy. Phủi bụi trên váy, tôi ngẩng lên định cảm ơn cậu ấy – và bất ngờ trước vẻ lo lắng trong mắt cậu ấy.

「Cậu và Mochizuki đã nói chuyện gì vậy?」

Tôi bắt đầu kể cho cậu ấy nghe, rồi cắn môi.

Mochizuki đã hỏi liệu tôi có thể giữ bí mật không. Anh ta muốn biết liệu tôi có tiết lộ chuyện điểm kiểm tra của Mori và câu chuyện tỏ tình của anh ta không. Anh ta đã tin tưởng tôi, và tôi không thể đi kể cho ai đó bây giờ, dù người đó là ai đi nữa.

「Ch-chuyện đó là bí mật.」

Tôi nghĩ Aki sẽ hiểu ý.

「Cậu không thể nói cho tôi biết sao?」 cậu ấy hỏi.

Một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Aki không vui, và cậu ấy không hề che giấu điều đó.

Cậu ấy chắc chắn đã hiểu lầm, và tôi có cảm giác cậu ấy sẽ ôm hận nếu tôi không làm gì đó. Chúng tôi thậm chí có thể kết thúc như Mori và Mochizuki.

「Em có thể nói cho anh biết điều này – em đang lắng nghe những vấn đề tình cảm của anh ấy.」

Tôi nghĩ chừng đó là được phép. Miễn là tôi tránh những chi tiết cụ thể.

Aki thả lỏng một chút. 「Vấn đề tình cảm?」

「Vâng. Em đã cho anh ấy vài lời khuyên hay, và anh ấy đã cảm ơn em vì điều đó.」

Mochizuki chủ yếu chỉ trút bầu tâm sự chứ không thực sự nhờ giúp đỡ. Tất cả những gì tôi thực sự làm là khuyến khích anh ta thử thở bụng – điều này khó có thể coi là lời khuyên hay. Nhưng đó không phải là điều nên khiến Aki lo lắng. Tôi hy vọng chừng đó đã đủ rõ ràng.

「Hừm.」

Mưu mẹo của tôi đã thành công; sự ghen tuông của cậu ấy tan biến.

Khi tôi trông có vẻ nhẹ nhõm, cậu ấy đưa ra một đề nghị bất ngờ.

「Vậy thì tôi cũng cần một vài lời khuyên đây.」

Làm sao tôi có thể bỏ qua điều đó? Vấn đề tình cảm của cậu ấy là vấn đề tình cảm của tôi. Nếu cậu ấy cần giúp đỡ điều gì đó, chắc chắn phải liên quan đến tôi. Một suy nghĩ đáng sợ.

「Có chuyện gì sao?」 tôi dò hỏi.

「Vâng. Chỉ cần nhìn bạn gái mình nói chuyện với một chàng trai khác là tôi đã nổi điên lên rồi.」

Cậu ấy hơi cúi xuống và nhìn lên tôi, hỏi tôi nên làm gì. Thật là một tên ranh mãnh. Tôi vỗ nhẹ vào má cậu ấy một cách vui đùa.

Cậu ấy đã chờ đợi một phản ứng, và cuối cùng, cậu ấy nở một nụ cười toe toét.

「Đó là một căn bệnh nghiêm trọng,」 tôi nói. 「Em không nghĩ có thuốc chữa đâu.」

「Ý cậu là tôi sẽ mãi như thế này sao?」 Aki lẩm bẩm, trông không có vẻ gì là khó chịu. Cậu ấy thậm chí còn không gãi má.

Tôi cắn môi, đấu tranh xem có nên nói câu tiếp theo không. Tôi nhớ đến bờ vai rộng của cậu ấy khi cậu ấy nói chuyện với các cô gái khác trong lớp – với Mori, và Satou. Trong vòng hai giây rưỡi, tôi đã đưa ra quyết định.

「Nhưng bạn gái anh cũng mắc căn bệnh mãn tính tương tự, nên em nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi.」

Ngay lập tức, sự xấu hổ dâng trào trong tôi, và vài từ cuối cùng chỉ còn là một tiếng kêu lí nhí.

Nhưng tai Aki đã nghe rõ từng lời. Cậu ấy trông còn xấu hổ hơn cả tôi, và đôi lông mày rậm của cậu ấy nhíu lại trên một nụ cười.

「Tin tốt lành đấy,」 cậu ấy nói.

Tôi không thể không mỉm cười đáp lại.

***

Cuộc kiểm tra nhà ma chỉ đưa ra một lưu ý duy nhất – họ tìm thấy một chỗ dễ làm đổ tấm bìa các-tông. Ngoài ra, chúng tôi đều được phép hoạt động.

Bối cảnh nhanh chóng được tháo dỡ và cất vào một phòng học không sử dụng. Chúng tôi vẫn còn các tiết học, nên phòng của chúng tôi không thể mãi là một bệnh viện bỏ hoang được.

Chúng tôi sẽ lắp ráp lại tất cả vào ngày hai mươi chín. Chúng tôi sẽ có cả ngày trước Lễ hội Seiryou để dành cho những khâu chuẩn bị cuối cùng.

Khi ngày trọng đại đến gần, mức độ phấn khích của toàn trường đạt đến đỉnh điểm.

「Này mọi người! Mấy món ăn vặt này là của thầy Akai đấy!」 Ricchan nói, tay cầm một túi đồ tạp hóa vừa đến ngay khi chúng tôi kết thúc bài tập luyện thanh. Tôi đã tự hỏi cô ấy ở đâu trong lúc chúng tôi chạy bộ, và có vẻ cô ấy đã đi lấy đồ ăn vặt.

Các buổi diễn tập luôn tạm dừng ngay khi đồ ăn vặt xuất hiện. Và khi tôi nhìn thấy những gì trong túi, tôi gần như hét lên.

「Bánh lươn!」

Bánh lươn là một món ăn vặt cổ điển của Shizuoka. Thay vì bánh nướng, chúng là những chiếc bánh quy bơ làm bằng vỏ bánh nướng có hình dạng con lươn. Và những chiếc bánh Ricchan mang đến không phải là bánh lươn bình thường.

「Loại có hạt ấy!」

Đây là một biến thể đặc biệt có hạnh nhân, tạo thêm độ giòn tan, và chúng đắt hơn loại thông thường. Tất cả chúng tôi đều ngồi xuống và chén ngon lành.

Hôm nay các bạn trợ lý vắng mặt, và phòng tập cảm thấy hơi quá rộng. Chúng tôi để dành một ít bánh lươn cho họ.

「Cá nhân tôi thì thích bánh cá cơm hơn.」

「Tôi biết! Mấy cái đó cũng ngon nữa.」

Cả hai loại đều được làm bởi Shunkado ở Hamamatsu. Chúng không có vị gì giống lươn hay cá cơm cả.

Hiếm khi có ai tự mua những món đặc sản địa phương như thế này, nhưng điều đó khiến việc nhận được chúng từ người khác trở thành một món quà thực sự. Tất cả đều ngon – Cocco, Mochi sông Abe, bánh số 8, bánh Genji hình trái tim.

Tôi cắn một miếng ở đầu chiếc bánh. Lớp vỏ bánh giòn tan được phết một lớp men bí mật. Vị ngọt lan tỏa khắp miệng tôi trước cả khi tôi bắt đầu nhai. Thật là hạnh phúc.

「Ồ, tớ đã hoàn thành truyện ngắn rồi!」 Ricchan thông báo.

Cô ấy đưa ra một tập giấy viết được ghim lại trong tiếng vỗ tay. Tôi cũng vỗ tay theo, tất nhiên rồi.

Cặp vợ chồng già đó đã yêu thương công chúa Kaguya đến mức nào? Họ đã trân trọng thời gian ở bên nhau ra sao? Cô ấy có thể không phải là con gái ruột của họ, nhưng họ đã yêu thương cô ấy như con đẻ vậy.

Câu chuyện chính chỉ lướt qua khoảng thời gian ba người họ ở bên nhau, và phần truyện bổ sung của Ricchan chính là để khai thác khía cạnh đó – qua lời kể của bà lão.

Truyện khá hay, đọc nhanh, chỉ khoảng bốn mươi trang. Tôi đã góp ý cho vài bản nháp trước đó nên cũng đã đọc xong toàn bộ rồi.

“Cho tôi đọc với được không?” Mori hỏi.

“Đương nhiên rồi! Cứ tự nhiên đi.”

Ricchan trườn lại gần cô ấy. Mori một tay cầm bánh lươn, một tay đón lấy tập giấy được đưa.

Kịch bản của chúng tôi cũng đã được cập nhật. Phần tên tạm đã biến mất, giờ đây tên chính thức là 『Truyện Ông Lão Đốn Tre, Bản Chuyển Thể Mới』.

Kịch bản được in trên giấy A4, đóng thành tập như một cuốn sách nhỏ, ghim được dán băng dính màu xanh để giữ chặt. Phiên bản này dễ cầm bằng một tay, được in với phông chữ to, đẹp – và tất nhiên, những câu thoại của tôi đã được tô màu xanh nhạt.

“Tôi nghĩ đây là một câu chuyện hay,” Mochizuki nói.

“Ưm,” Mori khẽ đáp. Không phải một phản ứng nồng nhiệt cho lắm.

Anh ta giật mình, không nói gì thêm. Căng thẳng giữa hai người rõ ràng vẫn chưa được giải quyết.

Tôi không ngạc nhiên. Chỉ vài giờ trước, họ còn cãi nhau chí chóe.

Tôi kinh ngạc khi Mori vẫn đến buổi diễn tập. Dù vậy, cô ấy dường như không đến đây để làm hòa với Mochizuki. Cô ấy đã hứa và giữ lời – một nguyên tắc mà cô ấy dường như luôn tuân thủ.

Không thể đóng góp gì, tôi đành cắn thêm miếng bánh lươn. Món bánh dài, ngon lành này sắp hết rồi, khiến tôi có chút buồn.

Đúng lúc đó, một thứ gì đó lóe lên nơi khóe mắt, và tôi quay sang nhìn. Cảnh tượng tôi thấy khiến tôi giật mình đến nỗi quên cả thưởng thức miếng bánh cuối cùng.

Mori đang khóc.

Cô ấy quên mất miếng bánh trên tay kia, toàn bộ sự chú ý dồn vào câu chuyện ngắn. Nước mắt chảy dài trên hai gò má. Những vệt sẫm màu loang trên tấm thảm màu xanh nhạt.

Cô ấy dường như không hề hay biết những giọt nước mắt đang lăn dài trên cằm. Chỉ đến khi bắt gặp ánh mắt tôi, Mori mới nhận ra mình đang khóc.

Cô ấy giật mình, rồi dùng mu bàn tay lau nước mắt.

“Xin lỗi, nước mắt ở đâu ra thế này? Tôi không biết nữa… Chỉ là truyện hay quá.” Cô ấy cố nở một nụ cười. Cô ấy lau mắt mạnh đến nỗi khiến tôi lo lắng, khiến đôi mắt cô ấy đỏ hoe. “Tôi có thể thích câu chuyện này hơn cả truyện chính nữa.”

“Đúng là một lời khen ngợi lớn lao!” Ricchan cười khanh khách. Cô ấy đang đùa giỡn, cố gắng giữ cho không khí nhẹ nhàng.

Mori quay sang tôi. “Tôi sẽ hoàn thành bức tranh sớm thôi,” cô ấy nói. “Chờ thêm chút nữa nhé.”

Hạn chót nộp poster đang đến gần. Một cuộc chiến gay gắt đang nổ ra trên các bảng thông báo và không gian tường, ai cũng cố gắng thu hút sự chú ý tối đa cho gian trưng bày của mình.

Một cô gái đã khóc vì câu chuyện của Ricchan sẽ mang đến cho chúng tôi điều gì? Tôi vừa mong đợi vừa lo lắng – nhưng hiện tại, tôi chỉ đơn giản là gật đầu.

***

Lễ hội Seiryou chỉ còn chưa đầy một tuần nữa.

Buổi sinh hoạt lớp kết thúc với những thông báo tối thiểu, rồi chúng tôi được giải tán. Những học sinh trực nhật và những người có hoạt động câu lạc bộ là những người đầu tiên rời khỏi lớp.

Chúng tôi đang trong giai đoạn cuối cùng chuẩn bị cho nhà ma, và đội đạo cụ đã hoàn thành phần việc của mình vài ngày trước. Hôm nay chúng tôi giúp đỡ các đội khác, nhưng nếu không ai cần gì, tôi có thể lẻn về phòng câu lạc bộ và tập trung đọc kịch bản vở kịch.

Trong lúc đang cân nhắc các lựa chọn, tôi thấy một chiếc khăn tay trắng quay vòng bên ngoài cửa sổ hành lang – giống như cách mọi người làm ở các buổi hòa nhạc. Tôi nhận ra họa tiết trên chiếc khăn và đi đến cửa.

“Có chuyện gì thế, Ricchan? Hôm nay là thứ Ba mà.”

Chúng tôi chỉ thay đồ thể dục và gặp nhau ở cổng vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu.

“Không phải chuyện đó – tôi cần thảo luận với cậu một chuyện, Nao.”

Ricchan đang gập chiếc khăn của mình. Đó là món quà tôi mua cho cô ấy ở thủy cung, có in hình sushi. Tôi đã đắn đo rất lâu, xin ý kiến của Aki, nên thấy cô ấy sử dụng nó thật hữu ích khiến lòng tôi ấm áp.

Đối với những thành viên còn lại của Câu lạc bộ Kịch, chúng tôi đã mang về snack Happy Turn vị mayonnaise và tôm, một hương vị chỉ bán ở thủy cung. Chúng được đón nhận khá nồng nhiệt.

“Chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Tôi có một báo cáo tiến độ.”

Mắt tôi mở to.

Lớp học đầy học sinh, Aki cũng ở đó, nên chúng tôi lẻn xuống hành lang.

Khi chỉ còn hai đứa, Ricchan thì thầm tin tức của mình.

“Tôi đã tìm ra tờ rơi rơi từ tầng nào rồi.”

“Thật sao?”

Tôi đã ở đó khi chúng đang rơi xuống. Tôi không bắt gặp khoảnh khắc chúng bị ném lên không trung, nhưng tôi đã thấy chúng trôi theo gió.

Chúng đến từ tòa nhà chính của trường, từ một nơi nào đó trên cao. Điều đó loại trừ tầng một và tầng hai.

“Nhưng tầng ba là các lớp học của năm ba, đúng không?” tôi nói. “Lúc đó, có rất nhiều người nhìn ra ngoài cửa sổ. Và cũng sẽ có người ở hành lang tầng bốn bên ngoài phòng hội đồng nữa.”

Có rất nhiều nhân chứng tiềm năng ở cả hai tầng. Liệu có ai đó có thể thả tất cả những tờ rơi đó mà không ai nhìn thấy không?

Tuy nhiên, Ricchan không hề nao núng trước lập luận của tôi. “Vậy thì, bằng phương pháp loại trừ, tôi tin rằng chúng đã được thả từ trên mái nhà!”

“Mái nhà?!”

Có một cánh cửa thép dẫn lên mái nhà, nhưng nó luôn bị khóa.

“Vào ngày mùng một tháng Mười, có một cuộc kiểm tra tháp nước. Họ cho một nhà thầu bên ngoài lên mái nhà. Cuộc kiểm tra diễn ra trong giờ nghỉ trưa.”

Mùng một tháng Mười. Tôi không cần ai nhắc nhở – đó là ngày những tờ rơi rơi xuống.

“Vậy cậu nghĩ ai đó đã lẻn lên mái nhà và thả tờ rơi sau giờ học?”

“Đó là ý nghĩ đầu tiên của tôi, nhưng sau đó tôi nghĩ lại. Làm vậy thì sau khi thả tờ rơi, họ sẽ không có đường xuống khỏi mái nhà.”

“À, đúng rồi.”

Nếu giáo viên đã khóa cửa khi thủ phạm đang ở trên mái nhà, họ có thể vẫn còn ở đó, từ từ mục rữa.

“Tôi nghĩ giáo viên đi cùng nhà thầu đã quên khóa cửa. Thủ phạm của chúng ta đã nhận ra và nghĩ ra kế hoạch thả tờ rơi. Hoặc cũng có thể chính là giáo viên đó – cả hai giả thuyết đều hợp lý.”

“Tôi hiểu rồi. Ai đã đi cùng họ?”

“Cái đó thì tôi không biết.” Ricchan thở dài. “Tôi đã đến văn phòng giáo viên và dò hỏi, nhưng không có kết quả gì. Tôi đoán họ đã thảo luận về vụ việc, và người nào đó đã im lặng để tránh bị đổ lỗi.”

Tôi nhớ đã thấy Ricchan ở bên ngoài thư viện mấy hôm trước. Chắc hẳn cô ấy vừa rời khỏi văn phòng giáo viên.

Nhưng tất cả điều này không giúp chúng tôi tiến gần hơn đến việc tìm ra kẻ chủ mưu.

“Đừng lo. Người bạn khiêm tốn của cậu, Hironaka Ritsuko, đã vạch ra một kế hoạch xảo quyệt.”

“Nói tôi nghe đi.”

Ricchan là một suối nguồn ý tưởng vô tận. Thấy ánh mắt tôi lấp lánh, cô ấy chỉnh kính một cách khoa trương.

“Chúng ta hãy kiểm tra lối vào mái nhà. Người ta nói tội phạm luôn quay lại hiện trường vụ án mà!”

“Ưm, vậy cơ bản là cậu không có kế hoạch gì cả.”

“Có thể nói là không!”

Chà, dù sao thì cô ấy cũng là một suối nguồn tự tin vô tận.

Đứng yên chẳng đi đến đâu, nên chúng tôi đi đến lối vào mái nhà để thử cái gọi là “không kế hoạch” của Ricchan. Cánh cửa chắc chắn sẽ bị khóa, nên chúng tôi sẽ không thể ra ngoài mái nhà được.

“Tôi có nên mua ít bánh bao đậu đỏ và sữa không?” tôi hỏi.

“Nghe có vẻ hoàn hảo cho một cuộc theo dõi dài ngày!”

Chúng tôi đang đùa giỡn, gần đến tầng ba thì nghe thấy một tiếng “thịch” từ phía trên. Tiếp theo là tiếng nói chuyện và cười đùa của vài người.

Chúng tôi lập tức cúi người xuống và nấp đi.

Tiếng nói không phát ra từ chính mái nhà, mà từ chiếu nghỉ bên ngoài cánh cửa.

“Ricchan, tôi biết không nên như vậy,” tôi thì thầm. “Nhưng cái này cũng hơi vui.”

Cô ấy cười toe toét đáp lại. “Tôi cũng đang nghĩ vậy.”

Chúng tôi bò lên cầu thang, từng bước một. Đầu gối chúng tôi bẩn hết, nhưng không ai trong chúng tôi quan tâm. Khi chúng tôi đủ gần để nhìn rõ những đôi dép đi trong nhà có viền xanh của mục tiêu, Ricchan lập tức bật dậy.

“Cảnh sát! Không ai được nhúc nhích!” cô ấy hét lên.

“Là cảnh sát! Chạy mau!”

Cô ấy diễn rất đạt, và họ cũng đáp lại tương tự.

Hai cậu bé nhảy qua lan can xuống những bậc thang bên dưới và biến mất. Nhưng cậu bé thứ ba không kịp chạy thoát. Ricchan chỉ thẳng vào cậu ta.

“Nao, bắt giữ!”

“Đ-được thôi!”

Tôi lao về phía trước, hoàn toàn không chắc chúng tôi đang làm gì.

Tôi rõ ràng đang run rẩy, và cậu ta cũng vậy. Chiếu nghỉ dẫn lên mái nhà khá rộng, nhưng chúng tôi đang ở thế bế tắc.

Sau vài khoảnh khắc, tôi nhận ra cậu bé là một người tôi quen.

“Khoan đã, Yoshii?”

“Cái gì? Có phải Aikawa đó không?!” Bạn học của tôi chớp mắt nhìn lại tôi.

“Cậu làm gì ở đây?” tôi hỏi.

“À, câu hỏi hay. Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?” Cậu ta khẽ cười, ánh mắt lướt qua phía sau tôi.

Tôi nhìn theo… và thấy một chiếc giẻ ướt trên sàn. Cậu ta đang cầm một cây chổi lộn ngược ra sau lưng. Và…

“Ô! Cái hót rác!” tôi hét lên, và Yoshii giật mình.

Tôi nhặt lên một chiếc hót rác bằng nhựa có chữ “cổng trước” được viết bằng bút dạ đen. Các chữ cái đã mờ đi đáng kể theo năm tháng, nhưng vẫn còn khá rõ ràng.

Chiếc hót rác này đã mất tích từ rất lâu rồi. Tôi đã nghĩ nó đi dạo chơi đâu đó, nhưng thực ra, Yoshii đã “bắt cóc” nó!

Chiếc giẻ vo tròn kia là quả bóng của họ. Cây chổi lộn ngược là gậy đánh bóng. Chiếc hót rác là găng tay của người ném bóng.

Với tất cả bằng chứng này, chúng tôi không cần thám tử để biết chuyện gì đang xảy ra. Cầm chiếc hót rác trên tay, tôi chỉ ngón tay buộc tội.

“Yoshii, cậu đang trốn trực nhật để chơi bóng chày!”

“Á, cô ấy phát hiện ra rồi!” Cậu ta ôm đầu. “Làm ơn, đừng mách giáo viên! Chúng tôi chỉ chơi bóng chày thôi! Tập luyện chăm chỉ cho giải vô địch quốc gia!”

“Nói nhảm như vậy sẽ không hay ho gì với đội bóng chày thật đâu!” Ricchan nói.

“Hả? Cô là ai?” Yoshii hỏi, lần đầu tiên chú ý đến cô ấy.

“Hironaka Ritsuko, Câu lạc bộ Văn học. Rất hân hạnh được làm quen.” Sau một lời giới thiệu ngắn gọn, cô ấy đi thẳng vào vấn đề. “Yoshii, phải không? Chúng tôi cần câu trả lời, ngay lập tức! Thứ Sáu, mùng một tháng Mười! Cậu có ở đây trốn trực nhật không?”

Cô ấy đang tra hỏi cậu ta, khiến cậu ta bồn chồn.

“Ưm, cô có thể nói tất cả các ngày cô muốn, tôi không nhớ xa đến vậy! Tôi thậm chí còn không nhớ bữa sáng hôm qua tôi ăn gì!”

Điều đó hơi đáng lo ngại.

“Mùng một tháng Mười là ngày sau kỳ thi giữa kỳ,” tôi giải thích. “Ngày lớp chúng ta quyết định làm nhà ma. Ngày ai đó đã thả tờ rơi xuống sân trường.”

“À, ngày đó. Tôi nhớ ra rồi.”

Đó là một ngày khá đáng nhớ. Ngay cả Yoshii dường như cũng nhớ ra bây giờ.

“Cậu có thấy ai khác ở đây không?”

“Ở đây?” Cậu ta định nói không, rồi dừng lại. Cậu ta nhìn quanh, lục lọi ký ức. “Khoan đã… có một người. Những người khác chạy mất, nhưng tôi làm rơi một chiếc giẻ và không kịp chạy thoát.”

“Cậu có biết đó là ai không?”

Yoshii do dự, rồi gật đầu. “Vâng, cô ấy nổi tiếng – tôi chắc cô cũng biết cô ấy.”

Ricchan và tôi trao đổi ánh mắt. Chúng tôi đã tìm thấy câu trả lời.

“Nhưng, ừm, về chuyện trốn trực nhật…”

“Hãy cho chúng tôi câu trả lời, và chúng tôi sẽ giữ bí mật này đến chết,” Ricchan tuyên bố.

Yoshii thở ra, trông nhẹ nhõm.

Chúng tôi đã có một thỏa thuận. Cậu ta hắng giọng và hít vào.

“Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết. Tên cô ấy là—”

***

Một lần nữa, sự tĩnh lặng bao trùm phòng mỹ thuật.

Tôi thấy Mori trong bộ đồng phục của mình ở phía xa. Cô ấy khoanh tay khi xem xét tác phẩm của mình từ mọi góc độ.

Một cây cọ đã dùng nằm trên bảng màu, màu nước loang lổ. Các sắc thái sống động đến nỗi, trong một khoảnh khắc, trông như tất cả màu sắc của cầu vồng cùng lúc.

“Mori.”

“Ô, Aikawa. Tôi vừa hoàn thành poster! Cảm ơn cậu đã kiên nhẫn.”

Cô ấy vẫy tôi lại. Tôi đứng cạnh cô ấy và chiêm ngưỡng thành quả của cô ấy.

“Tôi đã mất rất nhiều thời gian để chọn chủ đề. Tôi cứ nghĩ, liệu tôi có nên cố gắng đưa tất cả các nhân vật vào bằng cách nào đó không? Hay tập trung vào câu chuyện tình yêu? Hay có lẽ là trận chiến siêu năng lực mà Hironaka rất hào hứng? Nhưng rồi…” Cô ấy nhặt trang giấy lên – màu sắc đã khô hoàn toàn. “Tôi nghĩ, 『Ông Lão Đốn Tre』 là một câu chuyện về gia đình. Vì vậy tôi đã chọn chủ đề này.”

Tôi thấy một khu rừng tre tối tăm, được thắp sáng bởi một ánh sáng rực rỡ.

Một cô bé nhỏ xíu đang ngủ bên trong cây tre phát sáng. Má cô bé bầu bĩnh đỏ hồng đáng yêu, và gần như có thể thấy đôi môi cô bé mấp máy trong giấc ngủ.

Từ hai bên khung hình, những bàn tay đang vươn tới cô bé. Những bàn tay nhăn nheo – của ông lão và bà lão.

Chính là khởi đầu của câu chuyện. Chắc chắn, bà lão không thực sự có mặt trong cảnh này, nhưng trong tâm trí Mori, cả hai người đều đã tìm thấy cô bé, cả hai đều đặt tên cho cô bé, cả hai đều ôm ấp cô bé.

Những màu nước pastel mang lại sự ấm áp nhất định cho toàn bộ bức tranh, cho thấy một gia đình như thế nào mà ba người này sẽ tạo thành.

Tôi đã mỉm cười. “Tôi nghĩ nó thật đáng yêu.”

“Cảm ơn. Đọc câu chuyện của Hironaka đã thuyết phục tôi rằng tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Có lẽ nó không hào nhoáng. Nhưng nó chắc chắn thu hút ánh nhìn. Tôi không thể tưởng tượng ra một poster nào tốt hơn hay một bìa tạp chí nào đẹp hơn cho tạp chí của chúng tôi.

“Đây là lần đầu tiên tôi vẽ bất cứ thứ gì cho người khác. Phù! Khá căng thẳng.” Cô ấy đặt một tay lên ngực và làm điệu bộ như sắp đổ gục.

“Chà, cậu đã làm rất tốt,” tôi nói, rạng rỡ. “Tôi chắc Ricchan sẽ rất vui.”

“Mừng là nghe vậy. Tôi có nên chính thức công bố vào ngày mai không?”

“Chắc chắn rồi.”

Sự im lặng bao trùm phòng mỹ thuật một lần nữa.

“Mori,” tôi nói sau một lúc. “Cậu đọc gì trong giờ giải lao buổi sáng vậy?”

“Còn cậu thì sao, Aikawa?”

Tôi đã cố gắng hỏi bất ngờ, nhưng cô ấy lại ném câu hỏi ngược lại tôi như thể đã nhìn thấy từ xa.

“Hiện tại, tôi đang đọc 『Chạy đi, Melos!』” tôi nói.

Đây là sự thật. Sau khi thấy Selinuntius trong phòng mỹ thuật và nói chuyện với Satou, tôi đã muốn đọc lại nó.

“Tôi cũng đang đọc Dazai Osamu,” Mori nói, cười khúc khích.

“Ồ?”

“Nhưng tôi đang đọc 『Thất Lạc Cõi Người』.”

Cô ấy lấy cuốn sách bìa mềm ra khỏi túi trên ghế của mình. Đó là cuốn sách mà Satou đã tìm kiếm.

“Tên nghe đáng sợ thật, đúng không?” cô ấy nói. “Tôi cảm thấy mọi người đọc nó vì họ sợ nó đang nói về mình.”

“Tôi chưa bao giờ đọc nó.”

“Ồ? Tại sao không? Cậu không phải là mọt sách sao? Cậu là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học. Và cậu thậm chí còn đang đọc tác phẩm khác của tác giả.”

Tôi cảm thấy một giọt mồ hôi chảy dài trên lưng.

“Có rất nhiều sách ngoài kia mà.”

Điều đó không có gì lạ.

Ngay cả những người hâm mộ Dazai Osamu cũng không nhất thiết phải đọc 『Một Trăm Cảnh Núi Phú Sĩ』. Những người hâm mộ Ango Sakaguchi có thể mê mẩn 『Trong Rừng, Dưới Cây Anh Đào Đang Nở Rộ』, nhưng sẽ không bao giờ lạc lối trong những trang của 『Luận Về Suy Đồi』.

Những gì tôi nói không sai. Nhưng tôi cũng có thể đã hét vào gió.

“Muốn đọc không?” cô ấy hỏi.

Tôi đứng yên, dịch chuyển như một cái đinh đóng vào cát khi Mori đưa cuốn sách cho tôi.

Tôi không thể nhìn thẳng vào bìa sách. Miệng tôi khô khốc. Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Tôi cảm thấy như vừa cho cả một viên đá lạnh vào miệng giữa mùa đông.

“Tôi sợ nó.”

“Sợ phần nào?”

“…Tôi cảm thấy như tác giả đang chỉ vào tôi và cười.”

Tôi sợ ba từ đó, được viết bằng phông chữ lạnh lùng đó. Chúng giống như một lời buộc tội, nhắc nhở tôi rằng tôi chỉ đang giả vờ là con người.

“Mori, cậu là người đã thả những tờ rơi đó, đúng không?”

Tôi nhìn vào mặt cô ấy.

Cô ấy trông ngạc nhiên, rồi vui mừng khôn xiết. Khóe môi cô ấy cong lên.

Cuối cùng tôi đã hiểu. Cô ấy chưa bao giờ chạy trốn, chưa bao giờ cố gắng che giấu – cô ấy chỉ đơn giản là đã chờ đợi bấy lâu nay để có ai đó hỏi.

“Chà! Cậu đúng rồi. Sao cậu lại tìm ra vậy?”

“Có nhân chứng.”

Cái tên Yoshii đã nói là Moririn. Cô gái lên mái nhà chính là nàng tiên rừng từ buổi họp toàn trường.

Sau giờ học vào ngày 1 tháng 10, Mori đã đi lên cầu thang với chiếc ba lô trên lưng.

Nó phồng to và nặng trịch, đầy tờ rơi.

Yoshii đã không nói với ai rằng cậu ta thấy Mori gần mái nhà. Tại sao cậu ta lại nói chứ? Cậu ta và bạn bè đã trốn trực nhật để chơi đùa. Mách lẻo về người thả tờ rơi sẽ có nghĩa là thừa nhận những hành vi sai trái của chính mình.

Mori ngồi xuống. Cô ấy liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, nhưng tôi không nhúc nhích.

Cô ấy nhún vai, rồi kể cho tôi nghe mọi chuyện.

“Tôi đang ăn một mình trong phòng hội đồng. Giáo viên đi cùng nhà thầu ghé qua, nói rằng ông ấy phải đi vệ sinh. Ông ấy nhờ tôi khóa cửa giúp và đưa tôi chìa khóa. Giáo viên rất tin tưởng chủ tịch hội học sinh… À, cựu chủ tịch hội học sinh,” cô ấy nói thêm. Nhiều học sinh vẫn gọi cô ấy bằng chức danh cũ. Cô ấy cũng đã giành được sự tin tưởng của họ. “Các nhà thầu kết thúc nhanh chóng. Tôi tiễn họ ra ngoài, rồi đi khóa cửa – và đó là lúc ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi ném một chồng tờ rơi từ trên mái nhà xuống? Cánh cửa đang mở toang.”

Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe lời thú nhận của cô ấy.

“Tôi hành động ngay lập tức theo ý tưởng đó. Tôi lẻn vào phòng máy tính, gõ dòng chữ đó vào Word, in một trăm bản, và thả chúng từ trên mái nhà xuống sau giờ học. Tôi trả chìa khóa ngay sau đó, nên tôi không nghĩ ai nhận ra đó là tôi. Dù sao thì, tất cả những điều đó cũng không quan trọng.”

Cô ấy đã nhìn xa xăm khi nói, nhưng giờ ánh mắt cô ấy dừng lại ở tôi.

Không cần thiết phải buộc tội Mori.

Sunao chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy, nên cô ấy không có cách nào để biết tôi là bản sao. Aki đã đúng.

Nếu tôi không muốn cô ấy phát hiện ra, tất cả những gì tôi phải làm là tránh khơi dậy sự nghi ngờ của cô ấy. Tôi có thể tránh bị bại lộ và giữ an toàn cho bản thân. Vở kịch sẽ đến rồi đi, và cô ấy sẽ tốt nghiệp và rời trường. Không có gì sẽ xảy ra.

Nhưng thay vào đó, tôi đã chọn chủ động tiếp xúc.

“Cảm ơn cậu đã nói ra,” cô ấy nói. Sự trang trọng của cô ấy cho thấy cô ấy hiểu điều này có ý nghĩa gì. Chỉ có ai đó bị báo động bởi những tờ rơi đó mới bận tâm tìm kiếm thủ phạm khi tất cả chúng tôi đều có quá nhiều việc khác phải làm. “Tôi thật sự nói vậy. Aikawa Sunao – hay đúng hơn, bản sao nhỏ bé của cô ấy.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Cậu muốn gì ở tôi?”

“Đừng dựng lông tơ lên. Tôi sẽ không đưa cậu đến phòng thí nghiệm nào đó và để họ mổ xẻ cậu hay gì đâu.”

Mori cười khúc khích, nhưng tôi có thể thấy cô ấy không hề vui vẻ.

“Tôi không cần phải thử nghiệm,” cô ấy tiếp tục. “Tôi đã biết cậu là gì rồi. Cậu giống hệt một con người bình thường. Cậu hít oxy và thở ra carbon dioxide. Cậu phải ăn và đi vệ sinh. Cậu buồn ngủ khi mệt mỏi. Tóc và móng tay của cậu mọc dài, và cậu thậm chí còn bị mụn. Đúng không?” Cô ấy giữ giọng điệu cố ý bình tĩnh. “Tôi biết vì tôi cũng là một người như vậy – một bản sao.”

Một phần trong tôi khó tin, trong khi một phần khác lại thấy điều đó hoàn toàn hợp lý.

“Mori—” Tôi ngừng lại, rồi diễn đạt lại câu hỏi của mình. “Cậu cũng là một bản sao à?”

“Một bản sao?”

“Đó là cách Sunao – bản gốc của tôi – gọi tôi.”

Một thứ trông giống hệt thứ thật, nhưng không phải.

Sunao gọi tôi là bản sao và đặt tên tôi là Second. Cô ấy dùng đủ mọi từ ngữ để nhấn mạnh ý rằng tôi không phải con người, rằng tôi chỉ là một kẻ giả mạo.

“Bản gốc và bản sao của cô ấy, huh? Chà, đó chắc chắn là một cách gọi.”

Bản sao của Mori gật đầu tự nhủ, rồi đặt tay lên bàn đẩy người đứng dậy. Cô ấy đưa tay về phía tôi, khiến tôi vô thức gồng mình.

Nhưng đòn đánh tôi dự liệu lại chẳng hề đến.

Thay vào đó, cô ấy kéo tôi vào một cái ôm. Cô ấy ôm tôi như thể chúng tôi là bạn cũ, gặp lại nhau sau mười năm xa cách. Đó là một cử chỉ mạnh mẽ, đầy kịch tính.

「Ư-ừm…?」 tôi ấp úng.

「Tôi đã tìm kiếm một người như cô,」 cô ấy nói, phớt lờ vẻ bối rối của tôi. 「Tôi mừng là chúng ta đã có thể gặp nhau.」 Giọng cô ấy run run, tôi cứ ngỡ cô ấy sắp khóc. Nhưng vài giây sau, tôi nhận ra tình hình còn tệ hơn nhiều so với những gì tôi lo sợ.

「Và giờ thì, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cô. Làm ơn—nếu cô biết bất cứ điều gì, cô phải nói cho tôi biết.」 Cô ấy buông tôi ra, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Không còn chút ấm áp nào trong biểu cảm của cô ấy—cứ như cái ôm nồng nhiệt vừa rồi chỉ là một lời nói dối độc địa. 「Có cách nào để chữa lành một bản gốc bị thương không?」

「…Cái gì?」

「Hay có cách nào để chuyển vết thương từ bản gốc sang bản sao không? Bất cứ thông tin nào cũng được!」

Tôi sững sờ. Chuyện này từ đâu ra vậy? Cô ấy đang nói cái quái gì thế?

Chắc trông tôi ngu ngốc lắm. Cô ấy chửi thề khẽ một tiếng rồi lay tôi.

「Nói cho tôi biết đi, cô Bản sao. Nếu cô chết thay cho cô ấy, liệu điều đó có cứu được bản gốc không?」

Những lời của cô ấy nhắc nhở tôi—không, không đúng. Làm sao tôi có thể nhớ lại thứ mình chưa bao giờ quên được? Những gì cô ấy nói khiến tôi phải quay lại đối mặt với những sự kiện mà tôi đã cố gắng lờ đi.

Tôi đã bị đẩy trước một đoàn tàu và bị cán qua. Tôi đã chết. Tôi đã bị nghiền nát thành thịt băm. Và giờ tôi ở đây, với ký ức về cái chết đó.

Tất cả chúng ta chỉ được phép có một cuộc đời. Đó là một phần của việc làm người. Cuộc sống quý giá vì nó hữu hạn.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—khi Sunao đưa tôi trở lại, nước mắt chảy dài trên má cô ấy—cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi không phải là con người, và tôi chưa bao giờ là con người cả.

「Tôi… tôi biết một điều.」

Giọng tôi run rẩy. Tôi không thở đều. Mắt tôi nhắm nghiền, nhưng có những đốm sáng lóe lên sau mí mắt.

「Nếu một bản sao chết, chúng tôi có thể được triệu hồi trở lại.」

Cô ấy nghiêng người lại gần. 「Cô nói vậy là sao?」

「Nếu một bản sao—」 Tôi thở hổn hển. Nước mắt đọng lại trong mắt tôi. Tôi phải nặn từng chữ ra một cách khó khăn. 「Nếu một bản sao chết, bản gốc có thể triệu hồi họ trở lại. Miễn là bản gốc không bị thương…」

Tôi phải hít mấy hơi thật sâu mới nói hết được câu đó.

「Ồ… Được thôi… Thật điên rồ. Tôi hoàn toàn không biết!」

Nhưng móng tay cô ấy vẫn ghim vào vai tôi, ngày càng sâu hơn.

「Còn ngược lại thì sao?」 cô ấy hỏi. 「Nếu bản gốc chết, thì tất cả sẽ kết thúc sao?」

Tôi không nói gì, nhưng đôi mắt cô ấy, sáng rực một thứ ánh sáng kỳ lạ, không buông tha cho tôi.

「Có thể nào một bản sao gánh chịu tổn thương không? Nếu Sunao Aikawa sắp chết, cô, bản sao của cô ấy, có thể chết thay cô ấy không?」

Tại sao cô ấy lại nói ra điều như vậy?

Tôi đã làm gì để làm tổn thương cô ấy sao? Tôi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nào sao?

「Aikawa thật đang làm gì bây giờ? Cô ấy ở đâu? Tôi cần biết thêm!」 Vẻ cau mày của tôi chẳng khiến cô ấy chậm lại chút nào. Cô ấy lay tôi như thể bị quỷ ám. 「Tôi cần câu trả lời! Cô không thể nói cho tôi biết sao? Nhanh lên!」

「Buông Nao ra.」

Một giọng nói mới giải thoát tôi khỏi nỗi đau.

Aki gỡ tay Mori ra khỏi tôi và đứng chắn giữa chúng tôi.

Tôi há hốc miệng nhìn anh ấy. Đôi vai rộng của anh ấy phập phồng, mồ hôi chảy dài trên má.

Tại sao anh ấy lại ở đây? Tôi suýt nữa đã hỏi. Nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi.

Ricchan đã nói cho anh ấy biết. Người bạn thông minh của tôi biết rõ tôi sẽ làm gì một khi tôi biết ai đã thả mấy tờ rơi đó.

「Tôi cũng là một bản sao. Nếu cô có câu hỏi, cô có thể hỏi tôi.」

Tôi không thở nổi. Aki đã tự tiết lộ thân phận để bảo vệ tôi.

Từ phía trên vai anh ấy đang phập phồng, tôi thấy vẻ mặt bối rối của Mori.

「Vậy Hironaka cũng là một bản sao sao? Cả Câu lạc bộ Văn học toàn là một đám bản sao à?」

「Không, Ricchan—」

Tôi định nói cô ấy là một con người bình thường, đúng nghĩa, nhưng không thể thốt nên lời.

Mori đã chậm lại một chút, nhưng cô ấy vẫn hỏi những câu tương tự.

Với vẻ mặt rất nghiêm nghị, Aki lắng nghe cô ấy.

Khi cuối cùng anh ấy lên tiếng, anh ấy cũng đưa ra những câu trả lời giống như tôi. Anh ấy không biết gì nhiều hơn tôi. Chúng tôi, những bản sao, không hiểu nhiều về bản thân mình. Làm sao chúng tôi có thể hiểu được?

Tôi ghen tị với con người. Họ không cần phải tự mình tìm hiểu mọi thứ—tất cả đã được giải thích trong sách giáo khoa sức khỏe của họ. Mọi chức năng của cơ thể họ. Tuổi thọ trung bình của họ. Biểu đồ hiển thị tỷ lệ tử vong ở mọi lứa tuổi. Khả năng mắc mọi loại bệnh.

Nhưng tôi là một bản sao, sinh ra với khuôn mặt của Sunao Aikawa.

Tôi có nghĩa vụ phải giả vờ mình là con người—nhưng nếu tôi có thể dành thời gian để tìm hiểu xem mình khác biệt đến mức nào, kết quả có thể xứng đáng với giải Nobel. Nếu tôi có đủ nghị lực để nhìn vào gương và hỏi, 「Bạn là ai?」 hàng trăm lần, thì việc tôi là một con quái vật cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nhưng tôi không mạnh mẽ đến thế.

「Ồ… Được rồi. Tôi hiểu rồi.」

Khi đầu óc tôi quay cuồng, Mori thở dài một tiếng thất vọng.

Cô ấy đã đặt rất nhiều hy vọng vào cuộc gặp gỡ này và rồi chẳng thu được gì. Cô ấy trông kiệt sức. Cô ấy vuốt những ngón tay hờ hững qua mái tóc mình. Cô ấy trông như đã già đi hàng chục tuổi trong vài phút cuối cùng.

「Thôi được. Vậy thì tôi nghĩ chúng ta xong việc ở đây rồi,」 cô ấy nói một cách lạnh lùng. Rồi cô ấy quay gót và bỏ đi.

Khoảnh khắc cô ấy rời đi, tôi đổ sụp như một con búp bê vải. Đầu gối tôi va vào ghế, và tôi ngã nghiêng. Aki đỡ lấy tôi.

Bàn tay anh ấy dịu dàng—là những bàn tay duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống bên trong tôi. Cảm giác chạm vào chúng mang lại cho tôi sự bình yên. Nhưng đôi khi, sự tử tế đó lại đâm sâu hơn bất kỳ nỗi đau nào.

「Em ổn chứ, Nao?」

「Em xin lỗi.」 Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

「Em đi được không?」

Tôi lắc đầu, chắc chắn là mình không thể. Chắc trông tôi tái mét lắm.

「Nếu em thấy khó chịu, em có thể nôn vào vai anh.」

Chắc chắn tôi không thể làm thế. Thay vào đó, tôi tựa trán vào anh ấy.

Tôi không ngửi thấy mùi xà phòng, chỉ có mùi mồ hôi hăng nồng, như thể lại là mùa hè vậy. Tôi đã ngửi thấy mùi này sau trận bóng rổ, và trên xe buýt. Tôi nhắm chặt mắt, từ từ nhớ lại cách thở.

「Em ngốc thật đấy,」 anh ấy nói.

Ngay cả những lời lăng mạ của anh ấy cũng tràn đầy sự cảm thông. Chúng khiến tôi buồn và đau hơn cả khi anh ấy hét vào mặt tôi.

「Tại sao em lại làm điều mạo hiểm như vậy? Anh đã bảo em đừng làm mà!」

「Em xin lỗi.」 Mọi chuyện đã diễn ra đúng như anh ấy lo sợ. 「Em muốn gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Nếu có nhiều bản sao hơn ngoài chúng ta…」

Anh ấy vỗ lưng tôi, chậm rãi và đều đặn, như đang an ủi một đứa trẻ. Tôi vùi đầu vào vai anh ấy.

Tôi cảm thấy mồ hôi chảy xuống đùi và đọng lại ở hõm đầu gối.

Aki thở ra một hơi dài. 「Anh đã định hỏi từ lâu rồi. Có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp, nhưng…」

Mặc dù vậy, anh ấy chắc hẳn cảm thấy bây giờ hoặc không bao giờ.

「…Hayase đã làm gì em?」

Anh ấy không hỏi tôi đã làm gì anh ấy, mà là anh ấy đã làm gì tôi.

Hayase đã không trở lại lớp học kể từ ngày tôi đến nói chuyện với anh ấy. Có tin đồn rằng anh ấy đang làm thủ tục chuyển trường. Nếu anh ấy không trở lại sớm, anh ấy sẽ thiếu số buổi học và phải học lại năm.

Có lẽ Aki đã biết. Có lẽ anh ấy đã tìm ra ai đã cố đẩy anh ấy khỏi sân ga đó và tại sao nghi phạm chính đã ngừng đến trường.

Nhưng câu trả lời của tôi đã được định sẵn.

「Không có gì,」 tôi nói.

「Em sẽ không nói cho anh biết sao?」

「Em xin lỗi.」

Có lẽ tôi đã ích kỷ.

Aki đã thề rằng tôi vẫn là tôi. Tôi đã tan vỡ—và lời cam đoan đó đã hàn gắn tôi lại.

Vì vậy, vì anh ấy, tôi muốn tự mình gánh vác gánh nặng này.