Bản sao cũng biết yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 37

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 136

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 7

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 66

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 175

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Tập 02 - Chương 4: Bản Sao và Chuyến Đi

68846c9b-2fd2-4239-b70a-bb2715bd80af.jpg

Ngày cuối cùng của tháng Mười – Chủ nhật cuối cùng. Cuối cùng cũng đến lượt tôi tham gia Lễ hội Seiryou.

Hôm qua Sunao đã đi rồi. Buổi sáng cô bé phụ giúp nhà ma, buổi chiều thì đi dạo quanh lễ hội với bạn bè các lớp khác.

Điều làm tôi ngạc nhiên là cô bé cũng ghé qua Câu lạc bộ Văn học, lần đầu tiên luôn. Ricchan mừng ra mặt, hai người họ đã cùng nhau trông gian hàng một lúc.

Lúc này, tôi đang đạp xe hết sức. Trời trong xanh, mát mẻ hệt như hôm qua, có vẻ như sẽ có rất đông người đến tham dự.

Theo trí nhớ của Sunao, chúng tôi đã bán được mười chín bản tạp chí.

Mười chín bản, mỗi bản 200 yên. Con số đó nghe có vẻ đáng kinh ngạc, nhưng chỉ là so với năm ngoái thôi. Việc biết rằng hôm nay chúng tôi phải bán hết tám mươi mốt bản còn lại quả là một gáo nước lạnh khiến chúng tôi phải đối mặt với thực tế khó khăn.

Buổi sáng tôi phụ nhà ma, buổi chiều bán tạp chí. Ba giờ chiều, tôi sẽ lên sân khấu cùng Câu lạc bộ Kịch để biểu diễn vở 『Truyện ông lão đốn tre, chuyển thể mới』.

Hôm qua, mẹ tôi đã tìm thấy tấm áp phích trong hành lang và sốc khi thấy tên con gái mình trên đó.

“Sao con không nói với mẹ là con tham gia diễn kịch?” mẹ đã bực tức hỏi, nhưng Sunao đã để ngoài tai. Mẹ tôi có những kế hoạch không thể hủy bỏ trong hôm nay, và bà đã rời nhà với vẻ mặt buồn rười rượi.

Tôi cất xe đạp vào bãi đậu xe – vẫn u ám và tối tăm như hang động – rồi đi vòng ra cổng trước. Mười giờ cổng mới mở cho khách, nên bên ngoài chưa có đông người.

Khu vực lối vào đã được quét dọn sạch sẽ, hai bên là những bảng quảng cáo rực rỡ sắc màu hướng đến du khách. Ngoài ra còn có một cổng chào bơm hơi phủ đầy những lời chúc mừng.

Tôi đi qua sân vận động, nơi những quầy bán đồ ăn thức uống xếp dọc theo vạch trắng ngoài cùng. Một vài học sinh đang lảng vảng. Vẫn chưa có khói bốc lên – nhưng chỉ riêng cảnh tượng các quầy hàng thôi đã có một lực hút khó cưỡng lại. Nếu tôi để mình bị kéo đến khu nghỉ ngơi ở trung tâm, tôi sẽ bị mắc kẹt mãi mãi, không thể thoát ra được.

Quay lại, tôi ngước nhìn tòa nhà chính, nổi bật trên nền trời thu xanh biếc.

Trong hai ngày ngắn ngủi này, nơi đây không còn là một ngôi trường nữa. Thay vào đó, nó chật kín những đám đông phấn khích và âm nhạc, tràn ngập hy vọng và ước mơ, nghe có vẻ sáo rỗng nhưng đúng là vậy. Cứ như thể một công viên giải trí đã được di dời và nhồi nhét vào mảnh đất nhỏ của trường trung học Suruga Seiryou.

Chỉ riêng hôm nay, chúng tôi được phép mặc đồ thể dục, áo phông lớp, hoặc thậm chí là trang phục hóa trang. Chúng tôi được tự do mặc gần như bất cứ thứ gì, miễn là đi dép lê khi vào trong nhà.

Tôi xỏ dép vào, cuối cùng cũng bước vào trong, và đi đến một phòng học trống. Học sinh năm hai đã biến hai phòng trong số này thành phòng nghỉ, một cho nam và một cho nữ. Chúng tôi cất đồ đạc ở đó, nhưng không có tủ khóa hay két sắt – bạn phải tự giữ gìn đồ quý giá của mình.

Tôi thay áo phông lớp. Đó là một chiếc áo màu vàng nhạt, gần như màu kem, có một ngôi sao trên ngực và danh sách tất cả các biệt danh của chúng tôi ở phía sau. Sunao đã chọn tên mình bằng hiragana, khiến nó nghe như tiếng mèo con kêu rên rỉ đáng thương.

Khi thay đồ xong, tôi chuyển ví và điện thoại vào túi rồi vội vàng đến Lớp 2-1.

Tôi luôn nói 「Chào buổi sáng」 khi bước vào lớp. Hôm nay, cả nam và nữ đều mỉm cười và đáp lại lời chào. Điều đó thật dễ chịu, tôi nghĩ.

Với tất cả những người lạ đến thăm hôm nay, việc mọi người mặc cùng màu áo phông đã mang lại cho chúng tôi một cảm giác đoàn kết thực sự.

“Chào buổi sáng, Aikawa. Hôm nay cậu sẽ phụ trách xếp hàng,” Satou nói, vỗ vai tôi khi tôi đi ngang qua cô ấy.

Ngày hôm trước, cô ấy đã lên sân khấu cùng đội Kendo, tất cả đều mặc đồng phục Kendo để thi đấu biểu diễn. Cô ấy trông rất ngầu, mặc dù tôi chỉ nhìn thoáng qua qua đôi mắt lim dim của Sunao.

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Satou chủ trì một cuộc họp lớp. Chúng tôi tản ra khắp phòng, cẩn thận không va vào bối cảnh. Cảnh tượng một đám ma đang chăm chú lắng nghe thật sự khá buồn cười.

Mọi người, kể cả tôi, đều cầm một tờ giấy in dài, mỏng. Ootsuka đã phát chúng ra, và mỗi tờ đều có lịch trình làm việc cá nhân và thời gian nghỉ giải lao. Điều này có thể rất quan trọng đối với những người hay quên trong chúng tôi – Yoshii đang bận dán tờ lịch của mình vào cổ tay. Cậu ta đề nghị làm điều tương tự cho Aki, nhưng Aki chỉ gạt đi.

Hôm qua, Aki đã làm ca chiều ở nhà ma, nhưng hôm nay, lịch trình của cậu ấy trùng với tôi. Chúng tôi sẽ chỉ làm việc hai giờ vào buổi sáng.

Khi cuộc họp kết thúc, Satou giơ nắm đấm lên. “Hãy biến ngày thứ hai này thành một ngày tuyệt vời! Hãy nhắm đến giải thưởng lớn!”

Một tháng trước, một lời tuyên bố như thế này chỉ nhận được vài tiếng vỗ tay lưa thưa, nhưng giờ đây mọi người đều hò reo và giơ nắm đấm lên không trung.

Chẳng mấy chốc đã mười giờ, và những vị khách đầu tiên bắt đầu đổ về. Tiếng nhạc vui tươi bắt đầu phát qua loa, và nhà ma mở cửa đón khách. Học sinh các lớp khác đã xếp hàng dài.

Nhà ma luôn là một điểm thu hút, nhưng Ootsuka là thành viên Câu lạc bộ Mỹ thuật, và tấm áp phích ấn tượng mà cậu ấy thiết kế đã tạo ra một làn sóng bàn tán lớn. Hôm qua chúng tôi đã đông kín người cả ngày.

Hôm nay cũng khởi đầu tốt đẹp, mặc dù chúng tôi đã nhận được cảnh báo từ ban quản lý lễ hội rằng phải đảm bảo hàng không quá dài. Nhiệm vụ của tôi sáng nay là đi dọc hàng, thuyết phục mọi người xếp thành một hàng duy nhất.

Đến lễ hội có đủ mọi loại người – học sinh cấp hai có thể sẽ gia nhập trường chúng tôi trong tương lai gần, phụ huynh cùng những đứa trẻ hiếu động, người lớn tuổi, và các cặp đôi tuổi đại học.

“Ối, nghe nói có người la hét bên trong!”

“Tớ sợ rồi. Chúng ta thử cái khác đi.”

“Mẹ ơi, con mắc tè!”

“Còn bao lâu nữa?”

“Mua bỏng ngô ăn đi.”

“Vui quá đi mất!”

Tôi có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ mọi hướng. Khi những mẩu đối thoại lọt vào tai, tôi cố gắng nói to hơn và thúc giục những người đang xếp hàng xích lại gần nhau. Đó là tất cả những gì tôi phải làm; không quá khó.

“Làm tốt lắm, Aikawa. Giờ tôi sẽ tiếp quản.”

Tôi đang dẫn các cô gái từ một trường khác vào vị trí thì một người bạn cùng lớp lấy tấm bảng cuối hàng từ tay tôi. Một giờ đã trôi qua rồi, và tôi được nghỉ mười phút.

Một cô gái khác từ đội đạo cụ bước ra từ phòng học trống khi tôi bước vào. Cô ấy vừa kết thúc giờ nghỉ, và chúng tôi chào nhau khi đi ngang qua.

Số cặp sách và ba lô đã nhiều gấp đôi so với lúc tôi mới đến – tôi tìm thấy của Sunao trong số đó.

Tôi lấy bình giữ nhiệt ra và uống một ngụm trà. Đó là hojicha, hay trà xanh rang. Nó không quá nóng cũng không quá lạnh, nhưng giúp cổ họng khô khốc của tôi dễ chịu hơn. Tôi đã uống hơi nhanh và phải lau môi bằng khăn tay.

Tôi vẫn chưa thấy Aki ở đâu. Một vài thành viên đội mộc đang biểu diễn bên trong nhà ma, những người khác thì túc trực để sửa chữa bất cứ thứ gì bị hỏng. Aki là một trong số đó.

Trong năm ngày kể từ cuộc đối đầu của chúng tôi trong phòng mỹ thuật, dường như không có gì thay đổi giữa hai chúng tôi và Mori. Chúng tôi gặp nhau rất nhiều trong các buổi tập và có nhiều cơ hội để trò chuyện. Nhưng trong mỗi lần tương tác, tôi thấy mình phải cố gắng hết sức để hành động bình thường, và chỉ riêng điều đó đã chứng tỏ mọi thứ đã khác.

Sau vở kịch, chúng tôi sẽ không còn liên hệ gì nữa. Và năm sau, khi hoa anh đào bắt đầu nở, cô ấy sẽ tốt nghiệp và chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống riêng của mình.

Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản, mặc dù tôi biết đây không phải lúc để bận tâm đến những chuyện như vậy.

“Ồ, cậu đây rồi! Aikawa!” Cửa mở, và Satou gọi tôi. Cô ấy ôm một bó vải trong tay.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì không ổn không, nhưng cô ấy dường như không đặc biệt khó chịu.

“Chúng ta có đủ người làm việc trong nhà rồi, nên tôi hy vọng cậu sẽ phát tờ rơi. Khi nào hết thì cứ tự nhiên đi đến Câu lạc bộ Văn học. Được không?”

“Vâng, không vấ—”

“Tuyệt vời! Đây là trang phục của cậu. Đội trang điểm sẽ đến trong năm phút.”

Trước khi tôi kịp nói xong, cô ấy đã nhét bó vải vào tay tôi.

Sau khi giao nhiệm vụ một cách khá mạnh bạo, cô ấy đi ra, trông có vẻ hài lòng với chính mình. Lại một mình, tôi quay trở lại phòng nghỉ.

Khi tôi trải bó vải ra ghế, tôi nhanh chóng nhận ra mình đã được giao loại trang phục gì.

Đen và trắng. Ruy băng và diềm xếp nếp. Một chiếc váy khá ngắn.

“Đồng phục hầu gái?”

Không thể nhầm lẫn được.

Một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ gấu váy. Vài từ được viết nguệch ngoạc trên đó.

「Mua ở Don Keehote. Ngay cả ma cũng cần hầu gái! Từ Yoshii.」

Điều này chẳng làm rõ được gì cả. Và đó không phải là cách viết đúng của “Quijote.” Tôi rất muốn chỉ ra điều đó, nhưng Yoshii không có ở đây.

Nghĩ lại thì, cậu ta đã rất hào hứng về việc mở một quán cà phê hầu gái vào ngày đầu tiên. Có lẽ cậu ta vẫn còn bám víu vào ý tưởng ban đầu của mình.

Tôi do dự một chút, nhưng Satou là lớp trưởng của chúng tôi, và lời của cô ấy là luật. Tôi đảm bảo rèm cửa đã đóng, rồi cởi váy ra.

Tôi mặc chiếc váy đen, rồi khoác chiếc tạp dề trắng có diềm xếp nếp lên trên. Dải ruy băng trắng quanh eo có thể tháo rời, nên tôi buộc nó lên tóc thay cho dây buộc tóc.

Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, có tiếng gõ cửa.

“Aikawa, cậu xong chưa?”

“V-vâng.”

Tôi ngước lên khi hai người bạn cùng lớp bước vào, tay cầm hộp trang điểm.

“Ôi, chà. Cậu trông dễ thương quá.”

“Không ngờ mình lại được làm hỏng cô hầu gái hoàn hảo này! Thật là phấn khích.”

“Ừm.”

Nghe có vẻ đáng sợ, và tôi cảm thấy một giọt mồ hôi lăn dài trên lưng.

Chúng tôi đang điều hành một nhà ma, nên các diễn viên của chúng tôi cần trang điểm kỹ lưỡng. Những vết thương và máu trông thật sẽ góp phần rất lớn vào việc tạo ra những màn hù dọa. Điều đó cũng đúng với Mê cung Sợ hãi.

Đội trang điểm của chúng tôi đã dành cả tháng để rèn luyện kỹ năng. Lôi kéo các bạn nam trong mỗi giờ nghỉ trưa, tạo cho họ những vết thương giả, và gửi họ đến phòng y tế. Cô y tá đã rất tức giận, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ các vết thương trông thật đến mức nào.

Mỉm cười, họ nắm lấy vai tôi và kéo tôi ngồi xuống. Sau đó, họ kéo một chiếc bàn từ phía sau tôi và bày dụng cụ ra.

“Ừm, chúng ta—”

“Suỵt!”

Họ im lặng tôi bằng một cái nhìn dữ dằn, rồi bắt tay vào việc.

“Aikawa, da cậu thật hoàn hảo!”

“Cậu giữ gìn nó thế nào vậy?”

“Đôi môi thật mềm mại!”

“Không có sẹo mụn chút nào! Wow!”

Họ yêu cầu tôi nhắm mắt, kéo căng da dưới mũi, bĩu môi, quay sang một bên, và cứ thế tiếp tục. Tôi làm theo lời họ. Vừa trò chuyện linh tinh, họ vừa làm việc ăn ý đến hoàn hảo.

Cuộc tấn công của họ đến như một cơn bão, và khi nó đi qua, họ giơ một tấm gương lên, cho tôi xem thành quả của mình, rồi tiễn tôi lảo đảo ra khỏi cửa.

Tôi tìm thấy Aki và Satou ở hành lang. Khi thấy Aki, tôi há hốc mồm, rồi nhìn cậu ấy từ đầu đến chân.

Một chiếc áo sơ mi trắng. Một chiếc áo choàng đen với lớp lót đỏ. Những vết máu bắn. Răng nhọn lộ ra giữa đôi môi. Cậu ấy đã hoàn toàn biến thành Bá tước Dracula Aki.

“Thế nào, Aikawa?” cậu ấy hỏi.

“A-ha-ha-ha!”

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Ma cà rồng rẻ tiền này đang ở ranh giới giữa ngầu và buồn cười. Bình thường, tôi có lẽ sẽ nghiêng về phía “ngầu,” nhưng mọi thứ dường như ngớ ngẩn hơn lúc này, khi lễ hội đang ở đỉnh điểm.

“Cậu cười quá nhiều rồi,” Aki nói, tự mình cũng bật cười.

Một lúc trước, chúng tôi còn đang cẩn thận duy trì hàng lối và sửa chữa đạo cụ. Làm thế nào mà chúng tôi lại biến thành một cô hầu gái và một ma cà rồng được? Thật quá kỳ lạ. Chúng tôi phải bật cười thôi.

Tôi thì bị một vết chém lớn trên trán, máu chảy dài xuống má và cằm. Họ còn bắn thêm máu lên chiếc tạp dề trắng của tôi. Hiệu ứng tổng thể khá ghê rợn. Nhưng tất nhiên, vết thương của chúng tôi không phải thật. Các thành viên đội trang điểm chỉ đang làm công việc của họ mà thôi.

“Cả hai đều trông tuyệt vời,” Satou nói. “Làm tốt lắm, đội!”

Các cô gái trang điểm trông rất tự hào. Họ thực sự khá lành nghề. Nhìn từ xa hoặc trong bóng tối, mọi người có thể dễ dàng nhầm vết thương giả của họ với vết thương thật.

Làm xong việc, họ rời đi. Satou ở lại và vuốt cằm tán thưởng.

“Bá tước Dracula và cô hầu gái của hắn!” cô ấy thốt lên. “Một sự bổ sung tuyệt vời cho nhà ma của chúng ta! Tạ ơn Chúa vì những món hời ở Don Quijote.”

Những trang phục này có thực sự phù hợp với chủ đề của chúng tôi không?

“Hầu gái hay ma cà rồng có hợp với bệnh viện không?” tôi hỏi.

Tôi có thể hình dung một y tá, nhưng hầu gái thì chẳng giống y tá chút nào. Họ khác nhau như Tom và Jerry vậy.

“Đó là một bệnh viện nước ngoài!” Satou tuyên bố. “Tất nhiên là có hầu gái rồi!”

“Tôi nghi ngờ đấy.”

“Có lẽ Dracula đang hiến máu.”

“Không phải cậu ta đang nhận sao?!”

“Đừng để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt đó.”

Trong tháng qua tôi đã học được rằng Satou không phải là người quá chú trọng chi tiết.

“Tôi có một nhiệm vụ bí mật cho hai người,” cô ấy tiếp tục. “Cầm tấm biển này và phát những tờ rơi này. Những bộ trang phục đó sẽ làm nên điều kỳ diệu cho việc quảng bá.”

Khi cô ấy nói điều này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Nếu một cặp nam nữ đi dạo quanh lễ hội cùng nhau, họ sẽ thu hút sự chú ý và dấy lên tin đồn.

Nhưng với trang phục làm lá chắn, chúng tôi vẫn sẽ thu hút sự chú ý – nhưng mọi người sẽ cho rằng chúng tôi chỉ đang quảng cáo cho nhà ma. Không ai sẽ hỏi về mối quan hệ của chúng tôi.

Có lẽ Satou đang lo chuyện bao đồng, nhưng tôi không bận tâm. Tôi quyết tâm đi dạo lễ hội với Aki, bất kể điều gì xảy ra.

Tôi quay về phía cậu ấy, nhón gấu váy và nghiêng đầu sang một bên.

“Cậu có muốn đi dạo lễ hội với cô hầu gái đầy máu này không?”

Aki cúi chào. “Miễn là cậu không ngại đi cùng Bá tước Dracula.”

“Tôi rất sẵn lòng.”

Tôi mỉm cười rạng rỡ đáp lại. Miễn là có Aki ở bên trong, tôi sẽ đi dạo lễ hội với Dracula, Frankenstein, hay thậm chí là một xác ướp. Bất kỳ ai trong số họ cũng nghe có vẻ tuyệt vời.

Satou vỗ tay, như thể cô ấy vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

“Đúng rồi! Trước khi đi, hai người cần trải nghiệm lời nguyền của bệnh viện!”

“Ưm?” Tôi nuốt nước bọt, nhưng cô ấy đã đẩy tôi xuống hành lang.

Chúng tôi đang đi thẳng đến cửa Lớp 2-1. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào trang phục của tôi, hay đúng hơn là lớp trang điểm ghê rợn của tôi, nhưng tôi hầu như không để ý đến họ.

“Tôi không giỏi chịu đựng bóng tối đâu!”

“Điều đó không có nghĩa là cậu tệ với nó.”

“À, tôi ổn, thật ra là vậy!”

“Vậy thì tuyệt vời, vào đi!”

“Không, ý tôi là tôi ổn rồi!”

“Đó là điều tôi nghĩ!”

Tại sao việc truyền đạt ý nghĩa của tôi lại khó đến vậy?

“Ý tôi là tôi ổn, nghĩa là tôi không cần phải vào. Thực ra, tôi không thực sự muốn vào!”

“Hai VIP đang đến!”

Những dải băng dính đen che lối vào chạm vào mặt tôi, và trước khi tôi kịp nhận ra, Aki và tôi đã ở bên trong nhà ma – bệnh viện bỏ hoang bị nguyền rủa của lớp chúng tôi.

Với những tấm rèm đen khắp nơi, căn phòng khá tối. Có những bóng đèn nhỏ được đặt đây đó, nhưng vẫn khó nhìn thấy bàn tay mình.

…Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Tôi đứng yên, tìm kiếm câu trả lời, nhưng nhà ma chẳng có câu trả lời nào.

Tôi nghe thấy tiếng gió rít và cảm thấy ớn lạnh. Nó có phải đến từ một khe hở trên tường? Trong một bệnh viện?

Lo lắng, tôi nhìn quanh và thấy một màn hình đang phát sáng trên bàn lễ tân. Pha lẫn với tiếng nhiễu là một giọng nói trầm, ghê rợn.

“Ngươi, kẻ dám bước vào bệnh viện bị nguyền rủa. Nếu muốn rời đi sống sót, ngươi phải lấy hồ sơ bệnh án của mình từ bên trong. Nếu không, ngươi sẽ bị mắc kẹt ở đây… mãi mãi…”

Tiếng nói nhỏ dần, tiếp theo là tiếng vỗ cánh. Đây không phải là bệnh viện sao?

Hoàn thành nhiệm vụ, màn hình trở lại màu đen.

Aki gật đầu, vẻ ấn tượng. Mắt tôi cuối cùng cũng quen với bóng tối, và tôi vừa kịp nhận ra cử chỉ đó.

“Đó là Ootsuka. Khá tốt, phải không? Có lẽ chúng ta nên nhờ cậu ấy giúp đỡ vở kịch.”

“V-vâng…” Tôi miễn cưỡng gật đầu.

“Chúng ta đi lấy hồ sơ bệnh án ở giữa đi,” Aki nói một cách vui vẻ. “Theo quy tắc, mỗi người chúng ta cần một cái để hoàn thành thử thách.”

“T-tôi… tôi không nghĩ mình có thể.”

Aki trông bối rối. “Tại sao không?”

“T-tôi—tôi—tôi không thể.”

“Vì sao?”

“Vì tôi sợ!” tôi hét lên.

Aki trông sửng sốt. Miệng cậu ấy há rộng đến mức tôi có thể nhìn thấy hàm răng thật của cậu ấy bên dưới những chiếc răng nhọn. Chúng trắng đến nỗi phát sáng cả trong bóng tối.

Tôi xoa những nốt da gà nổi lên qua lớp vải đồng phục hầu gái. Tôi đang cố kìm nước mắt.

“Tôi không thể chịu được những thứ đáng sợ! Tôi không đi thêm bước nào nữa! Tôi ra đây!”

“Thêm nữa? Chúng ta còn chưa đi bước nào mà.”

“Tôi ra đây!” tôi hét lên và cố quay người lại.

Aki vỗ vai tôi, và ngay cả hành động đó cũng làm tôi giật mình. Cậu ấy đang chỉ vào một tấm biển.

「BỆNH VIỆN BỎ HOANG NÀY KHÔNG CÓ LỐI TRỞ RA. HÃY GOM HẾT CAN ĐẢM VÀ KIÊN TRÌ.」

Nó được viết bằng máu, nhưng chữ viết lại gọn gàng một cách kỳ lạ.

Tôi chắc chắn mặt mình từ trắng bệch chuyển sang xám xịt. Nếu có một bác sĩ đi cùng, anh ta hẳn đã tuyên bố thua cuộc rồi. Nhưng kinh hoàng thay, bệnh viện bị nguyền rủa này không có bác sĩ sống nào.

“Đi thôi. Nó không quá xa đâu,” Aki nói.

Cậu ấy rõ ràng không hề cảm thấy chút kinh hoàng nào đang rỉ ra từ mọi ngóc ngách của nơi này. Điều đó phần nào làm tôi yên tâm. Nhưng ngay lúc này, tôi cần lấy hồ sơ bệnh án và ra khỏi đây còn hơn cả việc cần cậu ấy.

“Muốn nắm tay không?”

“Làm ơn!”

Tôi nhanh chóng đổi ý. Có Aki bên cạnh trấn an tôi hơn bất kỳ hồ sơ bệnh án nào.

Tôi kéo tay cậu ấy lại gần và nắm chặt. Bàn tay cậu ấy to và ấm áp.

Cậu ấy hơi cựa quậy một chút, nhưng không hất tay tôi ra.

“Đi thôi.”

“Đ-được.”

Tôi cố gắng đáp lại dù giọng run rẩy – và đó là lúc cơn ác mộng của tôi thực sự bắt đầu.

Mọi thứ trong trải nghiệm này đều kinh hoàng tột độ.

Cả lớp đã cùng nhau làm việc này. Tôi đã rất tâm huyết với thiết kế nội thất này! Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể mỉm cười với chiếc giường dính máu được tạo thành từ những chiếc bàn ghép lại, hay bắt đầu khoe khoang rằng chính tôi là người đã bóc nhãn chai thứ hai từ bên trái trên giá đựng những loại thuốc rùng rợn.

Lựa chọn duy nhất của tôi là cúi đầu xuống để không phải nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì, nhưng điều đó lại hạn chế tầm nhìn của tôi, và điều đó cũng đáng sợ theo cách riêng của nó. Tôi thấy rất khó để đi lại.

“Nao, cậu ổn chứ?”

“Tôi chưa bao giờ… xa khỏi việc ổn cả.”

Lời nói của tôi kết thúc bằng một tiếng rên rỉ.

Những chú nai sơ sinh còn đi lại giỏi hơn tôi. Chúng chỉ là những đứa bé; làm sao chúng có thể giỏi đến vậy chứ? Mà thôi, nếu chúng ta thả chúng vào một bệnh viện bỏ hoang, có lẽ chúng cũng sẽ sợ hãi không kém.

“Á-ááá… Á-Aki, cậu còn ở đây không?”

“Tôi đây.”

“Cậu chắc không?”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta đang nắm tay mà.”

Cậu ấy đung đưa hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi qua lại, như thể chúng tôi là những đứa trẻ nhỏ.

Cậu ấy rõ ràng đang cố an ủi tôi. Việc biết rằng tất cả những điều này không hề làm phiền cậu ấy chút nào đã giúp ích. Miễn là Aki đang kéo tôi đi, tôi không đơn độc. Tôi có thể vượt qua chuyện này. Có lẽ vậy.

Tôi vẫn đang lê bước với tốc độ của một con rùa.

“Nao,” cậu ấy thì thầm. “Ở góc tiếp theo, Yoshii sẽ nằm trên giường, giả vờ làm bệnh nhân. Cậu ấy sẽ nhảy dựng lên khi chúng ta đến gần, nên hãy chuẩn bị sẵn sàng. Còn năm giây nữa.”

Aki tuy đã phá luật, nhưng anh ấy vẫn tốt bụng báo trước cho tôi về những pha hù dọa giật mình. Tôi biết ơn bạn trai tuyệt vời của mình vô cùng, bèn ngẩng đầu lên định đáp lời.

「V-vâng, tôi hiể—」

「Gràoooooo!」

「Á á á á á!」

Tôi sợ đến mức hồn vía lên mây, suýt ngất xỉu.

Một bệnh nhân mặc quần áo bệnh viện dính máu, tứ chi co quắp đau đớn, bật dậy khỏi giường. Rồi anh ta đột nhiên đứng yên, như thể nhớ ra con dao mổ vẫn còn găm trong bụng.

Đó là tất cả những gì tôi thấy trước khi đầu óc tôi ngừng hoạt động.

「Sớm quá rồi, Yoshii.」

「Xin lỗi. Nghe giọng cậu nên tôi hăng quá. Sao? Màn biểu diễn của tôi có xứng đáng giải Oscar không?」

「Cũng được thôi, tôi đoán vậy.」

「Nghiệt ngã quá! Khoan đã, sao hai người lại là hầu gái và ma cà rồng thế? Nhưng tôi thích đấy! Hầu gái là nhất!」

Tôi nghe họ nói chuyện nhưng không thể xử lý được từ ngữ nào.

Tôi nép mình sau lưng Aki, cứng đờ người và bám chặt lấy áo choàng Dracula của anh ấy. Tôi bám víu lấy anh như thể sinh mạng mình đang bị đe dọa, chẳng còn bận tâm liệu mình có làm nhăn nhúm bộ trang phục của anh không. Tôi thầm cầu nguyện nó sẽ không đứt lìa như sợi tơ nhện trong câu chuyện nổi tiếng của Ryunosuke Akutagawa.

Yoshii cuối cùng cũng nhận ra tôi đang co rúm lại và chớp mắt. 「Aikawa, cậu thực sự không chịu nổi mấy thứ này à? Chuyện này… bất ngờ đấy.」

「Đừng nói với ai nhé.」

「Ồ, tôi sẽ không đâu. Ai lại muốn phá hỏng hình tượng của cậu chứ.」

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán tôi. Tôi không thể tin chuyện này đang xảy ra. Người tôi run lẩy bẩy như cầy sấy.

「Aikawa, chúng ta đi tiếp thôi,」 Aki nói. 「Aikawa?」

「T-tôi…」

「Sao thế?」

「…Hình như tim tôi ngừng đập rồi! Tôi phải làm sao đây?」

Tim tôi nãy giờ đập rất mạnh, nhưng giờ thì tôi chẳng nghe thấy gì cả.

Aki chớp mắt vài cái. 「Tim cậu vẫn đập mà,」 anh ấy trấn an.

「Kiểm tra xem! Đặt tay lên đó đi!」

Tôi đã quá hoảng loạn đến mức không nhận ra mình đang nói gì. Nhưng tôi có thể thấy mặt Aki cứng lại.

Ôi không! Tim anh ấy cũng ngừng đập ư? Tôi sợ hãi, nhưng Yoshii có vẻ còn bối rối hơn.

「Sanada, đừng lo, tôi chẳng nghe thấy gì hết! Đi tiếp đi thôi!」

「…Aikawa không tỉnh táo rồi.」 Giọng Aki nghe căng thẳng. Ôi trời. Có lẽ tim anh ấy thực sự đã…!

「Vậy có nghĩa là tôi có thể thay thế và hộ tống hai người ra ngoài không?」 bệnh nhân dính máu nói, nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi lúng túng lắc đầu. 「Bất cứ thứ gì cũng được, trừ cái đó.」

「Nghiệt ngã quá!」 Yoshii than vãn, rồi lại đổ ập xuống giường chờ đợi nạn nhân tiếp theo của mình.

Trước khi tôi kịp nói thêm điều gì, Aki kéo tay tôi và bắt đầu bước đi. Tay anh nắm chặt hơn trước, nhưng sức mạnh ấy lại như một ngọn hải đăng soi sáng trong bóng tối u ám của bệnh viện ma ám.

「Nao, anh đã lấy được bệnh án của chúng ta rồi.」

「Cả hai cái à?」

「Ừ. Thấy chưa?」

Tôi cố gắng mở mắt đủ để xác nhận điều đó. Chúng tôi đã in cả đống bệnh án giả, và dù chúng không ghi tên thật của chúng tôi, những trang giấy mỏng manh đó lại giống như một lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ.

Nhưng nếu chúng tôi chỉ vừa mới lấy được bệnh án, thì chúng tôi vẫn đang ở giữa chặng đường. Tôi không thể tin nổi. Chúng tôi mới chỉ đi được nửa đường qua cái nơi khủng khiếp này thôi sao?

「Aki, có phải họ đã phá tường và gộp nhiều phòng học lại với nhau lúc em không để ý không?」

「Không. Học sinh lớp 2-2 đang vui vẻ bán bánh taiyaki ngay bên cạnh.」

Điều này nghe khó tin, nhưng Aki kiên quyết khẳng định không có bất kỳ cuộc cải tạo trái phép nào diễn ra.

「Không còn xa lắm đâu. Cố lên một chút nữa.」 Ngay cả trong bóng tối, giọng nói và bàn tay của anh ấy cũng tiếp thêm động lực cho tôi. Anh ấy tiếp tục nói, cố gắng đánh lạc hướng tôi. 「Chúng ta sẽ ăn taiyaki sau khi ra ngoài nhé.」

「Ưm. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ! Em sẽ cắn bay đầu tụi nó.」

「Tinh thần tốt đấy.」

Nhưng rồi, tôi cảm thấy một làn gió lạnh luồn qua giữa bộ đồng phục hầu gái và làn da trên lưng, và chút động lực ít ỏi còn lại của tôi liền biến mất tăm.

「Eeeaugh!」

Tôi nghe thấy một tiếng khúc khích phía sau, như giọng trẻ con.

Tôi quay phắt lại và thấy một bộ rèm trắng đang đung đưa. Có vẻ như kẻ khúc khích đã xuyên qua đó và bỏ chạy. Tôi kéo chiếc phao cứu sinh của mình lại gần hơn.

「Ma! Nhanh lên, giết nó đi!」

「Và tôi phải làm thế nào đây?」

「Ma quỷ quái!」

Một luồng gió ấm lướt qua trán tôi, và mái tóc rối bù lấp đầy tầm nhìn. Tôi đang bị một cây liễu tấn công ư? Trong bệnh viện ư?!

「Em không thể!」 Tôi hét lên, buông tay Aki ra và cuộn tròn lại.

Tôi run rẩy vì kinh hoàng. Tôi xấu hổ và sợ hãi, mặt mũi lem luốc nước mắt và nước mũi.

Tôi đã nói với họ rằng tôi không muốn. Tôi không ổn, và mọi chuyện sẽ không ổn chút nào.

「Nào, đứng dậy đi,」 Aki nói. 「Không có gì làm hại cậu đâu.」

Aki chìa tay ra cho tôi khi tôi đang ôm chặt đầu gối và sụt sịt.

Tôi lấy hết can đảm và cố gắng nắm lấy tay anh. Nếu anh bỏ tôi lại trong bóng tối, tôi sẽ chết mất. Tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa.

Chúng tôi ở đây cùng nhau, số phận gắn liền. Tôi ngước nhìn anh, tuyệt vọng – và thấy vai anh đang rung lên. Với vẻ khoái trá.

「Sao anh lại cười?!」 Tôi hét lên.

Tôi đang trải qua khoảng thời gian tồi tệ nhất đời! Sao anh dám?!

Anh thấy tôi run rẩy vì giận dữ và đưa tay che miệng để kìm giọng.

「Xin lỗi, em đáng yêu quá thôi.」

Đó không phải là lý do!

「Anh đã cố kìm nén, nhưng không thể được nữa.」

Aki bật cười và gập người lại. Tiếng cười vang vọng khắp bệnh viện ma ám. Anh ấy thực sự đang cười ha hả.

「Anh thật tệ! Đồ khốn nạn! Đồ đần độn!」

Khi tôi ôm chặt đầu gối, tôi tuôn ra mọi lời lăng mạ có thể nghĩ ra, nhưng anh ấy chỉ cười to hơn. Anh ấy thở khò khè.

Sau cuộc trao đổi lố bịch này, tôi cố gắng tự mình đứng dậy. Tôi phải ra khỏi đây. Tôi sẽ bỏ lại tên phản bội Aki và tự mình thoát khỏi bệnh viện đáng sợ này.

Nhưng rồi, tôi nhận ra một điều. Một giọt mồ hôi chảy dài trên má tôi.

「Sao thế?」 Aki hỏi.

「Ưm, em không nghĩ mình có thể đứng dậy được.」

Đầu gối tôi đã nhũn ra. Tôi lại cảm thấy nước mắt trào ra. Tôi đã chiều theo cảm xúc của mình và nói đủ điều khó nghe với Aki. Tôi là một kẻ ngốc ích kỷ, và giờ anh ấy có lẽ…

Giọng tôi nghẹn ngào nước mắt, tôi ngước nhìn anh. 「Anh định bỏ em l—?」

「Tất nhiên là không rồi,」 anh nói, trước khi tôi kịp nói hết câu.

Anh bước đến trước mặt tôi, áo choàng xoay tròn, rồi quỳ một gối xuống.

「Anh đang làm gì vậy?」 Tôi hỏi, không hiểu cử chỉ đó có nghĩa là gì.

「Leo lên đi,」 anh nói.

Nếu tôi không thể đi được, anh sẽ cõng tôi.

「Nhưng… mắt cá chân của anh…」

「Dạo này không đau nhiều lắm đâu.」

Tôi do dự, rồi quyết định tin lời anh. Tôi đặt tay lên vai anh và nghiêng người về phía trước, dồn trọng lượng lên lưng anh.

Aki đứng dậy và vòng tay đỡ dưới đầu gối tôi. Điều này khiến váy tôi bị kéo lên, nhưng tôi đã chẳng còn bận tâm đến những chuyện như vậy nữa.

Tôi cảm thấy mình như một bé gấu koala, bám chặt vào lưng Aki bằng tất cả sức lực. Tôi có thể cảm nhận cơ bắp anh ấy căng lên. Anh ấy có một cơ thể săn chắc, khỏe mạnh của một vận động viên. Tôi tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, và mái tóc đen ngắn của anh chọc vào má tôi. Gáy anh có mùi mặn mặn.

「Em nặng không?」 Tôi hỏi.

「Cũng hơi.」 Tôi khẽ húc đầu vào anh. 「Anh rút lại lời đó. Em nhẹ như lông hồng ấy.」

「Không thuyết phục.」

Nhưng tiếng cười của chúng tôi đã xua đi nỗi sợ hãi, và chúng tôi đã vượt qua nửa sau của bệnh viện trong thời gian kỷ lục. Cuối cùng, tôi có thể nhìn thấy lại. Nhưng thế giới bên ngoài quá sáng, khiến mắt tôi đau nhói. Tôi phải nhắm chặt mắt trong vài giây.

「Chào mừng hai đứa trở lại!」 Satou nói át cả tiếng ồn ào của đám đông.

Tôi mở mắt ra lần nữa. Không còn những làn gió lạnh rợn người hay tiếng thì thầm nữa. Chắc hẳn chúng đã nhận ra mình không thể địch lại những hành lang ngập nắng.

「Muốn mang bệnh án về nhà không?」 cô ấy hỏi.

「Không, cảm ơn,」 tôi đáp.

「Ài.」

Cô ấy lấy bệnh án từ tay tôi. Tôi đã vo tròn nó thành một cục nhỏ.

「Sao? Vui chứ?」 Đến lúc đó, Satou cuối cùng cũng nhận ra tôi đang thảm hại đến mức nào và nụ cười của cô ấy tắt hẳn. 「Ồ, ừm… Xin lỗi nhé, tôi đoán vậy.」

Lời xin lỗi của cô ấy rất chân thành, và cô ấy đưa cho tôi một chiếc khăn tay sạch có thêu hình Bad Badtz-Maru. Tôi lắc đầu, sợ mình sẽ làm bẩn nó bằng lớp trang điểm. Nhưng tôi vẫn cảm kích tấm lòng của cô ấy.

Từ đó, Aki cõng tôi đến một trong những phòng học trống. Tôi ôm chặt áo choàng ma cà rồng của anh ấy như thể nó là chiếc chăn của Linus. Chúng tôi đang trong giờ giải lao, nên cả căn phòng thuộc về riêng chúng tôi. Aki đặt tôi xuống sàn.

Tôi lấy cặp sách và rút ra vài tờ khăn giấy, rồi xì mũi. Sau đó, tôi lau khô những vệt nước mắt trên má.

「Thấy khá hơn chưa?」 Aki hỏi.

「Ưm, một chút.」

Giờ thì chúng tôi đã thoát khỏi bệnh viện an toàn, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và ngày càng xấu hổ khi nghĩ rằng vài người bạn cùng lớp đã thấy tôi khóc.

Vài phút sau, Satou ghé vào, mang theo tấm biển và bó tờ rơi.

「Cảm ơn hai đứa một lần nữa vì đã phát mấy cái này. Và chúc vở kịch thành công nhé!」

Vì chúng tôi đã dán áp phích, rất nhiều người biết về vai diễn của chúng tôi trong vở 「Chuyện Ông Lão Đốn Tre, Phiên Bản Mới」. Tin tức lan truyền rằng cả câu lạc bộ Văn học và Kịch đều đang đối mặt với nguy cơ bị giải thể, và vài người – bao gồm cả Satou – đã mua tạp chí để ủng hộ chúng tôi. Tôi thực sự cảm kích tấm lòng tốt của họ.

「Bạn có chắc là không cần chúng tôi giúp gì nữa không?」 Tôi hỏi.

「Chắc chắn. Ý tôi là, nhìn kìa!」

Satou chỉ ra bên ngoài.

Tôi nhìn theo ngón tay cô ấy, và ngay lập tức hiểu ý cô ấy. Hàng người xếp hàng vào bệnh viện ma ám giờ đã rất dài. Học sinh phụ trách kiểm soát đám đông đang cố gắng hết sức, nhưng hàng người đã kéo dài đến tận cầu thang. Ban quản lý lễ hội có lẽ sẽ sớm xuất hiện.

「Tiếng la hét của cậu mãnh liệt đến mức những người thích tìm kiếm cảm giác mạnh đều kéo đến. Cứ đà này, chúng ta thậm chí có thể giành giải thưởng lớn!」

Satou có vẻ vô cùng hài lòng. Đây là đóng góp lớn đầu tiên của tôi cho gian hàng của lớp, nhưng tôi không chắc mình cảm thấy thế nào về điều đó.

Sau khi Satou rời đi, tôi đặt tay lên ngực và đọc những bài tập luyện giọng mà chúng tôi đã học cho vở kịch.

「Amenbo akai na a i u e o. Ukimo ni koebi mo oyoideru.」

Mochizuki đã khuyên chúng tôi nên luyện tập bất cứ khi nào có cơ hội.

Aki cùng tham gia với tôi. Chúng tôi cất cao giọng và cử động cằm, nhưng hội trường quá ồn ào nên không ai nghe thấy chúng tôi. Nhờ vậy, chúng tôi có thể nghiêm túc đọc các câu.

「Ấn tượng đấy, Nao,」 Aki nói, sau khi chúng tôi đã hoàn thành. 「La hét nhiều như vậy mà em không hề khàn giọng. Việc luyện tập của em đã có kết quả.」

「Hừm.」 Tôi không mấy vui khi được khen vì đã la hét hết mình.

「Nói thật với em, bệnh viện ma ám đó cũng khiến anh khá bồn chồn đấy.」

「Thật ư?」

Tôi chớp mắt trước lời thú nhận của Aki. Tôi khó mà tin anh ấy. Anh ấy điềm tĩnh đến mức cứ như đang đọc sách trong phòng câu lạc bộ vậy. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nao núng một lần nào.

Aki gãi đầu. 「Khi có ai đó sợ hãi hơn mình, thì việc giữ bình tĩnh sẽ dễ dàng hơn. Ý anh là – anh ổn là vì có em ở bên, Nao.」

Tôi sụt sịt. Mũi tôi vẫn còn hơi chảy nước. Thật tốt cho anh, tôi nghĩ thầm.

「Vậy, xin lỗi vì đã là một kẻ nhát gan to xác nhé,」 tôi nói.

「Anh có thể làm gì để bù đắp cho em?」

Chỉ có một điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến.

「Em yêu cầu một buổi hẹn hò không đáng sợ.」

「Được thôi.」

Anh đưa cho tôi một nửa số tờ rơi, giơ tấm biển lên và mở cửa.

Một tia nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng học và tạo thành một lối đi ấm áp phía trước chúng tôi.

Ôm chặt cái cớ mới mẻ, tiện lợi này để có thêm một buổi hẹn hò nữa, tôi theo Aki ra khỏi cửa.

***

「Này, Ricchan! Cảm ơn cậu đã trông coi gian hàng nhé.」

「Không có gì – mà cậu đang mặc cái gì thế?!」

Đó là 12 giờ 05 phút, và tôi đã đến phòng câu lạc bộ với bộ dạng vẫn dính đầy máu. Ricchan nhìn tôi một cái rồi phá ra cười.

Cô ấy đang trực gian hàng, ngồi trên chiếc ghế gấp quen thuộc. Chúng tôi xếp những chiếc bàn dài và phủ đầy tạp chí lên đó.

Hai tấm áp phích quảng cáo vở kịch được treo trên bức tường nhỏ của phòng câu lạc bộ. Chúng bao gồm tiêu đề, ngày diễn và danh sách tên diễn viên cùng ê-kíp.

Ngày diễn là hôm nay, và thời gian chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa. Mọi chuyện vẫn không có vẻ gì là thật, bất chấp tất cả những bài tập và buổi diễn tập đó.

Bằng cách nào đó, tôi đã tin rằng việc chuẩn bị cho Lễ hội Seiryou sẽ kéo dài mãi mãi – rằng tôi sẽ không bao giờ ngừng giúp đỡ đạo cụ cho nhà ma và cất cao giọng trong phòng tập.

Trong suốt tháng Mười, tôi đã là một học sinh trung học bình thường, không khác gì bất kỳ ai khác. Nhưng tháng Mười Một sẽ mang lại điều gì?

「Thế là cậu đã hóa trang thành hầu gái sau tất cả!」 Ricchan reo lên. 「Mặc dù cậu dính máu nhiều hơn tôi tưởng. Cậu làm thế này vì Aki à?」

「Không, đó là quà của Yoshii.」

「Ồ, cái tên ngốc đó à?」

Đánh giá của Ricchan khá thô lỗ, nhưng khó mà bác bỏ được.

「Aki cũng hóa trang đấy. Anh ấy là Dracula.」

「Khịt!」 Chỉ cần nghĩ đến điều này cũng đủ khiến Ricchan lại bật cười khúc khích.

「Tôi nghĩ anh ấy sẽ đến sớm thôi.」

Chúng tôi đã thử phòng thoát hiểm, ném vòng, ăn taiyaki và cơm nắm bọc thịt, và lấy những chai soda từ một thùng đá đầy ắp. Sau đó, khi tất cả tờ rơi đã hết, chúng tôi chia nhau ra. Aki đã mang tấm biển về lại phòng học của chúng tôi.

Trong khi đó, tôi đã đi trước đến phòng câu lạc bộ để mang cho Ricchan một ít đồ ăn nhẹ và nước giải khát. Dù sao thì cô ấy cũng đã mắc kẹt ở đây cả buổi sáng.

「Tôi mang cho cậu mấy thứ này,」 tôi nói.

「Ồ, cảm ơn cậu!」 Cô ấy cầm túi từ tay tôi và vui vẻ nhìn vào bên trong – rồi cô ấy cau mày. 「Đây không phải là bánh crepe của lớp tôi sao?!」

「Ngon mà!」

Tôi đã muốn ghé qua khi Ricchan đang trông coi chảo chiên, nhưng với lịch trình của gian hàng chúng tôi, điều đó không thể thực hiện được.

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi ăn một chiếc bánh crepe dâu tây và kem. Tôi đã cho Aki cắn một miếng, nhưng nhìn vẻ mặt anh ấy thì có vẻ nó quá ngọt đối với anh.

「Tuyệt vời! Chuối và kem sô cô la!」 Ricchan đã đoán ra hương vị. Cô ấy trông như sẵn sàng reo lên sung sướng khi bắt đầu bóc lớp giấy gói. 「Ưm! Một chiếc bánh crepe ngọt ngào ngon lành! Gà viên ngon! Taiyaki thơm! Một làn sóng calo ngon lành tàn bạo!」

Ricchan nuốt chửng phần còn lại của túi đồ, rồi uống hết chai Pocari Sweat. Chắc hẳn cô ấy đang chết đói.

Cô ấy đã một mình trông coi gian hàng này cả buổi sáng, và như một phần thưởng, tôi di chuyển ra phía sau cô ấy và xoa bóp vai cho cô ấy. Ricchan luôn khá cứng người, và với việc cô ấy đang hướng tới việc trở thành một nhà văn, tôi lo lắng tình trạng của cô ấy sẽ chỉ tệ hơn.

「Thế tình hình thế nào rồi?」

「Ừm… Cũng không tệ.」

「Ồ?」

Nhìn quanh, tôi nhận ra một số hộp tạp chí đã biến mất.

Ricchan cười toe toét nhìn tôi. 「Mọi chuyện tiến triển tốt hơn tôi dự đoán rất nhiều. Từ hôm qua đến hôm nay, chúng ta đã bán được ba mươi ba cuốn. Áp phích của Mori đã giúp ích rất nhiều. Khá nhiều bạn bè của cô ấy cũng ghé qua. Và bố mẹ tôi cũng đến trêu chọc tôi.」

Ricchan đã ngừng gọi cô ấy là Moririn sau khi tôi kể cho cô ấy một phiên bản đơn giản hóa về những gì đã xảy ra trong phòng mỹ thuật. Trong đầu, tôi gọi một người là Suzumi và người kia là Mori. Giống như Ricchan, tôi gọi cô gái đóng vai công chúa Kaguya là Mori.

「Wow. Tuyệt vời quá,」 tôi nói.

「Vẫn còn một chặng đường dài phải đi. Giai đoạn sau buổi diễn sẽ rất quan trọng.」

Cơ hội tốt nhất để chúng tôi bán được nhiều sản phẩm sẽ là sau buổi kịch. Mọi thứ phụ thuộc vào việc buổi diễn sẽ diễn ra như thế nào trong ba giờ tới.

「Nao, chỉ giả sử thôi nhé…」 Hiếm khi thấy Ricchan do dự như thế này. 「Nếu Câu lạc bộ Văn học thực sự bị giải thể, ừm, liệu chúng ta có còn—」

「Ricchan, đừng nói những lời bi quan như thế.」

「Ưm… Phải rồi. Tôi xin lỗi.」

Cô ấy đã dồn hết sức lực vào việc làm tạp chí của chúng tôi, với vẻ tự tin ngời ngời – nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Vai cô ấy đã thả lỏng hơn, và tôi vỗ nhẹ vào đó để tiếp thêm dũng khí cho cô ấy.

「Câu lạc bộ Văn học sẽ không đi đâu cả, và tôi sẽ luôn là bạn của cậu.」

「Hoan hô!」 Ricchan nở nụ cười tươi roi rói với tôi.

「Nếu câu lạc bộ bị giải tán, chúng ta sẽ tìm một phòng học trống nào đó.」

「Giờ thì ai mới là người bi quan đây!」

Tương lai có thể không chắc chắn, nhưng chúng tôi vẫn có thể gặp nhau và cười đùa. Và chừng nào chúng tôi còn có thể cười, thì không có gì phải sợ hãi. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, có gì có thể đáng sợ bằng bệnh viện ma ám chứ?

Khi tiếng cười của chúng tôi lắng xuống, Ricchan nói, 「Chúng ta đã không có khách hàng mới nào một lúc rồi. Không phải là một dấu hiệu tốt.」

Điều đó đáng lo ngại.

Câu lạc bộ Văn học khó mà ở một vị trí nổi bật. Tòa nhà chính của trường đầy ắp các gian hàng và điểm tham quan, nhưng chúng tôi là những người duy nhất ở tầng một của tòa nhà phụ. Khách tham quan khó tìm thấy chúng tôi, và ít có khả năng ai đó sẽ tình cờ đi ngang qua.

Cầm chiếc cốc giấy sọc cam trắng mà vài phút trước còn chứa đầy gà viên, Ricchan đứng dậy. Cô ấy đi đâu vậy? Mắt cô ấy dán chặt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

「Nao, lại đây,」 cô ấy nói.

「Ưm?」

Từ cửa sổ, chúng tôi có thể nhìn thấy sân trường. Một bên có một nhóm người đang cầm đồ uống và thức ăn.

Dù là Lễ hội Seiryou hay Disneyland, khu vực nghỉ ngơi và nhà vệ sinh luôn đông đúc. Những người này hẳn đã tràn ra sân trường sau khi không tìm thấy một bàn trống để ăn ở khu vực nghỉ ngơi được chỉ định.

「Cậu thấy nhóm nam sinh cấp hai mặt mũi tươi tắn kia không? Sao cậu không vẫy tay với họ?」

「Đ-được thôi…」

Một cô hầu gái dính máu vẫy tay với họ liệu có khiến họ sợ hãi bỏ chạy không?

Nhưng tôi gạt bỏ những lo lắng của mình, nở nụ cười thân thiện nhất, và – vì khoảng cách khá xa – vẫy tay như thể đang tiễn một con tàu ở bến cảng.

Chúng tôi đã bán được ba cuốn sau đó. Cảm ơn Yoshii. Cảm ơn Don Quijote.

***

Aki và tôi tiếp quản gian hàng từ Ricchan và tập trung bán số hàng còn lại một lúc. Mọi người đều bối rối trước sự kết hợp giữa ma cà rồng và hầu gái, nhưng một số người vẫn mua tạp chí.

Vài phút trước hai giờ, thầy Akai xuất hiện. Thầy đã đồng ý trông coi gian hàng trong khi các thành viên câu lạc bộ bận diễn kịch. Vì buổi biểu diễn kendo đã kết thúc, thầy đã hoàn toàn tận tâm giúp đỡ chúng tôi, điều mà chúng tôi rất biết ơn.

Cầm những chai Pocari Sweat trên tay, chúng tôi di chuyển đến vòi nước gần nhất, làm ướt vài miếng vải, và lau đi lớp máu giả bằng khăn tẩy trang. Tôi rửa mặt trong bồn để loại bỏ những gì còn sót lại. Sau khi đã sạch sẽ, chúng tôi đi vệ sinh nhanh, rồi hướng về phía nhà thi đấu.

Trước khi vào, chúng tôi dừng lại ở phòng thay đồ gần đó để mặc trang phục. Căn phòng này luôn được sử dụng cho mục đích này, và tất cả các nghệ sĩ biểu diễn – cho kịch, nhạc kịch, các buổi biểu diễn, v.v. – đều thay trang phục ở đây.

Tôi đi đến một tủ khóa bên trái cửa và tìm thấy chiếc túi giấy đựng trang phục của mình. Trên đó có dòng chữ 「Nao, Câu lạc bộ Kịch」 với nét chữ của tôi. Cảm giác được là một phần của Câu lạc bộ Kịch khá mới lạ, dù chúng tôi chỉ là thành viên tạm thời trong suốt thời gian diễn kịch.

Sau khi cởi bỏ quần áo ngoài chỉ còn đồ lót, tôi đi một đôi tất tabi, rồi lấy bộ trang phục chính. Cặp vợ chồng già mỗi người mặc một phiên bản cách tân của trang phục truyền thống gọi là hanten. Của tôi có màu hoa tử đằng, và của Aki có màu cây liễu. Cả hai màu đều không quá nổi bật.

Sau khi tháo chiếc ruy băng trắng, tôi vén tóc lên để nó được thoáng. Mùi thức ăn từ các gian hàng bị mắc kẹt ở đó bay ra, và tôi nhìn theo những mùi thơm ngon lành đó khi chúng thoát ra qua lỗ thông hơi trên trần. Sau đó tôi giấu mái tóc dài của mình dưới một chiếc khăn trùm đầu. Chắc hẳn nó đang rất nhớ chiếc dây buộc tóc đó rồi.

Một khi tôi đi đôi dép zori vào, tôi đã sẵn sàng lên đường.

Tôi vươn vai, duỗi chân tay, nắm rồi xòe bàn tay. Mọi thứ có vẻ mềm dẻo, thoải mái. Tôi đảo mắt nhìn quanh, kiểm tra tóc mái nâu, đầu ngón tay và ngón chân của mình.

Tôi trông như một bà lão sắp ra đồng làm việc vậy. Sunao sẽ chẳng bao giờ mặc mấy thứ này đâu, nhưng tôi lại khá thích.

Tôi mở khóa cửa phòng thay đồ bước ra, thấy Aki đang đứng dựa tường gần đó.

「Cậu sẵn sàng chưa?」

「Ừm.」 Tôi đặt tay lên ngực, cười ngượng nghịu. 「Tớ đang run quá.」

Mặc bộ trang phục vào khiến mọi thứ trở nên thật hơn. Tôi cố ý nói líu lo, không muốn nói rõ ràng như khi lên sân khấu, sợ rằng tim mình sẽ ngừng đập mất.

Aki cười rạng rỡ nhìn lại tôi. 「Tớ cũng thế!」

Điều này đáng tin hơn nhiều so với lúc cậu ta nói sợ nhà ma.

Tôi mở chai Pocari Sweat còn uống dở. Mấy phút cuối cùng này không hiểu sao lại khiến thức uống thể thao ngọt hơn hẳn, và tôi bắt đầu lo mình sẽ bị ợ nóng.

Aki mở nắp chai của mình. Chắc cậu ta cũng khát lắm.

Một lát sau, tôi nghe thấy một tiếng động lạ.

Aki đã đưa chai lên môi quá nhanh, khiến nó đập vào răng cửa của cậu ta. Cậu ta nhăn mặt nhìn chằm chằm vào chai như thể nó là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đó chỉ là một chai nhựa thôi mà—có răng nanh sắc nhọn gì đâu.

「Tớ có chảy máu không?」 cậu ta hỏi, xoa nướu răng.

「Không,」 tôi cam đoan, khúc khích cười.

「Cậu chắc chứ?」

Lông mày cậu ta run rẩy lo lắng, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười. Tôi lập tức cảm thấy tốt hơn. Đúng là, nhìn thấy ai đó còn bối rối hơn mình thì thần kinh tôi cũng được xoa dịu đi nhiều.

「Đi thôi, Aki.」

Cậu ta gật đầu, vẫn xoa cằm.

Khi vào trong nhà thi đấu, chúng tôi đi đến một căn phòng nhỏ bên cạnh sân khấu. Khán giả đang ra vào tấp nập nên chúng tôi không thu hút nhiều sự chú ý.

Trên sân khấu có một ban nhạc—vài cậu con trai tôi không quen. Họ có vẻ tự tin, nên tôi đoán chắc là học sinh năm ba.

Ca sĩ đang phiêu những nốt cao ấn tượng, trong khi guitar thì "phun lửa" và trống đánh "đùng đùng" như sấm. Nửa trước khán phòng đang hò hét tưng bừng.

Trong lúc tôi lê bước, vẫn còn chưa quen đi dép zori, tôi ngước nhìn trần nhà. Những ánh đèn màu sắc nhảy múa trên xà nhà, như thể đang cố dụ quả bóng chuyền kẹt trên thanh xà rơi xuống khu vực mosh pit.

Những tấm thảm màu xanh rêu được trải trên sàn dưới các hàng ghế xếp. Nó chẳng giống chút nào với nhà thi đấu nơi chúng tôi từng chạy con thoi.

「Ồ, hai cậu đây rồi.」

Mochizuki và Mori đã có mặt ở điểm đến của chúng tôi, cùng với Ricchan.

Tôi không thấy bất kỳ phụ tá nào của Câu lạc bộ Kịch, nhưng được biết họ đang túc trực ở phòng âm thanh và ánh sáng. Nếu tất cả chúng tôi—Câu lạc bộ Kịch, phụ tá của họ, và Câu lạc bộ Văn học—cố gắng chen chúc vào căn phòng nhỏ này, chắc sẽ chật cứng mất.

「Để tớ trang điểm cho cậu,」 Mochizuki nói, tay cầm dụng cụ. Cậu ta khiến tôi nhớ rất nhiều đến cặp đôi trong lớp đã biến tôi thành quỷ.

Trên sân khấu, diễn viên cần trang điểm đặc biệt trên tay và các bộ phận khác của cơ thể. Vì không có camera, và khán giả ngồi cách xa sân khấu, nên các đặc điểm trên khuôn mặt chúng tôi sẽ trông phẳng lì và vô cảm nếu không trang điểm, hoặc nếu chỉ dùng đồ trang điểm hàng ngày.

Để làm nổi bật cử chỉ và biểu cảm, chúng tôi sử dụng một loại phấn gọi là greasepaint để tạo lớp nền dày. Tùy thuộc vào vai diễn, chúng tôi có thể nhấn nhá lông mày, mắt và mũi. Nếu ai đó thấy tôi ngoài sân khấu, thì trông sẽ quá lố. Tôi sẽ giống như một chú hề vậy.

Mori lo phần trang điểm cho tôi, còn Mochizuki lo cho Aki. Thông thường, nếu đóng vai người già, họ sẽ thêm nếp nhăn, nhưng chúng tôi bỏ qua bước đó. Cũng không xịt trắng tóc. Cá nhân tôi thì hơi muốn thử cả hai.

Sau khi trang điểm xong, chúng tôi ở chế độ chờ. Chúng tôi phải đợi nhóm trên sân khấu kết thúc, sau đó sẽ có mười phút giải lao trước khi vở kịch của Câu lạc bộ Kịch bắt đầu. Cho đến lúc đó, chúng tôi bị mắc kẹt trong phòng chờ, bồn chồn lo lắng, lắng nghe tiếng guitar của ban nhạc gào thét.

Trong nhà ma, tim tôi đã ngừng đập, nhưng bây giờ thì nó đang nhảy nhót tưng bừng.

Ricchan và các "ứng viên" khác đang túm tụm lại. Mochizuki đang duỗi người, liếc nhìn khán giả từ cánh gà. Cậu ta có vẻ háo hức hơn là lo lắng.

Khi tôi đang quan sát, cậu ta gần như nhảy chân sáo tới. Rồi, cười toe toét như một đứa trẻ tinh nghịch, cậu ta cúi sát vào Mori và thì thầm, 「Mẹ cậu tới kìa.」

Họ là bạn cũ—tất nhiên cậu ta sẽ nhận ra mẹ của Mori ngay lập tức. Tôi thấy vai cô ấy run lên.

Có lẽ trời quá tối nên Mochizuki không nhìn rõ phản ứng của cô ấy. Cậu ta thường khá tinh ý, nhưng có lẽ tầm nhìn của cậu ta bị che mờ bởi sự phấn khích về vở kịch hoặc sự bực bội vì lời tỏ tình vẫn chưa được hồi đáp.

Tuy nhiên, tôi đang ngồi ngay sau Mori, và tôi có thể thấy hơi thở của cô ấy ngày càng gấp gáp. Nếu nữ diễn viên chính của chúng ta căng thẳng đến mức này, thì chúng ta gặp rắc rối rồi.

Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường. Đội ngũ quản lý lễ hội đang làm rất tốt việc giữ mọi thứ đúng lịch trình. Nhóm trên sân khấu còn mười phút nữa.

Với thời gian nghỉ giải lao, chúng tôi có thêm mười lăm phút thoải mái.

「Mori,」 tôi thì thầm. 「Chúng ta ra ngoài một lát đi.」

Không khí ở đây ngột ngạt quá. Nó sẽ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy khó chịu.

Cô ấy có vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị, nhưng vẫn gật đầu, mặt tái mét. Cô ấy gần như không thể ngẩng đầu lên được.

Aki nhận ra điều này và đi tới, nhăn mặt.

Cậu ta liếc nhìn Mori, rồi thì thầm, 「Tớ không thể để hai cậu đi một mình được.」

「Cậu làm quá lên rồi đấy,」 tôi nói.

「Nao.」

Cậu ta không muốn tôi coi nhẹ tình hình. Ánh mắt giận dữ của cậu ta không đáng sợ, chỉ là lo lắng thôi.

「Nếu có chuyện gì, tớ sẽ nhắn tin cho cậu,」 tôi nói.

Cậu ta vẫn không vui, nhưng thở dài, nhận ra không thể thuyết phục tôi được.

Coi đó là sự đồng ý, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Mori. Tôi sốc khi thấy tay cô ấy lạnh như xác chết. Tay tôi cũng chẳng ấm áp gì hơn, nhưng tay cô ấy thì như băng. Giấu đi sự bàng hoàng đó, tôi dẫn cô ấy ra ngoài, cho cô ấy mượn bờ vai của mình. Tôi chắc Aki sẽ báo cho Mochizuki biết chúng tôi đi đâu.

Khi chúng tôi đi dọc một bên nhà thi đấu, tôi liếc nhìn tất cả những người đang ngồi trên ghế xếp, nhưng tôi không biết ai trong số họ là mẹ của Mori.

Mọi người đều đang nhìn sân khấu, mỉm cười. Một số người vỗ tay hoặc hát theo điệp khúc. Đó là một cảnh tượng đẹp. Chẳng có gì sai sót cả. Đúng như một lễ hội trường nên có.

Khi chúng tôi bước ra ngoài nhà thi đấu, cứ như thể buổi hòa nhạc cách xa hàng dặm. Không chắc phải làm gì, tôi hé nhìn vào phòng thay đồ.

Nhóm tiếp theo chưa đến, nên tôi bước vào.

Mori đứng ở cửa và tựa lưng vào đó, có thể lo lắng về vạt áo kimono màu đỏ tươi của mình.

Tôi đứng trước mặt cô ấy, không chắc có nên bước ra ngoài nữa không.

「Xin lỗi. Chúng ta sắp bắt đầu rồi,」 cô ấy nói, trước khi tôi kịp tìm được lời. 「Tớ không biết tại sao mẹ cô ấy lại ở đây. Cô ấy nên ở với Suzumi chứ. Có lẽ mẹ Mochizuki không chịu nghe lời từ chối…」

Lời cô ấy nghe như đang cằn nhằn, nhưng có điều cô ấy nói đã thu hút sự chú ý của tôi.

Cụm từ đó—「với Suzumi.」

「Mẹ của Suzumi có biết về cậu không?」 tôi hỏi.

Mori chớp mắt nhìn tôi. 「Biết từ ngày đầu tiên. Bà ấy là người đã ép chúng tớ chia lìa.」

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình biết quá ít về cô gái trước mặt.

Các bản sao khác nhau có cuộc sống rất khác nhau. Lẽ ra tôi phải học được điều đó với Aki, nhưng tôi thậm chí còn chưa cố gắng đoán xem điều gì đang ở trong trái tim Mori. Điều đó đơn giản là chưa từng xảy ra với tôi.

Nghĩ lại, tôi nhớ cô ấy đã tuyệt vọng đến thế nào khi chúng tôi nói chuyện trong phòng mỹ thuật. Tôi đã không hiểu nỗi đau khổ của cô ấy, và điều đó khiến tôi sợ hãi. Nhưng đáng lẽ ra phải rõ ràng rằng có một lý do đằng sau hành vi của cô ấy.

「Cậu có thể kể cho tớ nghe về bản thân cậu được không?」 tôi hỏi.

Cô ấy nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật kỳ ảo nào đó.

「Có ai từng nói với cậu là cậu hơi lập dị không?」

Có không nhỉ? Chắc tôi trông có vẻ bối rối, vì cô ấy hơi thả lỏng và mỉm cười.

「Thôi được rồi. Không có gì nhiều để kể đâu, nhưng nếu cậu muốn nghe…」 Mắt cô ấy nhìn xa xăm. 「Suzumi đã tạo ra tớ khi cô ấy năm tuổi. Đó là ngay trước vở kịch mẫu giáo của cô ấy. Cô ấy yêu cầu tớ đóng vai bà dì ghẻ độc ác, nên tớ đã cùng mẹ cô ấy đến trường để làm điều đó.」

Đây là nguồn gốc của bản sao Suzumi Mori.

「Nhưng Suzumi đã đuổi theo chúng tớ. Cô ấy… Mẹ cô ấy nhìn thấy hai chúng tớ và hoảng sợ. Sao lại không chứ? Bà ấy đang nắm tay con gái mình thì một cô gái có khuôn mặt y hệt đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng, bà ấy biết rõ hơn ai hết rằng bà ấy không sinh đôi.」

Nụ cười cay đắng của Mori như một nhát dao cứa vào tim tôi.

Mẹ của Sunao cũng muốn xem vở kịch của con gái mình. Bà ấy đã rất đau lòng khi biết mình không thể đi. Nhưng bà ấy muốn xem con gái mình diễn, chứ không phải một người giống hệt.

「Mẹ cô ấy suy sụp, còn bố cô ấy… Chà, ông ấy cũng bàng hoàng không kém, nhưng ông ấy nói rằng họ không thể đơn giản phớt lờ một sự sống khi nó đã xuất hiện trên đời. Ông ấy tách tớ và Suzumi ra và gửi tớ đến nhà ông bà nội ở Fujinomiya.」

Nói cách khác, là ông bà của cô ấy—những người trong bức tranh màu nước đó.

「Đó là mười ba năm trước. Suốt thời gian đó, tớ chưa từng một lần gặp Suzumi.」

「Ngay cả một lần cũng không?」

Tôi thấy điều đó thật khó tin.

「Còn cậu thì sao?」 cô ấy hỏi.

「Sunao chỉ gọi tớ khi cô ấy cần tớ. Tớ đã ở trường cả tháng này, nhưng… hôm qua là cô ấy.」

「Ồ,」 Mori nói, giọng khàn đặc.

Chúng tôi nghe thấy một tiếng reo hò từ nhà thi đấu. Không còn nhiều thời gian nữa.

「Cậu có biết giáo dục bắt buộc không yêu cầu giấy khai sinh không? Tớ đã học tiểu học và cấp hai. Tớ không thể học cấp ba, nhưng ông bà tớ ở bên cạnh, và tớ có thể tự học—thế là đủ rồi.」

Cô ấy không khoe khoang; đây chỉ là cuộc sống của cô ấy.

Một lúc lâu, chúng tôi nhìn nhau.

Cô ấy khác Aki và tôi rất nhiều. Bản sao này hầu như không biết bản gốc của mình. Cô ấy đã sống ở một nơi khác và lớn lên như một con người.

Nếu chỉ có thế, có lẽ tôi đã vô cùng ghen tị. Cô gái trông ủ rũ trước mặt tôi có thứ tôi khao khát nhất.

Nhưng điều đó không giải thích được gì cả. Cô ấy đã sống cuộc đời của riêng mình suốt mười ba năm. Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại ở đây, giả vờ là Suzumi Mori?

Đó là câu hỏi hiển nhiên tiếp theo, nhưng tôi ngần ngại hỏi.

Tôi nghĩ về tất cả những câu hỏi Mori đã hỏi tôi trong phòng mỹ thuật, và so sánh chúng với trải nghiệm của chính mình. Liệu có phải…?

「Suzumi không phản ứng.」 Cô ấy thở dài.

Lúc đầu, tôi không hiểu ý cô ấy.

「Cô ấy bị đập đầu trong kỳ nghỉ hè và không tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Lúc đầu, cô ấy ở bệnh viện, nhưng đến cuối tháng Tám, họ đã đưa cô ấy về nhà. Đó là lúc cô ấy… lúc mẹ cô ấy đến gặp tớ ở Fujinomiya. Bà ấy đã đến gặp tớ—cô gái mà bà ấy đã đối xử như một con quái vật và thề sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.」

Mẹ của Suzumi đã yêu cầu Mori thay thế con gái mình ở trường, để hồ sơ chuyên cần của cô ấy không bị ảnh hưởng. Suzumi đã học hành chăm chỉ để vượt qua kỳ thi đại học khi còn học cấp ba, và điều này có thể phá hỏng mọi thứ của cô ấy.

Mẹ cô ấy đã yêu cầu Mori cứu con gái bà ấy. Bà ấy nói rằng có lẽ toàn bộ lý do Mori xuất hiện từ hư không vào ngày hôm đó là để làm điều này.

「Có lẽ đó là một may mắn khi mọi chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè. Nếu ai đó hỏi tại sao tớ mất liên lạc, tớ có thể nói rằng tớ đang tập trung học. Tớ có thể nói với mọi người rằng tớ đã chán mái tóc dài của mình và cắt nó đi. Có rất nhiều điều tớ không biết về Suzumi, nhưng hầu hết tớ có thể… nói tránh được.」 Cô ấy gượng cười, nhưng trông không hề vui vẻ chút nào. 「Điều duy nhất tớ không thể làm là khiến mình thông minh. Cậu đã nghe chúng tớ cãi nhau trong phòng hội học sinh rồi đúng không? Điểm số của tớ chẳng giống cô ấy chút nào. Tớ mới chỉ học xong cấp hai—đạt năm điểm trong một bài kiểm tra ở đây thực sự là ấn tượng.」

Cô ấy vẫn đang mỉm cười, nhưng tôi không thể làm theo.

Tôi chỉ đứng đó, nhìn những giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô ấy và làm ướt cổ áo kimono.

「Bà ấy đưa tớ về đây để trở thành Suzumi Mori, và tớ đã cố gắng hết sức. Tớ đã hành động như cô ấy, như Moririn, như chủ tịch hội học sinh… Như công chúa Kaguya! Tớ đã nghĩ mình đang làm được.」

Cô ấy đưa tay lên đầu, và làm rối tóc mình. Nhưng không hiểu sao, lớp trang điểm sân khấu vẫn hoàn hảo, điều đó khiến tôi cảm thấy thật tàn nhẫn.

Tôi nghĩ về phản ứng của cô ấy khi tôi nói rằng cô ấy được chọn đóng vai Kaguya, về giọng nói của cô ấy khi cô ấy la mắng Mochizuki, về điểm số của cô ấy, và cái cách bữa trưa của cô ấy hẳn đã có vị như thế nào khi cô ấy ăn một mình trong phòng hội học sinh.

Tất cả những điều đó hẳn đã vô cùng khó khăn đối với cô ấy. Cô ấy chỉ có ký ức của bản gốc cho đến năm tuổi—và bây giờ, cô ấy phải là cô ấy trước mặt mọi người. Không có ai giúp cô ấy vượt qua, và cô ấy đang tự làm mình kiệt sức.

Nhưng tôi vẫn chưa hiểu cô ấy. Cô ấy không chỉ than vãn về việc vai diễn này khó đến thế nào.

「Nhưng tất cả những gì tớ đang làm chỉ là câu giờ. Điều này thực sự không giúp gì cho Suzumi cả. Khi cậu tìm thấy tớ, tớ đã nghĩ có lẽ có hy vọng—nhưng tớ đã sai. Một bản sao không thể trao sự sống của mình để cứu bản gốc.」

Tôi nghiến răng, chịu đựng một nỗi đau nhói sâu sắc của sự đồng cảm.

Tại sao cô ấy lại cố chấp hy sinh bản thân—làm việc cật lực vì bản gốc của mình đến vậy?

Có lẽ có sự thông cảm hoặc thương hại trong mắt tôi. Nhưng Mori cũng vậy. Chúng tôi nhìn nhau với cảm xúc giống hệt nhau, như hai mặt của một tấm gương.

Điều này khiến tôi bất ngờ. Tại sao cô ấy lại thương hại tôi?

「Kỳ lạ, phải không? Tại sao tất cả chúng ta lại ngu ngốc đến thế?」

「…Hả?」

Nụ cười của cô ấy dường như mời gọi sự đồng tình, nhưng tôi không thể trả lời.

「Bản sao nhỏ của Aikawa, cậu hẳn phải nhận ra điều đó, đúng không? Cậu hẳn phải biết việc tự nhủ rằng mình ổn với bất cứ điều gì miễn là bản gốc được lợi thì nó lộn xộn đến mức nào.」

Mọi thứ đều là vì cô ấy.

Tôi đã leo núi vì Sunao, chạy marathon, chạy con thoi. Mọi thứ cô ấy không muốn làm hoặc không buồn tự mình làm.

「Suzumi không muốn đóng vai bà dì ghẻ độc ác, nên cô ấy đã bắt tớ làm. Nhưng điều đó có kỳ lạ không? Nếu tớ đến từ cô ấy, tại sao tớ lại vui vẻ làm thay cô ấy đến vậy? Tại sao tớ lại vỗ ngực và nói, ‘Tớ lo được!’?」

Cô ấy cứ lặp đi lặp lại, nói rằng những gì chúng tôi đang làm không có ý nghĩa gì, và rằng nó thật kỳ lạ.

Mí mắt tôi giật giật. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi không muốn nghe thêm nữa. Nhưng môi cô ấy vẫn tiếp tục mấp máy. Cô ấy cúi gập người, chặn cửa, không cho tôi thoát.

「Tớ biết tớ lẽ ra phải phản đối. Tớ lẽ ra phải nói, ‘Tớ cũng không muốn làm dì ghẻ. Tự làm đi!’ Nhưng chấp nhận vai diễn dường như hoàn toàn bình thường. Tớ chắc chắn mình phải làm điều đó. Tớ chắc cậu cũng biết cảm giác đó.」

Đôi mắt cô ấy, ướt đẫm nước mắt, xuyên thấu tôi.

Tôi nhớ đó là một cuộc cãi vã ngớ ngẩn—chỉ là một cuộc tranh giành của trẻ con. Bây giờ, tôi thậm chí không thể nhớ nó là về cái gì.

Nhưng Sunao đã không thể nói lời xin lỗi với Ricchan. Và điều đó đã khiến cô ấy tạo ra tôi. Và khi cô ấy yêu cầu tôi hàn gắn mọi thứ với bạn mình, tôi đã lập tức đi gặp Ricchan. Tôi đã xin lỗi cô ấy trong khi giả vờ không hối lỗi.

Tôi đã làm những gì Sunao Aikawa không muốn làm—những gì cô ấy không thể làm.

Sự khác biệt giữa chúng tôi không phải là thứ có được dần dần theo thời gian. Ngay từ khoảnh khắc tôi được tạo ra, Sunao và tôi đã khác biệt về cơ bản.

Với Aki cũng vậy. Sanada đã không đến trường một lần nào kể từ tháng Năm. Ngay cả bây giờ, cậu ta vẫn quá sợ hãi để quay lại.

Nhưng Aki đã nghe lời cầu xin của bản gốc, gật đầu và đi thẳng ra cửa. Có lẽ sâu thẳm cậu ta miễn cưỡng, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghỉ một ngày nào.

Ngay từ đầu, chúng tôi đã…

「Tớ không thay đổi chút nào,」 Mori nói. 「Lần cuối tớ gặp Suzumi là mười ba năm trước! Nhưng mọi phần của tớ vẫn chỉ là vì cô ấy. Nếu điều đó có thể đưa cô ấy trở lại, nếu điều đó có thể giúp cô ấy—tớ sẽ làm bất cứ điều gì.」 Nụ cười của Mori thật tàn nhẫn, lời nói của cô ấy đầy tuyệt vọng. 「Thật điên rồ, phải không? Chúng ta trông giống hệt bản gốc bên ngoài… nhưng có điều gì đó không ổn bên trong chúng ta. Cứ như thể chúng ta chỉ là những con rối không có ý chí của riêng mình.」

Chúng tôi nghe thấy một tràng pháo tay lớn từ nhà thi đấu. Âm thanh vỗ tay vui vẻ cứ như đến từ một thế giới khác. Thật phi lý.

「Chúng ta nên quay lại thôi,」 cô ấy nói. 「Vở kịch sắp bắt đầu rồi.」

Vệt hồng trên má cô ấy thật xứng đáng được ca ngợi.

Cô ấy trượt cánh cửa sang một bên và ra hiệu cho tôi đi theo. Nhìn thấy điều này đã thuyết phục tôi.

Màn sân khấu của Vở kịch Nàng Tiên Ống Tre vẫn chưa kéo lên, nhưng tôi biết bản sao này sẽ mang đến một màn trình diễn để đời—một màn trình diễn mà Suzumi Mori không bao giờ có thể thể hiện được.