Bản sao cũng biết yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 37

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 136

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 7

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 66

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 175

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Tập 02 - Chapter 5: Bản Sao, Gào Thét

1509dc40-7ca1-430d-b6d8-07fc4362adce.jpg

Tiếng chuông báo hiệu vang lên, vở kịch bắt đầu.

Khán giả vỗ tay khi tấm màn đỏ từ từ mở ra. Sau đó, giọng người kể chuyện vang lên từ chiếc micro.

「Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão đốn tre. Ông chặt tre mang về, rồi khéo léo đan thành rổ, rá, đem bán để kiếm sống qua ngày. Ông tên là Sanuki-no-Miyatsuko.」

Người kể chuyện bắt đầu nhanh hơn một chút so với lúc tập dượt, nhưng nhanh chóng nhận ra và điều chỉnh chậm lại.

Trong lúc anh ta kể, Aki xuất hiện trên sân khấu, đóng vai ông lão. Anh ta một tay cầm chiếc rìu bằng bìa cứng, lững thững bước qua sân khấu đến chỗ chúng tôi vẽ vài bụi tre. Một thân tre đang phát sáng.

Tại đó, ông tìm thấy một nàng công chúa bé xíu như ngón tay cái—cao chín phân. Đó là con búp bê do Mochizuki làm.

Búp bê Công chúa Kaguya có gương mặt dễ thương, trông như đang ngủ. Ban đầu nó chỉ là một hình nộm trơn, nhưng Mori thấy tội nghiệp, nên Mochizuki đã thêu mắt và mũi lên vải.

「Trời ơi, thật là kỳ diệu! Cả đời này ta chưa từng nghĩ sẽ tìm thấy một đứa bé xinh đẹp đến vậy bên trong thân tre phát sáng!」

Aki vẫn bám sát kịch bản đã tập dượt, nhưng anh ta diễn tự nhiên hơn nhiều so với lần đọc thử đầu tiên. Thật khó tin là chỉ vài phút trước anh ta còn đập chai nhựa vào răng.

Tôi đứng gần giữa sân khấu, đang gấp đồ giặt, lắng nghe anh ta.

Vở kịch 「Chuyện Ông Lão Đốn Tre, Bản Mới」 không cần thay đổi bối cảnh. Phía bên trái sân khấu—từ góc nhìn của khán giả—chúng tôi dựng một rừng tre vẽ trên nhiều khối xốp dán lại. Ở giữa là một tấm pallet tượng trưng cho ngôi nhà của đôi vợ chồng già. Để khán giả dễ hình dung bố cục này, tôi đã đứng trên sân khấu ngay từ khi màn kéo lên.

Khi Mochizuki lần đầu đề nghị điều này, tôi đã nghĩ anh ta đang cố bắt nạt tôi. Nhưng đến lúc cần diễn, tôi quá lo lắng để tìm đúng vị trí của mình—nên có lẽ đây là lựa chọn đúng đắn.

Các dấu hiệu được tạo bằng băng dính huỳnh quang dán trên sân khấu, nhằm giúp diễn viên tìm vị trí trong bóng tối. Vì chúng tôi không có cảnh đổi phông nền, chúng tôi dùng chúng để đảm bảo mọi người di chuyển đúng chỗ. Tôi nhớ Mochizuki đã đi lại trong các buổi tập, chỉ cho tôi biết nên dùng dấu hiệu nào và khi nào.

Trong khi tâm trí tôi lang thang, vở kịch vẫn tiếp diễn.

Khi gấp đồ giặt, tôi thấy tay mình run rẩy. Phải bình tĩnh lại!

「Ta phải mang đứa bé này về nhà mới được. Bà nhà sẽ bất ngờ lắm đây!」

Ông lão ôm búp bê, di chuyển về phía ngôi nhà nơi tôi đang đợi.

Câu thoại đầu tiên của tôi rất quan trọng. Nó có thể quyết định tông giọng cho cả màn trình diễn. Chúc may mắn!

Khi anh ta đứng đối diện tôi trên sân khấu, mặt Aki đầy những nếp nhăn sâu, sống mũi trông sắc hơn hẳn bình thường. Lớp hóa trang sân khấu đã phát huy tác dụng.

「Bà ơi, tôi về rồi! Nhìn này, bà ơi, tôi tìm thấy một đứa bé trong bụi tre!」

「Trời đất ơi, ông ơi! Con bé này trông ghê quá!」

Ôi trời.

Tôi đã nói sai thoại, và khán giả cười khúc khích. Đó là một tràng cười thân thiện, nhưng điều đó không quan trọng. Tôi cảm thấy toàn thân mình đỏ bừng.

Cho đến giờ, tôi đã cố gắng không để ý đến khán giả—nhưng có rất nhiều người đang xem. Họ đều ngồi im lặng, mắt dán vào sân khấu.

Thậm chí tôi có thể biết một vài người trong số họ—Satou, Yoshii, bạn bè của Sunao. Và còn nhiều người nữa mà tôi không bao giờ biết tên. Khi nhận ra điều đó, ngón tay tôi bắt đầu tê dại.

Dù đã tập dượt rất nhiều, tôi cũng không diễn tốt những câu thoại sau đó. Khi diễn xong, tôi lê bước ra khỏi sân khấu, hoàn toàn thất vọng. Nhưng ít nhất tôi đã cố gắng giữ vai diễn cho đến khi khuất tầm nhìn.

Mochizuki đang đứng ngay sau cánh gà, khoanh tay—nhưng không phải để mắng tôi. Anh ta chỉ đang theo dõi mọi thứ, với tư cách là người chịu trách nhiệm.

「Em xin lỗi,」 tôi thì thầm.

Anh ta xê dịch trong bộ hoàng bào lòe loẹt, chớp mắt nhìn tôi.

Sau một lúc lâu, anh ta dường như hiểu ý tôi và nhún vai.

「Không sao đâu, họ thích mà,」 anh ta nói.

Có phải chỉ thế là đủ? Tôi có lẽ nên tin lời anh ta. Tâm trạng vẫn còn uể oải, tôi đứng vào vị trí sau lưng anh ta, nhìn ra sân khấu, chờ đợi cảnh tiếp theo của mình.

Thời gian trôi qua, chỉ trong vài tháng, Công chúa Kaguya đã lớn thành một thiếu nữ trưởng thành. Khi người kể chuyện giải thích điều này, Mori bước ra sân khấu.

Khi cô ấy bước ra từ cánh gà, một nhóm nữ sinh năm ba đồng thanh hét lên, 「Moririiin!」. Chắc hẳn họ đã lên kế hoạch từ trước. Tôi thậm chí còn nghe thấy ai đó đếm để họ có thể hét đúng lúc.

Mori không đáp lại, nhưng cô ấy nở một nụ cười thanh lịch—đúng như Công chúa Kaguya. Tôi nghe thấy rất nhiều người bình luận về vẻ đẹp của cô ấy.

Từ thời điểm đó trở đi, vở kịch diễn ra rất suôn sẻ. Cảnh chiến đấu đặc trưng của Ricchan thực sự khiến khán giả phấn khích.

「Những con côn trùng vây quanh Công chúa Kaguya! Ta sẽ nghiền nát đầu các ngươi bằng cái bát khất thực của Đức Phật!」

「Ồ? Vậy thì ta sẽ chọc mù mắt ngươi bằng cành ngọc của Horai!」

「Đồ man rợ, tất cả các ngươi! Hãy thiêu sống chúng! Dễ dàng thôi với áo lông chuột lửa của ta.」

「Ngươi là kẻ tồi tệ nhất! Hãy nghẹn với viên ngọc từ cổ họng rồng này!」

「Ừm, tôi có… vỏ ốc xà cừ của chim én… Không chắc nó dùng để làm gì…」

Khán giả cười phá lên khi trận chiến bắt đầu. Cảnh họ dùng những bảo vật mà họ đã vất vả thu thập cho Công chúa Kaguya để đánh nhau trông thật lố bịch.

Chúng tôi đã tận dụng tốt ánh đèn sân khấu và chọn nhạc nền phù hợp, khán giả vỗ tay theo từng nhịp.

Sau đó, phán quyết của Công chúa Kaguya cắt ngang sự hỗn loạn. Nàng vạch trần lời nói dối của các vị cầu hôn chỉ bằng vài lời ngắn gọn và đuổi họ đi, để lại một mình nàng.

Nàng tuyên bố không muốn kết hôn với bất kỳ ai. Sau đó, nàng lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Ấn tượng đầu tiên của ông rất tệ, nhưng theo thời gian họ trở nên thân thiết hơn và bắt đầu trao đổi thư từ.

Nhưng cuộc sống của Công chúa Kaguya với đôi vợ chồng già vẫn tiếp diễn, và dần dần, cha mẹ nuôi của nàng bắt đầu cảm thấy rằng hạnh phúc thực sự là khi ba người họ sống cùng nhau. Thế nhưng, suốt thời gian đó, Kaguya vẫn giữ những bí mật.

「Ông ơi, bà ơi, con đến từ mặt trăng. Con rất muốn ở lại Trái Đất—nhưng con không có lựa chọn nào khác. Con phải trở về nhà.」

「Không…!」 Ông lão quá đỗi kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Bà lão cũng không kém phần bối rối. 「Nhưng Công chúa Kaguya. Sao con phải đi đột ngột như vậy?」

「Con đến từ kinh đô mặt trăng—và vào đêm trăng tròn, họ sẽ cử sứ giả đến đón con về. Con không thể thoát khỏi số phận của mình.」

「Công chúa Kaguya,」 ông lão than khóc. 「Ta đã nuôi con như con ruột từ khoảnh khắc ta tìm thấy con trong thân tre phát sáng đó. Không gì mang lại cho ta niềm vui lớn hơn việc thấy con trở thành một thiếu nữ tuyệt vời. Ta không thể đứng nhìn khi ai đó cố gắng đưa con đi. Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ bảo vệ con an toàn.」

「Con không mong gì hơn là được ở lại đây với hai người. Nhưng hai người không thể làm gì để ngăn cản người mặt trăng.」

Mắt tôi chạm mắt Công chúa Kaguya.

Khi tôi thấy ánh lệ lấp lánh, một ý nghĩ chợt nảy ra.

Nhưng tôi đang ở trên sân khấu và không thể nói ra. Tôi lúc này là bà lão, và tôi chỉ có thể nói những câu thoại mà kịch bản cho phép, với rất ít sự ứng biến.

Công chúa Kaguya càng tỏ ra cam chịu, ông lão càng trở nên kích động. Ông đi gặp Hoàng đế và cầu xin ông ấy bảo vệ con gái mình.

Hoàng đế mang quân đội của mình ra đối đầu với sứ giả từ mặt trăng. Với tư cách là Hoàng đế, Mochizuki kêu gọi khán giả.

「Hỡi những thanh niên dũng cảm của Yamato, hãy cùng ta bảo vệ Công chúa Kaguya. Chúng ta không thể để sứ giả mặt trăng đưa nàng đi! Các ngươi có cùng ta không?!」

Khán giả không ngờ mình lại bị cuốn vào màn trình diễn. Nhưng khi Mochizuki nói, họ nhận ra đèn đã bật sáng, và họ không còn ngồi trong bóng tối nữa. Toàn bộ nhà thi đấu giờ đây là một chiến trường, và họ là quân đội của Hoàng đế.

Khi Mochizuki khuấy động khán giả, họ bắt đầu giơ nắm đấm lên không trung. Họ thề sẽ bảo vệ Công chúa Kaguya.

Khi đêm trăng tròn đến, sứ giả xuất hiện, được tượng trưng bằng một ánh đèn sân khấu chiếu thẳng từ trên cao xuống.

「Quỳ xuống trước ta, hỡi loài người ngu xuẩn.」

Người kể chuyện kiêm luôn vai sứ giả. Không ai nhìn thấy, giọng anh ta dường như vang vọng từ thiên đường, khiến mọi người hiểu rõ đây là một sinh vật mà phàm nhân không thể nào thách thức.

Chúng tôi buộc phải đưa ra quyết định này vì thiếu diễn viên, nhưng không hiểu sao nó lại có vẻ đúng.

「Hừ, tại sao?! Chỉ cần nhìn thấy ánh sáng này, chỉ cần nghe thấy giọng nói này—sức lực của ta đang cạn kiệt!」

Hoàng đế ngã gục. Quân đội của ông—khán giả—vùng vẫy và ôm đầu. Một số người thậm chí còn ngã khỏi ghế.

Đèn trong nhà thi đấu tắt ngấm, như thể những đám mây cuồn cuộn đã che kín bầu trời. Ánh sáng duy nhất còn lại là luồng sáng chói lòa từ ngay phía trên.

「Than ôi! Chúng ta không thể làm gì để ngăn cản việc Công chúa Kaguya bị bắt!」 Hoàng đế hét lên.

「Bệ hạ, ngài đã làm đủ rồi,」 công chúa đáp. 「Con phải trở về mặt trăng. Xin ngài… hãy quên con đi.」

Khóc nức nở, Công chúa Kaguya quay lưng rời Trái Đất để trở về thế giới bên trên. Một kết thúc buồn, ngọt đắng—nhưng đẹp đẽ.

Khi tôi nhìn cô ấy bước qua sân khấu về phía ánh đèn đó, tôi tự hỏi—mình có nên để điều này xảy ra không? Mình có thể đứng đây và để Mori làm điều này không?

Suốt thời gian này, cô ấy chưa từng diễn dù chỉ một lần. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt cô ấy vẫn y hệt như khi chúng tôi đứng trong phòng thay đồ. Và điều đó đã thuyết phục tôi.

Đối với cô ấy, đây không phải là 「Chuyện Ông Lão Đốn Tre」. Từ đầu đến cuối, từng nhịp một, đó là câu chuyện của chính cô ấy.

Tôi đã sai về lý do cô ấy đánh rơi những tờ rơi đó.

Cô ấy không tìm kiếm những bản sao khác để tìm hiểu thêm về bản thân mình. Cô ấy biết rằng làm điều như vậy sẽ chỉ khiến những người giống cô ấy cảnh giác, giống như Aki.

Đó không phải là mục tiêu của cô ấy.

Cô ấy chỉ luôn…

「Thôi nào, Công chúa Kaguya. Hãy nhận lấy áo trời.」

Một tấm vải màu hồng nhạt bay lượn xuống trong ánh đèn sân khấu.

Chúng tôi đã treo nó trong một 「nôi tuyết」 lơ lửng trên trần nhà. Thông thường, bạn sẽ kéo một sợi dây, và nó sẽ thả confetti. Nhưng để tạo hiệu ứng này, chúng tôi cũng đặt một tấm vải voan lên trên—tấm vải mà Câu lạc bộ Kịch đã dùng trong vở kịch của họ vào tháng Sáu năm ngoái.

「Thiên Nữ Vũ Y」 là câu chuyện về một vị khách từ thiên đình xuống múa điệu đẹp nhất rồi trở về thế giới bên trên. Nó có nhiều điểm tương đồng với vở kịch chúng tôi đang biểu diễn bây giờ.

Mori luồn tay qua những mảnh confetti để lấy tấm vải.

「Đồ nói dối!」

Tôi thấy ngón tay cô ấy co giật.

Cô ấy trượt tay, và tấm vải hồng bay lả tả xuống sàn.

Sau đó, cô ấy quay lại và nhìn tôi đầy vẻ không tin. Mọi diễn viên trên sân khấu đều há hốc mồm nhìn tôi.

Tất nhiên rồi. Kịch bản của chúng tôi không có bất kỳ câu thoại nào cho bà lão ở đây.

Nhưng tất cả họ đều quá sốc để ngăn tôi lại—và khán giả không biết kịch bản, nên họ chỉ nín thở theo dõi.

Và tôi vẫn tiếp tục hét lên.

「Cô biết nếu cô làm vậy, tất cả chúng ta sẽ quên cô! Cô sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người! Đừng giả vờ như cô chấp nhận điều đó!」

Ánh mắt cô ấy dao động, và ánh đèn sân khấu di chuyển về phía tôi. Ai đã quyết định điều đó? Ánh sáng làm mắt tôi chói lòa.

Thật là một trò lố bịch diễn ra giữa vở kịch của chúng tôi.

Nhưng tôi vẫn đứng vững. Tôi đặt chân chắc chắn trên sân khấu và hít một hơi thật sâu, lấp đầy phổi. Tôi giờ đã là một chuyên gia trong việc hít thở bằng bụng này.

「Hãy nói ra điều cô muốn! Dùng lời của chính cô!」

Tôi dồn hết cảm xúc vào câu thoại đó, và nó vang vọng khắp nhà thi đấu.

Tôi đã hiểu ra rồi. Người giống hệt trong tờ rơi chính là cô ấy.

Tôi không phải là Suzumi Mori. Tôi là tôi.

Tôi đang ở đây, và tôi không phải là bất kỳ ai khác.

「Làm ơn… hãy nói chuyện với chúng tôi,」 tôi nói.

Mori đứng bất động, ánh mắt cô ấy rộng lớn như đại dương. Tôi kéo tay áo cô ấy.

Không ai ngoài Công chúa Kaguya dám hành động. Không ai dám nói. Vượt qua điều này, tôi cố gắng nói to hết mức.

Hơi thở của tôi hổn hển, như thể tôi đã chạy hết tốc lực đến đây.

「Hãy nói cho chúng tôi biết cô thực sự muốn ở bên ai.」

Tôi thấy môi cô ấy run rẩy.

Gặp Aki đã dạy tôi nhiều điều.

Tôi biết tại sao Mori đã khóc vì câu chuyện của Ricchan. Nó nhắc cô ấy nhớ về cha mẹ mình. Không phải của Suzumi Mori, mà là cha mẹ đã nuôi cô bé với khuôn mặt của cháu gái họ trong mười ba năm.

「…Con có thể không?」 cô ấy thì thầm.

Giọng nói và khuôn mặt cô ấy không còn là Công chúa Kaguya nữa.

Trước mặt tôi là một con người—một cô gái quá tốt bụng đối với thế giới này, người sẽ hy sinh bản thân để mang lại nụ cười cho người khác.

Cô ấy không phải là một con rối không có suy nghĩ riêng.

「Con có thực sự có thể không? Con có được phép ở bên mẹ và cha của con không?」

「Hãy ở lại đây,」 tôi nói, không chút do dự.

Cô ấy chớp mắt, và nước mắt lăn dài trên má.

「Chúng tôi muốn cô ở đây.」

「…Vâng.」

Mắt cô ấy đỏ hoe, nhưng cô ấy mỉm cười qua dòng nước mắt và gật đầu.

Tôi đã thấy cô ấy khóc bốn lần rồi. Tôi chắc chắn cô ấy đã khóc nhiều hơn nữa ở những nơi tôi không thấy.

「…Và thế là, lời cầu xin tha thiết của bà lão đã thay đổi ý định của Công chúa Kaguya.」

Giọng người kể chuyện đã thay đổi. Ricchan đã bước vào để hỗ trợ lời ứng biến của tôi.

「Nàng không có ký ức về cha mẹ ruột của mình. Nàng thậm chí còn không biết mặt họ. Trong tâm trí nàng, đôi vợ chồng già đã nuôi nàng chính là cha mẹ nàng. Và các bạn có thể đọc tất cả về thời gian họ ở bên nhau trong truyện ngắn 「Chuyện Ông Lão Đốn Tre, Bản Mới: Câu Chuyện Của Bà Lão」 đang được bán ngay bây giờ tại phòng Câu lạc bộ Văn học ở tầng một của tòa nhà phụ! Chỉ hai trăm yên!」

Cô ấy là một người bán hàng bẩm sinh.

「Vì nàng không chịu nhận áo trời, sứ giả mặt trăng buộc phải trở về nhà.」

Khi Ricchan kết thúc mọi chuyện, một bản nhạc sôi động vang lên—buộc tôi và Mori phải nhớ rằng chúng tôi vẫn đang ở trên sân khấu.

Tôi bắt đầu đỏ mặt, nhưng Công chúa Kaguya chỉ ngước nhìn trần nhà.

「Mẹ ơi, cha ơi—hãy nhìn lên bầu trời. Mặt trời đang mọc.」

「Đúng vậy. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời,」 Aki nói. Thật đáng kinh ngạc, anh ta cũng đang diễn theo. Tôi thì ngược lại, chỉ có thể gật đầu mà thôi.

「Và ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.」 Sau đó công chúa hắng giọng và thêm vào, 「Tuy nhiên, con sẽ không kết hôn với Hoàng đế đâu.」

Câu chốt này đã nhận được một tràng cười lớn. Công chúa Kaguya thậm chí còn lè lưỡi.

Và thế là, màn kịch của chúng tôi hạ xuống.

Chúng tôi xếp hàng trước khán giả và cúi chào.

Khi tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà thi đấu, tôi đổ mồ hôi như tắm.

Tôi đã liều lĩnh và phá hỏng vở kịch mà Ricchan và Mochizuki đã dày công chuẩn bị.

Khi chắc chắn rằng màn đã kéo xuống hoàn toàn, tôi cúi đầu một lần nữa—không phải với khán giả, mà là với các diễn viên khác.

「Xin lỗi, tôi chỉ là…」

「Không có thời gian cho việc đó! Mau lấy đạo cụ ra. Nhóm tiếp theo đang chờ.」

「Ồ, đúng rồi.」

Mochizuki gạt phắt tôi đi, nhưng anh ta cũng đúng—chúng tôi phải nhanh lên.

「Với lại, Aikawa—cô rõ ràng không hối hận chút nào.」 Tôi đưa tay lên má, và Mochizuki nhếch mép cười với tôi. 「Vạn sự khởi đầu nan, vạn sự kết thúc mĩ mãn.」

Nói rồi, anh ta chuyển sự chú ý sang dọn dẹp sân khấu.

Tấm pallet tháo ra như có phép thuật, và ngôi nhà biến mất. Tôi chạy đến chỗ Ricchan và giúp tháo bụi tre.

「Xin lỗi, Ricchan.」

「Không sao cả! Mọi thứ đều có thể xảy ra trên sân khấu mà! Em đã rất vui.」 Cô ấy nở một nụ cười ngượng nghịu. 「Và em phải thừa nhận, sau khi viết một truyện ngắn từ góc nhìn của cô ấy, em đã tự trách mình. Em đã cả gan thêm cả một cảnh chiến đấu vào, thế mà lại quá nhát gan để thay đổi kết thúc. Em vẫn còn nhiều điều phải học.」

「Tôi không nghĩ vậy đâu…」

Tôi chỉ hiểu được Mori thực sự đang trải qua điều gì nhờ vở kịch và câu chuyện của Ricchan.

「Nói cách khác,」 Ricchan nói, 「em rất phấn khích vì cô đã mang lại một kết thúc có hậu cho 「Chuyện Ông Lão Đốn Tre」! Ồ, chết rồi!」

Cô ấy giơ ngón cái lên với tôi, rồi suýt làm rơi tấm xốp trên tay.

Đạo cụ nhẹ bẫng nảy vài lần trên tay chúng tôi, và cả hai cùng bật cười.

Cùng nhau, chúng tôi mang tất cả đạo cụ trở lại phòng tập. Không có nhiều lắm, và chúng tôi đã hoàn thành chỉ trong một chuyến.

Sau đó, tôi đi đến một lớp học trống để tẩy trang. Hôm nay tôi đã dùng rất nhiều khăn tẩy trang. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tẩy sạch hoàn toàn. Tôi đành chấp nhận và thay lại đồng phục, rồi rời khỏi phòng.

「Trà sữa không?」 một học sinh cầm biển hỏi. Tôi lắc đầu và đi tiếp. Tất cả các quầy đồ ăn đều đang cố gắng bán hết số hàng còn lại của họ.

Giá gốc trên biển đã bị gạch bỏ. Giờ thì nó khá hời. Tôi có thể thấy lễ hội sắp kết thúc.

「A! Aikawa!」

Tôi quay lại và thấy Mori, giờ đã mặc lại đồng phục. Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đi.

「Đến đây.」

Tôi không chắc cô ấy muốn gì ở mình, nhưng tôi vẫn để cô ấy kéo tôi đến phòng mỹ thuật.

Sự ồn ào của lễ hội không thể vọng đến đây, giữa mùi bụi và sơn.

Mori dừng lại ngay bên trong cửa và xoay người đối mặt với tôi. Quên bật đèn, cô ấy giơ một thứ lên.

「Mẹ của Suzumi vừa dừng em lại và đưa cái này cho em!」

Cô ấy đưa cho tôi một phong bì màu hồng.

Không có tem trên đó. Dòng chữ 「Gửi Ryou」 được viết ở mặt trước.

「Bà ấy nói bà ấy tìm thấy bức thư trong phòng Suzumi. Đó là thư của Suzumi gửi cho em. Bà ấy nói bà ấy ước gì đã đưa nó cho em sớm hơn… Nhưng em sợ quá không dám đọc một mình. Em không thể tưởng tượng nó có thể nói gì!」

Mori nhìn bức thư, hoàn toàn bối rối.

Có một miếng dán chấm bi giữ nắp phong bì, và nó rõ ràng đã được mở ra một lần rồi. Mẹ của Suzumi chắc hẳn đã đọc nó, rồi quyết định nên chuyển nó cho tôi.

Khi Mori thấy tôi nhìn cô ấy một cách thờ ơ, cô ấy lườm tôi.

「Cô phải đọc cái này cùng tôi,」 cô ấy nói.

「Ồ?」

Tại sao lại như vậy?

「Cô ấy đã thay đổi ý định là nhờ cô đó. Là vì cô ấy đã xem vở kịch của chúng ta!」

Mori có vẻ rất chắc chắn về điều đó, và xét về thời điểm, cô ấy có lẽ đã đúng. Cái kết bất ngờ, không có trong kịch bản của chúng tôi chắc hẳn đã ảnh hưởng đến mẹ của Suzumi. Và trong trường hợp đó, nội dung bức thư này có thể sẽ giải đáp những lo lắng của Mori.

「Có lẽ nó nói về việc Mochizuki đã hẹn hò với cô ấy ở lễ hội pháo hoa sông Abe.」

「Khoan đã, cái gì? Tôi không biết về chuyện đó!」

Ối. Tôi đoán mình đã nói to quá.

「Cô biết nhiều về Suzumi hơn tôi! Được rồi, Aikawa, vậy là xong. Chúng ta sẽ đọc cái này cùng nhau.」

「Nhưng tôi phải quay lại Câu lạc bộ Văn học. Và tôi phải lấy bộ đồ hầu gái từ phòng thay đồ…」

「Aikawa, đây là mệnh lệnh từ hội trưởng hội học sinh của cô.」

「Cựu hội trưởng hội học sinh!」

「Đừng có mà láo! Ngồi xuống.」

Cô ấy ra hiệu vào một chiếc ghế, và tôi miễn cưỡng ngồi xuống.

Trước đây, những tương tác của chúng tôi có phần căng thẳng. Chúng tôi không thể giao tiếp thẳng thắn. Bây giờ chúng tôi nói chuyện đơn giản và chân thật hơn nhiều. Có lẽ điều đó là tự nhiên sau khi chúng tôi đã bộc lộ trái tim mình trước đám đông hàng trăm người.

「Pháo hoa đó là khi nào? Cuối tháng Bảy à?」

「Đúng vậy. Ngày hai mươi tư.」

Ngón tay Mori ngừng lại giữa chừng khi cô ấy đang bóc miếng dán.

“Suzumi đã ngủ từ hôm hai lăm rồi.” Cô ấy hít sâu mấy hơi. “Được rồi, đọc cái này thôi.”

Cô ấy lật mở phong bì, rồi trải ra mấy trang giấy chi chít chữ viết tay tròn tròn, dễ thương. Từ chỗ tôi ngồi cạnh, mắt tôi lướt theo từng dòng trên giấy.

Ryou thân mến,

Cậu khỏe không? Tớ khỏe lắm!

Trời ơi, nghe cứ như người xa lạ ấy nhỉ. Lâu quá rồi không gặp! Chào cậu, tớ là Suzumi đây.

Lý do tớ viết bức thư này là vì tối nay Mochizuki đã ngỏ lời mời tớ đi chơi ở lễ hội pháo hoa sông Abe. Tớ đã thử viết thư cho cậu nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng vứt đi hết. Không hiểu sao tớ viết cái gì cũng nghe giả tạo lắm…

Nhưng giờ thì tớ cảm thấy mình có thể nói ra những gì thật lòng.

Cậu còn nhớ Mochizuki Shun không? Cậu ấy sống gần đây. Cậu ấy là người rất rạch ròi đúng sai, nhưng cái miệng thì lúc nào cũng gây rắc rối. Tớ có thể viết mấy trang liền để kể về buổi đi xem pháo hoa của bọn tớ, nên… thôi, tớ sẽ không làm phiền cậu với chuyện đó nữa.

Ryou… Không, hãy để tớ gọi cậu bằng cái tên tớ đã gọi cậu vào ngày đầu tiên ấy.

Tiểu bản sao của tớ.

Cảm ơn cậu đã đáp lời khi tớ gọi giúp đỡ hồi đó.

Cảm ơn cậu đã cố gắng đi nhà trẻ khi tớ khóc lóc vì không muốn đóng vai mẹ kế độc ác.

Cuối cùng tớ đã chạy theo cậu, vì không muốn ép buộc người khác làm điều mà tớ thấy khó chịu. Và kết quả là, bọn mình bị chia cắt và sống cuộc đời riêng.

Và cậu đã trở thành Ryou, không còn là tiểu bản sao của tớ nữa.

Nhưng tớ nghĩ như vậy là tốt nhất.

Thỉnh thoảng, tớ vẫn gọi điện cho ông bà sau lưng mẹ. Ông bà nói cậu là một họa sĩ tài năng lắm! Tớ đã nhờ ông bà gửi cho tớ vài bức tranh, nhưng ông bà còn chẳng có điện thoại di động nữa cơ. (Trời đất ơi!)

Tớ mong một ngày nào đó cậu sẽ cho tớ xem tranh của cậu nhé, Ryou. Tớ chẳng biết vẽ tí nào, nên khó mà tưởng tượng được tranh cậu sẽ trông thế nào.

Nếu bọn mình gặp lại, tớ sẽ giới thiệu bạn trai tớ cho cậu. Cứ cẩn thận cái miệng của cậu ấy nhé (lol)!

Tớ sẽ gửi bức thư này đi vào sáng mai, cùng với một lá thư tớ viết cho Mochizuki.

Ryou, tớ chắc cậu đã đoán ra rồi, nhưng cậu nói đúng đấy – tớ ngại quá nên không trả lời cậu ấy ngay được. Tớ đã xin thêm thời gian, và giờ thì tớ trả lời cậu ấy bằng một lá thư.

Đáng thương hại lắm đúng không? Tớ biết mà!

Nhưng hồi đó, tớ đã đóng vai mẹ kế. Tớ đã hoàn thành cả vở kịch.

Và Mochizuki đã hứa lần tới cậu ấy sẽ là hoàng tử của công chúa tớ. Đúng là cậu ấy! Bọn tớ vẫn chưa thực hiện lời hứa đó. Nhưng nếu ngày đó đến, tớ sẽ thử, cho dù có xấu hổ đến mức nào đi chăng nữa.

Đầu tớ bắt đầu đau rồi, nên tớ nghĩ thế là đủ cho bức thư đầu tiên tớ viết cho cậu.

Trên đường về từ lễ hội pháo hoa đông người lắm. Có ai đó đã va vào tớ, và tớ bị ngã cầu thang. Đầu óc tớ lúc đó đang trên mây ở đâu đó! Tớ mừng là chuyện đó xảy ra sau khi tớ và Mochizuki đã chia tay. (Cậu ấy chắc chắn sẽ trêu chọc tớ.)

Ryou, tớ ước cậu cũng có thể nhìn thấy những màn pháo hoa đó.

Nếu cậu muốn viết thư trả lời, tớ mong cậu sẽ kể cho tớ nghe tất cả về bản thân cậu nhé.

Yêu cậu, Suzumi

Khi chúng tôi đọc đến cuối trang thứ năm và cũng là trang cuối cùng, cả hai đứa đều không dám thốt lên lời nào.

Tôi biết Mori đang cố gắng hết sức để tiêu hóa mọi chuyện, nên tôi giữ im lặng. Những bức tượng xung quanh chúng tôi cũng hiểu ý mà nín thinh.

Giờ đây, khi chúng tôi cũng im lặng, sự tĩnh mịch của căn phòng càng trở nên rõ rệt hơn. Ánh sáng duy nhất lọt vào từ hành lang qua cánh cửa mở.

Tôi không nhìn đồng hồ, nên không chắc là một phút trôi qua, hay mười phút.

“Vậy là tôi đã yêu?” Mori nói, như thể cô ấy vừa mới nhận ra.

Khuôn mặt của Mochizuki lướt qua tâm trí tôi. Nhưng không phải cô gái này yêu cậu ấy. Đó là một người khác — một người có chung khuôn mặt với cô ấy.

Tình yêu được nhắc đến trong lá thư này chỉ thuộc về cô gái đang ngủ kia mà thôi. Ngay cả bản sao của cô ấy cũng không thể chia sẻ.

“Yêu ai?” Tôi hỏi.

“Yêu Suzumi.”

Mori lướt ngón tay xuống một trong những trang thư. Dưới móng tay cô ấy có dính những vệt màu cam — chắc là cô ấy đã chạm vào lớp hóa trang chúng tôi dùng trên sân khấu.

“Mười ba năm trời, tôi khao khát được gặp cô ấy. Nhớ nhung cô ấy, ghét bỏ cô ấy, yêu thương cô ấy, cảm thấy tan nát cõi lòng. Chẳng phải đó là cảm giác của những người đang yêu trong truyện tranh và phim truyền hình sao? Đầu óc tôi lúc nào cũng tràn ngập Suzumi. Tôi đã phát điên vì cô ấy.”

Mắt cô ấy rực sáng, nhưng không giọt lệ nào rơi xuống. Kết quả là, cô ấy trông hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào tôi từng thấy.

Suzumi chưa bao giờ muốn Mori thay thế mình. Cô ấy đã ước Mori sống cuộc đời của riêng mình. Cô ấy muốn được xem những bức tranh của Mori. Đó là một lời thỉnh cầu thật ngọt ngào.

Và Mori đã hoàn thành lời hứa mà Suzumi đã ước nguyện với tình yêu của đời mình. Cô ấy đã đóng vai Công chúa Kaguya bên cạnh hoàng đế của mình, trực tiếp trên sân khấu.

“Mọi người đều nghĩ rằng nếu ai đó không phản ứng, họ chỉ biết thở mà thôi,” cô ấy nói.

Tôi gật đầu không nói nên lời.

“Suzumi làm được nhiều hơn thế. Đôi khi cô ấy mỉm cười. Đó là nụ cười của một em bé, thật mong manh, thật yếu ớt. Nhưng lại trống rỗng.”

Mori cuối cùng cũng đã gặp lại Suzumi, và tôi biết cô ấy chắc hẳn đã nói chuyện với Suzumi rất nhiều.

“Khi chúng tôi bật bản nhạc yêu thích của cô ấy, cô ấy mỉm cười. Khi một cơn gió lạnh thổi qua, cô ấy ho. Khi tôi nắm tay cô ấy, cô ấy siết lại. Nhưng tất cả những điều đó không phải là Suzumi. Cơ thể cô ấy chỉ phản ứng tự động. Chẳng có gì thực sự chạm đến cô ấy cả.”

Cô ấy đã chờ đợi, nhưng bản thể gốc đang ngủ của cô ấy chưa bao giờ đáp lại.

Tôi cố hình dung mình trong tình huống của cô ấy. Nếu Sunao bị va đầu và không bao giờ tỉnh lại, liệu tôi có làm những điều giống như Mori đã làm không? Giống như cô ấy, liệu tôi có không thể đứng yên mà không làm gì không?

Liệu khao khát đó có phải là điều bẩm sinh trong tất cả các bản sao không? Hay đó là một thôi thúc của riêng tôi?

Tôi vẫn không thể nói được. Nhưng tôi biết chắc một điều.

“Cậu nhớ cô ấy,” tôi nói.

“Đúng vậy.” Mori để lời đó ngấm vào lòng, rồi tự gật đầu. “Tôi nhớ cậu, Suzumi.”

Giọng cô ấy nhẹ nhàng trong căn phòng mỹ thuật mờ ảo, tan biến trước khi kịp vang vọng vào tường. Tôi muốn ôm lấy giọng nói ấy.

Đó là điều tôi nên làm lần cuối cùng chúng tôi ở đây cùng nhau.

Mori đứng dậy và cúi chào. “Tôi đã nói nhiều điều khó nghe với cậu. Xin lỗi vì đã là một tiền bối tồi tệ.” Làm sao tôi có thể giận được? Nhưng sau vài khoảnh khắc, tôi đứng dậy và cau mày như thể tôi đang giận thật.

“Nếu cậu muốn được tha thứ, tôi có hai điều kiện,” tôi nói.

“V-vâng?” Cô ấy đứng thẳng người.

“Đầu tiên, nói cho tôi biết cậu nghĩ gì về 『Thất Lạc Cõi Người』.”

“…Chỉ vậy thôi sao?”

“Tôi là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học,” tôi nói, với vẻ trang nghiêm.

Cô ấy đã dọa tôi bằng nó, và cuốn sách đó chỉ đứng sau bệnh viện ma ám trong danh sách những nỗi sợ của tôi. Sẽ rất hữu ích nếu cô ấy có thể xác nhận mức độ đáng sợ của nó cho tôi.

Mori không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc. Cô ấy bật cười và nói, “Được thôi. Nhưng tôi vẫn chưa đọc xong đâu — có thể sẽ mất một lúc đấy.”

Tôi gật đầu. Suy nghĩ của cô ấy luôn được chào đón bất cứ lúc nào.

“Điều kiện còn lại của cậu là gì?” cô ấy hỏi.

“Nói cho tôi biết tên cậu.”

Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thở hổn hển.

Đó có lẽ là tên cô ấy trong lá thư, nhưng cô ấy vẫn chưa tự mình nói với tôi. Tôi muốn nghe điều đó từ chính cô ấy.

“Tôi là Aikawa Nao. Và ông lão được đóng bởi Sanada Aki.”

“Tôi là Ryou. Tên Suzumi có hai chữ: ‘lạnh’ và ‘tĩnh,’ như thể cái nóng mùa hè vẫn chưa đến.” Cô ấy di chuyển đến gần tôi, viết chữ Hán lên tay tôi. “Chúng tôi lấy chữ đầu tiên, nghĩa là ‘lạnh,’ và dùng cách phát âm khác cho nó. Đó là Ryou, cái tên mà bố mẹ đã nghĩ ra chỉ dành cho tôi.”

Đó là một chữ Hán sắc nét, đẹp đẽ, với bộ thủy ở bên trái — cái tên hoàn hảo cho cô gái này. Tôi nói to tên đó.

“Ryou, vậy thì.”

Cô ấy mỉm cười đáp lại, một vẻ dịu dàng nhất mà tôi từng thấy trên khuôn mặt cô ấy.

“Cảm ơn vì đã tìm thấy tôi, Nao.”

Các cửa sổ ở đây luôn đóng, nhưng những lời của cô ấy lại mang đến cảm giác như một làn gió mát. Và nụ cười của cô ấy ấm áp, ấm hơn nhiều so với cái ôm mà cô ấy đã từng dành cho tôi ở đây.

“Tôi mừng vì đã gặp cậu,” cô ấy nói.

Nghe vậy khiến tôi hạnh phúc đến mức muốn khóc, không hề phóng đại chút nào.

“Tôi sẽ quay về Fujinomiya. Về nhà. Tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ Suzumi về chuyện đó. Sau đó tôi sẽ kiên nhẫn chờ cô ấy tỉnh dậy. Cậu có đến gặp bố mẹ thật của tôi một ngày nào đó không?”

“Có gì đáng xem ở Fujinomiya vậy?”

Ryou suy nghĩ về điều này. “À… có Nông trại Makaino đó. Tôi phải đưa cậu đến đó mới được!”

Makai?! Chẳng phải đó có nghĩa là “Nông trại Âm phủ” sao?! Cái tên gì mà đáng sợ vậy!

Tôi lấy hết can đảm và nói, “Tôi hứa tôi sẽ đến!”

Dù có gì ở nông trại này đi chăng nữa, nó cũng không thể đáng sợ bằng bệnh viện ma ám được.

Tôi mỉm cười, và Ryou cũng mỉm cười đáp lại — rồi, cả hai chúng tôi đều nhớ ra cùng một điều.

“Tạp chí!”

Tôi nhìn đồng hồ. Đã 4 giờ 40 chiều! Chỉ còn hai mươi phút nữa là Lễ hội Seiryou kết thúc.

Chúng tôi lao ra khỏi phòng mỹ thuật và chạy xuống cầu thang như thể đang thi đấu. Khi đến phòng Câu lạc bộ Văn học, chúng tôi xông qua cánh cửa mở và thấy Ricchan và Aki đang chờ.

“Nao, cậu đây rồi!” Ricchan kêu lên. “Bọn mình bán được cả đống bản đấy!”

Hai người họ chắc hẳn đã đến thẳng đây sau khi dọn dẹp sân khấu. Ricchan vẫn mặc trang phục của Abe, Hữu Đại Thần.

“Ừm, cậu chắc là cậu không mơ chứ?”

“Đúng vậy! Chuyện này xảy ra thật!”

Để làm bằng chứng, cô ấy chỉ vào cái bàn, nơi có một chồng tạp chí ít hơn đáng kể so với lần cuối tôi nhìn thấy.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, một nhóm nữ sinh bước vào. Tôi đổi chỗ với Aki để đứng cạnh Ricchan. Cô ấy nhận tiền của họ, và tôi đưa cho họ tạp chí.

Hàng người không bao giờ kéo dài ra khỏi cửa hay gì cả, nhưng một lượng đáng kể học sinh và khách tham quan đã xem vở kịch ghé qua để lấy một bản trên đường về nhà.

Một vài người trong số họ muốn chụp ảnh với Abe. Ricchan trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng vui vẻ đồng ý. Cô ấy luôn tạo dáng kịch tính, và điều này rất được trẻ em yêu thích. Hiệu quả hơn nhiều so với bộ đồ hầu gái của tôi.

Một lần, tôi nghe thấy giọng Ryou từ bức tường phía sau tôi, đang xin lỗi. Tôi quay lại nhìn, và thật nhẹ nhõm, thấy khuôn mặt cau có của Aki đã biến mất.

Đến lúc đó là 4 giờ 58 chiều.

“Còn hai bản,” Ricchan nói, giọng run run.

Chúng tôi đã in tổng cộng 105 bản. Năm bản phụ thêm sẽ không được bán. Chúng dành cho chúng tôi, và để lên kệ phòng câu lạc bộ.

Để đạt được mục tiêu, chúng tôi cần bán hết cả hai bản còn lại. Nhưng vào thời điểm quan trọng này, lượng người qua lại đã tắt hẳn. Tôi nghi ngờ còn nhiều khách tham quan ở bất cứ đâu trong trường.

Ba chúng tôi nhìn nhau.

“Nghĩ xem liệu chúng ta có thể biện hộ là đã bán đủ để đạt mục tiêu không?”

“Nó nằm trong khoảng sai số cho phép.”

“Ừm…”

Chúng tôi nói một cách lạc quan, nhưng khuôn mặt ai cũng đăm chiêu.

Lễ hội Seiryou sẽ kết thúc trong vài phút nữa, và mọi thứ sẽ chấm dứt. Chín mươi tám có thể làm tròn thành một trăm, nhưng liệu giáo viên có thực sự chấp nhận điều đó không?

Rồi vị cứu tinh của chúng tôi xuất hiện.

“Hai trăm yên, đúng không?” Ryou nói, đưa tay vào túi khi cô ấy đi vòng ra đứng trước cái bàn làm quầy.

Ricchan kêu ré lên khi cô ấy nhận những đồng xu.

Tôi cũng phát ra một âm thanh tương tự khi tôi đưa tạp chí.

Cả hai chúng tôi đều quá phấn khích để có thể cảm ơn cô ấy một cách đàng hoàng.

Còn một bản nữa. Một phút nữa! Không, chúng tôi chỉ còn hai mươi giây cuối cùng.

Mồ hôi đổ xuống trán tôi. Tôi thấy choáng váng. Tôi nghĩ mình có thể ngất xỉu.

Bất cứ lúc nào, loa phóng thanh cũng sẽ thông báo kết thúc lễ hội…

“Một bản cho tôi nữa!” Một cậu bé xông vào cửa, thở hổn hển.

“Mochizukiiii!” Tất cả chúng tôi đồng thanh kêu lên.

Khi tôi đưa tạp chí cuối cùng, thông báo kết thúc lễ hội vang lên.

“Cảm ơn tất cả quý vị đã tham dự Lễ hội Seiryou thường niên lần thứ mười bảy. Xin quý vị đảm bảo mang theo tất cả tư trang khi ra về, và cẩn thận bước đi. Các em học sinh, hãy nhớ rằng tiệc hậu lễ sẽ diễn ra vào năm giờ ba mươi tại nhà thi đấu.”

Tôi không còn tâm trạng nào để lắng nghe.

Ricchan và tôi nắm tay nhau và ngã vật xuống sàn nhà.

“B-bọn mình đã làm được!”

Không cần làm tròn. Chúng tôi đã bán đúng một trăm bản.

“Làm tốt lắm, Câu lạc bộ Văn học,” Ryou nói, cười tươi khi chúng tôi khóc vì sung sướng.

“Vậy là chúng ta an toàn rồi chứ?”

“Tôi sẽ thảo luận vấn đề này với ban giám hiệu, và trình bày rằng các cậu đã đạt được kết quả cụ thể. Cứ để cho hội trưởng hội học sinh của các cậu lo liệu! …À, cựu hội trưởng hội học sinh thì đúng hơn.” Mặc dù có chút sửa đổi nhỏ này, nụ cười của cô ấy vẫn không hề suy suyển. Những lời của cô ấy rất đáng trấn an.

Rồi cô ấy nhìn đồng hồ và quay người đi.

“Tôi cần có mặt ở nhà thi đấu. Tôi phải chuẩn bị cho tiệc hậu lễ.”

Hội đồng học sinh mới đã tiếp quản, nhưng cựu hội trưởng luôn có một bài phát biểu tại tiệc hậu lễ. Sau đó họ sẽ trao mic cho hội trưởng mới.

“Mori, một điều này,” Mochizuki nói.

“Xin lỗi, Mochizuki. Không có thời gian đâu.”

“Nghe tôi nói đã. Nếu vở kịch thành công, tôi đã thề sẽ hỏi lại.”

Đó là một câu nói đầy ẩn ý, và nó khiến Ryou khựng lại.

Mặt Mochizuki đỏ bừng, cậu ấy hít sâu một hơi, rồi tuôn ra hết.

“Như tôi đã nói trước đây, Mori, tôi yêu cậu. C-cậu có thể cho tôi câu trả lời không?”

“Xin lỗi!” Ryou nói, trước khi bất cứ ai chứng kiến có thể bắt đầu làm ầm ĩ.

Chúng tôi sốc, nhưng chắc hẳn Mochizuki còn sốc hơn nhiều.

“Tôi yêu người khác rồi, nên tôi không thể hẹn hò với cậu được.”

Mặt cậu ấy tái mét như tờ giấy. Sau vài giây tàn nhẫn, cô ấy lè lưỡi.

“Nhưng đừng buồn quá — Suzumi có thể có câu trả lời khác đấy.”

“Hả? Gì cơ? Suzumi…?”

“Cố gắng chờ đến sau bữa tiệc nhé. Bọn mình có nhiều chuyện để nói lắm.”

Cô ấy vẫy tay, rồi phóng đi. Cô ấy tràn đầy năng lượng đến nỗi không ai trong chúng tôi có thể ngăn cản cô ấy.

“Tôi chẳng hiểu gì cả,” Mochizuki nói.

“Cậu lại biến phòng câu lạc bộ của chúng ta thành một bộ phim hài lãng mạn nữa rồi!” Ricchan kêu lên, nhưng tôi không chắc lắm về phần “hài”.

Chỉ mình tôi biết Ryou muốn nói gì. Cô ấy yêu Suzumi, và đây là cách cô ấy gây áp lực lên Mochizuki. Một hình thức trả đũa khá độc địa, nếu bạn hỏi tôi. Nhưng tôi chắc chắn cô ấy định kể hết mọi chuyện cho cậu ấy sau khi bữa tiệc kết thúc.

Cậu ấy đứng đó một phút, sững sờ, nhưng kịp lấy lại bình tĩnh.

“Vậy thì, ừm… vào tháng Hai, có một thứ gọi là Triển lãm Kisaragi.”

Tôi nhìn cậu ấy, bối rối. Mochizuki đáng lẽ phải nghỉ Câu lạc bộ Kịch sau vở kịch này.

“Sự kiện năm tới sẽ được tổ chức tại Nhà Văn hóa Thành phố Shizuoka, khá dễ đi. Một mình tôi thì sẽ bỏ qua, nhưng nếu tất cả các cậu đều muốn…” Cậu ấy ho khan. “Ý tôi là… có ai trong số các cậu muốn tham gia Câu lạc bộ Kịch không?”

Rõ ràng, tiền bối vụng về của chúng tôi đang cố gắng tuyển mộ chúng tôi.

Chúng tôi thậm chí không cần nhìn nhau. Cả ba chúng tôi cùng cúi chào.

“Xin lỗi!”

Giờ đây chúng tôi đã bán được một trăm cuốn tạp chí, chúng tôi cảm nhận điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Căn phòng nhỏ chật chội, tồi tàn này chính là ngôi nhà của chúng tôi.

Tôi nghĩ đến cái quạt chúng tôi đã bỏ quên suốt mùa đông, cây bút bi cứ lăn lông lốc trên bàn, những hộp các tông chất đầy tất cả các cuốn tạp chí từ khi câu lạc bộ thành lập, và những bức tượng ếch mà thầy Akai đã xếp hàng trên bậu cửa sổ. Ngay cả những cuốn sách thuộc các thể loại tôi không hứng thú cũng là một phần tạo nên nét quyến rũ đặc biệt của căn phòng.

Tôi muốn đọc cuốn sách tiếp theo của mình giữa tất cả những thứ này, với Aki ở bên cạnh, và Ricchan ngồi đối diện tôi.

“À. Thật đáng tiếc, nhưng không quá bất ngờ.”

Cậu ấy cười buồn bã. Cậu ấy đã biết câu trả lời của chúng tôi. Và dù sao đi nữa, chính cậu ấy là người đã cứu câu lạc bộ của chúng tôi bằng cách mua cuốn tạp chí cuối cùng.

“Nhưng vở kịch thực sự rất vui,” tôi nói. Tôi muốn nói từng lời. Tôi đã rất lo lắng về nó, nhưng giờ tôi cảm thấy mãn nguyện. Một phần trong tôi thậm chí còn muốn làm nhiều hơn nữa.

“Tôi cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời!” Ricchan nở một nụ cười rạng rỡ với cậu ấy.

Aki lặng lẽ đồng tình.

“Tôi đoán đó là tất cả những gì tôi có thể yêu cầu,” Mochizuki nói, khoanh tay gật đầu nghiêm nghị. “Mọi người làm tốt lắm.”

Như tôi đã làm rất nhiều lần trong các buổi diễn tập, tôi lặp lại lời chào tương tự với cậu ấy và cúi đầu.

Đây sẽ là lần trao đổi cuối cùng của tôi với tư cách là thành viên tạm thời của Câu lạc bộ Kịch.

Mochizuki cần đi đến nhà thi đấu, nên chúng tôi nói lời tạm biệt trước cửa phòng câu lạc bộ.

Từ đó, Ricchan chạy đi kiểm tra lớp của cô ấy. Aki và tôi cũng làm tương tự. Cả hai chúng tôi đều không nói một lời nào trên đường đi. Cả hai đều kiệt sức.

Bệnh viện ma ám, vở kịch, tạp chí — đó là một ngày quay cuồng. Khoảnh khắc tôi nhận ra mình mệt mỏi đến mức nào, cơ thể tôi trở nên nặng trịch.

Đây là ngày bận rộn nhất trong tháng dài nhất cuộc đời tôi.

Những hành lang vắng tanh nhuộm màu nắng chiều, một hơi ấm dịu dàng bao trùm mắt cá chân tôi. Tôi khao khát được nằm ngay tại đó.

“Nao.”

Tôi miễn cưỡng quay đầu lại, nhưng có một nỗi buồn trong giọng Aki khiến tôi phải nhìn.

Cậu ấy đã dừng lại và đang nhìn tôi chăm chú. Tôi đã thấy ánh mắt đó trước đây rồi, nhưng ở đâu nhỉ? Mới đây thôi mà.

Khi tôi lục lọi ký ức, khuôn mặt cậu ấy tiến lại gần hơn. Có thứ gì đó chạm vào mũi tôi, rồi lùi lại.

…Ưm?

Tôi nhìn cậu ấy một cách trống rỗng, không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng Aki cứ thế bước đi như không có gì.

“Mấy đứa dọn dẹp xong rồi chứ?” cậu ấy hỏi.

Ưmm?

Aki cứ lẩm bẩm và gãi đầu. Thật khó để nghe rõ lời cậu ấy. Cứ như thể cậu ấy đã quên hết các bài tập luyện giọng của chúng tôi vậy.

“Tôi cá là họ dọn dẹp xong rồi, ừ.”

Cậu ấy cứ lặp đi lặp lại như một chiếc đĩa CD bị kẹt.

Có lẽ tôi không nên nói điều này ra, nhưng tôi vẫn sẽ làm.

“Aki.”

“Gì?”

“Cậu vừa định hôn tôi và làm hỏng bét à?”

Aki đứng hình, từ chối nhìn tôi.

“Tôi không làm hỏng cái gì cả. Tôi cố ý làm vậy.”

“Cậu cố ý hôn mũi tôi?”

“Tôi đoán là vậy.”

Tôi di chuyển ra phía trước cậu ấy và dùng ngón tay chọc vào mũi mình.

“Cậu yêu cái mũi của tôi à?”

“Nó rất đẹp! Nhưng…”

Đến lúc đó, cậu ấy quỳ xuống và ôm đầu.

Bóng của chúng tôi trải dài xuống hành lang. Aki đang run rẩy. Có lẽ tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của cậu ấy.

Nhưng tôi rất thẳng thắn khi có điều gì đó trong đầu.

“Cậu đã thử điều tương tự ở thủy cung chưa?”

Cậu ấy rên rỉ. Có những giọt mồ hôi trên gáy cậu ấy.

“Xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt của cậu ấy. Tôi đang làm cậu ấy khóc ư?! Tôi nghĩ cậu ấy đang đùa, nhưng những giọt nước mắt cá sấu của cậu ấy đáng thương hại nhưng cũng đáng yêu.

Ngôi nhà ma của chúng ta khá tối. Chỗ tốt để hôn đấy!

Lời của Satou vang vọng trong tâm trí tôi.

Chắc hẳn đã có khá nhiều cơ hội, nhưng Aki đã kìm lại vì tôi quá sợ hãi.

Cậu ấy đã kiên trì và cố gắng tìm đúng thời điểm — và tôi đã nhẫn tâm từ chối cậu ấy.

Tôi quỳ xuống bên cạnh cậu ấy, vòng tay ôm đầu gối, và thì thầm vào tai bạn trai tôi. “Muốn thử lại không?”

Tôi thích nói ra những gì mình nghĩ, nhưng đôi khi tôi lại làm điều đó bằng một tiếng thì thầm.

Aki im lặng một lúc, rồi cậu ấy ngẩng đầu lên. Chỉ cần giao tiếp bằng mắt với cậu ấy thôi cũng khiến một luồng điện ngọt ngào chạy khắp cơ thể tôi từ xương quai xanh trở xuống.

“Tôi muốn làm đúng cách,” tôi nói.

Trái tim tôi đang nhảy múa. Thật kỳ lạ là tôi có thể nghe thấy giọng mình giữa tiếng đập thình thịch của nó. Nhưng có vẻ như Aki đã hiểu được thông điệp. Tôi thấy yết hầu cậu ấy nhúc nhích.

“Cậu chắc không?”

“…Rất chắc chắn.”

Tôi không muốn thêm một vòng xác nhận nào nữa.

Tay Aki nắm lấy một lọn tóc của tôi. Cậu ấy vẫn chưa chạm vào môi tôi, nhưng chỉ sự tiếp xúc đó thôi cũng khiến mọi sợi lông trên người tôi dựng đứng.

Tôi cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu ấy trên má mình, và hơi thở của chính tôi ngừng lại.

Bóng của chúng tôi chồng lên nhau trong hành lang, và lần này — cậu ấy không làm hỏng chuyện.

“Ồ, các cậu đây rồi! Tiệc hậu lễ sắp bắt đầu rồi!”

Cậu ấy thậm chí còn không có cơ hội để thử.

Aki và tôi cùng quay phắt lại.

Không hề hẹn trước, chúng tôi lại đứng quay lưng vào nhau.

「Hai đứa đang làm trò gì thế?」 Yoshii ngây thơ hỏi khi vừa rẽ góc.

Aki cốc vào đầu cậu ta một cái.

「Gì vậy trời?!」 cậu ta kêu lên.

Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên Lễ hội Seiryou năm nay.

***

Lễ hội trường đã diễn ra với bao nhiêu sự kiện nối tiếp nhau từ đầu đến cuối, và giờ đây, bữa tiệc tổng kết đang được tổ chức tại nhà thể chất.

Ryou bước lên sân khấu, một tay cầm mic không dây, trông cô ấy vui vẻ hơn bất cứ lúc nào tôi từng thấy.

Vì nhà thể chất đã được dùng làm nhà hát cả ngày, bục phát biểu không còn trên sân khấu, không có gì che khuất tầm nhìn của chúng tôi về phía cô ấy.

Mọi người đã tập trung theo lớp, y như một buổi chào cờ bình thường vậy. Nhưng hôm nay, không có hàng lối ngay ngắn nào cả. Vài lớp vẫn còn bận dọn dẹp nên chỉ cử đại diện đến. Tôi có thể thấy Ricchan đang đứng với lớp 1-5, trò chuyện cùng bạn bè.

Đội đạo cụ ở phía trước tôi, nhóm của Yoshii ngay phía sau. Aki thì ở tít đằng sau. Thật là quá khó xử nếu chúng tôi ngồi cạnh nhau ở một nơi công cộng như thế này.

Chẳng ai coi trọng buổi tập trung này cả. Mọi người ngáp ngắn ngáp dài hoặc cố đoán xem ai đã giành giải thưởng. Nhưng tất cả chúng tôi đều ít nhiều lắng nghe lời cựu chủ tịch hội học sinh.

Tôi nghĩ mọi người đều đang lắng nghe.

「Như các bạn đã biết, Lễ hội Seiryou là thành quả hợp tác giữa hội học sinh khóa cũ và khóa mới. Một khi chúng tôi đã chung sức để sự kiện này diễn ra tốt đẹp, cũng là lúc chúng tôi chính thức về hưu. Có lẽ hội học sinh khóa mới coi chúng tôi như một bà mẹ chồng khó tính vậy.」

Ryou nói với vẻ mặt nửa đùa nửa thật. Một vài người ở hàng đầu bật cười. Các thành viên hội học sinh khóa mới xếp hàng cùng giáo viên ở bên trái sân khấu, vẫy tay trước mặt. Mochizuki cũng ở đó.

Mắt Ryou quét khắp căn phòng và bắt lấy tôi.

Cô ấy nháy mắt với tôi, và tôi đáp lại bằng một cái nhún vai ngớ ngẩn. Đó là một khoảnh khắc trao đổi ngắn ngủi mà không ai khác nhận ra.

Rồi, sau khi nhoẻn miệng cười tươi, Ryou tiếp tục.

「May mắn thay, chúng ta đã vượt qua lễ hội mà không có bất kỳ sự cố lớn nào, nhờ các thầy cô giáo, đội ngũ quản lý, cư dân địa phương, và các bạn, những học si—」

*Kengggggg!*

Chúng tôi nghe thấy một tiếng "thịch", rồi tiếng hú của mic chói tai vang lên.

Một vài học sinh nhắm chặt mắt, giật mình. Tôi vội bịt tai lại.

Ba giây sau, tôi ngẩng đầu lên và thấy chiếc mic lăn lóc trên sàn nhà thể chất lạnh lẽo, một chấm đỏ nhỏ sáng lên ở phần đế.

Bên cạnh nó là một đống đồ kỳ lạ – một bộ đồng phục học sinh, chiếc váy xòe ra như một bông hoa gãy cành. Phủ lên trên là áo lót, áo sơ mi dài tay, một chiếc nơ đỏ rượu và áo khoác blazer.

Dường như cô ấy vừa thực hiện một màn thoát hiểm đến khó tin.

Thật sự rất đáng sợ, cứ như thể có ai đó biến mất, để lại toàn bộ quần áo của họ. Tôi đã từng thấy cảnh tượng như thế này rồi.

Sunao đã làm thí nghiệm. Cô ấy gọi tôi ra, bắt tôi thay quần áo, rồi cho tôi về. Khi tôi biến mất, tất cả quần áo tôi mặc đều bị bỏ lại. Cảnh này trông y hệt như vậy.

Nhưng Suzumi bản gốc không có ở đây. Cô ấy đã ngủ suốt thời gian này, không thể gọi hay cho Ryou về.

Điều đó chỉ có thể có nghĩa là…

「Moririn?」 ai đó gọi, giọng nói vang vọng khắp nhà thể chất.

Sự bối rối lan khắp khán phòng. Rất ít học sinh biết chuyện gì đã xảy ra. Một số người cho rằng đó là một trò ảo thuật và bắt đầu vỗ tay – nhưng tiếng vỗ tay nhanh chóng bị át đi bởi tiếng ồn ào ngày càng lớn. Gần một phút trôi qua mà không có bất kỳ tiết lộ lớn nào.

Vài người đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm Ryou.

Thầy giáo trẻ phụ trách hoạt động hội học sinh trao đổi với thầy hiệu trưởng, rồi bật chiếc mic dự phòng. Lại một tiếng hú nữa.

Chiếc mic trên sân khấu vẫn bật, nhưng không ai dám đến gần.

Thầy giáo bảo chúng tôi giữ bình tĩnh, về lớp và chuẩn bị về nhà. Thầy hứa sẽ công bố giải thưởng vào một ngày khác, rồi lặp lại lời nhắn.

Các thầy cô giục chúng tôi đứng lên, và chúng tôi làm theo hướng dẫn, bắt đầu đi ra cửa.

Aki cố tình di chuyển chậm lại để tôi có thể bắt kịp cậu ấy. Tôi đi bên cạnh, cách vài bước chân.

「Aki,」 tôi nói.

「Ừ.」

「Chuyện gì xảy ra với một bản sao nếu trái tim của bản gốc ngừ—?」

Tôi nghẹn lại, không thể nói thêm. Tôi cũng không muốn nói.

「Cậu nghĩ Moririn đã làm hỏng một phép thuật và tự đưa mình đến một chiều không gian khác sao?」 Yoshii lẩm bẩm. 「Mong cô ấy tìm được đường về nhà.」

Giọng cậu ta không có vẻ gì là đùa, và những lời đó cứ mắc kẹt trong tâm trí tôi.