“Làm tí đồ ăn vặt không?”
Sau khi đã mua gần xong nguyên liệu làm cà ri, nhóm Sendou kéo nhau sang quầy bánh kẹo.
“Không được đâu, mấy thứ đó hại sức khỏe lắm.”
Akaishi lẽo đẽo theo sau Sendou, thong thả bước đến.
“Bà mẹ cuồng sức khỏe đây rồi.”
“Chỉ duyệt rau củ hữu cơ thôi nhé.”
“Khắt khe quá đi~”
Sendou tiện tay vơ vài món bánh kẹo bỏ vào giỏ.
“Mẹ của Yuuto cũng là người khắt khe về sức khỏe à?”
“Không, bình thường thôi.”
“Nhà tớ cũng bình thường.”
Lát sau, Suda và Kurono cũng tới.
“Nhưng người ta hay bảo nếu bị cấm đoán mấy chuyện này, đến lúc ra ở riêng, phản ứng ngược sẽ khiến mình chỉ muốn ăn toàn đồ có hại cho sức khỏe thôi.”
“Biết là họ làm vậy vì lo cho con cái, nhưng đúng là có những chuyện không tài nào nói chuyện thông được nhỉ~”
Sendou nở một nụ cười cứng đờ, “nhahaha”.
“Mấy kiểu cuồng sức khỏe, chẳng phải là cha mẹ tốt lành gì.”
Kurono thì thầm.
“Thì làm mẹ ai chẳng muốn con mình khỏe mạnh.”
“Người ta ăn uống bình thường vẫn sống thọ đầy ra đấy thôi, nên ăn gì mà chẳng như nhau.”
“Làm gì có chuyện ăn gì cũng như nhau.”
Akaishi đứng bên cạnh Sendou.
“Nhưng nếu ra ở riêng rồi vì phản ứng ngược mà ăn toàn đồ không lành mạnh đến mức suy sụp sức khỏe thì buồn lắm. Chẳng ai vui vẻ gì.”
“Tụi mình cũng lên đại học rồi, không thể ăn uống linh tinh mãi được~”
“Tớ cũng phải ăn những thứ giúp tăng cơ mới được~”
Suda đang tìm bột protein.
“Này, đồ ngốc kia, đừng có định bỏ thứ vặt vãnh vào đấy.”
“Mọi người không thích à? Bột protein.”
“Chẳng ai thích cả.”
“Vị sô-cô-la sữa đậm đà này.”
“Vấn đề không nằm ở mùi vị.”
Suda đặt hộp protein trở lại kệ hàng.
“Được rồi. Cứ mua đi, Suda à.”
Sendou nhe hàm răng trắng, hất ngón cái về phía giỏ hàng.
“Thật không?”
“Cứ để chị đây lo tất.”
“Này, đừng có nói linh tinh.”
Akaishi ngăn Sendou đang định lấy hộp protein lại.
“Đừng có nuông chiều người lớn thế.”
“Tớ chỉ định khoe tài lực một chút thôi mà……”
“Cái này đắt phết đấy.”
Akaishi giơ bảng giá ra.
“……”
Sendou khẽ chớp mắt.
Trên bảng giá protein ghi, ba nghìn sáu trăm hai mươi yên.
“Suda à, thôi để khi nào thành người lớn rồi hẵng mua nhé……”
“Tớ đã là người lớn lắm rồi còn gì.”
Sendou vỗ về Suda.
Trong lúc Akaishi và mọi người đang tranh cãi về vụ protein, Kurono đã nhanh tay ném hết món kẹo này đến món kẹo khác vào giỏ.
“Này, đừng có lén lút hành động, Kurono.”
“……!!”
“Bị phát hiện rồi,” Kurono vội nấp sau lưng Suda.
“Touki, tống cổ con sâu mọt đó vào ngục đi.”
“Tội nặng thế!”
“Tao sẽ cho mày một trận để mày không bao giờ dám đùa nữa.”
“Hí!”
Kurono run lên cầm cập.
“Thôi nào thôi nào, đừng dọa em nó.”
Sendou dịu dàng xoa đầu Kurono.
“Rồi, mua xong nguyên liệu rồi, mình đi tính tiền thôi nhỉ?”
Sau khi mua xong kha khá nguyên liệu, Sendou cầm lấy giỏ hàng của Akaishi.
“Tạm thời để tớ trả.”
Akaishi giằng lại chiếc giỏ từ tay Sendou rồi đi về phía quầy thu ngân.
“À, vậy hai cậu ra ngoài trước đi! Tụi này sẽ tính tiền một lượt rồi ra.”
“Hiểu rồi.”
“Ừm.”
Kurono và Suda rời đi.
Sendou đợi đến khi Kurono và Suda đi khỏi hẳn rồi mới rỉ tai Akaishi,
“Không sao đâu mà! Tớ bao hết!”
“Sao cậu lại đòi bao hết?”
“Thì… tại tớ rủ mà……”
“Cậu mà làm thế thì sau này tớ ngại rủ lắm. Thôi, để tớ trả cho.”
“Ế, như thế thì ngại chết.”
“Mấy khoản này con trai phải trả chứ, đúng không? Với lại mình cũng mua nhiều gia vị, mà hầu hết là tớ dùng ở nhà nên không sao đâu.”
“Ể~……”
Sendou nhìn Akaishi với vẻ mặt khó xử.
“Nhưng tớ nghĩ thời đại này rồi, làm gì có chuyện ai là người phải trả, con trai hay con gái……”
“Chẳng phải có cái gọi là áp lực đám đông sao. Tớ không chịu nổi cái nhìn của người đời đâu.”
Đã đến lượt Akaishi tính tiền.
“Vậy, vậy thì ít nhất mình chia đôi tiền nguyên liệu nhé!”
“Ừm, nếu chỉ có vậy thì được thôi. Lát nữa nhờ cậu nhé.”
“Tuân lệnh!”
Sendou giơ tay chào nghiêm chỉnh.
“Hết bao nhiêu nhỉ?”
Sendou thử đoán giá.
“Bốn nghìn hai trăm tám mươi sáu yên.”
Akaishi trả lời ngay tắp lự.
“Đừng nói là cậu nhẩm hết giá tiền các món trong giỏ đấy nhé!? Siêu thật! Tớ cứ ngỡ phải tầm 5000 yên……”
Tổng số tiền là, năm nghìn một trăm chín mươi yên.
“Cậu có nhẩm đâu!”
“Dù không chắc cũng phải trả lời ngay. Đó là nguyên tắc cơ bản của poker đấy, đồ nghiệp dư.”
“Không, tớ có biết gì đâu. Mà tớ đoán còn gần đúng hơn.”
Akaishi xách giỏ hàng đi về phía bàn đóng gói.
Suda và Kurono đang đứng chờ sẵn.
“Lâu quá.”
Kurono lẩm bẩm trong khi ngó vào giỏ hàng.
“Chẳng làm gì mà cứ cằn nhằn suốt.”
Phụ một tay đi chứ, Akaishi đưa cho Kurono một chiếc túi ni lông.
“Hết bao nhiêu thế?”
Suda phụ giúp đóng gói từ phía sau Akaishi.
“Mười hai nghìn bảy trăm yên.”
“Đồ nói dối!”
Sendou xen vào trước những lời nói dối tuôn ra không ngớt của cậu.
Akaishi đưa hóa đơn cho Suda.
“Rẻ ghê! Đã mở cửa 24/24 mà còn rẻ thì đúng là đỉnh của chóp.”
“Xem ra bốn năm tới sẽ phải nhờ cậy dài dài rồi.”
Akaishi nhìn quanh cửa hàng. Sendou cũng nhìn quanh theo.
“Lần tới họp tác chiến mình lại đến đây nhé~”
“Chà~, tớ bắt đầu thấy háo hức cuộc sống đại học kinh khủng rồi đấy!”
“……”
“Kurono-chan cũng thế nhé!”
Sendou vỗ vào lưng Kurono bôm bốp.
“Ừm… nếu được gọi thì… cũng không hẳn là không đến…”
“Nyahahahaha! Đúng là hay ngại ngùng mà~!”
Akaishi và mọi người đóng gói xong rồi đi về nhà.
“Con về rồi đây~”
Cửa nhà Akaishi mở ra.
“Oa~, đây là nhà của Yuuto à~”
Sendou là người đầu tiên xông vào nhà.
“Có mùi con trai.”
“Ý cậu là hôi à?”
“Không, sao nhỉ? Chỉ là, mùi đặc trưng của con trai thôi.”
“Hôi.”
Kurono bịt mũi bước vào phòng.
“Mi ra ban công mà ăn cà ri một mình đi.”
“Đàn ông đúng là, thằng nào cũng hôi như nhau.”
Kurono vừa bịt mũi vừa đặt nguyên liệu cà ri xuống phòng khách.
“Luật pháp Nhật Bản không trừng phạt được kẻ này sao?”
“Không sao đâu! K-không hôi đâu mà!”
“Đây rõ ràng là phản ứng của lúc thấy hơi hôi rồi.”
Sendou cố gắng bênh vực Akaishi.
“Tớ thì chẳng thấy sao cả.”
“Đấy là vì cậu là con trai.”
Suda uể oải ngồi phịch xuống giường của Akaishi.
“Này Touki, muốn ngồi lên giường thì cởi đồ ra.”
“ÁÁÁÁÁÁ! Yuuto biến thái!”
Sendou hiểu lầm, vội lấy tay che mặt.
“Không phải biến thái.”
Akaishi kéo Suda đứng dậy.
“Xin lỗi xin lỗi, tại tớ quen ngồi thế rồi.”
Lỗi tớ lỗi tớ, Suda gãi đầu.
“Nhanh lên, cà ri.”
Kurono ngồi xuống gần bàn.
“Cậu cũng phải làm đấy.”
“Nấu nướng là việc của bọn hạ đẳng.”
“Quá hợp với mi còn gì.”
“Thôi nào, thôi nào, mọi người cùng vào bếp đi.”
Sendou vỗ tay bộp bộp rồi lấy nguyên liệu ra khỏi túi.
“Tớ mở tủ lạnh được không?”
Sendou đặt tay lên tủ lạnh, hỏi Akaishi.
“Ừ.”
“Cảm ơn nhé.”
Sendou mở tủ lạnh.
“Nghe nói có người thà để người khác thấy mình trần truồng còn hơn là bị nhìn vào tủ lạnh đấy.”
“Đúng là một cảm xúc khó hiểu.”
Sendou cất chai nước trái cây vừa mua vào tủ lạnh.
“Ngược lại, điều đó có nghĩa là ta có thể yêu cầu xem cơ thể trần truồng với điều kiện không nhìn vào tủ lạnh, đúng không.”
Akaishi giật mình.
“Gã đàn ông mà luật pháp Nhật Bản cũng phải bó tay…”
Kurono nhìn Akaishi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Nào, Kurono-chan cũng vào làm cà ri đi?”
Sendou đã bày sẵn nguyên liệu cà ri ra bàn.
“Nấu ăn là việc của đàn ông.”
“Đừng có nói vớ vẩn nữa, mi cũng phải làm việc đi chứ.”
“Không muốn~!”
Kurono nhất quyết không chịu đứng dậy.
“Hết cách rồi. Có làm thì mới có ăn. Mi cứ ngồi đấy mà gặm gạo sống đi.”
Akaishi đặt cốc gạo sống còn nguyên trước mặt Kurono.
“……”
Kurono đành miễn cưỡng đứng dậy.
“Hừ, đồ ngốc Akaishi.”
“Đừng có chế ra mấy cái biệt danh nghe hay thế chứ.”
Kurono vừa lầm bầm chửi Akaishi, vừa lết vào bếp.
“Rồi, cả nhà mình cùng bắt tay vào làm cà ri thôi nào~!”
“Ồ~”, Sendou giơ cao tay hưởng ứng.