“――――”
Sendou bật khóc nức nở và khuỵu xuống, còn Akaishi chỉ biết sững sờ đứng bên cạnh cô.
“Năm sau lại cố lên nhé.”
Akaishi vỗ về Sendou.
“……”
Vừa cúi gằm mặt che đi, Sendou vừa giơ tay phải lên.
“Hửm?”
“……”
Tay phải của Sendou đang nắm chặt một tấm phiếu dự thi.
Akaishi nhận lấy tấm phiếu từ tay Sendou.
“1302156, 1302156, 1302156…”
Akaishi đối chiếu số báo danh trên phiếu của Sendou với bảng thông báo kết quả.
“……”
Trên bảng thông báo dán đầy những số báo danh của thí sinh trúng tuyển.
1302135, 1302137――
“……”
Akaishi nheo mắt nhìn kỹ hơn.
1302143, 1302149――
“……Hả?”
1302156, 1302159, 1302170.
Số báo danh của Sendou nằm ngay ở đó.
“Đỗ… rồi sao?”
Akaishi ngơ ngác nhìn bảng thông báo.
“Tớ… đỗ rồi.”
Sendou ngước nhìn Akaishi, gương mặt lem luốc vì nước mắt và nước mũi.
“……”
Akaishi lặng lẽ nhìn gương mặt cô.
“TỚ ĐỖ RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!”
Sendou đứng bật dậy, ôm chầm lấy Akaishi.
“Rồi rồi, tớ biết rồi.”
Akaishi nhẹ nhàng gỡ Sendou ra.
“Tớ đỗ rồi! Tớ đỗ thật rồi!”
Sendou phấn khích nói với Akaishi.
“Chúc mừng cậu. Từ giờ hãy cùng cố gắng với tư cách là sinh viên Đại học Hokushuuin nhé.”
“Tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt quáaaaaaaaaa!”
Sendou nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Đỗ rồi, đỗ rồi, đỗ rồi, tớ đỗ rồiiiiiiiiiiii!”
Nước mắt lưng tròng, Sendou dùng cả cơ thể để biểu đạt niềm vui sướng tột độ.
Akaishi lại một lần nữa nhìn đi nhìn lại giữa phiếu dự thi và bảng thông báo.
“Ngạc nhiên thật đấy…”
Cậu chưa bao giờ dám nghĩ rằng một người đã trượt kỳ thi đợt đầu lại có thể đỗ trong kỳ thi đợt sau, nơi có tỉ lệ chọi còn cao hơn.
Trước kết quả bất ngờ này, Akaishi chỉ biết đứng ngây ra.
“Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vờiiiiiiii!”
Sendou không ngừng nhảy lên tại chỗ.
“Vậy là tớ sẽ được học cùng đại học với Yuuto rồi!”
Đứng bên cạnh Akaishi, Sendou cứ liên tục thể hiện niềm vui của mình.
-----------------
Chuông cửa nhà Akaishi vang lên.
“……”
Vào giờ ăn trưa, Yatsugai đến nhà Akaishi, bụng bảo dạ sẽ rủ cậu đi ăn cùng.
“Ủa?”
Yatsugai lại bấm chuông một lần nữa.
“……”
Không có ai ra mở cửa.
“Sao vậy nhỉ?”
Yatsugai nghiêng đầu thắc mắc, vì cô biết đêm qua Akaishi đã về nhà rất muộn.
“……”
Chắc hôm nay cậu ấy cũng có việc bận rồi, Yatsugai lủi thủi quay gót, lòng đầy thất vọng.
“Haizz…”
Yatsugai thở dài, dạo này mình toàn lỡ mất cơ hội gặp Akaishi.
Cô định bụng nhân tiện trả lại hộp thức ăn sẽ rủ cậu đi ăn trưa, nhưng mọi kế hoạch của Yatsugai đều đổ bể.
“Mình nên làm gì bây giờ…”
Yatsugai lê từng bước chân nhỏ, chậm rãi trở về nhà.
“A.”
“……?”
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tai Yatsugai.
“Kyouko…?”
“…Sousuke.”
Cũng đang lủi thủi bước đi như Yatsugai, Sakurai xuất hiện ở đó.
“Ky-Kyouko!!”
“……”
Vừa trông thấy Yatsugai, Sakurai đã lao tới.
Yatsugai vội lùi lại, giữ khoảng cách với cậu ta.
“Cậu làm gì ở đây thế Kyouko! Thật là trùng hợp!”
“Ừ-ừm.”
Yatsugai đối mặt với Sakurai, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
“Còn Sousuke thì sao?”
“À, à…”
Bị hỏi đến, Sakurai lại ỉu xìu.
“Thật ra, tớ vừa thi kỳ thi đợt sau của trường Hokushuuin…”
“Sousuke mà cũng…”
Nghe vậy, cô mới sực nhớ ra.
Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi đợt sau của Đại học Hokushuuin. Yatsugai giật mình.
“Nhưng mà, tớ trượt rồi.”
“Vậy à…”
Nếu cậu ta mà đỗ, có lẽ mình lại chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với Akaishi nữa.
Nghĩ vậy, Yatsugai thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiếc cho cậu thật.”
“Ừm… Tớ định sẽ đi học ở lò luyện thi, dành một năm để ôn tập lại từ đầu.”
Mải mê làm thêm ngày đêm, Sakurai đã không có đủ thời gian để tích lũy kiến thức và đỗ vào Hokushuuin.
“Với lại, tớ có chuyện này muốn nói với Kyouko.”
“…Chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Sakurai, Yatsugai trở nên cảnh giác.
“…Tớ xin lỗi!”
Sakurai đột ngột cúi đầu xin lỗi ngay tại chỗ.
Trước lời xin lỗi đường đột vô cớ, Yatsugai nghiêng đầu bối rối.
“Tớ đã sai rồi!”
Sakurai tiếp tục nói trong khi vẫn cúi đầu.
“Tớ cuối cùng cũng nhận ra mình đã luôn làm cậu khổ sở! Tớ đã luôn hành động chỉ vì bản thân mình, đã giày vò cậu suốt thời gian qua, cuối cùng tớ cũng nhận ra rồi…”
Sakurai nhìn Yatsugai, đôi mắt rưng rưng.
“Xin lỗi Kyouko. Hóa ra chính tớ đã dồn cậu vào đường cùng… Tớ đã chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của cậu mà cứ tự mình đâm đầu đi…”
Sakurai gượng cười, tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Tớ cũng muốn được như Kyouko nên mới thi vào Hokushuuin, thế mà kết quả lại thế này. Thật đáng xấu hổ quá đi mất.”
Vậy sao, Yatsugai lùi ra xa Sakurai hơn.
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta ngay gần nhà Akaishi.
“Xin lỗi, Kyouko. Tớ sẽ thay đổi. Tuy đã trượt đại học, nhưng tớ quyết tâm sẽ sửa mình và làm lại tất cả từ đầu.”
Sakurai nở một nụ cười với Yatsugai.
“Cố lên nhé.”
Nói rồi, Yatsugai định quay người rời đi.
“……!?”
Ngay khoảnh khắc Yatsugai vẫy tay chào, phía sau lưng Sakurai, Akaishi vừa đi lướt qua.
Và bên cạnh cậu là Sendou, đang vừa mỉm cười vừa nhảy chân sáo.
“――――――”
Hơi thở như tắc nghẹn.
Cô và Akaishi đã chạm mắt nhau.
Vừa bắt gặp ánh mắt của Yatsugai, Akaishi đã vội quay đi và rảo bước nhanh hơn.
“Chờ――!”
Cô vội đưa tay lên bịt miệng, ngăn tiếng gọi chực bật ra.
“Hả?”
Nhưng đã quá muộn.
Nghe tiếng Yatsugai, Sakurai quay lại nhìn về phía sau.
“……”
Sakurai cũng đã nhìn thấy Akaishi.
Akaishi liếc nhìn Sakurai và Yatsugai một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
“Vì vậy, Kyouko, tớ muốn cậu hãy dõi theo tớ! Tớ muốn cậu hãy nhìn con người mới, con người đã thay đổi của tớ!”
Sakurai làm như không có chuyện gì, lại quay sang nói với Yatsugai.
“Tớ biết con người trước đây của mình có lẽ không phải là hình mẫu lý tưởng với cậu. Nhưng tớ đã hối cải rồi. Giờ tớ đã hiểu ra rằng, nếu hành động mà không thật lòng nghĩ cho đối phương thì sẽ dễ bị họ hiểu lầm.”
Sakurai thao thao bất tuyệt, nhưng chẳng lời nào lọt vào tai Yatsugai nữa.
Cô muốn mặc kệ Sakurai để đuổi theo Akaishi, nhưng ý nghĩ không nên làm phiền khi cậu ấy đang đi cùng Sendou đã níu chân cô lại.
“Thật ra, ngoài tớ ra cũng có khối đứa trượt. Có lẽ thi đại học cũng cần chút may mắn nữa. Bọn tớ quyết định sẽ rủ nhau vào học chung một lò luyện thi đấy.”
Yatsugai chỉ biết đứng đó, ngây người lắng nghe câu chuyện của Sakurai.
“Hồi tốt nghiệp cấp ba, tớ còn bị dính phải tin đồn nhảm nhí nữa, khốn đốn vô cùng. Chính lúc đó tớ đã nhận ra một điều. À, thì ra ngay cả những việc mình nghĩ là làm vì người khác cũng có thể khiến họ nổi giận. Tớ đã học được bài học đó! Tớ đã tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc. Mãi đến lúc đó tớ mới vỡ lẽ ra, rằng mình đã sai lầm suốt bấy lâu nay.”
Yatsugai chẳng hề bận tâm đến chuyện Sakurai đã gặp phải sau khi tốt nghiệp.
Sau này cậu ta có ra sao, có thay đổi tâm tính thế nào, đối với cô bây giờ, tất cả đều vô nghĩa.
Chuyện gì đã xảy ra với Sakurai, cậu ta đã nghĩ gì, cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
“……”
Tất cả những lời nói, những niềm tin cô từng thổ lộ với Akaishi, giờ đây đều biến thành một lời nói dối trắng trợn.
Trong mắt Akaishi, hình ảnh của cô lúc này trông như thế nào?
Cậu ấy sẽ nghĩ cô đang làm gì?
Yatsugai chỉ biết đứng sững tại chỗ, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.