Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 102

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1691

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chuyện ngoài lề: Bạn có thích buổi giới thiệu của Đại học Hokushuuin không? (3)

“Tới nơi rồi~!”

Vừa ra khỏi Đại học Hokushuuin, cả nhóm Akaishi liền kéo nhau tới một siêu thị gần đó.

“Anh Yuuto, cảm giác của anh thế nào khi chúng ta ghé vào một siêu thị gần đây thế này?”

Sendou huơ huơ tay trước mặt Akaishi.

“Phê cực.”

“Đó là những gì anh ấy nói. Phóng viên hiện trường xin hết ạ.”

Sendou ra vẻ "xin trả lại mic", rồi nhìn về phía Kurono và Suda.

“Xưa như Trái Đất.”

Kurono buông một câu bằng ánh mắt lạnh như tiền.

“Hai mươi bốn giờ...”

Kurono ngước nhìn siêu thị, khẽ lẩm bẩm.

Cả nhóm nhìn lên Sanzerize, một siêu thị 24/7 nằm ngay sát khu vực Đại học Hokushuuin.

“Sao một cái siêu thị bình thường lại mở cửa tận hai tư tiếng đồng hồ chứ...”

Suda run lẩy bẩy.

“Làm sao giờ, lỡ vào trong quán mà chỉ toàn robot thì sao?”

“Chắc tớ sợ phát khóc mất.”

“Đúng là đồ trẻ con.”

“Suda là đồ trẻ con!”

Cả nhóm bước vào siêu thị Sanzerize.

“Có một siêu thị mở 24/7 gần trường thì tiện quá nhỉ?”

Sendou háo hức nghĩ về bốn năm đại học sắp tới.

“Chuẩn không cần chỉnh.”

“Tớ cũng hóng không chịu được đây này.”

“Cũng thường thôi... Mở cửa 24 tiếng thì đằng nào cũng chỉ đến vào ban ngày.”

Kurono dội một gáo nước lạnh.

“Ờ thì, nói vậy cũng có lý.”

“Ể~, thật á? Đang nhậu đêm ở nhà, hết rượu nhưng gần đây có Sanzerize nên 'Ê, đi mua thêm rượu không?', chẳng phải kịch bản này dễ xảy ra lắm à?”

Mặt Sendou sáng rỡ lên.

“Chưa được tuổi uống mà đã lo chuyện rượu chè rồi đấy.”

“Tớ đang phấn khích lắm đây~!”

Sendou nhảy tưng tưng.

“Sâu rượu...”

“'Sâu rượu' nghe như từ khác rồi đấy.”

Akaishi với lấy một chiếc giỏ hàng.

“Ăn gì đây cả nhà ơi~?”

Bốn người Akaishi, Suda, Sendou, Kurono tiến đến quầy thực phẩm tươi sống.

“Ăn rau đi, ăn rau đi.”

“Đúng là người đàn ông biết chăm sóc sức khỏe.”

Suda bỏ rau vào giỏ.

“Tớ ghét rau...”

Kurono lè lưỡi.

“Bảo sao cậu cứ hay gắt gỏng thế đấy.”

“Rau với tính cách thì liên quan gì...”

“Có chứ, tớ cá là tìm trong mấy bài luận văn kiểu gì cũng có nghiên cứu về vụ này.”

“Im đi.”

Kurono liếc xéo Akaishi một cái.

Akaishi chỉ nhún vai.

“Tớ thích hoa quả.”

“Con gái à?”

“Thì tớ là con gái mà.”

Sendou bỏ táo vào giỏ.

“Hay là mình quyết một món chính, rồi đi tìm nguyên liệu để nấu món đó đi?”

Sendou liên tục đề xuất ý tưởng trong khi cả nhóm chẳng ai nói gì.

“Quả nhiên, có đứa xông xáo đứng ra làm mọi việc thì mình chẳng cần làm gì, nhàn thật.”

“Ê hê hê.”

Sendou vừa cười ngượng vừa gãi đầu.

“Tớ ghét cái kiểu người lúc nào cũng 'để tôi, để tôi' rồi xông lên trước.”

Kurono lầm bầm.

“Cảm giác đó tớ cũng hiểu. Cứ cố xông lên trước cũng chẳng phải là hay ho gì.”

“Ể, thôi tớ im đây.”

Sendou chùn bước.

“Đấy là với người lạ thôi, chứ nếu là bạn bè quen biết thì lại muốn người ta xông xáo lên chứ, đúng không?”

“Chuẩn, Yuuto nói chí phải.”

Sendou lại hăng hái trở lại.

“Mọi người ơi, có muốn ăn gì đặc biệt không~?”

Sendou quay lại hỏi cả nhóm.

“Salad ngẫu hứng của bếp trưởng.”

Akaishi giơ tay nhanh nhất, dõng dạc tuyên bố.

“Gạt ý kiến của Yuuto sang một bên đã nhé. Suda-chi thì sao?”

“Tớ thì sao cũng được. Chẳng ghét món nào cả.”

“Quả là siêu nhân sức khỏe Suda-chi. Còn Kurono-chan?”

“Kẹo dẻo...”

“Đấy là đồ ăn vặt mà.”

Akaishi chen ngang.

“Tớ không muốn bị cái người đòi ăn salad ngẫu hứng của bếp trưởng lên lớp đâu...”

“Salad ngẫu hứng của bếp trưởng vẫn còn khá hơn chán.”

Cuối cùng, cả nhóm vẫn không thống nhất được ý kiến.

“Dù gì cũng ăn chung mà, nên làm món gì mà mọi người cùng ăn được thì tốt nhỉ~?”

Sendou gợi ý một hướng đi.

“Nhiên liệu hóa thạch chẳng hạn.”

“Cậu là robot đấy à!”

Sendou cười lớn rồi "Á-chù~", cốc nhẹ một cái vào đầu Akaishi.

“Mấy món lẩu là ăn chung được tuốt!”

Suda hưởng ứng đề nghị của Sendou.

“Lẩu à... Cảnh mọi người cùng chọc chung một đôi đũa vào nồi, nghĩ đến vệ sinh đã thấy ghê ghê rồi.”

“Cái này thì tớ công nhận là có hơi ghê thật.”

Akaishi đồng tình với Kurono.

“Ra thế, một món kiểu lẩu, nhưng không phải để mọi người chọc đũa vào...”

Sendou vỗ đùi một cái bốp.

“Cà ri thì sao?”

““Ồ~””

Akaishi và Suda vỗ tay tán thưởng.

“Tớ cá là vừa có dòng chữ 'Đòn chí mạng' hiện ra trên đầu cậu đấy.”

“Thật không? Thật không?”

Được Akaishi khen, Sendou trông vui ra mặt.

“Một lựa chọn an toàn...”

“Nấu cà ri một mình thì có mà ăn mấy ngày không hết. Ý tưởng tuyệt vời đấy, Yukari.”

“Yukari-chan, cừ lắm!”

Sendou giơ ngón cái lên.

“Vậy thì đi mua nguyên liệu làm cà ri thôi~!”

Sendou vừa ngó quanh quầy tươi sống vừa nhanh tay nhặt khoai tây, cà rốt và hành tây.

Akaishi cầm giỏ lững thững đi theo sau Sendou.

“Chỉ biết cầm giỏ đi theo thôi à.”

Kurono cười khúc khích nhìn Akaishi.

“Cái đứa đến giỏ cũng không cầm thì đừng có cười người khác.”

“Đúng là quái vật tép riu bị sai vặt.”

“Tớ không phải quái vật tép riu bị sai vặt nhé.”

“Là vì Yuuto cầm giúp tớ nên tớ mới được tung tăng thế này đấy nhé!”

Sendou bỏ hết nguyên liệu cà ri vào giỏ.

“Mà công nhận cậu nhanh nhẹn thật. Vèo một cái đã lấy đủ nguyên liệu rồi.”

“Tại ở nhà tớ hay nấu ăn cho cả nhà mà. Nên mấy việc này tớ rành lắm.”

“Ra vậy.”

Chuyện Sendou biết nấu ăn đúng là một bất ngờ.

“Màn khoe tài nữ công gia chánh đây mà.”

“Tớ sẽ nắm giữ dạ dày của các chàng trai đó!”

Sendou nháy mắt một cái đầy ẩn ý.

“Chỉ là đồ ăn thôi mà, có cần làm quá lên thế không...”

“Yuuto, cậu đúng là làm người khác mất hứng thật đấy.”

Sendou thở dài.

“Cứ ngon là tớ hoan nghênh tất!”

Suda cười toe toét.

“Đấy, học tập Suda-chi đi.”

Akaishi nhìn Suda.

“Đừng có mà nấu dở tệ đấy nhé!”

“Đồ tồi! Kẻ thù của phụ nữ!”

"Ghét thế không biết!", Sendou dỗi dằn bước nhanh về phía trước.

“Tớ thích khoai tây, hay là mua thêm một túi nữa đi.”

Akaishi với lấy một túi khoai tây gần đó.

“Đồ khoai tây.”

“Ai cơ, nói ai cơ.”

Kurono lại cười khúc khích.

“Cậu mới là đứa mặc bộ đồ quê một cục kia kìa.”

“Á, cậu dám nói! Dám nói!”

Kurono mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Akaishi.

“Tớ đã để ý đến nó lắm rồi, vậy mà!”

"Đây là đồ mẹ mua cho tớ đấy!", Kurono vung tay lia lịa.

“Không ngờ một củ khoai tây cũng có thể chế ra nhiều câu chửi nhau đến thế.”

“Tớ không có quê mùa!”

Kurono tức giận phồng má.

“Kurono đã tăng sức tấn công. Không hiểu tại sao, cô ấy lại tự tấn công chính mình.”

“Mình... đang bị ép giao chiến ư!?”

Kurono, người vừa xem Akaishi là quái vật, giờ lại bị chính Akaishi xem lại là quái vật.

“Tớ lấy viên cà ri rồi đây~!”

Sendou cầm hộp viên nén cà ri quay lại.

“Loại thường là được rồi nhỉ?”

“Tớ còn chẳng biết viên cà ri 'không thường' nó là cái loại gì nữa.”

Sendou bỏ hộp cà ri vào giỏ.

“Nhà Yuuto có nồi không?”

“Thời này còn nhà nào không có nồi nữa chứ.”

“Có chứ, nhiều nhà không có nồi lắm đấy~!”

Sendou nhấn giọng ở cuối câu.

“Nào, ai ở nhà có nồi giơ tay lên xem nào?”

Sendou giơ tay.

Akaishi, Kurono và Suda cũng giơ tay theo.

“Đấy thấy chưa, bao nhiêu người không giơ tay kìa. Chỉ có nhóm mình có nồi thôi, đúng không?”

Sendou nói trong khi đảo mắt nhìn những vị khách khác trong siêu thị.

“Cậu định hỏi bao nhiêu người thế hả!”

“Họ có nghe thấy cậu nói gì đâu!”

Sendou cười ha hả đầy sảng khoái.