Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chuyện bên lề: Bạn có thích buổi giới thiệu của Đại học Hokushuuin không? (5)

“Đầu tiên cứ bắt đầu với món tốn thời gian nhất là cơm đã.”

Sendou tiên phong bắt tay vào nấu nướng.

“Yuuto, lấy gạo được không?”

“Nếu tớ nói không thì cậu định làm gì?”

“Thì sẽ thành món mì udon cà ri.”

“Thế cũng hay đấy chứ.”

Akaishi chỉ tay về phía thùng gạo.

“Chắc khoảng bốn cốc là được nhỉ?”

“Nhóm mình có ai là phàm ăn đâu ha?”

“Không có ạ.”

Sendou đong bốn cốc gạo cho vào lòng nồi cơm điện.

“Đây là gạo dự trữ quý giá đấy, nên cậu liệu mà làm cho cẩn thận vào.”

“Bạo động vì gạo…!”

Sendou đổ nước vào rồi bắt đầu vo gạo.

“Cái này…”

Kurono đưa chai nước rửa chén cho Akaishi.

“Cảm ơn nhé, Kurono. Tớ cũng đang khát khô cả họng đây.”

“Sai bét lèèèèè!”

Kurono vội vàng chộp lấy tay Akaishi khi cậu giả vờ tu chai nước rửa chén.

“Này dùng để rửa rau mà…”

“CậĐịnh ám sát tớ à?”

Akaishi đặt chai nước rửa chén xuống.

“Không dùng nước rửa chén để rửa rau à?”

“Ai mà làm thế. Cậu anti rau củ organic quá rồi đấy.”

---------

Cả nhóm lấy rau củ ra khỏi túi rồi bắt đầu rửa sạch bằng nước.

“Touki trông hợp với cảnh rửa khoai tây ghê nhỉ?”

“Hè hè, đúng không?”

Suda lấy tay quệt mũi.

“Từ xưa đến giờ, khoản rửa khoai tớ đã là số một Nhật Bản rồi.”

“Chẳng có chàng trai Nhật nào hợp với khoai tây đến thế này đâu.”

----------

Cả nhóm bắt đầu gọt vỏ rau củ.

Sendou sau khi vo gạo xong cũng nhập hội.

“Xin lỗi, cho tớ qua nhờ.”

Sendou lách qua sau lưng Akaishi.

“Trời ơi, nhà này chật quá đi mất~”

“Đành chịu thôi, nhà trọ sinh viên mà. Nếu muốn ở nhà to thì đi mà kết bạn với con nhà giàu ấy!”

“Không thèèèm!”

Sendou cũng bắt đầu gọt rau củ.

Akaishi, Kurono và Sendou gọt vỏ, còn Suda thì thái rau củ rồi cho tất cả vào nồi.

Nhìn Suda thái rau củ vừa khéo léo vừa nhanh nhẹn, thành thục, Sendou tròn mắt ngạc nhiên.

“Suda-chi này, không phải cậu nấu ăn siêu đỉnh à?”

Sendou trầm trồ, mắt không rời khỏi đôi tay thoăn thoắt của Suda.

“Chuẩn không? Dù gì tớ cũng từng là đầu bếp cung đình chuyên phục vụ quốc vương mà lị.”

“Đừng có tự gán cho mình cái mác như nhân vật chính trong manga nấu ăn nữa. Cậu không phải là kiểu nhân vật chính trong manga nấu ăn, du học từ Pháp về rồi vực dậy cả một khu phố mua sắm đang chết dần chết mòn đâu.”

“Thiết lập gì mà chi tiết đến mức kỳ quặc.”

Kurono lẩm bẩm.

“Cậu ta chỉ làm thêm ở quán nhậu thôi mà.”

“Hả, Suda-chi làm thêm ở quán nhậu á!?”

“Đúng đúng đúng.”

“Lần đầu tớ nghe luôn đó~”

“Mị đang làm thêm ở quán nhậu đó nha!”

“Dẹp ngay cái vai người Pháp mới chế vội đi.”

“Ha ha,” Suda cười.

“Hầy~. Cứ tưởng mình biết hết về mọi người rồi, hóa ra cũng còn nhiều điều chưa biết ghê~”

Sendou ngây người ra, miệng há hốc.

“Mà này, vừa cùng nhau làm việc vừa trò chuyện thế này vui thật nhỉ?”

Sendou toe toét cười, lan tỏa niềm vui đến cho cả nhóm.

“Giá mà có việc làm thêm nào vừa làm vừa được tám chuyện, thì dù ở cái thời thiếu nhân lực này cũng khối người kéo đến xin làm cho xem.”

“Công nhận thật.”

“Việc như thế thì kém hiệu quả, làm sao mà xong việc được.”

Vừa rôm rả trò chuyện, cả nhóm đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho món cà ri.

“Rồi, xong.”

Suda thái xong miếng rau củ cuối cùng rồi cho vào nồi.

“Giờ thì xào qua rồi hầm thôi nhỉ?”

Sendou bắt đầu xào các nguyên liệu.

“Yuuto, bên đó còn bao nhiêu phút nữa?”

“Năm phút nữa là đến nơi rồi! Cố cầm cự đến lúc đó nhé!”

“Không, ý tớ là cơm chín cơ.”

“Chắc cũng phải mười phút nữa.”

Các công đoạn nấu nướng chính đã xong, cả nhóm trở nên rảnh rỗi.

“Để cà ri ‘ngủ’ một lát sẽ ngon hơn đấy, nên ai hát ru đi.”

“Ai mà nuốt nổi món ăn được ru ngủ bằng bài hát ru chứ.”

Sendou để nồi cà ri sôi liu riu, một lúc sau, tiếng chuông báo hiệu cơm chín vang lên từ nồi cơm điện.

“Bên này cũng xong rồi! Mọi người ơi, xới cơm thôi nào~?”

“Xới đây xới đây, xới thêm nữa đây.”

“Đừng có xới nhiều quá!”

Akaishi xới cơm ra bốn đĩa rồi đưa cho Kurono.

Kurono đặt các đĩa cơm lên bàn, còn Suda thì chuẩn bị thìa, trà và cốc.

“Xong xuôi~”

Sendou thở phào, lấy tay quệt mồ hôi trên trán.

“Tớ mang ra nhé~”

“Nặng lắm, cứ để Touki lo cho.”

“Không sao, không sao! Trông tớ thế này thôi chứ khỏe lắm đấy.”

Sendou giơ tay làm động tác khoe cơ bắp.

“Tớ không muốn chứng kiến cái kết bi thảm là cậu làm đổ cả nồi cà ri đâu đấy.”

“Để tớ, để tớ.”

Suda xắn tay áo lên rồi bê nồi.

“Vậy… cảm ơn nhé?”

“Không có gì.”

“Touki chỉ có ích vào những lúc như này thôi mà.”

“Đúng rồi, tớ chỉ có ích vào những lúc như này… này, nói cái gì đấy!”

Suda tung một miếng mảng hài đối đáp quen thuộc rồi mới đặt nồi cà ri lên bàn.

“Mà khoan, sao chúng ta không xới cơm ra đĩa rồi múc cà ri vào luôn cho tiện?”

“…”

“…”

Câu đề nghị của Sendou khiến cả bọn chết lặng.

“Rồi, Touki. Đặt nồi cà ri về chỗ cũ đi.”

“Này!”

Suda đặt nồi cà ri trở lại bếp điện từ đặt trên bàn.

“Nào, mọi người xếp hàng đi~”

Sendou dùng muôi múc sốt cà ri, cả nhóm lần lượt xếp hàng ngay ngắn.

“Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Akaishi cung kính cúi đầu trước Sendou.

“Đây có phải phát từ thiện đâu.”

“Tại gạo quý quá mà…”

“Dù đấy là gạo nhà cậu mà, Yuuto.”

Sendou múc cà ri vào bốn đĩa cơm.

“Rồi, vậy là xong nhỉ?”

Bốn người Akaishi ngồi xuống quanh bàn.

“Vậy thì, mời cả nhà xơi cơm.”

“““Mời cả nhà xơi cơm.”””

Sendou nói lời mời ăn, và cả nhóm đồng thanh đáp lại.

“Ngon quá đi~”

Vừa và một miếng cà ri đầy má, Sendou đã thốt lên đầu tiên.

“…Ngon thật.”

Kurono cũng nếm thử một miếng.

“Ngon, ngon.”

“Cà ri thì lúc nào ăn chả ngon.”

Bốn người im lặng tập trung ăn.

“Trông cứ như một gia đình sum vầy ấy nhỉ?”

Sendou vừa nói vừa nhìn một vòng quanh nhóm.

“Biết thế này thì đã rủ thêm người cho vui.”

“Ừ, có lẽ vậy.”

“Chắc Mugi-chan đang tiếc hùi hụi cho xem.”

“Chụp ảnh gửi trêu cậu ta đi.”

“À, thế được không? Dù đang ăn dở.”

Sendou rút điện thoại ra, dùng camera trước chụp lại cảnh cả nhóm đang ăn.

Kurono quay mặt đi để tránh bị chụp.

Suda giơ hai ngón tay tạo dáng trước máy ảnh, còn Akaishi thì vẫn cắm cúi ăn cà ri.

“Cà ri ‘now’.”

Sendou nhắn tin cho Uemugi.

“Thời buổi này còn ai dùng từ đó nữa đâu.”

“Gửi kèm định vị được không?”

“Tùy cậu.”

Sendou gửi cho Uemugi tấm ảnh cả nhóm đang ăn.

“Gửi rồi nhé~”

Sendou quay lại với bữa ăn.

“Mà này, chúng ta định làm gì ở trường đại học?”

Sendou vừa hỏi vừa dùng thìa chỉ vào Akaishi.

“Họp bàn kế hoạch tác chiến ở đại học nào~!”

Bộp bộp, Sendou vỗ tay cổ vũ.

“Chắc là phải đăng ký môn học để lấy tín chỉ… phải không? Mấy cái đó muốn làm cùng mọi người ghê.”

“Ừ nhỉ~. Lỡ mà sai một li là đi một dặm luôn.”

“Học bổng…”

“À, còn có cả học bổng nữa.”

“Hay cả nhóm mình cùng đi nhà ăn không?”

“Suda-chi có ý hay đấy~!”

Cả nhóm thi nhau nói về những điều muốn làm khi lên đại học.

Họ trò chuyện rôm rả được một lúc thì, ping pong ping pong ping pong, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

“Chắc là cậu ấy đến rồi.”

Sendou đứng dậy, đi ra cửa.

“Tớ mới là chủ nhà cơ mà.”

Akaishi cũng đi về phía cửa.

Nhìn qua mắt mèo, cậu thấy Uemugi đang thở hổn hển, mặt mày hớt hải.

“Akaishi, cà ri, gian lận…”

Vừa mở cửa ra, cậu đã thấy Uemugi đang thở dốc.

“Shiraha, cà ri, ăn.”

Uemugi hùng hổ xông vào nhà Akaishi.

“Tiếc quá Uemugi ơi. Nồi cà ri này chỉ nấu cho bốn người thôi.”

“Cà ri mà cũng phân biệt đối xử à!”

Akaishi đành xới một bát cơm cho Uemugi rồi múc cà ri vào.

“Bọn này hì hục mấy tiếng đồng hồ mới nấu xong nồi cà ri, thế mà cậu chỉ việc đến ngồi ăn thôi à.”

“Shiraha, phụ trách mảng ăn uống.”

“Không làm mà đòi có ăn à.”

Kurono lườm Uemugi với ánh mắt hờn dỗi.

“Mi thì có tư cách gì mà nói người khác.”

“Cà ri, ngon.”

Uemugi ngồi xuống cạnh Sendou.

“Chà, bắt đầu náo nhiệt rồi đây.”

“Ăn cho nó yên lặng xem nào.”

“Buổi họp tác chiến đại học giờ sẽ càng thêm sôi nổi cho xem~!”

Cả nhóm vừa ăn cà ri, vừa tiếp tục bàn kế hoạch tác chiến cho những ngày tháng đại học sắp tới.