Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 102

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1691

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 520: Bạn có thích buổi họp mặt của tân sinh viên không? (4)

“Này, Mii-chan.”

“Á!”

Trong lúc Oyamada đang say sưa hát trong phòng karaoke, Saitou bất ngờ ngồi xuống ngay cạnh Kureishi. Đang mải lướt điện thoại, Kureishi giật mình kêu lên một tiếng.

“Gì mà giọng yêu thế.”

“Giọng em lúc nào chẳng yêu.”

“Haha.”

Saitou đưa tay lên trán, cười khúc khích.

“Đi lấy nước không?”

Nhìn lại thì đồ uống trên bàn đã cạn sạch.

“Hát hò đúng là khát nước thật.”

“Công nhận~”

Kureishi và mọi người đã gọi gói đồ uống tự phục vụ khi vào quán.

“Vậy đi thôi.”

“Okay~”

Saitou dắt Kureishi ra khỏi phòng.

“Mùa hè trôi qua~, sao mà bất lực~”

Giọng hát từ những phòng bên cạnh vọng ra.

“Ai cũng vui vẻ ghê~”

Kureishi thích thú lắng nghe, người khẽ nhún nhảy theo điệu nhạc.

“Mii-chan hát không hay lắm nhỉ.”

“Oan cho em quá~”

Kureishi bĩu môi, phồng má.

“Hahaha, đùa thôi.”

“Chẳng vui tí nào~!”

Cả hai đi xuống cầu thang.

“Cầu thang hẹp, cẩn thận kẻo ngã đấy.”

“Cảm ơn anh đã lo lắng nha.”

Họ đã tới quầy đồ uống tự phục vụ ở tầng một.

“Em uống gì?”

“Em uống trà~”

“Thôi nào, đi lấy nước ngọt mà lại uống trà.”

Saitou lại cười khúc khích.

“Mii-chan, em mặn mà thật đấy~”

“Trà thì có sao đâu~”

Kureishi tự rót cho mình một cốc trà.

“Nhưng mà uống nước ở quầy mãi, nói thật em không thèm thứ khác à?”

“Cũng đúng, nhưng mà…”

“Có máy bán hàng tự động kia kìa, ra đó mua đi.”

“Thôi~. Có quầy nước miễn phí rồi mà~”

“Không sao đâu, anh bao.”

“Thế thì đi cũng được.”

“Thực dụng ghê~”

Saitou dẫn Kureishi ra máy bán hàng tự động ở phía sau quán.

“Công nhận YaniTake người như hộ pháp mà giọng hay thật, đúng là bất công.”

“Đúng vậy~”

Hai người tán gẫu rôm rả về Oyamada, người có lẽ vẫn đang hát trong quán.

“Em uống gì nào?”

“Chắc là lon nước có thạch dừa này đi~?”

“Okela.”

Saitou mua lon nước thạch dừa mà Kureishi chọn rồi ném cho cô.

“Mình thì lấy lon này.”

Saitou mua một lon nước có ga.

“Mấy loại này đúng là chỉ có ở máy bán hàng tự động thôi nhỉ~”

Kureishi lắc nhẹ rồi mở lon nước của mình.

“Ừ~”

Saitou cũng lắc lon nước rồi mở ra.

“Ối!”

Nước ga phụt ra, bắn tung tóe lên quần áo Saitou.

“A ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha!”

Kureishi được trận cười vỡ bụng.

“Em nhé~~~!”

“Đâu phải lỗi của em!”

Saitou cầm lon nước dí Kureishi chạy vòng quanh.

“A ha ha ha, a ha ha ha ha ha!”

Sau một hồi rượt đuổi, cả hai dừng lại, đã bình tĩnh hơn.

“Ha~, vui chết đi được.”

Kureishi chùi khóe mắt.

“Im đi, đồ ngốc.”

Saitou lườm Kureishi một cái rồi nâng lon nước lên.

“Nào, cạn ly.”

“Cạn ly.”

Hai lon nước cụng vào nhau nghe “cốc” một tiếng.

“Vẫn buồn cười quá.”

Kureishi vừa cười vừa nhấp một ngụm nước.

“Chắc đây là lần em cười nhiều nhất hôm nay luôn.”

“Anh có cố chọc em cười đâu.”

“Thì sao, miễn là em cười là được rồi.”

Hai người đứng uống nước ở sau quán karaoke.

“Mong tới lúc vào đại học ghê~”

Saitou vừa uống nước vừa háo hức nghĩ về cuộc sống sinh viên sắp tới.

“Ừ nhỉ~”

Cả hai cùng ngước lên trời đêm trò chuyện.

“Em thích ngắm sao ghê~”

Kureishi ngước nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Tuy không thể sánh với bầu trời ở Hokkaido, nhưng nó vẫn rất đẹp. Ánh đèn nhân tạo đã che mờ đi những vì sao rực rỡ. Chỉ còn lại những chấm sáng nhỏ li ti, lấp lánh.

“Thích ngắm sao à? Gì đây, lại thuộc tuýp người lãng mạn sến sẩm à?”

Saitou cười cợt.

“Đâu có~”

Kureishi ngồi vắt vẻo, đung đưa chân.

“Sở thích của ai thế? Của em à?”

“Sao anh biết? Chắc là của một người bạn.”

“Lại là con trai chứ gì.”

“Học sinh cấp ba thì bạn bè có cả nam cả nữ là chuyện thường mà~”

“Em đào hoa thật đấy.”

“Không hề.”

Kureishi lắc đầu nguầy nguậy.

“Mặt lại xinh nữa.”

“Lớp em còn có năm, sáu bạn xinh hơn em nhiều.”

“Ghen tị với lớp toàn hot girl của em thật đấy~. Lớp anh toàn đứa xấu thôi.”

Saitou vừa lướt điện thoại vừa tán gẫu với Kureishi.

“Hầy…”

Kureishi lại đưa lon nước lên miệng.

“Nhìn gì đấy?”

Kureishi liếc vào màn hình điện thoại của Saitou.

“À, đang rep tin nhắn thôi.”

“Của con gái à.”

“Kệ anh đi.”

Saitou khóa màn hình điện thoại.

“Này.”

“Hửm~?”

Saitou quay sang Kureishi, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc.

“Giờ mình chuồn đi không?”

“…Hả?”

Saitou hất cằm về phía bên ngoài quán.

“Hay là thế này, Mii-chan, giờ qua nhà anh không?”

“Nhà anh gần đây thôi,” Saitou bồi thêm.

“…”

Kureishi im lặng suy nghĩ trước lời đề nghị của Saitou, rồi từ tốn mở lời.

“Thôi, không được đâu~”

Cô xua tay lia lịa.

“Sao thế!?”

Saitou nhoài người tới.

“Thì… em dù gì cũng là con gái. Lỡ vào nhà Kazu-kun rồi, nhỡ có chuyện gì thì sao.”

“Không, không đời nào! Anh không làm gì đâu!”

“Không được~. Con gái là không được cả tin như thế~”

“Một tí thôi, nhấp một tí thôi mà!”

“Đấy, lộ đuôi cáo rồi nhé!”

Kureishi cười giòn tan.

“Anh thề không động tay động chân gì hết! Thật đấy!”

“Không~ được. Vào nhà con trai một mình nguy hiểm lắm, em không đi đâu~”

“Thôi nào, nhất quyết thế à?”

“Nhất quyết.”

Kureishi dứt khoát từ chối.

“Thôi, mình vào lại đi. Em muốn nghe YaniTake hát tiếp.”

“Vậy, lần này bỏ qua nhé.”

“Ừm. Lần này bỏ qua!”

Kureishi ném lon nước rỗng vào thùng rác rồi quay lại quầy đồ uống.

“Không biết có ai uống nhầm cốc của mình không nhỉ?”

“Ai lại đi uống trà chứ.”

Kureishi cầm lấy cốc nước của mình đặt gần đó.

“Ok, chiến tiếp hiệp hai thôi~!”

Cầm cốc trà lúa mạch trên tay, Kureishi quay trở lại phòng karaoke.

-----------

Một giờ ba mươi hai phút sáng. Vẫn chưa có tin gì từ Kureishi.

“Lâu quá…”

Akaishi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo để chờ tin nhắn của Kureishi. Lát sau, điện thoại vang lên một tiếng “bíp”.

Là cuộc gọi từ Kureishi.

“Cuối cùng cũng gọi.”

Akaishi bắt máy.

“Alô~”

Giọng Kureishi vang lên.

“Alô.”

“Darling à?”

“Ừ.”

“Xin lỗi cậu nha~, tớ về muộn. Tại mọi người vui quá.”

“Vậy à.”

Akaishi cuộn mình trong chăn, nói chuyện với cô.

“Cậu đang ở đâu?”

“Tớ đang ở trên taxi.”

“Gọi điện trên taxi luôn cơ à.”

“Vâng.”

Kureishi ngáp một cái.

“Con gái mà đi ngoài đường giờ này nguy hiểm lắm, khổ thật.”

“Con trai cũng chẳng mấy ai ra đường giờ này đâu. Lần sau về sớm hơn đi.”

“Thôi mà~, đừng có thuyết giáo tớ vào lúc nửa đêm thế này~”

“Cậu chẳng có chút cảnh giác nào cả. Cậu tin người quá đấy.”

“Vâng vâng, tớ xin lỗi.”

Kureishi trả lời qua quýt.

“Sắp về chưa?”

“Vâng, tớ đang trên đường về nhà đây. Tớ nghĩ phải gọi cho cậu một tiếng không thì Akaishi-kun lại lo.”

“Tớ cứ nghĩ có chuyện gì. Lo chết đi được.”

“Tớ không sao đâu mà~”

“Toàn mấy đứa vớ vẩn chứ gì?”

“Không hề~. Mọi người tốt tính lắm. Akaishi-kun đúng là lo bò trắng răng. Lo lắng thái quá làm gì~. Tuyệt đối không có chuyện tớ ngủ với người mới gặp hôm nay đâu. Kể cả cậu không lo.”

“Cái đấy thì tớ không lo.”

Kureishi lại ngáp dài.

“Nói chuyện điện thoại trên taxi cũng không tiện lắm, nên tớ cúp máy đây.”

“Ừ. Về đến nhà mới là xong chuyện đấy. Cẩn thận.”

“Tớ có đi dã ngoại đâu mà.”

Kureishi cười khúc khích.

“Nếu chỉ tính khoản hài hước thì Akaishi-kun đúng là số một.”

“Chỉ được mỗi cái hài hước thôi à.”

“Thôi tớ cúp máy đây~”

“Ừ, cẩn thận nhé.”

“Vâng, tớ sẽ về cẩn thận. Ngủ ngon, Darling.”

“Ngủ ngon.”

Cuộc gọi kết thúc. Nghe được giọng cô, Akaishi thấy nhẹ nhõm hẳn, và cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức.

“…”

Chỉ vài phút sau, Akaishi đã chìm vào giấc ngủ.

------------

Sáng hôm sau.

Akaishi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa inh ỏi, reo đi reo lại không ngừng.

“…Hả?”

Cánh cửa bị đập rầm rầm. Và rồi tiếng chuông lại vang lên liên hồi.

“Ai vậy…?”

Akaishi nhìn qua mắt mèo trên cửa.

“…Akaishi-sama.”

Đứng trước cửa là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trong bộ vest, dáng vẻ bồn chồn. Cô cao ráo, mái tóc được búi gọn gàng sau gáy càng làm tôn lên những đường nét thanh tú trên gương mặt.

“Nasu-san…?”

Đích thị là Nasu Mayumi, đang đứng ngồi không yên trước cửa nhà cậu.

Akaishi mở khóa cửa.

“Lâu rồi không gặp—”

“Chào buổi sáng muộn ạ. Rất đột ngột, nhưng hôm nay tiểu thư sẽ lên đường. Xin cậu hãy chuẩn bị nhanh lên.”

“Hả, hả, hả?”

“Tôi xin phép vào.”

“À, vâng, mời vào.”

Nasu bước vào trong nhà.

“Akaishi-sama, xin hãy nhanh lên. Tiểu thư sắp đi mất rồi.”

“Lên đường là sao ạ? Mà tại sao chị lại đến sớm thế này?”

“Không có thời gian giải thích đâu ạ. Xin cậu hãy chuẩn bị mau.”

“Chuẩn bị gì ạ…?”

“Quần áo ạ.”

Nasu lườm một cái sắc lẹm vào bộ đồ ngủ của Akaishi.

“Xin hãy thay đồ ra, thiếu gia. Thời gian gấp lắm rồi.”

Nasu kéo mạnh đôi găng tay trắng.

“Bây giờ phải thay đồ luôn ạ?”

“Phải nhanh nhất có thể. Ngay bây giờ, ngay tại đây, just now.”

“Ở đây thì chịu rồi.”

“Tôi không phiền đâu ạ.”

“Nhưng tôi phiền.”

Akaishi đi vào phòng trong để lấy quần.

“Chị không thể sắp xếp công việc để có nhiều thời gian hơn được à?”

“Xin cậu hãy nhanh lên.”

Cậu vội vàng thay quần áo, quẳng vội mấy thứ đồ quan trọng vào túi.

“Akaishi-sama, vẫn chưa xong sao ạ?”

Nasu gọi với từ ngoài cửa.

“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi. Nhanh hơn nữa chắc thời gian quay ngược mất.”

“Xin cậu đừng đùa cợt nữa ạ.”

Akaishi, mắt vẫn còn kèm nhèm, đầu tóc rối bù chưa kịp chải, chỉ súc miệng qua loa rồi chạy ra cửa.

“Tiểu thư sắp đi mất rồi. Chúng ta phải đi ngay.”

“Em chẳng hiểu gì cả.”

Vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn mơ màng, Akaishi bị Nasu kéo đi. Lòng cậu dấy lên một nỗi bất an mơ hồ trước cụm từ “lên đường” của Nasu, trong lúc tay vẫn đang khóa cửa nhà.

text trong ảnh: Minna Daisuki! - Yêu mọi người (Kureishi nói)