"Đi thôi, Akaishi-sama."
Thấy Akaishi đã khóa cửa nhà xong xuôi, Nasu liền rảo bước.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Vừa đi vừa nói chuyện ạ."
"Thì chẳng phải là đang đi đây sao."
Nasu bước xuống cầu thang, thỉnh thoảng liếc chừng Akaishi rồi cứ thế băng băng tiến tới.
"Tôi sẽ đưa thiếu gia đến chỗ tiểu thư."
"Đi bộ...?"
Akaishi thấy hơi hãi.
"Không ạ, tôi sẽ đưa thiếu gia đi bằng xe của tôi."
"Bắt cóc rành rành...!"
Akaishi nói, mặt tái mét.
"Giờ tôi không rảnh để đôi co với cậu đâu, nên xin hãy nể mặt tôi mà lên xe cho."
"Nhẹ tay thôi nhé..."
"Nghe sởn cả da gà."
"Nasu-san?"
"Xin thất lễ. Tôi lỡ lời ạ."
Nasu hắng giọng.
"Chị biết lái xe à, Nasu-san? Tôi chưa thấy chị lái bao giờ."
"Vâng. Không biết lái thì làm sao được nhận vào tập đoàn Takanashi ạ."
"Ra thế."
Akaishi chợt nhớ ra, đúng là Nasu cũng đã được chính thức tuyển vào tập đoàn Takanashi rồi.
"Thật ra chị cũng là người có năng lực ra phết đấy nhỉ, Nasu-san."
"Từ trước đến giờ, trong mắt thiếu gia thì tôi là người thế nào vậy?"
Lối này ạ, Nasu dẫn Akaishi đến một bãi đỗ xe gần đó.
"Mời thiếu gia lên xe."
"Trông xịn thế..."
Akaishi nghe lời Nasu, ngồi vào ghế phụ.
"Vậy, chúng ta đi nhé."
"Lái xe an toàn nhé."
"Thiếu gia cứ yên tâm, lúc chết có tôi chết cùng mà."
"..."
Akaishi á khẩu, nhìn chằm chằm vào Nasu.
"Tôi đùa thôi. Xuất phát nào."
Nasu cho xe lăn bánh.
Trên đường, Akaishi cất tiếng hỏi Nasu.
"Rốt cuộc thì, tại sao tôi lại bị bắt cóc thế này?"
"Vì tiểu thư sắp lên đường rồi ạ."
"Cái chữ 'lên đường' của chị, sao tôi cứ thấy lấn cấn thế nào ấy."
Akaishi day trán, vẻ đăm chiêu.
"Chẳng lẽ nào... Takanashi bị bạo bệnh à?"
Lên đường là sao? Akaishi bất giác liên tưởng đến cái chết của Takanashi.
"Không ạ, hoàn toàn không phải vậy."
"Thế... hay là cô ấy định quyên sinh?"
"Tiểu thư mà lại làm chuyện đó sao!?"
Nasu tròn mắt kinh ngạc trước lời của Akaishi.
"Thì tại chị bảo 'lên đường', tôi cứ ngỡ cô ấy sắp không qua khỏi."
"À, ra vậy."
Nasu thở phào nhẹ nhõm.
"Không ạ, là vì tiểu thư sắp đi Tokyo."
"...Hả?"
Câu trả lời bất ngờ khiến Akaishi ngớ người.
"Cho tôi xuống xe được không?"
"Tại sao vậy ạ?"
"Chuyện tào lao..."
Akaishi cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra Takanashi đi Tokyo nên mình mới bị lôi đi tiễn.
"Tức là giờ tôi đang bị áp giải đi tiễn Takanashi, đúng không?"
"Vâng, chính xác là vậy ạ."
"Đi Tokyo thì có gì to tát đâu chứ? Có phải phim tình cảm lãng mạn, người yêu đi Mỹ vì công việc đâu. Chỉ là lên Tokyo học đại học thôi mà, đúng không? Làm quá lên..."
Akaishi thở dài.
"Nhưng mọi người đều đang đợi ở ga rồi đấy ạ."
"Mọi người...?"
Akaishi nghiêng đầu.
"Có vẻ như tiểu thư đã không gọi thiếu gia đến tiễn."
"Bị cho ra rìa thế này cơ mà. Lại càng chẳng muốn đến đó nữa."
"Vì thấy tội nghiệp quá nên tôi mới tự ý đưa thiếu gia đi ạ."
"Đúng là rỗi hơi hết chỗ nói."
Akaishi tính xem nên xuống xe ở khúc nào.
"Thiếu gia đừng nói vậy. Sắp tới nơi rồi, cậu cứ nói lời từ biệt đi..."
"Giờ tôi muốn xuống thì chị có cho xuống không?"
"Có chứ ạ. Nhưng từ đó thiếu gia phải tự đi bộ về nhà."
"Thế này thì là bắt cóc thật rồi còn gì..."
Hầy, Akaishi thấy khó xử.
"Chắc chắn đây sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ đấy ạ."
"Có mà đáng đời."
Cuộc đối đáp với Nasu chưa dứt thì hai người đã tới ga.
"Đến nơi rồi ạ."
"Cảm ơn chị."
Akaishi bước ra khỏi xe.
"Tiểu thư ở đằng kia ạ."
"Mong là tàu chưa chạy mất."
Được Nasu chỉ đường, Akaishi đi về phía đó.
Đi một đoạn, cậu đã thấy Takanashi.
"Ừm, sang bên đó cũng ráng làm cho tốt nhé. Cậu cũng phải cố lên đấy."
Giữa nhà ga, Takanashi đang chào hỏi mấy gương mặt thân quen. Cô xoa đầu Uemugi.
"Hả!?"
Thấy Akaishi đang đi tới từ xa, Takanashi kinh ngạc thốt lên.
"Yo~. Lề mề quá đấy, Yuuto!"
"Akaishi, chậm thế."
"Bọn này sắp đi rồi đây..."
Suda, Kurono, Uemugi, những người đã chào tạm biệt Takanashi từ trước, lần lượt cất tiếng.
"Đâu, tại tớ có được gọi đâu."
"Akaishi-kun..."
Akaishi tiến lại gần Takanashi.
"Không gọi mà sao cậu lại mò đến đây?"
"Bị lôi đến mà còn bị phán cho câu này."
Akaishi thầm rủa Nasu.
"Là Nasu-san lôi tôi đến đấy."
"Dù tôi không gọi..."
Takanashi đảo mắt nhìn quanh quất. Trên tay cô là những món quà lưu niệm chắc là do Suda và Uemugi tặng.
"Này."
"Gì thế."
Takanashi dè dặt hỏi Akaishi.
"Chuyện ở Hokkaido, tôi xin lỗi. Là tôi sai."
Takanashi thì thầm vào tai Akaishi, cốt để Suda và những người khác không nghe thấy.
"Tôi cứ nghĩ Akaishi-kun giận, nên... khó gọi cậu quá."
Cô không muốn ai thấy cảnh mình xin lỗi, nhưng nghĩ đến việc sắp phải xa Akaishi, cô đành phải nói ra.
"...?"
Akaishi nghiêng đầu.
"Là... tôi đã nói những lời không hay với Akaishi-kun."
"...À."
Akaishi nhớ ra.
"Tôi có để bụng đâu. Chuyện thường ngày ở huyện mà."
"...Thật sao?"
Phản ứng tỉnh bơ của Akaishi khiến Takanashi ngẩn người.
"Nhưng cậu đã bỏ mặc tôi còn gì."
"Thì đó cũng là chuyện thường ngày mà."
"Ừ... nhỉ."
Biết rằng Akaishi chẳng hề nghĩ ngợi gì, Takanashi lại càng thêm bối rối.
"Cậu lúc nào chẳng vậy. Từ bao giờ mà cậu lại sống phải để ý đến người khác thế?"
"Ừm, cũng đúng. Chắc vậy."
"Tôi đời nào lại giận cậu vì chuyện cỏn con đó."
Akaishi nhún vai.
Akaishi nợ Takanashi một ân tình rất lớn. Chuyện đó xưa nay vẫn không hề thay đổi.
Akaishi không bao giờ quên ơn nghĩa người khác. Cậu tin chắc rằng những ai đối tốt với mình đều thật lòng thật dạ.
Cậu tin chắc rằng lòng tốt ấy sẽ còn mãi với thời gian.
Không.
Cậu chỉ muốn tin là như vậy.
"..."
Vấn đề được giải quyết êm xuôi đến không ngờ, Takanashi lộ vẻ mặt phức tạp.
"Cậu sắp đi rồi à?"
"Sắp rồi."
"Đột ngột quá nên tôi chẳng chuẩn bị được quà gì cả..."
Akaishi lục lọi trong túi.
"Thôi, không cần đâu."
"Giờ tôi chỉ có mỗi thứ này."
Akaishi tháo chiếc móc khóa trên chùm chìa khóa ra, đưa cho Takanashi.
"Đây."
"Ủa, Kumaru-kun mà."
"Là gì thế?"
Takanashi nhìn chiếc móc khóa từ Akaishi rồi lẩm bẩm.
"Tên của linh vật này đấy."
Takanashi nhìn chằm chằm chiếc móc khóa hình con cừu với đôi mắt thâm quầng.
"Cừu mà lại tên là Gấu à."
"Kệ đi, có sao đâu."
Akaishi chỉ vào chiếc móc khóa.
"Cái này, Arai cho tôi lúc đi Hokkaido. Thực ra thì là đồ đi mượn, mà tặng lại đồ người khác cho thì cũng không hay lắm, nhưng giờ tớ chỉ có mỗi nó."
"Thế à."
Takanashi khẽ mỉm cười.
"Nhìn kỹ thì cũng giống Akaishi-kun phết nhỉ."
"Cứ coi nó là tôi, rồi giữ cho cẩn thận nhé..."
"Nghe ghê quá đi."
Takanashi lè lưỡi.
"Tôi gửi cậu giữ đấy. Sau này thành hải tặc lừng danh rồi thì quay lại trả."
"Rồi rồi."
Takanashi gạt phắt câu đùa của Akaishi, cất chiếc móc khóa Kumaru-kun đi.
"Nhưng, cảm ơn cậu."
Takanashi siết chặt nắm tay.
"Tôi... vui lắm."
Takanashi quay sang Akaishi, nở một nụ cười rạng rỡ.
"..."
Takanashi mà cũng cười, đúng là chuyện lạ có thật, Akaishi ngẩn người nghĩ.
"Thôi, mọi người, tớ đi đây."
"Tạm biệt nhé~~"
Sau lời chào cuối cùng, Takanashi biến mất vào trong ga.
"Đi mất rồi."
Suda thôi vẫy tay. Anh chống nạnh, nói vẻ đầy cảm hoài.
"Có phải sinh ly tử biệt đâu mà."
Akaishi đứng bên cạnh, chẳng hề ủy mị, đáp lại.
"Akaishi, chậm quá."
Uemugi chỉ thẳng vào mặt Akaishi.
"Biết sao được, có được mời đâu."
"Sao thế?"
"Chắc tại cô ấy tưởng tớ đang giận."
"Cũng không trúng mà cũng chẳng trật..."
Kurono khúc khích cười.
"Tớ có phải người lúc nào cũng cau có đâu."
"Đ, đúng rồi, cũng có lúc cười mà, nhỉ."
Sendou vỗ về Akaishi.
"An ủi kiểu đấy chẳng giúp được gì đâu. Ai mà chẳng có lúc vui lúc buồn."
"Đúng thế, cậu hay cười khẩy lắm."
"Đấy là cười nhạo chứ có phải cười vui đâu."
Khục, Kurono lại cười.
"Thôi kệ, dù sao tiễn được Takanashi là tốt rồi!"
"Đừng có chốt hạ như thể mọi chuyện êm đẹp lắm."
Cả nhóm lại rôm rả trò chuyện.
------------
"Akaishi-kun..."
Takanashi, vẫn còn hồi hộp vì sự xuất hiện bất ngờ của Akaishi, đứng ôm ngực trên sân ga.
"..."
Cô ngắm chiếc móc khóa hình con cừu mà Akaishi đưa.
"Thích thật."
Takanashi lôi điện thoại ra tìm kiếm về Kumaru-kun. Và cô quyết định, mình sẽ sưu tập trọn bộ sản phẩm về Kumaru-kun.