Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2559

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2754

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1448

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2014

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời trung học - Chương 525: Bạn có thích chạy nhảy ở sân ga không? (2)

Vài ngày sau vụ mắng đứa trẻ trên sân ga, Akaishi bị gọi lên phòng giáo viên.

“Em biết vì sao mình bị gọi lên đây rồi chứ?”

Akaishi được chỉ ngồi vào ghế, đối diện với các thầy cô.

“Chắc là vì em vừa đoạt được giải thưởng danh giá nào đó ạ.”

Hoàn toàn không nhớ mình đã gây ra chuyện gì, Akaishi chẳng hiểu tại sao mình lại bị gọi lên.

“Này Akaishi, có người khiếu nại về em đấy.”

Vài giáo viên đứng vây quanh, tạo một áp lực vô hình lên Akaishi.

“Chắc là lời khiếu nại từ Trái Đất gửi đến loài người vì đã hủy hoại môi trường ạ.”

“Em biết mình đã làm gì ở sân ga hôm trước rồi chứ?”

Một cô giáo lên tiếng, phớt lờ câu nói của Akaishi.

Lúc này, Akaishi mới lờ mờ đoán ra lý do mình có mặt ở đây.

“Em nhớ là mình đâu có tự giới thiệu tên.”

“Tên em chẳng phải được ghi trên cặp sao. Mà kể cả không ghi, đồng phục là của trường mình, chỉ cần hỏi người xung quanh là ra ngay thôi, đúng không?”

Ra là vậy, Akaishi vỗ đùi một cái.

“Em biết mình đã làm gì rồi chứ?”

“Vâng ạ.”

Biết quá rõ là đằng khác.

“Vậy thì em cũng biết mình nên làm gì rồi chứ?”

Cô giáo nói bằng một giọng vừa răn dạy, vừa dỗ dành.

“Em có cần phải làm gì sao...?”

Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.

“Xin lỗi chứ gì nữa, xin lỗi!”

“Haizz,” cô giáo thở dài.

“Em, nói rõ xem rốt cuộc mình đã làm gì.”

Thầy giáo ngồi đối diện cất một giọng đe dọa.

“Cứu một cậu bé có nguy cơ trở thành kẻ giết người ạ...?”

“...”

“...”

Các giáo viên chết lặng.

“Có người khiếu nại rằng cậu đã hành hung một đứa trẻ. Họ gọi điện đến trường và hỏi nền giáo dục của chúng ta có vấn đề gì không đấy.”

Cô giáo nói một cách rời rạc với vẻ mặt phức tạp.

“Toàn tin vịt. Con người lạ thật, cứ hễ biết đối phương không dám phản kháng là lại tự nhiên lên mặt hống hách.”

“Không phải tin vịt đâu.”

“Lời của một người dưng nước lã lại đáng tin hơn lời của học sinh trường mình sao ạ? Các thầy cô dùng tiêu chuẩn nào để phán xét đúng sai vậy? À, ở Nhật Bản mà, chắc là ưu tiên người lớn tuổi rồi. Già đi sướng thật đấy.”

“Vậy thì, nói rõ xem đã có chuyện gì xảy ra đi.”

“Đáng lẽ thầy cô không nên nói ‘nói rõ xem đã có chuyện gì xảy ra’. Trước hết, các thầy cô phải xin lỗi vì đã dùng thông tin sai lệch để mắng em mới phải.”

Akaishi lườm cô giáo.

“Rồi rồi, được rồi. Nói nhanh lên đi.”

Nhận ra họ không hề có ý định xin lỗi, Akaishi thở dài rồi kể lại toàn bộ câu chuyện trên sân ga.

“...”

“...”

Không gian chìm vào im lặng vài giây.

“Đúng là nếu sự thật đúng như vậy, thì không thể nói là em đã hành hung đứa trẻ, nhưng mà...”

Một cô giáo lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Vậy em về được chưa ạ?”

“Chưa chưa chưa.”

Cô giáo kia vội ngăn Akaishi lại.

“Dù thế nào đi nữa, người dân trong khu vực đã gửi đơn khiếu nại, vậy thì em cũng nên có lời lẽ phải phép chứ, đúng không?”

“Ý cô là em nên nói ‘Nhìn con đi trước khi nhìn điện thoại’ ạ?”

“Này em...”

“Haizz,” cô giáo lại thở dài.

“Làm sai thì phải biết nhận lỗi chứ, đúng không?”

“...?”

Akaishi không hiểu tại sao mình phải xin lỗi.

“Về chuyện gì ạ?”

“Về việc đã làm phật lòng người dân trong khu vực.”

“Làm phật lòng ư? Tôn trọng mạng sống con người thì có gì mà phật lòng hay không phật lòng.”

“Nhưng người ta đã khiếu nại rồi, thì ít nhất em cũng phải làm cho có lệ, phải xin lỗi chứ, đúng không?”

Cô giáo gõ gõ ngón trỏ xuống bàn.

“Không đời nào.”

Akaishi phản bác ngay lập tức.

“Tại sao em không làm gì sai mà lại phải xin lỗi?”

“Trong đời, có những lúc không sai vẫn phải xin lỗi. Người ta đang tức giận đùng đùng, có những khi phải xin lỗi để cho qua chuyện.”

“Xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận mình sai. Em không hiểu tại sao mình không sai mà lại phải nhận lỗi. Em nghĩ nếu ở Mỹ, người ta sẽ dạy là đừng có xin lỗi.”

“Nhưng đây là Nhật Bản.”

“Em chẳng cần biết khách hàng có phải là thượng đế hay không, nhưng em sẽ không xin lỗi. Mọi khi thì các thầy cô cứ luôn miệng ca thán nước ngoài tiên tiến, Nhật Bản lạc hậu, phải học tập Âu Mỹ. Thế mà cứ đến những lúc thế này lại đột ngột quay ngoắt bảo phải tuân theo lề thói Nhật Bản. Các thầy cô có bao nhiêu cái lưỡi thế?”

Bị chọc tức, Akaishi gắt lên.

“Mà này, em cũng phải xem lại cách ăn nói của mình chứ?”

“Cách ăn nói và hành động có đúng hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vả lại, em cũng không nghĩ cách nói của mình có vấn đề.”

“Em...”

“Haizz,” cô giáo viên ôm đầu.

“Sao trò lại có kiểu suy nghĩ như thế nhỉ...”

Thầy giáo ngồi đối diện cũng ôm đầu.

“Ăn nói với trẻ con cũng phải có chừng mực chứ?”

“Nếu đã nói đến chừng mực khi ăn nói với trẻ con, thì em nghĩ một người lớn tuổi đầu mà lại đi khiếu nại một học sinh cấp ba như thế này mới là người cần xem lại cách ăn nói. Chuyện đã qua rồi mới đột nhiên bảo không thích... Đáng lẽ phải nói thẳng ngay lúc đó chứ. Có phải họ vừa dịch chuyển tức thời đến đâu.”

“Chúng ta đang sống nhờ sự hỗ trợ của người dân địa phương mà.”

“Nếu đã được người dân địa phương hỗ trợ, thì chẳng phải chúng ta càng phải ở vị thế được bảo vệ sao ạ? Mà vốn dĩ, một phụ huynh bỏ mặc con mình chạy loạn trên sân ga để dán mắt vào điện thoại thì làm sao mà hỗ trợ được ai, một phụ huynh đi khiếu nại vì mấy chuyện vặt vãnh như thế này cũng chẳng thể nào hỗ trợ được khu vực, đó là ung nhọt của xã hội thì có. Cứ cho là họ có hỗ trợ đi, thì họ hỗ trợ cái trường này, chứ bản thân em chẳng nhớ mình được hỗ trợ cái gì. Em có lớn lên ở đây đâu.”

“Haizz...”

Kiệt sức trước những lý lẽ của Akaishi, các giáo viên đồng loạt thở dài.

“Hay là thế này đi ạ.”

Akaishi đưa ra một đề nghị.

“Toàn bộ vụ này, chúng ta hãy tung hết lên mạng. Trường mình có tài khoản mạng xã hội mà, đúng không? Cứ đăng hết mọi chuyện lên, rồi để cộng đồng mạng phán xét xem ai đúng ai sai.”

“Không được, không được...”

Lần này, đến lượt các giáo viên phản đối.

“Cứ để dư luận phán xét xem ai sai. Cứ làm tới đi, cho đến khi một trong hai bên bị xã hội khai tử. Cho đến khi một bên bị ‘ném đá’ đến mức không ngóc đầu lên được nữa. Làm cho tới bến luôn. Cư dân mạng rất giỏi khơi mào mấy vụ này. Ai đúng ai sai, cứ để dư luận định đoạt.”

“Ý kiến hay đấy,” Akaishi cong mắt cười.

“Tại sao em không thể xin lỗi một cách bình thường được?”

“Vì em có làm gì sai đâu ạ.”

Các giáo viên nhìn Akaishi với ánh mắt ngán ngẩm.

“Cứ mời cả người đó đến trường, quay phim lại rồi đăng lên mạng. Ai đúng ai sai, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn sao.”

“Làm gì có chuyện làm thế được?”

“Nếu các thầy cô muốn em xin lỗi, đó chẳng phải là cách tốt nhất sao? Nếu các thầy cô tin mình đúng, thì chắc chắn sẽ làm được thôi. Thậm chí có khi cộng đồng mạng còn về phe các thầy cô ấy chứ. Em thì không nghĩ mình sai nên em dám làm, còn người khiếu nại thì không dám à? Hay là họ khiếu nại trong khi biết rõ mình sai?”

“...”

Các giáo viên đưa mắt nhìn nhau.

“Chúng tôi còn có vị thế của mình.”

“Tại sao các thầy cô không đấu tranh? Tại sao không nói gì? Tại sao không lên tiếng? Tại sao không nói ra suy nghĩ của mình? Em không hiểu tại sao lại không đấu tranh. Không đấu tranh thì chỉ có nước bị bóc lột cả đời thôi. Em thật sự không hiểu tại sao mọi người lại tự nguyện muốn bị bóc lột như vậy.”

“Vì chúng tôi có những thứ cần phải bảo vệ...”

“Là lương cao sao? Hay là quyền lực được tùy ý mắng mỏ người khác? Dù có ra sao đi nữa, thì cũng chẳng có gì tồi tệ hơn việc bị sa thải đâu nhỉ. Chắc là các thầy cô có quyền lực, địa vị, danh dự, tiền bạc quan trọng hơn học sinh của mình nhiều. So với niềm tin, thì đó chỉ là những vấn đề cỏn con thôi.”

“...”

“Một thế giới mà người ta không dám gọi cái sai là sai, thật tẻ nhạt.”

Cảm thấy nói gì cũng bằng thừa, các giáo viên đành bỏ cuộc, không thuyết phục Akaishi nữa.

“Này, người khiếu nại cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”

“Em không nghĩ một người mẹ suýt chút nữa đã để con mình mất mạng lại có lòng tốt đi lo cho con nhà người khác đâu.”

“...”

Các giáo viên im bặt.

“Thôi được rồi. Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

Để lộ rõ sự tức giận, thầy giáo chấm dứt cuộc nói chuyện với Akaishi.

“Lần sau em liệu mà để ý, đừng để xảy ra chuyện tương tự nữa.”

“Em có muốn tự rước họa vào thân đâu ạ.”

“Lần sau phải chú ý đấy.”

“Vâng.”

Akaishi đứng dậy.

“Lần sau, nếu có đứa trẻ nào sắp chết, em sẽ cố gắng hết sức để mặc kệ cho nó chết.”

Nói rồi, Akaishi bước ra khỏi phòng.

“Ai là giáo viên chủ nhiệm của trò đó?”

“Các người dạy dỗ kiểu gì thế!?”

Akaishi vừa đi khỏi, một cuộc săn phù thủy mới lại bắt đầu.

Buổi họp tìm vật tế thần tiếp theo trở nên căng thẳng.

“Ê, sao thế?”

Vừa ra khỏi phòng giáo viên, Akaishi chạm mặt Suda.

“Lên phòng giáo vụ ấy mà.”

“Lại nữa à?”

Suda cười phá lên.

“Mày vẫn mê phòng giáo vụ như ngày nào nhỉ?”

“Đừng nói cứ như hồi xưa tao cũng thế.”

“Hồi cấp hai mày chả thế còn gì.”

“Không phải tao mê phòng giáo vụ, mà là phòng giáo vụ mê tao.”

“Thôi thôi, vừa phải thôi ông tướng~”

“Tao có làm gì sai đâu cơ chứ.”

Akaishi tạm biệt Suda rồi quay về lớp.

-------------

“Đúng là kinh tởm thật~”

Trong lớp, Yatsugai đang tám với Sakurai về chuyện ở sân ga.

“Tớ vừa mới lên giọng dạy dỗ nó một tí mà nó đã đỏ mặt tía tai rồi gân cổ lên cãi lại tớ.”

“À~, có đấy, có đấy. Có mấy thằng con trai như thế mà.”

Sakurai cười khổ.

“Thật sự không hiểu nổi mấy đứa như vậy nghĩ cái quái gì trong đầu.”

“Đúng thật luôn. Mà tớ cũng quên mất mặt mũi nó rồi.”

“Ác ghê.”

Sakurai cười.

“Ước gì nó chết phứt đi cho rồi.”

“Này, này.”

“Chắc chắn ai cũng mong mấy đứa như thế chết hết đi cho rảnh nợ, đúng không?”

“Chắc cũng có phần đúng, nhưng mà...”

Sakurai lựa lời dỗ dành Yatsugai.

“Mà, mấy đứa như thế ấy, cứ hễ bị người khác động vào lòng tự ái là lại xù lông nhím lên cho xem~”

Sakurai vừa gật gù vừa nói.

“Đúng là thế thật. Quê một cục.”

“Cậu cũng đen đủi thật.”

“A~, chán không chịu được. Không biết trong đầu mấy đứa đó chứa cái gì nữa.”

“Thôi nào, thôi nào. Trên đời này vốn dĩ có những đứa dở hơi như thế mà.”

Sakurai và Yatsugai đang bàn tán sôi nổi về Akaishi.