Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 105

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 518: Bạn có thích buổi họp mặt của tân sinh viên không? (2)

“Này, hay là bọn mình thống nhất cách xưng hô đi?”

Saitou vừa liếc thực đơn vừa đề nghị.

“A, hay đó! Em cũng đang phân vân không biết nên gọi bằng tên tài khoản hay tên thật đây!”

Kureishi hưởng ứng ngay đề xuất của Saitou.

“Để xem nào, em là…?”

Saitou hất hàm về phía Kureishi.

“Trời, đã bảo là Kureishi Mitsuha rồi mà!”

“Tên em viết thế nào? Mật trong ‘mật ong’ và Diệp trong ‘lá cây’ à?”

“Làm gì có chuyện đó!”

“Nghe có vẻ dung tục thật.”

“Em có nghĩ đến mấy chuyện đó đâu!”

“Ha ha ha,” Saitou cười phá lên.

“Là Mộ trong ‘hoàng hôn’, Thạch trong ‘sỏi đá’, Tam trong ‘số ba’, và Diệp trong ‘lá cây’.”

“Ra là Kureishi Mitsuha à. Nghe đáng yêu phết nhỉ?”

“Tên hay mà.”

Saitou và Tsunoi thi nhau khen Kureishi.

“Mitsuha.”

“Gì thế, tự dưng gọi người ta~”

“À, không có gì đâu.”

“Không có gì thì đừng gọi chứ~”

Saitou mỉm cười với Kureishi đang ngồi kế bên.

“Vậy vì là Mitsuha, nên gọi là Mi-chan nhé. Chốt đơn là Mi-chan nha~”

“Khoan, khoan đã, đừng có tự tiện đặt biệt danh cho em chứ~”

Saitou vừa vỗ tay bôm bốp thì bị Kureishi chặn lại.

“Biểu quyết đi, biểu quyết đi!”

Kureishi giơ ngón trỏ lên.

“Ok, vậy ai thấy gọi là Mi-chan thì giơ tay!”

“Đây.”

“…”

Tsunoi và Kamai ngồi cùng bàn cũng giơ tay.

“Ok, chốt đơn~!”

“Hả~. Thôi thì… cũng được~…”

Kureishi chu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.

“Coi như là quyết định tạm thời thôi mà. Sau này có khi đổi, có khi không.”

“Ờ, cũng phải.”

Dù không mấy vui vẻ, Kureishi cuối cùng cũng có biệt danh.

Cứ thế, biệt danh của Saitou, Tsunoi và Kamai cũng lần lượt ra đời.

“Rồi, mọi người nhớ hết tên nhau chưa nào?”

Saitou nhìn một lượt khắp bàn.

“Nhớ rồi, nhớ rồi~”

Kureishi giơ tay.

“Thế Mi-chan nói thử xem nào?”

“Ừm, là Kazu-kun.”

Cô chỉ tay về phía Saitou.

“Nhớ giỏi ghê.”

“Đừng có coi tớ là đười ươi chứ~”

Mấy cái này nhớ dễ ợt, Kureishi vừa nói vừa đập tay xuống bàn thùm thụp.

“Tiếp theo là Kyuu-chan.”

Kureishi chỉ sang Tsunoi.

“Chuẩn luôn.”

Tsunoi gật gù.

“Công nhận, dù biết tên thật của Kyuu-chan rồi mà vẫn thấy cái tên đó là hợp nhất.”

“Nói cái gì thế hả?”

Tsunoi cười gượng.

“Và cuối cùng là Emi-chi.”

“…”

Kamai khẽ gật đầu.

“Thế là đủ hết rồi nhỉ~”

“Xuất sắc.”

Saitou vỗ tay tán thưởng.

“Chà, ngại quá, ngại quá.”

“Em là ông chú say xỉn nào đấy à!”

Saitou vỗ nhẹ vào đầu Kureishi.

“Em không phải ông chú nhé!”

Kureishi gạt tay Saitou ra.

“Thôi, tên tuổi cũng thống nhất rồi, mình gọi món thôi nhỉ~”

Saitou vươn vai một cái thật sảng khoái.

“Mi-chan cứ tự nhiên chọn món mình thích đi nhé.”

Saitou và Kureishi cùng ghé đầu vào xem thực đơn.

“Bữa này bọn tớ bao.”

“Thôi, không cần đâu~. Ngại chết đi được.”

Kureishi xua tay lia lịa.

“Mọi người ơi~~~ chú ý, chú ý!”

Saitou đứng bật dậy, thu hút mọi ánh nhìn trong buổi gặp mặt.

“Lần này con gái đi ít quá, nên bọn con trai bọn tớ tính trả tiền phần các bạn nữ, mọi người ok chứ hả~?”

Buổi offline chỉ có ba cô gái tham gia, hai trong số đó đang ngồi cùng bàn với Saitou.

““…Ồ~!””

Cả đám con trai hưởng ứng đề nghị của Saitou.

“Phù.”

Saitou ngồi lại xuống ghế.

“Đấy, thế nên hôm nay các bạn nữ không cần trả tiền đâu, cứ gọi món mình thích đi.”

“Trời, ngại quá, cảm ơn các cậu nhiều nhé~…”

Kureishi chắp hai tay lại, khẽ cúi đầu cảm ơn.

“Nói thế thôi chứ hồi cấp ba chắc Mi-chan cũng quen được bao suốt rồi, đúng không?”

“Không hề quen chút nào luôn~”

Kureishi lắc đầu nguầy nguậy.

“Ý em là hồi cấp ba mà trông thế này không được xếp vào hội hot girl á?”

Saitou nhìn Kureishi từ đầu đến chân.

“Không~ hề~ luôn. Trường cấp ba của em toàn gái xinh thôi, có cả fan club, rồi các trường khác còn kéo cả đám con trai lạ hoắc đến xem nữa. Nhiều bạn xinh hơn em cả vạn lần.”

“Hả, thế giờ Mi-chan có bạn trai chưa?”

“Chưa~. Mà trông em giống có lắm à?”

Kureishi vừa liếc thực đơn vừa đáp.

“Thật luôn~. Lạ nhỉ?”

Saitou huých tay Tsunoi.

“Hồi cấp ba mà ở trường anh thì em làm trùm rồi.”

“Thôi đi~, Kazu-kun với Kyuu-chan chỉ được cái đùa dai là giỏi~.”

“Không đâu, bọn tớ nói thật đấy.”

Kureishi chỉ cười ha ha cho qua chuyện.

Bốn người họ gọi món xong, khoảng mười phút sau, đồ ăn được dọn ra.

“Thôi thì chắc cũng có nhiều chuyện chất đống muốn kể, chúng ta cứ vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”

Saitou bắt đầu động đũa.

“Lần đầu gặp thì lấy đâu ra chuyện mà chất đống chứ.”

Kureishi cà khịa.

“Ha ha ha ha ha, vừa xinh vừa mặn mà thế này, Mi-chan đúng là không phải dạng vừa đâu.”

Saitou vỗ vỗ vào bắp tay mình.

“Thì tại em toàn chơi với mấy người hài hước thôi. Nếu em có mặn mà thật thì chắc là học lỏm từ họ thôi~”

“Hồi cấp ba cậu có bạn nào thú vị à?”

“Ừm. Nhưng mà cậu ta hơi lập dị.”

“Con trai?”

“Con trai~”

Kureishi vừa nhai đồ ăn vừa trả lời.

“Thấy chưa, đúng là lớn lên cùng một đám con trai rồi!”

“Không, không~ phải~!”

Chỉ là hiểu lầm thôi, Kureishi cười xòa.

“Cậu ta thích Mi-chan đúng không?”

Saitou hỏi, nụ cười đầy ẩn ý.

“Ừm thì… cũng có tỏ tình này nọ~”

“Đấy, hot girl còn gì!”

“Chỉ là hên thôi~”

Thôi đi mà~, Kureishi cầm cốc nước lên uống.

“Ể, thế giờ hai người không hẹn hò à?”

“Ừm, em từ chối rồi.”

“Sao thế?”

“Em thấy không hợp, thế thôi.”

“Uầy~, đúng là phát ngôn của một người đẹp được bao kẻ theo đuổi~”

“Thôi xong~”, Saitou đưa tay lên trán, ngửa mặt lên trời.

“Ghen tị chết đi được~. Anh thuộc hệ khép kín nên mấy chuyện này chịu thua.”

“Xạo vừa thôi! Cậu rõ ràng là dân hướng ngoại. Hướng nội chỗ nào!”

“Không, anh là dân siêu cấp hướng nội luôn đấy!”

Saitou vừa vỗ tay vừa cười.

“Mà này, Emi-chi hồi cấp ba thế nào?”

Saitou quay sang hỏi Kamai.

“…Không được tỏ tình, cũng không có ai theo đuổi.”

Kamai lí nhí.

“Thấy chưa! Dân hướng nội như bọn này thì làm gì có ai tỏ tình!”

“Chỉ là hên, hên~ thôi~ mà~”

Kureishi lấy tay quạt cho khuôn mặt đang nóng bừng lên.

“Mặc bộ đồ quyến rũ thế này mà dám bảo không có ai theo, gan thật đấy.”

“Không phải quyến rũ mà là sành điệu!”

“Mi-chan thì chắc chắn là đồ lót bên trong cũng phải sexy lắm nhỉ.”

“Không có đâu~. Đồ bình thường thôi~”

“Thế màu gì?”

“Thôi đi, Kazu-kun biến thái quá~”

Kureishi đấm thùm thụp vào vai Saitou.

“Không không, anh thì khác.”

“Là đồ dê ngầm chứ gì!”

“Không, phải gọi là dê ra mặt mới đúng…”

“Còn dám thừa nhận là dê ra mặt nữa!”

“Thế rốt cuộc là màu gì hả Mi-chan?”

“Không nói đâu~!”

Kureishi hất mặt đi chỗ khác.

“Thế cho gợi ý đi! Một gợi ý thôi, một gợi ý thôi mà!”

“Hầy, chỉ gợi ý thôi đấy nhé.”

Kureishi trầm ngâm suy nghĩ.

“Là màu… không màu.”

“Thì là màu trắng còn gì!”

Ha ha ha, Saitou cười sằng sặc, hai chân đập loạn xạ.

“Này, màu trắng đúng không?”

“…”

Kureishi khẽ gật đầu.

“Đây là đáp án chứ gợi ý cái gì nữa!”

“Thôi thôi, dẹp chuyện này đi, dẹp đi~!”

“Hot girl đúng là có khác~”

“Hà~, nóng quá đi mất.”

Kureishi đang tận hưởng buổi offline một cách trọn vẹn nhất.