Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 5

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 42

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1035

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1710

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời cấp ba - Chương 529: Bạn có thích đẳng cấp học đường không? (2)

“Hả?”

Nagayama liếc mắt về phía Hazama.

“Tao không rành mấy vụ đó lắm.”

“Vậy à.”

Bị Hazama dội một gáo nước lạnh, không khí tức thì trở nên căng như dây đàn.

“Không, nhưng mà bình thường thằng này cũng hay nói ba cái chuyện tào lao lắm!” Nagayama cao giọng, hướng về phía đám Akaishi như muốn tìm đồng minh. “Mọi người nghe này!”

“Hả?”

Hazama chỉ buông một tiếng gọn lỏn.

“Thì tao nói là mày cũng hay nói ba cái chuyện tào lao lắm mà.”

“Chả hiểu mày nói gì.”

Hazama hậm hực khịt mũi rồi quay mặt ra cửa sổ. “Nói thật là nãy giờ tao chả hiểu gì sất.”

“…”

“…”

“…”

Đám Nagayama cứng họng.

“…”

“…”

“…”

Chẳng ai nói thêm lời nào.

“Haizz, toang rồi.”

Maki, cô bạn ngồi cạnh Nagayama, thở dài thườn thượt. “Lần sau phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chứ.”

“Hả…? Tớ nói gì sai à?”

Nagayama ngơ ngác.

“Mà này, sao những người khác đến muộn thế nhỉ? Có nhầm phòng không đấy?”

Maki lùa tay vào tóc.

“Chắc là đúng phòng rồi mà.”

“Cậu ra xem thử đi.”

“Ờ thì…”

Cũng chẳng thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, Nagayama kéo ghế đứng dậy, ra ngoài xem tình hình.

“Làm mất cả hứng. Cái thằng đó đúng là chẳng ra sao,” Thấy Nagayama đã đi khỏi, Hazama liền lên tiếng chê bai.

“Đúng thế. Cứ như một mình một kiểu, lạc quẻ sao ấy.”

“Thằng đó có cái tật đấy. Vô duyên không chịu được, chẳng có tí gu nào cả.”

“Chuẩn luôn.”

Maki khúc khích cười.

“Đúng là không thể hiểu nổi.”

Hazama thở phù một tiếng rồi lôi điện thoại ra nghịch.

“…”

Chiếc ốp lưng điện thoại màu hồng che khuất gương mặt cậu ta.

Thấy Hazama đã dán mắt vào điện thoại, Maki cũng cúi xuống màn hình của mình.

“…”

“…”

Akaishi và Mizuki đưa mắt nhìn nhau.

“Ê, vừa có người đến kìa.”

Nagayama, người vừa đi do thám tình hình, quay về báo cáo.

“À, ra vậy.”

Theo sau Nagayama là hai cậu bạn khác và một giáo viên.

“Có vẻ sắp bắt đầu rồi đấy.”

Nagayama ngồi xuống ghế. Theo chân thầy giáo, các học sinh khác cũng lục tục kéo vào lớp.

“Bắt đầu rồi nhỉ?”

“Ừ.”

Akaishi và Mizuki nghiêm túc vào tư thế nghe họp chung của ủy ban mỹ hóa.

“…”

Akaishi nghe xong buổi họp với vẻ mặt chán chường.

“Xong rồi.”

“Ừ.”

Học sinh bắt đầu lần lượt rời khỏi phòng.

“Mình cũng về thôi?”

“Ừ.”

Akaishi và Mizuki hòa vào dòng người, trở về lớp học.

“…”

Cả hai cùng bước lên cầu thang.

“Này, này.”

Khi chắc chắn không còn ai xung quanh, Mizuki mới bắt chuyện với Akaishi.

“Lúc nãy căng thẳng thật đấy.”

“Ừ.”

Akaishi vừa lên cầu thang vừa đáp lời Mizuki.

“Con trai bọn cậu lúc nào cũng nói chuyện với nhau kiểu đó à? Tớ thấy nó cứ… sao sao ấy, hơi đáng sợ.”

“Chắc cũng tùy người thôi.”

Akaishi trả lời cho qua chuyện. Cậu hiểu là Mizuki đang để bụng cuộc đối thoại giữa Nagayama và Hazama.

“Nhưng mà Hazama-kun cũng dùng ốp điện thoại màu hồng dễ thương mà, biết đâu cậu ấy cũng có mặt dễ thương, chỉ là đùa thôi thì sao.”

Mizuki vội vàng nói thêm.

“Không, đấy là sở thích của bạn gái cậu ta thôi.”

“Bạn gái…?”

Mizuki nghiêng đầu thắc mắc. “Bạn gái ở đâu ra vậy?”

“Cô gái ngồi cạnh Hazama ấy.”

“Hả…?”

Nghe Akaishi nói, Mizuki vẫn ngơ ngác. “Segawa-chan á…?”

“Tên thì tớ không nhớ.”

“Cái cô đeo đầy phụ kiện màu hồng ấy.”

“À, đúng rồi.”

Akaishi quay lại.

“Hả? Cậu nghĩ cô gái ngồi cạnh Hazama-kun đeo đồ màu hồng thì là bạn gái cậu ta à?”

“Ừ.”

“Suy nghĩ đơn giản quá không?”

“Vậy sao?”

Mizuki khúc khích cười. “Biết đâu cả Hazama-kun và Segawa-chan đều thích màu hồng thì sao.”

“Vô lý.”

“Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Màu hồng là màu của con gái mà.”

“Trời đất…”

Mizuki lườm Akaishi một cái đầy vẻ bất bình. “Nói màu hồng là màu của con gái, cái đó là định kiến đấy, cậu biết không?”

“Thì đó là quan niệm chung của xã hội mà. Nghe đâu ở nước ngoài thì màu tím cũng bị gán cho hình ảnh tương tự.”

“Sao cậu không nghĩ đơn giản là Hazama-kun thích màu hồng thôi?”

“Không có chuyện đó.”

Akaishi khẳng định chắc nịch. “Hình ảnh của màu sắc gắn liền với khí chất, tính cách và môi trường của một người. Cùng lắm thì, kể cả cậu ta thật sự thích màu hồng đi nữa, cũng tuyệt đối không bao giờ để người khác thấy.”

“Tại sao?”

“Thì tớ đã bảo rồi, màu hồng là màu của con gái.”

“Hả…?”

Mizuki phồng má hờn dỗi. “Làm sao cậu biết Hazama-kun có nghĩ màu hồng là của con gái hay không! Biết đâu cậu ấy không đầy định kiến như Akaishi-kun thì sao?”

“Không, cậu ta chắc chắn nghĩ vậy. Tuyệt đối là thế.”

“Tại sao?”

“Vì cậu ta tuân thủ hệ thống đẳng cấp có sẵn.”

“HỆ THỐNG ĐẲNG CẤP CÓ SẴN?”

“Nói theo cách phổ biến thì là đẳng cấp học đường.”

Mizuki bước nhanh lên cầu thang, sánh vai với Akaishi.

“Sắp đến lớp rồi.”

“Ừm…”

“Akaishi-kun,” Mizuki gọi bằng một giọng ngọt ngào. “Mình… đi đường vòng một chút nhé?”

“À…”

Có lẽ thấy rằng câu chuyện sẽ không thể kết thúc trước khi về lớp, Mizuki đã đề nghị đi đường vòng.

“‘Tuân thủ đẳng cấp học đường’ là sao?”

“Thì là nghĩa đen thôi. Cậu ta là hiện thân của đẳng cấp học đường.”

“Đẳng cấp học đường trong suy nghĩ của Akaishi-kun là như thế nào?”

“Là cái kiểu mà bọn đầu gấu, đám câu lạc bộ thể thao nổi bật, trai xinh gái đẹp, con nhà giàu thì thuộc top đầu. Mấy câu lạc bộ ít nổi hơn như tennis, cầu lông, hay mấy đứa học sinh bình thường không có gì đặc biệt thì là nhóm hai. Còn lại bị xếp vào nhóm ba.”

“Ừm ừm.”

Mizuki gật gù, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

“Câu lạc bộ bóng đá thì dĩ nhiên là thuộc top đầu rồi. Đã là top đầu trong đẳng cấp học đường, lại còn cái kiểu bắt nạt và lên mặt với Nagayama, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta là hiện thân của đẳng cấp học đường.”

“Ra vậy.”

Mizuki lại thúc giục.

“Bạn cùng lớp mà lại có phân chia trên dưới, đó chính là một xã hội đẳng cấp học đường thu nhỏ. Giữa kẻ trên và người dưới đã hình thành một hệ thống mệnh lệnh. Tức là, cậu ta sống theo quy tắc của đẳng cấp học đường. Tớ nói vậy vì trông cậu ta có vẻ tự cho mình là kẻ bề trên.”

“Rồi sao nữa?”

“Một kẻ sống theo đẳng cấp học đường sẽ không bao giờ đi ngược lại những giá trị có sẵn. Không đời nào cậu ta lại đi ngược lại định kiến ‘màu hồng là màu của con gái’. Mọi người khen cái gì thì cậu ta hùa theo khen cái đó, mọi người chê cái gì thì cậu ta cũng hùa theo chê bai. Có trào lưu thì đu theo, hết thời thì vứt bỏ. Cậu ta thuộc loại người chỉ biết bắt chước, cố gắng hòa đồng bằng cách làm giống hệt mọi người. Vì thế, một kẻ như vậy không thể nào thoát khỏi cái quan niệm cố hữu ‘màu hồng là màu của con gái’ được.”

Mizuki nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu. “Nhưng kể cả màu hồng là của con gái đi nữa, cũng đâu có nghĩa là cậu ta phải tránh dùng nó, đúng không?”

“Xung quanh một kẻ tôn thờ đẳng cấp học đường chỉ toàn những kẻ thích xếp hạng người khác. Ai cũng tìm cách lên mặt nhau để xem ai đúng nhất, ai ở trên cơ nhất. Trong một môi trường như thế, Hazama, một kẻ ở top đầu, mà lại dám dùng đồ màu hồng—màu của con gái—thì chẳng khác nào tự biến mình thành miếng mồi ngon. Sẽ giống như Nagayama, bị chế giễu và cười nhạo sau lưng. Dù Hazama có muốn hay không, thì ít nhất đám bạn xung quanh cậu ta cũng sẽ làm vậy. Kẻ ở trên đỉnh không thể để lộ điểm yếu, dù là nhỏ nhất. Tớ không nghĩ một kẻ đứng đầu đẳng cấp học đường như Hazama lại dại dột làm một việc đe dọa địa vị của mình như vậy.”

“Con trai ai cũng thế à?”

“Cậu ta là kẻ tuân thủ đẳng cấp học đường. Chắc chắn cậu ta phải có cái quan niệm rằng con trai thì nên thích những thứ của con trai. Không đời nào cậu ta lại đi chệch khỏi con đường đã được vạch sẵn.”

Mizuki trầm ngâm, vẻ bối rối. “Vậy có khả năng nào cậu ta vừa tuân thủ đẳng cấp học đường, lại vừa dùng màu hồng vì đơn giản là cậu ta thích không?”

“Một người không bị cuốn theo dư luận, trào lưu hay cảm xúc của người khác thì vốn chẳng bận tâm đến địa vị của mình. Họ sẽ không hạ bệ, làm tổn thương hay nói xấu ai đó trước mặt mọi người như vậy. Chính vì quan tâm đến địa vị, nên họ mới muốn chứng tỏ mình hơn người khác. Nếu dùng đồ màu hồng thì hẳn là cậu ta chống lại đẳng cấp học đường, còn nếu muốn tuân theo nó để hạ bệ người khác, thì không thể dùng màu hồng. Hai thứ đó mâu thuẫn nhau. Chỉ có thể chọn một.”

“Nhưng… cậu ta vẫn dùng điện thoại màu hồng, vậy thì sao?”

“Thế thì phải có một lý do chính đáng. Và trong số đó, lý do đơn giản và hợp lý nhất trong cái thế giới phân chia thứ bậc đó, chính là sở thích của bạn gái cậu ta. Thêm nữa, lại có một cô gái đeo đầy phụ kiện màu hồng ngồi ngay cạnh, thì gần như là chắc chắn rồi còn gì.”

“Ra là vậy…”

Mizuki tạm thời chấp nhận lời giải thích của Akaishi. “Nếu có ai hỏi sao lại dùng màu hồng, cậu ta có thể nói kiểu ‘bạn gái mình bắt dùng đấy’ để vừa khoe khéo là có bạn gái, đúng không?”

“Cái đó thì tớ chịu.”

“Tự dưng phũ thế.”

Mizuki huých nhẹ vào người Akaishi.

“Mà cô bạn màu hồng đó không hùa vào nói xấu Nagayama, chắc cũng vì là bạn gái. Nếu cả bạn gái cũng tham gia thì cả cặp sẽ bị coi là một lũ đáng ghét. Chắc là cô ấy muốn giữ thể diện cho Hazama.”

“Oà…”

Mizuki ngẩn người, miệng hơi há ra. “Chỉ vì thấy cậu ấy dùng ốp lưng màu hồng mà cậu đã suy luận ra được cả một câu chuyện như thế à, Akaishi-kun?”

“Thì thấy một thằng con trai dùng ốp hồng ngồi cạnh một cô gái dùng đồ hồng thì ai cũng nghĩ vậy thôi. Làm một việc hiếm có, mà lại không mang tư tưởng của người hiếm có, thì rõ ràng là không bình thường rồi.”

“Đúng là bậc thầy quan sát con người.”

“Chỉ là một kết luận tự nhiên nếu cậu chịu khó suy nghĩ một chút thôi.”

“Oà…”

Mizuki có vẻ mãn nguyện, bước lên chắn trước mặt Akaishi. “Akaishi-kun này.”

Rồi cô nàng xoay người một vòng. “Cậu am hiểu tâm lý con người ghê nhỉ?”

“Làm gì có.”

Akaishi cười gượng.

“Thật ra… tớ có một chuyện muốn tâm sự. Chuyện này tớ không nói được với ai cả… nhưng có lẽ, tớ có thể nói với Akaishi-kun.”

“Hả…?”

Mizuki đỏ mặt, ngượng ngùng nói.